COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

MÂY TRẮNG VẪN BAY

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11]

Chương 1

flower

Bích Ngọc bước ra khỏi cao ốc ngân hàng. Bây giờ mới có được những giây phút thoải mái sau một ngày đầu với công việc.
Ngọc là giám đốc phụ trách văn phòng của Ngân hàng đầu tư nàỵ Mỗi ngày phải tiếp biết bao nhiêu là khách với những tâm tính khác nhaụ Nhưng lúc nào cũng phải có nụ cười trên mặt. Đó là bí quyết thành công. Ngọc ý thức đều đó. Không phải từ bây giờ mà ngay từ lúc mới ra trường, nhận nhiệm sở đến naỵ
Và năm năm đã trôi quạ
Cuộc sống cá nhân vẫn đơn điệụ
Bích Ngọc ra bãi đậu xe, định lấy xe về thì nghe có tiếng gọi:
-Ê Jadẹ Mình đến đón bạn đâỵ
Và một chiếc xe đua màu đỏ trờ đến, trên xe là Diệp Khả Di, nữ đạo diễn nổi tiếng của đãi truyền hình. Nguời đàn bà bản lĩnh có dáng dấp đàn ông hơn là đàn bà.
Chốn thân tình, nên Khả Di thường gọi Bích Ngọc là Jadẹ
Ngọc leo lên xe bạn.
-Bữa nay rảnh rỗi vậỷ
-Rảnh gì? Từ sáng đến giờ hội họp cứ liên miên. Di nói- Mệt mỏi quá đến rủ bồ đi kiếm cái gì uống đâỵ
Bích Ngọc cười, Khả Di là bạn tri âm, không cần nói nhiều đã cảm thông.
-Thế còn anh Triết đâu rồỉ
Ngọc hỏị Khả Di nhún vai:
-Ai biết. Có thể là anh ấy đã về nhà. Ai cũng bận biệu chuyện vợ con cả mà...
Bích Ngọc thở dài:
ĐDàn bà chúng ta mỗi người có nỗi khổ tâm riêng. Chẳng lớn thì nhỏ. Nhất là các người đẹp.
Khả Di nói:
-Bây giờ thì mình chi tập trung vào chuyệt sự nghiệp thôị
Bích Ngọc lắc đầu:
-Ai lại chẳng vậỵ
Khả Di hỏi:
-Thế anh chàng Thiên Bạch thì thế nàỏ Còn quấy rầy bồ không.
Bích Ngọc rất công bằng:
-Quấy rầy thì không, nhưng đấy là con người thiệt tình. Mà với điều kiện hiện tại của anh ta, thì không ế nổi đâụ
-Nhưng anh ta lại chỉ biết có Ngọc..
Khả Di cố tình nóị BN yên lă.ng.
Chuyện này nó đã ray rứt N suốt mười năm quạ Ngọc thấy không nên nghĩ đến nhiều Khả Di tò mò:
-Lúc biết đã quá trể rồi ử
-Coi như vô duyên vậỵ
Xe đã đến một quán quen thuộc. Cả hai bước vàọ Vẫn như thường ngàỵ Một dĩa bánh, hai cốc ruợu vang.
Bích Ngọc hỏi:
-Kha Di nàỵ Hình như hôm nay mi không được vuỉ
ĐDời mà. Vui buồn là chuyện cơm bữạ Ai chẳng có.
-Một bế tắc?
-Thế ý của anh Triết thì thế nàỏ
-Mình không muốn bức anh ấỵ Tính sao cũng đuợc. Vả lại năm nay mới có hai muơi tám tuổị Chưa đến đổi già xọm mà? Tuơng lai còn dài...
-Thế thái độ của bà xã ông ấy thì saỏ
-Tôi với chị ấy là bạn. Khả Di nhún vai nói- Chị ấy là con người an phận nên chẳng có sự tranh chấp nào.. Chúng tôi "sống chung hòa bình."
-Chắc chắn là cô ấy phải biết chuyện giữa hai ngườỉ
Đĩ nhiên. Nhưng chúng tôi vẫn hoà nhã.
BN nhận xét:
-Vậy thì phải nói, vợ anh Triết là nguời biết tính toán lợi hại đấỵ
ĐDừng nói vâỵ KD lắc đâù-Ai cũng có nổi khổ tâm riêng. Đàn bà mà... Ai lại chẳng muốn độc quyền với chồng chứ?
ĐDúng. Nhưng KD này, cô cũng là người biết điềụ
Khả Di thú nhận:
Jade nàỵ Yêu phải một nguời đàn ông đã có vợ là cả một nỗi bứt rứt, nhưng mà... bạn hãy hiểu cho, mình không làm sao quên Điền Triết được.
-Nếu là người khác. Họ đã dứt khoát, hoặc là cưỡng đoạt ngay...
-Nhưng mình không thể làm được cái chuyện vô luơng tâm đó. Vợ anh Triết chỉ là một nguời đàn bà bình thường. Chị ấy sống hoàn toàn lệ thuộc vào chồng.
ĐDấy KD thấy không. Thời buổi này, đàn bà mà có đủ điều kiện quá cũng khổ. Đôi lúc làm nguời đàn bà yếu đuối l.ai là một thế mạnh
Khả Di hớp một hớp rượụ
-Mạnh hay yếu gì cũng có nỗi khổ riêng. Làm thân đàn bà là khổ rồi
-Có lẽ...
Ngay lúc đó, có ai đó đến vỗ nhẹ lên vai Ngọc
-À Bích Ngọc, không ngờ cô cũng đến đâỵ
N nhìn lên. Một nguời đàn ông trên ba mươi tuổi, chững chạc.
-À, anh Thiên Bạnh!
Cả hai người đàn ba không hẹ cũng kêu kêu lên.
-Hai người đang nói xấu tôi điều gì đó?
-Anh đa nghi còn hơn cả Tào Tháọ À mà sao hôm nay chịu khó về sớm vậỵ Lỗ sở hụi saỏ
-Cô thì cứ nghĩ xấu tôị Nhưng đàn ông mà, phải tranh thủ làm việc, để sau này còn nuôi vợ con nữa chứ?
-Bây giờ không làm anh cũng đã có dự Ở thành phố này mà hỏi đến cửa bán phụ tùng điện máy Thiên Bạch ai cũng biết. Phai không anh Thiên Ba.ch.
Bạch có vẻ lúng túng. Một lúc nói:
-Hai nguời có định đến đâu dùng cơm tối chưả
Bích Ngọc noi:
-Có lẽ về nhà.
Khả Di thì nói:
-Tại sao mình không làm một món lẩu thập cẩm đỉ
-Không đặt bàn trước khôn gcó chỗ ngồị
Kha Di thở ra:
-Có cái chuyện ăn cũng khó. Không đặt bàn truớc không có chỗ. Đến sớm cũng không có ăn, mà trễ quá cũng không còn..
Di nóị Dĩ nhiên là họ đang đề cập đến cái quán lẩu thập cẩm nổi tiếng trong thành phố. Thiên Bạch noí:
ĐDâu để tôi phone đến đấy hỏi xem.
Rồi Bạch bỏ đị Khả Di nhìn bạn hỏi:
-Sao hôm nay bạn it' nói vậỷ
BN nói:
-Hơi mệt mỏị Cũng không ngờ anh ấy lại đến đâỵ
Khả Di cuờị
-Ngày nào không gặp bạn anh ấy chịu không nổi
Ngay lúc đó Thiên Bạch đã quay lai:
-Xong rồị Đuoc một chiếc bàn bốn chỗ ngồi, tôi đã gọi dây nói
cho Điền Triết. Hắn sẽ tự động đến đấỵ
-Vậy mình đị
Bích Ngọc đứng dậy theo các bạn ra cửa
Đến cửa hàng lẩu thập cẩm thì đã thấy Điền Triết có mặt sẵn nơi đâỵ
Triết là giám đốc phụ trách về chương trình của đãi truyền hình, dáng dấp vữa phảị Nhưng là một nguời có năng lực.
Đám BN vừa bước vào, Triết nhìn Di nói:
- Họp xong nhìn ra thì em đã biến mât tiêu:
Em đi tìm BN. Bọn đàn bà chúng em chỉ cảm thấy cô đơn nên hay tìm đên nhau để có bạn bè.
Triết có vẻ quan tâm:
- Co nghĩa là em mệt mỏị Vậy nghĩ phép nhé?
BN tán đồng nga:
- Ờ nghĩ đi Dị Chúng mình cùng nghĩ phép rồi làm một chuyến du lịch xạ
Di nghĩ ngợi:
- Để tôi tính lại xem.
- Tính gì nữạ Bích Ngọc nói - Thang sau mình nghĩ phép thường niên đấỵ
Lẩu thập cẩm đã mang rạ Những lớp dầu nổi trên mặt đầy tuơng ớt trông thật hấp dẫn. Rồi những miếng lòng gà, lòng heo thơm phức. Lẩu sơ hùng hục.
Triet^'t có vẻ đói bụng, cầm đũa lên,
- Nào chúng ta bắt đầu đi!
Thế là bữa tiệc khơi màọ Vị cay của ớt và cái nóng của thức ăn làm mọi người mồ hôi nhễ nhạị BN nói:
- Ăn xong chúng ta khiêu vũ nhé?
Di tán đồng ngaỵ Chỉ có Triết là ngần ngừ:
- Không được, hôm nay tôi bận.
- Bận gì?
- Sinh nhật của đứa con sáu tuổị Tôi đã nhận lời là chín giờ phải về cắt bánh mừng cho nó.
Triết nói với mọi người, mà mắt lại hướng về phía Dị
- Thôi được . Không thể bức anh Triết. Khả Di nói- Chúng ta ba nguời cũng vui chán.
Triết suy nghĩ rồi nói:
-Hay là khoảng mười một giờ tôi sẽ quay lại với các bạn?
- Khỏi, anh phai ở nhà với vợ con đị
Di dứt khoát.
*************
Bích Ngọc rót một cốc rượu Menthol rồi quay về phòng ngủ.
Chỉ những lúc nào buồn N mới uống rượụ Từ vũ trường Disco quay về mà Ngọc vẫn không thấy hưng phấn tínàọ Ngọc sống thế này đã hơn hai năm naỵ Sau ngày gãy đổ với Chí Hạo
Mặc dù Thiên Bạch rất nhiệt thành. Nhưng trái tim của Ngọc như đã hoá đá. Có lẽ vì vết thương chưa lành. Có thể chẳng bao giờ lành được. Mười sáu tuổi, BN đã biết yêụ Mối tình đầu với Chí Hạọ Nhưng Chí Hạo thì.. thì.. Ngọc nốc cạn ly rượu không muốn nghĩ tiếp
Chuyện đã biến không như ý. Lỗi tại aỉ Cuộc chia tay ở phi trường rồi mọi thứ thành thiên thu...
Chợt nhiên N sợ hãị Không dám nán lại một mình trong phòng riêng. Nàng chạy vội ra phòng khách. Mẹ nàng đã ngạc nhiên thấy con gái đi chân trần.
- Chuyện gì vậy con?
- Dạ không có gì cả BN phải nói dối - Con nghe có tiếng bên ngoài, tuởng là có khách nên chạy rạ
Ba mẹ cuời:
- Tối thế này còn khách khứa gì?
- Thế cha đã đi nghĩ chưả
- Đi rồị
- Lại cãi nhau nữa à?
Ngọc hỏi me, chỉ lac đầu:
- Tính ông ấy lúc nào chẳng vậỷ Chi cố chấp.
- Phải vì chuyện con nữa không?
Bích Ngọc hỏị Người mẹ đáp:
- Ò, cha con không muốn thấy con đi khuyạ
- Cha cổ lỗ thật
Người me thăm dò:
- Ban nãy Thiên Bạch đưa con về ả
BN nhún vai:
- Vâng. Tình cờ gặp nhau, chớ chẳng có nguyên nhân nào khác.
- Nhưng mà hình như cậu ấy rất thích con?
- Làm sao biết được. Con lúc nào cũng coi anh ấy như một ông anh cả
- Anh cả mà lại tốt với con vậy à?
- Mẹ đừng quên là... Anh Bạch thân với con từ lúc nhỏ'
- Đúng, nhưng mẹ thấy Bạch nó đủ mọi điều kiện như vậy , sao con còn chê!
Bich Ngoc cuời với mẹ:
- Coi chừng bị cha mắng nữa giờ. Nhà này lạ thật, mẹ thì lúc nào cũng muốn đẩy con ra khỏi nhà, còn cha thì cứ sợ con bỏ đi lấy chồng...
- Tại tính cha con lo xa.. Chứ con năm nay đâu con hhỏ nhắn gì. Hai mươi sáu tuổi rồi...
- Hai mươi sáu cũng phải chịu Nếu không gặp đuợc nguời m`ình ưng ý thì có ba mươi sáu cũng không có chồng như thường.
Người mẹ chăm chú nhìn Ngọc:
- Mãi giờ này... Con hình như chưa quên Chí Hạỏ
- Dừng nhắc chuyện đó, con không thích nghẹ
- Người ta đã bỏ đi gần ba năm rồi, còn gì mà nghĩ đến nữạ Nói thật với con. Mẹ cũng không ưa hắn lắm. Con nguời lúc nào cũng ra vẻ như dân chơi...
BN đỏ mặt
- Thôi mà.. Con đã bảo là không thích nghe mà.
N chợt thấy kỳ cục. Tại sao tối nay gặp ai cũng nghe nhắc đến Chí Hạỏ
- Me... Chỉ muốn con suy nghĩ một chut'... Bởi vì con thấy đấy, ngay cả mẹ của Thiên Bạch cũng rất quý con.
Bích Ngọc bực dọc:
- Bà ấy thích là chuyện của bà ấy, có liên hệ gì đến con chứ?
- Ờ cái thời buổi này mà muốn tìm ngay nguời giống TB không phải dễ đâu con ạ!
BN không muốn mãi nghe điệp khúc đó nên chuyển đề tàị Ở nhà ngoài N ra còn một bà chị là Bích Mẫn. M đã lập gia đình. Ngọc hỏi:
- Lúc gần đây ông anh rể con ra sao rồỉ
Nguời mẹ nghe hỏi, thở ra:
- Thì cũng nào có gì thay đổ Tức thật, kiếm ra tiền nhiều, chỉ có cái tài rượu chè, chi cho mất hạnh phúc.
BN châm biếm:
- Mẹ đừng quên là ngày xua chính cha mẹ đã chọn chồng cho chị ấy đó nhé!
- Lúc đó rõ ràng nó là đứa xứng đáng. Nguời mẹ lắc đầu nói- Con cũng thấy đấỵ Có cha mẹ nào lại không mong con cái hạnh phúc đâủ Đâu có ngờ lại thay đổi vậy đâủ
- À, khá lâu rồi, chẳng thấy chị M về đây nhỉ
- Nghe nói nó bị cảm la.nh. Có lẽ vài va hôm nữa sẽ mang thằng cu tí về chơi
- Về chơỉ Anh rể con đồng ý à?
- Nó đâu có ở nhà? Nghe nói là lại sang Nhật buôn bán gì rồị
- Vậy à? Con thì không tin. Con biết anh ấy không có thương vụ gì bên ấỵ Vậy mà.. Tháng nào cũng sang ấy ít ra hai bận Chắc phải có chuyện gì?
- Đừng có nói bậỵ BM nghe được nó không vui đấỵ
- Mẹ nghĩ vậy à? Bộ mẹ không biết là chính chị M cũng biết chuyện đó nữa saỏ
Người mẹ yên lặng rồi thắc mắc":
- Vậy ử Thế M nó chấp nhận saỏ
- Không chấp nhận cũng không đuợc khi đã là vợ chồng
Người mẹ thở dài:
-Nhưng tướng của Bích Mẫn nó đâu có khổ
- Đương nhiên là vậỵ Bích Ngọc noí - Ngay như hiện nay, hoàn cảnh sống của chị ấy rõ là đế vương. Nhà cưả tiện nghi, tiền bạc xài không hết thì khổ nỗi nàỏ Có đều chị ấy cũng không hạnh phúc.
- Không hạnh phúc? Chính M nói với con vậy à?
- Không. Chị M không bao giờ để cho mẹ buồn. Vì vậy chị ấy chỉ cắn răng chịu đựng không hề nói lại với ai cả
- Vậy sao con biết?
- Nhìn là nhận ra ngaỵ
Người mẹ có vẻ suy nghĩ rồi nói:
- Thôi được, vậy con cũng đừng lấy chồng làm gì. Mẹ không muốn con khổ
Bích Ngọc cười:
- Cha con nhìn xa hơn me, nên nguời không muốn con lấy chồng.
- Mẹ nghĩ không phải vậỵ Mà chẳng qua vì cha con không ưa cái anh chàng Chí Hạo kia thôị
- Me...
- Mẹ nói thật đấỵ Con không thấy là cha đã giận con mấy lươt về chuyện đó saỏ
- Cha giận?
- Ờ.
Nguời mẹ nói làm BN sững sờ. Đâu đó cũng là định mện. Chẳng có ai ưa Chí Hạo ngoài nàng. Tiếng nguời mẹ hỏỉ
- Con định tháng sau sang Mỹ?
- Da.. dự định thôị
- Con đi một mình à?
- Có lẽ có cả Khả Di cùng đi
- Theo phái đoàn?
- Không, du lịch cá nhân. Chúng con chỉ đến New York một tuần lễ rồi quay về.
Nguời mẹ có vẻ không vuị
- Đến New York à?...
BN chợt đứng dậy:
- Thôi con về phòng ngũ đậ
Tiếng nguời mẹ đuổi theo:
- Đúng ngày giỗ hai năm của Chí Hạỏ
BN đi vào phòng riêng mà nước mắt đầm đĩạ Cái chết của Chí Hạo...Hai muơi chín tuổi lại bỏ đi dễ dàng vậy ử Thật tàn nhẫn! Tàn nhẫn quá!
Nước mắt thấm uớt cả gối.., Rồi BN cũng thiếp đị Mãi khi giật mình tỉnh giấc, thì nắng đã ngập đầy khung cửa sổ. Ngọc nhìn vào kiếng. Đôi mắt vẫn còn sưng húp. Ngọc thở dàị Dù cõi lòng có chết thế nàọ Công việc vẫn là công việc. N lấy chút phấn xoa nhẹ lên mặt rồi chuẩn bị đi làm
Ra đến thang máỵ N gặp ngay Thiên Ba.ch.
- À, Bích Ngọc. Sẵn xe tôi đưa Ngọc đến sở làm nhé?
Ngọc biết. Dây không phải là một sự tình cờ nhưng vẫn không thấy cảm đô.ng. N không từ chối, bình thản ngời vào xe của Ba.ch.
- Lúc nào ở gần tôi, Ngọc cũng có vẻ it' nóỉ
Bạch nhân xét. N chỉ cườị Bạch tiếp:
- Nhưng chắc có lẽ tôi cũng không đdến đỗi đáng ghét lắm phải không Ngọc?
- Dĩ nhiên là vậy
- Tôi thấy lúc bên cạnh Khả Di, Điền Triết, Ngọc cũng khá cởi mỡ. Chỉ có lúc bên cạnh tôi là it' nóị lý do là sao vậỷ
- Tôi cũng không biết.
- Không biết à? Lạ thật!
- Có lẽ tại chúng ta vô duyên.
- Vô duyên? Ngọc khẳng định vậy ư
**********
Khả Di về đến nhà, thì nụ cười cũng biến mất trên môị
Gia đình, Mặc dù ở đấy có đủ thứ. Tình thương của cha mẹ anh chị em. Nhưng nó như một khoảng không gian lạc lõng. Đó chẳng qua chỉ là một trạm khách dừng chân. Di nghe ông anh nói:
- Hồi chiều có cú điện thoại đường dài từ Mỹ gọi sang cho em.
- Vậy à?
Khả Di hỏi chẳng nhiệt tình lắm. Nàng bỏ đi về phòng.
Nghe nói là Di biết ngay điện thoại của aị Còn của ai ngoài Lục Đại Vệ rả Vệ cư xử với Di như bát nước đầỵ Vệ có cả một sư nghiệp, một cơ ngơi căn bản... Có điều không hiểu sao trái tim Di vẫn không rung động được. Dù Vệ theo đuổi nàng cả ba năm quạ
Mẹ hỏi:
- Rồi con có điện thoại trả lời cho người ta không?
Nhưng Di nói:
- Nếu có chuyện gì cần, chắc anh ấy sẽ gọi lại mà.
Mẹ có vẻ không hài lòng:
- Mẹ thấy con làm sao đấỷ Ít ra cũng phải biết điều một chút chứ?
- Biết điều như thế naỏ con phải bay sang đấy à?
Người mẹ lắc đầu rồi bỏ đi ra ngoàị Khả Di cũng thấy khó chịụ Ở nhà thế nào đấỵ Gần như ai cũng mong mỏi tống khứ nàng đi ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Mà không phải chỉ có nà.ng Con gái là phải có chồng. Bằng chứng là em gái của Di, nó đã ra khỏi nhà từ lâụ Năm nay hai mươi tám tuổị Ở cái thời buổi này, Di chưa lấy chồng, cũng đâu có nghĩa là ế? Di biết trong nhà ai cũng biết chuyện đó. Nhưng mà mọi người muốn Di lấy chồng, lý do chỉ vì không muốn Di cứ qua lại mãi với Triết thôị
Nghĩ đến Triết, Khả Di thấy bối rốị Không phải là Di không bị bứt rứt về chuyện Triết đã có gia đình, vợ con. Nhưng mà cái tình cảm gắn bó giữa hai ngườị Sau bảy năm làm chung cùng một cơ sở.. Di biết Triết rất yêu nàng. Triết sẵn sàng ly dị vợ để sống chính thức với Dị Nhưng cái lương tâm của Di... Không cho phép chuyện đó xảy rạ Đúng như điều Bích Ngọc đã nóị Con người con` có trái tim là con người sống khổ nhất. Nhưng biết làm sao bây giờ?
Nếu bây giờ Di nhận lời lấy Lục Đại Vệ rồi sang Mỹ thì mọi thứ sẽ tốt đẹp, mọi thư coi như giải quyết hết. Nhưng mà còn tiếng gọi của tình yêủ Sống như vậy có thật với tình cảm của mình không chứ?
Và rồi một giằng cọ KD như sợi dây bị kéo căng cùng lúc về phía hai đầụ Gia đình và tình yêụ Cái nào cũng quan tro.ng. Di thở dàị Định mệnh éo le thật. Và để quên Di đã vùi đầu vào công việc... Nhưng càng năng nổ, càng hăng say thì địa vì trong xã hội càng được nâng caọ Khi đómuốn rút chân cũng khó.
Có tiếng gõ cửa, rồi ông anh cả Khả Hán đi vàọ
- Anh có thể nói thể nói chuyện với em một chút được chứ?
KD chẳng có lý do từ chối, chỉ ghế để anh ngồi xuống. Khả Hán nói ngay:
- Chúng ta nói chuyện về Điền Triết nhé?
KD chau mày, Hán tiếp:
- Mặc dù trên phương diện sự nghiệp, tài danh ,tiền bạc, Triết có đủ Nhưng Triết là người đã có vợ con, anh nghĩ thì, em cũng nên tỉnh táo, đừng có tình trạng này kéo dài mãị
KD vẫn yên lă.ng.
- Bây giờ đây chính em. Em cũng đã đạt được những cái mà người khác không có. Em đẹp, thông minh, có cả sự nghiệp lẫy lừng. Vậy thì tại sao chẳng làm chủ lấy bản thân mình?
KD chỉ noi:
- Em thấy mệt mỏi quá!
- Em mệt mỏi ? Vâng. Nhưng đấy là sự mệt mỏi trên tinh thần thôị Khả Hán tiết - Và cái mệt mỏi đó cho chính Điền Triết đã mang lại cho em đấỵ
- Em nghĩ.. Em có thể giải quyết được chuyện riêng của chính mình.
- Đã mấy năm rồ...Em đã làm được gì? Khả Hán nói - Anh là anh ruột của em. Anh không thể khoanh tay ngồi nhìn... Em Dị ạ - Em nên nhớ năm nay em cũng gần ba mươị Anh thấy thì em nên dứt khoát. Thời gian không chờ ta được đâu em ạ
- Em biết!
- Nếu biết thì phải giải quyết cho tận gốc. Mỗi người chỉ có một thờị Em không thể lãng ph'i cuộc đời mãi bên Điền Triết em ạ
- Em không thấy đấy là một sự lãh phí.
Khả Hán hỏi ngược lại;
- Thế Điền Triết có tỏ rõ là sẽ cưới em làm vợ chính thức hăn không?
- Có
- Vậy thì sao không tiến hành?
- Em không đồng ý. Vì em không muốn phá hoại hạnh phúc cuả người khác
- Thế là thế nàỏ Em điên rồi à? Khả Hán tái mặt - Em chấp nhận cuộc sống lén lút không ch'nh thức?
- Em sống một cách tự nhiên, bình thường, không có gì là lén lén lút lút cả
Khả Di phản ư"ng. Nhưng Hán nói"
- Nhưng trong mắt mọi người khác? Em có biết là xã hội xem chuyện em và Triết là gì không? Một sự vụng trộm.
- Ai muốn nói sao cũng được, em sống cho em.
Khả Hán nổi nóng:
- Nhưng mà.. Em cũng phải nghĩ đến danh giá bản thân, dến sĩ diện của gia đình nữa chứ. Em đi làm, em còn gặp người này người nọ Họ sẽ đánh giá thế nào về nhân cách của em ?
Khả Di cũng nóng không kém:
- Đuợc rồi, để tránh chuyện xấu hổ cho gia đình. Ngày mai, em sẽ dọn ra khỏi nhà này!
Lời của Di làm Hán chựng lạị Khả Hán là một ông anh đánh kính, biết yêu qúy em gáị Hán thấy mình không sai, tất cả chỉ vì danh dự em thôị
Ngay lúc đó mẹ Di buớc vàọ
- Hai anh em bây cãi nhau chuyện gì nữa vậỷ Ai cũng đều lớn cả rồi...
- À mẹ Con đanh định ra ở riêng đâỵ
- Chuyên. đó thì không chấp thuận được Người mẹ cương quyết nói - Gia đình của chúng ta từ nào đến giờ có một thông lệ là con gái nếu chưa lập gia đình không được ra ở riêng.
Khả Di lắc đầu:
- Nhưng con thấy là để giữ thể diện cho gia đình. Con phải ra ở riêng.
- Cái gì mà giữ thể diện cho gia đình? Bà Diệp không hiểu - Anh em chúng mày cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ, làm gì rùm beng vậỷ Đừng có nói dại, cha mày mà nghe thấy, ông ấy đốt nhà là chết taọ
KD nói thẳng, không giấu giếm:
- Con nghĩ là chuyện con với anh Điền Triết hẳn cả nhà ai cũng biết. Mà như vậy để giữ sĩ diện cho nhà ta, không có cách nào khác hơn là con ra ở riê.ng. Cha mẹ cứ xem như từ xưa đến giờ chưa có đứa con nào tên Khả Di là được
- Hư! Bà Diệp thở ra - Có phải Khả Hán nó nói gì làm con buồn phải không? Khả Di này, con biết là cả nhà này ai cũng thương con...
KD cúi đầụ Vâng , đó là sự thật .. Tình cảm gia đình dành cho này rõ là thật sâụ
- Con hãy suye nghĩ kỹ đị Tại sao con không thử tiếp xúc với những người đàn ông khác? Mẹ thấy thì Lục Đại Vệ nó cũng không đến đỗi nào, lại là người còn độc thân, ngoài ra Hà Gia Tường chẳng hạn..
Khả Di mím môiyên lă.ng.
- Nhiều khi mẹ thấy con có lập dị thế nào đấỵ Con không giao tiếp vớ những người khác, làm sao con biết là họ không bằng Điền Triết? Mà Điền Triết nó cũng đâu phải là toàn bích đâụ Nó cũng chỉ là con người..
KD lắc đầụ Chuyện tình yêu làm sau phân t'ich được?
Khi đã yêu một người làm sao còn quan tâm đến một người khác?
- Mẹ thấy thì... Con càng ngày càng thế nào đấỵ Biết người ta đã có gia đình mà cứ va đầu vào đó mãi ích lợi gì?
Di biết có nói thế nào cũng vô ích. chẳng ai hiểu cho nên chỉ yên lă.ng. Nguời mẹ thây Di ngồi yên nên nói:
- Thôi bây giờ đi ngủ đị Anh con nói có góp ý cũng vì yêu con thôị Mẹ cấm không được nói đến chuyện dọn ra riêng nữ nhé.
Ngay lúc đó chuông điện thoại reo vang. Vì công việc phức tạp ở đài truyền hình, nên KD không muốn quáy rầy người nhà, nàng có hệ thống dây nói riêng trong phòng.
- Alô, Khả Di đâỵ
- Triết nà.
Triết bên kia đầu dâỵ KD liếc nhanh về phiá mẹ rồi hỏỉ
- Giờ này anh con` chưa nghủ sao!
- Thế còn em?
- Em à? Đang đọc lại kịch bản, định sửa đổi thêm vài chỗ.
KD không muốn nói thật. Triết có vẻ quan tâm.
- Sao lại khẩn trương như vậỷ Mai vẫn còn kịp cơ mà?
- Anh gọi dây nói đê"n có việc gì không?
- Không, chỉ muốn nghe được giọng nói của em thôị
Giong Triết đầy lãng mạn, làm Di xúc đô.ng.
- Anh đang ở nhà đấy à?
- Vâng, đang ngồi một mình trong phòng khách.
KD suy nghĩ rồi nói:
- Em đã quyết định tháng sau nghĩ phép và cũng Bích Ngọc sang New York.
Triết có vẻ nhạy bén.
- Chuyện gì khiến em thay đổi nhanh vậỷ
- Buồn!
- Thôi được, em muốn đi lúc nào, baó cho anh biết là xong ngaỵ
KD do dự một chút hỏi:
- Thế còn anh? Bao giờ nghĩ phép?
- Chuyện đó có cần thiết không? Em cần anh đi với em à?
Triết hỏi lại, Di lúng túng.
- Nhưng cả hai chúng mình nghỉ phép cùng lúc ảnh hưởng gì đến đài truyền hình không?
- Nếu cần thiết thì anh sắp xếp được mà.
KD suy nghĩ rồi nói:
- Thôi, để em đi một mình với Bích Ngọc vậỵ
Triết lo lắng:
- Hình như em có gì không vuỉ
KD cười:
- Không có, em đang chuẩn bị lên giuờng đâỵ
- Đừng giấu anh. Triết thành khẩn nói - Co gì thì em cũng nên để anh chia sẻ... Bởi vì nếu anh không mang lại được niềm vui cho em thì làm gì có tư cách để nói là yêu em chứ?
- Chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh cả KD trấn an - Chẳng qua nội dung kịch bảN làm em bị phân vân... Ngày mai rồi mọi chuyện trở lại bình thường thôị
- Mai sáng anh đến đón em nhé?
- Vâng, khoảng chín giờ. Em sẽ ngồi dưới lầu chờ anh.
- Vậy thì bây giờ em hãy đi nghĩ đi, đừng có nghĩ ngợi gì cả
- Không, em rất bình thường đấy chư!
Triết suy nghĩ một chút noi:
- KD nàỵ Mỹ nói là... Cô ấy sẵn sàng nhường cái vị trí của cô ấy trên danh nghĩa cho em, vì cô ấy chỉ ở nhà, con em thì lại có địa vị trong xã hội...
Mỹ là vợ Triêt.
KD lắc đầu nói:
- Ai lại làm cái chuyện đó được? Vả lại em yêu anh chứ nào có cần gì đến cái danh nghĩa đó đâủ
Có tiếng thở dài của Triết.
- Rõ anh là người tốt phước nên mới gặp được em và Mỹ
KD cười:
- Thôi mai gặp:
Rồi đặt máy xuống. Di nhìn ra ngoài, mẹ vẫn con` đứng đấy, Di bực mình, nhưng mẹ mà...
Nàng chỉ nói:
- Chúc mẹ ngủ ngon.
Rồi đóng cửa phòng lạị Nàng nghe thấy tiêng thở dài của mẹ bên ngoàị
Hôm nay Thiên Bạch khá bận rộn.
Có mấy ông khách từ công ty linh kiện điện tử bên Mỹ sang. Chàng phai làm việc với họ suốt ba ngàỵ Mãi đến bữa nay mới dứt điểm Đưa họ đi xong, quay trở về phòng, nhìn đồng hồ ở trên bàn. Bạch hơi bực dọc. Chàng kêu lên:
- Linh ơi, vào đây!
Linh là thư ký riêng mà cũng là cô em họ của chàng. Bạch hỏi:
- Thế nào, có liên lạc được với Bích Ngọc chưả
- Em đã gọi dây nói gần trăm lần. Chẳng có cố ấy ở ngân hàng, mà ở nhà cũng không có
- Sao vậỷ Cô có biết là cả ba ngày qua tôi không gặp được cô ấy không?
- Nhưng đó nào phải lỗi của em đâủ
Thiên Bạch ngồi xuống ghế.
- Thật là chán.
Linh nhìn ông anh họ cườị
- Nhưng mà.. Em có một kế hoạch n`y hay lắm.
- Nói đại đi, đừng làm anh đứt gân maú
- Nhưng đây là chuyện riêng của em mà?
- À! Đinh làm tiền nữa à?
- Anh muốn nghe ử
- Chuyện gì chử
- Em đã mời BN đi dùng cơm tối với em.
- Vậy à? Anh tham gia được không?
- Để em nghĩ lạị
- Còn phải nghĩ. Anh sẵn sàng làm khổ chủ..
Thiên Bạch nói, Linh cười ý nhị vừa bước ra cưả vừ hỏi:
- Hỏi thật anh nhả Anh mê BN ở điểm nào vậỷ
- Chuyện đó không dính líu gì em cả, hãy về làm việc đị
TB khoả lấp, nhưng Linh đã trề mồi nói:
- Xin lồi nhé. Giờ này Cũng đã hết giờ làm việc rồi ông ạ
- Vậy à! Thế mấy giờ thì BN đến?
- Chuyện đó của em mà, có dính líu gì đến anh?
- Thôi nhường lại cho anh đị Thiên Bạch nài nỉ - Tuần sau anh sang mỹ anh sẽ mua qua cho em.
- Cho em hay là cho BN?
- Thì cả hai...
- Em không tin, thôi thì thế này nhé. Anh đưa tiền mặt đây, em một mình đi shop chọn món mình th'ch.
TB lac('c đầu:
- Ddúng là làm tiền trắng trợn.
Linh cười:
- Cái này không phải làm tiền, mà là ngư ông đắc lợi .
Ngay lúc đó BN xuất hiện, thấy TB hiện diện, Ngọc có vẻ ngạc nhiên.
- Ồ! Anh cũng có ở đây nữa à?
Bạch thú nhân:
- Tôi muốn được đi dùng cơm chung với hai ngườị Chúng ta đi ăn cơm gì đâỷ Cơm Tàu nhé?
Bích Ngọc lắc đầu:
- Món gì nhè nhẹ thôị Tôi chỉ ăn tô mì thôi đấỵ
Linh kêu lên:
- Ồ! sao đơn giản vậy, hôm nay có ngưòi chịu chi mà?
Thiên Bạch nhìn cô em gái:
- Này cô em, năm nay cô hai mươi sáu tuổi rồi nhé không con` trẻ con đâủ
- Rồi saỏ
- Cô không nhìn lại BN xem, người ta học cùng lớp với cô lại cùng tuổi, mà lại chững chạc thế naò?
- Vậy tự nhiên thế này là xấu ử
- Đôi lúc cần phải tỏ ra người lớn một chút!
Linh trề môi:
- Ở nhà mẹ còn chưa che em đei^?m nào, đừng cónói là anh.
- Nhưng anh nói vậy là muốn tốt cho em thôị
- Cảm ơn nhé? Và quay sang BN Linh nói - Bạn có biết không? Ông ấy mấy ngày liền không gặp được bạn là trút hết moi chuyện bực dọc lên người mình.
- Linh này! Thiên Bạch khổ sở - Em có nói xấu cũng vừa phải thôi chứ. Riết rồi em chẳng nể anh tí nào cả. Em chua ngoa như con mụ bán cá ngoài chợ vậỵ
- Đúng rồi, em thì lúc nào chẳng chua ngoa, chỉ có Bích Ngọc cuả anh là dịu dàng thục nữ thôi... Vậy thì, em đi đây, để khuất mắt hai người vậy
Rồi Linh vội vã bỏ đi ra ngoàị Thiên Bạch ngỡ ngàng:
- Cô ấy làm sao vậỷ
- Anh đã chọc giận Linh. Không đuổi theo còn ngồi đó làm gì?
TB giật mình, vội chậy đuổi theọ Nhưng một lúc sau, quay lai:
- Cô ấy bỏ đi mất rồị
BN lắc đầu nói:
- Lần đầu thấy Linh nói giận đấỵ
- Nó lúc nào chẳng vậy, lúc nào cũng vẫy đong đỏng... TB lắc đầu nói - Nhưng ban nãy tôi nào có cố tình đâụ
- Anh cũng kỳ, truớc mặt bạn vè cũng phải giữ sĩ diện cho cô ất một chut'
- Tôi cũng nào có nói gì quá lắm đâụ
BN suy nghĩ:
- Có lẽ Linh nó về nhà, để lát nữa tôi ghé qua một chút
Thiên Bạch nói:
- Tôi sẽ cùng đi với Ngọc nhé. Bằng không cô ấy sẽ không tha thứ tôị
- Nhưng tám giờ tối nay tội lai có hẹn với Khả Dị
- Tôi có thể tham gia được không?
- Không được , chúng tôi có chuyện riêng.
Sau đấy Thiên Bạch đưa Bích Ngọc đi ăn. Ngồi trong nhà hàng Bạch hỏi:
- Nghe nói là tháng sau Ngọc và Khả Di sang Mỹ du lịch?
- Vâng.
- Tuần sau này tôi cũng có việc sang đấỵ Hay là Ngọc và Di đi sớm một chút đỉ
- Không được. Phép của tôi ở tháng saụ
- Tiếc thật, đi chung được sẽ vui hơn.
Rồi Thiên Bạch hỏi:
- Đi chơi không hay là con` mục đích gì khác?
Bích Ngoc. suy nghĩ rồi gật đầụ Bạch lại hỏi:
- Vậy là có hẹn bên ấỷ
- Vâng. Tháng sau này... có ngày giỗ của anh Chí Hạọ
- Ồ! Xin lỗi Thiên Bạch hiểu ra - Tôi quên bẵng chuyện đó.
- Bởi vì nó đâu liên can gì đến anh? BN noi - Còn tôi thì nó lại là một dấu ấn trong cuộc đờị
TB yên lă.ng. BN tiếp:
- Anh cũng biết đấỵ Tôi quên biết anh Chí Hạo từ năm tôi mớ muời sáu tuổị Và muời năm trôi quạ Tôi làm sao gọt rửa được hoàn toàn hình bóng của anh ấỷ Anh hiểu gì tôi nói chứ?
- Hiểụ Tôi rất rõ tình cảm hai ngườị
- Vậy thì tốt. BN nói - Anh thấy đấy, nhất là với anh tôi không hề che đậy môt. sự thật nào cả. Mặc dù chuyện đã là quá khứ, nhưng tôi chưa quên được.
- Không biết như vậy là nên hay không?
- Tôi cũng không biết.
- Bích Ngọc nàỵ
Bạch nói, nhưng Ngọc đã đưa tay ra ngăn lại:
- Anh Bạch, tôi nghĩ là... Anh cũng không nên lãnh phí thời gian của mình cho chuyện này nhiều...
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: December 2, 2004
This story has been read (Since December 2, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)