Mấy hôm liền, tinh
thần Ngọc xuống thấp.
Ngoài những giờ có mặt
ở sở làm, Ngọc về thẳng nhà mêt. mỏi.
Ngọc núp trong phòng không muốn tiếp xúc với ai.
Chỉ làm bạn với sách vở. Ngọc thấy
bực dọc cả với trời đất. Tại sao
“họ” lại vô tình như vậy. Tàn nhẫn như
vậy. Không có một cái gì suông sẻ, cái gì cũng éo le.
Không chỉ một chuyện của Bích Ngọc với Chí
Hào, mà còn chuyện của Triết với Khả Di,
chuyện của Thiên Bạch với Linh. Bây giờ còn có
sự tham gia của Thù Chiến nữa. Không lẽ
định mện thích trêu chọc, dằn vật tuổi
trẻ
Về đến nhà là
Ngọc dặn ngay mẹ. Có ai đến tìm cứ bảo
là không có mặt ở nhà. Điện thoại đến
cũng không tiếp... Ngọc muốn được yên
tĩnh. Được có thời gian để nghỉ
ngơi. Chuyện xảy đến dồn đập
đến độ thở không ra hơi. Phải có
thời gian để sắp xếp lại tình cảm,
Ngọc nghĩ đến chuyện cũ. Sau cái chết
của Chí Hào. Rõ là Ngọc đã sống một cách dật
dờ. Hào đã mang đi hết bao nhiêu tình cảm của
Ngọc, Ngọc sống đấy nhưng với một
thân xác không hồn. Ăn, ngủ, vui chơi, vô cảm xúc.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại. Ngọc chợt
thấy nghi ngờ. Tại sao lại vậy? Cái thời
gian mà Hào còn sống. Giữa nàng và Hào có phải lúc nào
cũng ngập đầy hạnh phúc khó quên chăng? Hay
là... - Không, không! Ngọc nhớ rất rõ. Giữa hai
người lúc đó... buồn nhiều hơn vui. Gần
như là một sự dày vò trong đau khổ. Cái vết
tích thương đau mãi bây giờ còn hằn sâu cơ mà?
Vậy thì đó là yêu hay là hận? Hoặc có cả hai? Bích
Ngọc nghĩ mãi mà vẫn không xác định được.
- Có điện thoại
của Thù Chiến nè, con nghe không?
Bích Ngọc lắc
đầu, kiên quyết. Người mẹ khó hiểu.
- Người ta làm gì con
buồn mà không tiếp chứ?
- Con đang bực mình.
Ngọc nói - Có nhiều chuyện con suy nghĩ mãi mà không
hiểu. Nên con không muốn nghe gì cả. Con muốn
được yên tĩnh để suy nghĩ tiếp.
- Ban nãy Thiên Bạch với
Linh cũng có điện thoại đến, lúc nay chúng nó
có vẻ tâm đầu ý hợp quá, phải chi...
Nhưng Bích Ngọc đã
cắt ngang.
- Mẹ! Con van mẹ! Mẹ
đừng có chọc tức con nữa, Ý mẹ bây giờ
muốn gì? Lấy đại một thằng nào đó làm
chồng hay là chết.
- Thôi con không thích nghe thì thôi.
Người mẹ lắc đầu nói - Làm gì phải
giẫy nảy lên như vậy? Mẹ cũng không có nói
gì, chưa chi con làm như bỏng nước sôi không bằng.
Rồi bà thở dài
bước ra ngoài khép cửa lại.
Bích Ngọc ngồi
đấy mệt mỏi. Chẳng ai hiểu cho nàng
cả, một người bạn có thể gọi là tri âm
như Khả Di thì cũng đã bỏ đi xa. Nghĩ
đến Khả Di, bất giác Ngọc lại nghĩ
đến Triết và Mỹ. Chuyện của họ
đến đâu rồi? Giải quyết ổn thỏa
chưa hay càng lúc càng tệ hại hơn?
Và Ngọc đứng dậy,
đinh ra ngoài gọi đây nói đến đấy.
Bởi vì có thế nào thì Triết vẫn là bạn bè, không
thể bỏ rơi được
Nhưng ngay lúc đó,
người mẹ lại đi vào.
- Bích Ngọc, con lại có
điện thoại này. Đường dài đấy,
từ Singapour chắc có lẽ của Khả Di
đấy, con có nghe không?
-
Nghe, phải nghe chứ? Cảm ơn mẹ nghe.
Và Ngọc chạy vội ra
phòng khách, cầm ống nghe lên. Cảm ơn khoa học
tiến bộ.
Cách xa ngàn dặm mà giọng
nói của Khả Di vẫn rõ như đang đứng bên
cạnh.
- Bích Ngọc đấy à? Báo
cho bạn một tin vui nhé? Bây giời cuộc sống
của mình đã khá ổn định rồi.
Khả Di cảm xúc nói.
Ngọc định báo cho biết chuyện của
Triết nhưng kịp thời dằn xuống, chỉ
nói:
- Ở đây, ai cũng bình
thường cả, yên tâm. À! Mà có ai điện thoại
cho Di chưa?
Có tiếng cười của
Khả Di:
- Chắc bạn không ngờ
đâu. Mình nhận được điện thoại
của Thù Chiến anh chàng than phiền là từ lúc mình
đi đến giờ, anh ta không gặp được
bạn.
Bích Ngọc mệt mỏi
- Đừng nhắc
đến hắn nữa, mình đang bực mình đây.
- Tại sao lại bực
mình? Cảm giác mâu thuẫn?
- Cũng chẳng có gì quan
trọng.
- Vì anh ta chăng? Mà này có gì thì
cũng vừa phải thôi đừng đày đọa
người ta quá nhé.
- Mình đã bảo là chẳng
dính líu gì đến hắn cơ mà.
- Chưa hẳn là như
vậy, Khả Di nói - Mình biết là bạn cũng thích
hắn có điều không dám thú nhận. Bởi vì bạn
cứ bị ám ảnh bởi chuyện Chí Hào. Bạn
sợ như vậy là có lỗi với Chí Hào đúng không?
Bích Ngọc lắc
đầu.
- Sai rồi, mình chưa hề
nghĩ đến chuyện đó.
- Đừng có húc đầu
mãi vào đá nữa, Di nói - Bạn phải biết là Chí Hào
dù gì qua đời cũng đã hơn ba năm... Bọn
này không bức bạn. Nhưng bạn là người thông
minh hẳn phải thấy rõ chuyện đó? Bạn
phải biết những gì cần làm trong lúc này.
- Khả Di, mi tự cho mình
thông minh. Vậy thì nói cho ta biết xem, mi đã rõ
được những gì?
- Làm sao không? Những gì mi
nghĩ trong đầu, ta gần như đều đoán
ra cả.
- Vậy đâu mi nói ra xem, ta
đã quyết định thế nào?
- Tao đã nói cho Thù Chiến
biết rồi. Để rồi xem. Chiến sẽ xác
định điều ta nói là đúng!
- Này này, đừng có bán
đứng bạn bè chứ?
- Mà có thật sự là mi
đã không tiếp Thù Chiến, cũng như không nghe
cả điện thoại của hắn không?
Bích Ngọc cười:
- Cái gì hắn cũng mách
lại mi cả à?
- Làm sao khác hơn
được? Khả Di nói - Bởi vì chỉ có tao
mới là người hiểu được hắn.
- Mi đã nói sai. Bích Ngọc
nói - Chẳng ai hiểu được ai cả, bản
thân tao này cũng không biết mình đang muốn gì?
- À, đó là chuyện khác. Mình
thì không hiểu được mình. Nhưng chuyện
của người khác thì rất sáng.
Bích Ngọc chợt hỏi:
- Thế chuyện mi bỏ
đi sang đấy. Bây giờ nghĩ lại có thấy
hối hận không?
- Không đến đỗi
quan trọng như vậy. Khả Di đáp - Chuyện
hối hận hay không là một vấn đề khác. Có
điều lý trí cho tao biết, cái quyết định
lần này của tao là đứng đắn.
Bích Ngọc chợt nhớ
lại hành vi của Mỹ đối với Triết mà
rùng mình. Chuyện bỏ đi của Di đúng hay sai?
Thật khó nói, nhưng có thế nào thì cũng không nên nói cho
Di biết chuyện đó nhất là trong lúc này:
Bích Ngọc hỏi:
- Thế Triết đã phone
qua cho bạn chưa?
Khả Di dáp một cách bình
thản:
- Chưa, có lẽ vì anh ấy
quá bận
Bích Ngọc gật gù:
- Vâng đúng là anh ấy
bận lắm. Ngay cả mình đây nhiều lúc muốn
gặp anh ấy cũng rất khó khăn.
Chợt nghe Di hỏi:
- Bạn có nghe gì về tình
hình bên ấy không? chị Mỹ lúc này thế nào?
- À. À, nghe nói mọi chuyện
đều tốt đẹp. Bích Ngọc ngập ngừng
một chút nói - Cái hôm mà mi lên máy bay đấy mà. Sau
đấy họ cũng có đến, nhưng không
kịp.
Bích Ngọc nói dối,
nhưng Khả Di có vẻ yên lòng:
- Đó là điều ta
hằng mong và ta muốn là Mỹ rồi sẽ cảm thông
cho ta.
- Mi đã nghĩ là Mỹ thù
mi lắm à?
Bích Ngọc hỏi, Khả Di
chậm rãi nói:
- Ta thì không rõ. Nhưng tao
lại có cảm giác rất là kỳ cục... Có thể là
do tiên kiến nên không chính xác. Nhưng tao thấy thì Mỹ
cũng không hẳn là con người có cái về ngoài mà ta
đã thấy đâu.
Bích Ngọc cố tình hỏi:
- Nghĩa là mi muốn nói con
người Mỹ không đơn giản, thực thà
chứ gì?
- Có lẽ là hơi phức
tạp một chút. Đàn bà chẳng ai lại không biết
ghen. Nhưng mà tao mong là nhận xét đó sai.
- Khả Di này. Bích Ngọc yên
lặng một chút nói - Mi lúc gần đây có vẻ thay
đổi nhiều lắm. Mi đa nghi đủ thứ.
- Không phải là đa nghi mà là
linh tính cho thấy như vậy.
Di nói tiếp:
- Mi biết không, lần này tao
bỏ đi là cả một sự cương quyết tao
cũng không ngờ mình làm được như vậy...
Nhưng mà... thôi ta không muốn nói thêm nữa.
- Sao lại không nói? Tao ghét ai
nói chuyện bỏ lửng nữa chừng!
- Tao có cái cảm giác, không
biết đúng hay sai. Khả Di nói - Tao bỗng thấy lo
cho anh Triết quá. Vì tao thấy con người của
Mỹ khá đặc biệt. Lúc đứng trước
mặt tao thì Mỹ tỏ ra rất ân cần nhưng sau
lưng tao biết không hẳn như vậy.
- Tại mi nhạy bén!
- Tao cũng mong đấy
chỉ là một ảo giác, nhưng mà nhiều lúc tao
nghĩ. Nếu tao không bỏ đi thế này. Sợ
sẽ có chuyện không hay rồi sẽ xảy ra.
- Lại nghĩ ngợi lung
tung nữa. Ngọc giả vờ cười to - Mi nói
đi chuyện gì sẽ xảy ra nào?
Ngọc nói nhưng phải
cảm phục, cái giác quan thứ sáu của Khả Di khá
nhạy.
- Không biết, nhưng
chắc chắn không phải là chuyện vui. Mi biết
đấy chuyện gì xảy ra với tao thì không thành
vấn đề, nhưng tao không muốn anh Triết
đau khổ. Tao hoàn toàn không chấp nhận chuyện
đó.
Bích Ngọc xúc động nói:
- Bạn lúc nào cũng quan tâm
đến anh Triết, anh ấy mà biết
được, hẳn rất cảm động
- Cảm động hay không
chẳng thành vấn đề. Mình lúc nào cũng muốn
anh ấy giữ được hoặc có hơn cái
hiện nay?
Bích Ngọc nói:
- Nhưng bạn có biết là
sự ra đi của bạn là một sự mất mát
lớn của Triết không?
- Con người của mình
nào có nghĩa lý gì? Cái vấn đề mình đề
cập ở đây là sự nghiệp của anh ấy.
Bạn biết không cái sự nghiệp đó đâu
phải tự nhiên mà có. Mà là thành quả của bao nhiêu
năm cần cù lao động. Mình muốn nó phải
trường tồn, không được sụp đổ
hay biến mất.
- Khả Di này...
Suýt tí nữa thì Bích Ngọc
đã nói toạc ra. Nhưng rồi Ngọc lại ngăn
lại được. Không được! Làm vậy là
tàn nhẫn quá. Không phải vì Triết mà là vì Di. Di hiện
sống bơ vơ ở xứ người... Cô ấy
phải có một cuộc sống ổn định yên
ả.
Khả Di thấy Bích Ngọc
đang nói đột ngột yên lặng hỏi:
- Sao? Tao nói không đúng à?
- Mi có vẻ lo lắng
nhiều quá. Bích Ngọc cuối cùng nói - Anh Triết như
mi biết đấy đâu phải bở, anh ấy
đầy đủ bản lĩnh. Có gặp mưa to gió
lớn thế nào rồi anh ấy cũng sẽ
vượt qua. Đó là chưa nói bên cạnh anh ấy còn
có một người vợ hiền thục như Mỹ.
Cô ấy sẽ là một cánh tay đắc lực trong
việc động viên chồng.
Khả Di nói:
- Được rồi.
Lời của mi ta hoàn toàn yên tâm. Mi biết không. Bắt
đầu ngày mai là ta đã thực sự làm việc. Và
cũng từ ngày mai ta sẽ bận rộn hết
sức... Nên có lẽ là sẽ rất ít liên lạc với
bạn bè... Bao giờ rảnh, mi qua đây chơi. Ở
đây mọi thứ tuyệt lắm.
- Vâng, tao sẽ cố
gắng. Nhưng không dám hứa. Có gì ta sẽ liên lạc
với mi bằng điện thoại nhé.
- OK! Nhưng mà này Bích Ngọc
à. Ta đề nghị mi hãy xét lại chuyện của mi
với Thù Chiến... Tao cảm thấy là sự xuất
hiện của Chiến, trong đám bạn bè mình cũng là
một cơ duyên đấy.
Bích Ngọc cười
buồn:
- Cơ duyên ở đâu mà
lắm vậy? Thôi đừng có hại người ta phí
thời giờ bạn ạ.
- Mi thật là cố chấp.
Khả Di nói - Mi nên nhớ là người ngoài cuộc bao
giờ cũng sáng hơn trong cuộc nhé. Vì vậy ta
thật tiếc cho mi, nếu mi vô tình. Thù Chiến là
một thanh niên sáng giá trên nhiều phương diện.
- Vì vậy là... bỏ qua
rất uổng phải không?
Bích Ngọc cười
o0o
Cái gì cũng không qua mặt
được báo chí.
Sáng nay ở phụ trang
Văn hóa nghệ thuật của các báo đều có
đăng bản tin liên quan đến nhà đạo
diễn tài ba Điền Triết.
”Đạo diễn
Điền Triết đột ngột từ bỏ
hết các chức vụ quan trọng trong đài truyền
hình với lý do việc riêng”.
Và với báo chí thì hai chữ
“Việc riêng” này có rất nhiều ý nghĩa. Họ
bắt đầu thăm dò, điều tra. Những bài
phóng sự nhỏ, vén màn bí mật... Phần lớn
kết luận... sự lục đục gia đình do
chuyện tình cảm lăng nhăng của Triết mang
lại.
Tuy không chỉ đích danh.
Không cụ thể, nhưng những thứ đó cũng
làm Bích Ngọc bực mình, nàng phone ngay đến đài
truyền hình, đến nhà riêng tìm Triết nhưng ở
đâu cũng không thấy. Triết trốn ở đâu?
Bỏ đi đâu? Hay là trong một phút mất bình tĩnh
có làm chuyện gì dại dột không? Ngọc biết lúc này
Triết hẳn bối rối lắm. Mất tình yêu
của Di lại bị áp lực của Mỹ. Triết
như chiếc thuyền mất hướng ở biển
khơi, trong cơn mưa bão. Phải tìm Triết
để động viên bạn và chỉ có lúc này.
Nhưng mà, tìm Triết ở đâu đây? Bích Ngọc
căng thẳng, nàng đã lục lọi khắp nơi
những chỗ mà Triết và bạn bè thường
đến cũng không gặp. Ngọc bỏ cả
bữa cơm trưa, xin phép nghỉ cả buổi
chiều đi tìm, ở đâu cũng không thấy.
Hơn bốn giờ
chiều. Đứng giữa ngã tư đường nhìn
xe cộ dập dìu qua lại. Bích Ngọc thở dài.
Triết chợt nhiên mất tích. Không có chuyện vô lý này.
từ nào tới giờ Triết là con người thận
trọng. Triết không thể có hành động gì quá
lố. Nhưng giữa biển người mênh mông trong
thành phố này, biết tìm Triết ở đâu? Trong
cơn bối rối đó, chợt nhiên Ngọc nhớ
đến Thù Chiến. Tại sao ta không đi tìm Thù
Chiến. Biết đâu Chiến biết nơi ẩn
của Triết? Ngọc vừa nghĩ đến điêù
đó là vội bước vào cửa hàng gần
đấy mượn điện thoại quay số
đế nhà Chiến ngay.
Nhưng ở đấy chuông
reo rất lâu, mà chẳng có ai nhắc điện thoại,
chứng tỏ chủ nhà đã đi vắng. Vậy thì rõ
là hôm nay ta đã xui quá. Ngọc thẫn thờ bước
ra. Trên quầy báo ở góc đường, báo buổi
chiều đã phát hành. Trên một trang báo văn nghê.
Ngọc thấy có cái tít lớn với hàng chữ
“Đạo diễn Điền Triết gặp chuyện
rắc rồi về hôn nhân”. Nàng vội vã mua ngay một
tờ nhét vào xắc tay. Bọn ký giả họ săn tin
hay thật, vậy là mọi chuyện đã nổ tung.
Không có gì giấu giếm được nữa. Ngọc tò
mò nhưng cũng dằn xuống, về nhà đọc rõ
ràng hơn. Ngọc bước tới lề
đường đón taxi. Nhưng giờ này là giờ tan
sở. Ngọc đứng như vậy gần
mười phút mà chẳng có lấy một chiếc taxi
trống. Ngọc nhìn quanh, chợt thấy một quán
rượu gần đấy. Hay là vào đây uống cái gì
trước rồi một hồi về sau cùng
được?
Và Ngọc đi vào quán.
Giờ này ở đây khách không đông lắm. Ngọc
chọn chiếc bàn trong góc cùng ngồi. Chưa bao giờ
Ngọc vào quán một mình thế này, nên không tránh khỏi
cảm giác bơ vơ.
Ngọc lại nhớ
đến Thù Chiến, định gọi dây nói mời
Chiến đến như nghĩ sao lại thôi. Lúc đó
có một gã đàn ông lạ, thấy Ngọc ngồi
một mình bước tới, với nụ cười:
- Xin lỗi, cô đến
đây uống rượu có một mình à?
Bích Ngọc phớt lạnh:
- Không, tôi đang chờ
bạn.
Gã thanh niên thấy không đúng
đối tượng nên bỏ đi. Ngọc biết,
nếu cứ ngồi một mình thế này, thế nào
cũng gặp phiền nhiễu khác. Nàng vội hớp
nhanh ly rượu nhẹ. Vừa định đứng
dậy bỏ đi thì thấy hai người đàn ông
ở trạng thái nửa say, đang lạng choạng
bước vào. Ngọc giật mình, Chiến và Triết!
Nàng với chạy tới.
- Hai người đi đâu
đây?
Ngọc hỏi. Triết quay
sang, giọng lè nhè:
- Ồ là cô... vui quá... bọn
này đã uống rượu suốt buổi chiều nay,
vui quá!
Ngọc kéo Triết và Thù
Chiến về chỗ ngồi của mình. Để hai
người bạn ngồi xuống xong Ngọc lắc
đầu nói với Chiến.
- Anh cũng vậy, tại sao
lại rủ nhau đi uống rượu đến say
mèm như thế này?
Chiến chỉ nhìn Ngọc
với đôi mắt đỏ ngầu, như đau
khổ như trách cứ, làm Ngọc không dám nhìn Chiến
lâu, nàng quay sang Triết.
- Anh Triết, tại sao anh
lại hành động như vậy? Chuyện gì mà
phải đến độ từ chức, bỏ
việc ở đài truền hình chứ?
- Tôi làm vậy là đúng
đấy chứ? Triết lè nhè nói - Cô không thấy sao, bây
giờ tôi là cái thằng tự do, nhẹ nhàng nhất không
phải làm, không phải bận rộn với bất
cứ việc gì cả.
- Sao anh không nghĩ lại...
Cái công trình lao động bấy lâu nay của anh? Cái tâm
quyết mồ hôi,... phải tốn bao nhiêu năm qua
mới đạt được địa vị này...
Vậy mà anh lại bỏ hết.
- Không đáng môt đồng
xu! Đừng có nhắc đến nữa! Triết
lớn tiếng nói - Cô thấy đấy. Sau khi Khả Di
đi rồi có cái gì trên đời kia, không có tôi nó vẫn
hoạt động được cơ mà? Nó nào có cần
đến tôi. Nói rõ hơn... sợ là có nhiều
người họ còn vỗ tay ăn mừng nữa là
khác. Bởi vì họ cho rằng. Sự hiện diện
của tôi đã cản trở sự tiến thân của
họ.
- Tại sao anh lại nghĩ
như vậy?
- Tôi nói không đúng sao? Tôi
biết là có nhiều người họ mong tôi ngã
xuống, họ chờ cái ngày này lâu rồi. Tôi biết thân
nên một mình rút lui trước, như vậy phải hay
hơn không?
- Anh là con người quá khích,
anh tưởng ai cũng muốn hại anh? Sao không nghĩ
đến chúng tôi? Anh có cả đám bạn bè này mà? Còn
cả vợ con nữạ.
- Vợ con à? Triết chợt
cười phá lên - Cô có biết Mỹ bây giờ thế nào
không? Cô ấy đang reo hò chiến thắng, vì đã
đạt được ước nguyện. Tôi bây
giờ mất hết tất cả. Còn cô ấy? Mọi thứ
trong tay. Từ tài sản, tiền bạc đến cả
con cái. Nghe nói cô ấy định đổi họ cho
cả hai đứa con của tôi nữa. Cũng
được! OK! Đổi thì đổi. Bây giờ tôi
cũng chẳng muốn giành giựt nữa làm gì... Cả
cái mạng này cũng chưa hẳn là của tôi nữa mà?
Ngọc lắc đầu:
- Mỹ sẽ không làm
những chuyện như vậy đâu.
- Không lẽ tôi vu oan cho
người ta? Triết đưa tay ra liệu cho hầu
bàn mang rượu ra, rồi nói tiếp:
- Tôi cũng nào có say, tôi
rất tỉnh cơ mà? Cô không biết, Mỹ đã âm
mưu chuyện này lâu lắm rồi. Mỹ chỉ chờ
có dịp... và cơ hội đó đã đến, khi
Khả Di bỏ đi, lúc tôi đang chới với. Mỹ
dã tống thêm một đá, thế là tôi ngã nhào. Nhưng mà
nghĩ lại... tôi thấy mình cũng đáng tội
lắm... Tôi đã hư hỏng, không đề phòng. Tôi
tưởng mọi thứ đều đơn giản...
Ồ! Nghĩ lại mới thấy mình ngu, mình dại!
Nhưng Ngọc vẫn
lắc đầu:
- Chị Mỹ không xấu
như anh nghĩ đâu. Nếu có những dọa dẫm
đó thì một chẳng qua chỉ là một sự xúc
động nhất thời, một hành động không
cố ý.
- Vậy thì cô cứ tự
nhiên đến tìm hiểu xem.
Triết cười lớn,
rồi tiếp:
- Đấy, đằng
đó đâu còn là nhà tôi nữa, tôi đã không có quyền
quay về.
- Sao kỳ vậy?
Bích Ngọc giật mình
hỏi, nhưng Triết không trả lời, chỉ
đưa ly rượu, hầu bàn mới đưa
đến nốc cạn.
Bích Ngọc quay sang Thù
Chiến:
- Anh biết chuyện gì đã
xảy ra không?
- Tôi cũng không rõ.
Thù Chiến đáp. Khuôn
mặt thất thần:
- Sáng nay, Triết đã tự
động mò đến nhà tôi, rồi anh ấy rủ tôi
đi uống rượu, chúng tôi đã uống hết quán
này đến quán khác. Tôi đang buồn, nên không muốn
tìm hiểu gì cả. Chỉ thấy rượu thôi.
Cuộc đời này rõ là vô duyên với lũ đàn ông
chúng tôi.
- Tại sao anh lại có
thể nói những lời bi quan như vậy? Đừng
quên anh là con người đã từng từ cõi chết
trở về nhé.
- Vậy mới là kỳ,
trước kia trên con đường tìm đến cái
sống tôi không hề bi quan, đó là một sự
chiến đấu niềm tin. Còn bây giờ, sự
việc hoàn toàn khác.
- Khác ở chỗ nào?
- Tôi hoàn toàn mất niềm
tin. Chiến nói - Có thể là tôi không hiểu. Nhưng mà cái
cú sốc tình cảm làm cho người ta dễ bị
quật ngã hơn bất cứ cái gì khác.
Bích Ngọc chau mày, né tránh:
-
Tôi không muốn thảo luận chuyện đó. Chúng ta hãy
nói chuyện anh Triết đi.
- Anh ấy nào có khác gì tôi? Cùng
đều là kẻ chiến bại trên mặt trận tình
cảm. Chiến lắc đầu nói - Đàn ông sẵn
sàng đổ mồ hôi, đổ máu không tiếc rẻ
trên bất cứ lĩnh vực nào. Nhưng lại không
chịu nổi những cú sốc trên phương diện
tình cảm.
Bích Ngọc chau mày. Ngọc
không muốn nghe, nhưng Chiến cứ lải nhải mãi
cái điệp khúc trên nên nói:
- Phần lớn sự
việc đều do chính mình tạo ra thôi.
- Tôi đồng ý là vậy,
nhưng biết làm sao hơn, khi đã sa vào cái vòng đó?
Bích Ngọc, từ lúc quen biết cô. Tôi hoàn toàn bị
động.
- Anh im đi. Anh tưởng
giữa tôi và anh đã có gì à? Bích Ngọc đỏ mặt
nói - Anh lấy tư cách gì nói chuyện đó với tôi
chứ?
Thù Chiến không giấu
giếm:
- Vì tôi yêu Ngọc!
Lời của Chiến làm
Ngọc giận dữ. Ngọc cảm thấy như
bị xúc phạm.
- Anh tưởng anh là ai? Anh
lấy tư cách gì để nói với tôi điều
đó? - Anh đừng có tưởng là vì mình giống Chí
Hào rồi muốn nói gì là nói. Anh cần phải nhận
diện lại con người mình đi. Xin lỗi, anh
không phải là Chí Hào!
- Vâng, tôi biết rất rõ
điều đó. Tôi không phải là anh Chí Hào, tôi không
lấy tư cách gì cả. Tôi cũng không xứng với
Ngọc, nhưng mà...
Thù Chiến bậm môi, mắt
đỏ ngầu.
- Tôi yêu Ngọc... Và yêu là yêu...
Chứ không cần nghĩ ngợi gì cả. Tôi không thể
tự chế được mình. Bộ Ngọc
tưởng là tôi không biết đau khổ sao? Không
biết nhục sao? Tôi đã từng bị giằng co
giữa bao nhiêu mâu thuẫn. Nhìn cái thái độ lanh lùng,
xem thường của Ngọc. Tôi muốn bỏ đi
ngay. Nhưng rồi tôi không làm được như
vậy. Tôi không biết tại sao nữa. Tôi hèn quá. Mặt
dày quá phải không?
- Tôi không biết chuyện
đó. Bích Ngọc run rẩy nói - Anh chỉ cần biết
một điều là tôi yêu Chí Hào. Tôi chỉ biết có anh
ấy và bất cứ một người nào tỏ ý yêu
tôi, tôi điều cảm thấy đấy là như
một sự xúc phạm làm tôi bị tổn
thương...
Và điều này làm tôi
buồn nôn. Bích Ngọc càng nói càng giận:
- Anh phải hiểu
điều đó chứ? Trong trái tim tôi chỉ có một
bóng hình của Chí Hào. Anh đã biết như vậy sao
cứ quấy rầy tôi? Sao không cút cho khuất mắt.
Cái thớ thịt trên mặt
Chiến như căng ra. Một sự sỉ nhục quá
sức. Sao Ngọc quá khích như vậy? Không lẽ
Chiến không có cả cái quyền yêu. Chiến nghiến
răng nói:
- Cô... cô khinh rẻ tôi vừa
vừa đó chứ?
- Anh muốn nói thế nào thì
nói.
Bích Ngọc đột
ngột đứng dậy bỏ đi ra ngoài:
- Tôi mong là từ đây về
sau, anh đừng có quấy rầy tôi nữa,.
Bên ngoài gió lộng. Những
cơn gió làm đầu óc Ngọc tỉnh táo phần nào...
Ngọc chợt thấy hối hận, tại sao ban nãy
mình lại khích như vậy? Tại sao nặng lời
với Chiến? Nào có gì đáng đâu? Sao lại hành
động như vậy? Cũng chưa uống nhiều
mà? Ngọc thấy nhức đầu và không muốn
nghĩ gì thêm nữa.
|