Khả Di bắt đầu
quen với căn hộ mới.
Bây giờ thì Di thật sự
an tâm. Di có cảm giác như mình thật sự là chủ
một cái “nhà”.
Từ lúc dọn đến
đây tới giờ, Di không quay về nhà nữa. Bởi
vì Di không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn của
mẹ, thái độ bất mãn của cha và nhất là
sự phản kháng của ông anh Cả.
Vì vậy đây là nơi
ẩn náu thì đúng hơn. Đôi lúc Khả Di cũng phân
vân, bứt rứt. Nhưng rồi công việc bận
rộn ở đài truyền hình, về nhà lại có
việc riêng của một bà nội trợ, nên Di cũng
không có thời gian đâu để nghĩ vẩn vơ. Di
có cái an ổn. Ít ra là bên ngoài.
Hôm nay thì Triết sẽ
về rất trễ, vì phải dự một hội
nghị khá quan trọng ở Sở Thông tin văn hóa.
Chắc chắn là chàng sẽ mệt. Vậy cần
phải làm một món gì cho Triết? Di tự hỏi. Và
chợt thấy, tuy đã sống với Triết bao nhiêu
năm qua, nhưng Di vẫn chưa biết được
sỡ thích của Triết thế nào.
Nghĩ đến đó,
bất giác Di liên tưởng đế Mỹn. Mỹ
hiện giờ sống ra sao? Cảm nghĩ của
người đàn bà kia thế nào khi mất chồng?
Giận dữ? Đau khổ, hay buồn bã? Chai lì? Di
biết mình đã làm một chuyện không phải. Nhưng
mà... bản chất con người là ích kỷ. Di không làm
sao bỏ được chuyện sống chung với
Triết. Di cũng không biết lúc gần đây Triết
có quay về nhà với Mỹ không? Di không hỏi và cũng
không muốn hỏi. Bởi vì như vậy chỉ làm cho
tâm trạng bứt rứt thêm.
Di biết. Chuyện giữa
nàng và Triết chưa giải quyết được gì
cả. Mỹ và các con Triết có biết cái tổ này không?
Nếu biết chắc chắn sớm muộn gì rồi
họ cũng đến.
Càng nghĩ, Di càng thấy
đầu căng thẳng. Nàng vội chạy vào nhà
bếp, mở tủ lanh lấy một lon bia mở ra
uống ngay. Di muốn con người mình lạnh đi
một chút.
Ngay lúc đó tiếng chuông
điện thoại reo vang. Có lẽ là Triết gọi
về. Di vội chạy ngay ra phòng khách, cầm ống nghe
lên:
- Alô, anh Triết đấy à?
Bên kia đầu giây không
phải tiếng đàn ông, mà là giọng nói của Mỹ.
- Không phải Khả Di ạ!
Như vậy là anh Triết không có ở nhà à?
Câu nói của Mỹ làm Di lúng
túng.
- À, à không! anh ấy còn ở
đài truyền hình. Có lẽ khuya lắm, mới về
đây.
Bên kia đầu dây Mỹ yên
lặng khoảng mấy giây, rồi mới ngập
ngừng:
- Tôi không định quấy
rầy, nhưng mà Khả Di này... Tôi có chuyện gấp
lắm cần gặp anh Triết, mà liên lac với anh
ấy ở Đài thì họ lại bảo là không có
mặt.
Khả Di hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng
lắm không? Tôi có thể giúp được chị
chứ?
- Vâng, số là con gái tôi, nó
đang bị sốt rất cao, tôi định đưa
nó vào bệnh viện...
- Thế à? Vậy thì tôi
sẽ đến ngay. Anh Triết bận thật
đấy, anh ấy mắc họp...
Khả Di nói với một
chút mặc cảm.
Mỹ nói rồi đặt
máy xuông. Khả Di cứ để nguyên áo quần như
vậy, chỉ xỏ thêm đôi giày là chạy vội
xuống xe. Di cho xe chạy rất nhanh. Hai lần
vượt qua đèn vàng. Dù gì thì đấy cũng là con
của Triết. Di vừa dừng xe lại, đã thấy
Mỹ bế con đứng trước nhà chờ. Vừa
trong thấy Di, Mỹ đã òa lên khóc.
Di nói:
- Đừng có xúc động
như vậy. Mọi chuyện vào đến bệnh
viện là sẽ ổn thôi.
Di an ủi, nhưng biết
Mỹ khóc chưa hẳn vì sợ con chết mà có thể là
vì một lý do khác. Mỹ yên lặng bế con ngồi vào
xe. Nước mắt vẫn tiếp tục chảy. Hai
người đàn bà yên lặng trên suốt lộ trình.
Đến bệnh viện,
Mỹ bế con chạy ngay vào phòng cấp cứu. Di
kiếm chỗ đậu xe rồi mới vào sau. Chỉ
có một mình Mỹ ngồi ngoài cửa phòng nhận
bệnh. Khả Di ngồi xuống cạnh.
- Thế nào, cháu gái đâu
rồi?
Mỹ vẫn khóc:
- Mấy cô y tá bế cháu vào
trong rồi. Tôi mong là tai qua nạn khỏi.
- Trẻ con bị sốt là
chuyện bình thường. Chắc không có gì đâu.
Mỹ lắc đầu:
- Cháu nó bị sốt hai ngày
nay rồi, nhưng tôi cứ chần chừ không dám nói cho
anh Triết hay, sợ làm mất thời gian của anh
ấy
- Thì cứ đưa thẳng
vào bệnh viện?
- Nhà không có đàn ông,
thường làm cái gì cũng phân vân, không dám quyết
định. Mỹ cúi đầu nói - Cô cũng biết
đấy, tôi chẳng làm gì được cả.
Khả Di yên lặng, một
chút bứt rứt trong tim. Trong khi Mỹ lại tiếp.
- Tôi rõ là con người vô
dụng, nếu bây giờ mà cháu có mệnh hệ gì thì tôi
sẽ ân hận đến chết.
- Chuyện này hoàn toàn không
phải lỗi ở chị.
Khả Di lẩm bẩm nói.
Không biết là để an ủi Mỹ hay là nói cho mình
nghe.
Rồi Di đứng dậy
- Thôi chị ngồi đây
nghe, để tôi gọi dây nói để liên lạc
với anh Triết.
Và Di đi ra ngoài gọi dây
nói. Nàng gọi mấy số luôn mà chẳng liên lạc.
Bởi vì đây là một phiên
họp có tích cách quan trọng, nên mọi liên hệ với
bên ngoài bị cắt đứt. Chỉ bao giờ họp
xong, mới có sự giao tiếp với bên ngoài.
Thế là Di quay lại phòng
cấp cứu. Vừa lúc bệnh nhân được
đưa chuyển sang phòng bệnh.
Bác sĩ hỏi:
- Ai là mẹ bệnh nhân?
- Tôi đây! Tôi đây!
Mỹ lắp bắp nói, bác
sĩ trách:
- Con bé bị viêm màng não.
Tại sao mãi bây giờ chị mới đưa cháu
đến đây?
- Dạ tại tôi không
biết! Tôi hoàn toàn không biết!
Mỹ run rẩy nói. Khả Di
cũng căng thẳng
- Thế cháu nó có gì nguy
hiểm không bác sĩ.
- Nguy hiểm thì qua rồi. Bác
sĩ nói - Nếu tối nay không có biến chứng gì khác
thì coi như ổn định... Mà chuyện đó thì có
nhiều hy vọng vì cháu nó sức khỏe khá tốt.
Rồi bác sĩ quay qua Mỹ:
- Vì cháu nó còn nhỏ quá, nên
chúng tôi cho phép chị được ở lại chăm
sóc cho cháu.
Khả Di vẫn còn lo
lắng:
- Còn sợ biến chứng
nữa?
- Vâng. Nhưng chắc không
xảy ra đâu. Bác sĩ trấn an - Ở đây cũng
đầy đủ tiện nghi và thiết bị.
Bây giờ Di mới yên tâm.
Cả hai người đàn bà theo chân bác sĩ vào phòng
bệnh. Đây chỉ là phòng hạng nhất thôi chứ
không phải thượng hạng.
Phòng có đến hai
giường. Cô ý tá sau khi điền tên đã nhìn Mỹ
hỏi:
- Bà là vợ ông Điền
Triết à? Ông ấy khá nổi tiếng. Chúng tôi rất ái
mộ ông ấy.
Và chỉ chiếc
giường cạnh giường bệnh nhân, cô ta nói:
- Tối nay bà sẽ nghỉ
ở đây nhé. Thế ông Điền Triết đâu
rồi?
Khả Di vội đáp thay:
- Anh ấy hôm nay bận
họp nên không đến kịp.
Cô ý ta cười:
- Mấy người làm
việc ở Đài truyền hình lúc nào cũng bận
rộn. Tôi có người bà con làm ở đấy cũng
thế, gần như cả ngày không về nhà. Thôi
được, nếu có cần gì cứ bấm chuông
gọi, tôi sẽ có mặt ngay.
Và cô ta quay đi định ra
ngoài. Khả Di vội giật lại:
- Khoan đã, cô đợi tôi
một chút. Di nói - Tối nay rất quan trọng vì vậy
để đề phòng chuyện bất trắc xảy
ra. Chúng tôi muốn nhờ cô tìm cho một cô y tá chăm sóc
đặc biệt.
- Vâng, chúng tôi sẽ giúp cô
chuyện đó, mời cô sang đây làm thủ tục.
Khả Di gật đầu
chào Mỹ, rồi theo cô ý ta bước ra ngoài.
Đến văn phòng, Di
điền tên mình vào giấy. Cô y tá đã nhìn Di với ánh
mắt ngạc nhiên,
Di cười hỏi:
- Có chuyện gì mà cô nhìn tôi
chăm chăm vậy?
- Chị tên Diệp Khả Di
à? Chị cũng là đạo diễn? Trẻ và
đẹp thật!
- Vậy chứ cô
tưởng tôi thế nào?
Cô y tá không đáp chỉ nói:
- Nghe người ta
đồn đại, chuyện chị với Điền
Triết...
Cô ý tá chỉ nói như vậy
rồi ngưng lại. Khả Di cảm thấy lúng túng.
Vậy là chuyện của nàng vói Triết đã vang ra ngoài.
Như vậy với dư luận xã hội hẳn là không
có gì hay họ. Cô y tá như để phá vỡ cái không khí
ngượng ngùng nói:
- Nhưng mà thấy chị
cư xử tốt với vợ anh Điền Triết
như vậy, tôi nghĩ là... đây chỉ là tin
đồn bậy thôi... Chứ không có gì... À, Mà chúng tôi
cũng rất thích các chương trình của chị
phụ trách đấy.
- Cảm ơn.
Di nói và nhìn vào đồng
hồ:
- Khá trễ rồi, chị làm
ơn làm thủ tục nhanh tí cho tôi.
Cô y tá cắm cúi lo thủ
tục. Sau đó Khả Di quay lại phòng bệnh. Con gái
của Triết vẫn nằm thiêm thiếp trên
giường, còn Mỹ thì ngồi ủ rũ cạnh
đấy.
Khả Di đặt tay lên vai
Mỹ nói:
- Một chút sẽ có y tá
đặc biệt đến chăm sóc cho cháu, chị yên
tâm, hãy tin đi, rồi mọi thứ sẽ ổn
thỏa, cháu nó sẽ thoát hiểm.
Mỹ chỉ gật
đầu không đáp;
- Thôi bây giờ tôi về.
Khả Di do dự một chút nói - Tôi sẽ tìm anh Triết
và bảo anh ấy đến ngay bệnh viện với
chị.
- Cảm ơn Di nhiều
lắm.
Khả Di lắc đầu
rồi bỏ đi.
Di chẳng vui tí nào. Những
lời trực ngôn ban nãy của cô y tá làm lòng Di rối
rắm. Người ta chẳng tin lời đồn,
nhưng đó là sự thật. Mà sự thật đó
cũng chẳng đẹp gì, nó cứ như một cái
vết nhức nhối. Và Di cảm thấy mệt
mỏi. Nàng lái xe mà đầu là một khoảng trống
mênh mông. Di thấy thật cô độc.
Bước vào đến nhà,
Di đã thất Triết ngồi đọc báo trong phòng
khách.
- Khả Di, em đi đâu
đấy. Ban nãy hình như em có gọi giây nói tìm anh
phải không?
- Anh hãy thay áo nhanh lên. Con gái anh
nói bị viêm màng não nằm ở bệnh viện. Nó
đang gặp nguy hiểm.
Khả Di nói ngay. Triết nghe
nói nhảy dựng lên.
- Cái gì? Con gái bệnh à? Bao
giờ vậy? Đích thân em đưa nó vào vệnh
viện à?
- Vâng, chị Mỹ tìm anh không
gặp, nên em phải đưa hai mẹ con chị ấy
đến bệnh viện.
Khả Di thở ra nói:
- Nó là con gái của anh. Em không
thể không lo.
- Cảm ơn em. Triết
nắm tay Di nói - Tối nay có lẽ anh sẽ ở lại
bệnh viện.
Và Triết vội vã đi ra.
Khả Di ngồi xuống
ghế. Triết đi rồi... Cả căn hộ
trống vắng. Khả Di mệt mỏi. Triết đâu
phải của riêng nàng? Triết còn có vợ con. Và khi
vợ con cần, đương nhiên là anh ấy phải
quay về. Triết về rồi khi mọi chuyện qua
đi, chàng lại sẽ quay lại. Di biết như vậy
mà không hiểu sao Di vẫn cảm thấy sợ hãi, lo
lắng. Di nghĩ mình sẽ mãi mãi không chiếm hữu
được Triết.
Ngả lưng trên salon. Di
vừa nhức đầu vừa đói, nhưng Di lại
chẳng buồn xuống bếp kiếm cái gì ăn.
Thời gian lặng lẽ
trôi. Hai giờ rưỡi sáng. Triết vẫn chưa
về. Ban nãy rõ là Triết đã nói sẽ ở lại
bệnh viện. Vậy mà Di vẫn trông, vẫn muốn
vào ngay đấy với chàng. Nhưng lý trí đã can
ngăn. Di biết không nên vào đấy. Hai vợ chồng
người ta đang ở đấy canh chừng con.
Thế ta vào đấy làm gì? Một sự thừa thãi. Di
lắc đầu. Đã biết sai ngay từ đầu
vậy mà cứ húc đầu vào... Chuyện tình cảm là
chuyện không thể thỏa hiệp. Vậy tại sao
cứ mặt dạn mày dày? Có phải là sự lừa
dối chính mình không?
Di biết, Chuyện của
mình và Triết là chuyện chẳng có đoạn kết.
Vậy mà...
Và Di ngồi như vậy mãi
đến sáng trắng. Rồi Di sửa sọan đi làm,
có thế nào thì cũng phải đi làm, việc làm vừa
quên lãng vừa là niềm vui.
Nhưng khi đến sở.
Di không phấn chấn được... Nàng làm việc mà
đầu để đâu đâu. Di đi ngang qua phòng
Triết, thấy Triết cũng đã đến sở
làm... Nhưng chàng đang bận tiếp khách nên Di cũng
không đi vào.
Đàn ông và đàn bà khác nhau
chỗ đó. Với đàn bà tình yêu là trên hết. Còn
đàn ông, họ còn có sự nghiệp. Sự nghiệp
mới quan trọng hơn mọi thứ.
Và trong cái tình cảm lạc
lõng đó. Sau một ngày làm việc, Di không đợi
Triết, nàng lặng lẽ bỏ về trước. Di
muốn được yên ổn một mình. Di sợ
sẽ nghe Triết nói: “Bây giờ anh muốn quay lại
với vợ con”.
Vâng. Di mãi bị ám ảnh
bởi điều đó. Nhưng rồi Di cũng không quay
về nhà. Ở nhà trống vắng quá. Di đi ra quán
rượu.
Lúc Thù Chiến vào quán thì đã
thấy Di đang ở trạng thái ngà ngà say. Chiến
ngạc nhiên. Sao chỉ có một mình Di còn Triết đâu?
- Tôi ngồi đây
được chứ?
Thù Chiến hỏi. Khả Di
gật đầu.
- Được,
được anh ngồi xuống đi, rồi chúng ta
cùng uống rượu.
Có chuyện gì không vui đã
xảy ra? Chiến phân vân, tò mò hỏi:
- Vâng, nhưng mà anh Triết
đâu rồi?
- Anh ấy à? Suốt ngày hôm
nay tôi không có gặp, anh ấy. Có lẽ là Triết bận
họp, mà cũng có thể anh ấy đang ở
đằng bệnh viện với vợ con.
- Ở bệnh viện
với vợ con? Ai bệnh?
- Con gái anh ấy.
- Bệnh gì?
- Viêm màng não. Di nói - Nhưng có
lẽ đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm, bằng
không thì sáng nay anh ấy đã không đi làm.
- Vậy à?
Thù Chiến hỏi, nhưng
vẫn chưa hết thắc mắc.
- Còn chuyện gì khác nữa
không?
- Không, không có gì nữa cả
Di nói - Thế hôm nay anh dến đây cũng có một mình
à? Còn Bích Ngọc đâu?
- Bích Ngọc à? Mấy hôm
rồi không gặp
Thù Chiến nói, thái độ
không vui:
- Hẹn cô ấy ba bốn
lần mới được gặp một lần. Không
biết tại sao.
Khả Di nhìn Chiến,
chợt hỏi:
- Thế anh đã yêu cô ấy
rồi à?
Thù Chiến suy nghĩ một
chút nói:
- Cô ấy là một cô gái khá
đặc biệt.
- Đặt biệt? Nghĩa
là thế nào? Lạnh lùng? Tế nhị? Phong trần? Kín
đáo?
- Tôi cũng không biết.
Chỉ cảm nhận là khác với nhừng người
con gái khác. Nhiều lúc Bích Ngọc nhạy bén, tình cảm
nhưng đôi khi lại lạnh lùng xa lạ...
Di cười:
- Anh như một khách lạ
quen thuộc... Bởi vì anh giống Chí Hào.
-
Giống thật à?
- Mới nhìn thoáng qua
tưởng là một người. Nhất là cái vẻ
phong lưu, lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng nếu nhìn
kỹ thì anh lại khỏe mạnh rắn chắc hơn.
- Người lạnh lùng sao
phong lưu được?
- Con người Chí Hào như
vậy đó. Gần như tập trung nhiều chất
mâu thuẫn, nhưng đó cũmg là đặc điểm
quyến rũ của anh ta.
Thù Chiến suy nghĩ một
chút hỏi:
- Khả Di có thể cho tôi
biết chuyện của Bích Ngọc và Chí Hào ngày xưa,
thế nào không?
- Tôi cũng không
được rõ lắm.
Khả Di hớp thêm một hớp rượu.
Rồi có lẽ vì rượu khiến Di mất đi
phần nào sự thận trọng ngày thường, nên Di
nói:
- Nghe nói thì... Bích Ngọc yêu
Chí Hào ngay từ cái năm Ngọc mới mười sáu
tuổi. Đó là mối tình đầu. Mà như vậy thì
đương nhiên phải sâu sắc. Phải có ấn
tượng mạnh. Nhưng mà... Chí Hào nào phải là
người bình dị. Anh ta thuộc type play boy, coi
trọng cuộc sống riêng tư buông thả... Chí Hào không
phải là không yêu Ngọc. Nhưng Hào cũng có những cô
con gái khác. Bên cạnh đó Hào lại có máu đen
đỏ... Hào mê cờ bạc như mê tình yêu. Vì vậy
chung quanh Hào có lắm mối oan cừu. Bạn bè của
Hào phần lớn cũng giống như anh chàng. Máu nóng và
hay choảng nhau. Sau đấy Chí Hào cùng gia đình sang
Mỹ định cư. Rồi chuyện cuối cùng
đó đã xảy ra trên đất Mỹ.
-
Nghe nói là Chí Hào bị người ta bắn chết
nhưng chuyện xảy ra thế nào?
Khả Di thở dài:
- Mỗi người
đều có những bứt rứt và khổ tâm riêng. Có
khi đó là định mệnh và con người không làm sao
có thể ngăn được
- Chị có thể nói rõ hơn
một chút không?
- Anh hãy hỏi thẳng Bích
Ngọc, cô ấy là nhân vật chủ chốt,
đương nhiên là biết rõ hơn. Tôi nói có khi sai, không
đúng sự thật
- Làm gì tôi dám hỏi Bích
Ngọc đó. Thù Chiến nói - Tôi chỉ biết một
điều là... Hiện nay Ngọc xem tôi như một
người bạn mà cái tình bạn đó bắt
đầu bằng cái bóng dáng của Hào thôi.
- Tôi không thể kể cho anh
biết, vì tôi không rõ ràng, sự việc... Khả Di nói -
Riêng Bích Ngọc, tôi cũng biết cô ấy là người
sống bằng nội tâm, nên mọi chuyện dã xảy ra
thường cứ giữ kín trong lòng, chứ không muốn
tỏ bày cho ai biết.
- Trên đời này không ai dám
cho là mình biết rõ người khác.
- Vâng. Không ai hiểu
được ai. Đó là sự thật
Thù Chiến quay qua nhìn Khả
Di.
- Khả Di, hình như chị
cũng đang có chuyện buồn?
- Vâng, hôm nay tôi không
được vui, vì vậy mới đến đây
uống rượu. Tôi cũng biết là... Rượu
sẽ không giải quyết được gì, nhưng ít ra
còn hơn là ngồi ở nhà để đối diện
với bốn bức tưòng lạnh vô tư.
- Khả Di đang giận anh
Triết, phải không?
- Không, không có chuyện đó.
Anh Triết chẳng có lỗi gì cả. Chẳng qua vì hôm
nay tình cảm tôi hơi xuống. Nên tôi nghĩ vẩn
vơ hơn nhiều... Con người tôi đầy mâu
thuẫn...
- Con người chị mà
cũng mâu thuẫn ư? Thù Chiến nhìn thẳng vào
Khả Di hỏi - Tôi nghĩ... Khả Di là con người
can đảm dám đối diện với thực tại
và chấp nhận sự thật. Di là người đàn
bà cương quyết và tôi nể vì, ái mộ... Di không
nhận ra điều ra điều đó sao?
- Nhưng tôi không phải là
người đàn bà thép!
Khả Di cười rồi
đáp.
- Anh Chiến biết không? Mình
cũng chỉ là con người bằng xương
bằng thịt, vì vậy mà thỉnh thoảng bị kim
đâm vào người vẫn thấy nhức nhối.
Đâu phải chuyện nào cũng tảng lờ
được, nhất là chuyện tình cảm.
- Anh Triết biết chuyện
này chứ?
- Tôi thì không muốn gây bất
cứ một áp lực nào... Anh thấy đấy anh
Triết lúc nào cũng bận rộn, cũng bị công
việc vây cứng. Bấy nhiêu đó, thở đã không ra
hơi rồi, gây thêm phiền nhiễu làm gì?
- Nếu tôi là Khả Di thì...
cái gì cũng vậy. Nên dứt khoát đỡ phải
đau khổ hơn.
Lời của Thù Chiến làm
Di chựng lại, nghĩ ngợi...
- Anh nói đúng. Tại sao
cứ phải kéo dài mọi chuyện trong đau khổ.
- Chị đừng hiểu
lầm nhé. Tôi muốn giải quyết sự việc êm
đẹp thôi.
- Êm đẹp là thế nào?
Tôi cũng muốn như vậy lắm chứ? Khả Di
cười nói - Nhưng đâu có chuyện gì êm đẹp
cho mọi phía đâu?
Và để cho không khí bớt
căng thẳng. Di hỏi:
- Thế nào? Hôm nay anh không có
đến các phòng trà trình diễn à? Có đi không? Tôi cùng
đi với anh?
Chiến không đáp,
đứng dậy nói:
- Để tôi gọi dây nói
cho anh Triết?
Khả Di đưa tay ngăn
lại:
- Đừng, tối nay tôi
không muốn làm rộn ai cả.
- Nhưng chị phải
gặp anh ấy.
- Đúng nhưng không phải
ngay bây giờ.
- Thôi được...
Chiến nói - Nhưng chị không được uống
rượu nữa nhé?
- Sao hôm nay cậu khó chịu
như ông già lụ khụ vậy?
Khả Di lắc đầu
nói:
- Thôi được, chúng ta
chỉ ngồi nói chuyện thôi nhé?
- Vâng, nhưng tôi cũng
phải gọi giây nói báo cho phòng trà.
Chiến đứng dậy
nhưng Di nói:
- Tôi đã nói trước
rồi nhé, tôi chỉ ngồi đây với cậu thôi.
Không được Bích Ngọc cũng không có Triết,
bằng không tôi sẽ bỏ về ngay đấy.
Lời của Di làm Chiến
bỏ ý định gọi dây nói, Chiến ngồi
xuống nhìn Di hỏi:
- Thế từ nào đến
giờ... Chị Khả Di, chị có bao giờ nghĩ
đến tương lai của chị và anh Triết
thế nào không?
- Không?
- Thế còn bây giờ?
Buồn là đương nhiên có nghĩ. Và đàn bà nào hình
như cũng quan trọng cái lễ cưới. Kể
cả những người dễ dãi nhất.
Khả Di lắc đầu:
- Tôi không quan trọng cái
lễ cưới đâu.
Chiến hỏi
- Thế tại sao hôm nay
chị buồn?
Khả Di yên lặng. Không
giải thích được. Rõ ràng mọi chuyện khá
phức tạp. Triết có cuộc sống riêng tư.
Triết còn có vợ và con. Ly dị để lấy nàng,
rồi bỏ vợ con bỏ cho ai? Liệu có hạnh phúc
chăng?
Rõ là Di đang va đầu vào
bức trường đá, đang đi vào cái ngõ cụt.
- Chị đang nghĩ gì
vậy?
- Cảm ơn điều anh
vừa hỏi. Khả Di chợt nói - Đàn bà chúng tôi
thường sống rất hẹp hòi, nên dễ bị
đau khổ.
- Không hẳn, nhưng mà... Tình
yêu đâu phải nổi khổ tâm của riêng ai.
- Anh có vẻ rành tâm lý
đấy.
Chiến cười:
- Nào bây giờ chị cho phép
tôi gọi giây nói cho anh Triết hay Bích Ngọc đến
không?
- Được bây giờ thì
tùy anh. Muốn gọi ai cũng được.
Thù Chiến đứng
dậy, và năm phút sau quay lại cười nói:
- Anh Triết đang như chú
kiến nằm trên nắp vung nóng, anh ấy đang rối
tung lên gọi dây nói đi khắp nơi tìm Di, thì nhận
được điện thoại của tôi. Anh ấy
bảo là sẽ đến ngay.
Khả Di ngạc nhiên:
- Hôm nay anh ấy không vào
bệnh viện à?
- Anh ấy đã về nhà
của hai người.
Cái tiếng “nhà” của
Chiến làm Khả Di cảm thấy bối rối.
- Thế anh có gọi
điện cho Bích Ngọc không?
- Có, nhưng cô ấy không có
ở nhà.
Thù Chiến nói với thái
độ buồn buồn.
- Không biết thật hay
giả.
Khả Di nói:
- Đâu để tôi gọi
thử xem.
Và Di đi lại máy nói,
một lúc sau quay lại.
- Đúng là cô ấy chưa
về nhà. Tan sở rồi không biết lại bỏ
đi đâu.
- Cô ấy có chỗ nào đi?
- Không biết, nhưng
chắc chắn là không phải đi với Thiên Bạch.
Bởi vì tôi cũng đã gọi dây hỏi Thiên Bạch
rồi.
Chiến nghe nói, như sực
nhớ ra.
- À, còn chuyện Thiên Bạch
thì sao? Cô Linh đã quay về làm chưa?
- Chưa, lần này chuyện
có vẻ găng đấy. Không biết rồi hồi
kết cục sẽ ra sao?
Di nói, và Chiến lắc
đầu.
- Người nào cũng có
nỗi khổ tâm riêng của mình.
Di hỏi:
- Bây giờ tôi mời Thiên
Bạch đến, anh có ý kiến gì không?
- Không. Chiến nói - Tôi chỉ
thắc mắc không biết Bích Ngọc giờ này đang
ở đâu.
Khả Di thăm dò.
- Anh đã yêu Bích Ngọc
rồi à?
Thù Chiến suy nghĩ, rồi
gật đầu.
- Tôi nghĩ có lẽ như
vậy. Từ xưa đến giờ tôi chưa có
nhiều kinh nghiệm về tình yêu. Nhưng tôi thấy...
Lúc gần đây làm gì tôi cũng thường hay suy nghĩ
đến Bích Ngọc, nhớ đến cô ấy và
muốn được gặp mặt thường xuyên...
- Thế anh không thấy
trở ngại gì vê những cái khác ư?
- Những cái khác là thế nào?
- Chẳng hạn như
tuổi tác. Anh đừng quên là Bích Ngọc lớn hơn
anh những bốn tuổi đấy nhé.
- Ở tuổi tác không thành
vấn đề. Tôi nghĩ cái quan trọng ở đây là
con người, tình cảm của Bích Ngọc.
- Nếu vậy thì anh hãy
bắt đầu, nhưng nói trước là không dễ
dàng đâu vì Bích Ngọc là một cô gái cứng cỏi,
nguyên tắc rất chung thủy.
- Tôi biết rồi mình
phải làm gì? chiến nói - Nhưng với tình yêu thì có gì là
trở ngại không thể dẹp được.
Ngay lúc đó. Triết từ
bên ngoài, hùng hục xông vào. Vừa trông thấy Di, Triết
nói:
- Anh tưởng là em đã
bỏ anh đi rồi chứ?
Triết là con người
vậy đó, rất dễ rung động, dễ bị
choáng, Di chỉ ngồi cười.
Triết ngồi xuống
cạnh Di.
- Lần sau, em không
được hành động như vậy nữa nhé.
- Anh sợ em bỏ đi
thật à?
- Sợ chứ.
Di cười thỏa mãn.
Triết nói thêm:
- Em biết không, tối qua anh
nằm ở bệnh viện mà lòng cứ nôn nóng. Cứ
nghĩ đến em.
- Anh đừng quên là con gái
anh nó đang bệnh đấy nhé. Khả Di nhắc
nhở - Nếu con người mà hoàn toàn không quan tâm gì
đến con cái, thì làm sao em dám tin tưởng anh nữa
chứ?
Triết không đáp, chỉ
cúi xuống hôn Khả Di.
Ngay lúc đó Thiên Bạch
cũng đến. Hôm nay, Thù Chiến thấy Bạch có
vẻ bơ phờ.
o0o
Thiên Bạch ngồi trong phòng
làm việc, mà lòng đầy rối rắm.
Linh mới bỏ nhiệm
sở có một tuần lễ. Mặc dù Bạch đã
mướn một cô thư ký khác thay. Nhưng mà... Mọi
thứ lại không ổn. Bộ máy như trục trặc
làm sao ấy. Công việc chẳng chạy đều.
Cái không khí căn phòng căng
thẳng. Thiên Bạch cau có, gắt gỏng, chẳng có gì
làm Bạch hài lòng cả.
Sao vậy? Tại sao vắng
Linh mọi thứ lại xáo trộn thế này?
Ngay trước có Linh.
Bạch không phải lo lắng gì cả... Cái gì Linh cũng
tự tay giải quyết. Ngay cả những việc
nhỏ nhặt, và nhờ vậy Bạch chỉ phải
chú tâm vào các thương vụ, tiếp khách nước
ngoài... Không phải bận bịu thêm gì cả.
Thế còn bây giờ? Ồ!
Bất cứ một cái gì, cô thư ký mới cũng
hỏi. Hỏi xong lại làm không phải cách, phải
sửa lại. Lúc đầu Bạch cho là vì mới
chưa quen cái lạ nước. Nhừng rồi càng lúc
càng bực mình. Cái gì cũng chờ chàng giải quyết.
Và bây giờ Bạch mới
nhận ra cái vị trí quan trọng của Linh.
Thì ra Linh đã làm cho Bạch
rất nhiều việc, vậy mà trước kia không bao
giờ Bạch thấy.
Thế là Bạch gọi dây
nói cho Linh. Dù gì cũng là anh em mà. Bạch nghĩ. Nhưng
Bạch không ngờ. Linh đã có chủ ý nên dù đã
phần nào xiêu lòng, nhưng Linh lại cương quyết
không tiếp điện thoại Bạch đã gọi
lại mấy lượt nhưng chỉ nhận
được câu trả lời của cô tớ gái:
- Cô Linh đi vắng không có
ở nhà.
Bạch thở dài, bí quá
Bạch đành gọi dây nói sang Bích Ngọc.
- Bích Ngọc này, mình có
việc nhờ cô giúp đây.
Ngọc sốt sắng:
- Anh cứ nói đi. Nếu có
thể mình sẵn sàng giúp.
Bạch thú nhận:
- Linh nó không chịu tiếp
điện thoại của mình.
Ngọc giả vờ ngạc
nhiên:
- Nhưng anh điện
thoại cho cô ấy làm gì?
- Ngọc hiểu cho. Văn
phòng của mình mà không có Linh là không điều hành
được. Thật vậy, mới có một tuần
mà Ngọc biết không mình muốn phát điên lên. Bằng mọi
giá phải kéo cô ấy về giúp mình mới
được.
- Chỉ có vậy thôi à?
- Vâng, Linh là một phụ tá
đắc lực cho mình.
Ngọc suy nghĩ một chút
nói:
- Tôi sẵn sàng làm thuyết
khách cho anh, nhưng còn chuyện thành công hay không là còn
phải xét lại... Bởi vì mình thấy chuyện này khó
quá. Vì Linh đã thề với mình là sẽ chẳng bao
giờ quay lại làm việc với anh.
- Tôi có làm gì sai đâu mà Linh
lại thù tôi như vậy?
- Tôi không biết. Bích Ngọc
lắc đầu nói - Tôi nghĩ là chuyện của hai
người phải rành hơn cả tôi chứ? Hay là
thế này, đích thân anh đi tìm gặp Linh đi,
xuống nước với cô ấy mấy câu là xong ngay
chứ gì?
Thiên Bạch thiểu não.
- Nhưng cô ấy đâu có
chịu tiếp tôi đâu. Cô ấy cứ lẩn tránh.
- Mà anh đã thử chưa?
- Chưa, nhưng tôi biết
chắc là như vậy.
- Chưa mà bảo là chắc?
Làm sao anh dám cả quyết thế?
- Bởi vì tôi biết là Linh
rất giận tôi.
- Anh biết rõ vậy à?
Câu hỏi của Ngọc làm
Thiên Bạch lúng túng. Ngọc lại nói:
- Đấy, rõ ràng là anh đã
biết cả nguyên nhân. Vậy thì tại sao không dùng
thuốc chữa ngay?
- Bích Ngọc này!
Thiên Bạch ngập ngừng,
nhưng Ngọc đã nói ngay:
- Anh Bạch. Tôi đã nói
với anh bao nhiều lần rồi. Anh cũng biết tôi
là con người cố chấp, khó thay đôi. Tôi đã
quyết định rồi anh còn chờ đợi gì? Xin
hãy hiểu mà tha thứ cho tôi
Thiên Bạch thở dài,
thật lâu mới nói:
- Thù Chiến là con
người quá may mắn.
- Anh lầm rồi. Bích
Ngọc vội đính chính - Trong quả tim của tôi
chỉ có hình bóng của Chí Hào. Và không ai có thể thay
thế cho hình ảnh anh ấy.
- Nhưng mà Bích Ngọc
biết không? Chí Hào đã chết, nhưng tôi vẫn
ước ao phải chi mình là Chí Hào. Bởi vì Hào dù gì
cũng diễm phúc hơn tôi.
- Anh lại nghĩ ngợi xa
vời.
- Không đâu Bích Ngọc
ạ. Với tôi, Bích Ngọc mãi mãi là người tôi yêu
quý, ao ước.
- Cảm ơn điều anh
vừa tán dương. Bích Ngọc nói - Nhưng tôi thấy
tốt nhất bay giờ anh nên đi tìm Linh. Cô ấy là
người rất xứng đáng với anh trên mọi
phương diện, lại yêu anh. Anh nên suy nghĩ cặn
kẽ đi anh Bạch ạ.
- Vâng, để tôi suy nghĩ.
Đặt máy nói xuống,
Thiên Bạch ngồi yên gần nửa tiếng. Chàng
biết với Bích Ngọc coi như không còn hy vọng.
Nếu cứ kéo dài mãi tình trạng này sẽ không đi
đến đâu. Chỉ còn tìm một giải pháp khác và
Bạch chợt thấy éo le vô cùng. Định mệnh rõ
là hay đùa với tình cảm. Một người
đuổi theo một người trong trạng thái vô
vọng. Cứ giông như những hình nhân trong ngọn
đèn kéo quân. Rồi chẳng được gì hết.
Và Bạch cứ ngồi
đấy suy nghĩ. Trong khi Bạch cứ thả mồi
bắt bóng thì có một người con gái khác lại
đang một tâm một vọng vì chàng. Bạch
đứng dậy, lại đỡ ống nói lên quay
số. Nhưng cô người làm chết tiệt ở nhà
của Linh lại nói:
- Cô Linh nói là không muốn
tiếp điện thoại của anh.
Bạch bực dọc
đặt ống nghe xuống. Rồi bỏ cả
đống việc đang chờ giải quyết trên bàn,
chàng khép cửa lại bỏ chạy xuống lầu.
Phải đi gặp Linh!
Phải trực diện với Linh! Có tiếng vô hình thúc
giục trong đầu.
Và sự thúc giục đó
giống như những cơn sóng, càng lúc càng dồn
dập hơn. Bạch muốn được gặp ngay
Linh.
Xe vừa ngừng trước
cổng, Bạch mở cửa xe xông vào nhà. Chàng không
cần cả chuyện bấm chuông. Cô tớ gái đã
phải giật mình khi thấy Bạch xông thẳng vào nhà.
- Ồ! Không được!
Không được! Cô Linh có dặn rồi cô ấy
bảo là không muốn tiếp anh cơ mà?
Nhưng đã muộn. Bạch
đã vào đên phòng khách. Bạch đã trông thấy Linh dang
ngồi trên salon xem báo.
Bạch không để Linh lên
tiếng, nói ngay:
- Ồ! Xin lỗi Linh nhé. Tôi
đến thế này có trễ lắm không?
Linh nhìn lên, sự ngỡ ngàng
cộng với xúc động làm nước mắt
chảy dài xuống mà. Linh chỉ phản kháng bằng
những cái khoát khoát tay.
- Linh oi! Linh! Bạch ngồi
xuống cạnh Linh, vỗ về! - Em đừng có khóc
nữa, mọi thứ đã qua rồi? Đúng không? Chúng ta
sẽ không còn hờn dỗi giận hờn nhau. Chúng ta
đã trưởng thành. Bây giờ để ăn mừng
chuyện đó. Mình ra ngồi kiếm cái gì ăn đi,
gọi là chút mừng sự hạnh ngộ... Rồi mai
này, em quay về sở làm với anh.
Linh ngừng khóc, đẩy
Bạch ra xa, giọng hờn dỗi:
- Ai? Ai sinh sự với anh bao
giờ mà có chuyện giận hờn? Làm lành? Tôi cũng
không làm việc với anh nữa, vì vậy không có
chuyện ăn mừng. Anh đi đi, đững có quay
lại nữa.
- Linh này... Bạch nài nỉ -
Anh muốn nói là...
- Tôi đã nói với anh
rồi, tồi đã chịu đựng như vậy là
quá đủ rồi, tôi sẽ không bao giờ quay lại
công ty của anh nữa đâu, anh về đi.
Thiên Bạch quay qua thấy cô
tớ còn đứng đấy, chàng khoát tay cho cô ta đi,
rồi nói:
- Đừng có hiểu
lầm chuyện đó, nếu Linh không muốn trở
về làm cho công ty cũng được. Nhưng ít ra hôm
nay, tôi muốn mời cơm Linh để giải tỏa
sự ngộ nhận của chúng mình.
- Không có sự ngộ nhận
nào cả. tôi thù anh, ghét anh, anh đi đi.
Thiên Bạch ngẩn ra. Cái thái
độ hờn dỗi của Linh nó đáng yêu làm sao.
Vậy mà bấy lâu nay Bạch không để ý. Bạch
chỉ thấy có Ngọc là người đẹp
nhất trên đời.
Bạch ngập ngừng
một chút nói.
- Linh này...,. Linh phải
để cho tôi có cơ hội chứ... bây giờ thì tôi
đã biết... Trước kia tôi thật sự có lỗi
với Linh... Thôi thì để chúng ta bắt đầu
lại từ đầu vậy?
Lời của Bạch làm Linh
bối rối. Ta không nghe lầm chứ? Bạch nói là
muốn đi lại từ đầu?
- Linh này. Thiên Bạch lại
nhích đến gần, năn nỉ - Linh hãy hiểu cho.
Trước kia tôi là con người u mê. Bây giờ... Tôi
đã nghĩ ra. Và vì vậy Linh cũng nên khoan dung, mở
rộng cửa, để tôi có cơ hội. Tôi sẽ
cố gắng biểu lộ tình cảm mình.
Nhưng Linh lại đẩy
Bạch ra xa.
- Anh này, hôm nay sao nói năng gì
lộn xộn vậy?
Bạch vẫn nói:
- Anh biết mà... Em cũng
thế, em cũng đang chờ anh đến làm lành
với em. Và bây giờ anh đã đến đây rồi,
em chưa hài lòng sao?
Linh quay mặt đi.
- Trễ rồi!
Bạch ngồi sát vào.
- Không trễ đâu. Bạch
nói - Chuyện tình cảm bao giờ có chuyện sớm hay
trễ.
Linh cúi nhìn xuống, tim
đập mạnh, niềm vui tràn ngập từng tế
bào nhưng Linh vẫn ngượng ngùng không biết
phải xử lý ra sao.
- Thôi đi thay áo đi
chứ?
Bạch giục, Linh nói:
- Nhưng tôi đã thề là
sẽ không làm việc cho anh nữa mà?
- Đã nói là không không thành
vấn đề. Bạch cười nói, chàng biết
mọi thứ đã trôi qua. Sau cơn mưa lại sáng - Em
không đi làm cũng được.
- Chỉ cần em hổ
trợ cho anh trên phương diện tinh thần.
- Lúc này anh có vẻ mồm mép
dữ?
- Sao em lại nói vậy?
Bạch cười - Hôm nay anh mới có được
dịp nói, còn mấy hôm trước em biết không? Ở
công ty anh giống như người bị mất
hồn... Anh giống như một chiếc tàu đang
đi trên biển khơi, đột nhiên bị gẫy bánh
lái. Không có em, khổ như vậy đó.
Linh cười:
- Phải Bích Ngọc dạy
anh nói những lời đó không?
- Em đánh giá anh thấp qua.
Thiên Bạch lắc đầu nói - Anh một mình nghĩ ra
không được à?
- Thôi được, em sẽ
đi thay áo ngay.
Linh đứng dậy nói. Và
khi Linh đã đi vào trong. Bạch mới thở phào
nhẹ nhõm.
Vậy là mọi chuyện
sẽ tốt đẹp. Và Bạch chợt thấy
thắc mắc. Tại sao mãi đến bây giờ Bạch
mới nghĩ ra? Còn trước kia? Cứ mãi húc
đầu vào cái ngõ cụt... Bạch nhìn ra ngoài trời,
nắng ngoài cửa sổ chói chang.
Có lẽ đây là định
mệnh. Bạch nghĩ. Số ta vô phần với Bích
Ngọc, chỉ có Linh. Biết đâu rồi chỉ có Linh
mới mang lại được cho ta hạnh phúc?
Linh cũng thay áo rất nhanh,
cô nàng bước ra.
- Xong chưa? Mình đi ngay
được chứ?
Thiên Bạch nhìn lên. Hôm nay Linh
thật trẻ trung trong chiếc robe đỏ.
- Ồ, Linh đẹp quá,
lần đầu tiên tôi thấy Linh thật sự là con
gái.
- Anh lại nói bậy. Linh
nguýt Bạch - Em mặc thế này lâu rồi, chứ nào
phải mới đây.
Bạch lắc đầu:
- Trước kia, khi còn đi
làm với anh, anh nhớ em chỉ mặc áo pull quần Jean
thôi mà.
- Đó là chuyện mấy
năm về trước, còn lúc sau này em đã thay
đổi, nhưng anh nào có chú ý đến đâu?
Linh Trách, và Bạch
cười xuề xòa nói:
- Bây giờ thì khác rồi.
Bắt đầu từ giờ phút này, anh sẽ chú ý
đến em được chưa?
-
Trễ rồi.
- Anh đã bảo là chưa
trễ.
Bạch nói, Linh tư lự
một chút hỏi.
- Có cần phải mời
cả Khả Di và Bích Ngọc không?
Bạch lắc đầu.
- Tối nay thì không, vì anh
muốn tối nay chỉ dành riêng cho hai đứa mình thôi.
Linh nghe có cả một bản nhạc mùa xuân
vang lên trong tim.
o0o
Có tiếng chuông cửa reo.
Bích Ngọc bước ra
mở cửa. Thiên Bạch đang đứng bên ngoài. Lâu
lắm rồi mới thấy Bạch đến chơi.
Bạch hôm nay có vẻ
thật vui. Nhưng vui đó cũng pha chút ngượng
ngùng.
- Tôi có thể vào
được chứ?
Bích Ngọc cười.
Mặc dù bấy giờ đã hơn chín giờ khuya.
- Đương nhiên rồi.
Và nàng nhường để
Bạch bước vào trước. Ngọc biết
giờ này mà Bạch đến kiếm hẳn là phải
có chuyện gì.
Bạch ngồi một lúc mới lên tiếng:
- Tôi đã làm lành với Linh.
- Vậy à? Thế thì tốt.
Ngọc cười nói - Tôi đã biết chắc là cô
ấy chờ anh đến thôi.
Bạch lắc đầu,
nghĩ ngợi một chút lại tiếp
- Bây giờ nghĩ lại tôi
mới thấy là nhiều lúc mình khờ khạo quá, có
mắt mà như mù... Con đường rộng mở
trước mắt mà như không thấy, cứ tìm ngõ
cụt để dằn vặt mình... May là Ngọc đã
vạch ra cho tôi thấy.
- Đâu có. Chính anh đã
nhận ra đó chứ.
- Vâng, nhưng nếu không có
sự động viên của Ngọc... Tôi sẽ còn
chần chừ. Tôi giống như một con người
tham lam, muốn cùng lúc đứng trên hai con thuyền, mà
vậy thì... rất dễ té phải không?
- Không đến nỗi
trầm trọng như vậy. Bích Ngọc cười nói
- Tại anh vô tình không để ý chứ Linh lúc nào cũng là
của anh. Cô ấy chờ anh lâu lắm rồi.
- Thật ra thì...
Thiên Bạch định nói gì
đó nhưng lại thôi. Chàng chỉ nói thêm:
- Tôi và Linh đều hết
sức cảm ơn Ngọc.
Ngọc cười:
- Anh hôm nay làm sao lại khách
sáo như vậy? Anh quên là chúng mình là láng giềng tốt
từ lâu, chúng ta lại là bạn...
- Nhưng dù có thế nào thì
cũng đã nhờ Ngọc đấy chứ?
Bạch nói.
- Thấy hai người vui
vẻ là quý lắm rồi.
- Thế Ngọc thì sao?
- Dĩ nhiên là tôi cũng vui
chung.
Bạch nói:
- Hôm nay, Linh có ngỏ ý với
tôi là muốn mời Ngọc cùng đi dùng cơm. Nhưng
tôi thấy chưa vội, hãy để cho tìmh cảm
đi vào quỹ đạo trước, rồi mọi
thứ tính sau.
- Anh làm như vậy là
đúng. Phải để cho Linh có được niềm
tin đã.
Rồi Ngọc cười. Ngọc cảm
thấy đàn ông nhiều lúc rất kỳ cục. Họ
đam mê mù quáng thật lâu. Đùng một cái tỉnh dậy...
Họ lại dễ bị dao động, họ lại
bị mặc cảm tội lỗi, thế là tìm mọi
cách như để đền bù.
Bạch ngồi thêm một
chút rồi đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về. À mà
này. Ngọc không biết gì cả à?
- Chuyện gì?
Bạch suy nghĩ một chút
nói.
- Anh chàng đang đứng
ở dưới. Ban nãy lúc đến đây tôi đã
thấy.
Ngọc giật mình.
- Anh chàng nào vậy?
- Còn ai nữa. Thù Chiến
chứ ai?
Bạch nói rồi bỏ
đi ra ngoài.
Thù Chiến à? Anh ta đến
đây làm gì? Ngọc ngạc nhiên, giữa hai người.
Tình cảm cũng hạn chế. Ngọc nào có gì với
Chiến? Người Ngọc yêu là Chí Hào thôi. Ngọc
cũng không phủ nhận là đôi khi Ngọc cũng thích
Chiến qua cái dáng dấp của Hào. Nhưng đó nào
phải là tình yêu? Không lẽ Chiến không biết
chuyện đó?
Ngọc bối rối, suy
nghĩ một lúc rồi bước xuống lầu, ra
ngoài.
Thù Chiến vẫn còn
đứng đấy, bên cạnh cây cột đèn.
- Sao anh đứng dây là gì
vậy?
Ngọc hỏi. Chiến
đáp:
- Tôi cũng không biết. Có
lẽ vì lâu quá không gặp mặt Ngọc.
Ngọc nghĩ ngợi
một chút nói:
- Anh có thể lên nhà tôi
ngồi cơ mà?
- Được à? Thù
Chiến cười - Tại vì lâu nay đâu có
được Ngọc mời đâu.
Ngọc nhún vai.
- Bạn bè lâu quá rồi, còn
phải chờ mời nữa sao?
Thù Chiến chợt hỏi:
- Ngọc biết tôi là ai không?
- Thì là Thù Chiến. Một
người bạn.
- Vậy mà tôi tưởng
là... Ngọc cứ xem tôi như một chiếc bóng của
Chí Hào thôi.
Bích Ngọc chau mày, rồi nói:
- Tôi là người rất công
bằng, tôi chỉ xem anh là Thù chiến thôi.
- Như vậy là tôi thấy
vui rồi.
- Vậy anh lên nhà nhé?
- Thôi đã khuya rồi... Tôi
không dám phiền đâu.
Ngọc cười nói:
- Cùng nhờ anh Thiên Bạch
báo cho biết là anh đứng dưới này bằng không
tôi nào có biết đâu.
- Tôi cũng không có ý
định gặp Ngọc. Chiến lắc đầu nói
- Đứng ở đây một chút cũng thấy
thoải mái. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Bích Ngọc thở dài, chủ
động hỏi:
- Chúng ta cùng đi bộ
một chút nhé.
- Có tiện cho Ngọc không?
Ngọc cười:
- Sao lúc nào anh cũng có vẻ
khách sáo như vậy, chúng ta là bạn cơ mà?
Thù Chiến thú nhận:
- Biết vậy, nhưng không
hiểu sao tôi vẫn cảm thấy Ngọc xa cách tôi làm
sao đấy.
- Tại anh nghĩ vậy.
- Ngọc chỉ xem tôi là cái
bóng của người khác, dù trên đầu môi Ngọc
đã phủ nhân chuyện đó.
- Anh đã sai về tôi.
- Tôi không biết, nhưng
với tôi, tôi vẫn giữ cái lập trườing cũ
về tình yêu.
Tình yêu? Bích Ngọc nghe nói
mới giật mình? anh chàng sắp sửa tỏ bày
chăng? Nhưng điều đó... Ngọc chưa hề
chuẩn bị cho mình. Ít ra là trong lúc này.
Ngọc vội nói:
- Chúng ta đi xa quá rồi,
thôi quay lại.
- Vâng.
Chiến không phản
đối.
- Bây giờ khá khuya, anh cũng
nên về ngủ.
Bích Ngọc nói, rồi như
nhớ ra điều gì, Ngọc hỏi
- Hình như tối nay anh không
có trình diễn ở phòng trà?
Chiến lắc đầu.
- Tai hôm nay tôi tinh thần sa sút
quá, không có hứng để hát.
- Anh bỏ dở như
vậy, không sợ bị họ kiện à?
- Chỉ nghỉ có một
ngày. Hôm khác hát bù cũng đâu có sao?
- Nhưng tại sao anh lại
xuống tinh thần như vậy?
- Tôi cũng không biết. Có
lẽ vì thất tình.
Chiến cười đùa
nói. Ngọc yên lặng. Và như để giải thích rõ
hơn. Chiến nói:
- Thật ra thì cũng không
hẳn vậy. Tôi ở cái thành phố này có một mình nên
nhiều lúc bơ vơ.
- Có bọn này làm chi? Ngọc
sốt sắng - Bọn này lúc nào cũng xem anh là bạn.
- Rất cảm ơn
điều Ngọc vừa nói. Chiến xúc động... -
Đấy là sức mạnh lớn cổ vũ cho tôi.
- Anh có vẻ nghi ngờ
nhiều quá. Nghĩ ngợi nhiều mau già lắm
đấy.
- Có lẽ... Vì tôi đã
từng về từ cõi chết...
- Nhưng người khác không
biết, họ nghe anh nói sẽ cười.
- Thế còn Ngọc?
Bích Ngọc yên lặng.
Chiến nói:
- Bích Ngọc này, nếu
Ngọc chưa chấp nhận được cái tình
cảm của tôi thì xin Ngọc cũng đừng cự
tuyệt gặp tôi. Bởi vì Ngọc biết không, chỉ
cần trông thấy Ngọc, nghe Ngọc nói là tôi cảm
thấy như mình vẫn còn có chỗ dựa, mình không cô
đơn.
Bích Ngọc chau mày, nhưng
không giấu được xúc động.
Chiến nói phải. Ta không có
tình cảm. Thì sợ gì mà phải trốn lánh. Như
vậy càng cho thấy là ta mặc cảm, lo xa, bằng
không thì... Không! Không được... Bích Ngọc vội vã
lắc đầu. Ta chỉ có một tình yêu duy nhất và
ta đã cho Chí Hào rồi.
Ngọc cố biện hộ.
- Anh biết đấy. Anh
cứ muốn gặp tôi. Nhưng nào... Tôi cũng có công
việc của mình. Tôi nào phải lúc nào cũng rảnh
rỗi đâu?
- Vâng, nhưng nếu rảnh
là Ngọc nhận lời chứ?
- Thôi được, Bích
Ngọc cắn nhẹ môi - Mà cũng nào nhất thiết là
gặp một mình tôi. Anh có thể hẹn cả Di,
Triết, Thiên Bạch và Linh càng đông càng vui chứ.
Nhưng Chiến lại nói:
- Đông người quá tôi
lại cảm thấy lạc lõng thế nào đấy.
- Nhưng họ cũng là
bạn tốt của mình.
Chiến chợt hỏi:
- Khả Di và Triết hình
như có chuyện trục trặc đấy. Tôi đã
gặp Khả Di một mình uống rượu ở quán.
- Làm gì có chuyện đó? Bích
Ngọc không tin - Họ đang yêu nhau một cách nồng
nàn. Không có gì làm họ phân cách được.
Chiến lắc đầu.
- Chắc chắn là Khả Di
có nỗi khổ tâm nào đó mà không tiện nói ra.
Ngọc suy nghĩ rồi nói:
- Để bao giờ gặp
cô ấy tôi hỏi xem? Chứ Triết là con người
giàu tình cảm, nhất là với Di, Triết không bao
giờ để Di phải buồn phiền hay thua
thiệt.
- Có khi chuyện không phải
do Triết gây ra thì sao?
Bích Ngọc suy nghĩ rồi
thở dài:
- Đúng ra thì... trên
đời này có tình yêu nào hoàn toàn trọn vẹn? Con
thuyền nào đi biển lại mãi mãi không gặp bão
tố?
Chiến chợt hỏi:
- Còn chuyện giữa Thiên
Bạch và Linh đã đi đến đâu rồi?
Bích Ngọc cười:
- Thiên Bạch đã tìm
thấy chân lý, và bây giờ họ đang vui vẻ.
- Tôi thấy Thiên Bạch là
người thông minh, hẳn Bạch biết là hạnh phúc
không chỉ do ta yêu người, mà có khi do được
yêu mà có... Đã có hằng hà bằng chứng cho ta thấy
rõ điều đó.
- Con người anh có vẻ
khá thông suốt.
- Đừng quên tôi cũng là
con người từng trải.
- Từng trải về tình
đời chưa hẳn là trên tình trường.
- Vâng, tôi không phủ nhận
chuyện đó. Chiến nói - Và bây giờ thật sự
tôi cũng đang cần tình yêu.
|