Thiên Bạch bước vào
văn phòng đã gào lên:
Linh ơi! Linh! Sang gặp anh
một chút. Nhưng chẳng thấy ai lên tiếng gì
cả. Cô kế toán ở phòng cạnh bước vào, nói:
- Cô Linh hôm nay không có đi làm.
Sao vậy? Thiên Bạch chau
mày. Hôm nay là một ngày bận bịu đặc biệt
sẽ có hai khách hàng đến thảo hợp đồng.
Buổi trưa còn một cuộc tiếp xúc khác. Vậy mà
Linh với tư cách thư ký lại không có mặt.
Chuyện này không chấp nhận được Không
lẽ cô nàng này giận chuyện hôm qua? Dùng người nhà
rõ thật nhiều khó khăn. Giận lẫy một chút là
bỏ sở, không cần quy kỷ luật gì hết.
Thiên Bạch nhắc ống nghe
lên. Quay sang đến nhà Linh.
- Cô Lâm Chí Linh ở nhà không?
Tiếng cô tớ gái ngạc
nhiên.
- Ủa? Cô đã đi làm
rồi cơ mà?
- Không có, cô Linh không có cho
biết là đi dâu à?
- Để tôi hỏi lại
xem. Cô tớ đặt ống nghe xuống, đi một
chút rồi quay lại, tiếp - Chẳng ai biết cả,
có lẽ cô ấy đi tiệm gội đầu rồi.
Gội đầu à? Thiên
Bạch bực dọc. Chuyện công ty bề bộn
vậy mà bỏ đi gội đầu. Bạch lại
gọi dây đến Bích Ngọc.
Bích Ngọc nghe xong
cười:
- Linh nó giận không đi làm?
Tôi làm gì giúp được anh? Tính tiểu thư của cô
ta từ nào đến giờ anh hẳn rõ hơn tôi
chứ?
- Hôm nay mà không có cô ấy là
công ty chúng tôi sập tiệm đến nơi!
- Vậy thì anh đến
tiệm làm tóc X tìm thử xem?
Rồi Bích Ngọc cho
địa chỉ. Ngọc vừa định đặt
máy xuống, Bạch hỏi:
- Khoan đã, chiều nay có
rảnh không?
Ngọc cười.
- Anh lại còn hỏi. Có
buổi chiều nào anh lại không gặp tôi chứ?
- Tôi sẽ đến đón
Ngọc nhé?
- Hãy lo chuyện tìm Linh
trước đi ông mãnh ạ.
- OK.
Thiên Bạch có vẻ vui khi
thấy Ngọc không trực tiếp từ chối. Và
Bạch vội lái xe đi tìm Linh. Không biết đến
bao giờ Linh mới bỏ được cái tính hay
hờn, hay giận này.
Quả nhiên như
điều. Ngọc nói Linh đang ngồi trong tiệm
vừa làm tóc vừa đọc báo.
Thấy Thiên Bạch
bước vào. Linh vẫn tỉnh bơ. Bạch xuống
nước.
- Linh này, anh đến đón
em đây.
Linh tiếp tục dán mắt
vào tờ báo, không đáp. Bạch nói:
- Em có biết là hôm nay công ty
quá nhiều việc không? Chuyện hôm qua cho anh xin lỗi
được chứ?
Linh vẫn yên lặng.
- Đúng mười giờ
trưa này, anh có cuộc mặc cả với khách.
- Chuyện đó có dính líu gì
đến tôi chứ? Anh đi đi. Tôi không về đâu.
- Linh này, đừng có trẻ
con như vậy.
- Tôi đã nói với dì Hai
rồi. Tôi không hợp tác với anh nữa.
Dì Hai ở đây là mẹ
của Thiên Bạch.
- Sao nghỉ ngang xương
như vậy được? Tôi đã xin lỗi Linh,
như vậy chưa đủ sao?
Giờ này còn sớm, nên
tiệm hơi vắng khách. Anh thợ khoan thai làm việc,
nhìn Bạch cười.
- Anh đi về công đi, hôm
nay tôi nghỉ làm. Tôi đã sắp xếp tiết mục
xong rồi.
- Thật ra thì chuyện hôm
qua...
- Anh nhắc chuyện hôm qua
làm gì chớ? Linh nổi nóng- Lúc nào anh cũng muốn làm quê tôi trước mặt
Bích Ngọc cả.
- Làm gì có chuyện đó,
đừng có nghĩ xấu cho anh.
- Còn chối nữa hả? Sao
anh không mời Bích Ngọc về làm thư ký riêng cho anh?
Thiên Bạch thở ra.
- Cô ấy và Khả Di sắp
sang Mỹ rồi.
- Đi Mỹ à? Linh chợt
nhớ ra - À, đúng rồi tháng sau này, hình như lại
đến ngày giỗ của anh Chí Hào.
Thiên Bạch ngồi xuống
có vẻ hơi buồn còn Linh hình như cũng bỏ quên
đi cơn giận ban nãy.
Thiên Bạch nói:
- Bích Ngọc từ
khước không chịu đi chung với tôi.
Linh quay qua:
- Anh cũng có một hợp
đồng sắp ký với bọn Mỹ. Anh không cùng
đi với cô ấy được sao?
- Hợp đồng ký sớm
hơn. Ngọc không chịu dời ngày. Cô ấy đi
Mỹ lần này với Khả Di.
- Vậy à? Linh có vẻ suy
nghĩ rồi khẳng khái nói - uổng công bỏ cả
một đời đeo đuổi, kết quả
chẳng một hy vọng nào ư?
Thiên Bạch như không
muốn đề cập đến đứng dậy
nói:
- Thôi bây giờ tôi phải
về công ty, có lẽ khách họ đã đến rồi.
- Khoan đã. Linh đổi ý -
Anh chờ một chút đi, em làm tóc xong rồi, chúng mình
cùng về.
- Thế còn những mục em
đã dự tính?
- Bỏ hết! Linh nói - Con
người em bao giờ cũng vậy. Thích đứng
về phía yếu thôi.
Và năm phút sau, cả hai
rời khỏi thẩm mỹ viện. Linh hỏi.
- Có phải Bích Ngọc cho anh
biết địa chỉ này phải không?
Bạch lắc đầu.
- Đừng nhắc
đến cô ấy nữa. Hôm nay anh rất bận.
Lình nhìn Bạch với nụ
cười thật ngọt.
- Anh làm gì vậy? Cô ấy làm
anh buồn à?
Bạch quay sang.
- Linh này, em thấy
đấy, anh phải làm gì bây giờ? Em hiểu anh quá mà.
- Hiểu à? Không phải
chỉ hiểu mà em thấy trọng trách của em quá
nặng nề. Linh cười tiếp.
- Có ai đời làm thư ký
mà phải kiêm nhiệm đủ thứ. Ngoài việc
của công ty, còn phải lo chuyện liên lạc bạn gái
cho ông chủ, rồi sáng sớm dậy phải nhắc ông
chủ đi làm. Buổi trưa phải cùng đi ăn
trưa, nhiều lúc chủ buồn, còn phải cùng chủ
đến phòng trà cho có bạn, ddó là chưa nói nhiều khi
phải đến nhà chủ lo tắm chó, tắm mèo.
Rồi bị sài xể, chọc quê... Chẳng hạn
như chiều hôm qua...
- Thôi mà nhắc làm gì, hôm qua anh
nào cố tình đâu?
- Hừ! Không cố tình. Lúc nào
em cũng phải đứng ở đầu sóng ngọn
gió. Để cho anh xì hơi cơn giận.
- Thôi thì anh đã biết
lỗi, anh xin lỗi rồi còn gì nữa? Thật tình anh
đã nhờ em rất nhiều.
- Nhưng lúc nào em cũng
bị thiệt thòi.
- Thiệt thòi một chút có
sao? Rồi sau này anh sẽ không quên ơn em đâu.
- Anh sẽ trả ơn
thế nào?
- Em muốn trả ơn ra
sao?
- Anh...
Linh chỉ nói như vậy
rồi ngưng. Nhưng không hiểu sao mặt lại
đỏ gấc.
- Em cứ đề nghị,
nếu nằm trong khả năng, anh sẽ không tiếc
rẻ gì cả.
Linh chỉ cười,
rồi chợt đổi câu chuyện.
- Nhiều lúc em thấy
cũng buồn cười, trước mặt em thì anh nói
năng lưu loát, tràng giang đại hải, nhưng khi
đứng trước Bích Ngọc, anh lại giống
như con gà nuốt dây thun vậy đó.
Thiên Bạch cười thú
nhận.
- Anh cũng không biết sao
mình lại như vậy.
- Thật ra, nhiều lúc em
cũng thấy khó chịu giùm anh. Anh như cứ bị
giày vò bị động thế nào đấy. Chẳng làm
chủ được chính mình.
Thiên Bạch yên lặng. Linh
nói tiếp.
- Anh cũng biết
đấy. Bích Ngọc ngày xưa học cùng lớp
với em. Chúng em chẳng thân nhau lắm. Chỉ sau này vì
chuyện của anh mà em mới qua lại với cô
ấy... Vì vậy có thế nào... Anh cũng cần giữ
sỉ diện giùm cho em một chút.
- Anh không bao giờ để
người khác xem thường em.
Linh lắc đầu.
- Nhưng lúc nào trước
mặt Bích Ngọc, anh cứ làm như em là đứa con
nít.
- Đâu có. Đâu có... Bạch
đính chính - Anh chỉ nói nhiều lúc tính em hơi trẻ
con thôi.
- Nhưng như vậy
cũng không được. Bích Ngọc có thể hiểu
lầm em.
- Thôi được, từ
rày về sau anh sẽ cố giữ lời.
Cả hai đã về
đến công ty. Khách chưa đến. Trong lúc chờ
đợi. Linh lại hỏi:
- Anh Bạch này, Bích Ngọc
đã hấp dẫn anh chỗ nào vậy?
Bạch giật mình. Tai sao Linh
lại thắc mắc?
- Em ngạc nhiên?
- Không phải ngạc nhiên mà
tò mò... Linh nói - Em biết anh là người kén chọn mà
Bích Ngọc thì nào có toàn bích? Anh cũng biết chuyện
của cô ấy với Chí Hào mà?
- Đúng, nhưng đó là
chuyện lâu rồi. Họ đã quen nhau ngay từ thời
thơ ấu.
- Nhưng đó là mối tình
đầu.
- Chưa hẳn là tình yêu.
- Anh đừng tự lừa
dối mình. Linh nhìn Bạch nói - Hãy suy nghĩ kỹ đi,
nếu bây giờ Bích Ngọc có chấp nhận tình cảm
thì cái tình cảm đó không trọn vẹn.
- Đừng có nói như
vậy.
- Nhưng đó là sự
thật. Linh đáp - Em không muốn thấy anh sau này
hối hận, đau khổ.
- Không, không bao giờ có chuyện
đó. Thiên Bạch lắc đầu nói - Anh không bao
giờ để tâm đến chuyện gì thuộc về
dĩ vãng.
- Nếu vậy thì tốt.
Và Linh đứng dậy,
Bạch hỏi theo:
- Linh này... Bộ Bích Ngọc
đã nói gì về tôi với Linh à?
- Làm gì có chuyện đó. Linh
cười - Khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi chỉ nói
về ba cái chuyện thời trang rồi mode rồi ăn
uống...
- Chứ không bao giờ
đề cập đến...
- Tại sao phải đề
cập? Linh hỏi ngược lại - Khi chị ấy
biết quá về anh... Anh lại là hàng xóm...
- Ý tôi muốn nói là...
- Anh phải biết Bích
Ngọc không ngu nhé? Tôi là em họ anh, lại là thư ký
riêng, nếu bây giờ nói gì về anh thì có phải là...
đã nói thẳng với anh rồi không?
Thiên Bạch thở ra, xì
hơi.
Linh quay lại cười.
- Mà này anh Bạch, với
điều kiện hiện có của anh thì thiếu gì
người đẹp?
- Vô nghĩa.
- Anh biết không, bây giờ
tình yêu cũng lăng xê mode. Người ta cho là nên yêu
những người đàn bà phong trần, trải qua
nhiều thăng trầm tình ái, thì mới hạnh phúc.
-
Ai nói? Bích Ngọc ư?
- Em không biết, nhưng rõ
ràng là Bích Ngọc cũng đã có một thời bị
đốt cháy bởi tình yêu.
- Ồ em dùng từ có vẻ
tiểu thuyết quá.
- Em không biết là mình sử
dụng cái ngôn ngữ đó có đúng không nhưng phải
công nhận một điều, đấy là khi Chí Hào còn
sống Bích Ngọc đã từng say đắm. Bị
đốt cháy trong ngọn lửa tình.
Và Linh vừa bước ra
khỏi phòng vừa nói:
- Vì vậy nếu anh muốn
thành công, anh cũng phải có ngọn lửa đó.
Thiên Bạch ngỡ ngàng nhìn
theo. Linh không phải là không có lý.
o0o
Bích Ngọc và Khả Di
đến Mỹ đã được ba hôm. Tối qua,
Khả Di điện thoại đường dài về báo
cho Triết biết là họ đã có mặt ở New York.
Hôm mới đến, họ được chị
ruột của Chí Hào ra phi trường đón. Hiện
họ đang ngụ tại khách sạn Hilton. Điều
đó làm cho Triết hài lòng.
Công việc ở đài
truyền hình lúc nào cũng bận rộn. Triết cũng
chẳng có thì giờ để lo ra. Hôm nay sau một ngày
làm việc mệt nhọc trở về, vừa
bước vào cửa., Triết đã thấy Mỹ
ngồi trong phòng khách ôn bài cho con. Mùi thức ăn từ
nhà bếp tỏa ra thơm phức.
Triết hỏi:
- Nấu món gì mà ngon vậy?
Mỹ cười thật
tươi đón chồng.
- À, con nó muốn ăn món gan
heo hầm đậu. Hôm nay anh về sớm vậy?
Triết giải thích:
- Hội họp liên miên,
nhức đầu quá, nên anh về nhà ngay.
- Vậy anh về phòng nằm
nghỉ đi, bao giờ dọn cơm xong, em sẽ
mời anh ra ăn.
Nhưng Triết không về
phòng nghỉ, mà đi sang phòng đọc sách.
- Thôi để anh ngồi
đọc báo một chút cũng được.
Phòng đọc sách là giang sơn riêng của
Triết. Ở đây chính Mỹ, ngoài những giây phút
dọn dẹp, cũng ít khi lui tới.
Triết ngồi xuống.
Bất giác mắt chàng đập ngay vào bức ảnh
chụp cả nhà để gần đấy. Triết,
Mỹ và hai đứa con ngồi cạnh nhau. Ai cũng
cười, nụ cười thật tươi. Bức
ảnh mới chụp năm qua.
Triết chợt thấy
băn khoăn;
Không có Khả Di. Di không
hiện diện trong cái không gian này. Đó là cả một
sự mâu thuẫn giằng co. Triết yêu vợ con.
Những cũng yêu Di. Di là tri kỷ, là hạnh phúc... Và...
Triết thấy không thể mãi mãi để tình trạng
này kéo dài. Trách nhiệm và tình yêu... Triết không muốn
buông mất một cái nào cả.
Triết thở dài và ngả
người ra sau. Phải chi Mỹ là người đàn
bà quá quắt, hay hờn ghen thì Triết còn có lý do.
Đằng này, Mỹ giống như một cành liễu,
một nắm bột, Mỹ hết lòng chiều
chuộng, chăm sóc gia đình. Mỹ sống cho chồng
con. Hoàn toàn vì chồng con... Và Triết không có quyền.
Lương tâm không cho phép Triết hành động nông
nổi.
Rồi Triết chồm
người tới, lật úp bức ảnh lại.
Triết không dám nhìn thẳng bức ảnh nữa.
Nhưng Triết cũng không
thể sống mà thiếu Khả Di. Tình yêu rõ là một cái
gì tàn nhẫn. Tình yêu không có lý trí nhưng không thể không có
trái tim. Và Triết lại phân vân.
Triết nghĩ giờ này
Khả Di ở Mỹ hẳn cũng không sung sướng
gì. Một khoảng trống tong tim làm Triết thấy cô
đơn. Sau những phút giây bận rộn với công
việc, sự rảnh rỗi nhiều lúc rất đáng
sợ. Cứ làm cho người ta suy nghĩ sợ hãi vì
phải đối diện với thực tế.
À! Mà sao Triết lại không
cùng đi với Di nhỉ? Có gì phải ngại, khi ai ai
cũng biết mối quan hệ đó. Hay là Triết
sợ Mỹ buồn? Có lẽ... Đã lâu rồi Triết
cứ mãi trốn tránh. Triết không dám nhắc đến,
hỏi đến, nói đến cái gì có liên quan đến
Di trước mặt Mỹ. Vì cái con người thánh thiện
vô tội kia là lương tâm, là công bằng... phải
vậy không?
Nhưng Khả Di ở bên
Mỹ bây giờ làm gì? Triết tự hỏi. Có lẽ cô
ấy đang cùng với Bích Ngọc đến đốt
một nén hương lên mộ phần của Chí Hào,
cũng có thể là hai người đang đi thăm
bạn bè? Đi phố?... Nhưng mà nghĩ đến
những chuyện đó lúc này ích lợi gì chứ?
Triết cầm tờ báo lên.
Cố đọc, nhưng chẳng có một chữ nào
lọt vào đầu. Những tin tức thời sự vô
bổ chỉ nhức đầu thêm.
Thế là Triết nhắc
ống nói lên quay đường dài, chàng nghe bên kia
đầu giây, giọng ngái ngủ của Khả Di.
- À, anh Triết đấy à?
Có chuyện gì quan trọng vậy anh?
Tiếng hỏi của Di làm
Triết bừng tỉnh. Chàng biết bây giờ ở New
York mới sáu giờ sáng, mà giờ này là giờ thành
phố sống về đêm kia mới bắt đầu
ngủ.
- Ồ không, không có gì cả.
Xin lỗi, anh quên cả giờ khắc. Anh gọi dây,
chỉ để được nghe giọng nói của em
thôi.
Bây giờ Khả Di có vẻ
đã bình thường lại.
- Anh đang ngồi ở
đài truyền hình đấy à?
- Không, anh đang ở nhà,
đang ngồi trong phòng đọc sách. À, còn Bích Ngọc
đâu rồi? Anh có quấy rầy cả cô ấy không?
- Chị ấy vừa
thức dậy, nhưng nghe em nói chuyện với anh đã
quay mặt vào trong tiếp tục ngủ. Anh Triết,
lần đầu, em thấy anh hơn trẻ con
đấy!
- Anh cũng không hiểu
tại sao làm vậy. Có vẻ vì hơi cô đơn
đấy.
- Em biết là anh làm việc
hơi nhiều. Cũng nên nghỉ ngơi một chút.
- Đươc, vậy anh
sẽ bay sang đấy, được chứ?
Triết hỏi. Khả Di
ngập ngừng.
- Anh đừng có xúc
động như vậy. Thế còn chị Mỹ đâu
rồi?
- Cô ấy à? Chỉ cần
ở cạnh con cái là đủ thấy đầy
đủ.
- Vậy thì anh hãy suy nghĩ
kỹ đi. Từ đây đến sáng mai còn quyết
định kịp mà.
- Không có gì để suy
nghĩ. Triết nói - Em biết không, cứ giam
người trong thư phòng thế này bực chết
đi được, vừa nghĩ đến chuyện
gặp em, là mọi thứ tan biến ngay.
- Nhưng anh cũng phải
báo cho chị ấy biết chứ?
- Đương nhiên, nhưng
chắc chắn là cô ấy sẽ chẳng có ý kiến gì.
Có một giây phút yên lặng,
không biết Khả Di nghĩ ngợi gì, Triết lo
lắng:
- Em lại nghĩ ngợi gì
đấy?
- Biết anh sắp qua em vui,
nhưng mà em lại thấy nó làm sao đấy.
- Đừng nghĩ nhiều.
Suy nghĩ mãi làm mất vui chẳng ích lợi gì đâu.
- Nhưng mà... sai lầm
vẫn là sai lầm.
- Mặc nó... miễn sao ta vui
là được...
Khả Di yên lặng, rồi
nói:
- Ta vui mà có người khác
không vui.
- Sao em tự dằn vặt
mình mãi vậy? Triết van nài - Bây giờ thì anh chỉ có
một ý duy nhất là thấy em. Bằng không anh chẳng
làm gì được cả.
Khả Di nói:
- Thôi đươc, em bên này
đợi anh. Có cần ra phi cảng đón anh không?
- Không cần, đến
đấy anh sẽ đáp xe về ngay khách sạn. Anh
sẽ đi chuyến đầu tiên trong ngày đấy.
- Vậy thì ngày mốt sẽ
gặp lại nhé?
- Khả Di này! Anh thì nôn nóng
gặp em như vậy, còn em? Em có nhớ anh không?
- Gặp lại sẽ cho
biết sau.
Rồi Khả Di đặt
máy xuống. Tiếp chuyện với Di xong. Triết
thở ra nhẹ nhõm. Chàng cảm thấy lòng thanh thản
hẳn.
Ngay lúc đó, Mỹ chợt gõ
cửa bước vào.
- Anh thấy muốn dùng
cơm ngay chưa?
Triết nhìn vào đồng
hồ.
- Anh đã ở trong thư
phòng hơn tiếng đồng hồ rồi à? Mình ăn
đi.
Mỹ nói:
- Ban nãy em đã cho hai
đứa con ăn trước vì em sợ nó sẽ
quấy rầy anh. Nên bây giờ chúng đã về phòng riêng
cả rồi.
Triết cảm thấy
hơi bứt rứt.
- Ồ, cũng không cần
thiết như vậy, ăn cơm với con cái cũng có
cái vui của nó chứ.
- Tại ban nãy nghe anh bảo
là hơi nhức đầu.
- Không sao đâu. Rồi
Triết nói - À ngày mai anh phải đi xa, có lẽ một
tuần hơn nữa mới quay về nhà.
- Vậy à? Vậy thì
để em chuẩn bị hành lý cho anh nhé.
- Được, em nhớ
mang áo ấm cho anh. Đi Mỹ đấy.
- Vâng, nhưng bây giờ đi
dùng cơm trước đi, kẻo thức ăn lạnh
hẳn.
Triết lặng lẽ đi
vào phòng, chàng ngồi xuống ghế hỏi:
- Em ăn chung với anh
chứ?
- Không, em đã ăn với
con rồi. Nhưng em sẽ ngồi đây với anh cho có
bạn.
Triết cảm động.
Mỹ là người vợ tuyệt vời. Tác phong
phục vụ như những bà vợ Nhật.
Triết hỏi.
- Sao lúc này thằng Tuấn nhà
ta thế nào, toán có còn yếu không?
Nghe chồng quan tâm đến
con, mặt Mỹ rạng rỡ hẳn.
- Dạ, nó tiến bộ
nhiều lắm rồi anh ạ. Hôm rồi nghe thầy
chủ nhiệm khen là cả Văn nó cũng khá.
Triết gật gù:
- Tất cả là công lao ở
em cả.
Mỹ đỏ mặt.
- Em thì... Anh thấy
đấy chẳng biết ra ngoài kiếm tiền như
người ta, thì phải ở nhà lo cho con cái chứ.
- Em là người nội
trợ giỏi, biết lo cho chồng con.
Triết nhận xét làm Mỹ
lúng túng. Mỹ muốn lấy lòng chàng hỏi:
- Thế còn chị Khả Di.
Sao lâu quá không thấy.
- Cô ấy và Bích Ngọc đi
du lịch rồi.
- Hèn gì. Mỹ nói - Hôm qua em có
làm món chân vịt hầm cải xanh. Cái món mà chị ấy
rất thích, vậy mà lúc gọi dây nói đến đài
truyền hình không gặp.
Triết nói:
- Họ đi Mỹ
đấy.
- Vậy à? Không biết vô tình
hay cố ý. Mỹ nói - Làm việc nhiều quá cũng nên
nghỉ ngơi. Hình như lúc gần đây một mình
chị ấy đảm nhiệm cả hai ba tiết
mục.
Triế không dấu diếm.
- Đến New York có lẽ
anh gặp họ.
- Vậy thì cùng đưa nhau
đi chơi. Đi đông dù sao cũng vui hơn. Chứ
quay về đây rồi công việc lại bù đầu,
sao khuây khỏa được.
Thái độ của Mỹ
lại làm cho Triết bứt rứt, chàng chợt
đứng dậy.
- No rồi!
- Anh ăn ít vậy? Thức
ăn không vừa miệng ư?
Triết không đáp.
- Anh ra phố một chút, em
cứ nghỉ sớm, không cần chờ cửa anh.
Rồi Triết bỏ đi
ra ngoài.
Mỹ lúc nào cũng vậy.
Thái độ với chồng con toàn bích quá, nhưng chính
điều này nhiều lúc làm cho Triết ngộp thở.
Triết ngồi vào xe lái ra đường. Không hiểu
sao chàng không muốn ở nhà. Thôi được, dù gì ngày
mai ta cũng đến Mỹ. Đến với Khả Di
Lúc Triết đến New York
thì Bích Ngọc đã dọn ra khỏi khách sạn. Bích
Ngọc nói với di là muốn có cái không khí gia đình nên
đến ở nhà bà chị ruột của Chí Hào tại
New Jersey. Chớ thật ra thì Ngọc biết là Triết
qua. Và đương nhiên là một con người tế
nhị, Ngọc không muốn là một thứ kỳ đà
cản mũi.
Nhà của bà chị Chí Hào là
một ngôi nhà rộng rãi nằm ở ngoại ô nên khá yên
tĩnh. Ba năm trước Bích Ngọc đã từng
đến đây. Ngọc vẫn ở căn phòng khách
ở lầu hai. Đó là căn phòng của Hào ngày cũ.
Mọi thứ trong phòng vẫn để nguyên, không có
sự sắp xếp lại.
Bích Ngọc nhìn cảnh
vật mà lòng ngẩn ngơ.
Có tiếng gõ cửa, rồi
chị Chí Mẫn thò đầu vào.
- Bích Ngọc này, chuẩn
bị xong chưa. Mình xuống phố một vòng đi
chứ?
Bích Ngọc cầm ví
đứng dậy.
- Em gặp lại chị là
mừng rồi. Còn chuyện đi phố chỉ là thứ
yếu.
Chí Mẫn nhìn Ngọc mắt
long lanh giọt lệ.
- Bích Ngọc, chị cũng
không biết nói thế nào. Chuyện đã xảy ra như
vậy, chị chỉ cảm thấy là... Chí Hào nó vô
phước.
- Đó là định mệnh.
Bích Ngọc lắc đầu nói - Mai chúng ta đến
đó chứ?
- Vâng. Có lẽ chị sẽ
lái xe đưa em đi, cùng đi với ta còn có mẹ
chị và Chí Huyên nữa. Còn chồng chị, anh Tuấn
Minh thì bận làm chắc không đi được
- Vậy thì bây giờ mình
đừng dạo phố. Nghỉ ngơi một ngày
chẳng hay hơn sao?
- Ờ cái nước Mỹ
này, ngày nào chẳng là ngày nghỉ của chị? Lâu lắm
em mới sang đây một lần. Chí Mẫn nói - Nghe bà
lối xóm nói là cái siêu thị dưới chợ hôm nay
lại mở một đợt bán hàng đại hạ
giá...
- Nhưng em không muốn
cứ làm phiền chị.
- Sao lại nói vậy? Chúng ta
gần như người nhà cả mà.
Lời của Chí Mẫn làm
Bích Ngọc quay mặt đi. Những giọt lệ đã
rưng rưng ra mắt.
- Có lẽ em không có cái diễm
phúc đó.
Sau đấy hai người
xuống lầu, lúc đã ngồi vào xe. Chí Mẫn nói:
- Ngọc này chị thấy
thì mọi thứ đã qua rồi. Em cũng phải
phấn chấn lên tìm một cơ hội mới.
Bích Ngọc nghẹn lời.
- Nhưng em đã không
để cho anh Chí Hào có cơ hội đó.
- Không nên nói vậy. Chí Mẫn
nói - Chuyên đó nói có công bình thì chính Hào cũng có một
phần trách nhiệm. Chị là chị ruột của nó,
chị không thiên vị môt ai cả.
- Nhưng chính em là
người đã đẩy anh ấy vào chân tường.
- Không đúng. Chẳng ai ngu
dại gì mà tìm đến cái chết, chẳng qua là số
mệnh.
- Nhưng chính em...
- Chị không muốn em nhắc
lại chuyện cũ. Hào dù gì qua đời cũng đã
ba năm rồi...
Bích Ngọc thở ra, ngồi
yên. Chí Mẫn đưa xe vào bãi đậu xe, rồi nói.
- Xin lỗi Ngọc nhé.
Nhưng ngày hôm nay chúng ta nên nói chuyện vui hơn là
buồn.
Và hai người đi vào siêu
thị. Ở đây bày đủ mọi hàng hóa,
thượng vàng hạ cám đều có đủ. Vậy
mà rảo khắp một vòng siêu thị. Họ vẫn không
tìm được món gì vừa ý.
Chí Mẫn nhìn Ngọc
cười.
- Thôi mình về, chẳng có gì
hay.
- Vâng, về em sẽ phụ
chị làm cơm tối.
Trên đường về hai
người lại chẳng nói gì, khi gần đến
nhà, Chí Mẫn mới hỏi.
- Nghe nói là Thiên Bạch đang
theo đuổi Ngọc phải không?
Ngọc cười.
- Anh ấy là láng giềng
của em suốt hai mươi năm qua.
Chí Mẫn gật gù.
- Cậu ấy cũng khá
đấy. Ngày xưa lúc cùng học chung. Bạch cũng có
giá lắm đấy nhé. Có nhiều cô chết mê chết
mệt với ông ấy.
- Nhưng em không có học chung
với anh ấy.
- Em hơi cố chấp
đấy. Chí Mẫn nói - Bây giờ thì Chí Hào nó đâu có
quay về nữa. Tại sao em lại lãng phí tuổi xuân
của mình?
- Em không thể quên, cũng
như không thể tha thứ cho chính mình.
- Em đã quan trọng hóa
vấn đề.
Bích Ngọc nhìn về phía
trước.
- Tại chị không hiểu
đấy. Chuyện của em và anh Chí Hào chẳng ai
hiểu đâu.
- Nhưng mà nó đã đi vào
quá khứ rồi!
- Đồng ý. Nhưng khái
niệm thời gian này có nghĩa lý gì với tình cảm
Chí Mẫn lắc đầu.
- Nhưng chị nhớ không
lầm thì lúc đó... Tuị em đã quyết định
chia tay nhau.
Bích Ngọc thở dài.
- Chia tay đâu có nghĩa là
không còn yêu nhau? Đó như là một cách để làm
khổ nhau thêm thôi.
Chí Mẫn nghĩ ngợi,
rồi lắc đầu hỏi:
- Thế thì cuối cùng
chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?
Bích Ngọc cắn nhẹ môi,
lại nước mắt.
-
Em biết nói sao bây giờ? Từ năm mười sáu
tuổi... em đã yêu anh ấy. Bao nhiêu kỷ niệm
buồn vui trong cuộc đời đều có bóng dáng
của anh ấy... Nhiều lúc nghĩ lại em chợt
thấy nghi ngờ... Phải chăng đó chỉ là
một giấc mơ... Anh Hào còn trẻ, lại khỏe
mạnh như vậy, sao lại đi một cách dễ
dàng thế.
Chí Mẫn chỉ yên lặng.
Có nói thế nào cũng vô nghĩa. Ngọc lại tiếp.
- Em không thể ngờ...
Chuyện lại có thể như vậy... Thật ra thì
trước đó mấy tiếng đồng hồ, chúng
em còn gặp nhau cơ mà.
- Thôi đừng nhắc
lại nữa.
Chí Mẫn nói, nhớ lại
chuyện cũ mà mặt tái hẳn.
- Em thì không thấy khiếp
đảm. Bích Ngọc nói - Thật đấy chị, em
đã trông những bức hình kia. Mặc dù máu đẫm
ướt cả người, nhưng mà cái khuôn mặt
của anh ấy lại có vẻ bình thản làm sao ấy.
Chẳng có một chút gì là muộn phiền.
Chí Mẫn có vẻ cực
kỳ xúc động vội cho xe tấp ngay vào lề.
- Bích Ngọc này, em nói
chuyện đó lúc này có ích lợi gì. Tai sao không để
cho mọi người yên ổn, thoải mái... kể
cả Chí Hào.
- Liệu Chí Hào có yên nghỉ
được không?
Chí Mẫn lắc đầu.
- Nhưng tự trách thế
nào cũng vô ích. Kể cả người còn sống
họ cũng cần được sống bình yên.
- Người đó là ai? Ai có
thể vui được sau cái chết của Chí Hào?
Chị? Chị Chí Huyên? Hay là bác ở nhà? Tại sao mọi
người lại sợ không muốn nhắc tới
chứ?
- Bích Ngọc... Chí Mẫn suy
nghĩ một chút nói - Chắc em cũng không muốn
chuyện cũ lại tái diễn một lần nữa
chứ?
Bích Ngọc gật
đầu.
- Vậy thì ngày mai khi gặp
lại mẹ đừng có nhắc nhở đến cái
gì cả... Chuyện xảy ra khá lâu rồi, nhưng mẹ
vẫn chưa lấy lại được thăng
bằng.
- Tôi biết.
- Và khi găp lại “họ”,
hãy cố giữ cho thật bình thản.
Họ? Bích Ngọc nghe nói
giật mình. Ngọc biết là Chí Mẫn định ám
chỉ ai. Nàng cắn nhẹ môi.
- Họ còn dám đến
đây nữa à?
Nhưng Chí Mẫn nói:
- Bích Ngọc... Cái gì cũng
vậy. Cố bình tĩnh. Đừng có xúc động quá
nhiều lúc không hay, không khách quan.
- Không được, em không
muốn gặp lại họ. Bích Ngọc quay qua Mỹ nói
- Chị Mẫn, chị phải hiểu như vậy... Ân
oán ta nên phân biệt rõ ràng.
- Hãy tin chị Mẫn nói -
Chuyện xảy ra như vậy, chị nghĩ họ
cũng không vui vẻ gì. Chẳng ai muốn cái bất
hạnh kia xảy ra đâu em.
- Nhưng anh Hào đã vì
vậy mà chết!
- Chuyện đó đã xảy
ra thì có ngăn cũng không được.
- Không, không! Không thể nói
như vậy
- Sao lại không? Chí Mẫn nói
- Không có cái mối hận nào mà lại không giải.
- Tôi không cần biết. Tôi
chỉ biết là anh Hào đã chết.
Chí Mẫn khổ sở...
- Chị đã nói với em
rồi. Chí Hào cũng có trách nhiệm với cái chết
của mình. Tại sao em cứ trách người khác.
Bích Ngọc quay lại, lệ
nhạt nhòa:
- Chị Mẫn chị không
thấy bứt rứt, đau khổ, oan ức
trước cái chết của Chí Hào ư?
Chí Mẫn lắc đầu.
- Chị nghĩ là mỗi
người có một định số. Chí Hào có chết
oan hay không chỉ có thượng đế mới biết
được
- Chị đừng có
đẩy trách nhiệm cho thượng đế.
Thượng đế không bao giờ muốn anh ấy
chết đâu. Mà là con người... mãi mãi em sẽ không
bao giờ tha thứ... cho họ.
Rồi Bích Ngọc khóc lớn
lên. Chí Mẫn biết có khuyên can thế nào cũng vô ích. Hãy
dể cho cô ấy khóc. Khóc cho hả hê, cho bao nhiêu phiền
não vơi dần, rồi mọi thứ sẽ bình
thường lại.
Cuối cùng Ngọc lau
nước mắt, nói:
- Em xin lỗi chị nhé.
- Không có gì. Miễn em cảm
thấy thoải mái là được. Bích Ngọc em
biết không, chị đã có lúc như em, nhưng rồi
chị thấy bất cứ điều gì. Mình nghĩ
đi rồi cũng phải nghĩ lại. Đứng
cả ở vị trí trái nghịch nhau mà nghĩ. Chẳng
ai làm gì mà hoàn toàn tán tận đâu em ạ.
Bích Ngọc lắc
đầu.
- Nhưng em vẫn không
muốn gặp lại họ.
Chí Mẫn bắt đầu
cho xe nổ máy trở lại.
- Nhưng chị cũng không
có quyền cấm họ đến viếng mộ em mình.
Hay là thế này... Chị Mẫn suy nghĩ rồi nói -
Chị sẽ sắp xếp thời gian để hai bên
không gặp nhau.
Bích Ngọc hỏi
- Thế mẹ chị có
chấp nhận chuyện gặp họ không?
- Họ cũng là những
người có trái tim, chị nghĩ là họ cũng không
sung sướng gì hơn mình.
- Nhưng em biết... anh Hào
đã vì họ mà chết.
- Có lẽ... Nhưng em
biết là Hào đã thế nào với họ chưa?
Hào thế nào? Bích Ngọc phân
vân...
o0o
Thành phố New York là một
thành phố ít mưa.
Vậy mà hôm ấy... Mưa
đã ngọt ngào. Cáí mưa làm cho không khí dịu hẳn. Và
trận mưa đã chấm dứt. khi cuộc xuất
phát bắt đầu. Bầu trời vẫn âm u nặng
trĩu như nỗi lòng của Ngọc
Chí Mẫn lái xe, Chí Huyên và
mẹ ngồi ở băng sau. Bích Ngọc thì ngồi
cạnh Mỹ. Bốn người đàn bà yên lặng
chẳng ai nói với ai lời nào. Hình như cả bầu
trời cũng muốn khóc.
Xuất phát từ cây số
tám mươi bảy, xe lăn bánh gần hai tiếng
ddồng hồ mới đến được gần
khu mộ của Hào.
Xe dừng lại dưới
chân đồi. Mọi người theo con đường
nhỏ băng đất đi lên đỉnh. Mới có
một cơn mưa mà đường ddã lầy lội...
Khung cảnh ở đây thê lương quá. Vì là ngày
thường nên chẳng thấy một bóng người.
Vừa đến nơi, mẹ của Chí Hào đã
buống tiếng khóc.
Bích Ngọc đi bên cạnh
mắt đỏ hoe. Ngọc biết trong những
người đến đây ngoài nàng ra tình cảm
nặng nhất là mẹ của Hào.
Đến nơi rồi. Chí
Hào an nghỉ nơi đây. Người giữ mộ làm
việc khá nghiêm túc, nên nơi đây chẳng thấy
một cọng cỏ dại. Hôm nay là ngày giỗ. Nhưng
mọi thứ điều giản tiện. Chỉ là
một sự tưởng niệm thôi, Chí Mẫn bày ra
một ít trái cây, hoa quả lên mộ. Đốt một nén
hương. Rồi trong cái khói hương lan tỏa kia.
Mọi người cúi đầu mặc niệm.
Người mẹ lên
tiếng, giọng âm u.
- Lúc sống Chí Hào nó cũng ít
ở bên mẹ. Muốn nói chuyện với nó khó khăn...
Bây giờ nó nằm đây, nhưng cũng nào có nói
được gì? Nó đã chết... Nó đã ở một
thế giới thật xa...
Nước mắt của Bích
Ngọc tuôn dài.
Vâng, lúc còn sống. Chí Hào
sống xa gia đình, nên làm sao gần được
mẹ? Hào họ Anh. Nhưng Hào gống như một
người khách ở nhà họ Anh... Đi dã một thời
gian mới quay về nhưng chưa nóng chỗ đã
đi. Người mà Hào gần gũi nhất phải nói
là Bích Ngọc.
Tình yêu, ôi tình yêu! Có thế nào.
Vui buồn, hờn giận. Đau khổ say mê... Cái
thời gian ngắn ngủi đó, mặc dù chỉ vỏn
vẹn có mười năm. Nhưng đầy ngâp ý nghĩ.
Ngọc yêu Hào, Hào cũng yêu Ngọc. Một sự cảm
thông, tri âm... Tiếc quá... Sao không tồn tại mà chấm
dứt sớm vậy?
Không phải chỉ có yêu. Bích
Ngọc đã từng giận, từng hận Hào. Nhưng
không yêu làm sao có hận chứ? Có lẽ chỉ là một
sự căm tức, đau xót. Nhưng rồi sau đó,...
ngọn lửa tình lại càng cuồng nhiệt hơn,
thiêu cháy hơn... và Bích Ngọc đã phải sống
một cách vất vả, căng thẳng như vậy
gần mười năm trời. Để rồi khi
hiểu rõ ra thì Hào đã đi mất. Bỏ đi mất!
Vâng, lòng Bích Ngọc đau
như dao cắt. Hào bỏ đi một cách vô tình, dễ
dàng như vậy. Không một đắn đo.
Bích Ngọc nghe người
mẹ nói:
- Thằng Hào nó sống
cũng không vui sướng gì... Ngày trước thầy bói
nói số mẹ không thể có con trai... Mẹ thì cứ
đến chùa miếu cầu xin... Để rồi có nó...
Bắt nó phải có mặt trên cõi đời đau khổ
này... Cuối cùng rồi cũng phải để nó
đi...
Chịu khổ.Vâng có lẽ...
Hào có mặt trên cõi đời này trong một khoảng
thời gian ngắn ngủi. Những cuộc sống quá
xúc tích đủ mọi bi kịch...
Người mẹ chợt
quay sang Bích Ngọc.
- Con nói đi. Liệu Hào nó có
trách mẹ không?
Bích Ngọc chỉ nghẹn
ngào. Trách hay không? Trách gì? Ngọc làm sao biết
được Hào đã mang theo xuống đáy mồ... Chí
Mẫn thấy mẹ có vẻ xúc động quá nói:
- Mẹ này, Sao mẹ lại
như vậy? Chết là giải thoát rồi, mẹ còn
nghĩ đến nó làm gì?
Chí Huyên cũng góp ý:
- Mẹ đừng buồn
khổ như vậy, mà em con nó không yên nghỉ
được dưới tuyền đài;
Lời của Huyên và Mẫn
làm Ngọc khóc to hơn. Có thật không anh Hào. Chết là
giải thoát là yên nghỉ. Thế anh có nghĩ giùm cho
những người đang còn sống?
Ngọc lấy khăn tay lau
mắt. Chợt nhiên nàng nghe có tiếng chân người
từ phía sau đang tiến tới. Tiếng chân không
phải của một người. Bích Ngọc chợt
hiểu ra, nàng cảm thấy máu trong người như
đông cứng lại Ngọc không dằn được
quay qua. Trước mắt nàng là một đôi nam nữ
trẻ đang dìu lấy một người đàn bà tóc
bạc phơ, họ đang tiến đến.
Bích Ngọc run rẩy, nói
như hét.
- Đừng! Đừng cho
họ tiến đến gần! Tôi không muốn nhìn thấy
mặt họ.
- Bích Ngọc! Chí Mẫn
giữ chặt lấy Bích Ngọc nói - Em phải bình
tĩnh, em không được làm như vậy, vì họ
cũng đến chỉ viếng mộ của Hào thôi.
- Không, em không cho. Em không
muốn gặp, họ là ma quỷ, là những kẻ sát
nhân... Hãy kêu họ đi đi! Đi di!
Bích Ngọc lớn tiếng
khóc... Chí Huyên tái mặt nói:
- Bích Ngọc! Không nên như
vậy. Họ đến đây với thiện ý,
chuyện này không có liên quan gì đến họ cả.
- Không, không. Mấy
người đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy
mặt mấy người!
Bích Ngọc vẫn hét.
Nhưng những người đến cũng không bỏ
đi.
Họ bình thản đốt
hương, dâng hoa... Người nhà họ Anh đứng
gần đây, không chào không hỏi, nhưng cũng không
ngăn cản để mặc họ muốn làm gì thì làm.
Chỉ có tiếng khóc của Bích Ngọc là như một
sự phản đối.
Rồi họ cũng lặng
lẽ rút lui.
Mưa bắt đầu quay
trở lại, những hạt mưa phùn nhỏ rứt.
Cả một bãi tha ma bây
giờ chỉ còn lạị bốn người đàn bà,
Chí Mẫn đánh tan cái không khí nặng nề.
- Thôi bây giờ mình về.
Không ai lên tiếng phản
đối. Mọi người lặng lẽ xuống
đồi. Mưa càng lúc càng to. Mưa bám lên tóc, lên mặt,
lên áo mỗi người, mưa thê lương trong trái tim
người sống.
Lên xe, rời khỏi nghĩa
trang. Bãi tha ma đã mất hút phía sau, vậy mà nỗi
buồn vẫn còn vương vấn trong lòng mọi
người.
Chí Mẫn là chị cả,
đề nghị:
- Chúng ta đi tiệm dùng
cơm nhé?
Chí Huyên quay qua hội ý Bích
Ngọc.
- Thế nào?
Ngọc lắc đầu.
- Em chỉ muốn về nhà
thôi.
Mẫn nói:
- Nhưng trước khi
về phải kiếm cái gì ăn chứ? Bằng không
lại ngã bệnh bây giờ.
- Em không đói. Ngọc nói -
Ban nãy em không được bình tĩnh. Xin lỗi nhé.
Mẹ của Hào nghe vậy
lại khóc.
- Chí Hào nó vô phúc nên không
cưới được con...
Chí Mẫn can ngăn:
- Mẹ này kỳ quá... Bích
Ngọc nó vừa mới nín khóc được cơ mà.
- Tại sao con cản ngăn
không để mẹ nói, Bích Ngọc nó hận nhà họ
Vương kia đâu có gì sai? Chính họ đã giết
chết Chí Hào, vậy mà còn giả nhân giả nghiã
đến đốt nhang trước mộ Hào nữa
chứ...
- Mẹ! Chí Mẫn nghiêm túc nói
- Không phải toàn thể gia đình họ Vương
đều là sát nhân, người gây tội cũng đã
đền tội rồi cơ mà...
Nhưng người mẹ
lại kêu lên:
- Bất công lắm! Tại
sao nó giết người mà quan tòa lại không lên án tử
hình. Mạng phải đền mạng chứ?
Bích Ngọc nắm lấy tay
mẹ Hào xúc động.
- Bác ơi! Ban nãy vì con xúc
động quá... Chứ thật ra con biết thì nhà họ
Vương họ cũng đau khổ không kém gì mình
đâu. Kẻ giết người không lãnh án tử hình,
nhưng ở trong tù họ còn đau khổ hơn gấp
trăm lần là bị giết.
- Nhưng họ vẫn còn
được sống?
- Thôi bây giờ thù hận mãi
nào có nghĩa lý gì? Chí Huyên nói - Lúc còn sống chưa hẳn
là Chí Hào hoàn toàn đúng.
- Có sai thì cũng nào đáng
tội chết chứ?
- Mẹ!
Chí Mẫn thở dài, không
biết phải khuyên can làm sao.
Bích Ngọc chợt nói:
- Thôi mình đi ăn cơm
đi chị Mẫn. Hôm nay phải để tôi mời. Vì
ngày mai này tôi đã quay về nước.
- Mai về rồi sao? Ở
lại thêm vài hôm nữa đi con.
Người mẹ nắm
lấy tay Bích Ngọc nói. Bà lưu luyến vì nhìn Ngọc,
bà nhớ đến Chí Hào.
- Con còn khá nhiều việc
ở nhà. Để lần sau con sang đây ở lâu
hơn. Hay là bác về quê chơi với con đi?
Nhưng Chí Mẫn nói.
- Để mẹ đi
một mình, bọn này không yên tâm. Được rồi,
để kỳ hè tới đây, chị sẽ đưa
mẹ chị về.
|