Thù Chiến ngồi
đấy, trong cái bóng đen không bật đèn lặng
lẽ hút thuốc.
Bây giờ đã khá khuya nên
chung quanh vắng lạnh. Chỉ có đốm lửa
đỏ lóe sáng trong bóng đêm. Bây giờ thì Triết
đã ngủ say, chỉ còn có một mình chàng. Mai đã
đi rồi. Bao nhiều tình cảm phức tạp làm cho
Chiến không có ý ngủ.
Có cái gì lưu luyến ư?
Không biết. Cuộc đời quá vô tình. Bích Ngọc
lại lạnh lùng như một thỏi băng. Chưa
bao giờ Chiến lại bị một cú sốc mạnh
thế này. Ngọc biết Chiến sắp đi lại
không chịu gặp chàng. Không những thế có gọi dây
nói đến cũng không tiếp. Sao vô tình vậy? Chỉ
có mấy tiếng chia tay cũng dè xẻn nữa sao?
Ngọc càng lạnh, Chiến
chàng nôn nóng. Chiến muốn gặp ngay Ngọc dù biết
Ngọc không yêu, không đoái hoài đến mình. Trong tình yêu
không có tự ái, sỉ diện? Cứ trơ mặt lì ra...
nhưng mà người ta vẫn không tiếp, chẳng
lẽ lại va mãi đầu vào đó? Thôi thì chỉ còn
một nước cuối cùng... là bỏ về Mỹ
thôi.
Nhưng nếu không quay về
Mỹ, thì Chiến sẽ đi đâu? Ở lại đây
ư? Làm sao chịu nổi với bao nhiêu kỷ niệm.
Đây là đất của Bích Ngọc. Ngày ngày gặp nhau.
Ngọc lạnh lùng. Càng khiến Chiến chết dở.
Chiến cũng không hiểu tại sao mình lại có
thể yêu một người lạnh lùng, lớn hơn
mình những bốn tuổi như Ngọc. Chiến
chưa hề gặp mặt Chí Hào qua. Nhưng mà rõ là
Chiến cũng như Hào, đã bị Ngọc cuốn hút.
Cũng có thể vì sự lạnh lùng đó là một
yếu tố lôi cuốn Chiến. Nhất là cái đôi
mắt ngập đầy vẻ bơ vơ - một
thứ mắt nai lạc lõng - Chiến không biết
đấy là gì. Sự thương hại hay tình yêu?
Phải nói Bích Ngọc như một đáy giếng sâu
nhưng hấp dẫn. Mà Chiến lại giống như
một kẻ tò mò sẵn sàng nhảy tõm xuống thăm
dò. Mặc dù đã được cản ngăn. Cái sự
tò mò thôi thúc đó cứ giục mãi. Gặp mặt Ngọc
một lần lại muốn có một ước hẹn
thứ hai, rồi thứ ba. Ngọc như vậy đó,
lạnh lùng. Không hứa hẹn nhưng lại cũng không
từ khước. Cái thái độ của Ngọc đôi
lúc làm Chiến mặc cảm. Chiến nghĩ Ngọc
giống như một cánh hoa vun trong nhà kính. Mình lại
như cỏ dại trong rừng. Không tương xứng
nhưng Chiến vẫn không ngăn được
ươc mơ được kề cạnh.
Chiến biết, Ngọc không
là cô gái đơn giản. Ngọc có những mâu thuẫn,
nhưng khổ tâm của riêng nàng. Ngọc vẫn còn
nhớ đến Chí Hào. Đó là một bức
tường ngăn cách không cho Ngọc sống thực.
Nhưng Hào chết đã hơn ba năm rồi còn gì?
Hắn là cái gì mà đến giờ phút này vẫn chiếm
trọn được trái tim cả phần hồn
của Ngọc chứ? Đó là lý do chính đáng hay ngụy
biện? Mấy năm qua Ngọc gượng sống
được chỉ vì nghĩ đến Hào thôi ư?
Chuyện đó Thù Chiến
thấy rõ là vô lý nhưng mà Thù Chiến vẫn không thể
quên được Ngọc. Chiến như một kẻ
đã lỡ lún chân vào cuộc tình. Chỉ bị lún sâu hơn
chứ không làm sao rút chân ra được. Mà như vậy
thì chỉ có nghĩa là đau khổ, là tự dằn
vặt bản thân. Hay đó là định mệnh?
Chiến cũng không biết. Định mệnh hay ý
trời gì thì Chiến cũng cam tâm nếu được
đáp lại tình yêu.
Về đất Mỹ là
cả một nỗi đau. Nhưng ở lại thì
nỗi đau sẽ càng to hơn. Biết làm sao bây giờ?
Chiến cứ ngồi như vậy, đốt hết
điếu thuốc này đến điếu thuốc
khác. Đầu óc rối mò với bao nhiêu khổ đau,
phiền muộn. Nhiều lúc Chiến định gọi
Triết thức dậy, để có một người
tâm sự hàn huyên. Nhưng rồi Chiến lại tự
chế được. Mấy ngày qua Triết cũng
bị giằng co nội tâm nhiều quá rồi. Đã
mệt mỏi kiệt sức. Nhưng mà dù gì Triết
cũng tìm được lối ra. Triết đã nói
đúng. Làm đàn ông mà. Đôi lúc phải biết hy sinh
một chút. Đàn ông là phải có trách nhiệm và sống
vì trách nhiệm.
Đột nhiên rồi
Chiến có một cảm giác kỳ cục, Chiến
chợt thấy mình cũng có trách nhiệm với Bích
Ngọc. Đấy là phải mang lại niềm vui và
hạnh phúc cho nàng. Phải xóa hêt hình bóng như quỷ ám
của Chí Hào trong tim Ngọc. Đó là trách nhiệm. Vâng,
đó là trách nhiệm. Chiến có cái trách nhiệm đó
với Ngọc. Cái ý niệm đó vừa thoáng lên trong
đầu, bao nhiêu mâu thuẫn chợt biết mất. Và mặc
cho thời gian đã khá khuya, Chiến chồm người
tới máy, quay số gọi điện cho Ngọc
Khi chuông điện thoại
đầu dây bên kia reo vang Chiến mới thấy mình
hấp tấp quá. Nhưng đã lỡ rồi. Cũng
lại có người tiếp máy ngay. chắc hẳn là Bích
Ngọc... Chiến tin chắc như vậy. Ngọc
hẳn đã không ngủ được như chàng. Và
điều đó khiến Chiến thấy phấn
khởi
- Alô! Tôi đây! Thù Chiến
đây!
Chiến thu hết can
đảm nói:
- Bích Ngọc đấy
phải không? Xin lỗi nhé. Tôi nghĩ là phải liên lạc
với Ngọc ngay trong lúc này, bằng không sợ là quá
trễ.
Ngọc không phản
đối, nhưng cũng không có vẻ gì là sốt
sắng:
-
Có chuyện gì vậy anh?
Chiên nói:
- Trước khi đi, tôi
muốn biết rõ chuyện của Ngọc và Chí Hào.
Ngọc có thể kể hết cho tôi nghe để tôi không
còn thắc mắc gì nữa không?
Ngọc có vẻ bối
rối:
- Chuyện đó quan trọng
lắm à? Tôi nhớ hình như tôi đã kể cho anh nghe
một lần rồi mà?
Chiến lắc đầu:
- Cô kể sơ lược
quá. Sơ lược hơn cả những gì mà Khả Di
đã cho tôi biết. Vì vậy hôm nay tôi muốn biết
một cách tường tận hơn, chi tiết hơn.
- Nhưng chuyện đó là
chuyện đã qua rồi.
- Đồng ý là chuyện
đã qua. Nhưng mà cái gì cũng phải rõ ràng... Bởi vì
tôi biết chuyện đó vẫn còn là một khúc mắc
trong lòng Ngọc... Nó ngăn cản hết mọi tình
cảm sắp đến.
- Nhưng mà anh biết
để làm gì? Khi mà sáng mai anh đã ra đi?
Chiến cương quyết:
- Không. Ngọc hãy giúp tôi, xem
như đây là một yêu cầu cuối cùng.
- Nhưng mà giờ này đâu
có thích hợp để làm chuyện đó?
- Thời gian không là vấn
đề. Chuyện quan trọng ở đây là liệu
Ngọc có chịu kể hay không?
Bích Ngọc yên lặng như suy nghĩ, rồi
hỏi:
- Thế còn anh Triết
đâu?
- Anh ấy mấy hôm nay
mệt quá nên ngủ say rôi. Nhưng mọi thứ bây
giờ đã tốt đẹp. Mâu thuẫn đã giải
tỏa... Có lẽ khoảng hai hôm nữa Triết sẽ
quay về với Mỹ. Bây giờ là thời gian
để mọi thứ lắng xuống.
- Nếu thế thì tôi rất
yên tâm.
Nhưng Chiến lại quay
lại vấn đề chính.
- Hãy cho tôi biết chuyện
của Ngọc với Chí Hào đi.
Ngọc có vẻ xúc
động:
- Đừng nhắc
đến nữa. Tôi đã nói, chuyện đó dã qua
rồi.
Chiến kêu lên:
- Vậy sao Ngọc lại còn
cự tuyệt tình tôi?
- Đó là hai vấn đề
khác nhau. Không thể nhập nhằng được
- Bích Ngọc. Cô phải công
bằng một chút. Cô suy nghĩ kỹ đi. Cô bảo tôi
đó là hai vấn đề khác nhau. Nhưng tại sao cô
cứ mang tôi và Chí Hào ra trộn lẫn mãi thế? Tôi
biết chuyện đó vì cô sợ không dám đối
diện với tôi. Sao vậy?
- Nhưng mà... anh thông cảm
cho... chuyện tình cảm ta không thể miễn
cưỡng được.
- Tôi không tin là Ngọc hoàn toàn
vô tình với tôi. Chiến nói- Tôi biết rõ điều ấy. Bởi vì mai này tôi
lên phi cơ mà Ngọc lại cũng không ngủ
được. Có phải là Ngọc cũng có nghĩ
đến tôi?
- Tôi bận chuyện vả
lại bây giờ cũng còn sớm.
- Sớm gì nữa, Ngọc hãy
nhìn đồng hồ xem. Đã ba giờ khuya rồi.
- Nhưng chuyện thức
khuya là chuyện của tôi, có dính líu gì đến anh?
Ngọc chợt thấy
bực dọc khi bi người ta nhìn rõ tim mình.
- Bích Ngọc. Thù Chiến
xuống nước - Tôi van cô mà, cô hãy cho tôi
được một cơ hội cuối cùng.
- Tôi thấy chuyện đó
không cần thiết.
- Ngọc hãy nói rõ đi.
Chuyện ngay trong tim cô bây giờ là gì? Tại sao Ngọc
lại cự tuyệt với mọi thứ, khi bảo là
chuyện cũ đã được khép lại chứ?
Ngọc ấp úng rồi nói:
- Tôi không muốn lại
hại người cũng như hại mình một
lần nữa.
- Tôi chấp nhận chuyện
đó. Ngọc hãy gặp tôi đi hoặc cho tôi gặp...
- Không được!
Ngọc sợ hãi kêu lên. Anh
chàng này chắc sắp điên mất. Giờ này là mấy
giờ mà muốn gặp chứ. Ngọc hấp tấp
tiếp
- Thôi anh hãy gác máy đi, tôi
buồn ngủ quá rồi.
- Tôi biết chắc là
Ngọc chưa buồn ngủ. Ngọc cho tôi gặp
đi. Chiến nói một cách cương quyết. -
Nếu Ngọc không ra tôi sẽ đến nhà Ngọc ngay
bây giờ.
Ngọc bối rôí:
- Anh đừng có quá lắm
như vậy, không hay đâu. Anh lấy tư cách gì
để làm chuyện đó chứ?
- Ở đây không có vấn
đề tư cách này nọ. Chiến lớn tiếng
không kém - Ngày mai này tôi đã đi rồi, đâu có cần
thiết chuyện đó nữa. Nhưng mà Ngọc này, sao
cô ác vậy? Cô không cho tôi một cơ hội nào cả.
Bích Ngọc thở dốc. Ngọc thấy vừa
căng thẳng vừa mâu thuẫn, nửa muốn cho
Chiến gặp nửa lại không. Ngọc nói:
- Anh đừng có đến
đây đấy. Anh mà đến tôi sẽ cho gọi
cảnh sát ngay. Tôi sẽ nói là anh muốn phá hoạt
trật tự công cộng của khu phố.
-
Tôi không sợ chuyện đó. Thù Chiến nói - Tôi bây
giờ chỉ khao khát được gặp mặt
Ngọc ngay. Chuyện đó không có gì quấy rầy
lắm. Mai tôi đi rồi Ngọc hãy hiểu cho. Và tôi cho
Ngọc biết. Mười phút nữa, tôi sẽ có
mặt dưới nhà Ngọc. Nếu Ngọc không muốn
xuống, tôi sẽ đi lên. Còn chuyện Ngọc muốn
gọi cảnh sát thì cứ tự nhiên. Tối bất
chấp.
- Anh không được ngang
ngược như vậy. Anh phải biết nhà tôi không
phải là cái chỗ công cộng... Anh đừng làm bẽ
mặt tôi.
- Nếu vậy thì Ngọc
xuống đi! Chiến nói - Tại sao nhưng gì Chí Hào làm
được tôi lại không có quyền làm chứ?
Chiến lớn tiếng:
- Tôi nói rồi đấy,
mười phút nữa tôi sẽ có mặt dưới nhà
Ngọc. Tôi không chờ được lâu. Tôi đã hết
kiên nhẫn rồi.
- Anh Chiến này!
Nhưng Chiến đã cúp máy.
Bích Ngọc nhìn vào đồng
hồ. Mười phút nữa Chiến sẽ đến
đây. Chuyện đó Ngọc biết là chắc chắn
Chiến sẽ làm được. Vâng, cái bản chất
của Chiến chẳng khác Chí Hào tí nào. Đó là gì? Một
sự bất hạnh? Ngọc không biết, nhưng rõ là
Chí Hào đã để lại trong tim Ngọc một
vết thương quá lớn chưa lành. Còn Thù Chiến?
chuyện gì rồi sẽ đến? Ngọc lại nhìn
vào đồng hồ. Còn tám phút nữa. Bất giác,
Ngọc đứng dậy, lo lắng nhìn quanh, đầu
căng thẳng. Ta rồi phải ứng phó ra sao? Chỉ
còn lại sáu phút. Và Ngọc mở cửa ra nhìn xuống
đường. Bên ngoài vắng lặng... dĩ nhiên
giờ này đâu ai còn thức... Thời gian lặng lẽ
trôi. Còn bốn phút. Ngọc thấy đầu như
căng thẳng ra. Phải làm sao đây?
Rồi hai phút nữa lại
trôi qua. Ngọc như chú kiến đang bò trên nắp vung
nóng, nàng vội khoác áo rồi xong xuống lầu. Ngọc
vừa ra đến cửa đã trong thấy xe của
Chiến trờ đến.
Vậy là Chiến đã
đến.!
Ngọc chưa kịp lên
tiếng đã thấy Chiến cười:
- Tôi biết là Ngọc sẽ
đón tôi mà.
Ngọc hơi bực mình,
nhưng cũng không nói gì. Nàng biết không thể
đứng dưới nhà nói chuyện, vì như vậy
dễ bị hiểu lầm, dị nghị nên Ngọc leo
lên xe. Và Chiến chỉ chờ có vậy, đóng cửa xe
lại cho xe chạy thẳng.
Xe chạy một đỗi,
Chiến nói:
- Đấy, bây giờ
Ngọc nói đi, Ngọc kể đầy đủ cho
hết về chuyện của Ngọc với Hào cho tôi
biết.
Ngọc ngồi yên. Cảm xúc
như cơn sóng to đang cuồn cuộn trong đầu.
Tại sao Chiến lại muốn biết chuyện này? Cái
chuyện tình kia gần như chẳng có khởi
đầu cũng chẳng có đoạn kết. Nó là
một tổng thể của sóng gió không ngừng. Ngay
từ năm mười sáu tuổi Ngọc đã biết
yêu. Và đó là người đàn ông duy nhất. Biết
bắt đầu sao đây?
Ngọc nghe Chiến giục:
- Nói đi Ngọc. Đây là
một vấn đề hết sức quan trọng.
Từ lúc biết chuyện của Ngọc với Chí Hào
đến giờ, tôi cảm thấy trong câu chuyện có
cái gì không đúng. Mà có thể là ngay chính Ngọc, Ngọc
cũng không phát hiện. Bây giờ Ngọc kể đi,
biết đâu sẽ thấy rõ cái lỗ hổng đó.
Ngọc có vẻ không hài lòng.
- Làm sao có chuyện sai sót trong
tình yêu? Anh lấy tư cách gì để phê phán như
vậy?
- Ở đây tôi không nói là sai,
sơ sót. Bích Ngọc đừng có hiểu lầm.
Chiến vội đính chính. - Nhưng mà, tôi nói có một
lỗ hổng trong câu chuyện mà chẳng ai để ý...
Chính cái đó khiến cuộc tình không hoàn hảo, nó phá
hỏng...
- Anh nói gì lộn xộn quá
- Có thể, nhưng Ngọc
cứ kể đi. Nhiều khi người trong cuộc
đâu có sáng bằng kẻ bên ngoài? Vả lại Chí Hào qua
đời đã hơn ba năm rồi. Ngọc không có lý
do gì để chôn vùi mãi cái tuổi xuân của mình cả.
Ngọc nhìn lên:
- Chuyện đó là chuyện
riêng của tôi. Mà tôi cũng nào có thể là sẽ ở mãi
thế này dến già đâu?
- Thế thì tại sao Ngọc
lại cự tuyệt tình tôi?
- Đó là chuyện khác.
Ngọc vội vã phản ứng - Mãi dến giờ phút này
tôi cũng chưa chuẩn bị để tiếp
nhận một ai, tôi cảm thấy thời gian chưa
chín tới.
Thù Chiến pha trò:
- Như vậy tôi nên chui vào
tủ lạnh để làm đông cứng quả tim. Bao
giờ Ngọc thấy thời cơ tới thì giúp tôi mang
ra làm ấm lại.
Ngọc nghe Chiến nói không
cười, chỉ thở dài:
- Anh đừng có bức tôi.
Có thể chúng ta chẳng có duyên nợ gì cả.
- Tôi thấy chuyện này không
dính líu gì đến cái gọi là có duyên cả.
Chiến nghiêm giọng nói:
- Ngọc hãy suy nghĩ kỹ
đi. Ngọc chưa dám nhìn thẳng vào sự thật.
Nhưng tôi bỏ qua chuyện đó. Bây giờ cái yêu
cầu chính của tôi ở đây là muốn biết rõ
sự thật về mối tình của Ngọc với Chí
Hào. Chỉ như vậy thôi.
Ngọc ngồi yên nghĩ
ngợi
- Nghe xong là anh sẽ quay
về Mỹ ngay?
Chiến liếc nhanh sang.
-
Chớ còn hy vọng gì mà ở lại?
Ngọc do dự một chút:
- Thật ra thì chuyện tình
của tôi với Chí Hào gần như là một cuộc
chiến đấu đầy sóng gió, buồn nhiều
hơn vui, nhưng anh ấy là người con trai
đầu tiên đến với tôi. Và không có sự
lựa chọn hay suy nghĩ. Tôi yêu ngay anh ấy. Khởi
đầu thì cuộc tình nào cũng có một khoảng
thời gian đầy thơ mộng hạnh phúc. Năm
đó tôi mới 16 tuổi. Mới biết yêu. Tôi hoàn toàn
lệ thuộc vào tình yêu và cuộc sống của Chí Hào.
Mà Chí Hào thì như anh đã biết đấy. Đó là
một con người được nuông chiều từ
thuở bé nên không chịu học hành, chỉ thích ăn
chơi. Bạn bè của Hào thì giống nhau. Phần
lớn là dân cờ bạc, du đãng, rong chơi ngoài
phố. Lối giáo dục ở gia đình tôi khép kín, nên tôi
không thích hợp lắm với lối sống của Hào,
nhưng vì yêu anh ấy nên tôi không phản kháng. Tôi chỉ
lặng lẽ bên cạnh, Hào gần như ngày ngày
đều ghé qua sòng bạc. Bài cào., xì dách, cát-tê,
sập-xám,... Cái gì Hào cũng biết... Mà một khi đã
sa vào là đam mê không dứt ra nổi. Lúc đó tôi là
một học sinh trung học. Tôi chỉ theo Hào trong
những phút giây rảnh rỗi chứ tôi cũng rất
siêng học. Thời gian lặng lẽ trôi. Hai năm sau tôi
tốt nghiệp phổ thông. Tôi thi lên đại học và
bấy giờ mới thấy khoảng cách giữa tôi
với Hào. Cũng chính vì vậy mà giữa chúng tôi bắt
đầu có chuyện cãi nhau.
Ngọc dừng lại
một chút, rồi tiếp
- Chuyện cãi nhau phần
lớn là do tôi. Vì lúc bây giờ tôi đã lớn. Đã nhin
thấy phân biệt cái gọi là xấu, cái gọi là
tốt. Tôi không thích đi theo Hào vào sòng bạc nữa. Không
những thế tôi còn cản ngăn. Thế là Hào bắt
đầu nói dối tôi, anh chàng viện cớ là mình có
việc để đến nơi này nơi nọ
để rồi thừa cơ hội chui vào những
chốn đỏ đen đó. Kết quả là có
nhiều hôm tôi phải gọi dây nói đến khắp
nơi. Chí Hào không những chỉ mê cờ bạc mà còn
thích tửu sắc nữa. Anh ấy có cái mã đẹp trai
nên đến đâu là có bạn gái ở đấy. Mà
những cô này phần lớn là hạng gái dễ dãi.
Nhiều lúc bị tôi cự nự, Hào nói là tự
động họ đến tìm, chứ nào phải chàng
quyến rũ đâu. Chí Hào có lúc nói thật nhưng
nếu là người đứng đắn, Hào vẫn có
thể sự tuyệt cơ mà? Đằng này Hào không làm
như vậy. Hào quá dễ dãi. Bạn bè chung quanh Hào
lại toàn là những tay chơi không đàng hoàng. Tôi
bực mình nhất là chuyện đó. Bọn đó có
nhiều lúc còn dám trêu ghẹo cả đến tôi. Hào
biết, chỉ cười xòa. Còn nữa, bọn chúng
biết nhà Hào có tiền nên cứ đeo bám rút rỉa.
Kết quả là tháng nào cũng vậy. Cuối tháng là
chủ nợ kéo đến nhà chàng với cái hóa đơn
có những có số tiền không nhỏ... Cha mẹ Hào
rất khổ tâm chuyện này nhưng cũng không dám nói,
sợ con buồn.
Bích Ngọc im lặng một
lút như bứt rứt., nhưng rồi lại tiếp:
- Chí Hào đã bị đám
bạn xấu phá hư. Hào không những phải nuôi chúng
ăn chơi, còn bị chúng nói xấu. Mà như anh
biết. Tôi chỉ có tình yêu duy nhất là Hào. Tôi làm sao
chịu được chuyện này. Nên tối mách lại.
Và Hào với cái bản chất nóng nảy, hung hăn.
Thế là có những màn đánh nhau lỗ đầu,
chảy máu. Thật dáng sợ, Tôi ghê tởm chuyện
đó, nhưng vì yêu Hào nên lại nhẫn nhục chịu
đựng.
Thù Chiến yên lặng lái xe.
- Cũng với cái bản
chất ham uống rượu rồi đánh nhau, nên ít khi
nào thấy Hào lành lặn. Nhưng rồi chứng nào
tật đó. Hào vẫn tiếp tục con đường
cũ. Tôi biết Hào yêu tôi nhưng anh ấy lại yêu
nếp sống tự do của mình hơn. Hào tiếp
tục giao du với những bạn bè xấu, tiếp
tục đánh bạc. Tôi rất buồn rất đau
khổ nhưng vì yêu nên cố nhẫn nhịn. Có lẽ Hào
cũng biết điều đó, nên có đi hoang thế
nào rồi Hào cũng quay về bên tôi. Chàng trở nên
hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng chỉ được có
mấy hôm rồi cũng không chống lại
được sự quyến rũ của rượu chè
cờ bạc, lại bị bạn bè kéo đi. Gia đình
nuông chiều Hào thái quá tạo cho Hào cái bản chất ngang
tàng, muốn làm gì là cứ làm, không ai ngăn cản
được. Có một lần, một cô gái mới
tập tành bước vào ngành ca hát yêu Hào. Hào với cái tính
tham lam hiếu sắc, không từ chối tình yêu bất
cứ ai và hậu quả của trò chơi đó là
đưa đến chỗ cô ca sĩ kia tự sát.
Chuyện nổ lớn. Không giấu kín được ai,
gia đình cô gái kia giận dữ. Thiêu xác cô ta và mang tro
cốt đến nhà Hào nói cô gái đã vì Hào mà chết. Nên Hào
có bổn phận thờ cúng người chết.
Đương nhiên là gia đình Hào không chấp nhận
chuyện đó. Và để tránh mọi rắc rối
không còn cách nào khác hơn, cha me. Hào đưa Hào ra
nước ngoài. Ý là muốn Hào tạo lập lại
cuộc đời. Sau đó vì không tin tưởng lắm
nên gia đình Hào cũng sang đấy ở luôn.
- Thế còn Bích Ngọc?
- Chuyện đó làm tôi rất
đau khổ. Tôi thấy Hào lúc nào cũng lừa dối
tôi, như vậy nào phải là tình yêu. Tình yêu cần
một sự trung thực. Thế là sau nhiều ngày suy
nghĩ. Tôi cũng quyết định sang Mỹ, nhưng
không phải là để ở lại mà là để
giải quyết một cách dứt khoát chuyện tình
của mình với Hào. Tôi đề nghị chia tay. Hào không
phản đối. Lúc đưa tôi ra phi trường thái
độ Hào làm tôi dau buồn vô cùng, bởi vì tôi vẫn
còn yêu Hào một cách tha thiết. Tôi thấy Hào vô tình và tàn
nhẫn... Nhưng khi máy bay đến Los Angelose tôi đã
biết là mình lầm. Vì điện thoại của
chị Hào cho biết sau khi đưa tôi ra phi trường,
Hào như kẻ mất hồn. Hào đã lái xe bạt
mạng và kết quả là đã va xe vào lề bị
trọng thương. Tôi sợ hãi, bỏ máy quay ngay
trở lại New York.
Sau đấy lại làm lành.
Và lần này chúng tôi đã làm lễ đính hôn. Tôi thì như
anh biết đấy. Yêu Hào với cả trái tim của
mình nên tha thứ hết mọi tật xấu của chàng.
Mặc dù những chuyện xấu đó cứ làm tôi
đau khổ luôn.
- Ngọc đã đau khổ
nhiều hơn là vui?
Ngọc yên lặng không
trả lời.
- Sau đó tôi trở về quê
nhà. Tốt nghiệp đại học xong. Tôi bắt
đầu đi làm. Mọi thứ diễn biến khá suông
sẻ. Hào mỗi tuần gửi cho tôi hai lá thư, nếu
không có thư thì cũng có điện thoại. Tôi có
cảm tưởng như Hào đã cải tà qui chánh. Đã
đi vào quỹ đạo. Cha mẹ của Hào vì
tương lai con nên đã mở một nhà hàng ăn và giao
cho Hào quản lý. Lúc đầu thì có vẻ khá tốt
đẹp. Hào có vẻ rất siêng năng nhưng rồi
bạn bè cũ của Hào lại tìm đến. Anh biết
mà bọn xấu ít khi nào chịu hoàn lương. Hào
lại khá tin bạn bè. Giao phó nhiều việc quan
trọng cho họ. Rồi Hào lại bị rủ rê quay lại
con đường vui chơi cờ bạc. Và lần này
thì Hào càng lún sâu hơn vào con đưòng trụy lạc. Cái
tật háo sắc của Hào không bỏ. Mặc dù Hào
vẫn còn yêu tôi. Lúc đầu tôi đã nghĩ và biện
hộ cho Hào là vì Hào còn trẻ, lại sống xa tôi nên Hào
cần được phủ kín tình cảm trống
vắng. Nhưng không hẳn như vậy. Trong nhà hàng
của Hào, có mướn rất nhiều người Hoa.
Trong đó có một cô sinh viên làm việc kiếm thêm trong
mùa hè. Cô ta khá xinh đẹp. Hào lại tán tỉnh. Hào
tưởng chỉ bình thường như những
lần trước. Nhưng không đơn giản như
vậy. Khi gia đình cô gái biết được
chuyện này. Ông anh cả của cô ta đã can thiệp.
Bắt Hào phải làm lễ cưới. Đương
nhiên là Hào không chịu. Hào cho rằng mình đã có vị hôn
thê. Chuyện trở nên phức tạp gia đình cô gái là
gia đình theo xưa. Họ gây sức ép. Hào nói:
“Đừng có dọa tôi. Chuyện dù gì cũng đã
lỡ rồi. Nếu cần thì tôi bồi thường
thiệt hại bằng tiền vậy”, Hào cứ nghĩ
bằng đồng tiền là có thể mua được
mọi thứ. Nhưng anh cũng biết đấy mà.
Ở nước ngoài, súng họ bán hà rầm. Muốn mua
bao nhiêu cây không được... Ông anh cả của cô gái
đưa súng dọa. Bởi vì với ông ta, Hào đem
tiền ra để đánh danh dự cô gái là một
sự sỉ nhục lớn cho gia đình. Nhưng Hào
vẫn tưởng đấy chỉ là một chuyện
giỡn chơi. Chàng còn lớn tiếng thách. Thế là
tiếng súng nổ và Hào đã gục xuống. Lúc Hào
chết miệng vẫn còn cười, chứng tỏ
chàng vẫn không tin là chuyện như vậy lại có
thể xảy ra được.
Thù Chiến chau mày... Thật
sự Chiến cũng không ngờ, với một
người đầy tật xấu như Hào mà Ngọc
lại có thể yêu một cách mù quáng như vậy. Đâu
có xứng đáng?
- Cái chết của Chí Hào hoàn
toàn không liên can gì đến Ngọc cả.
Thù Chiến kết luận,
nhưng Ngọc lắc đầu:
- Không phải. Vì cô sinh viên
đó là bạn của người bạn tôi mang
đến, nhờ tôi giới thiệu vào làm cho Chí Hào.
- Nhưng tất cả
tại Hào cả. Hào đã tự mình gây chuyện... Hào tham
lam...
- Anh không hiểu đâu. Bích
Ngọc bênh vực - Anh ấy tính tình hào phóng lại dễ
xiêu lòng... Sau đó tôi mới biết được sự
thật là cô sinh viên kia đã tự ý đến với Hào,
chứ không phải là Hào dụ dỗ gì cả.
Chiến không dằn
được hỏi:
- Cô tin điều đó? Cô
cũng tin là Hào chỉ yêu một mình cô?
- Sao lại không? Anh biết
đấy, tình yêu cảm nhận bằng trực giác. Tôi
biết anh ấy chỉ yêu có một mình tôi. Bởi vì khi
tôi đề nghị chia tay. Thì anh Hào đã tỏ ra
thật đau khổ. Anh ấy để cả chuyện
đụng xe xảy ra. Tôi còn nghi ngờ gì nữa? Bản
tính của Hào như vậy đó. Cái đó cũng không
thể trách Hào ngang tàng. Hành động không nghĩ
đến hậu quả. Nhưng bản chất của
chàng thì tốt. Không phải chỉ với tôi mà cả
với những người chung quanh. Kể cả với
bạn bè xấu.
Thù Chiến lắc
đầu, chịu thua trước tình si của Ngọc.
- Phải nói là... Chí Hào là con
người có số đỏ nhất trên cõi đời
này. Hào không những không có gì vượt trội hơn
người lại đầy tật xấu. Vậy mà
vẫn được Ngọc hết lòng yêu quý. Yêu một
cách không so đo. Và tôi nghĩ nếu Hào mà có làm Ngọc
khổ hơn, tình yêu của Ngọc cũng không giảm.
Đó là thiên định.
Và Chiến lại lắc
đầu:
- Và thế này, thì... tôi cũng
đành chịu thua. Đâu có gì để nói
được chứ?
Bích Ngọc lắc
đầu:
- Đây không có vấn
đề hơn thua anh Chiến ạ. Bởi vì sau
đấy, lòng tôi đã chết.
- Cô nói dối. Chiến
cười nhạt - Nếu thật sự lòng Ngọc
đã chết thì tại sao Ngọc lại phải sợ
tôi? Tôi nghĩ là chẳng qua... Ngọc đang ở
trạng thái mâu thuẫn!
- Đó không phải là mâu
thuẫn.
- Sao lại không? Chiến
lớn tiếng - Ai cũng có thể thấy rõ chuyện
đó mà? Ngay cả cái chuyện hồi nãy Ngọc chịu
ra khỏi nhà cũng đã chứng minh điều tôi
nghĩ... Rõ ràng là Ngọc không phải hoàn toàn không có tình
cảm với tôi. Mà chẳng qua Ngọc bị giằng co
giữa những tình cảm mâu thuẫn.
Ngọc kêu lên:
- Tôi làm gì có tình cảm mâu
thuẫn?
Thù Chiến chậm rãi phân
tích:
- Đó là vì Ngọc phân vân...
Không biết mình yêu hay hận Chí Hào? Vì Hào gần như lúc
nào cũng làm khổ Ngọc nhiều hơn là yêu. Nhưng
vì đấy là cái tình yêu đầu đời, nên Ngọc
không dám trực diện nhận đấy là một sự
thất bại.
- Anh nói vậy. Sự việc
không đúng như những gì anh nói.
- Vậy à? Thù Chiến thở
dài - Ngọc yếu đuối chứ không hề cứng
rắn như bao nhiều người đã nghĩ.
Ngọc lại không dám nhìn thẳng vào sự thật. Mà
chưa có ai như không có ai giúp Ngọc làm việc dó. Tôi thì
lại không đủ tư cách.
- Tôi không hề bị vậy.
Ngọc phản kháng - Chuyện của tôi không dính líu
với ai khác. Tôi không cần ai cả. Anh đừng nói gì
hết.
- Tại sao Ngọc lại
không nhân cơ hội này để cởi cái gút trong tim
mình? Chiến thành thật khuyên giải - Tôi thì không có
đủ khả năng nhưng tôi có thể làm mọi
thứ để giúp Ngọc
- Tôi không cần ai giúp cả.
Tôi có thể tự giải quyết việc của mình.
Vả lại tôi thấy anh buồn cười thật.
Anh tưởng tượng hay lắm. Tôi nào có cái gút nào
trong tim đâu?
Và Ngọc nói với sự
trốn tránh.
- Thôi bây giờ tôi đã
kể hết chuyện rồi, anh đưa tôi trở
về nhà đi.
- Vâng. Thù Chiến thở dài.
Ngọc vẫn còn ngoan cố như vậy. Chiến
đành chịu thua - Tôi sẽ đưa Ngọc về nhà.
Và bây giờ trời cũng sắp sáng rồi. Có lẽ tôi
về nhà lấy hành lý đi ra sân bay ngay. Nhưng mà Bích
Ngọc này. Tôi mặc dù không thành công nhưng tôi cũng
không muốn là mình hoàn toàn thất bại. Vì vậy tôi hy
vọng là sau này... Rồi sẽ có một ai đó giải
quyết được cái gút trong tim của Ngọc.
Bích Ngọc ngỡ ngàng, không
ngờ Chiến lại nói thế. Vì Ngọc biết
nếu Chiến không giải được cái gút kia, thì có
ai sẽ giải được. Nhưng Ngọc cũng
không nói gì cả.
Ban nãy Chiến nói Ngọc
đang sống trong mâu thuẫn và bây giờ Ngọc
thấy rõ mình quả đang mâu thuẫn thật. Ngọc
không phủ nhận chuyện mình có thiện cảm với
Chiến. Nhưng nếu công nhận điều Chiến
nói là đúng thì Ngọc lại thấy mình chẳng
những có lỗi với Hào, mà còn có lỗi với chính
mình. Vì đã tự đánh lừa. Ngọc yêu hay hận
Hào? Cái nào nhiều hơn? Ngọc cũng không biết.
o0o
Về đến nhà, trời
chưa sáng hẳn. Ngọc đi vào buồng riêng. Nằm
dài trên giường mà vẫn không làm sao chợp mắt
được. Bao nhiêu ý tưởng phức tạp dày vò.
Ngọc cứ nhìn mãi vào đồng hồ. Mong mỏi sao
thời gian trôi nhanh để được dến
giờ tới sở làm ngay. Lần đầu tiên Ngọc
thấy việc làm cũng là một cách giải quyết
tuyệt hảo. Vừa trốn tránh vừa quên lãng. Công
việc khiến ta không phải nghĩ ngợi lung tung. Công
việc là lý trí, là chuyên môn...
Rồi mọi thứ sẽ
thông qua. Nếu không có công việc Ngọc sợ mình
rồi sẽ không nén được lòng. Sẽ chạy bay
lên phi trường để gặp Chiến.
Mà tại sao ta lại có cái ý
tưởng đó? Ngọc giật mình. Chẳng lẽ ta
muốn kéo Chiến ở lại? Vô thức ư? Lý trí và
lương tâm thì lại trốn lánh. Vậy thì cái nào
đúng?
Ngọc choàng dậy, đi pha
một cốc cà phê đậm để phấn chấn
tinh thần.
Ngọc ngồi xuống
ghế, đối diên với mẹ.
Người mẹ hình như
chưa phát hiện chuyện tối qua Ngọc đã đi
ra ngoài, nên đang coi báo dở, thấy Ngọc,
người đặt báo xuống nói:
- Nghe nói vài ba hôm nữa Thiên
Bạch và Linh sẽ làm lễ cưới phải không?
Bích Ngọc hớp một
hớp cà phê nói:
- Con không biết. Nhưng
nếu vậy thì mình mừng cho họ.
Người mẹ nhìn
Ngọc thật lâu rồi nói:
- Tuổi trẻ bây giờ khó
hiểu thật. Mẹ nhớ là hinh như trước
đây Thiên Bạch chỉ theo tán tỉnh con thôi mà?
Ngọc lắc đầu:
- Mẹ quên là... Con đã
từng sống ở đầu sóng ngọn gió nên không
dễ gì xúc động với tình yêu ư?
Người mẹ nhìn
Ngọc thật lâu, không biết nói gì.
Bích Ngọc chợt nói:
- Con còn đúng một tuần
phép. Có lẽ con sẽ làm thủ tục sang Singapour thăm
Khả Di xem cô ấy thế nào.
- Con định đi ngay à?
- Vâng, con đã nghĩ rồi
mẹ ạ. Từ đây về sau muốn làm cái gì là làm
ngay không nên chần chờ gì cả. Như vậy mới
tránh phải ân hận.
Bích Ngọc nói và có cảm
thấy như lời vừa rồi là để nói cho mình
nghe chứ không phải dành cho mẹ.
Người mẹ ngạc
nhiên.
- Chuyện gì đã làm con thay
đổi như vậy?
Bích Ngọc chậm rãi quay qua.
Nàng chợt nghĩ ngay đến Thù Chiến, nên nói:
- Chín giờ sáng nay. Thù
Chiến cũng sẽ đáp máy bay về nước
Mỹ.
- Thù Chiến đi nữa à?
Người mẹ có vẻ hơi ngac nhiên, hình như
người cũng biết phần nào nỗi khổ tâm
của Ngọc, nên nói - Thế con thế nào? Con muốn là
cậu ấy đi hay là ở
- Con cũng không biết.
Ngọc thú nhận - Con cảm thấy có cái gì mâu thuẫn.
Con bây giờ chẳng biết mình nghĩ gì nữa.
Ngọc không ngờ lại
nghe mẹ nói:
- Thế tối qua.
Người mang xe đến đón con là Thù Chiến
đấy à?
- Vâng.
Ngọc cúi đầu nói:
- Thế cậu ấy có
ngỏ lời với con chưa?
- Chưa chánh thức. Anh
ấy chỉ muốn con chấp nhận cái tình cảm
của anh ấy, nhưng mà người con mâu thuẫn quá,
nên con chưa nhận.
- Có phải vì con bị Chí Hào
ám ảnh?
- Con tin là không hẳn. Bích
Ngọc suy nghĩ rồi nói - Mà chỉ vì bản thân.
Bởi vì mặc dù sự việc xảy ra đã hơn ba
năm rồi. Nhưng mãi đến bây giờ... Con
cũng chưa chuẩn bị được tâm lý
để đón nhận bất cứ một ai khác?
Người mẹ thăm dò.
- Thế con... Có thiện
cảm với cậu ta không?
- Con cũng không biết. Có
thể có mà cũng có thể không... có điều sự
bỏ đi của Chiến làm con thấy rối rắm,
nhiều lúc con nghĩ là mình lại làm một cái gì đó...
không dúng.
- Con có ngăn cậu ấy
lại không?
- Không, vì con nghĩ nếu
ngăn lại thì lại đồng nghĩa với sự
chấp nhận.
Người mẹ nhìn
thẳng vào mắt Ngọc.
- Có nghĩa là con không hoàn toàn
chấp nhận cậu ấy?
- Thật khó nói. Bích Ngọc
thú nhận. - Con cũng không biết nói sao, nhưng mà hình
như sự xuất hiện của Thù Chiến là không
đúng lúc... nên con không thể.
- Bích Ngọc, mẹ thấy
thì không hẳn như vậy đâu. Người mẹ phân
tích - Mà ở đây có nhiều lý do. Trước nhất,
Thù Chiến rất giống Chí Hào. Nhất là trên
phương diện tướng mạo. Thứ hai con
lại tự cho là mình có trách nhiệm với cái chết
của Hào, nhưng thật ra thì điều đó vô can. Và
con sợ sự nhầm lẫn một lần nữa
của mình sẽ mang lại thêm một lần đau
khổ.
- Mẹ cũng nghĩ như
vậy à?
Bích Ngọc giật mình
hỏi:
- Không lẽ mẹ nghĩ sai?
Người mẹ thở dài - Mẹ thì chưa tiếp
xúc, nên không biết Thù Chiến thế nào, nhưng mà mẹ
lại thấy rất rõ là cậu ấy rõ đã làm
cuộc sống tình cảm của con bị xáo trộn.
Chiến có vẻ thiết tha và trân trọng con hơn Chí
Hào. Điều đó cũng khá rõ. Mẹ nghĩ là... Con
cũng cần suy nghĩ kỹ đi. Bởi vì cơ may
tình cảm không phải mãi bên ta con ạ.
- Không, không, Bích Ngọc đau
khổ nói - con nghĩ là chưa có gì hết. Nêú con quên
chuyện anh Hào là một bất công.
- Thế thì con đã công
bằng trong cách cư xử với Thù Chiến chưa?
- Con...
Bích Ngọc ngẩn ra.
Đồng ý là chưa, nhưng đó đâu có cần
thiết?
Ngọc chưa tiếp
nhận tình cảm của Chiến cơ mà. Nhưng
tại sao Chiến bỏ đi, Ngọc lại thấy
bối rối? Con người sao mâu thuẫn vậy?
Người mẹ lại nói:
- Con suy nghĩ kỹ đi,
nếu muốn giữ Chiến lại, bây giờ vẫn
còn kịp cơ mà.
- Mẹ!
- Mẹ chỉ góp ý thôi, me chỉ
sợ sau này con hối hận.
- Nhưng mà...
- Con đừng tưởng
là mẹ vô tình. Mấy hôm nay để ý thấy con có
vẻ như lạc mất phần hồn... Cái chuyện
Chí Hào... Ngày xưa mẹ thấy Hào cũng không phải là
lý tưởng... Nhưng vì con yêu nó... Và rồi cái chết
của Hào nhiều lúc làm mẹ nghĩ chưa hẳn là
sự bất hạnh mà là sự giải thoát cho con.
Nhưng mà dù có là thế nào... Thì chuyện đó cũng
đã ba năm qua rồi... Còn cần phải quên lãng... Con
phải nghĩ tới hạnh phúc còn lại của mình
nữa chứ?
Bích Ngọc quay qua.
- Mẹ cho là... Chiến
sẽ là vị cứu tinh ư?
- Chuyện đó thì không
chắc... Nhưng mà ít ra con cũng nên nghĩ đến
bản thân một chút. Con phải gầy dựng lại
tương lai đời mình.
Bích Ngọc nghĩ ngợi.
Cái khắc khoải trong tim bấy lâu nay là gì? Phải
chăng những gì mẹ vừa nói. Và chẳng ai giúp
được mình gỡ nó ra, trừ bản thân. Không
lẽ cứ mãi dày vò mình. Ta cũng còn khá trẻ. Mới
hai mươi sáu tuổi cơ mà.
Bích Ngọc chợt thấy
tim đập mạnh. Tai sao phải khép kín mãi? Nào có ich
lợi gì? đối tượng là ai cũng
được, không nhất thiết phải là Thù
Chiến. Cái quan trong là mở rộng trái tim để
đón nhận. Mẹ cũng có lý.
Ngay lúc đó chuông điên
thoại reo vang.
Người mẹ sẵn tay
để ống nghe lên
- Alô!, ai đấy... Ờ
chờ một chút nghe,
Bích Ngọc căng thẳng
- Ai vậy mẹ?
Người mẹ không đáp
đưa ống nghe cho Ngọc. Vừa đưa lên tai,
Ngọc đã nghe tiếng của Chiến ngay.
- Thù Chiến đây, Ngọc
nghe thấy chứ? Chiến đang ở phi trường?
Ngọc yên lặng. Chiến
lại nói:
-
Ngọc này, tôi đã trả lại vé máy bay, vì tôi vừa
nghĩ lại Ngọc nghe tôi nói chứ? Tôi có cái đề
nghị thế này?
- Vậy thì anh cứ nói
đi.
Ngọc hồi hộp nói.
Chiến yên lặng một chút tiếp:
- Tôi vừa nhìn lên bản
thời biểu bay ở phi trường, thấy là vào lúc
10 giờ sáng nay sẽ có một chuyến bay đến
Singapour. Và như vậy, nếu tôi đổi vé máy bay
đi Mỹ này, thì tôi có hai vé máy bay đến Singapour... Tôi
nghĩ là... hẳn Ngọc cũng muốn sang đấy
thăm Khả Di thì mình có thể cùng đi chứ?
Lời của Chiến không
hiểu sao làm Ngọc xúc động. Dòng lệ chợt
ứa lên mắt. Tại sao Chiến lại nghĩ
đến chuyện Singapour trong lúc này? Cũng muốn thăm
Di như nàng? Hay là một thứ đồng bệnh
tương lân? Cần một lời khuyên? Hay là một
hình thức mời mọc? Phút cuối trước khi
về Mỹ, Chiến vẫn còn nghĩ đến nàng...
- Tôi đã hỏi nhân viên
trực của hãng hàng không. Họ bảo là chuyện hoán
đổi đó cũng khõng có gì trở ngại. Nếu
Ngọc đến kịp đây trước khi chuyến
bay cất cánh một tiếng đồng hồ. Ngọc
đến chứ? Mọi thủ tục nhập cảnh
hãng hàng không họ sẽ lo tất cả. Tôi sẽ
đứng trước cổng đi và đến chờ
Ngọc đấy.
Chiến nói như Ngọc
đã đồng ý tự bao giờ. Ngọc phải
ngăn xúc động lắm mới nói được.
- Khoan đã... Nhưng mà anh
đã có ý định về Mỹ rồi cơ mà?
- Đúng vậy. Nhưng mà
Ngọc biết không? Chuyện bay sang Mỹ là chuyện bay
có một mình, chắc chắn là không thoát khỏi cái
cảm giác cô đơn. Nên tôi mới định
đổi vé máy bay đổi thành hai vé sang Singapour,
để được đi vơi Ngọc một
lần.
Không hiểu taị sao
những lần trước dù Chiến có thuyết
phục hay van xin thế nào Ngọc cũng đều không
động lòng. Còn lần này,... Ngọc nghẹn giọng
hỏi.
- Làm sao anh biết là tôi
cũng có ý định đến Singapour?
Ngọc hơi ngạc nhiên...
Vì ban nãy Ngọc cũng đã bày tỏ cái ý đó với mẹ
đúng là cơ duyên rồi ư?
- Tôi cũng không biết.
Chiến nói - Ban nãy khi vào đến phi trường
chợt nhiên tôi nảy ra cái ý định đó. Và tôi
nghĩ là Ngọc chắc sẽ nhận lời. Vì Ngọc
cũng không ưa gì cái nước Mỹ lắm.
- À! Ngọc đáp một cách
nhẹ nhàng - Đúng là tôi không ưa gì nước Mỹ.
Tôi đến đấy một cách miễn cưỡng.
Vì ở đấy gợi cho tôi biết bao nhiêu chuyện
đau buồn. Còn Singapour thì tôi chưa biết thế
nào...
- Ở Singapour dù gì cũng có
Khả Di. Vả lại nếu Ngọc đến
đấy còn có tôi nữa cơ mà?
-
Anh không hối hận về chuyện bỏ chuyện bay
sang Mỹ?
- Chuyện về Mỹ là
chuyện bất đắc dĩ. Thù Chiến có vẻ
đầy tin tưởng khi nói - Ngọc chuẩn bị
ngay nhé. Đến phi trường càng sớm càng hay.
Ngọc hơi chựng
lại:
- Anh thấy chuyện đó
cần thiết lắm à?
Giọng Chiến sốt
sắng:
- Cần thiết chứ. Tôi
sẽ ra cửa ngay để đón Ngọc. Tôi chờ
đấy. Ngọc đừng để tôi chờ lâu nhé?
- Tôi chưa quyết
định.
- Vậy thì Ngọc cứ
quyết định đi. Chiến nói - Nếu thấy
không tiện, thì tôi vẫn có thể chờ... Chờ mãi
đến bao giờ Ngọc đồng ý thì thôi.
- Chuyện này đột
ngột quá. Tôi hơi bất ngờ nên...
- Đừng lo lắng gì
cả. Tất cả rồi sẽ ổn. Chiến nói -
Ngọc thử bứt phá một lần xem. Rồi
Ngọc sẽ lấy lại niềm tin... Tôi sẽ
đứng đây đợi nhưng Ngọc không có
quyền từ chối. Ngọc phải đến
đấy.
- Nhưng mà tại sao anh
lại có ý định này vậy?
- Một quyết định
khá đột ngột. Khi đến phi trường tôi
mới nảy ra ý kiến trên... Chiến nói - Bích Ngọc
này... Trước kia, tôi cũng hay có mặc cảm,
nhất là khi đứng trước mặt Ngọc.
Điều đó làm tôi khổ sở. Nhưng bây giờ
nghĩ lại. Tình yêu không chấp nhận chuyện đó
tình yêu phải gắn liền với hạnh phúc. Và vì
vậy tôi cũng thay đổi thái độ. Và tôi
biết ngay mình đã hành động đúng, đã kịp
lúc!
Kịp lúc ư? Ngọc không
biết. Nhưng rõ ràng là Ngọc vừa có ý định
sang Singapur thì Chiến lại ngỏ ý mời.
Ngọc thở ra. Lòng đã
mềm hẳn, nhưng không biết nên trả lời sao.
Tiếng của Chiến
giục:
- Nói đi chứ? Ngọc
đến ngay, đúng không?
- Vâng. Do dự môt chút Ngọc
nói - Tôi sẽ đến, có lẽ một tiếng nữa
tôi sẽ đến có lẽ đã đúng lúc, như
Chiến nói, tôi chấp nhận lời mời của
Chiến đấy.
- Vậy à! Vậy thì hay
biết mấy
Giọng Chiến vui hẳn,
nhưng Ngọc lại nói:
- Khoan hãy vui, đây chỉ là
một khởi đầu, chứ chưa có hứa hẹn
gì cả
- Khởi đầu cũng
đã vui rồi. Chiến sung sướng nói - Tôi sẽ
hết sức trân trọng cái khởi đầu này. Tôi
sẽ đổi hai tấm vé đến Singapour. Tôi không
ngờ Ngọc lại đổi ý như vậy, thật
cám ơn trời phật!
Ngọc cười:
- Anh đừng nói nữa, coi
chừng tôi đổi ý đấy,
- Tôi biết là Ngọc sẽ
không làm như vậy. Ngọc biết không, tôi đã
chờ cái ngày này lâu lắm rồi.
- Vậy thì anh hãy chờ
đi, tôi sẽ đến ngay, Ngọc chịu thua - Và tôi
mong là chuyến đi Singapour này sẽ vô cùng vui vẻ.
- Chuyện đó thì Ngọc
đừng lo. Ở Singapour ngoài bạn bè ra, thành phố
luôn rộng mở đón ta cơ mà. Hãy khép lại quá
khứ Ngọc ạ! Giữa tôi và Ngọc chỉ có
tương lai.
Chiến nói.
Nhưng điều Chiến
nói đó đúng hay không? Ngọc cũng không biết.
Ngọc mong đấy sẽ là sự thật. Một
sự thật không còn phiền quấy rầy. Ai chẳng
muốn một tương lai hạnh phúc? Và Ngọc
đặt ống nghe xuống, đi vào phòng chuẩn
bị quần áo cho một chuyến đến với
tương lai.
Mọi thứ có lẽ
rồi sẽ tốt đẹp.
Hết
|