COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

MÂY TRẮNG VẪN BAY

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11]

Chương 4

flower

Nắng xuyên qua cửa sổ, làm KD thức giấc.
Khi định quay người lại, chợt phát hiện Triết đang nằm bên ca.nh. Nàng vội nằm yên nàng không muốn đánh thức Triết.
Không còn buồn ngủ nữạ KD đưa mắt nhìn quanh. Một cân phòng xa lạ Như vậy đây là ở khách sạn. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong ngườị
KD quen Triết bao nhiêu năm quạ Vậy mà cả một không gian nhỏ dàng riêng cho hai người cũng không có. Mỗi lần muốn gặp nhau phải vào khách sạn, vào quán trọ Tuy là yêu Triết, yêu một cách tha thiết, bất chấp mọi thứ, Nhưng cái khung cảnh quán trọ vẫn mang đến cho Di một cảm giác bứt rứt như phạm tội
Cái mặc cảm đó tồn tại lâu rồị Có điều Di không nói rạ Nàng sợ những ý nghĩ đó lại ảnh hưởng đến Triết. Triết lúc nào cũng bận bịu công việc. Chàng quá nhiều trọng trách. Không nên để Triết phải khó khăn hơn.
Di thì không biết Triết có bị mặc cảm như nàng không. Có thể là không. Bởi vì đàn ông họ thường ít quan tâm đến những tiểu tiết đó.
Di nhớ có một lần. Lần đầu tiên cùng Triết ào khách sạn thì đúng hơn. Lần đó.. Di có cảm giác như tất cả những cặp mắt ở đấy họ đều đổ dồn đến nhìn nàng. Những đôi mắt như chê bai, dè oán trách. Vì Di đã phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
Mấy năm trôi qua rồị Gia đình Triết vẫn bình yên. Ít ra là trên cái dáng vẻ vên ngoàị Và Di vẫn phải lặng lẽ đứng bên lề cái gia đình đó.
Nhưng có thế naò thì Di cũng là người thứ ba trong gia đình Triết. Mà người thứ ba thường là kẻ phá hoại chứ không phải là kẻ xây dư.ng. Vậy thì ai là kẻ bị thiệt thòỉ Không biết. Di chỉ biết là mình yêu Triết, yêu một cách vô điều kiện. Và người thiệt thòi kia là Mỹ hay là nàng?
Di nhẹ trở mình. Triết vẫn ngủ saỵ Giấc ngủ với những người làm việc như Triết rất quan tron.g.... Triết có nhiều lý do để vắng mặt cả đêm không về nhà. Vì vậy Mỹ cũng không trách... Dù Mỹ biết bên cạnh đó còn có nguyên do khác, đó là sự hiện diệ của Di, nhưng Mỹ là người vợ phương Đông an phận đúng nghĩạ Mỹ yên lặng cố giữ hạnh phúc gia đin`h trọn vẹn
Di biết, nếu có sự hoán vi, chưa hẳn là Di chấp nhận như vậỵ
Phải chăng vì Mỹ đã được giáo dục bằng cái khuôn sáo nho giáo nhuần nhuyễn. Hay vì Mỹ là con người độ luợng? Di cũng không biết. Mỹ chẳng những biết cách chiều chuộng chồng mà cả người đàn bà mà chồng ưa thích, Mỹ cũng chiều chuộng nốt. Bằng chứng là thỉnh thoảng Mỹ đã làm những thức ăn mà Di thích rồi mời cả di đến nhà ăn.... Điều này đôi lúc làm Di nhột nhạt Di có cảm giác như Mỹ ở tận trên cao và nàng không dám nhìn thẳng vào mặt Mỹ.
Nhưng rồi...... Có lẽ vì tình yêụ Di yêu Triết và ngược lại, nên Di phải tảng lờ với mọi thứ.. Mà thái độ của Mỹ làm Di không dám hành động quá lố... Thế là cứ phải giữ mãi cái tình trạng lững lờ nàỵ
Họ không dám công khai ra mặt dù ai ai cũng đều biết.. Không dám muớn cả một căn hộ để sống chung. Có chăng nơi gần gũi chỉ là khách sạn và quán trọ
Và điều này làm Di nhiều lúc ray rứt
Bởi vì ngoài tình yêu rạ Chuyện Di vào khách sạn với Triết cũng nào có khác gì bao nhiêu cô gái sống bằng thân xác khác? Và mỗi lần nghì đến điều đó. Di lại thấy ngờ vực tình yêụ
Không, không nên nghĩ sâu quá... Được gặp nhau thì đã là tình yêu rồị Đã mấy năm qua chứ nào phai mới đâỷ Sao lại đặt chuyện này thành vấn đề?
Triết không phai là người đàn ông đẹp traị KD yêu Triết không phai ở cái vóc dáng mà là toàn bộ con người chàng, từ cá tính trình độ đến cái cách thức làm việc..
Nhưng tại sao mãi đến hôm nay, Di vẫn chưa gọt rửa được măc cảm, mặc dù rất yêu Triết?
Có lẽ là không phải, đấy chẳng qua chỉ vì cái ác cảm với khung cảnh của khách sạn thôi, chứ tình yêu thì không hề phai mờ.
Khả Di khẽ thở dài, không ngờ Triết lại giật mình tỉnh dậỵ
- À, em đã thức rồi đấy à?
- Vâng.
KD hơi lúng túng, nhưng thái độ của Di đà không lọt khỏi ánh mắt của Triet
- Chuyện gì vậỷ
Di đáp lấp liếm:
- À! Nằm mơ thôị Một cơn ác mô.ng.
Triết xao nhẹ người Do rồi nói:
- Giữa hai ta không có gì giấu giếm nau cả. Em nói htật đi, bằng không ngày hôm nay anh sẽ không làm việc được
Di nghe nói vậy, đành nói:
- Chẳng qua là... Em nghĩ bâng quơ thôị
- Vậy thì em hãy đem cái bâng quơ đó nói cho anh nghe xem thế nàỏ
Triết nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Và Di suy nghĩ , rồi nói:
- Chẳng qua vì... Em sợ cái không khí ở khách sạn thôị
Triết vuốt tóc Di
- Chỉ có vậy thôi à? Anh hiểu, anh đã bất công với em.
- Không phải là bất công. Di lắc đầu nói - Cùng chẳng có gì, nhưng cái không khí khách sạn làm em liên tưởng đến chuyện khác.
- Anh hiểu, anh hiểu chứ!
- Chuyện cũng không có gì là quan tron.g anh không nên để tâm.
Triết không nói gì, ngồi dậỵ
- Thôi mình dậy đi! Dậy sớm đi bộ một lúc cho khỏẹ
Rời khỏi khách sạn. Cả hai đi trên đường phố. Trời mới sáng nên không khi tươi màu
Triết nói:
- Những người lam` cái nghề như chúng ta thường it' có được những buổi sáng thế nàỵ
Di hỏi:
- Anh có cần vê nhà thay áo không?
- Thế còn em?
Di lắc đầụ Nàng không muốn quay về nhà lúc này vì Di biết sẽ phải đối diện với anh Cả và ánh mắt thất vọng của mẹ
- Nếu em không thì anh cũng không cần,. Thôi mình tìm một cái quan cóc nào đấy dùng điểm tâm đỉ
- Vâng. Khả Di nói - Nhưng anh cũng phải điện về nhà báo cho Mỹ biết một tiếng chứ?
Triết gật đầu, chàng thích thái độ sòng phẳng của Di như vậy
Ngồi trong quán cóc, Di ăn trước, còn Triết đi gọi dây nói, một chút sau mới quay lạị
- Thế nào, chị ấy nói saỏ
- Anh nói với cô ấy là phải thu hình suô"t đêm nên không về được, Mỹ khuyên anh chiều nay nên về sớm nghỉ ngơị
Di yên lă.ng. Mỹ hoàn toàn tin Triết. Hay chỉ giả vờ? Di nghĩ và có chút mặc cảm phạm tội
Triết hiểu nắm lấy tay Di nói:
- Đừng có nghĩ ngợi lung tung gì cả nhé?
- Không đâu Di lắc đầu nói - Lúc gần đây anh có vẻ mẫn cả, qiá vậỷ
- Không phai là mẫn cảm, vì đây là sự thật. Anh đã bất công với em nhiềụ
- Em không cảM thấy như vậy là được
Triết suy nghĩ rồi nói:
- Anh đang nghĩ. Bây giờ là lúc phải quyết did.nh rồị
- Anh Triết.!
Di kêu lên, nhưng Triết nói:
- Em yên tâm, anh biết cách tính toán... Chuyện này không thể kéo dài mãi thế này..
Khả Di lắc đầu..
- Em không có ý bức bách anh, em cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của chị Mỹ. Anh nên nhớ là ....Anh con` có con cái...
Triết nhìn Di:
- Nhưng nếu bây giờ mà không dứt khoát, kéo dài chỉ làm khổ thêm thôị
Di tr.inh tron.g nói:
- Anh đừng lo phần em.. Em chấp nhận... Và không đòi hỏi gì cả.
- Nhưng chuyện em không đòi hỏi không có nghĩa là anh cah(?ng có trách nhiệm. KD em nên biết... Anh là đàn ông... Anh phải hiêủ biết.
- Nhưng mà chị Mỹ và mấy đứa nhỏ nếu không có anh sẽ sống ra saỏ
Triết hỏi ngược lại:
- Thế tình trạng bây giờ cũng vậy thôị Mẹ con Mỹ nào có cần sự hiện diện của anh?
- Anh đừng có tàn nhẫn như vậỵ
- Em đừng quan trọng như vậỵ Em phải biết là chưa hẳn Mỹ yếu đuối như em nghĩ đâụ
- Làm sao biết?
Triết lắc đầụ
- Chuyện này anh cũng chịụ Mà lạ thật. Mỹ sống với anh gần mười năm qua mà mãi đến bây giờ anh vẫn không hiểu hết về cô ấỵ
Khả Di nói:
- Em thì thấy chị ấy là một mẫu mực vợ hiền mẹ tốt phương Đông. Một hình thức phục tòng kiểu mấy bà vợ Nhật
- Có thể... Hình thức bên ngoài là vậỵ Triết nói - Nhưng bên trong tận cùng trái tim cô ấy nghĩ gì thì anh không biết.
- Tại anh không chịu tìm hiểu thì có.
Triết suy nghĩ:
- Anh không có thời gian.
- Vậy là bất côn.g KD lắc đầu nói - Phần lớn thời gian anh dan`h cho công việc rồi cho em. Anh đâu con` thời gian đâu dành cho vợ con anh ở nhà.
Triết yên lă.ng. Khả Di tiếp:
- Em nghĩ là... Cứ để việc tiến triển mộ;t cách bình thường như thế này.. Bởi vì nếu anh hành đông. Chỉ vì nghĩ đến quyền lợi em... htì có thể... Em sè bứt rứt đấỵ
- Nhưng mà để tình trạng thế này mãi anh cũng nào có yên tâm?
- Hiện giờ chúng ta cũng hạh phúc chán cơ mà?
- Em nói thật đấy chứ?
Triết hỏi, Di không nhin` Triết, có vẻ nghĩ ngợi rồi nói:
-Hay là... Chúng ta cần có một khoảng thời gian xa nhaủ
- Xa nhau à?
- Vâng, xa nhau để bình tĩnh, khách quan mà suy nghĩ?
- Không được, anh sẽ không chịu được chuyện đó. Bởi vì có ích l*.i gì khi dằn vặt nhaủ
- Tại anh quan trọng hoá như vậy, chứ em thấy thì..
- Em đừng nói gì cả. Anh cương quyết không chấp nhận.. Em hãy đợi đấy, một thời gian ngắn thôi, anh sẽ có cách giải quyết.
- Không được. KD cương quyết - Em không cho phép anh lam bất cứ điều gì gây khổ cho mẹ con chị Mỹ.
Hai người nhìn nhau thật lâu rồi Triết thở dài:
- Một cuộc thảo luận chẳng đưa đến đâu cả Tại sao chúng ta không dứt khoát được chử
- Làm sao có chuyện đó được. KD nói - Anh đừng quên là.. Con cái là núm ruột là máu mủ của anh nhé?
- Nhưng chúng nó là chúng nó. Triết nói - Anh cũng con` có hạnh phúc và cuộc đời riêng cu/a anh nữa chứ?
Di đưng dậy
- Em không muốn tranh luận chuyện này nữạ Chỉ vô ích thôi - May mắn một điều là chúng ta cohn` có sự nghiệp, công việc tốt.
Cả hai đi ra ngoài, Triết chợt hỏi:
- Hay là thế nàỵ Chúng ta đi dến một vùng trời nào khác để lập nghiệp đỉ
- Anh định trốn lánh à? Di cười - Chuyện đó cũng chẳng giải quyết được gì, mà con` có vẻ trẻ con nữa anh ạ!
Triết giật mình tỉnh dậy, nhìn vào đồng hồ. Mới hai giờ sáng.
Tối qua, Triết đã ngủ sớm. Từ đài truyền hình về là Triết leo lên
giường, bỏ cả buổi ăn tốt và mãi bây giờ mới dậỵ
Triêt trở mình và thấy bụng đo"ị Không đói sao được khi suốt mười
mấy tiếng đồng hồkhông có lấy một hạt cơm trong bu.ng. Triet nog^`i dậy
thay áo đi rạ Mỹ đang ngồi ở phòng khách. Trên tay là chiếc áo len đan
dở. Thấy chồng bước ra, Mỹ vội buông áo xuốgn với nụ cườị
- Anh dậy rồi à? Để em đi hâm cơm cho anh nhé.
Triết ngạc nhiên:
- Giờ này khuya quá rồi mà em vần chưa ngủ à?
- Em chờ anh dậy để dọn cơm cho anh xong sẽ ngủ saụ Chuyện cũng
không có gì quan trọng, em không có đi làm, ban ngày ngủ bù cũng được
cơ mà.
Triết ngồi xuống. Trước mặt chàn,g màn ảnh nhỏ đang chiếu một bộ
phim cũ. Âm thanh thật nhỏ. Có lẽ vì Mỹ sợ tiếng động phá giấc ngủ
của ch`ng. Nhưng mà Mỹ bận đan aó, nào có tâm đâu xem tive, vậy mở
chi vậỷ Càng nghĩ Triết càng không hiểu được vợ
Mười phút sau, Mỹ đã dọn cơm nóng, canh nóng lên bàn, và ngồi xuống
cạnh hầu cơm chồng.
Triết vừa ăn vừa suy nghĩ. Sự hiện diện và ân cần của Mỹ làm Triết hơi
nhột nhat.. Chàng nói:
- Thôi khuya quá rồi, em đi ngủ đi!
- Em chưa buồn ngủ Mỹ cười nói - Em bữa nay cảm thấy rất khỏe khoắn
- Nhưng để em thức với anh thế này, anh thấy thế nào đấỵ
Mỹ lắc đầụ
- Sao anh lại nói vậy, dù gì chúng ta cũng là vợ chồn già...
Cái chữ " vợ chồng già.." của Mỹ vừa thốt ra làm Triết thấy nhột hơn.
Chàng vội chuyển đề tàị
- Công việc ở đài truyền hình nó không có giờ giấc nhất định nên...- Ồ,
đã bao nhiêu năm quạ .. Em cũng quen rồị
Triết nhìn vợ Cảm thấy như có một cái gì ngăn cách. Mỹ, vợ chàng. Một
người đàn bà đẹp. Cái đẹp phúc hậu hiền lành không có một vết tích.
Nhưng chính vì cái toàn bích đó mà không tạo cho người đối diện một ấn
tượng sâu sắc... Có phải vì thế mà tình yêu chóng phai chăng?
Triết nói:
- Xin lỗị Bận rộn quá nên chẳng có thì giờ ở nhà lo cho em và con.
Nói xong TRiết thấy hối hận. Hôm nay ta làm sao thế?
- Anh cứ ngyhĩ vậỵ Mỹ cười sung sướng- Nhưng chuyện đàn ông là
chuyện bên ngoài còn chuyện nhà là chuyện của em. Anh không nên phân
tâm.
Mặc dù ban nãy rất đói, vậy mà mới ăn có mấy miếng, Triết đã thấy
no, chàng đặt đũa xuống làm Mỹ ngạc nhiên.-
- Sao vậy thức ăn không vừa miệng hở anh? Cố ăn thêm một chút đi kẻo
không có sức khỏẹ
Triết ngần ngừ một chút rồi gắp thêm mấy miếng. Mỹ vội chụp lấy chén,
múc đầy chén súp nói:
- Thôi anh ăn không được thì uống súp vậỵ
- Anh no rồi, ăn thêm sợ một tý nữa không ngủ được
- Không đến đỗi đâụ Mỹ nói - Súp cũmg dễ tiêu thôị Em đặc biệt
nấu cho anh đấỵ
Thế là Triết lại miễn cưỡng uống thêm chén soup.
Mỹ trọng bổn phâ,.n như vậy đấỵ Không có lấy một khuyết điểm, dù
Triết có cư xử với vợ thế nàọ
Triết ăn xon,g, Mỹ dọn chén đũa xuống, lúc nàng trở lên thì Triết vẫn còn
ngồi đó, nhưng tivi được tắt điện. Mỹ ngồi xuống nói:
- Anh muốn đi ngủ tiếp, hay ngồi chơỉ Em tiếp chuyện anh nhé?
Triết nói:
- Nếu em chưa buồn ngủ, thì min`h nói chuyện cũng đuợc.
M6ỹ ngồi cạnh chồng, lại cầm kim đan lên. Thái độ thật an phận. Triết
liếc nhanh về phía vợ, có vẻ không hài lòng.
- Trời nóng thế này, em đan áo làm gì?
- Ở không cũng chẳng làm gì. Đan áo để mùa đông lạnh mặc dù gì
cũng rẻ hơn ra chợ muạ
- Em ngừng lại đị
Triết ra lệnh, Mỹ nhìn lên rồi đặt kim đan qua một bên.
- Thôi được, mai tiếp tục vậỵ
Cái thái độ ngoan ngoãn của Mỹ cũng khiến Triết thấy bực mình. Đàn
bà gì m` như cục bột, không có lấy một chút phản kháng.
Mỹ nói:
- Anh có chuyện gì muốn bảo em?
Triết nghe hỏi chựng lại, không biết nói gì. Mỹ cười nói:
- Anh yên tâm, hai đứa nhỏ đều rất ngoan, lúc này việc học của chúng
cũng khá tiến bô.... Mà em cũng có một việc muốn thưa với anh.
Triết giật mình.
- Chuyện gì?
- Thường ngày anh giao tiền nhà cho em. Mỹ nói - Nhờ tiện tặn nêm em
cũng có tích lũy một ít. Em định dùng số tiền này mua một căn nhà trả
góp... Coi như chúng ta để tiền tiết kiệm vậy, anh thấy thế nàỏ
- Tiền đó coi như là của em. Em muốn dùng nó vào việc gì thì dùng.
Mỹ cười:
- Đâu được, vẫn là của anh đấy chứ? Nếu anh đồng ý, em sẽ đi ký
hợp đồng và để anh đứng tên.
- Không, em đứng tên đị Triết nói - Nó là tiền em dành dum được.
- Sao anh lạo phân biệt như vậỷ Mỹ vẫn cười nói - Dù gì thì em cũng là
vợ anh mà?
Triết cương quyết:
- Nhưng anh muốn em đưng tên. VÀ số tiền ứng trước em trả, nhưng
những tháng sau thì anh đóng chọ
- Anh không cần phải đóng cả Em có thể trích một phần tiền chợ ra
đóng.
Triết chau mày... Mỹ thế này, biết bao giờ chàng mới mở miệng được
để nói chuyện chàng với Khả Di chứ?
- Chuyện này em khỏi lọ Triết nói- Anh có bổn phận phải lo cho mẹ con em
đầy đủ.
Mỳ sung sướng:
- Anh thì lúc nào cũng là một ngường chồng có trách nhiệm. Anh biết không,
bạn bè cũ của em, đứa cnào cùng nói là em có phúc mới gặp được anh.
Lòi nói của Mỹ làm Triết bứt rứt. Điệu này tối nay sẽ không nói chuyện
đó được rồị Triết thở dài chỉ nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, công việc của anh sẽ bân rộn hơn, vì anh mới
đảm nhận thêm mấy chương trình, nêb có thể về nhà thất thường hơn
trước.
Mỹ có vẻ quan tâm:
- Nhưng anh liệu đủ sức khỏe không chứ?
- Thời buổi bây giờ là thời buổi cạnh tranh, không thể làm sao khác hơn.
Ngay như khả Di là đàn bà cũng phải chịụ
Mỹ nói:
- Lâu lắm rồi không gặp cô ấỵ
- KD bận rộn lắm. Triết nói - Sau chuyến đi sang Mỹ về cô ấy còn bận
hơn.
- Hôm nào anh xem Di rảnh mời cô ấy về đây dùng cơm. Cả BN nữa, Họ
đến đây nói chuyện, giúp em rất nhiều, em sẽ biết được nhiều thứ mà
em không biết.
- Thật ra thì, em cũng có thể ra ngoài, sao tối ngày cứ khư khư ở mãi trong
nhà đâu ích lợi gì đâủ
Mỹ nói:
- Em thì cái gì cũng không biết sợ ra ngoài giao tế sẽ làm trò cười cho
người khác... Người như em chỉ thích hợp qủn lý việc nhà.
- Càng không biết, càng phải tiếp xúc, học hỏị Em làm riết rồi cách biệt
hẳn với thế giới bên ngoàị
- Cái đó em cũng nghĩ không tro.ng. Miễn sao làm tròn bổn phận với
chồng con... Em không muốn hơn thua với mấy và mấy cô khác.
- Nhưng mà, Mỹ nàỵ Triết thở dài nói - Em mà càng ngăn cách với xã hội
thì khoảng cách gữa em và anh sẽ rộng hơn.
Mỹ nghe nói yên lặng, một phút rụt rè nói:-
- Em thật ra không nghĩ đến điều đó. Em cứ tưởng là mình cố làm tròn
bổn phận làm vơ làm mẹ là đầy đủ rồị
- Đó là khuyết điểm của em. Triết nói - Em chẳng thấy là lúc gần đây
anh và em gần như không có chuyện gì để nói với nhau nữa ử
- Em không thấỵ Em chỉ tưởng là công việc cua anh ở Đài quá bận
rộm moệt mỏi nên em không muốn quấy rầy anh thêm. Em muốn dành
thật nhiều thời gian yên tĩnh để anh được nghĩ ngơị Chứ không pha/I là
vì không có chuyện để nói:
Triết lắc đầu:
- Thôi được rồi, chẳng có gì nữa cả.
Mỹ nhìn chồng, có vẻ hơn buồn:
- Anh Triết à... Hình như.. Anh không được hài lòng lắm về em?
- Không có gì mà không hài lòng. Triết thở ra nói - Em là một người vợ
đảm đang, một người nội trợ giởi, môt mẹ hiền... anh khẳng định
đều đó là đúng, nhưng mà Mỹ này... Anh muốn em hiểu anh nhiều hơn.
- Em nghĩ là em hiểu anh nhiều lắm chứ. Anh Triết. Anh nên nhớ là chúng
mình ăn ở với nhau bao nhiêu năm...
- Cái vấn đề ở đây không phải là thời gian. Triết nói - Mỹ này, em có
biết là hiện nay anh đang nghĩ gì không?
Mỹ yên lặng, chăm chú nhièn chồn. Triế thở dài:
- Đấy em thấy không, em làm sao biết là hiện anh đang có một vấn đề
rất quan trọng định thảo luận với em.
- Chuyện quan trọng à?
Linh tính báo cho Mỹ biết điều đó không vui lắm.
- Vâng, chuyện liên hệ đến một người khác nữạ
Mỹ biến sắc.
- Có một người khác?
- Vâng, chuyệ này đúng ra phải mang ra nói lâu rồ, nhưng mà lại không có
dịp cứ nấn ná mãi.... Anh mong là hôm nay em sẽ đủ bình tĩnh để nghe anh nóị
Mỹ như hiểu ra, lắc đầu:
- Thôi đừng, em van anh, anh đừng nói gì cả. Em không hiểu đâụ Em đã
nói với anh rồị Em chỉ là một người đàn bà rất tầm thường ngoài
chuyện nhà ra em không biết gì cả. Anh Triết, em van anh, anh đừng nói gì
het.
- Mỹ này... Nhưng mà chúng ta vẫn không thể giả ngơ mãi với sự thật?
Có cố tình kéo dài thế nào thì đến một lúc nào đó cũng phải trực
diện..,.. Cũng phải giải quyết thôị
- Anh nói cũng có lý.. Mỹ nghẹn lời nói - Nhưng mà, anh Triết anh thấy đấỵ
Em nào có gây trở ngại gì cho anh. Từ nào đến giờ em có nói gì đâủ
- Ở đay không phải là chuyện trở ngại hay không. Triết nói - Nhưng mà..
Đã là đàn ông thì... Anh phai là con người có trách nhiệm.
- Anh cứ gánh lấy trách nhiệm đó... Em không phản đối đâụ
- Như(ng mà..
- Em sẵn sàng nhừờng cả vị trí hiện nay của em cho cô ta, nhưng mà em van
anh, anh Triết. Anh đừng có làm rùm beng lên để cho cha mẹ ruột em, rồi
bạn bè, dòng họ biết được. Em không muốn ai phải buồn, phai đau khổ
cho em cả
- Mỹ này, rồi anh cũng sẽ có trách nhiệm với cả em và con cái
- Em biết và hoàn toàn tin tưởng anh. Mỹ nói - Nhưng em xin anh, hãy giữ sĩ
diện cho em trước mặt cha mẹ và thân bằng...
Triết yên lặng, biết nói gì bây giờ, cái yêu cầu đó quả nhỏ nho... Nhưng
mà.. Nếu muốn để Khả Di ra mặt, thì làm sao che mắt được những
người lớn tuổi kia chứ?
Đây quả là một vấn đề nan giảị
- Anh xin lỗi em, Mỹ ạ Triết nói - Anh không muốn làm em và ca Khả Di đau
lòng. Nhưng mà cái chuyện tình cảm.
- Em hiểụ Mỹ đáp - Em là người đàn baò sống bằng quan niệm truyền
thống cũ.. Em chỉ biết một lòng phục vụ chồng con. Trung thành và hoàn toàn
an phận. Còn cái chuyện tình cảm... Em nhận là mình khờ khạo lắm.. Có lẽ
em không biết.
- Mỹ này....
- Em thấy thì anh có thể hành động thế này.. Chúng ta sẽ lặng lẽ ra toà
làm thủ tục ly hôn, nhưng đừng có để cho cha mẹ hay con cái biết... Em chỉ
xin anh một điều như vậy.. Hãy cố mà giữ sĩ diện cho em..
Triết yên lă.ng. Rõ thật là khó xử. Nêu vậy thì cần gì ly hôn chứ? Chàng
cần sự ra mặt của Khả Di cơ mà.
Triết nói:
- Anh có thể giao nhà n`y lại cho em.
Nhưng Mỹ thất sắc ngaỵ
- Nghĩa là anh đi luôn? Anh Triết, như vậy sao được? Khi con cái nó hỏi rồi
em phải trả lời nó thế nàỏ Ngoài ra còn cha mẹ em nữạ
- Anh sẽ quay về, thỉnh thoảng gặp ho.. Nhưng mà, em phải thông cảm cho ...
Anh cần tạo cho Khả Di một mái ấm.
- Anh Triết. Anh hơi tàn nhẫn đấỵ Mỹ thụt thiều khóc - Khả Di cần một
mái ấm, thế còn mẹ con em? Em cũng không muốn cha mẹ biết. Với em thì
làm sao cũng được...
- Mỹ này... Chính vì vậy mà anh mới nói là rất lấy làm tiếc.. Triết nói - em
biết không, bây giờ lòng dạ anh đang rối bời anh cũng không biết phải
làm sao nữạ
Mỹ ngước mắt đầy lệ lên nhìn chồng.
- Tại sao chúng ta không giữ y cái tình cảnh như hiện naỷ Em sẵn sàng
đến toà ký giấy ly hôn vớ anh. Nhưng anh phai giữ nguyên hiện trạng,
không để ai biết chuyện đổ vỡ của chúng mình.
- Nhưng như vậy có ic'ch lơi gì chứ?
- Không pha/I là chuyện ích lợị Mỹ nói - Anh Triết, anh cũng thấy đấy , em
làm vợ anh bao nhiêu năm nay, chưa có gì sai trái quá đáng. Mà gia đình em
như anh biết đấy lại theo xưa, không dễ dàng gì chấp nhận những
chuyện như vậy
Triết yên lă.ng. Mỹ nói có lý. Nếu chàng hành động nông nổi, rõ ràng là
có lỗi voí mọi người, nhất là với ông bà nhạc, người đã hết sức tin
tưởng vào chàng. Giao cả đứa con gái hiền lành duy nhất của mình cho
chà.ng. Họ có đời hỏi gì đâủ Chỉ muốn chàng mang lại được hạh phúc
cho nó. Thế Triết đã làm được gì?
Rò là tàn nhẫn..
Đúng, là tàn nhẫn thật!
- Triết hối hận, đặt tay lên vai vợ:
- Thôi em đi nghỉ đi, chuyện đó mình sẽ tính sau, em cũng biết đấy, anh
không cố tình làm em buồn.
**************
Thù Chiến nổi tiếng thật, mà lại nổi thật nhanh.
Chiến cho chẳng qua là may mắn. That ra thì cũng có phần nàọ Hết đài
truyền hình, rồi các hãng thu băng, thu dĩa kéo đến, bao vậy lấy chàng.
Chẳng mấy chốc, cuộc sống của Chiến gần như đảo lộn. Chàng không
co1`n rảnh rỗi mà lúc nào cũng bận rộn, hết lao sang chỗ này đến chỗ
kiạ Báo chí gán cho Thù Chiến cái tên là "Animals" - Làoi thú hoang dạị
Tại sao như vậỷ Chiến cũng không biết.. Có lẽ là vì cái phong cách trình
diễn của chàng khác người chăng?
BN hàng ngày đọc báo, khi đọc đến trang văn nghệ nghe nói về chiến,
Ngọc chỉ cườị Sao lại là loài thú hoang dạỉ Chiến ăn thịt người ả Nhưng
rồi nhìn ảnh Chiến lúc nào cũng có cặp kính đen trên mắt. Vì cái khuôn
mặt lạhh lùng... Ngọc lại nghĩ ngợi ... Sao anh chàng lại giống Chí Hạo thế
nàỷ
Và mỗi lần nghĩ đến chuyện đó. BN lại thấy sợ hãị
Sắ[ đến giờ tan sở, thì N lại nhận được điện thoại của Kha Dị
- Năm giời rưỡi chiều này, bạn ở dưới lầu chờ, bọn này sẽ đến đón
đấy
BN cười:
- Có mục gì mà làm ra vẻ quan trọng vậỷ
- Anh chàng Thù Chiến mời khách, hăn bảo là để tạ ơn đấỵ
Tạ ơn à? Nhưng chuyện này nào có liên can gì đến tôỉ
BN ngạc nhien.
- Sao lại không? Nếu không vì hắn có cái dáng dấp giống CH. Baon này đã
không lăng xe hắn, thì làm gì hắn có cái ngày nay chứ?
- À, thì ra là vậỵ
- Nhớ nhé, năm giờ rưỡi, dưới lầu, đừng để nbọn này chờ.
Rồi KD gác máỵ BN cảm thấy căng thẳng mạc dù biết Thù Chiến không
phảI là Chí Hạọ
Lúc gần năm giờ rưỡi, Ngọc đã xuống lầu chỉ đợi một chút đã thấy
xe của Triết và KD đến
Trên xe không có Thù Chiến. BN thở phào nhẹ nhõm giả vờ hỏi:
- Thế người định tạ ơn đâu rồỉ Còn kẹt ở giáo đường à?
- Anh ta một mình đến điểm hẹn trước.
KD nói, hôm nay Di có vẻ thật vui điều này làm Ngọc nghi ngờ.
- Mấy người laị có âm mưu gì nữa phải không? À có mời cả anh TB
không?
- Cô thì lúc nào cũng nghi nog*` thiện tâm của người khác. KD nói - Thù
chiến không quen với TB lắm nên không có mờị
Triến nãy giờ ngồi yên, chợt tằng hắng một tiếng rồi noi":
- Chúng tôi mới mướn được một căn hộ BN có muốn đến đấy xem cho
biết không?
BN nghe nói giật mình. Vậy là thế nàỏ Họ đã giải quyết được chuyện
riêng tư rồi ử Nhưng Ngọc cũng nói:
- VẬy à? Tốt quá! Mình đến đấy xem
- Sắp đến nơi rồị
Ngọc vẫn còn ngại nhiên.
- Sao trước đó không nghe mấy người nói gì cả vậỷ
- Hôm nay mới xong Triết nói - Đây là căn hộ của một người bạn gia
đình anh ta xuất cảnh nên cho mình thuê lạị Nhà có đủ mọi tiện nghi, không
cần phải xắm sửa thêm gì cả
- Vậy thì tốt quá.
- Phải vậy chứ.
Triết nói BN quay sang:
- Chuyện này có phải vì áp lực của KD không?
- Không. Nhưng tôi thấy là kéo dài mãi tình trạng này gay quá, căng thẳng
quá.
BN gật gù:
- Khó tìm được người biết suy nghĩ như anh.
- Đó không phai là vấn đề lương tâm. Triết đính chính - Mà là tình yêụ
- Thì cũng vậy thôị
Ngay lúc đó xe dừng lại trước một chung cự Triết nói":
- Nào bây giờ mời cái vị lên tham quan nàọ
Đó là một căn hộ rộng khoảng bốn mươi mét vuống có đủ mọi tiện
nghị Triết giải thích thêm:
- Anh bạn tôi vừa sắm sửa được căn hộ nàỵ Vợc chồng tằn tiện mua
sắm đủ thứ, đùng một cái nhận giấy chấp thuận di dân của Mỹ. Bá;n
thì tiếc, may là biết bọn này đang cần nên cho thuê lạị
Hình như là lần đầu tiên KD cũng mới đến đâỵ Cô nàyng cũnd đi hết
phòng này đến phòng kia ngắm nghíạ
Triết quay sang người yêu hỏi:
- Saỏ Thấy thế nàỏ Có hài lòng không?
- Đẹp thật, nhưng ma...
- Chỉ cần em thích, con` mọi thứ còn lại sẽ tính saụ Triế nói - Anh không
muốn em bị bứt rứt gì nữạ
- Anh Triết nàỵ
- Thôi bây giờ chúng ta đến điểm hen, dể jkhông thôi Thù Chiến sẽ
chờ. Triết nói - Những chuyện khác để đó.
Rồi kéo Di xuống lầụ Di quay qua liếc nhanh BN. Hình như cô nàng có cái gì
đó băn khoăn. Ngọc hỉ nói khẽ:
- Đừng nghĩ ngợi gì cả, Hãy nắm lấy hạnh phúc đang có trước mặt
Nhưng Di nói:
- chưa hẳng hạnh phúc đó là của tôi
- Đừng nói vậy coi chừng Triết buồn.
BN noị Mọi người đã xuống dến bãi đậy xẹ
********************
Đây là một nhà hàng sang tro.ng. Có cả phòng hào nhạc
TC đã ngồi sẵn chờ. KD vui vẻ nói:
- Ông chơi trội nhé, chọn nhà hàng cũng chọn loại thượng ha.ng.
TC cười, kéo ghế mời BN ngồi ca.nh.
- Không phảI chỉ vậy thôi mà ăn xong chúng ta sẽ kéo nhau qua phòng trà
để quýy vị xem tôi biểu diễn nữa chứ?
- Dĩ nhiên rồi, anh mà không mời bọn này cũmg kéo theọ Lúc gần đây báo
chí họ nhắc đến anh hơi nhiều dấỵ Chac' rồi anh sẽ thay đổị
- Thay đổi à? Không đâụ Chiến nói - Tôi từ miền đất khói lửa sang
đâỵ Cuộc sống nhiều gian truân đã làm con người chai lì rồị
BN chợ hỏi:
- TC là tên thật của anh à?
Chiến cười:
- Cô là người đầu tiên hoi tổi chuyện đó.
- Nhưng mà có đúng không?
- Đó chỉ là một cái tên. Tôi thù ghét chiến tranh vì nó đã cướp mất của
tôi cả làm cho tôi cô độc
- Nhưng bây giờ thì anh đâu còn cô độc nữạ Anh có quá nhiều khán giả
ái mộ cơ mà.
- Tôi không nhận thấy như vậỵ Bởi vì nhiều lúc đám đông càng vây
quanh càng khiến thấy cô đọc hơn. Nhưng mà hôm nay là ngày vui mà? Nói
đến chuyện đó làm gì chứ?
BN nhìn Chiến, chợi nhiên vưà có một tình cảm vừa cảm thaông vừa
thương hại Ngọc nhớ lại Chí Hạọ Hạo cũng vậy, chung quanh Hạo lúc nào
cũng có người vây quanh, nhưNg rồi khi Hạo chết, Hạo cũng có vẻ rất cô
độc
Và để che giấu cái tình cảm của mình, BN giả vờ nhìn vào tờ thực đơn.
Trong khi đó Triết nói:
- Thôi bây giờ min`h nói chuyện hiện tại đị À.. lúc gần đây báo chí họ
thổi cậu lắm đấỵ
- Tôi biết, và cơ hội thường đến với ta chỉ có một lần, vì vậy, tôi hết
sức cố gắng. Cố giữ lấy cái cơ hội mà q2úy vị đã mang đến cho tồị
đê giữ vững chỗ đứng.
- Đừng có nói vậy mà chúng tôi nhột. KD cười nói - Phải nói rất cả có
được là nhờ cơ duyên. Vì vậy anh không cần phải cảm ơn chúng tôị-
- Tôi biết tin như vậỵ vì sự thành công này nếu không có sự giu[p sức cuả
quýy vi, tôi chỉ là một kẻ nằm mợ Moi thứ được các bạn chắp cánh. Cái
giấc mơ đó mới trở thành sự thật
- Bạn đánh giá chúng tôi quá caọ Triết nói - Nhưng mà tôi có một lời khuyên
bạn thế nàỵ Cái tên tuổi ở giới ca hát này nó thường hay chết yểụ Vì
vậy cũng không nên nấn ná lâụ Biết cái thời min`h đã qua thì nên rút.
- Tôi hết sức cảm ơn lời khuyên vừa rồi của anh. Chiến cảm, động -
đến đây mấy tháng rồi, mà được sự quan tâm của các bạn tôi mới
thật sự thanh thản
Di cười:
- Đấy cũng là cơ duyên đấỵ
- Tôi đã định bụng rồị Tôi sẽ cố ở trong làng hát hỏng này cao lắm là
hai năm. Sau hai năm đóm, có thể nào thì tôi cũng sẽ rút luị
- Nhắm có làm được không? Sợ lúc đó anh sáng chói qua, rút không nổi
chứ?
- Người khác thì không biết sao chứ những người đã từng cận kề cái
chết như tôi thì mọi thứ ga6`n như vô nghĩa .
Di gật gù:
- Nếu vậy thì anh sẽ thoải mái hơn. Bởi vì anh biết đấy ở trong cái giới
ca hát danh lợi gần như là một vũng lần sa vào rồi thường khó rút chân rạ
- Tôi sẽ không để sa lầy đâụ
- Tôi cũng nghĩ như vậỵ Bởi vì con người của anh khác hẳn với những
người khác.
- Cái vận may đà đến với tôi một cách đột ngột.
- Nhưng nếu anh biết cách xử ly.... Không phô trương.. Cứ tạo cho quanh mình
một màu chắn huyền bí thì.. Anh vần đỏ
- Tôi không cố tình làm ra vẻ bí mật nhưng tôi rất ngại tiếp xúc nhiều với
đám đông.
Khả Di cười nói:
- Đây là than`h phố công nghiệp mà. Tôi chỉ anh cái này nhé. Sáng sớm khi
vưà thức dậy, anh hãy đứng trước kính, nói huyên thuyên về mình một
chút là anh sẽ thấy không còn mặc cảm gì cả
Thù Chiến cười:
- Vấn đề ở đây không phai là HongKong, Saigon hay ở Mỹ. Mà thật ra
thì tôi chẳng có niềm tin gì với cuộc sống. Mạc cảm đến từ tiềm thức.
Triết góp ý:
- Có lẽ vì cú sốc trong quá khứ. Anh phải cần một thời gian dài để lâ%'y
lại niềm tin, quên dĩ vãang.
BN chợt chen vào:
- Dĩ vãng thì mãi mãi không bao giờ quên được... Các người chưa hề bị
sốc quạ Các người không có cái ấn tượng mạnh mẽ đâụ
Thù Chiến kinh ngạc quay qua Ngọc
Và để cho không khií bớt căng thẳng. Triết hỏi:
- Anh đã thấy quen dần vớc các sinh hoạt hiện nay chưả
- Chưa, nhưng cái gì cũng sẽ qua thôị Hiện tại thì tôi cố gắng kiếm tiền.
Triết cười:
- Bây giờ chỉ mới là bắ đầu, rồi anh sẽ còn ga*(.p nhiều rắc rốim, phức
tạp khác. Phải chuẩn bị tinh thần mà ứng phó đấỵ
- Tôi biết.
Khả Di cười:
- Nói đúng ra thì1 chúng tôi cũng không rành lắm về cái lối sống của giới
ca hat'. Nói cho vui thôị
- Hiện tai thì tôi cũng không quan tâm lắm chuyện đó.. Tôi chỉ muôn kiếm
được thật nhiều tiền, có tiền... tôi sẽ làm được những gì min`h muốn.
- Anh định làm gì?
Thù Chiến chau mày, rồi nói":
- Thật ra thì cũng không có gì quan tro.ng. Chẳng hạn như có tiền, tôi sẽ có
thể mời các bạn đi ăn như tối naỵ Hay là sắm một chiếc áo gió, cùng
một người bạn gái đi chơi...
- Những ước mơ đó quá đơn giản không giống như con người anh.
- Tôi là con người phức tạp. Thù Chiến noi - - Một còn người về từ cõi
chết thì đương nhiên là trái tim cũng lanh đị Tôi thấy cuộc sống của
mình quan trọng hơn tất cả
Triết ra lệnh:
- Nãy giờ noi chuyệ chết chóc, chiến tranh nhiều quá rồị Không được nói
nữa nhé. Anh TC, anh cũng nên quên chuyện cũ đi, mà chỉ nên nghĩ đến
hiện tại của mình.
TC suy nghĩ rồi nói:
- Được để tôi cốt hử sem?
KD chợt nghĩ ra điều gì nói:
- Lát nữa, chúng ta cũng nên khiêu vũ nhé?
- Sẵn sàng.
Thù Chiến hưởng ứng.
- Vậy thì hay quá không ai được phản đối
***************************
Quá nữa khuya, BN mới quay về nhà. Sau khi xem TC biểu diễn xong, mọi
người khiêu vũ. Mặc dù hôm ấy BN chỉ nhảy với Chiến có hia bản. Nhưng
rồi về nhà vẫn không ngủ được. BN cũng không hiểu tại saọ PhảI
chăng vì Chiến đà mang Ngọc về với quá khứ, với Chí Hạọ?
N nằm trằn trọc trên giường, mãi đến lúc gần sáng mới chợp mắt
được một chút. Nhưng N lại nằm mợ Trong mơ là cảnh đánh nhau gữa
Chí Hạo và Chiến. Máu me đỏ cả
Ngọc giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đẫm ướt trán. Nhin` vào đồng hồ.
Mới hơn năm giờ. Nàng ngồi dậy rót một ly nước lọc và ngồi đấy với
một khối óc rỗng tuếch.
Và Ngọc đà ngồi như vậy cho đến lúc mẹ nàng thức giấc.
- Ồ, hôm nay con làm sao thế? Chủ Nhật mà sao chẳng ngủ nướng thêm
mnột chút?
Ngọc đứng dậy
- Thôi để con sửa soạn đến nà thờ.
- Đến nhà thờ à? Buổi lễ đầu tiên mười giờ mới bắt đầu đấỵ
Người mẹ nhắc nhở và N lại ngồi xuống.
- Vậy sao hôm nay mẹ lại dậy sớm như vậỷ
- Càng lớn tuổi càng không ngủ được.. Người mẹ cười nói - có lẽ vì
tiếc rẻ thời gian.
Ngọc cười:
- Mẹ lúc này xem phim xã hội nhiê%`u quá nên noi chuyện cũng khác.
- Lúc gần đây phi xã hội hay đâu còn? Mẹ Ngọc nói: - Đài họ chỉ chiếu
toàn phim kiếm hiệp không thôị
- À, con uống sữa nhé, mẹ phả
N lắc đầụ Mẹ N vớ tờ báo lên như định xem chương trình truyền hình tối
nay, đột nhiên bà nhìn ảnh của Thù Chiến.
- Ồ! Cái anh tài tử này sao giống Chí Hạo vậỷ
- Nhưng là hia người khác nhaụ BN nói - Tối hôm qua con đã khiêu vũ với
anh tạ
- Vậy à?
Mẹ N ngạc nhiên:
- Vâng, Thù Chiến là một tài năng mới được KD và Triết khám phá, anh ta
có cái nét của CH.
Người mẹ không nói gì, nhưng có vẻ không vui lắm, chỉ hỏi:
- Một hồi con đi lễ nhà thờ, có cầ mẹ theo không?
- Không cần mẹ ạ
Rồi N đứng dậy đi vào phòng ăn.
Ăn sáng xong, N thay áo xuống lầụ Nàng gặp Bạch đang rửa xẹ Ngoc. bất
ngờ.
- Anh một mình rửa xẻ Sao không đưa đến tiệm?
- Lâu lâu lao động một lần cũng vuỉ A N đi đâu đấỷ
- Đến nhà thợ
- Để tôi rửa xe xong đưa Ngọc đỉ
- Cảm ơn anh, nhưng tôi thích đi bộ hơn. Buổi sáng đi bộ thế này cũng là
một cách vận đô.ng.
- Tối qua Ngọc về khá khuyạ
- Vâng, vì hôm qua đi ăn với Khả Di và Triết. Sao anh biết?
- Bởi vì lúc đó tôi còn thức, tôi đang ngồi nghe nhạc
Để thay đổi không khí, N hỏi:
- Lúc này lInh nó htế nàỏ
- À, chiều nay cô ấy sẽ đến đây, Nếu Ngọc rảnh qua ngồi chơỉ
- Vâng, để xem
Và Ngọc khoát tay rồi bỏ đị N biết là Bạch đang nhìn theo, nên hơn lúng
túng.
Khi đến giáo đường con` sớm nên khá vắng.
Chỉ có vài người ngồi trong giảng đường rô.ng. Một cô gái nog^`i bên
đàn piano đang dạo một khúc thánh cạ N vừa ngồi xuống chợt phát hiện
hàng ghế phía trước có một người dáng dấp khá quen thuộc.. À, TC cũng
đi lễ nữa à?
Bất giác N thấy căng thẳng. Ngay lúc đó Chiến cũng quay sang.
- À, cô cũng đến đâỷ
Ngọc cười:
- Tôi cũng vữa định hỏI anh đấỵ
- Cô cũng đạo cơ đốc.
- Vâng nhưng không ngoan đạo lắm.
- Trại lại tôi rất tin Chúạ Tôi chưa chết, có ngày hôm naỵ Tôi nghĩ là
điều do ân điển của Thượng đế.
- Vậy là anh đã hay hơn tôi rồị
Số người vào dự lễ càng lúc càng đông. Chẳng mấy chốc đến giờ
hành lễ. Câu chuyện họ tạm ngưng lạị
Hình như sự gặp gỡ của hai người là tình cờ, nhưng hình như cũng là
địhh mê.nh.
Sau lễ bước ra, thì nắng đà ngập đầy sân.
Thù C nhìn Ngọc hỏi:
- Dùng cơm trưa với tôi chắc chẳng trở ngại gì chứ?
- Trở ngại thì không. Ngọc cười nói - Nhưng mà bây giờ anh nổi tiếng quá
tôi sợ nhiều người họ dòm ngó.
- Vậy thì cùng đi với tôị
Chiến nói và vẫy chiếc taxị
- Anh địh đưa tôi đi đâu vậỷ
- Đến nhà tôị Chiến nói một cách tự nhiên - Tôi sẽ nấu bếp. Tôi biết
làm cái món hủ tiếu bò khọ
- Anh cũng biết nấu nữa à?
- Nhưng con người chúng tôi cái gì lại không biết?
N yên lă.ng. Chiến cười hỏi:
- Nghe n'i người ban cuảa cô cũng giống tôi lắm phảI không?
- Hình dạng thì giống, nhưng bản chất khác nhaụ Nhưng anh hỏi chuyện đó
làm gỉ
Chiến yên lặng, đã đến nhà Chiến.
Bước vào nhà là cả một sự ngạc nhiên. Trong cái không gian rộng khoảng
bốn mươi mét vuông, vật dụng trang bị toàn bằng tre, trúc và mâỵ Chỉ có
các máy móc là bằng kim khí.
- Anh có vẻ thích tre trúc dữ?
- Đấy là tiện nghi ở quê tôị Tuy xa nhà, nhưng tôi vẫn thích cái phong that'i
cũ.
N yên lă.ng. Ngào cái thái độ lạnh lùng bên ngoàị Chiến cũng là một
người rất tình cảm.
- Ở đây tôi cũng không có bạn bè. Nếu N không thấy có gì trở ngại thích
đến cứ đến chơị
- Tôi không có tiài ăn nói như KD.
- Nhưng tôi thích nhừng người như BN hơn.
Rồi như nghĩ ra điều gì, Chiến hỏi:
- Nghe người ta đồn chuyện của ông Triết và KD. Chuyện đó có thật
không?
BN lắc đầu:
- Mỗi người có đời tư riêng, có nỗi khổ tâm riêng, không nói được.
À mà anh mới vào nghề đã nghe rồi ả
- Chuyện đó cũng dễ hiểu Bởi vì cả hai người đó đều nổi tiếng
Ngọc thở rạ
- Anh biết đấy, đâu có ai hoàn toàn đâủ
- Vâng, đúng vậỵ Nhưng tôi thì, c'ai gì không làm được là tôi không làm.
Tôi sợ phải bứt rứt lắm. Tôi muốn an ổn.
Vậy ử BN suy nghĩ. Điều đó TC khác hẳn Chí Hạo.

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: December 8, 2004
This story has been read (Since December 8, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)