Vừa chuẩn bị đi
làm thì Triết đến tìm Ngọc. Đó là một
sự kiện khá bất ngờ, Ngọc phải kêu lên:
- Ồ anh Triết, hôm nay anh
khỏe hẳn rồi chứ?
- Vâng, sau cú sốc mạnh,
rồi mọi thứ phải trở lại trạng thái
bình thường thôi.
Triết cười buồn
nói:
- Bây giờ là lúc đối
diện với thực tế, phải kiếm sống
chứ?
- Mấy hôm rầy, anh ở
đâu?
- Vẫn ở nhà của Thù
Chiến.
Bích Ngọc gật gù.
- Thế anh đến đây,
hẳn có việc gì? Tôi có thể làm gì để giúp anh?
- Bây giờ thì chưa.
Nhưng có lẽ rồi tôi sẽ cần. Triết nói - Tôi
dự định là hai ngày nữa sẽ sang Singapour.
- Anh thông báo cho Khả Di
biết chuyện này chưa?
- Chưa, vì tôi muốn dành cho
cô ấy một sự ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên à? Bích Ngọc
phân vân rồi nói - Chuyện của anh chăc chắn các
báo ở Singapour họ đều đã đăng lại.
Anh nghĩ xem phản ứng của Khả Di thế nào? Cô
ấy hài lòng không?
Triết thở dài:
- Chuyện này... Bích Ngọc
thấy đấy, tôi chỉ là người bị
động. Tội bị kẹt giữa sự
đấu trí của hai người đàn bà... Có nhiều
khi nghĩ lại, mới thấy mình quá khờ khạo,
lúc nào cũng tưởng mình thông minh sáng suốt,
để rồi cuối cùng chỉ như đà
điểu xây tổ. Tất cả sự nghiệp
trở thành dã tràng xe cát.
- Đó lỗi phần nào
cũng tại anh. Anh không dứt khoát ngay từ
đầu?
Triết lắc đầu.
Bích Ngọc lại hỏi:
- Rồi anh định sang
Singapour làm gì?
- Rước Khả Di về
đây. Triết nói - Hoặc là tôi sẽ ở hẳn bên
ấy.
- Anh nghĩ vậy là sai
rồi.
Bích Ngọc lắc đầu
nói. Vì nàng hiểu rất rõ của Khả Di.
- Khả Di sẽ không theo anh
về đây, mà cũng sẽ không thích anh ở lại bên
ấy.
- Vậy thì tôi phải làm sao?
Triết căng thẳng nói - Đương nhiên tôi sẽ
tuân thủ ý kiến của Di nhưng mà tôi biết, ít ra
Khả Di cũng còn yêu tôi mà?
- Yêu là một chuyện... Bích
Ngọc lắc đầu nói - Anh quên là vì yêu anh mà Di nó
mới bỏ đi à?
- Vậy thì tôi phải làm gì
bây giờ?
- Tạm thời anh nên ở
lại đây. Gầy dựng lại sự nghiệp.
Triết lắc đầu:
- Chuyện Mỹ làm khiến
tôi hoàn toàn mất cả niềm tin... tôi thấy nghi
ngờ mọi thứ... Làm sao tôi có thể đứng
thẳng được?
- Anh phải lấy lại
niềm tin. Bích Ngọc nói - Khả Di không thích thấy anh
sang đấy đâu. Anh mà sang đấy vấn
đề sẽ trở thành phức tạp. Với Mỹ
thì tôi không rõ, nhưng với Di thì bất cứ giá nào anh
phải trụ chân lại ở đây.
Triết mệt mỏi.
- Nhưng những gì đã
xảy ra với tôi như cơn ác mộng.
- Như vậy thì anh
đến Singapour chẳng qua là để trốn lánh?
- Cùng có thể, nhưng trong
lúc này. Tôi nghĩ cách duy nhất là sang Singapur tìm Di.
- Tại anh nghĩ như
vậy? Anh đâu chỉ có con đường duy nhất
đó?
- Có thể như vậy?
Nhưng tôi thấy là trước kia, tôi để Di
rồi khỏi là một sai lầm lớn.
- Không thể nói vậy... Không
có chuyện Khả Di bỏ đi thì chuyện chị
Mỹ quậy vẫn có thể xảy ra cơ mà?
-
Đồng ý là chuyện đó sẽ xảy ra, vì Mỹ
đã tính toán, âm mưu chuyện này lâu rồi. Mỹ
căm hận tôi, nên đây là một trận chiến
quyết đấu, tôi biết. Tôi không giận Mỹ.
Nhưng tôi cũng không nghĩ là chỉ một cú sốc
thế này là mình sẽ quỵ luôn.
- Đúng. Bích Ngọc gật
đầu - Nếu anh còn niềm tin. Anh can đảm
đứng dậy thì mọi thứ sẽ quay lại
với anh ngay.
- Cảm ơn Bích Ngọc, cô
đã động viên tôi.
- Làm sao không? Khi chúng ta vẫn
là bạn bè.
Triết chợt do dự
một chút, rồi nói:
- Có một chuyện này... Bích
Ngọc biết đấy mấy hôm nay tôi ở đàng
Thù Chiến... sống chung với hắn, tôi mới
biết là... hắn rất khổ tâm... hắn tuyệt vọng
đến độ... muốn bỏ đất này mà
đi.
Bích Ngọc chau mày... Thù
Chiến bỏ đi? Bỏ thành phố này ra đi? Nơi
hắn đang nổi tiếng? Đang hái ra tiền... Có
chỗ nào thuận lợi hơn đây chứ?
Bích Ngọc chưa kịp
hỏi, đã nghe Triết tiếp:
- Chiến nói sẽ quay
trở về Mỹ, và cố gắng làm lại từ
đầu.
Bích Ngọc yên lặng, cô bình
thản như chuyện không liên can gì đến mình.
Triết nhìn Ngọc.
- Sao Ngọc không nói gì cả
vậy?
Bích Ngọc chớp mắt
- Anh thấy tôi phải nói gì
trong chuyện đó chứ?
Triết hỏi thẳng:
- Không lẽ Ngọc chẳng
có một chút tình cảm gì với Thù Chiến cả sao?
Bích Ngọc cố giải
thích:
- Thời gian quen biết nhau
giữa chúng tôi khá ngắn. Vả lại cũng không ở
điểm thích hợp
- Tại cô quá nghiêm khắc
với chính mình. Triết suy nghĩ rồi nói - Làm gì
cũng vậy, không cứ cố đè nén là tốt. Vả
lại Chí Hào chết cũng đã được ba năm
rồi. Bây giờ Bích Ngọc còn trẻ, cơ hội làm
lại cuộc đời còn nhiều, chứ nếu
để thêm một thời gian nữa có thể quá
muộn Ngọc hiểu chứ?
- Cám ơn lòng tốt của
anh. Bích Ngọc nói - Nhưng tôi cũng biết cách sắp
xếp cuộc sống của mình mà?
- Nếu vậy thì tốt.
Bích Ngọc lại nói thêm:
- Tôi hiểu tình cảm
của chính mình. Tôi cũng có đủ sự chín chắn
nhưng tôi biết là chuyện tình cảm không nên miễn
cưỡng...
- Chuyện giữa Ngọc và
Chiến là miễn cưỡng?
- Chưa hẳn. Nhưng nó chưa
có đủ điều kiện ắt có và đủ.
- Thôi được. Triết
đứng dậy - Ngọc cứ từ từ suy
nghĩ. Có điều như tôi biết, thì cao lắm
một tuần lễ nữa, Thù Chiến sẽ bỏ
đi. Hiện hắn đang thu xếp và giải quyết
hết tất cả những hợp đồng còn
tồn đọng.
Bích Ngọc vẫn bình
thản
- Bao giờ anh ấy có vé máy
bay hãy cho tôi hay.
- Vâng.
Triết thở dài.
o0o
Sau khi Triết đi rồi,
Bích Ngọc chợt thấy căng thẳng, Ngọc
như không làm chủ được tình cảm của mình
nữa, Thù Chiến sẽ bỏ đi về Mỹ? Và chuyện
bỏ đi này rõ ràng là vì Ngọc. Ngọc đã biết
như vậy làm sao bình tâm được chứ? Nếu
bảo là giữa Ngọc và Chiến hoàn toàn không có tình
cảm thì đó là một chuyện dối trá. Chiến
lại không thể thế chỗ của Chí Hào
được.
Ngọc biết rất rõ con
người mình. Ngọc cố chấp và ương
ngạnh từ lâu. Nhưng sự cố chấp đó
đã từng là nguyên nhân của biết bao đau khổ.
Ngọc biết vậy, mà vẫn không làm sao sửa
đổi được mình.
Thù Chiến sắp bỏ
đi mà Ngọc vẫn chưa làm sao hiểu
được lòng mình. Bích Ngọc đang ngồi nghĩ
vẩn vơ, thì chuông điện thoại reo vang, rồi
cô thư ký riêng báo lại:
- Thưa cô, có bà họ
Điền định nói chuyện với cô.
Bà họ Điền? Ai
vậy? Chắc có lẽ là Mỹ.
- Alô! Ai đấy!
Bích Ngọc nhắc máy lên
hỏi:
- Chị Bích Ngọc
đấy phải không? Rõ là giọng của Mỹ - Em có
chuyện muốn gặp chị ngay, chị đến
với em được không?
- Vâng, vâng
Bích Ngọc lúng túng nói. Với
Mỹ, Ngọc không có cái thân tình như với Khả Di.
Giữa hai người có một khoảng cách, nhưng bây
giờ Mỹ lại gọi dây nói đến. Giọng có
vẻ xúc động lạ. Ngọc không nỡ từ
chối, vả lại nàng cũng muốn biết
chuyện gì đã xảy ra.
- Chị muốn lúc nào tôi
đến? Ở nhà à? Vâng tôi sẽ đến đấy
ngay.
- Thôi để tan sở xong
chị đến cũng được. Chỗ ở
cũ chị biết mà, em chờ chị.
- Được. Ngọc nói -
Nhưng mà chị Mỹ này, chị có thấy là nên báo cho
anh Triết biết không?
- Thôi không cần chị
ạ. Mỹ vội nói - Cũng không có chuyện gì quan
trọng lắm đâu, chị yên tâm. Tôi muốn chị
đến để nhờ chị chuyển hộ cho
một vài món đồ... vậy thôi.
Ngọc gật đầu:
- Thôi được tan sở
tôi sẽ đến ngay.
- Vậy thì tốt quá. Cảm
ơn chị trước.
Rồi Mỹ cúp máy. Ngọc
nhìn vào máy ngẩn ra. Chuyện gì đây? Chuyển một
vài món đồ? Chuyển cho ai? Hẳn là có liên hệ
đến Triết.
Nhưng dù có gì đi nữa thì tan sở
Ngọc cũng phải tới nhà Mỹ ngay.
Từ cái hôm Ngọc và Thù
Chiến đến nhà của Triết. Chứng kiến
cảnh lộn xộn trong thư phòng đến nay.
Đây là lần đầu tiên Ngọc quay lại và
mọi thứ đều đầy bất ngờ. Không
giống như khung cảnh cũ. Cái sạch sẽ
ngăn nắp ngày nào biến đâu mất. Trước
mắt Ngọc là một phòng khách đầy rác.
Mỹ ngồi đấy, dáng
sút hẳn, tóc tai rũ rượi. Mỹ giống như
một người vừa trải qua cơn bệnh
nặng mới hết.
Mỹ nhìn Ngọc với
cặp mắt to đen, ngơ ngác.
- Chị Ngọc, tôi mời
chị đến đây chỉ với một mục
đích. Đấy là... chị làm ơn mang cái túi da này trao
lại cho anh Triết. Chị hiểu cho. Thật ra tôi
cũng không muốn làm phiền chị, nhưng mà... tôi
không biết làm sao liên lạc được với anh
Triết.
Mỹ nói một cách xúc
động đặc biệt. Người đàn bà ở
trạng thái tuyệt vọng đau khổ, chứ không
phải là người đã chiến thắng.
- Chị Mỹ này!
Bích Ngọc nói và nghẹn
giọng hẳn. Trong cái hoàn cảnh này. Ngọc biết
Mỹ là người đang đứng bên bờ vực.
Vậy thì lỗi này là do ai? Chưa hẳn là Mỹ. Vì ly
nước đã đầy, chỉ cần một
giọt nước là tràn ngay.
Mỹ không đợt Ngọc
nói thêm, nói:
- Cô Ngọc biết không.
Chuyện mấy hôm trước đó... Phải nói là...
một lần can đảm nhất mà tôi dám làm, tôi không
biết làm vậy là đúng hay sai. Nhưng sai đúng gì tôi
cũng phải làm cả... Bằng không tôi sẽ chết.
Chịu không nổi mà chết... Cô Ngọc biết không...
bây giờ nghĩ lại tôi thấy là... Tôi đã giết
anh Triết... Nhưng đó cũng là một cách để
giết tôi. Nhưng tôi biết làm sao hơn... Cô Ngọc -
Hẳn là cô trách tôi nhiều lắm phải không?
- Không, không, tôi không dám. Bích
Ngọc vội vã đính chính - Tôi chỉ là người
ngoài cuộc. Tôi nào có quyền đó?
Bích Ngọc ngưng lại
một chút thăm dò, rồi thở ra:
- Tôi thấy thì trong cái
chuyện này, chẳng ai vui sướng, phải nói là
cả ba cùng khổ...
- Cảm ơn điều
vừa nhận xét của cô.
Mỹ nghẹn lời nói:
- Vậy mà tôi tưởng
là... Trong chuyện này bạn bè của anh Triết
đều hiểu lầm, đều không tha thứ cho
tôi. Phải nói là hôm đó, lúc bấy giờ. Tôi đã xúc
động quá độ, tôi hành động như là
một người điên. Vâng tôi biết. Ngay bây giờ
nghĩ lại, tôi thấy xấu hổ vì chuyện đó.
Bích Ngọc ngồi yên. Mỹ
lại tiếp
- Anh Triết có lẽ hận
tôi nhiều lắm, vì không những tôi đã làm vỡ cái
gia đình này mà tôi còn phá tan cả sự nghiệp của
anh ấy... Cái sự nghiệp mà anh ấy đã đổ
biết bao công sức mới gầy dựng được.
Tôi rõ là ngu xuẩn, dốt nát. Như anh ấy đã
nhận xét.
Bích Ngọc xúc động
nắm lấy tay Mỹ. Bàn tay lạnh buốt đang run
rẩy.
- Anh Triết ban nãy có nói
với tôi là không hề hận Mỹ mà chỉ hận mình.
Ngọc an ủi Mỹ - Chuyện đã đến cái
nước này thôi thì Mỹ cũng phải cố gắng.
Phải gượng dậy để lo cho mấy dứa
con.
- Tôi đã suy nghĩ. Và càng suy
nghĩ tôi càng thấy mình đáng trách. Tôi không phải
chỉ hành động lầm lẫn, mà còn có lỗi
với Triết và cả với bầy con nữa.
- Chị Mỹ, chị không
nên bứt rứt mâu thuẫn như vậy. Bây giờ có
thế nào thì chẳng ích lợi gì đâu. Bích Ngọc
lắc đầu nói - Con
người mà. Trong cuộc đời làm gì không vấp
phải lầm lẫn... Ai cũng có chuyện đó, không
chỉ một mình chị.
Mỹ ngước lên:
- Cô cũng đã từng
như vậy ư?
Câu hỏi của Mỹ làm
Ngọc đau nhói. Bất chợt Ngọc nghĩ ngay
đến Thù Chiến tại sao? Đó có phải là
một quyết định lầm lẫn chăng? Thù
Chiến sắp rời khỏi đây. Ngọc nhợt
nhạt nói:
- Vâng, chính tôi. Tôi cũng đã
mấy lần quyết định sai lầm.
Mỹ hỏi tiếp:
- Thế chị Ngọc có
thấy hối hận không?
- Có chứ.
Ngọc đáp một cách không
cần suy nghĩ. Mỹ nghe nói chảy nước
mắt.
- Em cũng vậy, bây giờ
em hối hận quá. Nhưng mà bây giờ mà có hối
hận thì cũng nào có ích lợi gì, phải không? Mọi
chuyện đã lỡ dở cả rồi.
- Chị Mỹ này. Biết
vậy, nhưng ta cũng không thể không hối hận.
Thôi thì coi như một kinh nghiệm cho bản thân
để sau này tránh...
Ngọc nói như nói cho chính
mình chớ không phải để an ủi Mỹ.
Mỹ khóc thêm một chút,
rồi gạt nước mắt nói:
- Bây giờ coi như có
một mình Ngọc là hiểu được tôi... Ngọc
hãy mang hộ tôi cái túi da này đưa lại cho anh
Triết. Coi như để tôi xin chuộc lại
phần nào lỗi lầm của mình.
Rồi Mỹ lắc
đầu nói:
- Bây giờ tôi mới thấy
cái bệnh ghen của đàn bà ghê gớm thật. Nó không
những chỉ đập nát gia đình mà còn làm thiệt
thòi cho bản thân.
o0o
Về đến nhà, Ngọc
gọi dây nói đến nhà Thù Chiến ngay để
gặp Triết người tiếp điện thoại
lại là Chiến.
- Bích Ngọc đấy à? Xin
lỗi, nhưng anh Triết bận việc không có ở
nhà.
Bích Ngọc yên lặng một
chút nói:
- Chị Mỹ có nhờ tôi
chuyển một gói đồ cho anh Triết. Tiếc quá.
Anh ấy đi đến bao giờ mới về? Hay là
để tôi nay tôi đến tìm anh ấy vậy?
- Để tôi nhận giùm anh
ấy được không?
- Tôi nghĩ là... Để anh
ấy đích thân nhận thì hay hơn.
Bích Ngọc nói không hiểu sao
Ngọc lại thấy ngại phải đối diện
với Thù Chiến.
- Bao giờ anh ấy về
đến, nhờ phone ngay cho tôi nhé?
- Vâng.
Thù Chiến có vẻ bình
thản lại. Ngọc nói;
- Vậy thì chào anh.
Rồi đặt ống nghe
xuống tiếp xúc với Chiến chỉ có mấy câu
như vậy mà... Không hiểu sao Ngọc lại thấy
căng thẳng. Sao vậy? Đã bảo là như những
cụm lục bình trôi sông, tình cờ hạnh ngô, thì có gì
đâu là lưu luyến? Thù Chiến giống Chí Hào
thật nhưng cũng không thể dựa vào cái cớ
đó để bám víu. Ta không thể hành động
một cách hồ đồ thế được!
Dùng cơm tối xong Bích
Ngọc nhận được dây nói của Triết
Tiếng Triết hỏi:
- Mỹ đã gởi cho cô
đồ gì à?
- Vâng, chị ấy nhờ tôi
chuyển cho anh.
- Nó ra làm sao?
- Một cái túi da thật to.
Chắc là đưng giấy tờ hay thư tín gì đó.
Triết nói một cách cả
quyết:
- Nếu như vậy,
Ngọc cứ tự do mở ra xem. Nếu thấy không có
gì quan trọng, thì hãy tự động hủy đi cho
tôi.
Ngọc phản kháng:
- Đâu được Mỹ
đã tin tưởng giao phó nó cho tôi, nhờ tôi tận tay
trao lại cho anh. Không lẽ tôi lại hành động
một cách hồ đồ như vậy? Anh phải
đến đây, ít ra phải liếc sơ qua một cái
rôi muốn làm gì thì làm.
- Bích Ngọc này. Giọng
Triết thờ dài mệt mỏi - Ngọc cũng thấy
đấy, tôi mệt mỏi lắm rồi. Và tôi cũng
không muốn làm một cái gì có liên can đến Mỹ
nữa hết.
- Anh nói chuyện đầy
mâu thuẫn. Tại sao ban sáng anh bảo tôi là hoàn toàn không
hận gì Mỹ cả.
- Tôi nghĩ là... buổi sáng
lúc tôi nói với Ngọc là tôi nói dối chứ Ngọc
thử nghĩ xem. Mỹ đã phá tan hoang cả sự
nghiệp của tôi như vậy, mà tôi không hận
được à?
Bích Ngọc suy nghĩ, rồi
nói:
- Tôi thấy chị ấy
hiện rất ăn năn.
- Cô ấy nói vậy với
Ngọc ư? Triết hỏi - Cô cũng tin nữa à?
Hừ! làm gì có chuyện đó. cô ấy đã cố tình
muốn triệt tôi. Nếu là người biết suy
nghĩ. Mỹ đâu có hành động một cách cạn
tàu ráo máng như vậy?
Bích Ngọc cả quyết:
- Tôi thì tin là chị Mỹ
đã hối hận, hoàn toàn chuyện đó. Bởi vì lúc
làm việc, con người đang giận thì làm sao tự
chủ được mình? Kiểm soát được hành
vi của mình? Anh thử nghĩ lại những
điều trước đó anh đã làm xem? Anh đòi ly
dị... Nếu Mỹ không yêu anh thì đã không phản
ứng mãnh liệt như vậy. Anh đã dồn chị
ấy vào con đường cùng. Anh biết không? Anh không
hiểu tâm lý phụ nữ tí nào cả.
Nhưng Triết vẫn ngoan
cố
- Nếu Mỹ thật yêu tôi
cô ấy đã không đối phó một cách mạnh mẽ
với tôi như vậy? Ngọc có biết là chuyện
của Mỹ làm đã chặn cứng mọi
đường của tôi rồi không?
- Tôi thì không nghĩ như
vậy. Anh Triết, anh hãy công bằng một chút. Anh suy
nghĩ cho kỹ đi. Mỹ biết anh yêu Khả Di. Và
chính vì vậy. Mỹ không đụng chạm một tí gì đến
Khả Di cả. Hãy suy nghĩ xem đúng không? Tại sao
vậy?
- Bởi vì cô ấy biết là
có thế nào thì tôi cũng không quay lại với cô ta.
- Ờ, không quay lạỉ...
Tại sao vậy, đâu có ai cản trở chuyện
đó? Cô ta đã chừa đường để anh
về với Khả Di à?
Triết nghe nói ngẩn ra.
Thật lâu Ngọc không nghe Triết nói gì cả. Rồi
tiếng thở dài:
- Tại sao Ngọc lại nói
điều đó với tôi.
- Tôi cũng không biết.
Ngọc trả lời mà thấy tim mình đập mạnh
- Anh Triết, anh biết không, ban nãy tan sở về, tôi
đến đấy gặp Mỹ. Cái thần sắc
của Mỹ, vẻ đơn độc, tuyệt
vọng của cô ấy... Tôi thật không biết phải
diễn tả thế nào...
- Còn gì nữa.
- Tôi không biết nói sao.
Nhưng mà cái không khí ở nhà anh... Hừ... thật ra thì
không còn giống là một căn nhà hạnh phúc nữa.
Mọi thứ rối tung. Không ai buồn chăm sóc.
Trẻ con thì không có trong nhà... mà Mỹ lại như một
cái thân xác không hồn.
Giọng Triết cứng
cỏi::
- Tất cả những
điều đó không phải do tôi gây ra!
- Vậy theo anh thì do ai? Không
lẽ là tại một mình Mỹ hay là do Khả Di? Bích
Ngọc hỏi mà không hiểu sao mình lại dạn dĩ
như vậy - Hoặc là không phải lỗi của ai
cả. Ai cũng hoàn toàn vô tội? Và ta cứ để cho
gia đình kia sụp đổ. Anh Triết, tôi thấy
thì... cái gì cũng phải khách quan nhận xét. Một mình
Mỹ không đủ yếu tố phá vỡ nó
được đâu anh ạ.
Triết yên lặng. Ngọc
không biết là Triết đang nghĩ gì. Ngọc bồi
thêm một đòn nữa:
- Tôi thì là người ngoài
cuộc... Tôi cũng không hiểu mình hành động
thế này là đúng hay sai. Nhưng mà tốt nhất, anh
cũng nên quay lại đằng chị Mỹ một
lần... Để làm gì? Chẳng làm gì cả. Nhưng có
khi sự hiện diện của anh cũng khiến cho
chị ấy đỡ cắn rứt.
- Cô ấy mà còn biết
cắn rứt à?
- Tôi nghĩ là có... Và nếu vì
không có sự hiện diện của các con anh, có lẽ
chị Mỹ đã tự sát chết rồi đấy.
Tôi nói thật!
- Tại sao cô lại chủ
quan như vậy? Triết kêu lên - Cô biết gì chứ?
Mỹ là con người cứng cỏi ngang ngạnh. Tôi
không phải là địch thủ của cô ta. Bằng
chứng là cái hôm ấy. Cô cũng ở đấy mà? Cô
không thấy sao? Cái hành vi của Mỹ thật quá lắm,
gần như là... là...
- Phát điên lên? Phải không?
Bích Ngọc hỏi rồi nói - Ngay chính Mỹ cũng thú
nhận điều đó... Nhưng anh phải suy nghĩ
lại xem tại sao chị ấy lại hành động
như vậy? Chính anh! Anh đã dồn người ta vào
chân tường.,. Anh nghĩ lại xem, đúng không?
- Thế bây giờ... Bích
Ngọc muốn tôi phải làm gì?
Ngọc nói:
- Phải suy nghĩ một
cách công bằng... Và anh thấy đấy Khả Di đã
tự ý bỏ anh đi, trong khi anh lại tìm cách bỏ
Mỹ.
Triết yên lặng, rồi
đột ngột nói:
- Tôi sẽ đến ngay
đằng Ngọc, để lấy túi da kia về.
-
Bao giờ?
- Ngay bây giờ. Có lẽ
mười lăm phút nữa tôi sẽ có mặt ở nhà
Ngọc.
Và quả đúng như
vậy, chỉ mười lăm phút sau. Ngọc nghe
tiếng chuông cửa reo. Rồi Triết xuất hiện,
dáng tiều tụy không kém Mỹ.
Triết vừa ngồi
xuống ghế, Ngọc đã mang túi da ra.
- Đây, cái này Mỹ nhờ
tôi trao lại cho anh đây.
Triết đỡ lấy, do
dự một chút, rồi mở toạc túi ra.
Trước mắt Ngọc,
toàn là những giấy tờ thư tín. Nhung Triết xem
sơ một chút, mặt đã tái hẳn lại, Giọng
Triết run rẩy:
-
Cô ấy nói là... là cho hết tôi những thứ này?
- Vâng.
Triết nhìn lên:
- Ngọc biết đây là
những cái gì không chứ?
- Tôi không biết. Bích Ngọc
nhìn thẳng vào mặt Triết - Nó quan trọng lắm
hở anh?
- Vâng, rất quan trọng.
Triết lắp bắp nói
- Ngoài những bức thư
tình ngày xưa trước khi cưới tôi viết cho
Mỹ, còn có những cánh thư liên lạc của tôi và
Khả Di, rồi còn cả giấy tờ nhà, giấy
tờ bất động sản... Tóm lại nó là toàn
bộ tài sản cả đời của tôi.
Triết nói và nhìn Ngọc
ngơ ngác, như không hiểu được tại sao
Mỹ lại đưa hết cho chàng như vậy
Ngọc cũng bất
ngờ.
- Anh thấy có gì không phải
ở đây ư?
- Vâng, phải làm sáng tỏ
chuyện này, Triết nói - Bởi vì Ngọc biết không.
Mỹ đã từng dọa là sẽ công bố hết
những tài liệu này lên báo chỉ để làm nhục
tôi. Riêng giấy tờ nhà và bất động sản là
tôi tự ý giao cho cô ấy. Tại sao Mỹ lại trả
lại cho tôi chứ?
Ngọc căng thẳng.
- Hay là anh quay về nhà xem sao?
Triết chợt xì hơi.
- Tôi... Tôi rất ngại nhìn
mặt cô ấy.
- Tại sao vậy? Mỹ
vẫn còn là vợ của anh. Cô ấy cũng không có gì thay
đổi lắm đâu. Chỉ hơi tuyệt vọng.
Anh hãy quay về đi. Mỹ còn yêu anh lắm,... Biết
đâu...
Triết lắc đầu:
- Ngọc đừng nói gì
nữa. Tôi không muốn... Tôi không muốn có sự dính líu gì
tới Mỹ nữa.
- Anh nói vậy mà cũng nói?
Trước kia anh không hề có một tình cảm nào
với Mỹ thật? Hay là anh đã quên?
Triết chỉ chau mày, không
dáp, Ngọc bồi thêm:
- Anh không thấy Mỹ bây giờ
thật đáng thương sao?
Triết hỏi ngược
lại:
- Thế còn Khả Di?
Ngọc lắc đầu:
- Khả Di thì khác, Di còn có
cả sự nghiệp, còn Mỹ chỉ có một mình anh.
Sắc mặt Triết thay
đổi. Hình như đang có một sự giằng co
nào đó trong lòng. Triết chợt đứng dậy.
- Thôi, tôi về...
Ngọc cũng đứng
dậy.
- Anh... về đâu?
Nhưng Triết không dáp,
chỉ cắm cúi bước ra cửa. Ngọc nói theo:
- Nếu tôi là anh, tôi sẽ
về với Mỹ. Nhưng mà đó là ý riêng của tôi
thôi nhé. Anh đừng giận, nếu điều tôi nói làm
anh không hài lòng.
- Không! Triết dừng
lại, quay qua - Ngọc lúc nào cũng là người tế
nhị một cách đáng yêu.
Bích Ngọc lắc
đầu.
- Tôi hay nói một cách bộc
trực, nên anh hiểu cho, tôi chỉ mong anh đừng
trách tôi là được rồi.
- Làm sao trách Ngọc
được, khi lời của Ngọc nói đều có
lý. Tôi rất muốn làm theo lời Ngọc lắm, chỉ
sợ lại húc đầu vào cái khoảng không.
- Thì anh cứ thử!
- Vâng, có lẽ tôi sẽ
thử!
Triết nói và ngập
ngừng một chút tiếp:
- Nhưng Ngọc cũng nên
nghĩ lại cái thái độ của mình đối
với Thù Chiến, đừng vì một lý do gì đó, mà
bỏ dở cơ hội. Để sau này tiếc rẻ.
Bích Ngọc cảm
động khi thấy bạn bè quan tâm đến hạnh
phúc của mình, nhưng chỉ cười nói.
- Tôi nghĩ là... chuyện
của chúng tôi không giống như điều anh và Khả
Di nghĩ đâu... Ngay ban nãy đây, tôi cũng vừa nói
chuyện với Thù Chiến.
- Vâng, tại sao cô lại lánh
mặt hắn. Hãy trực diện một lần cuối
xem sao?
- Sợ chỉ làm chuyện vô
ích?
Và Bích Ngọc đã không tính
chuyện gặp lại Thù Chiến. Mặc dù lòng có bâng
khuâng. Ở đây toàn không phải là không có chuyện tình
cảm. Nhưng Ngọc không an tâm, Bích Ngọc sợ
rồi lại có chuyện phiền nhiễu trong
đời. Ngọc giống như cánh chim sau một
lần trúng đạn. Nhưng không gặp, Ngọc
lại bứt rứt. Cái trạng thái mâu thuẫn giằng
co nửa muốn nửa không cứ hành hạ Ngọc.
Đi làm, ra về. Rảnh rỗi là thấy xốn xang.
Tại sao vậy? Bích Ngọc cũng không hiểu, chỉ
thấy một chút muộn phiền. Không làm sao phấn
chấn nổi. Hôm nay vừa tan sở ra, đã thấy
Triết đến với nhiều thay đổi.
Triết không còn là một Triết tuyệt vọng say
sưa trong men rượu mấy ngày qua.
Vâng hình như Triết đã
lấy lại được cái thế thăng bằng
cũ.
Vừa trông thấy Triết,
Bích Ngọc đã cười nói:
- Anh Triết này, Ngọc thích
thấy anh thế này hơn, thế nào khỏe chứ?
Triết không trả lời,
thẳng Ngọc, chỉ hỏi:
- Mình đến quán
rượu cũ uống cái gì chứ?
Bích Ngọc không phản
đối, lặng lẽ theo Triết. Trong lúc tinh thần
sa sút thế này. Rượu nhiều lúc lại là một
nhu cầu cần thiết. Cảnh cũ, vị trí cũ.
Nhưng trước kia lại đông đủ mặt,
còn bây giờ chỉ có hai người.
Triết vừa nâng ly
rượu lên vừa cảm khái.
- Cuộc đời có
nhiều thứ chuyển biến nhanh chóng va ngoài cả
dự định. Mới đây mà mọi thứ đã
đổi khác.
Cảm khái của Triết làm
Ngọc xúc động:
- Thế anh đã gặp
Mỹ chưa?
- Rồi, tôi đã đến
đấy.
- Và anh thấy sao? Điều
tôi nói đúng chứ?
Triết hơi ngập
ngừng:
- Sớm biết là Ngọc
đúng rồi nhưng mà lúc đó tôi còn giận, còn hận
nên làm sao có thể sẵn lòng đến ngay? Tôi đã có
thành kiến.
- Nhưng còn bây giờ?
Triết nói một cách không do
dự:
- Tôi đang sửa soạn
quay về đấy đây. Bích Ngọc hiểu không, có
thế nào thì chúng ta cũng không thể, để một
gia đình đang êm ả biến thành một địa
ngục.
Ngọc vui:
- Có nghĩa là anh đã tha
thứ cho chị Mỹ?
- Cũng không phải là tha
thứ - Triết cười nhẹ - Giữa tôi và Mỹ
bây giờ cái “tình” hình như không có nữa. Mà đây
chỉ còn lại cái “nghĩa”. Chúng tôi còn con cái. Nhưng
không phải chỉ có vậy. Sau nhiều đêm suy nghĩ
tôi đã nhìn thấy cái dụng tâm của Di khi bỏ
đi. Di đã vì yêu tôi mà làm cái chuyện hy sinh đó. Tôi
hiểu. Là một người đàn ông, sống phải
có trách nhiệm.
Bích Ngọc cười lòng vui
hẳn. Bạn bè người nào cũng tốt, cũng có
lương tâm trong sáng. Mọi thứ đâu đó rõ ràng,
trong suốt.
Triết lại nói:
- Khả Di đã hy sinh quá
nhiều. Và tôi, tôi không thể phụ lòng cô ấy, tôi
phải làm sao cho xứng đáng với Di. Vợ con tôi
từ đây về sau không còn lý do để trách cứ tôi
nữa.
- Vậy chứ xưa tới
giờ cũng nào có ai dám trách anh đâu?
- Vâng, bây giờ nghĩ
lại tôi thấy mình là người may mắn nhất.
Bích Ngọc nâng ly lên, rồi
nhìn Triết cười:
- Thế anh có cái quyết
định này từ bao giờ?
Triết thành thật.
- Khi tôi quay về nhà, nhìn
thấy hết mọi thứ... Và khi tôi trao trả
giấy tờ nhà lại cho Mỹ, Mỹ đã khóc...
đúng như điều Ngọc đã nói, tôi không có
quyền để mọi thứ vỡ nát... Phải hàn
gắn lại. Nhìn khung cảnh trong nhà mà tim tôi nhói
đau... Tôi thấy là nguyên nhân đều do tôi cả...
Bích Ngọc gật
đầu:
- Đấy anh cũng
thấy đấy, Mỹ cũng không đến
đỗi tệ như anh tưởng.
Triết chỉ lắc
đầu, rồi cười:
- Vâng, tôi không có một lý do gì
để chối bỏ, vì Mỹ chính là người
vợ mà tôi đã lựa chọn. Và tôi đã phá vỡ, tôi
phải có bổn phận hàn gắn.
- Anh biết nghĩ như
vậy quá tốt!
Bích Ngọc nói làm Triết có
vẻ ngượng.
- Đến bây giờ nghĩ
lại tôi mới thấy mình ngu. Lý do tại sao Khả Di
bỏ đi bây giờ mới thông suốt.
- Nhưng tại sao anh ngỡ
ra được điều đó!
- Tôi đã liên lạc dây nói
với Di. Triết nói mà ánh mắt buồn hẳn - Di
đã cho tôi biết là Di hiện đã an cư lập
nghiệp ở Singapour. Di được mọi
người trọng nể. Và Di không muốn gặp
lại tôi. Di muốn được sống một cách
bình thản.
Bích Ngọc gật
đầu.
- Trước khi Khả Di
bỏ đi, tôi biết Di đã suy nghĩ thật kỹ
mới quyết định.
- Phải nói là Di là một
người đàn bà lý tưởng, hoàn hảo. Di đã cho
tôi tất cả tình yêu, cho mà không nhận... Tôi còn gì
để mà khiếu nại nữa chứ... Di đã vì tôi
mà hy sinh. Tôi phải biết đó và phải trân trọng
tình của Di.
- Bằng cách xây dựng
một gia đình hạnh phúc cho mình?
Ngọc tiếp lời,
Triết gật đầu.
-
Vâng, tôi tin là như vậy. Triết nhìn thẳng vào ly
rượu màu hổ phách trước mặt nói - Và
Ngọc biết không? Tôi hiện đang chuẩn bị
mở riêng cho mình một công ty tư. Nghiệp vụ
của công ty này là chuyên cung cấp những tư liệu,
những thước phim phóng sự cho đài truyền
hình. Tôi nghĩ là... rồi mọi thứ sẽ tốt
đẹp.
Bích Ngọc nghĩ ngờ.
- Nhưng còn vốn liếng?
Anh có nguồn tài trợ?
Triết cười:
- Nói ra hẳn Ngọc không tin
đâu. Nhưng Ngọc biết nguồn tài trợ ở
đâu không? Mỹ đấy!
Bích Ngọc giật mình,
- Mỹ? Mỹ ở đâu có
tiền?
- Lúc chưa có chuyện
xảy ra, Mỹ đã từng báo cho tôi biết là cô ấy
có dành dụm được một số tiền tiết
kiệm, định kinh doanh địa ốc. Bây giờ,
số tiền đó được chuyển qua để
cho tôi kinh doanh tư.
Mắt Ngọc sáng ra.
- Đấy anh thấy không?
Mỹ không tệ, Mỹ vẫn là một người
vợ gương mẫu!
Triết vỗ nhẹ
những ngón tay lên bàn.
- Bây giờ tôi mới thấy
mình là một thằng đàn ông vô dụng.
- Anh đừng có nói như
vậy. Ngoc lắc đầu - Cả chị Mỹ
lẫn Khả Di đều không thích nghe những lời
đó đâu... Trong mắt họ anh là người hùng. Và
họ chưa đổ là bởi vì có anh đấy.
- Tôi không tin nhất là với
Khả Di. Rõ ràng là Khả Di đã đứng thẳng
bằng đôi chân của mình.
- Nhưng mà Di đã yêu anh và
vẫn còn yêu, bằng không cô ấy nào cần bỏ đi?
Triết suy nghĩ rồi
lắc đầu.
- Tôi như một thằng
ngáo, mãi đến giờ tôi mới biết tình yêu là
cả một sự phức tạp.
- Biết hay không chẳng quan
trọng. Bích Ngọc cười nói - Điều quan
trọng ở đây là... Anh, một con người may
mắn, người ta chỉ có một, còn anh? anh
đến hai phần hạnh phúc.
Triết quay qua nhìn Ngọc:
- Thế còn Ngọc:
Lời Triết làm Ngọc
giật mình. Ngọc cảm thấy như bị gõ vào tim.
- Mai này, trên chuyến máy bay
chín giờ rưỡi sáng. Thù Chiến sẽ quay về
Mỹ...
Triết nói, Ngọc cúi nhìn
xuống.
- Với khoa học hiện
đại Mỹ và nơi đây cách xa bao nhiêu? Vẫn có
thể liên lạc được cơ mà?
- Nhưng Thù Chiến lại
không cho mình biết địa chỉ của hắn ở
bên đấy chứ?
Triết nói, Ngọc chau mày...
Có cái gì lay lay trong lòng. Không hiểu sao với Thù Chiến.
Ngọc sợ hãi. Ngọc hoàn toàn không dám nghĩ
đến bất cứ một điều gì có liên hệ
đến Chiến. Tại sao? Phải chăng lại
sợ rơi vào vết thương cũ?
Cái vết thương mà Chí
Hào để lại trong lòng nó quá sâu. Ngọc sợ mình
sẽ không chịu nổi vết thứ hai... Thù Chiến
và Chí Hào lại giống nhau. Nhưng họ không phải là
hóa thân của nhau. Ngọc sợ có sự lầm lẫn...
Tiếng của Triết
thăm dò:
- Thế nào? Có muốn gặp
lại cậu ấy một lần cuối cùng không?
Ngọc khổ sở:
- Không... tôi, tôi không muốn
gặp lại.
- Tại sao vậy?
Triết bức... Ngọc
lắc đầu.
- Tôi... tôi cũng không
biết... Tôi thấy mình đầy mâu thuẫn, tôi sợ
mà cũng không biết sợ gì... Thật ra thì... Bây giờ
tôi không còn dè dặt chuyện Chiến nhỏ hơn tôi
bốn tuổi nữa đâu. Nhưng mà tôi lại sợ
cái sự trùng lặp... Cái vóc dáng giống nhau của
Chiến với Chí Hào. Điều đó làm tôi cảm
thấy không ổn. Căng thẳng, nỗi day dứt có
thể khiến tôi không chịu nổi và có thể
chết...
Ngọc nói một cách rất
thành thật.
Triết lắc đầu.
- Tại Ngọc bị ám
ảnh. Chứ Thù Chiến là Thù Chiến, không phải là
Chí Hào... Tôi biết chuyện đó... Bởi vì tôi đã
sống cạnh anh ta gần một tuần lễ. Tôi
hiểu rất rõ anh ta. Bích Ngọc này... nói thật... tôi
thấy Chiến yêu cô rất đậm... Yêu một cách
tha thiết và tôi nghĩ... Nếu cô lại bỏ qua cái
dịp này... Cô sẽ phải hối hận.
Ngọc lắc đầu,
chống trả.
- Tôi lại thấy chúng tôi
chưa đủ chín muồi, chúng tôi còn xa lạ quá!
Nhưng Triết lại nói:
- Tôi thì không thấy như
vậy tôi cho là vì chung quanh trái tim của Ngọc có
nhiều chướng ngại, nhiều công sự phòng
thủ quá. Ngọc không dám tiếp xúc với tình cảm
của Chiến. Chớ thật ra thì Chiến không khó
hiểu lắm đâu. Anh chàng đang mở rộng trái tim
mình chờ Ngọc vào quan sát thôi.
- Không, không phải là như
vậy.
- Tôi không tin. Triết nói - Anh
chàng Chí Hào đáng sợ thật. Anh ta đã bỏ đi
nhưng cứ để lại một gút thắt quá
lớn trong lòng Ngọc làm Ngọc gỡ không ra. Bây giờ
Ngọc chịu khó đến với Chiến đi,
biết đâu anh chàng sẽ có biện pháp.
Ngọc lắc đầu:
- Chiến sẽ không làm
được điều đó. Bởi vì cái dấu
ấn kia quá đậm. Anh đừng quên là tôi và Chí Hào
quen nhau từ lúc mới biết yêu nhé?
- Ngọc nghe này. Tôi là bạn
cũng khá lâu năm của Ngọc. Tôi không nói xấu ai
cả. Triết nói - Nhưng Ngọc hãy suy nghĩ cho
kỹ đi. Chí Hào lúc còn sống làm khổ Ngọc
nhiều hơn là yêu Ngọc. Tôi nói có đúng không? Chí Hào
đã quen được nuông chiều từ nhỏ nên
sống một cách ích kỷ, chỉ biết đến
bản thân hơn là người khác, và ngay trong tình yêu
cũng vậy. Ngọc cũng rõ chuyện đó mà?
Ngọc cố biện hộ:
- Nhưng mà lúc đó chúng tôi
yêu nhau.
- Thế đấy.
Điều đó Ngọc biết. Nhưng tình yêu kia
thế nào? Vả lại nó cũng đã thuộc về quá
khứ. Tức là cái đã qua. Ngọc còn trẻ Ngọc
cũng không thể ôm mãi cái quá khứ đó mà sống. Bây
giờ thì Chiến đang yêu Ngọc đấy. Cái tình yêu
của Chiến vừa thật tình vừa say đắm.
Ngọc lắc đầu:
- Nhưng mà Thù Chiến
lại giống Chí Hào quá, điều này tôi không thể
chấp nhận được
- Tôi nghĩ không phải vì
Ngọc còn yêu Chí Hào mà vì Ngọc đang hoang mang sợ hãi.
Tại sao Ngọc lại sợ? Đó nào phải là
lỗi ai đâu?
Ngọc nói như hét:
- Tôi không biết, nhưng tôi
không muốn gặp anh Chiến! Không được!
- Tôi không bức Ngọc.
Triết thở dài nói - Chỉ tại vì tôi là bạn
Ngọc nên tôi thấy là cái chân tình kia là mà bỏ qua thì
uổng quá, tôi sợ rồi sau này Ngọc phải hối
hận.
Ngọc đỏ mặt:
- Sẽ không có sự tiếc
rẻ hay hối hận gì cả.
Triết nâng ly lên:
- Vậy thì chúng ta đừng
đề cập đến chuyện đó nữa. Nào,
nâng ly lên!
Ngọc nâng ly lên và nốc
cạn rượu.
|