| Marie-Anne trở 
                  lại thăm Emmanuelle bốn buổi trưa. Lần nào cô bé cũng căn vặn 
                  bạn, bắt kể đủ mọi chi tiết về những gì mới xẩy ra, nhất là đã 
                  làm những gì với Jean, kể cả những mơ mộng hàng ngày của 
                  Emmanuelle. Một bữa Marie-Anne nói:- Nếu chị dám thực sự làm với đàn ông những gì chị dám nghĩ 
                  trong mơ thôi, chị sẽ trở thành một phụ nữ hoàn toàn.
 Emmanuelle vừa trả lời vừa cười:
 - Em muốn nói là chị sẽ chết đứ đừ chứ gì.
 - Tại sao vậy?
 Bộ em tưởng mình có thể sướng nhiều với đàn ông như khi mình 
                  thủ dâm sao?
 Tại sao không nhỉ?
 - Này cô bé nghe đây, làm tình với đàn ông mệt lắm chứ không 
                  phải đùa!
 - Thế chị không mệt khi sướng một mình sao?
 - Không.
 -Thế hiện nay chị sướng lấy bao nhiêu lần một ngày?
 Emmanuelle cười ngượng nghịu:
 - Hôm qua thì nhiều lắm ít ra cũng mười lăm lần thì phải. Cũng 
                  có những phụ nữ sướng nhiều lần nhưvậy với đàn ông.
 Emmanuelle lắc đầu:
 - Tôi biết chứ, nàng nói vậy nhưng thực ra không thấy ham. 
                  Nàng cắt nghĩa:
 Em biết không, không phải lúc nào đàn ông cũng hấp dẫn. Họ 
                  nặng, cứng, nhiều lúc đau thấy mồ. Và cách thế họ làm ăn không 
                  phải !úc nào cũng là cách phụ nữ chúng ta thích đâu...
 
 Tuyên bố như thế chứ thực ra có những điều Emmanuelle không 
                  dám tâm sự với cô bạn gái nhóc tì này.
 
 Đôi khi nàng có nói bóng gió tới chuyện này, không cần biết 
                  Marie-Anne có hiểu được hay không. Nàng không hiểu tại sao vẫn 
                  còn có một thứ rụt rè ngượng ngùng với cô gái này. Lần nào đến 
                  Marie-Anne cũng thoát y liền: cô bé cũng không ngần ngại cởi 
                  luôn cả áo khi chủ nhân yêu cầu và kể từ đó chủ khách cứ gặp 
                  nhau là hoàn toàn khỏa thân trên sân thượng đầy cây lá bao 
                  quanh. Nhưng nàng vẫn chưa dám vuết ve thân thể Marie-Anne hay 
                  đề nghị cô bạn này vuốt ve mình, dù nàng thèm muốn được như 
                  thế đôi khi đến mất cả ngủ. Vừa táo bạo muốn làm, vừa xấu hổ 
                  ngừng lại. Đôi khi nàng suy nghĩ về tình trạng lộn xộn này và 
                  cho rằng sự kìm giữ không đi đến cùng với Marie-Anne có thể 
                  bắt nguồn tư lòng ao ước bệnh hoạn nào đó của nàng: muốn kéo 
                  dài tình trạng thèm muốn lẫn nhau đến mức độ căng thẳng nhưthế 
                  mãi. Và thứ thèm muốn bị kìm hãm kiểu này cũng là một thứ thú 
                  vui nhục dục cho nàng.
 
 Ngay cả cái lối Marie-Anne giữ kín những bí mật của mình cũng 
                  làm Emmanuelle kích thích. Nàng nhận thấy mình chấp nhận không 
                  biết gì về bạn và tìm thấy một thích thú lạ kỳ khi thủ dâm 
                  trước mặt nhau, khi kể những cảm xúc dâm tình của mình cho bạn 
                  nghe. Mỗi một ngày qua, Emmanuelle càng mong chờ bạn đến chơi. 
                  Nàng thích ngắm Marie-Anne hoàn toàn trần truồng và sướng tới 
                  sướng lui trước mặt nàng, hơn cả những lúc nàng tự làm cho 
                  mình sướng trước mặt cô gái này. Khi Marie-Anne về rồi vẫn còn 
                  để lại một không khí dâm tình: Emmanuelle dễ dàng hồi tưởng 
                  lại cặp mắt xanh biếc của Marie-Anne nhìn đăm đăm vào chỗ đó 
                  của nàng, và đến tối nàng vẫn còn dùng tay sướng thêm nữa một 
                  mình.
 
 Ngày thứ tư sau buổi gặp gỡ đầu tiên, Emmanuelle được ba má 
                  của Anne-Marie mời đến nhà uống trà. Nàng gặp trong phòng 
                  khách bầy biện rất kiểu cọ khoảng một chục "phu nhân" nữa mà 
                  bà nào nàng cũng thấy nhạt nhẽo vô duyên. Emmanuelle tiếc là 
                  không thể ngồi riêng tâm tình với cô bạn nhóc Marie-Anne đang 
                  ngồi trên thảm đúng kiểu "em là con gái ngoan gương mẫu." Bỗng 
                  dưng nàng chú ý đến mộtphụ nữthanh lịch mới tới, vì ngay từ 
                  cái nhìn đầu tiên Emmanuelle đã thấy nhân vậtnày không hề 
                  giống những người đang có mặt trong phòng khách.
 
 Cô ta làm Emmanuelle nhớ lại những cô người mẫu nàng đã ưa 
                  thích biết bao ở Paris. Cũng cái eo thanh, vẻ dáng uể oải, xa 
                  cách ấy. Miệng hé mở "như một đóa
 hồng," hàng mi đậm cong trên đôi mắt ldn tạo cho cô một phong 
                  dáng vừa ngây thơ vừa táo bạo. Emmanuelle tự nhô mình là người 
                  duy nhất ở đây, quà những kinh nghiệm đã có hiểu được rằng 
                  dưới một bề ngoài khiêm tốn con người có thể đi tìm một cái gì 
                  tuyệt đối, che dấu một bản chất đầy đam mê sau cặp mắt dịu 
                  dàng. Nàng cũng nhớ đã từng khám phá ra vẻ mặt như mượn từ các 
                  bức tượng của các bạn nàng, bởi vì như chính Beaudelaire đã 
                  nhận định, khi cử động người đàn bà phá hỏng các đường nét 
                  tuyệt vời của mình. Các người đẹp trên thế gian làm bằng xương 
                  bằng thịt nhưng đàn ông cứ vẫn giữ trong tâm lòng thèm muốn 
                  các pho tượng tuyệt mỹ bởi vì hắn cứ tin rằng trong các thiên 
                  đàng không thể đạt tới được, nhục thân của các người đẹp đều 
                  biến thành đá hết.
 
 Emmanuelle nghĩ nàng cũng thích trở thành một tác phẩm nghệ 
                  thuật, đến Bangkok như một tảng đất sét rồi mới được nặn thành 
                  hình dáng tại nơi này (nàng muốn nói về phương diện tinh thần 
                  thôi, còn về cụ thể thì nàng bằng lòng với những đường nét 
                  hiện nay (ủa thân thể mình). Và mặc dù nàng không hình dung 
                  được cụ thể muốn trở thành như thế nào, nhưng nàng ao ước một 
                  ngày kia sẽ trở thành một cái gì quí giá, hoàn mỹ.
 
 Trước khi nữ chủ nhân kịp đứng dậy để giới thiệu vị khách mới 
                  tới, Marie-Anne đã kéo Emmanuelle vào một góc để không ai nghe 
                  thấy.
 - Em đã kiếm được một người đàn ông cho chị, Marie-ảnne nói 
                  với giọng thỏa mãn của mộtngười đã hoàn tất được nhiệm vụ.
 Emmanuelle không thể nén được tiếng cười:
 -Tin tữc mới hay nhỉ! Nghe em loan báo thấy tức cười quá ! Thế 
                  nào là "một người đàn ông cho chị" mới được chứ?
 - Đó là một người ý, đẹp trai khỏi chê. Em quen biết anh ấy từ 
                  lâu nhưng chưa biết có hợp với chị không. Em đã cân nhắc ghê 
                  lắm. Anh ấy đúng lâ hợp với chị. Chị phải làm quen ngay lập 
                  tức với ảnh.
 
 Cái giọng khẩn trương quen thuộc của Marie-Anne một lần nữa 
                  lại làm nàng vui. Nàng không dám chắc cái anh chàng nào ấy có 
                  hợp với mình không, nhưng không muốn làm thất vọng cái cô bé 
                  con thích đóng vai trò bảo trợ nàng này. Để bầy tỏ lòng biết 
                  ơn đối với sự ân cần sốt sắng của Marie-Anne, nàng tỏ ra quan 
                  tâm tới đề nghị làm quen ấy.
 Nàng hỏi:
 - Anh chàng người hùng ấy là ai vậy?
 - Một tử tước xứ ý hẳn hoi. Chị có thể tin chắc là chị chưa hề 
                  gặp một người đàn ông nào như vậy. Người cao lớn nhưng mảnh 
                  mai, mũi chim ưng, mắt đen sắc và sâu, da đậm, mặt xương xương... 
                  . .
 - Rồi sao nữa?
 - Sao nữa cái gì? Chị cứ việc cười em đi, rồi khi nào gặp 
                  chàng chị sẽ thấy. Anh ấy cũng tuổi Hải Sư như chúng ta.
 - Chúng ta đây là ai vậy, em?
 - Ariane và em.
 - À, vậy thì...
 - Nhưng tóc anh lại đen như tóc chị vậy. Điểm một chút bạc 
                  trông càng hào hoa.
 - Tóc bạc! Vậy là một ông già rồi còn gì?
 - Dĩ nhiên. Già ở mức tuổi hợp với chị: nghĩa là ba mươi tám, 
                  gấp đôi tuổi chị thôi. Bởi thế em mới giục chị là lè lẹ lên: 
                  sang năm tới chị già mất tiêu rồi còn gì. Vả lại năm tới chị 
                  đâu còn ở Bangkok nữa.
 - Anh ấy làm gì ở Bangkok?
 - Chẳng làm gì hết. Anh ấy rất thông minh. Anh lang thang khắp 
                  nơi, cái gì cũng biết. Anh đi khảo cổ, nghiên cứu tuổi của các 
                  bức tượng Phật. Anh khám phá ra tại viện bảo tàng nhiều đồ quí 
                  giá mà ngay chính ông quản thủ cũng không ngờ. Anh có viết một 
                  cuốn sách về những vấn đề này. Nhưng như đã nói với chị, thực 
                  ra anh chẳng làm gì hết.
 Emmanuelle ngắt lời Marie-Anne:
 - Này em, cái cô gái độc đáo hấp dẫn này là ai vậy?
 - Cô gái độc đáo hấp dẫn nào?
 - Cái cô vừa mới tới ấy.
 - Tới đâu?
 - Tới đây chứ còn đâu nữa, Marie-Anne! Sao em ngố thế? Nhìn 
                  coi, cô ta kia kìa...
 -- Chị muốn nói tới Bi phải không?
 - Em nói cái chi?
 - Em nói Bi! Chị rắc rối quá.
 - Cô ta tên là Bi hả? Tên gì ngộ quá ta!
 - Ồ! Đâu phải là tên. Trong tiếng Anh có nghĩa là con ong. 
                  Viết một chữ b với hai chữ ee (bee). Em khoái viết theo kiểu 
                  Pháp: b với i. Rõ ràng hơn nhiều.
 - Nhưng chính tên cô ta thì ra sao?
 - Thì như em vừa nói với chị ấy.
 - Đừng có phịa, Marie-Anne!
 - Chị tưởng tên cô ta không phải là vậy sao. Chính em đặt cho 
                  chị ấy cái tên Bi. Bây giờ thì chẳng ai gọi chị ấy bằng tên 
                  thật nữa.
 - Em cứ cho chị biết tên thực của cô ấy đi.
 - Để làmgìmới được chứ?Có nóichị cũng chẳng đánh vần nổi đâu, 
                  một cái tên Anh lòng thòng khó đọc vô kể.
 - Nhưng chị đâu có thể gọi cô ta là Bi được?
 - Chị đâu cần phải gọi đến tên cô ta.
 Emmanuelle ngạc nhiên nhìn Marie-Anne, do dự một chút rồi hỏi:
 - Cô ta người Anh hả?
 - Không, người Mỹ. Nhưng chị cứ yên tâm, Bi nói tiếng Pháp 
                  thạo nhưchị và em vậy. Giọng không có accent, hấp dẫn lắm.
 - Em có vẻ khoái Bi lắm phải không..
 - Không khoái sao được, Bi là bạn thân nhất của em mà ?
 - Vậy hả ! Sao Marie-Anne không kể cho chị biết?
 - Em làm sao kể hết các cô bạn gái của em cho chị biết được.
 - Nhưng yêu Bi như em nói, em phải cho chị biết một chút chứ.
 - Cái gì làm chị tưởng là em yêu Bi? Bi là bạn của em, vậy 
                  thôi Nhận một người làm bạn không có nghĩa là phải yêu người 
                  ấy.
 - Marie-Annet... Em nói lung tung như vậy làm sao chị hiểu nổi? 
                  Sự thực là em có cái lối dấu diếm mọi chuyện của em. Em tỏ ra 
                  chẳng muốn chị quen biết với các bạn của em. Em ghen, phải 
                  khôngl Em sợ chị giành bạn của em phải không?
 - Em chỉ thấy chị chẳng có lý do gì để mất thì giờ với cái đám 
                  phụ nữ ấy.
 - Em nói tức cười? Thời gian của chị đâu có quí giá như vậy. 
                  Ai nghe em nói cứ tưởng thời gian chị còn sống trên cõi đời 
                  này chẳng còn bao nhiêu nữa!
 - Chứ sao?
 Giọng thành thực của Marie-Anne làm Emmanuelle bối rối. Nàng 
                  phản đối:
 - Chị có thấy chị già nua gì đâu.
 - Ô! Tuổi già đến mau lắm, chị biết đấy.
 - Vậy cái cô Bi, hay Bee này - chị thích cách viết theo kiểu 
                  Anh hơn, ít nhất cũng còn có nghĩa - chắc sắp bước chân xuống 
                  mồ rồi, nếu tính toán theo kiểu của em?
 Bi đã hai mươi hai tuổi cộng tám tháng. Emmanuelle lại hỏi:
 - Cô ta có chồng chưa?
 - Chưa luôn.
 Vậy Bi còn là gái già hơn cả chị nữa phải không? Marie-Annekhông 
                  thèmbàncãi. Emmanuelle nói tiếp:
 - Có phải em không định giới thiệu chị với cô ta phải không?
 - Chị muốn làm quen thì cứ đến thẳng mà nói chuyện, sao cứ 
                  ngồi đây nói ấm ớ với em làm chi.
 Marie-Anne ra dấu gọi Bee lại gần rồi nói với giọng làm như 
                  Emmanuelle là thủ phạm một vụ gì xấu xa ghê lắm không bằng:
 - Đây là Emmanuelle.
 Đôi mắt xám của Bee nhìn gần lộ vễ thông minh và phóng khoáng 
                  hơn. Có vẻ thích lo chuyện mình hơn là lo đi chế ngự người 
                  khác, với một cô gái như thế này, Emmanuelle thầm nghĩ, 
                  Marie-Anne khó xử chứ không phải chơi. Nàng khoái chí. Hai 
                  người trao đổi nhữngcâuxã giaothường tình. Giọng của Bee phù 
                  hợp với ánh nhìn của ẹô. Trầm tĩnh, không vấp váp bao giờ. Như 
                  có một niềm vui bên trong sưởi ấm Bee: Emmanuelle nghĩ cô gái 
                  này có một khuôn mặt của hạnh phúc.
 
 Nàng muốn biết Bee làm gì mỗi ngày. Đi lang thang trong 
                  Bangkok phải không? Không phải, Bee đến đây một nămrồi để thăm 
                  ông anh làm tùy viên hải quân tại Sứ Quán Hoa Kỳ. Mới đầu Bee 
                  chỉ định ở chơi một tháng, rút cục ở luôn tới giờ. Cô không 
                  vội gì phải đi đâu. Bee nói:
 - Khi nào tôi chán những chuyến nghỉ hè dài hạn, tôi sẽ lấy 
                  chồng và quay về Hoa Kỳ sống. Tôi không thích làm việc Tôi 
                  thích chẳng làm cái gì hết.
 - Chị đính hôn chưa? Emmanuelle hỏi.
 Câu hỏi này làm Bee cười, một nụ cười rất xinh và thẳng thắn.
 - Chị biết đó, ở Hoa Kỳ, mọi người chỉ đính hôn trước ngày 
                  cưới thôi, và truởc ngày đó, chưa chắc đã biết sẽ đính hôn với 
                  ai. Đâu có phải ngày mai hay ngày kia tôi rút ra khỏi cuộc 
                  chơi, và tôi cũng sẽ chẳng biết trước là sẽ lấy ai đâu.
 Emmanuelle phản đối:
 - Nhưng lấy chồng là rút ra khỏi cuộc chơi rồi.
 Bee nở một nụ cười bao dung, chỉ thốt lên một tiếng "Ô, đầy 
                  nghi ngờ. Bee nói thêm:
 - Rút ra khỏi cuộc chơi đâu phải là xấu.
 Emmanuelle suýt buột miệng hỏi: cuộc chơi nào. Nàng sợ mình có 
                  vẻ tọc mạch quá. Bee hỏi:
 - Chị có vê bằng lòng với việc lấy chồng quá sớm phải không?
 - À, vâng. Đó là điều tốt đẹp nhất tôi đã làm được trong đời.
 
 Bee lại mỉm cười. Emmanuelle xúc động vì vẻ tốt bụng tỏa ra từ 
                  cô gái này. Vẻ đẹp nhưngà của khuôn mặt (muốn có được một bộ 
                  mặt như vậy, Emmanuelle biết là Bee đã phải bỏ nhiều công phu 
                  và kiên nhẫn, nhiều tiếng sử dụng khéo léo các loại crème và 
                  bút lông) đẹp hoàn hảo đến mức khó chịu, sẽ biến đổi khi Bee 
                  cười và niềm vui nổi bật lên như ánh mặt trời xuyên qua một 
                  cửa kính nhiều mầu.
 
                  Lúc đó mọi người không muốn nói: 
                  nàng đẹp làm sao! Mà nói: nàng dễ thương ghê ? Tuy thế 
                  Emmanuelle vẫn thích nghĩ rằng đây là một cô gái hạnh phúc? Và 
                  đấy cũng là điểm làm cho nàng cảm thấy gần gụi Bee vì chính 
                  nàng cũng đang ý thức là mình sung sướng. Nàng sợ sự bất hạnh 
                  đến độ không thể yêu thành thực bất cứ ai đang đau khổ, tàn 
                  tậthay bị áp chế. Đôi khi nàng xấu hổ về khía cạnh này của ưnh 
                  nết mình mặc dù không hẳn là tàn nhẫn, bất quá tại ưnh nàng 
                  quá đam mê vẻ đẹp, thường xuyên ám ảnh vì cái đẹp.
 Trong khi Marie-Anne nói chuyện với các bà, Emmanuelle không 
                  rời Bee một bước. Mặc dù cả hai không trao đổi điều gì quan 
                  trọng, nhưng họ thật bằng lòng với sự hiện diện của nhau. 
                  Emmanuelle cũng thích sựviệc Marie-Anne đã mặc kệ nàng. Khi 
                  Jean mang xe lại đón, nàng đã tiếc nuối phải ra về. Khi giã từ, 
                  Marie-Anne chỉ nói:
 - Em sẽ điện thoại cho chị!
 
 Emmanuelle nhớ ra quá trễ việc hỏi số điện thoại của Bee. Nàng 
                  sững sờ vì chuyện sơ xuất này đến độ quên không trả lời những 
                  câu hỏi của chồng.
 
 (Hết Phần 6 … Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 7)
 |