| Bây giờ nằm đây, nhớ lại những ngày trên 
                  thuyền đầy mộng mị làm Hưng xao xuyến. Chàng kéo banh quần áo 
                  Lan ra thực nhanh, nhưng Lan đã ôm cứng lấy chàng như mọi lần 
                  làm Hưng không nhúc nhích gì được nữa. Máu nóng trong người 
                  mỗi lúc bốc lên thật dữ dội. Thân thể Hưng muốn nổ tung ra 
                  từng mảnh. Chàng không thế nào chịu nổi nữa, chồm lên.- Mẹ ơi, có khách.
 
 Tiếng con Hai đập cửa ầm ầm bên ngoài làm Hưng ngẩn ngơ. Chàng 
                  sực nhớ ra Jean đang đợi bên ngoài nên vội vàng vơ nhanh quần 
                  áo mặc vào. Lan ép đầu vô ngực Hưng thì thào.
 - Bây giờ có khách thì để tối nay anh trở lại đây nghe.
 Hưng miễn cưỡng gật đầu nói.
 - Thế nào tối nay anh cũng trở lại. Anh chắc con Jean nó chờ 
                  lâu nên tới kiếm anh thôi.
 Lan mỉm cười.
 - Lúc nãy em đã thấy cô ấy rồi, nhưng mời cô ấy vào nhà cô ấy 
                  không chịu.
 Hưng hôn mạnh lên môi Lan, nói:
 - Thật tình, con nhỏ phá đám quá đi.
 Lan cười khúc khích xoa nhè nhẹ trên trên đùi Hưng. Tối nay 
                  anh muốn làm gì thì làm mà, em vẫn còn đây lo gì chứ.
 - Mẹ ơi, cô Jean muốn nói cái gì với mẹ kìa.
 Lan xốc lại quần áo lật đật nói:
 - Ra ngay, ra ngay đây...
 Lan mở cửa phòng đã thấy mấy đứa nhỏ đứng chung quanh Jean 
                  giữa nhà. Nàng bảo Hưng.
 Anh nói với cô ta dẫn con Hai đi chụp hình đi.
 Hưng quay qua nói chuyện xí xa xí xô gì với Jean một lúc rồi 
                  quay lại bảo Lan.
 - Cô ấy muốn dẫn tất cả mấy đứa nhỏ đi chụp hình một chuyến, 
                  từ bây giờ tới chiều tối và bằng lòng trả cho chúng một trăm 
                  đô, em có chịu không?
 Mặt Lan tươi hẳn lên, nàng hấp tấp trả lời.
 - Cô ấy muốn sao cũng được. Miễn là anh coi chừng chúng nó dùm 
                  em là được.
 Hưng mỉm cười nói.
 
 Em đừng lo cái vụ đó, nhất định anh phải coi sóc chúng đàng 
                  hoàng rồi.
 
 Mấy đứa nhỏ biết được đi chơi thích chí reo hò ầm ĩ. Chúng đã 
                  được Jean cho mỗi đứa mấy cái kẹo rồi nên rất mến nàng. Hai 
                  vẫn ôm con mèo trên tay. Nó nằm yên có vẻ an phận lắm, không 
                  để ý gì tới mọi người chung quanh, hai mắt lim dim thở khò khè 
                  nho nhỏ trong lòng Hai.
 
 Hưng phải bao luôn một chuyến xe Lam cả ngày cho Jean đi chụp 
                  hình. Được cái anh tài xế xe Lam cũng là người biết nhiều 
                  phong cảnh tuyệt đẹp nên Jean có phải trả một số tiền hơi 
                  nhiều trong ngày hôm nay nàng cũng ưng ý lắm.
 
 Có một điều lạ lùng là con mèo đen lúc nào cũng lẩn quẩn bên 
                  chân Hai. Nó không rời nàng nửa bước. Có lúc Hai bế nó, cũng 
                  có lúc nàng thả nó muốn đi đâu thì đi. Nhưng con mèo này không 
                  bao giờ xa nàng. Hai rất thích thú với con vật mới quen này.
 
 Nhưng không hiểu sao Hưng lại thấy ơn ớn mỗi khi con vật gần 
                  chàng. Từ nhỏ Hưng đã rất ghét mèo. Nhất là loại mèo đen lại 
                  càng làm chàng ky hơn nữa. Cái con mèo này đã màu đen. Nó lại 
                  có con mắt lúc đỏ rực, lúc xanh lè trông như quỉ như ma. Nhưng 
                  hôm nay chàng không thế nào thuyết phục Hai bỏ con mèo đó đi 
                  được. Phần vì chàng sợ con bé giận dỗi; không thèm làm người 
                  mẫu nữa. Phần thì sợ nó nổi xung lên khao tùm lum chuyện chàng 
                  mò mẫm nó thì mất mặt. Bởi vậy Hưng đã bàn với Lan cho Hai ôm 
                  con mèo theo. Chờ đi thực xa, bỏ con mèo lại cho nó hết biết 
                  đường về nhà.
 
 Bởi vậy lúc Jean quyết định trở vc. Hưng đã làm cho Hai quên 
                  con mèo đó đi bằng cách bắt nàng phải bế con nhỏ út đã bắt đầu 
                  nhõng nhẽo vì mệt mỏi. Hai vô tình không biết thâm ý của Hưng. 
                  Nàng bị lùa vào trong cùng thùng xe lam với hai đứa nhỏ. Hưng 
                  và Jean ngồi ngoài. Tới một khúc quanh Hai đang ngủ gà ngủ gật, 
                  không để ý Hưng túm lấy con mèo quăng ngay xuống đường.
 
 Chàng khoan khoái vẫy vẫy chú mèo đang cong đuôi chạy vô lề 
                  đường. Jean ngạc nhiên hỏi Hưng.
 - Anh chơi cái gì kỳ cục vậy?
 Hưng cười hì hì.
 - Em không thấy đó là một con mèo ma đó hay sao?
 Jean lắc đầu. .
 - Con mèo này của con Hai nuôi mà.
 - Không phải đâu, nó mới vô nhà tựi nó sáng hôm nay thôi. 
                  Chính mẹ tụi nhỏ đã bắt đuổi con mèo ra, nhưng chúng nó không 
                  chịu. Bởi vậy cô ta mới nhờ anh dụ chúng mang con mèo này theo 
                  chúng ta chụp hình, rồi tới chỗ nào thực xa thì đuổi nó đi.
 Jean tiếc rẻ nói:
 - Nếu biết thế em đã xin con mèo đó về nuôi rồi.
 Hưng lắc đầu nguầy nguậy.
 - Em đừng có bao giờ làm như thế nhé. Trong đời anh ghét nhất 
                  là giống mèo. Nhất là những con mèọ đen ma quái này.
 
 Jean có vẻ hơi bất mãn nói:
 - Anh có biết những bức hình đẹp nhất là lúc con Hai khỏa thân 
                  ôm con mèo đó trên bãi biển không. Chắc chắn đó sẽ là những đề 
                  tài thích thú nhất của em trong đời hội họa này.
 Hưng nói cho Jean vui.
 - Thì em cũng đã chụp hình được hết những gì mà mình muốn rồi 
                  mà. Sau này những tác phẩm đó của em mới là bất tử. Còn con 
                  vật kia cũng như ngay cả con nhó Hai này nữa, thời gian cũng 
                  sẽ đem chúng vào lòng đất thôi. . .
 Nét mặt Jean trở nên thực rạng rỡ, nàng nói:
 - Anh nói phải, đời sống của con người cũng như loài vật rồi 
                  cũng phải biến đi. Chỉ có tác phẩm là tồn tại tới muôn đời. 
                  Người nghệ sĩ sấng tác khi nằm xuống, quả thực lúc ấy mới là 
                  cuộc sống thiên thu bắt đầu. Họ sẽ sống mãi mãi với tác phẩm 
                  của họ.
 
 Hai cũng vừa tỉnh dậy. Nàng nghe Jean và Hưng nói chuyện từ 
                  nãy tới giờ mà chẳng hiểu hai người nói cái gì. Lúc mơ mơ màng 
                  màng, ngủ gà ngủ gật. Hai cũng nghe hai người xí xa xí xô với 
                  nhau. Nhưng nàng chẳng để ý gì nhiều vì có hiểu được họ đang 
                  nói với nhau những gì đâu. Cũng vì vậy mà nàng tiếp tục nhắm 
                  mắt ngủ.
 
 Khi xe quẹo vào đầu hẻm, Hai mới phát giác ra con mèo đâu mất 
                  rồi. Nàng hỏi Hưng.
 - Chú Hưng ơi, con mèo đâu mất rồi?
 Hưng làm bộ nói.
 - Chú cũng không biết, nó biến mất từ lúc nào vậy?
 Hai có vẻ tiếc ngẩn ngơ, nói:
 - Uổng quá đi. Biết thế cháu ôm nó trong lòng thì đâu có mất.
 Hưng làm bộ an ủi Hai.
 - Cháu lo gì, có tiền mua mấy con mèo như vậy mà không được.
 Hai cũng không muốn làm cho Hưng bận tâm về mình nhiều, nàng 
                  nói lảng qua chuyện khác.
 - Hôm nay đi mệt ghê chú héng. Quả thực ăn được tiền của cô Mỹ 
                  này cũng không phải dễ đâu.
 Hưng nói lấy lòng Hai.
 - Chú biết cháu nể chú nên giúp cô Jean làm người mẫu thôi, 
                  chứ tiền bạc bây nhiêu có đáng gì đâu phải không.
 
 Hai rà một tay lên đùi Hưng bóp nhè nhẹ. Nàng liếc nhìn chàng 
                  như thầm ý cám ơn những gì Hưng đang làm cho gia đình nàng. 
                  Cái nhìn còn hàm ý thật tình tứ và mời mọc làm Hưng nóng ngươi 
                  lên ngay. Bây giờ Hai mới để ý lời mẹ nói thực đúng. Anh chàng 
                  này thực nhạy cảm. Chỉ mới đụng tới là đã thấy sự thay đổi 
                  ngay trên da thịt rồi. Nhưng còn cái vụ lãnh cảm khi làm tình 
                  không biết ra sao. Nàng nghĩ ngay tới những lời dặn dò của mẹ 
                  tối hôm qua, khi hai mẹ con thủ thỉ, thỏ lộ hết tâm tình cho 
                  nhau nghe về Hưng.
 
 Xe đã gần tới nhà. Con đường chật hẹp không đủ chỗ Cho xe lam 
                  chạy vô nên anh tài xế phải đậu xe lại cho lũ trẻ xuống. Lan 
                  cũng ra tận nơi đón chúng về nhà. Jean đưa tiền cho Lan và dục 
                  anh tài xế cho xe chạy về nhà ngay vì nàng cũng đói bụng rồi.
 
 Hưng hẹn Lan đưa Jean về rồi tới tối sẽ trở lại. Xe tới Cầu Đá, 
                  Hưng bảo anh tài xế xe lam.
 - Thôi được rồi, bác ngừng lại đây đi. Tụi tôi muốn ăn uống 
                  xong rồi mới về.
 
 Nói xong, Hưng trao tiền xe cho bác tài xế xe lam ngay. Ông ta 
                  cầm tiền cám ơn Hưng rối rít rồi vội vã cho xe chạy ngay. Có 
                  lẽ đi cả ngày cũng đã mệt quá rồi, nên nhận tiền xong là bác 
                  ta lái xe chạy về như ma đuổi. Hưng nói với Jean.
 - Có lẽ ông ta cũng đói lắm rồi nên chạy xe bạt mạng như vậy.
 Jean mỉm cười bảo Hưng.
 - Anh muốn ăn cơm ở nhà hàng này phải không?
 
 Hưng gật đầu nắm tay Jean vô trong nhà hàng. Chàng chọn một 
                  cái bàn khuất hẳn bên trong, kéo ghế cho Jean ngồi bên cạnh 
                  rồi gọi thức ăn. Hưng biết Jean rất thích món chả giò ở đây 
                  nên chàng kêu ngay không cần hỏi ý kiến nàng nữa. Jean nheo 
                  mắt nhìn Hưng thật tình tứ nói:
 - Anh khéo chiều đàn bà ghê đi. Vợ anh thực có phúc.
 Nếu em gặp anh trước, chắc chắn em đã theo anh rồi.
 - Thì bây giờ chúng mình gặp nhau cũng chưa muộn mà phải không?
 Jean nhướn mình lên hỏi.
 - Anh có dám không?
 Hưng cười hì hì.
 - Dám hay không thì ngay hôm ở trong ngọn tháp hải đăng em đã 
                  biết rồi phải không. Còn phải hỏi nữa à.
 Jean luồn một tay xuống dưới gầm bàn nhéo vào đùi Hưng một cái 
                  thực mạnh.
 Để ăn cơm xong, về nhà anh sẽ biết tay em.
 - Em không sợ Tiến thấy hay sao?
 - Anh không sợ thì em có sợ gì anh ấy chứ.
 
 Hưng lùa tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy tay Jean. Nói thì nói 
                  thếthôi. Em có làm gì cũng đừng để quá lộ liễu nghe không. Tai 
                  tiếng về trong hãng, chúng mình
 khó ăn khó nói với mọi người lắm đó.
 Jean nháy mắt thực đĩ nói:
 - Anh yên tâm đi, em không làm anh khó xử đâu.
 Nhưng mà em muốn anh giúp em một việc.
 - Em cần cái gì nói đi.
 - Em muốn có một căn phòng riêng biệt để vẽ tranh.
 
 Chứ bày tùm lum ra phòng khách như thế mất hứng hết, khó làm 
                  việc lắm. Hơn nữa, mọi người thấy em ăn tiền của hãng mà cứ 
                  ngồi vẽ tranh chình ình ra trước mặt họ thì chướng mắt quá 
                  phải không anh.
 
 Hưng nghĩ Jean nói thực đúng, vì mấy bữa nay chàng đã nghe hai 
                  anh chàng kỹ sư Mỹ nói bóng nói gió về nàng rồi. Chàng bảo 
                  nàng.
 - Em thấy ngọn tháp hải đăng thế nào?
 Mặt Jean tươi hẳn lên.
 - Ờ phải đó. Anh cho em xí ngọn tháp hải đăng đó làm phòng vẽ 
                  thì tuyệt vời quá đi. Những máy móc chúng mình để đó đã đem vô 
                  trang bị trong phòng thí nghiệm hết rồi. Ngọn tháp có cửa nẻo 
                  đàng hoàng. Chẳng những làm chỗ vẽ tranh mà còn đủ cả chỗ kê 
                  một cái giường ngủ nữa đó anh.
 Hưng tán thành ngay.
 - Nếu em chịu thì xong rồi. Làm phòng vẽ ở đó không ai nói gì 
                  mình được. Còn nếu lấy một căn phòng riêng trong nhà còn sợ 
                  mọi người nghị dị hơn là em vẽ ở phòng khách nữa.
 Jean mừng rỡ chồm lên hôn vô môi Hưng một cái thực nhanh. Hưng 
                  sợ nàng mừng quá làm tới, mọi người chung quanh để ý nên chàng 
                  chàng nói nho nhỏ.
 - Phong tục tập quán của người Việt ở đây không cởi mở như ở 
                  Mỹ đâu. Em phải coi chừng, chúng mình lẹo tẹo với nhau dễ tới 
                  tai Tiến lắm đó.
 
 Jean cười khúc khích liếc nhanh chung quanh nhà hàng. Nàng 
                  nhận thấy quả thực Hưng nói đúng. Hình như nhiều người đang 
                  hướng mắt về bàn mình. Nàng cười khúc khích.
 - Chúng mình ăn mau rồi về nghe anh.
 Hưng mỉm cười.
 
 Nói thì nói thế chứ, dù cho chúng mình sống ở đây, bên cạnh 
                  mọi người thực, nhưng cũng chẳng khác gì một thế giới riêng 
                  biệt đâu.
 
 Jean gật đầu, thích thú ăn uống. Chiều nay nàng cảm thấy cao 
                  hứng tột cùng. Vừa chụp được cả trăm bức hình ưng ý làm đề tài 
                  vẽ tranh. Vừa được Hưng cho phép dùng ngọn tháp hải đăng làm 
                  phòng vẽ. Trong đầu nàng liên tưởng tới ngày triển lãm tranh 
                  không còn bao lâu nữa, mặc dù cho tới bây giờ nàng mới thực sự 
                  bắt đầu.
 
 Ăn xong, Hưng và Jean đi bộ trở về nhà. Đó là ý của Jean, vì 
                  nàng muốn đi bộ cho tiêu cơm. ở Mỹ không bao giờ Jean ăn bữa 
                  cơm tối nhiều như thế này trước khi đi ngủ. Nàng cũng muốn 
                  nhân cơ hội đi bộ lên núi trở về nhà để kéo thời gian dài hơn 
                  chút nữa, tâm tình với Hưng cho thỏa thích.
 
 Trời tối thực nhanh, mặt trời vừa lặn được ít lâu mà đã tối mù 
                  rồi. Hưng phải dùng đèn bấm soi đường đi lên núi. Đi gần tới 
                  nhà. Bỗng Jean bảo Hưng tắt cây đèn pin để đi dưới ánh trăng 
                  chơi.
 
 Trăng hôm nay thực èo ọt, lù mù làm sao. Jean đi sát vào Hưng, 
                  cả hai đi thực chậm. Nếu không có ánh sáng đèn điện chiếu ra 
                  từ căn nhà phía trước thì không thế nào hai người thấy đường 
                  mà đi được. Tuy nhiên, cũng chỉ nhìn đó theo hướng mà đi chứ 
                  cũng chẳng giúp gì được bao nhiêu.
 
 Bỗng Jean đứng lại, kéo Hưng sát vào lề đường, dưới một bụi 
                  cây thực lớn. Nàng thì thào:
 - Hôn em đi anh.
 
 Hưng không phải cúi xuống nhưmỗi lần hôn Lan hoặc Đào Chàng 
                  chỉ chồm mình tới trước là miệng đã chạm bờ môi Jean rồi. Có 
                  lẽ đây là lần đầu tiên chàng hôn Jean mạnh bạo như vậy. Người 
                  nàng cong lại ngay. Bộ ngực núi lửa nung núc ép sát vô da thịt 
                  chàng. Chiếc lưỡi của Jean chưa gì đã liếm qua miệng chàng và 
                  đi thực sâu vô trong miệng Hưng rồi.
 
 Mấy hôm nay, chàng quen với những cái hôn rụt rè, e lệ của nếp 
                  sống á Đông. Đêm nay, cái hôn ngổ ngáo của Jean như đổi món 
                  làm thân thể Hưng tê đi thực nhanh. Chàng run lẩy bẩy trong 
                  vòng tay cô gái Mỹ này. Trong bóng tối. Hưng thì thào.
 - Jean ơi, em làm anh sung sướng quá đi.
 - Anh Hưng yêu quý của em. Tại sao tới giờ này em mới biết anh 
                  hả. Hôn em nữa đi anh ơi.
 Hưng nói thực sát bên tai nàng.
 - Em phải là nàng tiên của anh từ kiếp trước. Chúng ta nhất 
                  định phải có cái duyên từ kiếp nào rồi mới hưởng được sự sung 
                  sướng ngày hôm nay. Phải không em?
 - Anh ơi, anh có biết anh đang làm em điên đảo lên đây hay 
                  không?
 Hưng không còn nói gì được nữa, vì miệng lưỡi Jean đã khóa 
                  chặt tiếng nói của chàng. Chàng chỉ còn có thể thở hào hển 
                  trong vòng tay nàng. Một lúc sau, Jean buông chàng ra. Tụt 
                  xuống dưới chân. Hưng vòng tay xuống dưới ôm lấy đầu nàng ghì 
                  thực chặt. Chàng mở mắt thực lớn, nhìn những ánh lữa chập chờn 
                  ngoài biển như ma chơi. Bàn tay và mớ tóc vàng hoe của cô gái 
                  ma trong nghĩa địa
 San Jose lại hiện ra thực rõ trước mặt Hưng.
 
 Chàng tưởng chừng như chlnh Jean là cô gái nọ hiện hồn lên ôm 
                  ấp chàng đêm nay. Đêm hôm ấy, Khi nhìn thấy hình cô bé tóc 
                  vàng trên mộ bia. Lúc đầu, Hưug tá hỏa tam tinh, cơ hồ muốn 
                  ngất xỉu. Nhất là khi thấy cô gái giang hồ tự tay bóp cổ chết 
                  dưới thân thể chàng trên nấm mộ. Thần kinh chàng lúc ấy như tê 
                  liệt. Tứ chi cứng đờ, bất động. Nhưag chỉ vài phút sau. Tự 
                  nhiên chàng lấy lại bình tĩnh thực lạ lùng. Hưng đã nhổm dậy. 
                  Phải nói có người đỡ chàng đứng lên mới đúng. Và kẻ ấy lại 
                  chính là cô gái tóc vàng, ngườì chết trong nấm mộ. Tiếng nàng 
                  ấm và ngọt ngào làm sao. Bây giờ vẫn còn vang vang lên bên tai 
                  chàng.
 - Anh ơi, tại sao phải sợ khi em tự tìm tới dâng hiến tất cả 
                  cho anh chứ. Hãy yêu em đi, người yêu muôn thuở của em. Em 
                  không bao giờ làm hại anh đâu. Trái lại, em sẽ luôn luôn theo 
                  sát bên anh để giúp đỡ anh trong mọi cơn nguy biến.
 
 Tiếng nói của nàng lúc ấy có một sức thu hút quyến rũ lạ lùng. 
                  Âm thanh ấy đã làm sự sợ hãi cóng buốt tan đi thực nhanh, và 
                  trái tim chàng đã bốc lửa bùng bùng. Hưng đã vòng tay ôm lấy 
                  nàng. Sự sợ hãi chết chóc không còn một mảy may nào trong con 
                  người chàng nữa. Hưng cũng đã nghĩ tới những nàng chồn tinh, 
                  hiện hình lên vào những thế kỷ trước, trong chuyện liêu trai. 
                  Các thư sinh hồi bấy giờ thiếu gì người lấy ma. Chàng mạnh bạo 
                  hôn vào môi nàng. Và cho tới ngày hôm nay, cứ mỗi lần thân thể 
                  chàng nóng lên là hmh ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay kỳ diệu 
                  của nàng lại hiện ra thực rõ trong đầu chàng.
 
 Bây giờ Hưng đang run rẩy trong vòng tay Jean, hình ảnh cô gái 
                  tóc vàng cũng lại hiện ra ngay trước mắt chàng. Những ánh lửa 
                  của các ngọn đèn từ các thuyền đánh cá lập lòe trước mặt có 
                  khác gì những ánh sáng của các ngọn nến trong nghĩa trang San 
                  Jose về đêm đâu. Hưng nói nhỏ.
 - Jean ơi, em có muốn vô ngọn tháp hải đăng bây giờ không?
 Jean như chợt tỉnh khi nghe Hưng lên tiếng. Nàng hớn hở thì 
                  thầm.
 - Ý kiến hay đó anh. Cứ đứng như thế này trong bụi rậm mãi làm 
                  sao em chịu nổi.
 
 Chẳng mấy chốc, hai người đã dìu nhau vô ngọn tháp hải đăng. 
                  Dưới chân lâ sàn gỗ. Tuy khôn'g sạch sẽ lắm, nhưng cũng bằng 
                  phẳng tạm để cho Jean ngả lưng. Hưng vừa tính đóng cửa lại. 
                  Bỗng chàng nhìn thực rõ một cặp mắt thực no, tròn và đôi mày 
                  xếch ngược hiện lên trên tứờng. Hưng rú lên, tông cửa chạy ra 
                  ngoài.
 
 Gió biển về đêm thực lạnh', vậy'mà mồ hôi chàng cũng đã vã ra 
                  như tắm. 'Hưngchạy bán sống bán chết về nhà. Phía sau có tiếng 
                  chân đuổi theo thật gấp rút. Tiếng thở phì phò lại càng làm 
                  cho Hưng chạy nhanh hơn...
 
                  (Hết Phần 12 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  13) |