Mặt trời đã khuất hẳn sau rặng
núi. Bóng tối phủ lên mặt biển thực nhanh. Sóng nước rì rào vỗ
vào mạn thuyền như một điệu nhạc du dương thật tình tứ. Đã hơn
một tiếng đồng hồ rồi. Hưng chỉ ôm ấp và hôn hít nàng. Tuyết
chịu hết nổi rồi. Nàng muốn chàng tiến xa hơn nữa. Bây giờ
giữa sóng nước mênh mông. Thế giới chỉ có hai người, còn có gì
mà Tuyết không dám cho Hưng tất cả nữa chứ. Nàng là gái có
chồng hơn hai năm rồi. Lại chưa có con, những thèm khát ân ái
như thế này, Tuyết đã từng mơ ước từ lâu. Bỗng dưng hôm nay
chợttới. Nàng nhưngười lạc vào Thiên Thai mộng mị. Thân thể
Tuyết vặn vẹo, cong cớn. Nàng rên lên trong bóng đêm huyền
hoặc. Con thuyền chồng chềnh khi nàng chồm lên. Tự mình muốn
làm tất cả những gì ước ao từ trước tới nay...
Nằm ngửa trên khoang thuyền, Hưng nhìn ra bóng tối mông mênh
trên mặt biển. Chàng chú ý ngay tới những đốm lửa chập chờn
trên mặt nước. Dầu biết chắc đó là những ánh đèn của những
thuyền đánh cá, nhưng Hưng vẫn liên tưởng tới những ngọn nến
trong nghĩa trang tại San Jose, nơi cô gái tóc vàng ma quái
kia nằm đó.
Cũng vì thếmà thân thể chàng nóng bừng bừng lên cả giờ rồi. Có
lẽ bây giờ Tuyết chịu không nổi nữa. Nàng nằm mọp trên mình
chàng thở hổn hển. Hưng vòng tay ôm lấy lưng nàng hỏi nhỏ.
- Em có mệt không?
Tuyết thì thầm.
- Chưa bao giờ em tệ như lần này.
Những lần em ngủ với chồng em không như thế này hay sao?
- Dạ, chưa bao giờ xảy ra như thế này cả. Anh ấy khỏe như trâu
thực, nhưng chỉ vài chục phút sau là sụi lơ, nằm thở hì hì rồi
ngủ ngay. Trong khi đó em vẫn đnh bơ. Nhiều khi còn bứt rứt
trong người nữa là đằng khác.
- Vậy không bao giờ anh ta làm em thỏa mãn sao?
- Cũng có, nhưng chưa bao giờ em cảm thấy thoải mái như ngày
hôm nay.
- Có phải lần đầu tiên trong ngày động phòng anh ta làm em sợ
không ?
Tuyết cười hi hí, nói:
- Anh ấy đâu có phải là người đầu tiên trong đời em.
- Bộ em có chồng trước nữa hả?
- Dạ.
- Anh ta đâu rồi?
- Ông ấy lấy em chưa đầy một tháng là chết rồi. Tại sao vậy?
- Bị chìm tàu, chết ngoài biển.
Hưng xoay mình cho Tuyết nằm ngang lại bên mình. Chàng gác một
chân lên đùi nàng hỏi:
- Ông ấy có khá hơn người chồng hiện tại không?
- Nói ra thì mắc cỡ. Em lấy ông ta cũng chỉ vì tiền.
Bởi vì ông ấy có vợ rồi.
- Bộ ông ấy giàu lắm hay sao?
Dạ, ông ấy có tàu đánh cá và vựa nước mắm nữa.
- Như vậy thì khi chết đi, ít nhất ông ta cũng để lại cho em
chút vốn chứ phải không?
- Cũng có chút ít, nhưng chẳng được bao nhiêu?
- Tại sao vậy?
- Em nói là chồng trước, nhưng thực sự tụi em chỉ lén lút với
nhau thôi, chứ có dám công khai đâu.
- Như vậy ông ta lại càng phải thương em nhiều chứ có phải
không?
- Đành rằng như thế, nhưng mà mới có một tháng thì ông ấy đã
chết rồi.
- Lúc ông ta chết, em ở đâu?
- Dạ, em ở nhà ông ấy.
- Em muốn nói ở chung với vợ ông ta à?
- Dạ.
Hưng ngạc nhiên hỗi:
- Lúc ấy bà ta không biết em lấy ông ta hay sao?
- Dạ không, bà ấy mà biết em lẹo tẹo với ông ta chắc em bỏ
mạng rồi.
- Bộ bà ấy dữ lắm hả?
- Còn hơn bà chằng nữa.
- Biết thế mà sao em dám lẹo tẹo với chồng bà ta? Tuyết thở
dài.
- Em đâu có bao giờ nghĩ tới chuyện lấy ông ta đâu. Phải nói
lần đầu bị ông ta làm ẩu thì đúng hơn.
Hưng tò mò hỏi.
- Ông ấy làm ẩu thế nào?
- Có một hôm tàu cặp bến. Cá thực nhiều, em gánh tới khuya vẫn
chưa xong. Thợ thuyền về hết. Em phải ráng làm cho hết hầm cá.
Ai ngờ tới chợp tối, nhân cơ hội trên tàu có một mình em. Ông
ta làm ẩu ngay trong hầm cá.
- Như vậy em làm công cho vựa cá của gia đình ông ấy à?
- Dạ.
- Sao lúc ấy em không la lên?
- La làm sao được, ở trong hầm cá dù có la cũng không ai nghe.
Hơn nữa, hôm ấy trời lại mưa lớn, trên bến chẳng có ai thì la
lên có ích lợi gì cơ chứ.
- Tại sao thợ thuyền về hết mà em không về?
- Em không nghỉ được vì chỉ còn lại một ít cá thôi, phải làm
cho hết đặng nla hầm. Hơn nữa, em là người duy nhất làm công
mà ăn ở luôn tại nhà ông ấy nên làm sao
mà nghỉ được.
- Lần đầu tiên trong đời con gái mà bị hãm hiếp như vậy làm
sao sau này em không sợ hãi mà mất đi ít nhiều cảm hứng phải
không?
Tự nhiên Tuyết cười khúc khích, nói:
- Mặc dù hôm ấy em bị ông ta làm ẩu, nhưag có phải là lần đầu
tiên em tiếp xúc với đàn ông đâu.
Hưng ngạc nhiên hỏi.
- Như vậy là em còn có một đời chồng trước nữa à?
Tuyết cười lớn hơn, nói:
- Làm gì mà có nhiều chồng thế. Chỉ vì trong thời gian đó, em
đã có bồ rồi. Em cặp với thằng nhỏ thuyền chài ở xóm trên, nó
còn nhỏ lắm, nhưng tụi em ăn nằm
với nhau hoài à.
- Bởi vậy nên lúc ông chủ tầu đó đè em ra, em đâu có đau đởn
gì phải không?
- Dạ không. Trái lại, ông ta còn làm em thích thú nữa.
- Tại sao vậy?
Tuyết có vé mắc cỡ nói nhỏ lại.
- Cho tới lúc đó, em chỉ có một thằng bồ nhỏ. Còn ông chủ em
to con. Anh biết dân đi tàu làm cá mà?
- Và em thương ông ấy ngay à?
- Nói là thương thì không đúng. Nhưng bảo là ghét thì cũng
không phải.
- Như vậy là làm sao?
Anh nghĩ xem, tự nhiên đè người ta ra làm ẩu thì làm sao mà
thương cho được. Nhưng mà dù sao hàng ngày ông ấy rất tử tế
với em. Hơn nữa, khi đó em mới khám phá ra, ăn nằm với người
lớn tuổi, có kinh nghiệm hứng thú hơn với mấy đứa nhỏ như bồ
em nhiều. Như thế thì làm sao ghét ông ta cho được. .
- Vậy lúc ấy em phản ứng ra sao?
- Lúc đầu em đâu có chịu. Nhưng bị ông ta ôm cứng, đè đại
xuống hầm cá. Lột hết quần áo em ra.
- Em có chống cự không?
- Dĩ nhiên là em dẫy dụa kịch liệt rồi. Nhưng làm sao lại được
với một người lực lưỡng như ông ta.
- Nhưng khi người đàn bà nhất định không cho người đàn ông làm
cái vụ đó thì đâu có dễ làm gì được.
- Anh nói đúng. Nhưng với một người khỏe hơn mình nhiều thì
chịu thua thôi. Hơn nữa, khi đã bắt đầu rồi thì phải chịu, vì
dẫy dụa cũng thếthôi. Chuyện đã rồi mà anh.
- Như vậy em chỉ chống cự lúc đầu, rồi để yên cho ông ta muốn
làm.gì thì làm à?
- Chẳng những để yên, mà em còn phải năn nỉ nữa.
- Sao lạ vậy?
- Anh không nhớ em nói; ông ta lột hết quần áo rồi đè đại em
ra trong hầm cá à?
- Đành rằng vậy, nhưng tại sao phải năn nỉ chứ?
- Anh có biết trong hầm cá nó như thế nào không?
- Không.
- Bởi vậy anh mới không hiểu. Lúc ông ta lột quần áo em ra thì
em dãy dụa, chống cự ghê lắm. Nhưng khi hai đứa cùng trần
truồng rồi. Ông ta đè em xuống làm cái vụ đó thì dưới lưng em
đủ thứ cá làm sao em chịu nổi. Em mới nói: “Thôi được rồi, chú
muốn làm gì thì làm. Nhưng đi chỗ khác chứ ở đây dơ dáy quá.”
- Thế ông ta nói sao?
- Lẽ dĩ nhiên là ông ta chịu liền.
- Rồi ông ta đưa em đi đâu?
- Ông ấy bế em qua phòng lái tàu. Trải khăn đàng hoàng cho em
lót lưng rồi mới bắt đầu.
- Lúc ấy em có cự nự nữa không?
- Còn cự nự cái gì nữa chứ?
- Như vậy chắc ông ta khoái lắm phải không?
- Còn phải nói nữa. Vợ ông ấy béo như cái thùng chứa nước, lại
dữ như bà chằng, làm sao bì với em được. Cũng vì vậy mà ông ta
mê em luôn.
- Rồi em cũng chịu luôn hay sao?
- Tới nước này rồi còn gì nữa mà không chịu chứ
- Như thế em càng có lợi phải không?
- Phải thú thực, sau đó em sống sung sướng hơn trước nhiều.
Nhưng cũng hồi hộp lắm.
- Hồi hộp cái gì?
- Anh còn phải hỏi nữa. Vợ ông ta mà biết được thì tiêu đời
- Sau khi ông ta chết em sống thế nào?
- Tàu đánh cá bị chìm nên vợ ông ta phải mua cá của các thuyền
đánh cá nhỏ để làm nước mắm. Vì thế em gặp chồng em bây giờ.
Anh ấy có cặp mắt và đôi lông mày giống hệt ông ấy. Bởi vậy em
mới lấy anh ta.
- Em có nhớ ông ấy không?
- Nhớ chứ anh. Ông ta thương em còn hơn cái gì nữa. Nhưng thú
thực, anh là người đầu tiên em nói chuyện này. Vậy anh hứa
đừng nói với ai nhé.
- Nhất định là anh không nói với ai đâu. Nhưng em thấy thương
ông ấy hơn hay chồng em hiện nay hơn.
- Mỗi người nó có một cái khác anh à.
- Khác thế nào?
- Em thương ông ấy phải nói vì sự tử tế của ông ta. Nhưng mà
ông ta đâu có thuộc về mình đâu. Phải lén lút và trên danh
nghĩa mình vẫn là người làm công trong gia đình người ta. Còn
chồng em hiện tại, tuy cọc cằn, nhậu nhoẹt say sưa, nhưng nó
quả thực là của mình hẳn hoi. Hưng hôn lên miệng Tuyết, chàng
ghì chặt nàng vào thân thể mình. Da thịt hai người như dán hẳn
vào nhau. Có lẽ thổ lộ ra câu chuyện vừa rồi cho Hưng nghe đã
làm Tuyết gần gủi chàng hơn trước nhiều. Hai chân nàng cặp
chặt lấy thân thể chàng. Hưng rướn người lên khi Tuyết ưỡn hẳn
về phía trước... Nhưng tự nhiên thân thể Hưng teo lại Người
chàng lạnh ngắt làm Tuyết hụt hẫng. Nàng ngạc nhiên tới cùng
tột kêu lên.
- Anh làm sao vậy?
Hưng bùi ngùi nói.
- Có lẽ khuya rồi. Chúng mình về đi.
Sự thực, trong cơn khoái cảm vừa dâng lên đó, Hưng không
thếnào lạnh ngắt ngay nhưvậy được. Nhất là những ánh lửa chập
chờn ngoài biển kia, cùng bàn tay đam mê của Tuyết đang đẩy
thân thể Hưng cương lên. Nhưng chàng vừa chợt nhìn thấy một
cặp mắt nhìn mình đăm đăm trong bóng tối. Với cặp lông mày
xếch ngược, giống hệt cặp mắt của chồng Tuyết mà nàng lại vừa
nói là cặp mắt ấy giống cặp mắt của ông chủ tàu chồng hờ của
nàng, đã chết trên biển vì đắm tầu. Hưng rùng mình nhìn vào
bóng đêm chập chùng. Trong khi Tuyết đang chèo mạnh con thuyền
về bến cũ. Gần tới bến. Cả hai người cùng nhìn thấy trên bờ
có chuyện lạ. Một đám đông bu lại trên Cầu Đá. Hưng ngạc nhiên
hỏi:
- Tại sao giờ này trên cầu tàu đông thế kia hả Tuyết?
Tuyết cũng ngẩn ngơ trả lời.
- Em cũng không biết. Hồi nào tới giờ chưa thấy bao giờ.
Một lúc sau, thuyền cặp bến. Cả hai cột thuyền lại, vội vã len
vô đám đông đang bu quanh trên cầu tàu. Có người vừa len ra
khỏi đám đông nói:
- Thằng cha ấy chết là phải rồi, say rượu, rớt xuống biển là
tới số thôi.
Hưng và Tuyết cũng vừa nhìn thấy người chết. Trong khi Tuyết
thét lên, nhào lại thây ma thì Hưng cũng vừa nhìn thấy cặp
lông mày xếch ngược và đôi mắt của anh ta giống hệt như cặp
mắt vừa rồi chàng nhìn thấy trong bóng tối khi đang làm tình
với Tuyết...
Sau khi nhà chức trách chở thây ma chồng nàng và Tuyết đi rồi.
Hưng mới lững thững trở về nhà. Thân thể chàng rã rượi và đầu
óc căng thẳng. Trong đầu chàng lúc nào cũng mường tượng có cặp
mắt xếch ngược nhìn mình đăm đăm.
Đêm đã khuya. Có lẽ mọi người đã đi ngủ rồi, mặc dù đèn đuốc
ngoài phòng khách vẫn sáng choang. Hưng bước vô nhà, nhìn ngay
thấy bức họa bé Hai chèo thuyền trên biển còn trong giá vẽ đặt
giữa phòng khách. Chàng không ngờ bức họa lại đẹp như vậy.
Tà áo của bé Hai bay ra sau làm cho chàng liên tưởng tới những
ngọn gió ngoài khơi mát lạnh trong buổi trưa nắng gắt trên mặt
biển. Bộ ngực bé Hai căng tròn, nhú lên to hơn bộ ngực thực
của nó. Cái eo thon nhỏ và những đường cong dính sát vô chiếc
quần của người đứng ngược chiều gió trên biển cả trông mới man
rợ làm sao.
Có thể nói, khuôn mặt bé Hai trong tranh là cả một kho tàng
nghệ thuật thực sống động. Chiếc miệng con nhỏ chu lên trông
mới bướng bỉnh làm sao. Nhất là cặp mắt nhướng cao làm cho
người coi tranh nhìn thấy ngay động tác trườn mình về phía
trước của người đang chèo thuyền. Hưng say sưa nhắm nhìn bức
họa không chớp mắt. Chàng có cảm tưởng như mình đang ngồi trên
thuyền như hồi trưa trên biển cả.
Bỗng Hưng rùng mình, lạnh tóc gáy. Chàng vừa nhìn thấy cặp
lông mày trong tranh xếch ngược. Cặp mắt như mở lớn hơn. Con
ngươi đứng tròng và trợn ngược. Màu sắc trong tranh đảo lộn.
Hình nhưcó gió biển thực sự thổi lồng lộng trong tranh vẽ.
Hưng lui lại vài bước, chàng vịn tay vô thành ghế. Sóng nước
mịt mờ trước mặt. Âm thanh biển cả ào ạt choáng váng. Cặp mắt
xếch ngược và trợn trừng kia to ra hơn. Lồi ra không gian.
Choáng hết vùng biển trước mặt ánh mắt cuồng nộ lóe lên giận
dữ tới ghê người.
Hưng loạng choạng lùi thực nhanh về phía sau. Chàng vừa định
thét lên thì có người từ phía sau ôm lấy thân mình của chàng
và nói.
- Ông Hưng, coi chừng té.
Hưng quay lại nhìn thấy mình nằm gọn trong tay anh chàng kỹ sư
Mỹ to con. Chàng cố gượng nói.
- Tôi thấy hơi chóng mặt một chút thôi. Anh chưa đi ngủ à?
- Tôi ngủ không được. Để tôi đưa ông về phòng nghỉ nhé. Ông có
sao không?
- Không sao đâu. Xin cám ơn, tôi đi một mình được mà.
Hưng bước từ từ về phòng. Lên tới lưag chừng cầu thang. Chàng
quay lại nhìn bức tranh. Hình ảnh bé Hai đẹp tuyệt vời đứng
trèo thuyền trong gió biển lồng lộng. Bộ ngực tròn lẳng kia đã
có lần chàng xoa nhẹ lên đó thật dịu dàng tình tứ. Cặp mắt nó
bây giờ đẹp làm sao. Chàng nhìn anh chàng kỹ sư Mỹ mỉm cười.
- Chúc ngủ ngon nhé.
- Dạ, xin chúc ông ngủ ngon.
(Hết Phần 9 … Xin xem tiếp
Phần
10) |