Khi Hưng thức dậy,
Jean vẫn còn ngủ ly bì. Chàng thay quần áo, nhón gót bước nhẹ
ra ngoài. Mặt trời đã lên thực cao. Dưới phòng vẽ của Jean tấp
nập những người. Hưng hơi ngạc nhiên, chàng rảo bước tới đó.
Tiếng kèn đám ma bắt đầu rung lên những âm điệu làm Hưng thấy
rờn rợn. Chàng bước vào phòng trong màn hương khói mịt mù.
- Thưa ông kỹ sư, sắp tới giờ liệm xác rồi.
Hưng trả lời như một cái máy.
- Dạ, xin các ông cứ làm theo những gì gia đình mong muốn.
Người đàn ông lớn tuổi vừa nói, ngập ngừng hỏi chàng.
- Dạ... thưa ông kỹ sư. Chúng tôi muốn nói tới bà Jean ạ
- Các ông thấy cần sự có mặt của bà ấy hay không?
Người đàn ông nhanh nhẹn nói.
- Dạ... dạ... phải có mặt bà ấy mới được chứ ạ.
Hưng nhìn thực nhanh chung quanh. Chàng thấy người thiếu phụ
ôm đứa con ngồi bẹp dí trong một góc phòng.
Chàng hỏi:
- Còn ý kiến của bà vợ chính thức ông Tiến ra sao thưa ông?
Người đàn ông trả lời ngay.
- Bà Jean rộng lòng cho cơ ấy dự tang lễ này là quí hóa lắm
rồi.
Hưng sửng sốt, chàng ngẩn nhơ nhưmình vừa nghe lộn một điều gì.
- Tôi muốn nói vợ chính thức có hôn thú và con ông Tiến đó
thưa ông.
- Dạ... thưa ông kỹ sư tôi biết.
- Tôi có thể nói chuyện với bà ấy một chút được không?
- Dạ... dạ, thưa ông kỹ sư. Nếu ông muốn, xin cứ tự nhiên ạ.
Hưng tiến tới gần thiếu phụ nọ. Chàng ngồi xuống hỏi:
- Thưa chị, tôi xin lỗi hôm qua chưa kịp nói chuyện với chị.
Tuy nhiên, tôi đã được bà Jean cho biết hết những gì chị cho
bà ấy hay. Hôm nay tôi muốn hỏi xem ý kiến của chị thế nào về
tang lễ của anh Tiến ạ?
Ngần ngừ một lúc, vợ Tiến nói:
- Thưa ông kỹ sư, bà Jean còn giữ nhiều tiền của chồng tôi nữa
không ạ. Tôi muốn tang lễ này phải làm cho bà con họ hàng biết
một chút để mẹ con tôi còn dám nhìn mọi người chung quanh nữa.
Hưng thấy như sáng nay mình lạc vào một thếgiới khác lạ Những
gì chàng phân vân từ tối qua tới giờ trở nên lãng xẹt Chàng
nhìn một vòng. Mấy ông thầy chùa đang tụng kinh. Mấy ông thầy
cúng đang ngồi nhai trầu nhóp nhép. Một dàn nhạc đám ma cũng
có tới sáu bảy ông. Trong phòng chật ních những người chàng
chưa hề biết mặt. Ai nấy mặt mũi hớn hở, cười nói luôn mồm.
Bên dưới quan tài một chiếc bàn không biết ai mang từ đâu tới.
Trên bàn đầy thức ăn. Chàng thấy cả một con heo quay thực to
và năm bảy con gà luộc, còn cả nguyên con trên đa.
Chàng tần ngần nói:
- Thưa chị, tôi cũng không biết gì về chuyện này.
Có tiếng người đàn ông lớn tuổi vừa nói chuyện với Hưng nói từ
đằng sau tới.
- Thưa ông kỹ sư. Xin ông lo cho chúng tôi về cái khâu này.
Nếu không thì kẹt lắm đó ạ.
- Ông muốn tôi phải làm gì?
- Xin ông kỹ sư can thiệp dùm, xem anh Tiến còn để lại bao
nhiêu tiền cho bà Jean, để bà ấy chi cho chúng tôi nữa ạ.
Bây giờ thì Hưng mới vỡ lẽ ra, con đường sáng nay chàng đang
bước vào là cái giống gì! Có một điều không biết khi chàng nói
ra. Người ta có chịu tin hay không. Hiện nay trong ngân hàng
của Tiến chẳng những không còn một đồng xu nào nữa. Mà tiền
chàng nợ thẻ tín dụng có lẽ hơi nhiều. Đó là chưa kể tới tiền
học mượn của chính phủ chưa trả được bao nhiêu. Có lẽ tết nhất
bây giờ đừng nên dính vào chuyện này nữa là hơn. Hưng thủng
thẳng nói:
- Dạ, xin ông để tôi chuyển lời lại với bà Jean. Nhưng có lẽ
khi nói chuyện với bà ấy phải có mặt người thân của anh Tiến
thì mới hợp lý.
Người đàn ông lớn tuổi nói ngay.
- Thưa ông kỹ sư, để tôi và con gái tôi tới nói chuyện với bà
Jean có được không ạ?
- Dạ, xin lỗi ông. Như vậy ông là bố vợ của anh Tiến phải
không ạ?
- Dạ, thưa ông vâng ạ.
Hưng mừng thầm, như vậy là chàng sẽ đổ tránh nhiệm lên đầu
thằng cha này. Chàng hơi cúi mình làm ra vẻ lễ phép, nói:
- Dạ, thưa bác, vậy mà từ hôm qua tới giờ bác không nói. Để
cháu lên nhà trên bảo Jean xuống đây gặp bác ngay.
Bố vợ Tiến có vé hân hoan lắm nói:
- Dạ, xin ông kỹ sư chuyển lời giùm.
Hưng trở về phòng. Chàng nói hếtmọi chuyện cho Jean nghe. Nàng
mỉm cười, đưa cuốn sổ ngân hàng cho Hưng coi rồi nói:
- Có lẽ em phải trở về Mỹ nay ngày hôm nay. Bởi vì với anh
Tiến, em chẳng còn nhiệm vụ gì nữa. Tất cả gia tài của anh ấy
em để lại đây cho gia đình bên vợ anh ấy muốn làm gì thì làm.
Hưng ngẩn ngơ về quyết định đột ngột của Jean, chàng hỏi.
- Còn công việc của hãng thì sao?
- Anh còn lạ gì nữa. Từ hôm qua đây tới giờ, em đã làm cái gì
đâu. Tất cả mọi chuyện đều do anh xếp đặt hết rồi phải không?
- Nhưng ít nhất, giấy tờ đều do em ký tên chuyển về Mỹ mà.
- Anh muốn em phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một lúc, Hưng đề nghị.
- Hay là em vô Saigon lánh mặt ít hôm rồi quyết định sau có
được không?
Jean gật đầu, hỏi:
- Anh tính bao giờ em lên đường?
- Có lẽ ngay bây giờ là tốt nhất. Anh có nhà mấy người thân,
em cứ tới đó ăn ở tự nhiên. Có chuyện gì anh sẽ đánh điện cho
em. Bây giờ em viết một lá thư từ giã, để lại cho mọi người,
như vậy anh dễ ăn nói với họ.
Jean ôm chầm lấy Hưng, hôn lên môi chàng. Chưa bao giờ nàng
thấy được ai lo lắng cho mình trong nhưng lúc bối rối này
nhưHưng. Nàngchắc chắn mộtđiều; nếu không đi lánh mặt, thế nào
cũng bị rắc rối về những người trong gia đình của bên nhà vợ
Tiến. Nàng viết thư liền và ra đi ngay.
Hưng nhờ một anh kỹ sư Mỹ dắt Jean đi vòng theo mé hông nhà
xuống núi để không ai nhìn thấy họ. Hai người mướn xe ôm ra
phi trường rồi anh ta mới trở về nhà. Trong khi ấy, đám ma
tưng bừng như một ngày hội lớn. Người ta ăn uống ồn ào chẳng
khác gì một tiệc cưới. Chàng tìm gặp ông bố vợ Tiến cho biết
không thấy Jean ở nhà trên, chàng nói có gõ cửa phòng ngủ mà
không thấy ai trả lời. Ông ta có vẻ tự tin nói:
- Thưa Ông kỹ sư, có lẽ bà ấy mệt mỏi vì bận rộn lo lắng cả
ngày hôm qua, nên cứ để cho bà ấy ngủ một chút nữa cũng không
sao. Chúng tôi dời giờ tẩm liệm, đóng nắp quan tài tới chiều
cũng được.
Hưng mừng thầm trong bụng. Như vậy càng hay, tới khi mọi người
biết Jean không còn ở đây nữa thì nàng đã tới Saigon rồi. Càng
đỡ phải lo nghĩgì nữa. Nghĩ vậy Hưng thủng thẳng nói:
- Thưa bác, mọi sự đều do bác định đoạt.
- Thưa ông kỹ sư, được mà. Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ mời ông kỹ
sư dùng với chúng tôi một chút gì cho ấm bụng buổi sáng nhé.
Không đợi cho Hưng có bằng lòng hay không. Ông bố vợ Tiến kéo
ghế cho chàng ngồi chính giữa vợ Tiến và ông. Hưng lật đật nói.
- Dạ... dạ... xin phép bác cứ để cho cháu tự nhiên mà.
- Được được, xin ông kỹ sư cứ tự nhiên cho.
Hưng quay qua bắt chuyện vởi vợ Tiến.
- Chị Tiến thành hôn với anh ấy bao lâu rồi?
- Dạ... thưa anh. Tụi em lấy nhau cũng bốn năm năm rồi. Ngay
từ khi anh ấy lấy bằng kỹ sư ạ.
Hưng mỉm cười. Chàng còn lạ gì Tiến vừa ra trường được mấy
tháng nay. Như vậy là anh chàng này làm đám cưới với cô nàng
từ khi mới lên đại học. Sau khi tốt nghiệp, may mắn xin được
vô hãng chàng đang làm rồi lấy Jean liền. Kể ra cái số thằng
này cũng hào hoa thực. Hưng hỏi:
- Chị được mấy cháu rồi?
Dạ, tụi em mới có một đứa con trai này thơi.
- Cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ thưa anh, cháu được hơn một tuổi rồi ạ.
Hưng. ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao chị không qua Mỹ sống với anh ấy?
- Thưa anh, không hiểu sao, giấy tờ tụi em trục trặc mãi chưa
xong.
- Sao chị không lo luật sư làm giấy cho mau?
- Dạ... anh Tiến nói lo xong rồi, nhưng còn chờ chính phủ Mỹ
trả lời.
- Hôm anh Tiến qua đây làm việc có báo cho chị biết không?
- Dạ... anh ấy có viết thư bảo sẽ về thăm nhà trong tháng này.
Chứ em đâu có biết là anh ấy đã tới đây rồi.
Hưng nghĩ ra ngay, làm sao Tiến có thể để vợ biết được mình về
Việt Nam làm việc. Bởi vì còn cô vợ Mỹ này dấu vào đâu. Hèn
chi anh chàng xin phép mình cuối tuần này, có một chút kết quả
về mẫu cát rồi thì đi nghỉ phép một tuần lễ thăm bà con.
- Vậy ai cho chị biết anh Tiến qua đời?
- Dạ... cô em họ anh ấy ở Sàigon đánh điện tín cho em mới biết.
Hưng chép miệng nói:
- Kể ra anh Tiến cũng tệ thực. Nếu tôi biết anh ấy có vợ con
rồi. Tôi đã để cho anh ấy về thăm chị ngay từ hôm đặt Chân tới
đây.
- Dạ thưa anh. Các anh qua đây lâu chưa?
- Cũng mấy tuần rồi.
Hưng biết không nên nói nhiều về chuyện có thể dính dáng tới
Jean nên chàng cố tình nói qua chuyện khác, chàng hói:
- Chị quen anh Tiến lâu chưa?
- Thưa anh, anh Tiến ở cùng xóm với em từ thuở nhỏ.
- Ở đâu lận?
- Dạ, tụi em ở Đà Nẵng.
Bây giờ Hưng mới để ý vợ Tiến. Có lẽ nàng cũng bằng hoặc hơn
tuổi anh ta. Thân hình thon nhỏ, nhưng khuôn mặt trái xoan với
nước da bánh mật thật có đuyên. Mặc dù đã có vài nét nhăn nho
nhỏ trên khóe mắt.
- Anh Tiến ở chung với cha mẹ à?
- Dạ không, anh Tiến mồ côi từ thuở nhỏ ở nhà ông chú làm nghề
chài.
- Tôi lại cứ tưởng Tiến là con nhà giàu, được ăn học đàng
hoàng nên mới giỏi giang như vậy.
- Dạ... dù nghèo nàn, mồ côi, nhưng anh Tiến chăm học lắm. Bởi
vậy khi anh ấy trốn ông chú đi vượt biên. Qua Mỹ mới có mấy
năm là đã có bằng kỹ sư rồi.
- Anh Tiến có gửi tiền về nhà đều đặn không?
- Anh ấy nói tiền phải đầu tư vào công ty. Chờ cho mẹ con em
qua mới khá được.
- Nhưng Tiến cũng phải có chút đỉnh hàng tháng cho chị nuôi
con chứ?
- Dạ, sau đám cưới. Anh ấy có gửi chút ít. Rồi cho mãi tới
tháng vừa qua mới có vài trăm.
Hưng biết ngay, dù cho Tiến có muốn gửi tiền cho vợ cũng làm
gì có tiền mà gửi. Vừa rồi gửi được vài trăm là vì sau khi tốt
nghiệp đại học. Có việc làm nên mới nhín ra chút ít gửi về.
Hơn thếnữa, tiền có dưbao nhiêu cũng phải trả nợ ngân hàng, vì
Tiến tiêu vào thẻ tín đụng nhiều quá rồi. Có lẽ là ngay từ khi
đám cưới với cô nàng này.
Chàng hỏi:
- Rồi làm sao mẹ con chị sống được?
- Dạ, hồi chưa lấy anh Tiến em cũng đã có cái quán cà phê nho
nhỏ rồi.
- Từ ngày cưới tới giờ. Anh Tiến có về thăm chị thường không?
- Dạ, chỉ có lần đó, rồi bận làm ăn miết, anh ấy cứ hẹn hoài.
Hưng từ từ nói:
- Không biết chị có muốn nghe tôi nói thực không?
- Dạ... dạ... xin anh cứ nói. Em muốn nghe mà.
- Tôi làm chung sở với Tiến, nên biết được rằng, anh ta chỉ
lấy được bằng kỹ sư mấy tháng nay thôi.
Cả vợ Tiến và ông bố vợ cùng chưng hửng. Hưng thấy ông ta từ
nãy tới giờ để chàng nói chuyện với con gái, ngồi ăn uống thật
ngon lành. Bỗng nghe chàng nói, đang cho miếng thịt vào miệng,
vội vàng bỏ ra liền, quay qua Hưng
hớt hải hỏi:
- Thưa ông kỹ sư... Chuyện đó có thực sao? Không lý nào...
Hưng quay về phía ông ta nói:
- Thưa bác, cháu là cấp trên của Tiến. Không lý cháu lại không
biết một chút khả năng gì của nhân viên mình hay sao?
- Nếu như vậy thì tiền bạc nó bó vào hãng hùn vốn ra sao hả
ông?
Hưng mỉm cười. Chàng cố nói thực nhẹ nhàng.
- Chắc anh Tiến nói chơi thôi. Hãng tụi cháu làm, vốn đầu tư
cả chục tỷ Mỹ kim. Anh Tiến mới ra trường, lo trả nợ tiền học
chưa xong, làm gì có tiền mà đầu tư như vậy cơ chứ.
Ông bố vợ Tiến trông thẫn thờ ra mặt, nói như rên rỉ:
- Không lý nó đám gạt cả tôi hay sao?
Hưng bỗng thấy một bàn tay luồn dưới bàn nắm chặt lấy đùi mình.
Chàng biết ngay là bàn tay của vợ Tiến nên quay lại xem cô ta
muốn nói gì.
- Anh Hưng ơi... Xác anh Tiến còn nằm kia. Quan tài chưa đậy
nắp. Anh không nói chơi đó phải không? Dù biết là vợ Tiến thò
tay nắm lấy đùi mình một cách
kín đáo để nói một chuyện gì đàng hoàng. Nhưng quả thật đây là
chỗ yếu của Hưng. Thân thể chàng từ từ nóng lên thực nhanh.
Mặc dù câu nói của nàng làm cho Hưng ớn lạnh. Hưng run run nói:
- Những gì tôi nói đây. Bác và chị Tiến có thể hỏi Jean và cả
hai anh chàng kỹ sư Mỹ làm việc với chúng tôi thì biết ngay
chứ gì.
Nước mắt vợ Tiến từ từ chảy dài xuống má. Răng nàng cắn chặt
lên môi. Nhưng quả thực điều đó không làm Hưng bận tâm mà là
bàn tay nàng đang nắm chặt lấy đùi chàng. Không hiểu vô tình
hay cố ý. Bàn tay ấy lại nắm tuốt lên phía trên, nên khi cơ
thể Hưng nóng lên. Bắp thịt căng cứng thì đụng vô tay nàng
liền. Vợ Tiến vẫn để yên tay ở đó Nhưng tự nhiên ánh mắt khác
lạ. Hưng không dám nhìn
vô mắt nàng. Làm bộ quay qua bố vợ Tiến nói:
- Bác có muốn gặp Jean liền bây giờ không?
Ông ta xô ghế đứng dậy ngay, lật đật nói:
- Dạ... dạ... cảm phiền ông kỹ sư, cho tôi nói chuyện với bà
Jean ít câu liền bây giờ được không ạ? Hưng mừng trong bụng,
quay qua vợ Tiến hỏi:
- Chị Tiến có muốn đi chung khôngl
Vợ Tiến gật đầu. Ba người lật đật rời bàn ăn lên nhà trên. Tự
nhiên Hưng thấy hình như vợ Tiến cố tình đi sát vô mình chàng.
Lên tới nhà trên Hưng gặp nay một anh chàng kỹ sư Mỹ đang lon
ton đi ra. Chàng vờ hỏi:
- Anh thấy Jean thức dậy chưa?
Anh chàng kỹ sư Mỹ biết Hưng dàn cảnh. Vì lúc nãy Hưng và Jean
đã cho mọi người trong nhà biết hết sự thực rồi. Bởi vậy anh
ta đáp tỉnh bơ:
- Từ sáng tới giờ tôi không thấy cô Jean đâu cả. Không biết có
ở trong phòng không?
Hưng cám ơn anh ta rồi tới phòng Jean gõ cửa. Chàng gõ liên
tiếp mấy lần mà không có tiếng trả lời. Hưng còn lạ gì giờ nay
Jean đang ở đâu nữa. Nhưng đã đóng then thì phải đóng cho trọn
vẹn vai trò của mình. Chàng tiếp tục gõ cửa cho tới khi ông bố
vợ Tiến nóng ruột nói:
- Hay là ông kỹ sư cứ mở cửa vào đại đi.
Hưng không nói gì, vặn ống khóa mở cửa liền. Lẽ dĩ nhiên là
trong phòng làm gì có ai. Đồ đạc bừa bộn. Cả vợ Tiến và ông bố
vợ cùng ngẩn ngơ như người mất hồn: Vợ Tiến sau một lúc mất
thần. Nàng bình tĩnh lại ngay và bắt đầu lục lọi Đồ đạc của
Tiến còn nguyên. Quần áo, thư từ, sách vở, cho tới những món
kỷ niệm nhỏ nhặt mỗi lần về thăm vợ cũng còn đây. Bỗng ông bố
vợ Tiến nhặt lá thư
để trên mặt bàn run run nói:
- Hình như con nhỏ này để lại một lá thư.
Hưng làm bộ nói.
- Cô ấy gửi cho ai thưa bác?
- Có lẽ cho vợ thằng Tiến đây mà. Ông kỹ sư giúp tụi tôi đọc
lá thư này xem sao.
Hưng cầm lá thư bóc ra, trong khi vợ Tiến ngưng lục lọi tới
bên cạnh chàng nói:
- Anh dịch ra dùm đi anh.
Hưng hằng hắng lấy giọng rồi dịch từng chữ trong bức thư. Nghe
dịch xong bức thư. Ông bố vợ Tiến lật luôn mấy cuốn sổ nhà
băng và thấy chỉ còn ở đó vài chục bạc. Ông xem luôn một xấp
giấy nợ thẻ tín dụng mà Tiến còn thiếu, thở dài ảo não nói:
- Như thế này còn ở đây làm cái gì nữa. Tôi đâu có ngờ thằng
Tiến nó đốn mạt như vậy?
Nói xong, ông quay qua vợ Tiến tiếp luôn.
- Thôi, trưa nay tao về Đà Nắng. Chồng con mày, mày muốn làm
gì thì làm. Tao không muốn dính vô nữa.
Vợ Tiến hốt hoảng nói to:
- Trời ơi, bố bỏ con ở đây hay sao?
Ông bố vợ Tiến gắt:
- Chứ tao làm được cái gì bây giờ. Mày không thấy con nhỏ Mỹ
nó viết cái lá thư đó hay sao. Bây giờ chưng tờ hôn thú ra mà
ở đây trả nợ à? Về đi thôi!
Vợ Tiến ngồi bệt xuống giường thút thít khóc. Trong khi ông bố
vợ vùng vằng bỏ ra ngoài. Ông ta đi được một lúc, trở lại nói
với Hưng.
- Bây giờ xin ông kỹ sư lo giùm cho chúng tôi một việc sau
cùng. .
Hưng lật đật nói.
- Dạ... dạ, thưa bác muốn cháu làm gì ạ?
Ông có thể để tôi thu xếp đồ đạc còn lại của thằng rể tôi về
Đà Nẵng chiều nay được không?
- Dạ... dạ được chứ thưa bác.
- Còn một điều nữa, ông đã làm ơn xin làm ơn cho trót
- Dạ, bác cứ nói đi.
- Xin ông kỹ sư đừng tiết lộ vụ này ra với ai. Để rồi chúng
tôi ưnh sau.
- Dạ, xin bác cứ yên tâm. Chuyện riêng tư của anh Tiến mà.
Cháu đâu có đám xía vô.
- Được vậy thì chúng tôi xin cám ơn ông kỹ sư lắm.
Nói xong, ông ta bỏ đi ngay và chỉ một lúc sau. Một chiếc xe
/am chạy tới đậu trước sân. Mấy người đi chung với ông vô
phòngTiến dọn nhà liền. Thựcra thì cũng chẳng có gì nhiều. Mấy
va ly quần áo, sách vở và một chút đồ đạc lặt vặt Tiến để ý
thấy ông thu dọn luôn cả đồ đạc của Jean, nhưng chàng cố lờ đi
như không biết.
Lúc ấy vợ Tiến lại bám sát lấy chàng hỏi han đủ chuyện. Nàng
theo luôn Hưng về phòng chàng, nên dù cho Hưng có muốn ngăn
cản ông bố vợ Tiến dọn dẹp những gì của Jean cũng thật khó nói.
Nước mắt vợ Tiến chảy dài trên gương mặtnhỏ nhắn. Nàng luôn
luôn đứng sát vô mình chàng. Nhất là những lúc không có ai.
Hưng đã để ý thấy những đụng chạm ấy không còn là vô tình nữa.
Bộ ngực của nàng tì mạnh vô lưng chàng nhiều lần và hơi thở ấm
áp của nàng cũng đã phà lên gáy Hưng...
Bây giờ Hưng đã nắm được trọn vẹn câu chuyện về cuộc đời Tiến
và cả vợ con Tiến nữa. Đúng là kẻ cắp gặp bà già. Gái giang hồ,
gặp trai tứ chiến. Đứa con của vợ Tiến kia làm sao là con của
Tiến được. Tính vào thời gian Tiến học hành không trở về Việt
Nam được và thời gian vợ Tiến mang bầu là biết ngay. Nàng lại
là chủ tiệm một quán cà phê ôm như vậy thì còn gì để nói nữa.
Khi Hưng đưa vợ Tiến trở về ng.ọn tháp hải đăng, nơi để xác
Tiến thì mọi người vẫn còn ăn nhậu. Chàng để ý không thấy ông
bố vợ Tiến và đứa nhỏ nói là con Tiến đâu Nhưng không hiểu sao,
vợ Tiến vẫn thật bình thản. Nàng luôn đi sát bên Hưng hỏi han
và nhờ vả đủ chuyện. Cho tới chiều tối. Vợ Tiến bảo nhà hòm
đậy nắp quan tài lại Nước mắt nàng vẫn ràn rụa hầu như không
bao giờ ngừng chảy từ sáng tới giờ.
Sau khi nắp quan tài đậy lại rồi. Vợ Tiến cho cả đám thầy cúng,
đội kèn đám ma và thầy chùa tụng niệm về hết. Nàng nói mọi
người mệt mỏi rồi nên về nhà nghỉ một đêm, để sáng mai đưa
linh cửu Tiến ra nghĩa trang. Căn phòng được đóng cửa lại với
quan tài của Tiến nằm trong đó. Khi bóng tối chụp xuống. Vợ
Tiến xin phép Hưng cho nàng ngủ tạm ở phòng của Jean và Tiến
vì không dám ở lại bên quan tài Tiến một mình. Bây giờ Hưng
mới thấy tài tháo vát của vợ Tiến. Một mình nàng quyết định
mọi việc thật đâu vào đó.
Chàng cũng biết rằng, thế nào tối nay vợ Tiến cũng mò sang
phòng chàng. Vừa chợp tối, Hưng đi tắm rửa vì sự xét đoán của
Hưng không thế nào sai được. Lúc chiều, trước khi rời khỏi
phòng. Vợ Tiến đã ngả vô lòng chàng khóc nức nở rồi bất chợt,
nàng ôm lấy Hưng hôn vô môi chàng một nụ hôn tưởng không bao
giờ rứt. Hai bàn tay của nàng cũng mò mẫm trên thân thể Hưng
làm chàng phải
tê dại…
Cũng vì thế mà tối nay, Hưng phải tắm rửa cẩn thận và lên
giường nằm chờ. Lẽ dĩ nhiên, cửa phòng chàng hé mở để nàng có
thể tự tiện mở lấy nếu chàng ngủ quên. Hưng biết rằng tối nay
có thể là đêm sau cùng chàng ngủ với một người đàn bà lạ một
cách đễ dàng và thoải mái như thế này. Vì tối mai, vợ chàng sẽ
tới phi trường Saigon rồi. Nếu có mặt Đào ở đây, mọi chuyện
nhăng nhít kể như phải chấm dứt, nếu có cũng chỉ còn là những
lén lút vụn trộm mà thôi.
Suy nghĩ miên man mãi tới lúc ngủ quên đi hồi nào không hay.
Khi thức dậy, mặt trời đã lên cao. Vài tia nắng đã chiếu qua
cửa sổ len lói vô phòng. Hưng giật mình nhìn đồng hồ. Chàng
ngồi bật dậy, mặc quần áo tới xem tang lễ đang cử hành ra sao.
Hưng ngạc nhiên khi thấy nhà cửa vắng tanh. Căn phòng chứa xác
Tiến vẫn đóng cữa im lìm. Chàng vội vàng rảo bước xuống xem
chuyện gì đã xảy ra. Tới nơi, chàng thấy trước cửa có dán một
miếng giấy đề mấy chữ.
“Xin quí vị ra về. Linh cửu của anh Tiến sẽ được chở về Mỹ cho
thân nhân chôn cất theo lời yêu cầu của gia đình. Mọi chi phí
trong những ngày qua, xin liên lạc với ông Hưng vào sáng mai.
Chân thành cảm tạ qúi vị.”
(Hết Phần 21 … Xin xem tiếp
Phần
22) |