| Sau cùng, chàng 
                  mệt ngất ngư, đành lăn ra mà thở hào hển. Jean nằm bên cạnh 
                  chàng vuốt ve âu yếm. Dù bàn tay và miệng lưỡi nàng có mò mẫm 
                  cách mấy cũng không thế nào làm cho chàng hứng tình lên được 
                  nữa. Tiến mở mắt trừng trừng nhìn lên khắp phòng. Chàng tức 
                  tối không hiểu thằng cha nào lại có phép thần thông biến ra 
                  khỏi căn phòng này được kể cũng lạ.
 Tiến cố kiểm soát xem mình có sơ hở gì để cho tên đốn mạt ấy 
                  lợi dụng mà thoát ra ngoài được hay không. Nhưng chàng thấy 
                  mình không có một mảy may sơ xuất
 nào cả. Căn phòng nhỏ nhắn này thì núp vào đâu. Nó phải là một 
                  thằng đàn ông to tướng chứ có phải là con kiến đâu mà ẩn núp 
                  dễ dàng như vậy.
 
 Sau cùng, Tiến nghĩ ra một cách. Chàng làm bộ nói:
 - Em có mệt không. Anh về phòng để em ngủ kẻo mất sức ảnh 
                  hưởng tới tinh thần làm sao ngày mai em vẽ được.
 Jean vẫn ôm cứng lấy chàng nũng nịu nói.
 - Em chưa mệt đâu, anh nằm với em chút nữa nghe. Nghe Jean nói, 
                  Tiến càng tức muốn hộc máu ra. Chàng muốn trở mặt xáng cho 
                  nàng một cái bạt tai cho hả cơn
 giận. Nhưng Tiến cốnhịn nhục, chàng hôn lên miệng nàng thì 
                  thầm.
 - Thôi, em ngủ đi. Anh biết mấv hôm nay em lo cho căn phòng 
                  này nên mệt lắm rồi. Để anh về ngủ nghe. Anh nhất định về ngủ 
                  thực sao. Hình như anh còn
 chưa có gì mà...
 
 Tiến biết vợ mình rất tinh ý. Chàng còn chưa đạt được khoái 
                  cảm sau cùng thì làm sao qua mắt được nàng. Có lẽ đóng kịch 
                  thì phải đóng cho tới cùng. Tiến lại làm bộ nói.
 - Em có chắc là không mệt mỏi gì phải không?
 Jean cắn nhẹ vô tai Tiến cười thực dâm dật.
 - Em còn muốn anh làm cho em mệt ngất ngư nữa kìa. Từ nãy tới 
                  giờ đã có gì đâu.
 
 Tiến thấy vợ chàng đóng kịch thực giỏi. Nàng nói như vậy có 
                  nghĩa là chàng chưa làm cho nàng hứng tình lên được Như vậy có 
                  khác gì bào chữa thật tài tình cho vụ
 thân thể nàng mềm sèo lạnh ngắt này đâu. Tiến cắn răng leo lên 
                  mình vợ. Chàng làm bộ ngả ngớn.
 - Tưởng em mệt rồi nên anh cho em nghỉ. Nếu vậy anh làm cho em 
                  biết nhé.
 Jean nói như thách thức.
 - Ừ, anh làm đi. Em đang chờ đợi nè.
 
 Tiến kéo hai chân vợ gác lên vai. Đẩy cho thân thể nàng cong 
                  lên như con tôm luộc. Hai tay chàng nắm lấy ngực nàng đè mạnh 
                  thân thể xuống. Chàng biết, dù có làm gì đi nữa mà đầu óc 
                  chàng còn vương vấn vụ ngoại tình của vợ vừa rồi, cũng không 
                  thế nào làm chàng hứng tình lên được. Tiến nghĩra một cách. Cứ 
                  tưởng tượng như người nằm dưới thân thể mình bây giờ là một cô 
                  gái khác, chắc
 chắn sẽ đem tới lạc thú cho thân thể dễ dàng hơn.
 
 Vô tình, Tiến nhìn lên vách tường. Chàng thấy bức hình bé Hai 
                  khỏa thân chèo thuyền trên biển. Bộ ngực cau non tròn lẳng, 
                  mát rượi. Từ hồi nào tới giờ, Tiến vẫn ao ước những thứ nho 
                  nhỏ xinh xinh nhưthế. Lớn lên ở Mỹ, những người bạn gái chàng 
                  toàn là dân da trắng, thân thể to lớn, kềnh càng đầy ăm ắp. 
                  Tới khi lấy Jean, da thịt nàng cũng thuộc loại quá khổ. Bộ 
                  ngực to như trái dưa hấu, khi cởi
 quần áo, xệ xuống tới gần bụng thấy mà ghê.
 
 Hai cặp đùi nàng to như hai cái cột đình. Khi banh ra trống 
                  hốc. Cũng vì vậy mà khi được tin theo Hưng về Việt Nam làm 
                  việc, Tiến mừng vô hạn. Chàng tin chắc chắn rồi sẽ được hưởng 
                  lạc thú trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cây nhà lá vườn 
                  rồi.
 
 Tuy nhiên, chàng như bị mắc cái eo. Jean theo chàng sát nút 
                  như hình với bóng, nên Tiến chưa có dịp nào du hí một mình mà 
                  tìm của lạ được. Chỉ có một lần. Tối đó chính Jean lại nhờ 
                  chàng đưa bé Hai về. Nàng sợ nó còn nhỏ, đi đêm một mình nguy 
                  hiểm. Hôm ấy đi vẽ trên biển về, Jean vẽ chưa xong nên đưa bé 
                  Hai về nhà vẽ tiếp. Còn Hưng đã ở lại trên thuyền mãi tới 
                  khuya vẫn chưa thấy đâu. Bởi vậy, Tiến mới có dịp đưa bé Hai 
                  về.
 
 Con đường từ nhà trên sườn núi xuống tới Cầu Đá tối om, Tiến 
                  phải dùng đèn pin soi đường. Cây đèn pin và những cục pin làm 
                  tại Việt Nam này chỉ soi sáng lờ mờ một khoảng trước mặt chưa 
                  đầy một thước. Chàng và bé Hai phải đi thực chậm, trăng lưỡi 
                  liềm lù mù chẳng giúp ích được bao nhiêu.
 Bé Hai và chàng phải đi sát vào nhau cho khỏi vấp té.
 Đi xa nhà một đoạn dài, im lặng mãi, Tiến mới khơi chuyện nói 
                  với bé Hai cho đỡ buồn.
 - Cháu mấy tuổi rồi?
 - Dạ, cháu gần mười lăm tuổi rồi.
 Tiến ngạc nhiên kêu lên.
 - Cháu mười' lăm tuổi rồi thực hay sao. Chú trông cháu chỉ 
                  bằng đứa trẻ lên bảy, lên tám ở Mỹ là cùng. Bé Hai cười khúc 
                  khích hỏi Tiến, làm chàng ngẩn người
 tới thích thú.
 - Tuổi bảy hay tám gì đó ở Mỹ tụi chúng nó đã biết ngủ với con 
                  trai chưa hả chú?
 Tiến nghĩ con bé này chịu chơi nên không ngần ngại trả lời.
 - Tuổi đó chắc chắn chưa biết gì, nhưng tuổi mười lăm thì đa 
                  số đã có bạn trai rồi. Em có bạn trai chưa?
 Hình như con bé bị chạm tự ái, cười hì hì, nói:
 - Chú tưởng chỉ có gái Mỹ ở tuổi đó. Thân thể to con mới có 
                  bạn trai được thôi hay sao. Còn gái Việt Nam nhỏ con như cháu 
                  chưa biết gì như con gái bảy tuổi ở Mỹ hay sao. Ai thì không 
                  biết, còn cháu thì đi xa hơn cái chuyện đó nhiều.
 - Không lý em có chồng rồi hay sao?
 - Con gái ở Việt Nam, mười lăm tuổi có chồng là chuyện thường. 
                  Cháu thì chưa có chồng. Nhưng chuyện vợ chồng đối với cháu 
                  chưa chắc gì đứa con gái nào có chồng rồi cũng biết nhiều hơn 
                  cháu đâu.
 Tiến ôm nhẹ lấy vai Hai hỏi nhỏ.
 - Như vậy em đã từng ngủ lén với con trai rồi hay sao?
 Hai cười khúc khích nói.
 - Chỉ có dám ngủ lén thôi hay sao?
 - Không lý em dám công khai à?
 Hai có vẻ đắc ý nói.
 - Công khai thì không dám công khai, nhưng mẹ cho phép.
 Tiến ngạc nhiên hỏi.
 - Có vụ đó thực hay sao. Thằng con trai nào mà lại có phước 
                  như vậy?
 - Không phải là thằng con trai nào. Mà là một ông lớn tuổi rồi.
 - Mấy tuổi mà em cho là lớn tuổi?
 Có lẽ y cũng vào khoảng trên dưới bốn mươi gì đó.
 - Bộ em thương thằng cha già này à. Kể cũng là một mối tình ly 
                  kỳ đó.
 Hai nói thực nhanh.
 Cháu có nói thương y bao giờ đâu.
 - Ủa, thế sao em bảo đã ngủ với nó, lại còn nói được mẹ cho 
                  phép nữa?
 - Ngủ thì có, cả tuần lễ như là đi hưởng tuần trăng mật. Mẹ 
                  cho phép cũng không sai. Thương thì không dám đâu.
 Tiến vừa tò mò, vừa thấy vui vui. Chàng hỏi tới.
 - Như vậy có lẽ em chỉ tò mò đi chơi cho biết thôi phải không. 
                  Hay là bị mẹ em bắt buộc?
 - Thực sự nói là mẹ bắt buộc cũng không đúng, vì bả có đánh 
                  đập gì cháu đâu. Còn nói tò mò không thì cũng không phải. Bởi 
                  vì quả thực hàng ngày cháu hay tìm hiểu
 Chuyện người lớn lắm. Nhiều đêm nằm một mình còn tự
 mình mò mẫm nữa.
 - Rồi ông già đó có làm em thỏa mãn trong cả tuần
 lễ ấy hay không?
 - Thỏa mãn sự tò mò thì có. Nhưng ông ấy làm cho
 cháu sợ cả tháng không dám mò tay xuống dưới đó nữa.
 Tại sao vậy? .
 Hai cười khúc khích nói. ~ '
 Chú muốn nghe à? .
 Muốn chứ?
 - Đêm phá trinh một người con gái, tưởng chú có vợ
 rồi phải biết nhiều hơn cháu chứ.
 Tiến buồn rầu nói.
 - Chú không có cái may mắn đó.
 Hai ngạc nhiên hỏi.
 - Tại sao vậy?
 - Từ khi lớn lên, chú chỉ biết tìm những cô gái giang
 hồ ngủ với họ và trả tiền. Loại này cháu biết rồi, làm gì
 có trinh mà phá.
 - Còn cô Jean thì sao? . . .
 - Trước khi lấy chú. Vợ chú có cả tá người yêu. Bên Mỹ họ ngủ 
                  với nhau là chuyện thường thôi. Trinh tiết không quan trọng 
                  như ở đây đâu.
 - Như vậy thật là tội nghiệp cho chú quá đi.
 
 Vừa nói, Hai vừa dựa sát vô mình Tiến. Tiến thấy hình như cơ 
                  hội gần gủi đứa con gái đầu tiên ở Việt Nam này đã tới Chàng 
                  làm bộ choàng tay lên vai nó thực thân mật và từ từ rà xuống 
                  dưới xem phản ứng nó ra sao. Bàn tay Tiến đã để trên bộ ngực 
                  nhỏ nhắn một lúc rồi mà Hai không nói gì. Tiến mạnh bạo hơn, 
                  bóp nhè nhẹ.
 
 Cánh tay Hai kề sát mình Tiến, bỗng tử từ choàng ra sau lưng 
                  chàng ôm thực chặt. Con nhỏ đứng chỉ tới vai chàng nên tay nó 
                  ôm chàng ngay ngang bờ mông. Bàn tay nó để ngay đó bấu cứng. 
                  Chàng biết là con nhỏ đã mở đường cho mình đi. Tiến không chần 
                  chờ gì được nữa. Từ lúc nói chuyện với nó và nhất là sự cọ sát 
                  khi đi bên nhau đã làm cho thân thể chàng nóng hổi lên rồi. 
                  Chàng đứng lại, buông cây đèn pin rơi xuống đất. Xoay mình Hai 
                  lại phía trước, cúi xuống hôn thật mạnh trên môi con nhỏ. 
                  Miệng nó há ra ngay và lưỡi chàng lùa qua đó thực nhanh.
 
 Một lúc sau, Tiến kéo nó vô lề đường, sát một bụi cây. Chàng 
                  chắc chắn dù cho có người đứng cách đó mươi thước cũng không 
                  nhìn thấy hai đứa đâu. Chàng càng yên tâm kéo nhẹ hàng nút áo 
                  trước ngực nó ra. Bàn tay chàng rà
 lên vùng ngực mới nhô săn cứng rồi từ từ ngồi xuống bờ cỏ ven 
                  đường. Kéo chiếc quần nó xuống chân. Tự nhiên con bé dạng chân 
                  ra thực rộng. Hai tay nó ôm lấy đầu chàng vít lại. Bờ lông non 
                  mền mại cọ vô mặt Tiến làm chàng run rẩy.
 
 Cho tới một lúc, Tiến không còn chịu nổi nữa. Chàng kéo con 
                  nhỏ xuống, đè ngửa nó ra trên thảm cỏ. Tới bây giờ con bé mới 
                  lên tiếng.
 - Chú ơi... đừng làm cho cháu sợ nhé.
 Tiến cố trấn tĩnh nó. Chàng nói thực dịu dàng.
 - Không có đâu. Em ngoan ngoãn anh cho nhiều tiền nữa.
 - Chú nói thiệt không?
 - Anh không gạt em đâu.
 - Chú cho cháu bao nhiêu?
 - Em muốn bao nhiêu cũng được.
 - Chú có cho cháu nhiều bằng cô Jean không?
 Tiến chùn mình xuống, làm con nhỏ rên lên. Chàng nói thực 
                  nhanh.
 - Anh sẽ cho em nhiều hơn số tiền cô Jean cho em nữa.
 - Chú đừng nói dối nghe chú.
 - Anh... anh... không nói dối đâu...
 
 Con nhỏ nằm dưới không nói gì nữa. Nó bắt đầu rên rỉ Chân nó 
                  càng dạng ra thực rộng. Hai tay bấu cứng lấy tay Tiến. Chàng 
                  không còn tự chủ được nữa. Thân thể rập xuống liên hồi với hết 
                  sức mạnh của mình. Bây giờ nằm trên mình Jean, Tiến cũng làm 
                  như vậy. Chỉ khác chàng vác hai chân nàng lên vai, chứ không 
                  như ngày hôm đó như bé Hai dạng chân ra hai bên nữa.
 
 Những âm thanh rên rỉ và sự cong cớn của bé Hai đêm hôm đó 
                  hiện rõ ràng trong đầu Tiến làm chàng hứng khởi vô cùng. Thân 
                  thể chàng cứng lại như sắt nguội làm Jean ngạc nhiên hết sức. 
                  Tấm ván giường cấn bên dưới như giữ cứng thânthểnàng lại mỗi 
                  lầnTiếnrập mìnhxuống. Không nhúc nhích vào đâu được. Tuy nhiên, 
                  nàng cũng không thế nào nóng người lên được nữa.
 
 Lúc nãy, Jean đã bị cặp mắt ma quái thôi miên và con người vô 
                  hình nào đó đưa nàng tới khoái cảm ghê hồn rồi. So sánh với 
                  Tiến bây giờ có thấm vào đâu. Tuy nhiên, không muốn để chồng 
                  biết được điều này. Có thể làm hại tới hạnh phúc của nàng, nên 
                  Jean phải giả vờ uốn éo, rên rỉ như những khi ngủ với chàng.
 
 Nhưng làm sao nàng qua được mắt Tiến. Cái hứng tình bây giờ 
                  của chàng là hình ảnh bé Hai nằm bên dưới đêm hôm đó, chứ có 
                  phải vợ chàng đâu. Bởi vậy Tiến mặc kệ Jean muốn làm gì thì 
                  làm. Chàng chỉ mượn cái thể xác nàng để làm môi trường cọ sát 
                  da thịt mình mà thôi.
 
 Đầu Tiến vẫn ngửng lên nhìn đăm đăm vào bức họa khỏa thân của 
                  bé Hai treo trên tường. Miệng con bé chu ra thực khiêu gợi. Bộ 
                  ngực mới nhú lên đã được Jean vẽ lớn hơn một chút càng thêm 
                  kích thích chàng hơn nữa. Chàng rít lên trên thân thể Jean.
 - A... a... a...
 
 Nằm trên mình Jean một lúc lâu, Tiến lăn qua một bên thở hổn 
                  hển. Chàng không ngờ mình lại có thể dùng trí tưởng tượng mà 
                  làm tìnhđược nhưvậy. Chắc chắn vợ chàng không thế nào hiểu nổi, 
                  tại sao Tiến lại có thể sung sức như vậy. Nàng phải cho là màn 
                  kịch rên rỉ, vặn vẹo rẻ tiền của nàng thành công thật mỹ mãn. 
                  Như vậy càng hay cho chương trình đang dự tính trong đầu, bắt 
                  quả tang tên đàn ông đốn mạt nào đó đã ngủ với nàng.
 Tiến vờ hỏi Jean.
 - Em còn muốn ở lại đây đêm nay vẽ nữa không?
 Jean vô tình thực thà nói.
 - Nhất định em phải vẽ cho xong một phần nào nữa trên bức họa 
                  này. Có lẽ nghỉ ngơi một chút em lại bắt đầu vẽ ngay.
 Tiến vẫn vờ vĩnh lo lắng cho nàng.
 - Em phải tắm rửa đi đã chứ.
 - Dạ, tắm chứ anh. Để như thế này làm sao chịu nổi.
 Tiến nghĩ có lẽ như vậy là đã quá đủ cho phần đầu của 
                  tấnkịchnày rồi. Chàng hôn nhẹ lênmôi vợ từgiã về phòng.
 - Chúc em ngủ ngon nhé.
 - Anh cũng vậy nghe cưng.
 
 Tiến lững thững trở về phòng. Nhưag khi nghe tiếng Jean đóng 
                  cửa lại. Chàng rảo bước thực nhanh, nhẩy lại sát bên cánh cửa 
                  phòng vẽ, lắng tai nghe ngóng động định bên trong.
 
 Một lúc sau, chàng đã nghe thấy tiếng nước chẩy ào ào Chắc 
                  chắn là Jean đang tắm. Đợi một lúc thực lâu nữa, tiếng nước 
                  ngừng chẩy rồi bỗng có tiếng Jean hớn hở nói:
 - Trốn ở đâu mà tài tình thế. Bây giờ lại ló đầu ra hả?
 
 Nghe tiếng Jean nói, máu Tiến sôi lên ngay. Chàng ưnh tông cửa 
                  vô liền. Nhưng lại nghĩ, vội gì chứ. Cá đã nằm trong rọ rồi, 
                  bắt lúc nào không được mà phải vội vàng. Chàng càng thu mình 
                  lại, nhẹ nhàng áp thực sát tai vô khe cửa. Tiếng Jeơn thực 
                  ngọt ngào.
 - Ngoan nào, nằm yên đi chứ, để gãi ngứa cho cưng nữa nghe.
 Im lặng một lúc thực lâu, tiếng Jean lại hí hửng.
 - Ngoan quá, cưng ngoan quá đi thôi. Như vậy có sướng không. 
                  Ngước đầu lên một chút nữa xem nào. Cái cần cổ này~xinh quá đi 
                  mất thôi.
 
 Tiến cố nuốt cái tức căm gan vô bụng. Chàng nhìn quanh xem có 
                  vật gì có thể cầm được, khi nhào vô trong phòng, phang cho 
                  thằng chó đẻ đó được không. Cuối cùng chàng nhìn thấy một khúc 
                  cây như cái gậy. Tiến vội vã lượm lên. Chàng nhứ nhứ cầm cái 
                  gậy như một cây kiếm.
 Tiến nghĩ thầm.
 - Đập cho mày mấy cây này cũng bỏ đời rồi. Nếu cần tao thọc 
                  vào mắt mày cho đui luôn cũng được nữa.
 Tiến vừa định gõ cửa thì lại nghe có tiếng Jean cười khúc 
                  khích thật lẳng lơ, dâm dật. Chàng không còn chần chờ được 
                  nữa. Đập mạnh tay vô cửa la lớn.
 - Mở cửa, mở cửa mau lên.
 - Ai đó.
 - Tôi đây. Chồng bà đây, mở cửa mau lên.
 
                  (Hết Phần 14 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  15) |