Đúng như chàng dự đoán. Chỉ
chèo được mấy chục phút nữa là cô chủ buông mái chèo, ngồi bệt
xuống sàn ghe. Mọi người hốt hoảng kéo cô ta vô khoang thuyền. Trong khi Hưng và Jean luýnh quýnh thì con Hai lại có vẻ thành
thạo việc cứu cấp hơn ai hết. Nó cởi quần áo cô chủ ghe ra,
lấy khăn thấm nước lạnh, lau mình cho cô ta. Rồi lấy chai dầu
Nhị Thiên Đường trong túi áo thoa cho cô nàng này. Xong đâu
đấy, nó lật úp cô ta lại, cạo gió một hồi rồi thoa dầu lên
khắp lưng cô ta một lần nữa.
Chiếc ghe không người lái thả trôi bồng bềnh trên sóng nước.
May mà biển lặng, không có sóng lớn nên chiếc ghe chỉ bập bềnh
trên mặt nước chứ không có gì nguy hiểm cả. Cô chủ ghe đã bắt
đầu khỏe trở lại, nàng lấy tay gạt nước mắt khóc rưng rức. Con
Hai vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ta nói:
- Thôi chị để em chèo ghe về nhé.
Hưng nhìn con Hai ngạc nhiên hỏi.
- Bộ cháu cũng biết chèo ghe nữa hả?
Con Hai mỉm cười.
- Dân miền biển mà chú, có đứa nào lại không biết chèo ghe cơ
chứ.
Nói xong, nó không đợi cho ai trả lời đã bò ra sau, nắm tay
chèo, hướng mũi ghe vào bờ, chèo tới. Mặt trời đã lên thực cao,
chiếu ngược từ đằng sau ghe về phía trước. Bóng con Hai đổ dài
vô khoang thuyền, gió thổi từ trong bờ ra làm quần áo con nhỏ
bay phần phật, dính sát vô thân thể.
Bỗng Hưng thấy mặt Jean hí hửng, nàng bầy đồ nghề ra hí hoáy
vẽ. Chỉ một lúc sau, chàng đã nhìn rõ bức tranh con Hai chèo
thuyền ngược chiều gió trên biển cả. Bức tranh thực có hồn.
Nhất là cặp mắt con Hai được Jean vẽ thật sắc sảo. Hai có cảm
tưởng nhưcon mắt trong tranh kia phảng phất một cái nhìn thật
man dại giữa đại dương trên sóng nước. Vẽ một hồi, Jean quay
lại hỏi Hưng.
- Anh có thể bảo cô ta cởi hàng nút áo trước ngực ra cho em vẽ
được không?
Hưng mỉm cười hỏi.
- Em trả cho cô ta bao nhiêu để làm người mẫu đây?
Jean không do dự nói ngay. .
- Hai chục đô la một giờ có được không anh?
Hưng gật đầu.
- Như vậy thì tốt. Để anh nói với cô ta cho.
Hưng bò ra phía sau, chàng tiến tới sát bên Hai nói nhỏ.
- Cô Jean muốn cháu cởi hàng nút áo trước ngực ra cho cô ta vẽ
và chịu trả hai chục đô la một giờ, cháu có chịu không?
Mặt Hai hơi đỏ lên, nói:
- Thì trước khi đi chú đã nói với mẹ cháu rồi phải không!
- Như vậy là cháu bằng lòng rồi chứ gì?
Hai gật đầu nhe nhẹ, nói:
- Nhưng mà chú không được nhìn đó nhe.
Hưng được dịp ghé sát vô tai con bé nói nho nhỏ.
- Tối hôm đó chú đã thấy hết rồi còn gì nữa.
Hai ré lên nho nhỏ, buông mái chèo đập mạnh vô vai Hưng. Chàng
nhân cơ hội nắm lấy tay nó và nói:
- Để chú cởi khuy áo cho cháu nhé.
Hưng đã tưởng nó la lên nữa, ai ngờ con Hai cười mím chi, gật
đầu rồi nhưưỡn ngực ra cho Hưng cởi nút áo. Hưng không chần
chờ một giây nào nữa. Cởi hàng nút áo trước ngực Hai ra ngay.
Chàng đứng trước mặt con Hai, quay lưng về phía Jean nên Hưng
biết Jean không nhìn thấy chàng đang làm gì. Nhân cơ hội đó,
Hưng xoa nhẹ lên ngực con Hai thực nhanh. Mắt con bé dại hẳn
đi, miệng hé ra
như muốn chồm về phía trước.
Chàng lại chui vô khoang thuyền, ngồi bên cạnh cô chủ ghe. Dù
Jean ngồi chắn phía ngoài, nhưng Hưng vẫn thấy hết thân thể
trần trụi của con Hai phía sau ghe. Hình như nó đang hát một
bài tình ca nho nhỏ. Hưng chợt để ý. Mái tóc bồng bềnh của
Jean vàng hoe óng ánh dưới nắng trưa hằn lên trên nền biển
xanh thăm thẳm. Qua suối tóc vàng mướt ấy. Hưng nhìn thấy đôi
bàn tay bé nhỏ của con Hai nắm cứng mái chèo đưa đẩy.
Tự nhiên thân thể chàng nóng lên bừng bừng. Vừa rồi nhìn thực
sát bộ ngực như cau non của con bé, chàng đã không cầm lòng
được mà bóp nhẹ lên vùng thịt da chắc nịch con gái ấy. Bây giờ
ngồi đây ngắm nhìn đôi bờ da non ấy lồ lộ trong nắng, lòng
chàng lại càng rạo rực. Bỗng Hưng run lên vì một vòng tay vừa
ôm lấy đùi chàng. Hưag biết ngay cô chủ ghe nằm sát đó thút
thít khóc lóc từ lâu mà chàng không để ý tới. Có lẽ vì vậy cô
ta ôm đùi để mong sự chú ý của chàng. Hưng cúi xuống hỏi.
- Em đã khỏe chưa?
Cô chủ ghe vẫn sụt sùi, nói nho nhỏ:
- Em có sao đâu. Tại tối qua thức khuya đánh lộn với chồng em,
nên sáng nay hơi đuối sức một chút thôi. Anh có giận em không?
Giận cô cái gì chứ?
- Tụi em làm anh lỡ hết công việc.
Hưng mỉm cười.
- Hôm nay không đi được thì để hôm khác có sao đâu.
- Mà tối qua cô đánh lộn với chồng cô ra sao hả?
- Thì anh ấy uống rủợu say sưa. Em nói không nghe, còn muốn đè
em ra hành hạ, nên em mới nổi khùng lên. Hưng cười hì hì, nắm
lấy tay cô chủ ghe, nói:
- Em nổi khùng lên thì làm gì được anh ta cơ chứ.
Cô chủ ghe dụi đầu vô đùi Hưng cười trong nước mắt. Em dữ lắm
chứ không hiền như anh tưởng đâu. Hưng ôm lấy mặt cô chủ ghe
bằng cả hai tay, kéo mặt
cô ta lên hỏi:
- Dữ thì em làm được cái gì chứ?
- Em cắn anh ấy chảy máu luôn.
Hưng thích thú hỏi.
- Em cắn vào đâu?
Cô chủ ghe luồn một tay vô đùi non Hưng bóp nhè nhẹ:
- Chỗ này nè.
Hưng cười hì hì, nắm lấy tay cô ta đẩy lên cao hơn một chút.
Tay nàng đụng vô da thịt Hưng. Chàng đã tưởng cô bé thế nào
cũng ré lên và rụt tay lại. Ai ngờ nàng để yên bàn tay ở đó.
Ngước mắt nhìn chàng thực lẳng lơ... Không ai ngờ được con bé
Hai đã chèo ghe tới bến một cách an toàn như vậy. Chỉ có điều
hơi chậm một chút, nhưng con nhỏ thực dẻo dai. Nó không tỏ vẻ
gì mệt mỏi cả Còn Jean cũng đã sắp hoàn tất bức họa. Nàng cho
biết chỉ còn tô điểm lại vài nét chấm phá nữa là hoàn toàn
xong một bức họa mà nàng cho là tuyệt tác. Tuy nhiên, Jean
muốn con Hai theo nàng về nhà để hoàn tất những nét độc đáo đó
Nó theo Jean ngay, còn Hưng ở lại để nói chuyện với cô chủ ghe
một lát nữa. Nhìn theo chiếc xe Honda ôm chở Jean và con bé
Hai đi. Hưng nói với cô chủ ghe.
- Em coi, không ngờ con bé nhỏ tí teo, ngồi lọt thỏn giữa anh
chàng lái xe Honda và Jean như thế kia, lại có thể chèo chiếc
ghe tổ chảng này từ ngoài khơi vô bờ được, kể cũng là một kỳ
công.
Nghe Hưng nói, cô chủ ghe có vẻ áy náy. Nàng thở dài buồn bã
nói:
- Cũng tại em không nên thân, làm hư việc của anh. Hưng chui
vào trong khoang thuyền nói:
- Thôi.. chuyện đã qua rồi, bỏ đi. Bây giờ em đã khỏe hẳn chưa?
Cô chủ ghe gật đầu.
- Em khỏe hẳn rồi?
- À, từ hồi nào tới giờ quên chưa hỏi tên em là gì.
- Dạ, em tên Tuyết.
- Tuyết đã đói bụng chưa?
Tuyết hơi ngơ ngác hỏi.
- Anh nói cái gì cơ ạ?
Hưng mỉm cười.
Bây giờ cũng còn sớm, anh thì đói bụng rồi. Bởi vậy muốn em
lên Cầu Đá mua ít đồ ăn rồi chèo ghe ra biển ăn có được không
?
Mặt Tuyết tươi hẳn lên, nàng có vẻ thích thú nói:
- Da.. dạ để em mua đồ ăn liền bây giờ nhe anh.
Tuyết vừa định bước lên bờ. Hưng nắm tay nàng nói.
- Em cầm ít tiền đã chứ.
Vừa nói, chàng vừa dúi vô tay Tuyếtmộtmớ bạc, chẳng biết là
bao nhiêu. Tuyết không ngần ngại cầm tiền đi ngay. Chỉ một lúc
sau, nàng đã trở về, tay sách, nách mang cả đống đồ ăn. Hưng
cười khoan khoái nói.
- Bây giờ em còn sức chèo thuyền ra khơi không?
Tuyết mỉm cười bẽn lẽn.
- Được được mà anh. Bây giờ đâu có phải ra tới ngoài đảo nữa
đâu. Hơn nữa trời cũng hết nắng rồi, em đâu còn sợ nữa.
- Vậy tốt, em chèo thuyền ra xa xa một chút, rồi vòng ra sau
ngọn núi kia, neo thuyền ở đó chúng mình ăn cơm. Tuyết vừa
tháo dây vừa hỏi.
- Anh muốn tới đó làm chi. ờ đấy không có ghe, thuyền nào qua
lại đâu.
Hưng mỉm cười.
- Vậy thì càng tốt. .
Hình như Tuyết đã đoán được Hưng muốn gì. Nàng mỉm cười chúm
chím liếc chàng một cái thực nhanh. Hưng làm bộ lờ đi như
không nhìn thấy nụ cười tình tứ ấy của nàng. Chàng thủng thẳng
bày đồ ăn ra trên khoang thuyền. Chàng không ngờ Tuyết mua
nhiều tới thế. Có cả bia, cả đồ nhắm và trái cây. Đó là không
kể một mâm cơm khổng lồ phải ba, bốn người ăn mới hết. Chàng
cười hì hì nói:
- Chắc Tuyết muốn đãi anh một bữa tiệc cưới hay sao mà đồ ăn
nhiều quá vậy nè.
Tuyết thực thà nói:
- Anh đưa bao nhiêu tiền thì em mua hết bấy nhiêu nên mới
nhiều như vậy đó.
Hưng chọc.
- Chứ không phải em bầy tiệc cưới hả?
Tuyết buộc miệng hỏi:
- Cưới ai hở anh? '
Hưng cười ha hả.
- Ở đây chỉ có hai đứa mình. Chứ còn ai cưới ai nữa. Nước biển
đang rút ra nên Tuyết chèo thuyền đi thực nhanh. Hơn nữa, vòng
ra sau ngọn núi này chỉ một quãng ngắn nên chẳng mấy chốc
Tuyết đã thả neo cho thuyền đậu lại rồi. Nàng chui vô khoang
thuyền hỏi Hưng.
- Lúc nãy anh nói gì em nghe không rõ?
Hưng nắm lấy tay nàng kéo vào lòng.
- Anh nói bữa ăn này là tiệc cưới hai đứa mình.
Tuyết cười khúc khích, bá lấy cổ Hưng hỏi.
- Anh có dám không?
Hưng chồm tới, kéo Tuyết ngả xuống khoang thuyền. Chàng đặt
lên môi nàng một nụ hôn thực nhẹ nhàng. Chính Hưng cũng không
hiểu tại sao mình chinh phục cô gái này một cách dễ dàng và
mau chóng như vậy.
Vòng tay Tuyết đã ôm chặt lấy lưng Hưng. Tự nhiên nàng có cảm
tình với anh chàng Việt Kiều này một cách lạ lùng. Anh chàng
tán gái thực nhanh và dịu dàng làm sao. Chẳng bù với tối qua.
Chồng nàng lè nhè, hùng hục như một con trâu điên. Có lẽ anh
ấy coi nàng như một món đồ chơi hay một con vật thôi. Bộ quần
áo mà nàng thích nhất đã bị anh ta xé tang bang. Hai tay lụp
chụp, giật nịt áo làm nàng muốn trẹo cánh tay. Đã thế, hơi thở
đầy men rượu nồng nặc phà lên mặt nàng muốn ngộp thở. Tuyết đã
vùng lên, nhưng sức nàng làm sao chống lại được với sức lực
của một người chuyên lao động như chồng nàng. Tay chân nàng bị
banh ra. Đè xuống như người ta thiến một con chó. Cuộc làm
tình man rợ này không phải tối qua là lần đầu tiên xảy tới cho
nàng. Ăn ở với nhau đã hơn hai năm. Nàng không còn nhớ được bao nhiêu lần bị chồng uống nlợu
rồi hành hạ nàng như vậy nữa. Lúc chồng nàng xoay đầu Tuyết
lại, bắt nàng ép mặt vô hạ bộ anh ta. Tuyết đã cắn vào đùi non
của chồng tới chảy máu. Anh ta đau quá đã hất nàng ra và nhân
cơ hội ấy, Tuyết chạy ra bến đò Nhảy xuống thuyền, chèo ra
khơi, ngủ một mình cho tới sáng nay mới chèo vô bờ đón Hưng.
Bây giờ đây, trong vòng tay nhẹ nhàng và êm ái của Hưng, Tuyết
cảm thấy dễ chịu và sung sướng làm sao. Nàng run rẩy, le lưỡi
nhè nhẹ liếm môi chàng. Hưng nhẹ nhàng nút gọn đầu lưỡi làm
Tuyết run lẩy bẩy rên lên.
- Anh ơi... anh. (Hết Phần
8 … Xin xem tiếp
Phần
9) |