| Nàng không thế 
                  nào tưởng tượng được, sự việc này đã xẩy ra hai lần rồi. Không 
                  biết đó là cái gì đây. Tới bây giờ Jean vẫn còn thấy âm hưởng 
                  ái ân vừa rồi rào rạt trong cơ thể. Tắm rủa xong, nàng vội 
                  vàng chạy lên nhà trên. Bỗng gặp Hưng từ trong nhà đi ra. Jean 
                  ngoắc chàng lại hỏi: - Anh Hưng định đi đâu đó?
 Hưng chào Jean rồi trả lời:
 - Anh tính ra bãi biển dạo chơi một lúc. Từ sáng tới giờ làm 
                  việc một mình trong phòng thí nghiệm đừ quá rồi.
 
 Jean ngạc nhiên hỏi:
 - Ủa, em tưởng các anh đi chơi từ sáng rồi chứ. Anh làm việc 
                  trong phòng mà tại sao em không thấy?
 Hưng mỉm cười.
 Lúc Jean mở cửa phòng, anh đang lui khui nhặt tờ giấy rớt 
                  xuống đất. Khi nhỏm dậy định hỏi Jean còn gì thì em đã đóng 
                  cửa phòng đi rồi.
 - À thì ra thế, lúc ấy em cũng linh cảm như trong phòng có 
                  người, nhưng chẳng thấy ai, nên vội vàng xuống phòng vẽ ngay.
 - Tiến đâu rồi?
 - Sáng ra anh ấy mua đồ ăn sáng cho em xơng, nói đi Saigon 
                  thăm cô em họ, tới mai mới về.
 Hưng nắm tay Jean hỏi:
 - Bây giờ em đi nghỉ hay muốn đi chơi thì đi với anh cho vui.
 Jean mỉm cười, nàng nhớ tới cái hôn nóng bỏng của Hưng trên 
                  con đường về nhà tối hôm đó nên đồng ý ngay.
 - Để em lên nhà thay đồ rồi chúng mình đi nhe anh.
 - Mặc váy cho nó mát.
 Nói xong Jean nắm tay Hưng kéo vô nhà. Biết chắc ở nhà không 
                  có ai, tự nhiên Jean thấy thoải mái lạ thường. Nàng kéo luôn 
                  Hưng vô phòng ngủ, nói:
 - Anh vô đây gài cái móc áo phía sau cho em nhé.
 
 Hưng mỉm cười, chàng đoán ngay được hàm ý của Jean nên không 
                  nói gì, lẳng lặng theo nàng vô phòng. Jean cởi hết quần áo ra 
                  thực tự nhiên. Nước da trắng hồng, lốm đốm những tàn nhan như 
                  đồi mồi lồ lộ. Nàng lấy một chiếc váy dài, ướm vào mình rồi 
                  quay lại hỏi Hưng:
 - Em mặc bộ đồ này đi ra bãi biển có được không?
 
 Hưng chưa kịp trả lời, Jean đã buông tay xuống, kéo theo luôn 
                  bộ đồ xuống phía dưới, để bộ ngực trần ngỏng cao vươn về phía 
                  trước. Nàng nheo mắt nhìn Hưng như khiêu khích. Hưng tiến lại 
                  thật gần, vòng tay ôm lấy Jean trong khi nàng buông bộ đồ cho 
                  rơi xuống sàn nhà.
 
 Mặt chàng kề sát mặt Jean, mớ tóc vàng óng ả lòa xòa trước mắt. 
                  Tự nhiên hình ảnh cô gái ma quái tóc vàng tại nghĩa trang San 
                  Jose lại hiện ra trước mặt Hưng thực rõ. Có một bàn tay đang 
                  mò mẫm bên dưới. Người chàng cương lên thực mau. Nhưng tới khi 
                  Hưng kéo nàng xuống giường thì tự nhiên thân thể teo lại, lạnh 
                  ngắt.
 Jean mỉm cười hôn vô miệng chàng, nói nho nhỏ:
 - Em biết anh còn nghĩ tới anh Tiến nên không nỡ đi xa hơn 
                  phải không: Thôi, chúng mình ra biển chơi đi.
 
 Hưng bằng lòng ngay, chàng nắm tay Jean đi xuống núi. Vòng ra 
                  phía sau, men theo bờ biển. Nơi đây ít ai lui tới vì toàn 
                  ghềnh đá và phải vượt qua con đường băng qua tháp hải đăng mới 
                  đi vòng xuống được bãi biển này. Ở đây cũng chẳng có gì đặc 
                  biệt, ngoài những tảng đá đầy rêu phong chồng chất lên nhau. 
                  Bởi vậy giờ này chỉ có Jean và Hưng ngồi cheo leo trên ghềnh 
                  đá nhìn ra biển.
 
 Hưng nhìn mớ tóc vàng hoe của Jean bay lấtphấtngang mặt nàng. 
                  Tự nhiên Hưng muốn nói cho nàng biết chuyện cô gái tóc vàng 
                  trong nghĩa trang tại San Jose. Chàng ướm lời:
 - Jean có tin chuyện ma qui hiện hình không ?
 Jean mở to cặt mắt nhìn Hưng đăm đăm hỏi:
 - Em có linh cảm anh biết nhiều về chuyện ma quỉ ở đây lắm 
                  phải không?
 - Em còn nhớ đêm đầu tiên anh đưa em vô tháp hải đăng không?
 - Lần anh làm em giận hết mấy hôm liền đó à?
 - Đúng rồi.
 - Tánh em dễ giận mà cũng dễ quên. Hôm ấy anh làm cho em quê 
                  kinh khủng. Nhưng anh thấy đó, chỉ vài bữa là em lại quên ngay. 
                  Nhưng quả thực, tới nay vẫn không hiểu sao anh làm như vậy?
 Hưng men lại chỗ Jean, ngồi sát bên cạnh nàng.
 - Đáng lẽ anh phải nói ngay hôm đó cho em biết.
 Nhưng thấy em giận quá đành phải chờ một dịp thuận tiện như 
                  hôm nay mới dám nói.
 Jean cười hi hí nói:
 - Vậy thì anh còn chờ gì nữa mà không nới cho em biết đi.
 Đúng rồi anh không nói bây giờ thì chờ tới bao giờ mới cho em 
                  biết nữa đây.
 - Nhưng chuyện gì mà anh cứ úp úp mở mở hoài vậy?
 Hưng im lặng một lúc rồi từ từ nói:
 - Hôm đó, khi anh đưa em vô tháp hải đăng. Vừa bước chân vô 
                  trong là nhìn ngay thấy trên tường một cặp mắt hiện ra nhìn 
                  anh dữ dội. Cặp mắt này anh làm sao quên được Nó to, tròn và 
                  đôi lông mày xếch ngược. Đó là cặp mắt của chồng cô gái chèo 
                  thuyền mà anh vừa ngủ với cô ấy ngoài biển. Đêm hôm ấy, em còn 
                  nhớ không. Em đi với bé Hai về trước để vẽ nết phần sau của 
                  bức họa nó chèo thuyền trên biển. Anh ở lại trên thuyền. Và 
                  nàng con gái chèo thuyền ấy đã ngả vào vòng tay anh như một 
                  cặp vợ chồng đêm tân hôn. Khi thuyền cặp bến, cũng là lúc 
                  người ta vởt được xác anh chồng cô ta uống rượu say rớt xuống 
                  biển. Khi tụi anh tới. Người ta để cho tụi anh coi mặt người 
                  chết. Anh đã thấy cặp mắt của chồng cô gái vừa làm tình với 
                  anh, trợn lên nhìn anh tới ghê hồn. Cũng vì vậy mà khi thấy 
                  cặp mắt ấy xuất hiện trên vách tường trong tháp hải đăng, anh 
                  cắm đầu chạy liền. Nghe Hưng nói xong, Jean buột miệng nói:
 - Anh chạy được còn là may.
 Hưng sửng sốt hỏi:
 - Bộ em cũng đã gặp cặp mắt ấy rồi hay sao?
 - Không phải chỉ gặp nó xuất hiện mà thôi đâu.
 Hưng run run hỏi: .
 - Còn chuyện gì xẩy ra nữa?
 Jean nhìn thẳng vô mắt Hưng hỏi:
 - Anh có hứa dấu kín chuyện này không?
 Hưng gật đầu quả quyết.
 - Nhất định anh không hé miệng ra điều gì em không muốn.
 - Được vậy em xin nói cho anh nghe. Đã mấy lần rồi, cặp mắt ấy 
                  đã hiện ra. Và mỗi lần nhưvậy, không hiểu sao thân thể em bị 
                  kích thích tới tột cùng. Có thể nói là một người vô hình nào 
                  đó, đè em ra làm tình một cách thật hung bạo. Em không thế nào 
                  cưỡng lại được sự ân ái này. Lúc ấy, đừng nói chi là bỏ chạy, 
                  mà muốn kêu cứu cũng không được.
 - Có chuyện đó thực hay sao?
 Jean buồn bã gật đầu. . .
 - Phải, đã có một lần anh Tiến vô tình tới phòng vẽ, trong khi 
                  em đang bị bóng người vô hình đó làm tình. Đứng ngoài cửa nghe 
                  thấy tiếng em rên rỉ, anh Tiến đã nổi ghen xông vào phòng nhất 
                  định bắt cho bằng được kẻ ngoại tình với em. Nhưng làm sao anh 
                  ấy thấy được bóng ma này.
 - Thế em có nói cho anh ấy nghe không?
 - Làm sao em có thể làm cho anh ấy tin được chuyện vô lý như 
                  vậy?
 - Bây giờ Tiến thế nào rồi?
 - Em chắc chắn là anh ấy vẫn để tâm bắt tại trận kê ngoại tình 
                  với em.
 Hưng thở dài, nói:
 - Thật không ngờ lại có chuyện xẩy ra như vậy.
 - Anh bảo bây giờ em phải làm sao?
 Suy nghĩ một lúc, Hưng nói:
 - Điều cần nhất bây giờ là sức khỏe của em ra sao, sau mỗi lần 
                  cặp mắt ấy xuất hiện?
 - Bây giờ thì cũng bình thường thôi. Chỉ có điều, ngày nào sự 
                  việc này cũng xảy ra. Bởi vậy không biết em có sức chịu nổi về 
                  lâu về dài hay không?
 - Sức chịu đựng là cần thiết. Tuy nhiên, đó không phải là kế 
                  vẹn toàn được. Bởi vì ma và người âm dương cách biệt. Chắc 
                  chắn không tốt rồi.
 - Anh phải biết một điều; không phải cặp mắt ấy chỉ hiện ra 
                  ban đêm không thôi đâu nhé. Nó tới với em bất cứ giờ giấc nào 
                  thuận tiện.
 - Thuận tiện là như thế nào?
 Những lúc em ở một mình nơi vắng vẻ.
 - Kinh hồn đến như vậy được hay sao. Có nghĩa là hồn ma này có 
                  thể xuất hiện được cả ban ngày nữa à!
 - Đúng như vậy!
 Trầm ngâm một lúc, Hưng nói:
 - Nếu đã như vậy, nhất định chúng ta phải có cách tiêu diệt 
                  con ma này.
 Bằng cách nào đây hả anh?
 - Ở Việt Nam có rất nhiều đạo sĩ bắt ma trừ tà.
 - Anh có biết ông nào không?
 - Dù bây giờ không biết, anh có thể đi hỏi được mà Jean có vẻ 
                  tin tưởng nói.
 - Vậy chờ gì mà anh không giúp em tìm một vị như vậy xem sao.
 Hưng nắm tay Jean nói.
 - Được rồi, bây giờ em về đi. Để anh đi hỏi xem gia đình cô 
                  Lan có biết ai không.
 Jean ôm láy Hưng, hôn thực mạnh lên miệng chàng. Bàn tay nàng 
                  từ từ rà xuống dưới làm Hưng run lên. Có lẽ bây giờ 'Jean chỉ 
                  còn trông cậy ở người con trai này có thể cứu nàng thôi. Những 
                  cảm ớnh nồng nàn nàng dành cho chàng trong lúc này có thể còn 
                  nhiều hơn Tiến gấp bội.
 
 Mặt trời đã khuất hẳn sau chân trời từ lâu. Những ánh sáng 
                  phản chiếu sau cùng trên mặt biển đã nhạt nhòa.
 
 Bóng tối đang từ từ nhuộm xậm không gian. Hưng ôm chặt lấy 
                  Jean trong cái hôn nồng nàn không muốn rời xa. Từ bấy lâu nay, 
                  những người ngả trong vòng tay Hưng chưa có thân thể nào đẫy 
                  đà như của Jean bây giờ.
 
 Bộ ngực đầy ắp, nặng nề, nhưng vẫn ngỏng cao nóng bỏng, đang 
                  ép sát vô mình chàng. Hưng đã nhìn thực rõ khối thịt khổng lồ 
                  này trước khi hai đứa rủ nhau ra đây tâm tình. Người chàng 
                  nóng hực, những chà sát, uốn éo, hít hà của Jean càng làm sự 
                  ham muốn đòi hỏi của Hưng lên thực cao. Chỉ có điều, Hưng biết 
                  chắc rằng; nếu tiến xa hơn chút nữa, thân thể chàng sẽ teo lại, 
                  lạnh ngắt.
 
 Chỉ có một trường hợp duy nhất, làm cho chàng hăm hở tiến tới 
                  tột đỉnh ái ân lâu hơn bao giờ hết là ngủ với Lan. Trong khi 
                  bé Hai lén lút mò mẫm bên dưới. Cái cảm giác vụng trộm đêm hôm 
                  đó kích thích tột cùng, nó đã kéo dài thời gian ái ân tưởng 
                  không bao giờ dứt.
 
 Có lẽ đó cũng là ảnh hưởng của những hình ảnh cô gái tóc vàng, 
                  và bàn tay của cô ta, mò mẫm trên thân thể chàng lúc còn ở San 
                  Jose. Sự thực không hiểu sao, đã biết chắc nàng là ma. Nàng 
                  cũng đã làm cho chàng sợ tới lạnh mình, vậy mà cứ mỗi lần nghĩ 
                  tới mái tóc vàng, và bàn tay thon nhỏ đó, lại làm người Hưng 
                  nóng lên bừng bừng cả tiếng đồng hồ được.
 
 Có lẽ sự kiện này không ai biết được ngoài chàng. Vừa rồi, 
                  trước khi ra đây, Jean đã tưởng chàng vì Tiến mà không nỡ đè 
                  nàng xuống. Chứ Jean đâu có biết được căn bệnh di truyền ác 
                  nghiệt này của chàng. Bây giờ ôm Jean trong vòng tay. Thân thể 
                  Hưng lại nóng lên bừng bừng vì chàng chợt nhớ tới cô gái tóc 
                  vàng và bàn tay của nàng. Nhất là những ánh đèn ngoài biển đã 
                  bắt đầu nhấp nháy trên những con sóng bạc đầu, chẳng khác gì 
                  các đốm lửa trong nghĩa trang tại San Jose, làm cho hình ảnh 
                  cô gái tóc vàng càng hiện rõ trong đầu óc chàng hơn bao giờ 
                  hết.
 
 Hưng từ từ kéo nốt đoạn giây kéo sau lưng chiếc váy của Jean 
                  để cho bộ đồ tuột khỏi hẳn thân thể nàng. Có lẽ đã chủ ý từ 
                  trước, ngoài chiếc váy này, bên trong Jean không bận một thứ 
                  quần áo lót nào. Da thịt nàng giờ đây run rẩy trong vòng tay 
                  Hưng nóng hổi.
 - Anh Hưng ơi, tại sao chúng mình không gặp nhau sớm hơn hả?
 Hình như Hưng đã nghe Jean nói một lần như vậy rồi. Chàng 
                  không trả lời câu hỏi mà chồm lên, ngậm lấy lưỡi nàng vừa hé 
                  ra, nút chặt.
 
 Bỗng một vừng sáng lóe lên ngoài biển làm Hưng giật mình, 
                  buông Jean ra. Gió từ đâu thổi tới nhưbão táp. Sóng lùa vô bờ, 
                  đập vào ghềnh đá ầm ầm. Cả Hưng và Jean cùng nhìn rõ từ xa xa. 
                  Một cặp mắt to, tròn và đôi lông mày xếch ngược từ từ hiện ra.
 
 Thân thể Jean run rẩy, hai tay nàng đưa lên bóp lấy ngực một 
                  cách man dại. Miệng nàng há hốc, thân thể vặn vẹo như tái tê. 
                  Hưng biết ngay chuyện gì đang xẩy ra. Chàng nghiêng mình, ghé 
                  vai vô bụng Jean. Hai tay ôm lấy đùi nàng nhấc bổng, vác lên 
                  vai chạy thục mạng lên núi.
 
 Chính lúc này Hưng cũng không hiểu sao chẳng lại khỏe như vậy. 
                  Thân thể phì nộn của Jean đâu có nhẹ gì. Vậy mà trong cơn 
                  hoảng hốt cấp bách ấy, Hưng đã vác nàng chạy như vác một đứa 
                  trẻ lên ba. Nhưng có lẽ sức người có hạn. Chàng chạy khỏi bờ 
                  biển vài chục thước thì hai đầu gối khụy xuống. Thân thể Jean 
                  đè lên mình chàng trên thảm cỏ ven đường. Hình như Jean đã 
                  tỉnh cơn mê. Nàng ôm lấy Hưng lăn vô bụi rậm gần đó. Cả hai ôm 
                  nhau thở hồng hộc một lúc. Jean lên tiếng hỏi:
 - Anh đã đỡ mệt chưa?
 Hưng nói trong hơi thở hào hển.
 - Xong rồi... anh không sao đâu. Em cảm thấy dễ chịu chưa?
 Cám ơn anh, hết rồi. Bây giờ thì anh thấy tận mắt rồi phải 
                  không?
 - Anh không ngờ cặp mắt đó ghê gớm như vậy. Có lẽ tối nay anh 
                  phải đi kiếm thầy trị con ma này ngay mới yên. Bây giờ em về 
                  đi, để anh lo vụ này cho.
 Tự nhiên Jean cười khúc khích, nói:
 - Anh quên là cả hai đứa cùng đang trần truồng đó hay sao.
 Hưng chợt nhận ra thân thể của cả hai đứa không một mảnh vải 
                  che đậy. Chàng ngồi dậy nói:
 - Để anh trở lại bãi biển lấy quần áo cho em nhé.
 Jean sợ hãi, níu lấy tay chàng.
 - Có sao không anh?
 Hưng mỉm cười, cố trấn an Jean, mặc dầu trong lòng chàng vẫn 
                  còn nơm nớp sợ hãi.
 - Anh chắc không sao đâu. Mọi chuyện qua rồi mà.
 Jean ôm lấy Hưng hôn thật mạnh lên môi chàng, nói nho nhỏ:
 - Anh phải cẩn thận nghe. Em chờ ở đây.
 - Em cứ yên tâm đi, không sao đâu.
 
 Nói xong, Hưng bước ra khỏi bụi cây. Chàng chạy thực nhanh 
                  xuống bãi biển. Tuy trời đã tối, nhưng chàng vẫn còn nhìn rõ 
                  đường đi và chỉ một lúc sau, chàng đem cả hai bộ đồ về chỗ 
                  Jean đứng chờ. Nàng mừng rỡ ôm cứng lấy Hưng. Trong thâm tâm 
                  Jean, bây giờ Hưng như một người hùng thời La Mã. Một vị thần 
                  linh tình ái hào hùng trong con tim nàng. Hôn chàng một lúc 
                  sau, Jean quì gối xuống
 thảm cỏ, hai tay ôm lấy đùi Hưng, từ từ vục mặt vô mình chàng.
 
 Thân thể Hưng run lẩy bẩy vì miệng lưỡi Jean. Chàng ưỡn hẳn 
                  người về phía trước. Hai tay ôm lấy đầu Jean ghì thực chặt. 
                  Ngửa mặt lên trời, dù hai mắt nhắm nghiền, nhưng Hưng vẫn thấy 
                  muôn ngàn tinh tú xoay tròn lồng lộng...
 
                  (Hết Phần 18 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  19) |