Hưng đọc đi đọc
lại lá thư vợ Tiến để trong phòng ngủ. Chàng không biết phải
nguyền rủa hay thương hại cho người quả phụ tré tuổi này. Bây
giờ, dù cho nàng có làm cái gì chăng nữa thì tội tình của Tiến
vẫn còn nằm đó. Trên giấy trắng mực đen đàng hoàng.
Sáng nay, lúc Hưng đọc tấm giấy dán trên cửa trước phòng vẽ
của Jean, chàng đã nổi giận, xé nát tấm giấy. Tới khi về phòng
ngủ tìm được lá thư của vợ Tiến để lại
cho chàng. Hưng lại lấy tấm giấy khác viết nguyên văn như tờ
giấy cũ rồi đem dán trở lại. Thế rồi chàng bật cười đọc đi đọc
lại câu:"Mọi chi phí vào những ngày qua, Xin liên lạc với ông
Hưng". Như thế là tự nhiên Hưng đã mặc nhiên đồng ý gánh hết
mọi phí tổn trong những ngày qua.
Còn cái chuyện đem xác về Mỹ cho thân nhân. Vợ Tiến đã giải
thích chỉ là lý do để bà con đừng xôn xao, vì nàng sẽ trở lại
âm thầm mai táng Tiến cho đỡ phí tổn. Lý do rất đơn giản là
hiện nay nàng không có một đồng xu nào dính túi hết. Trong thư
nàng cũng hứa sẽ thu xếp trả lại số tiền mà Hưng ứng trước cho
những nhạc công và thầy cúng, cũng như nhà quàng. Điều này
thực sự Hưng không lo lắng gì, vì đối với Hưng, số tiền này
cũng chẳng là bao nhiêu. Chàng có thể cho Tiến cũng còn được.
Há gì trong lúc này, anh ta đã nằm xuống rồi.
Cả ngày hôm nay, Hưng bận rộn trả lời những câu hỏi chẳng ra
đâu vào đâu. Chàng bèn nghĩ ra cách tới nhà Lan lánh mặt luôn.
Tiền bạc trong danh sách vợ Tiến để lại trong thư Hưng giao
cho anh chàng kỹ sư Mỹ thanh toán dùm luôn. Điều này cũng
chẳng có gì khó, vì vợ Tiến đã ghi rất rõ trả cho ai bao nhiêu
rồi. Tất cả chưa tới ngàn bạc đâu có to tát gì.
Bây giờ Hưng yên tâm tới nhà Lan lánh mặt. Mẹ con Lan gặp Hưng
thật mừng rỡ. Những đứa trẻ reo lên vì biết rằng khi nào chàng
tới chơi là chúng có quà bánh. Hưng xoa đầu con nhỏ út hỏi:
- Mấy bữa nay con có ngoan không?
Đứa bé níu lấy chân Hưng ngọng nghịu nói.
- Con... con ngoan... Chú có kẹo không?
Hưng lôi ra trong bọc một gói bánh thực lớn vừa mua ở Cầu Đá,
trao cho mấy đứa nhỏ nói:
- Tốt, tụi con ngoan là chú cho bánli ngay. Đem ra
ngoài kia ăn. " '
Lan mỉm cười, nàng biết khi Hưng nói với tụi nhỏ đem
ra ngoài kia ăn là muốn đuổi khéo chúng để cho chàng tự
nhiên với nàng thôi. Bé Hai vẫn còn tính trẻ con, thấy bánh
cũng nhào lại định kéo mấy đứa em ra ngoài. Lan vội vàng .
bảo nó:
Hai à, con bưng nước vô phòng cho chú uống đi chứ.
Lớn rồi còn bánh kẹo gì nữa.
Bé Hai nghe mẹ nói, hiểu ý mẹ mình muốn gì ngay.
Nhưng nó vẫn còn tiếc gói bánh vừa rồi nên còn tần ngần.
Thấy vậy, Lan nói nhỏ vô tai nó:
- Mày ngu vừa vừa chứ. Vô phòng rồi muốn chú ấy mua cái gì cho
mà không được. Còn phải dành ăn với em nữa hay sao hả?
Bé Hai liếc Hưng cười chúm chím, nói:
- Cháu bưng nước vô phòng cho chú uống nhé.
Nói xong nàng te te đi vô phòng ngay. Cho tới hôm nay, Hưng đã
biết Lan cố tạo cơ hội cho chàng gần gủi bé Hai. Trong phòng
của bé Hai, bây giờ có kê thêm một cái bàn nho nhỏ cạnh chiếc
giường. Trên bàn có ấm nước và mấy cái ly thủy tinh. Cạnh đấy
cũng có mấy cái ghế đẩu để ngồi uống nước. Căn phòng này tự
nhiên trở thành phòng khách của nhà Lan. Bởi vì nhà ngoài chỉ
có một chiếc giường lớn cho tụi trẻ ngủ. Bếp nước tùm lum ngay
bên cạnh chân giường. Nhất là bây giờ lại thêm con gà mẹ và
một đàn gà con làm ổ ngay góc nhà.
Hưng theo bé Hai vô trong. Nàng chỉ chiếc ghế bảo Hưng.
- Chú ngồi chơi đi, để cháu ra nấu nước trà nóng cho chú uống
nhé.
Hưng vừa tính cản thì Lan bước vô nói:
- Thôi mày ngồi nói chuyện với chú cho vui đi. Để tao nấu nước
cho.
Bé Hai cười khúc khích, chờ mẹ ra khỏi phòng, nàng phóng tới
sau lưng Hưng, nhảy lên ôm lấy cổ chàng. Hưng vòng một tay ra
sau lưng, luồn qua bụng bé Hai, ôm lấy hông nàng kéo ngửa ra
phía trước. Bé Hai nằm ngửa thực gọn vô lòng chàng. Hưng cúi
xuống ngay, bờ môi chàng tê đi trên môi đứa con gái mới mười
bốn tuổi này. Khi chàng ngước lên, bé Hai nũng nịu, nhún nhảy
nói:
- Chú xấu quá hà. Không mua bánh cho cháu.
- Hai muốn ăn bánh gì?
- Bánh gì cũng được.
Hưng vén tà áo bé Hai lên khỏi ngực. Con bé chẳng bao giờ mặc
áo lót. Bộ ngực nhưcau non nhu nhú đỏ hồng. Tự nhiên người
Hưng tê đi.
- Hay là bây giờ tụi mình ra bãi biển ăn quà đi?
Bé Hai chịu liền, vừa tính nhổm dậy thì Hưng đã luồn tay vô
trong quần con bé. Chiếc giây lưng lỏng lẻo căng ra để tay
Hưng rà vô trong thực dễ dàng. Bé Hai không ngờ hôm nay Hưng
lại táo tợn như vậy. Từ trước tới nay dù có cái gì hơn thế này
đi chăng nữa, Hưng cũng lén lút chứ đâu có dám công khai bạo
phổi như ngày hôm nay. Tự nhiên bé Hai cảm thấy mình trở thành
người lớn rồi. Hèn chi mẹ luôn luôn tạo cơ hội cho nàng gần
gủi chàng. Bé Hai nhìn thẳng vào mắt Hưng, lấy tay đánh nhẹ vô
tay Hưng nũng nịu nói:
- Anh hư quá mất rồi.
Không hiểu sao những câu nói nhẹ nhàng trẻ con ấy làm Hưng run
rẩy. Chàng ngây ngất với cảm khoái ngút trời Hưng vội vàng cúi
xuống vùng da thịt cỏ non ấy hít thực mạnh. Hương thơm con gái
tê chồn đầu môi. Chàng rên lên nho nhỏ...
- Anh ơi... đi ra biển đã mà...
Hưng ngước đầu lên, ánh mắt thèm thuồng còn đọng lại khắp lối
Chàng đỡ bé Hai đứng dậy. Con bé xốc lại quần áo, mỉm cười
chúm chím.
- Chúng mình ra bãi biển ăn bánh nghe anh.
Hưng mỉm cười gật đầu thực dễ dãi. Cả hai bước ra nhà ngoài.
Hai nói lớn:
- Mẹ ơi, chú Hưng rủ con ra bãi biển ăn đồ đó mẹ.
Lan nhìn con tươi cười nói:
- Mày lại vòi vĩnh chú ấy chứ gì.
Hưng đỡ lởi ngay.
- Không phải đâu. Anh rủ nó đi cho đỡ buồn thôi mà. Mấy hôm
nay đám tang của Tiến làm thần kinh anh căng thẳng chịu không
nổi.
- Tại sao vậy anh?
Hưng từ từ ngồi xuống mép giường bên cạnh Lan, nói:
- Không ai ngờ cái chết của Tiến lại rắc rối như vậy.
Ngưng một lát Hưng nói tiếp:
- Lúc đầu thì hai ba cô dành chôn cất. Ai cũng là vợ, ai cũng
là người thân nhất. Bây giờ thì mọi người cùng biến mất một
lượt.
- Như vậy thì xác anh Tiến bây giờ ở đâu?
- Vẫn còn để đó, khóa cửa lại.
Lan trợn tròn mắt hỏi.
- Cái gì? Anh tính không chôn xác anh ấy nữa hay sao?
- Chôn thì nhất định là phải chôn rồi. Nhưng không biết ai là
người lãnh cái trách nhiệm này đây?
- Hôm qua em lên thăm xác anh ấy, thấy mọi người đông lắm cơ
mà.
- Phải, cũng vì đông như vậy mà bây giờ anh Tiến nằm đó một
mình thôi. Thật là nhức cái đầu, ngày mai anh về cũng chưa
biết thế nào nữa.
- Vậy thì anh dắt con Hai ra biển chơi đi cho khuây khỏa. Em
sẽ giăng mùng sẵn trong phòng, nếu có về khuya, anh cứ vô đó
mà ngủ với nó. Em ngủ ngoài này với hai đứa nhỏ cũng được rồi.
Hưng không ngờ Lan dám nói công khai như vậy. Như thế có khác
nào nàng chính thức tuyên bố gả con Hai cho chàng rồi còn gì.
Tựnhiên Hưng thấy ngượng, chàng không biết để chân tay vào đâu.
Nếu phải như mọi lần, Hưng đã đè Lan xuống giường rồi. Lúc này
không biết con Hai chạy đi đâu và hai đứa em nó cũng không có
trong nhà. Hình như Lan đọc được những ý tưởng trong đầu Hưng.
Nàng để một tay lên đùi chàng nói nho nhỏ:
- Có gì đâu mà anh ngại. Trước sau gì cũng như vậy thôi mà, em
không có câu nệ gì đâu.
Nói xong, Lan chồm mình lên hôn vô miệng Hưng thực tự nhiên.
Hưng từ từ ngả mình nằm xuống giường, trong khi Lan trườn lên...
Cả giờ sau Hưng mới dắt được Hai ra khỏi nhà. Lúc Hưng đưa Hai
về nhà cũng đã gần nửa đêm. Chàng để nguyên quần áo chun vô
mùng. Cả nhà đã đi ngủ từ hồi
nào không hay. Bé Hai cũng đã quá mệt mỏi, nàng chung vô mùng
ôm lấy Hưng ngủ thiếp đi hồi nào không biết. Bây giờ mọi
chuyện gần như công khai giữa hai mẹ con nàng và Hưng. Ngay
lúc Hưng sắp dắt nàng ra bờ biển ăn cơm, bé Hai ra sau hè tắm
rửa chờ cho Hưng nói chuyện với mẹ. Khi nàng trở lại thấy Hưng
và mẹ nàng đã đem nhau vô phòng trong đóng cửa lại rồi. Bé Hai
nghe thấy tiếng rên rỉ quen thuộc của mẹ. Nàng biết Hưng đang
làm gì, bé Hai tò mò dòm qua kẽ lá vô trong phòng. Ngọn đèn
dầu sáng choang để ngay trên bàn soi rõ hai người đang nhấp
nhô trên giường. Người bé Hai nóng lên bừng bừng. Nàng nghĩ
tới đêm Tiến đè nàng ra trên con đường đưa nàng xuống núi. Bé
Hai định bụng lát nữa Hưng đưa nàng ra bờ biển sẽ bắt chàng
làm như vậy.
Bây giờ thì bé Hai mệt mỏi quá rồi. Nàng không ngờ Hưng dai
sức như vậy. Lúc ăn cơm xong, bé Hai bảo Hưng mướn một chiếc
thuyền cho nàng chèo ra biển. Thế rồi nơi đó chỉ có trời cao
biển rộng. Hưng đã làm nàng thoả mãn hơn bao giờ hết. Và có lẽ
đây cũng là lần đầu trong đời Hưng, chàng một mình một ngựa,
mắt chỉ cần nhìn những ngọn đèn leo lét của các thuyền câu gần
đó mà tới mức ăn thua oanh liệt như vậy. Cái bệnh di truyền
quái ác kia hình như được trị lành mạnh hẳn hoi bởi cả hai mẹ
con nhà Lan mất rồi.
Hưng ngủ mê man cho tới sáng mới cựa mình thức dậy. Có lẽ vì
Lan vô hôn lên mình chàng mới làm Hưng thức giấc, bé Hai cũng
vừa hí mắt, nàng thấy mẹ đang hôn vô cổ Hưng. Bé Hai vòng một
tay ôm lấy đầu mẹ thì thầm:
- Con thương mẹ quá mẹ ơi...
Cho tới gần trưa, Hưng mới trở về nhà. Chàng gặp ngay một
thiếu nữ ngồi ở phòng khách. Thấy Hưng, cô ta đứng dậy cúi đầu
chào và hỏi ngay.
- Thưa ông, nếu tôi không lầm thì có phải ông là kỹ sư Hưng
không ạ?
Hưng gật đầu trả lời.
- Phải, cô tìm tôi có chuyện chi không?
Thiếu nữ vui mừng nói.
- Thưa ông, tôi là em họ của anh Tiến. Vừa được tin anh ấy mất
nên cố thu xếp tới đây liền. Nhưng rủi quá, xe đò từ Sàigon
xuống đây lại bị nằm đường nên tới sáng sớm ngày hôm nay mới
tới nơi.
- Ồ? xin lỗi cô, tôi làm cô phải đợi lâu quá phải không. Quan
tài anh Tiến còn để ở dưới kia. Cô đã tới đó chưa?
- Dạ thưa ông kỹ sư. Lúc sáng mấy ông Mỹ đã mở cửa cho tôi vô
thắp mấy nén nhang cho anh ấy rồi ạ. Nhưng tôi không hiểu sao
lại có sự thay đổi lạ lùng như vậy: Bởi vì theo chỗ tôi biết,
anh Tiến làm gì có họ hàng bà con gì ở Mỹ nữa mà đem xác anh
ấy về đó chứ?
Hưng lắc đầu, chàng móc trong túi ra bức thư của vợ Tiến để
lại cho thiếu nữ coi rồi nói:
- Xin cô đọc bức thư này sẽ hiểu.
Thiếu nữ cầm bức thư đọc thực nhanh. Nước mất nàng từ từ chảy
xuống gò má trắng hồng. Giọng nàng nhỏ lại:
- Tôi không ngờ sự việc lại xẩy ra như vậy. Nhưng ông có chắc
là chị ấy sẽ trở lại không?
Hưng hơi bàng hoàng vì câu nói của thiếu nữ. Quả thực chàng
chưa nghĩ tới chuyện đó. Hưng lắp bắp hỏi:
- Tại sao cô lại nghĩ như thế?
Thiếu nữ im lặng một lúc rồi từ từ nói:
- Khi ba má anh Tiến qua đời. Họ hàng duy nhất ở miền Nam với
anh ấy là gia đình tôi. Hồi đó còn ở Đà Nẵng. Bởi vậy anh Tiến
sống với chúng tôi từ hồi còn học tiểu học. Khi anh Tiến vượt
biên ít năm, có trở về nhà thăm tụi tôi một lần ở Saigon, và
nghe nói là anh ấy trở lại xóm cũ cặp bồ với cô hàng xóm năm
xưa. Nhưng bị ba tôi la nên bỏ luôn, vì nghề nghiệp của cô ta
không được tốt cho lắm. Nhưng theo tôi biết thì cô nàng cũng
bùa phép dữ dằn lắm nên lâu lâu anh Tiến có gửi ít quà về cho.
Khi tôi được ông báo tin cho biết anh Tiến qua đời, tôi có
đánh điện cho chị Thuỷ hay, nghĩ là chỗ bạn bè quen biết xưa.
Ai ngờ chị ấy lại giở trò ra như vậy?
Hưng chới với hỏi:
- Cô nói nhưvậy có nghĩa cô Thuỷ nào đó không phải là vợ chính
thức có giá thú của anh Tiến hay sao?
Thiếu nữ lắc đầu nói:
- Ang Tiến có lấy ai ở Việt Nam bao giờ đâu mà có giá thú chứ.
Hơn nữa, theo chỗ tôi biết, chị Thuỷ đã có chồng và hình nhưcó
một đứa con gì đó với anh ta rồi mà.
Hưng chưng hửng. Như vậy thì rõ ràng là chàng bị gạt rồi. Lúc
cô nàng đó tới nói là vợ chính thức của Tiến là nói với Jean
chứ có nói với chàng đâu. Hưng cũng chắc chắn là Jean đâu có
được coì hôn thơ hôn thú gì của cô nàng này. Mới chỉ nghe nói
là đã đùng đùng nổi giận rồi mới sinh ra cớ sự. Bây giờ không
biết phải làm sao đây!
Bỗng Hưng chợt nhớ tới Jean. Chàng mừng rỡ nói:
- Như vậy thì êm rồi.
Thiếu nữ ngơ ngác hỏi:
- Ông nói sao cơ ạ?
Hưng mỉm cười nói:
- Như lời cô nói thì chắc chắn là tôi bị lừa rồi. Bây giờ chỉ
còn cách là gọi vợ anh Tiến trở lại ià hay nhất.
Thiếu nữ nhướng mắt hỏi:
- Vợ nào nữa vậy?
Hưng nói:
- Có lẽ bây giờ cũng trễ rồi. Tôi mời cô ra phố ăn cơm rồi
chúng ta nói chuyện nhiều hơn. Thú thực, bây giờ tôi cũng phải
ra đó đánh điện tín về Saigòn cho vợ anh ấy nữa.
Thiếu nữ gật đầu đứng dậy ngay, nàng nói:
- Vâng, có lẽ cũng tới giờ cơm rồi. Nhưng ông có thể cho tôi
biết anh Ticn còn vợ nào nữa đó.
Hưng vừa đi, vừa nói cho thiếu nữ nghe hết những gì xẩy ra mấy
ngày hôm nay, cũng như thân thế và đám cưới của Tiến và Jean.
Nghe xong, thiếu nữ đứng dừng lại. Tự nhiên nàng gục đầu lên
vai Hưng khóc nức nở. Hai người đang đi trên con đường xuống
núi nên nơi đây không có ai. Hưng tưởng cô em họ của Tiến xúc
động về cuộc đời gian nan cúa anh ta mà khóc, nên chàng cũng
đứng lại để cho thiếu nữ ngả vô mình chàng khóc tự nhiên.
Một lúc sau, chàng mới nói:
- Chuyện đã như vậy rồi, bây giờ chúng mình phải lo cho anh ấy
thôi.
- Ông nói bây giờ tôi lấy tư cách gì mà lo cho anh ấy đây?
Hưng trố mắt hỏi.
- Cô không phải là người thân duy nhất trong gia đình của anh
ấy hay sao?
Thiếu nữ lắc đầu, nàng từ từ ngồi xuống bờ cỏ ven đường, bên
một bụi cây thực rậm rạp che khuất ánh mặt trời Hưng ngạc
nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn thiếu nữ đăm đăm chờ nàng
trả lời. Một lúc thực lâu, thiếu nữ mới gạt nước mắt, cúi đầu
nhìn xuống đất nói nho nhỏ.
- Thú thực với ông, danh từ "em họ" là do anh Tiến đặt cho tôi.
Thực tình, anh Tiến không còn một thân nhân nào nữa đâu. Gia
đình ông chú mà tôi nói vừa rồi đã chết hết trong chuyến vượt
biên cùng với anh ấy năm nào rồi. Hưng chới với, không ngờ câu
chuyện lại ly kỳ như vậy. Chàng tò mò hỏi thiếu nữ:
- Như vậy cô tên gì, đối với anh Tiến có liên hệ ra sao?
- Tôi tên Ngọc. Anh Tiến thường gọi đùa tôi là em họ. Thực ra
khi anh Tiến vô Saigon học, tụi tôi quen nhau, rồi thương nhau.
Tôi tưởng một ngày nào đó, anh Tiến học hành xong, sẽ về cưới
tôi. Ai ngờ anh ấy đã lấy vợ rồi còn nói làm gì nữa!
Hưng thở dài than.
- Hèn chi, tôi thấy trong cuốn sổ tay ghi địa chỉ của anh Tiến,
ghi tên cô là em họ cua anh ta, nên mới đánh điện cho cô. Ai
ngờ đó chỉ là một cái tên mật mã.
Bỗng thiếu nữ ngước mặt lên, lấy tay quẹt nước mắt, nhìn Hưng
một cách khác thường, nói:
- Anh Hưng, chuyện anh Tiến với em tới đây kể như chấm dứt. Ân
tình anh ấy dành cho em, sáng nay em cũng đã trả xong. Cả buổi
sáng, ngồi bên quan tài anh ấy khóc lóc như một người vợ thực
sự cũng đã đủ rồi. Ăn cơm với anh xong, em xin phép về Sàigon
ngay. Bởi vì em không muốn làm bận tâm người vợ có cưới hỏi
đàng hoàng của anh ấy đâu.
Quyết định mau lẹ và cách thức xưng hô thay đổi của thiếu
nữvới chàng làm Hưng ngạc nhiêntới sững sờ. Chàng nắm lấy tay
nàng nói:
- Chuyện đâu còn có đó. Chúng mìnb đi ăn cái gì đã, rồi hãy
quyết định, được không em?
Ngọc gật đầu, vịn vai Hưng đứng dậy.
- Anh nói phải. Chúng ta đi ăn đã, em cũng đói bụng lắm rồi.
Hưng để ý, bây giờ hình như Ngọc không còn giữ gìn, kiểu cách
với chàng như lúc mới gặp nữa.. Nàng thực tự nhiên và còn có
vẻ gần gủi với chàng như một người thân lâu ngày là đằng khác.
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh. Em chưa bao giờ tới đây thành ra đâu có biết Nha
Trang này có cái gì đặc biệt đâu.
- Thôi được rồi, chúng ta ra nhà hàng mới mở bên bãi biển ăn
cơm cho mát mẻ nhé. Ngọc gật đầu nhè nhẹ, nàng đi sát vô mình
Hưng hơn nữa. Hơi ấm trong thân thể Hưng truyền qua làm nàng
cảm thấy đễ chịu lạ thường. Tự nhiên Ngọc thấy có cảm tình với
người đân ông xalạ này một cách khác thường. Ánh mắt anh ta
dịu dàng và quyến rũ làm sao. Nàng cũng không hiểu tại sao lại
quá dễ dàng đỉ bên chàng như một người tình như thế này nữa.
Cho tới khi đi qua một khúc quanh nhỏ, có bóng cây khuất hẳn
ánh mặt trời. Cánh tay Hưng choàng lên vai nàng thì Ngọc đã
ngả hẳn vào mình chàng thật sát rồi. Chính nàng cũng không
biết lúc nào Hưng cúi xuống, hôn lên miệng nàng. Ngọc chỉ còn
nhìn thấy đôi mắt tròn to và cặp lông mày xếch ngược chiếu ra
những tia tình tứ làm cho nàng không thế nào cưỡng lại được
những ham muốn
xác thịt sôi lên một cách khó hiểu trong thân thể mình.
Nàng run rẩy trong vòng tay Hưng một cách kỳ lạ. Rồi ngay lúc
đó, chàng kéo nàng vào ven đường, đi sâu hẳn vô bên trong
những bụi cây rậm rạp mà dù cho có người đi bên ngoài cũng
không thế nào thấy hai người đang làm gì trong đó nữa.
Quần áo Ngọc từtừrơi rớtxuống, máng lên những cành cây trong
bụi rậm. ánh mắt tình tứ man dại của Hưng mỗi lúc một sôi sục.
Thân thể Ngọc vặn vẹo, miệng nàng rên lên những lời ân ái điên
cuồng. Đến khi Hưng kéo nàng nằm xuống. Ngọc đã một lần tính
cưỡng lại, nhưng không hiểu sao, thân thể nàng lại ưỡn hẳn lên
đón nhận những đê mê cuồng nhiệt ấy.
Hình như có tiếng gió biển lồng lộng. Tiếng sóng ào ạt như
giông tố. Tiếng chim hải âu gọi bầy quang quác. Trước mắt Ngọc
là cả một đại dương xanh thăm thẳm quện
lấy những tia nhìn nam châm của đôi mắt tròn to và cặp
lông mày xếch ngược. Nàng rên rỉ:
- Anh ơi... em chết mất.
Bây giờ thời gian như ngưng đọng. Không gian xoay tròn bám lấy
mặt trời đỏ rực màu máu, hằn lên trong con mắt tròn to kia
lồng lộng trước mắt Ngọc. Nàng thấy cả hồn lẫn xác chảy thành
nước bắn tung toé trong cơn dâm tình nóng bỏng, thác loạn,
ngất ngây này.
Cho tới chiều, khi đi ăn cơm về. Ngọc vẫn còn bám sát lấy Hưng.
Nàng cặp kè với chàng chẳng khác gì đôi nhân tình trong mộng
thắm. Jean cũng đã đáp máy bay từ Sàigòn trở về rồi. Hưng cho
nàng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, trừ vụ Ngọc. Jean chỉ
tưởng nàng là một người bạn gái mới của Hưng mà thôi, vì Ngọc
ở lỳ trong phòng chàng.
Ngay tối hôm đó, Jean quyết định thiêu xác Tiến, lấy tro ném
hết xuống biển ngay. Hình như chẳng còn ai để ý tới cái chết
của Tiến nữa. Bây giờ Jean mới thực sự hiểu rõ con người Tiến
như thế nào. Nàng ân hận đã tin tưởng trọn vẹn vào con người
của chàng như là một người trong giòng họ quyền quí, chẳng qua
vì thời vận mà phải bôn ba. Thì ra chàng chỉ là một thằng mồ
côi, không cha không mẹ, họ hàng chẳng có ai. Hơn thế nữa,
thân thế xưa kia cũng chỉ là hạng bình dân tầm thường như trăm
ngàn những người dân nghèo khó ở đây.
Tình nghĩa bấy lâu nay với chàng như cơn gió thoảng qua. Tối
nay Jean thấy chơi vơi lạ thường. Nàng đi thơ thẩn ngoài sân,
ngắm vừng trăng mười sáu vằng vặc. Gió biển nhè nhẹ lùa trên
má Jean hây hây. Bỗng Jean giật mình vì Hưng bất chợt xuất
hiện truởc mặt nàng hồi nào không hay. Nàng đưa hai tay lên ôm
ngực thở hổn hển nói:
- Anh làm em hết hồn à, sao ra đây mà không lên tiếng.
Hưng nhìn nàng đăm đăm không nói một tời. Từ từ tiến lại gần,
cầm lấy hai tay Jean. Tự nhiên Jean rùng mình, nàng cảm thấy
có một cái gì khác lạ hơn những lần Hưng tới với nàng. Bàn tay
chàng lạnh ngắt. Nhưng không hiểu sao con mắt tròn to kia rực
lửa dưới cặp lông mày xếch ngược. Chàng từ từ ẵm Jean lên. Tự
nhiên Jean lại bá lấy cổ chàng.
Hưng bế Jean xuống bãi biển. Jean tự hỏi, tại sao Hưng không
sợ cặp mắt ma quái bữa nọ xuất hiện mà còn bế nàng ra đây vào
giờ này. Nơi đây Jean còn nhớ rất rõ. Một lần Hưng đã vác nàng
chạy bán sống bán chết vì cặp mắt ma quái kia. Vậy mà bây giờ
chàng lại đem nàng ra đây là làm sao.
Jean định hỏi nhưng không hiểu sao miệng cứng lại. Những cảm
giác kích thích trào lên thân thể. Nàng từ từ cởi hàng nút áo
trước ngực một cách thực dễ dàng và tự nguyện dưới ánh trăng
sáng vằng vặc. Bộ ngực to tròn căng lên ăm ắp. Hưng đặt nàng
xuống một tảng đá lớn, trường mình lên thân thể Jean, chống
hai tay qua vai nàng. Mắt chàng nhìn nàng không chớp. Thân thể
Jean bắt đầu vặn
vẹo, không thế nào cưỡng lại được.
Nàng nghe có tiếng gió biển thổi đùng đùng. Tiếng sóng âm vang
gào thét. Tiếng hải âu gọi nhau quang quác và mặt trăng bắt
đầu xoay tròn trước mắt. Jean nhướn mình lên. Hai chân cặp lấy
hông Hưng rên rỉ. Hai tay nàng bấu chặt lấy tay chàng. Cặp mắt
Hưng trở nên điên dại, thực tròn và to, đôi lông mày xếch
ngược, những ánh lửa tình loé lên thực man dại tới tê người.
Jean nghe thấy tiếng mình rên d. .
- Anh Hưng... anh Hưng ơi... Anh làm sao vậy. Thôi... thôi
mà... Đừng làm em chết mất anh ơi...
(Hết Phần 22 … Xin xem tiếp
Phần
23) |