Hưng gật đầu,
trong khi Jean nói tiếp:
- Anh nhìn thấy em lúc ở bãi biển chỉ là mới bắt đầu. Nếu chỉ
vài phút sau anh không vác em chạy, có lẽ mọi sự xẩy ra sẽ
khác hẳn. Tối nay cũng thế. Nói cho đúng sự thực em đã làm
tình với một thân thể vô hình cực dâm, cực ác Tất cả những
phần nhậy cảm nhất của thân thể mình đều bị kích thíchtới
khủng khiếp. Anh cứtưởng tượng, khi làm tình tới mức độ tuyệt
đỉnh của nó như thế nào thì lúc ấy thân thể em cũng như vậy.
Chỉ có khác một điều là sự việc kéo dài ngay từ đầu và hầu như
không bao giờ chấm dứt cho tới suốt cơn động tình đó. Tình
trạng này cũng đã vừa xảy ra cho em tối nay. Khi cặp mắt xuất
hiện. Lúc ấy, cặp mắt vẫn trợn ngược, đôi lông mày xếch lên.
Từ đó làm cho thân thể em tê dại. Nhưng thực sự vẫn chưa có gì
khác lạ hơn mấy lần trước. Nhưng lần này, sự việc kia vừa xẩy
ra một lúc thì tự nhiên cửa sổ bật tung. Một cơn gió lạnh buốt
thổi vô phòng nhưmột trận cuồng phong thật khủng khiếp. Mọi
vật quay tròn, đồ đạc bay tứ tung. Thân thể em lúc đó tự nhiên
nhẹ tênh như có ai nhấc bổng lên không. Thế rồi tự nhiên em có
thể tự chủ được mọi hành động của mình. Chỉ có điều gió vẫn
thổi, mọi sự vẫn xáo trộn tới khủng khiếp. Lúc ấy em thấy mìnn
như ngồi trong một cơn địa chấn và cuồng phong tới ghê hồn.
Rồi bỗng dưng cặp mắt trong bức họa của em thay đổi. Những tia
nhìn không còn kích thích tình dục trên thân thể em nữa, nhưng
bây giờ là giận dữ. Hai con mắt long lên sòng sọc và đỏ ao.
Chỉ một lúc sau thì em nhìn thấy rõ ràng máu từ cặp mắt đó
chảy ra. Thú thực với anh là không bao giờ em vẽ những giòng
máu đó trên bức tranh như vậy. Nhưng
bây giờ nó đã ở đó và là sơn dầu của em thì phải nói làm sao
đây.
- Như vậy quả thực là ghê hồn. Để anh tới gần coi bức họa ra
sao.
Vừa nói, Hưng vừa đứng đậy định ra coi bức tranh, nhưng Jean
níu lấy chàng nói:
- Thôi, kệ nó đi anh.
Hưng ngồi lại, chàng xoay mình đối diện với nàng. Jean đã
buông hẳn chéo mền. Chiếc mền rớt xuống giường để thân thể
Jean lồ lộ. Hình như nàng không cần giữ ý tứ gì với chàng nữa.
Hưng hơi tần ngần, nhưng chàng cố làm vẻ tự nhiên nói:
- Anh thấy em cũng mệt lắm rồi. Để anh về phòng cho em đi ngủ
nhé.
Jean lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng anh... ở đây với em đi, làm sao em ngủ được trong tình
trạng này hả.
- Thì em cũng phải nhắm mắt lại ngM đi cho khỏe chứ.
Jean cố nài nĩ.
- Không được đâu anh, em biết mà. Hãy ngồi đây nói chuyện với
em cho tới sáng nghe anh.
Vừa nói, Jean vừa với tay tắtngọn đèn điện giữa phòng. Bóng
tối chụp xuống vì ngọn đèn ngủ thật yếu ớt, lờ mờ một màu xanh
dịu dàng. Hưng chới với khi Jean kéo chàng nằm xuống bên cạnh
nàng. Tự nhiên chàng nghĩ tới Tiến, xác anh ta nằm dưới phòng
vẽ trong chiếc quan tài chưa đậy nắp. Vậy mà mình lại nằm đây
với vợ y, trần truồng như thế này. Chàng bứt rứt nói:
- Jean à, nếu anh ở lại đây với em đêm nay. Sợ người ta nói
chúng mình quá đáng hay không?
Jean lắc đầu, ôm sát lấy Hưng, nói nho nhỏ:
- Nếu anh nghe em nói hết sự thực, anh sẽ tội nghiệp em hơn là
những gì anh đang nghĩ trong đầu.
- Em nói đi.
Jean từ từ kể lại hết những gì đã xảy ra trong những giờ phút
sau cùng của Tiến, rồi nàng nói thêm.
Anh đã hiểu hết rồi phải không. Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy còn
có thể tha thứ được. Vì có thể anh ấy yêu em nên ghen tương là
chuyện thường. Nhưng trưa nay, em được nói chuyện với một
thiếu phụ trong đám những người bà con của anh Tiến. Cô này
cho biết đã ăn ở với anh Tiến và đã có con với anh ấy rồi.
Nhất là cô ta lại có giấy giá thú hẳn hoi nữa mới là chuyện
động trời. Hiện nay cô ta đang chờ anh Tiến hoàn tất thủ tục
để được bảo lãnh qua Mỹ. Em hết sức ngạc nhiên vì Tiến lớn lên
ở Mỹ, làm sao lại có thể có vợ Việt Nam như vậy được. Nhưag
hỏi cho rõ mới biết. AnhTiến đã về ViệtNam chơi mấy năm trước,
và lấy cô này. Có giấy hôn thú hẳn hoi. Hèn gì tụi em làm đám
cưới mà anh Tiến cứ lơ lơ là là cái vụ làm hôn thú chính thức
với em là vì lý do này.
Hưng chợt nhớ ra một thiếu phụ, ẵm theo một đứa con nhỏ trên
tay, vừa tới đây trưa nay. Cô ta nói với Hưng là có chuyện
quan trọng muốn nói với chàng. Chàng hẹn để sáng mai vì còn lu
bu quá. Ai ngờ cô nàng lại là vợ chính thức của Tiến. Tuy
nhiên, Hưng vẫn còn thắc mắc là thiếu phụ kia không biết nói
tiếng Anh. Làm sao có thể cho Jean biết hết tình trạng của
nàng.
Chàng hỏi Jean.
- Em làm sao có thể nói chuyện với cô ta được?
Jean hừ một tiếng, ấm ức nói:
- Đây mới là chuyện làm em uất hận hơn nữa.
- Chuyện gì nữa?
- Người thông dịch cho em là một cô gái bán rượu dưới Cầu Đá.
Chính cô này trước đó đã cho em biết cô ta là vợ chưa cưới của
Tiến, và Tiến đã ngủ với cô ấy rồi, còn hứa sẽ chu cấp hàng
tháng cho cô nàng nữa. Anh nghĩ
xem em phải làm sao đây?
Hưng tin lời Jean ngay. Chàng nhớ lại hôm Tiến theo mình tới
nhà Lan và đè nàng ra làm tình tại phòng tắm. Hai người đã vô
ý té sập một bức vách làm Lan bị thương. Đêm hôm đó Hưng không
biết gì. Sau bé Hai nói lại cho chàng nghe. Lúc đầu Hưng không
tin. Hỏi tới mới biết hai đứa em con Hai lúc ấy chưa ngủ,
chúng nó thấy mẹ ra ngoài nên đi theo mà Lan không biết. Bởi
vậy chúng mới thấy Tiến nên nói lại cho chị nghe. Hưng biết
chuyện, đã dụ hai đứa kể cho chàng nghe chuyện chúng thấy và
chàng đem Lan ra đối chứng. Nàng đành thú nhận có chuyện đó.
Nhưag Hưng đã giữ im lặng, vì chàng muốn chờ một dịp nào thuận
tiện sẽ nói cho Tiến biết. Hơn thế nữa, chính Hưng cũng có mặc
cảm vì cái tội đã làm tình với Jean nên chàng còn chần chừ
chưa nói chuyện với Tiến về vụ này.
Ai ngờ Tiến chết mốt cách đột ngột. Mọi chuyện kể như cho qua
luôn.
Bây giờ lại được Jean cho biết thêm nhiều chuyện tình động
trời của cái ông kỹ sư phụ tá chàng như vậy nữa làm Hưng chới
với. Chàng trầm ngâm bảo Jean:
- Như vậy, bây giờ tình thế thay đổi hoàn toàn. Em không phải
là vợ chính thức của Tiến nữa. Thiếu phụ kia mới là vợ hợp
pháp của Tiến. Chắc chắn cô ta sẽ trình giấy hôn thú để đòi
chôn cất và những quyền lợi sau này về bảo hiểm. Tự nhiên trên
pháp lý, em trở thành một người ngoại tình với Tiến thôi.
Jean ôm cứng lấy Hưng tự hồi nào chàng cũng không hay. Nàng
nói trong uất hận:
- Bây giờ anh nói em phải làm sao?
Hưng thở dài.
- Phải để tới sáng. Anh sẽ nói chuyện với vợ Tiến thì mới biết
xử trí như thế nào được. Bây giờ mình chưa biết ý cô ta thì
không thể làm gì được đâu. Nhưng chuyện quan trọng là tình yêu
của em với Tiến ra sao thôi.
Jean thở dài.
- Còn yêu thương cái gì được nữa chứ. Bây giờ em chỉ còn lại
những uất hận mà thôi. Dù rằng anh ta đã chết, nhưng dù sao tự
nhiên em trở thành nạn nhân của một sự lừa bịp thật dã man
nhưthế này. Nếu anh ấy còn sống, thế nào tụi em cũng phải cách
xa và em còn truy tố anh ta ra tòa về tội song hôn nữa.
- Tiến đã làm giấy hôn thú với em đâu mà thưa anh ta về tội
song hôn được.
- Em còn biết bao nhiêu hình ảnh trong ngày cưới.
Bạn bè, quà tặng cũng còn đó nữa. Đó không phải là những nhân
chứng, vật chứng đưa anh ấy ra tòa được hay sao?
- Nếu chuyện đó xảy ra thực không đơn giản chút nào. Nhưng
Tiến đã chết, mọi chuyện kể như qua rồi.
- Và kẻ thiệt thòi nhất là em!
Hưng vuốt nhẹ lên má Jean nói:
- Cũng chưa hẳn là thế.
- Còn gì hơn nữa chứ?
- Những chuyện chúng mình biết ngày hôm nay là ở đây Xảy ra
trên cái xứ nhỏ bé này. Về Mỹ, em vẫn là vợ của Tiến. Những
hình ảnh đẹp vẫn còn trong lòng mọi người. Dù cho mai này em
có lấy chồng nữa thì cũng là chuyện đương nhiên và tốt dẹp.
- Có nghĩa là anh muốn em quên đi những sự lừa dối bịp bợp bẩn
thỉu đó, để cho mọi người nhìn thấy lớp vỏ bên ngoài thôi phải
không?
- Có lẽ đó là giải pháp tốt đẹp nhất cho em. Kẻ thiệt thòi
phải nói là người vợ chính thức của Tiến bây giờ. Bà ta đã mất
cả chì lẫn chài rồi.
- Còn cô tình nhân mới thì sao?
- Một cô gái qua đường thôi.
- Qua đường mà phải chu cấp hàng tháng à?
- Nếu anh không lầm thì Tiến mới chỉ gặp cô ta vài hôm. Bởi vì
chúng mình cũng chỉ vừa ở Mỹ qua đây được ít ngày thôi phải
không.
- Thì sao?
- Thì làm gì có sự chu cấp hàng tháng cơ chứ. Bây giờ em vẫn
còn tin được lời nói của một anh chàng đi tán gái hay sao?
- Có phải anh muốn nói chính em cũng không hơn gì cô nhân tình
mới của Tiến phải không.
- Làm sao em giống cô ta được. Còn đám cưới, bạn bè và người
thân nữa chứ.
- Nếu một thời gian nữa trôi qua. Liệu cô gái kia có đám cưới,
bạn bè và người thân như em nữa hay không?
-- Chuyện đó không thế nào xảy ra được nữa!
- Vì anh Tiến chết rồi phải không?
- Đúng vậy.
Jean cười nho nhỏ. Hai tay nàng đã lần vô trong mình Hưag.
Người nàng hơi chồm lên và bờ môi Jean gắn chặt lấy miệng
chàng. Bỗng Hưng bàng hoàng. Chàng vừa khám phá ra mộtbàn tay
bên dưới nữa cũng đang mò mẫm. Mồ hôi Hưng toát ra, nhưng thân
thể chàng nóng bừng bừng. Sự kích thích trào lên cơ thể
nhưcuồng phong. Hưng nghĩ tới cô gái giang hồ làm tình với
chàng trên gò mả
trong nghĩa trang ở San Jose. Khi chàng khám phá ra bàn tay
bên dưới không phải là tay cô ta thì chính cô ấy đã tự bóp cổ
mình mà chết. Hưng đưa tay nắm lấy hai tay Jean thì thầm:
- Em đừng buông anh ra nghe không.
Jean cười khúc khích, nói nho nhỏ:
- Bây giờ anh không còn mặc cảm gì nữa phải không.
- Em không buông anh ra đâu.
Hưng không trả lời, chàng chỉ ầm ừ vì thân thể đang cong cớn.
Những khoái cảm tê dại thấm vào tận xương tủy tới điên cuồng.
Chàng chồm lên mình Jean làm nàng phải ghì chặt lấy thân thể
chàng mà rên lên. Hưng không hiểu sao. Cứ mỗi lần bàn tay cô
gái tóc vàng ma quỉ kia mò mẫm trên thân thể chàng thì người
chàng nóng lên bừng bừng. Sự kích thích tuôn trào khắp cơ thể
tới điên dại và không bao giờ ngừng. Lúc ấy, cái bệnh di
truyền quái ác kia nhưbiến mất. Trả lại cho con người Hưng một
sinh khí ngút trời. Không hiểu có phải như vậy mà tự nhiên
Hưng lại có cảm tình với bàn tay ma quái này hay không. Mặc dù
chàng vẫn có cảm giác kinh sợ tới tê người.
Đang trong lúc đê mê cùng tột ấy. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió từ
ngoài lùa vào như thác đổ. Mùng mền chăn gối bay lên như bão
cát ngoài sa mạc. Có tiếng sấm nổ long trời lở đất. Không gian
rung chuyển. Trời đất ráp gần lại, nổ tung ra hàng trăm ngàn
mảnh tinh tú long lanh, chói lòa.
Jean gào lên. Hưng thét lớn. Cả hai văng ra khỏi giường trong
cơn địa chấn của ngày tận thế ấy. Thân thể Hưng lạnh ngắt. Da
thịt chàng teo lại, nhăn nhúm. Trong khi người Jean rã rời.
Khuôn mặt nàng hốc hác, tái xanh. Có tiếng gà gáy sáng. Hưng
bàng hoàng thấy mình nằm co quắp dưới chân giường. Trong khi
Jean cuộn tròn thân thể trong chăn trên đầu giường. Chàng nhìn
nháo nhác chung quanh. Căn phòng im nm trong ánh đèn dìu dịu,
xanh lơ. Chàng lồm cồm bò dậy. Trong khi Jean cũng vừa thức
giấc. Nàng nhìn Hưag ngơ ngác hỏi:
- Chúng mình đang ở đâu hả anh?
Hưng không trả lời ngay. Chàng nhìn Jean như dò xét một lúc
thực lâu mới từ từ nói:
- Có phải chúng ta vừa trải qua một cơn ác mộng không?
Jean lắc đầu nhè nhẹ.
- Không phải là mộng đâu.
- Chẳng lẽ chúng ta vừa trở về từ một thế giới khác?
- Có thế giới nào chung quanh đây nữa hay sao anh?
- Anh cũng không biết.
Jean đạp nhẹ chiếc mền lệch sang một bên. Nàng chồm mình về
phía Hưng hỏi:
- Anh có sợ không?
Phải nói là kinh hoàng.
- Bây giờ hết rồi.
- Nhưng nó còn tái diễn nữa không?
- Em cũng không biết.
Im lặng một lúc, Hưng ngồi hẳn lên nói:
- Có lẽ trời sắp sáng rồi. Anh trở về phòng ngủ nhé.
Jean lật đật tụt xuống giường nói.
Em theo anh được không?
- Tại sao?
- Em không dám ngủ một mình ở căn phòng này nữa đâu.
- Em không sợ người ta nghị dị à?
Jean im lặng, nàng với bộ đồ ngủ mặc vào thực nhanh.
- Em có thể ngủ ở trên ghếnệm trong phòng anh cũng được mà.
Hưng gật đầu. Chàng nắm tay Jean đi về phòng mình.
(Hết Phần 20 … Xin xem tiếp
Phần
21) |