| Mấy ngày nay, 
                  Jean không thèm nhìn mặt Hưng. Chàng cố gợi chuyện với nàng 
                  mấy lần mà Jean vẫn lờ đi nhưkhông nghe thấy gì. Lời chào buổi 
                  sáng nàng cũng làm bộ không thèm nghe. Tuy nhiên, vụ này chỉ 
                  có nàng và Hưng biết. Ngay cả Tiến vẫn tưởng không có chuyện 
                  gì xẩy ra giữa Hưng và vợ mình cả. Hơn thế nữa, Tiến lại còn 
                  tưởng Hưng và Jean thân mật nhau hơn, sau ngày Hưng giúp Jean 
                  đi chụp hình người mẫu nữa. Nhất là Hưng còn đồng ý cho Jean 
                  xử dụng tháp hải đăng để làm phòng vẽ cho nàng.
 Trong khi mọi người bận rộn phân tích những mẫu cát Hưng đem 
                  về từng vùng một thì Jean và đám thợ do nàng mướn về, lo dọn 
                  dẹp và trang hoàng cho phòng vẽ của nàng trong ngọn tháp hải 
                  đăng.
 
 Cho tới chiều tối hôm nay. Không ai tưởng tượng được Jean đã 
                  biến ngọn tháp hải đăng thành cái phòng vẽ quy mô như vậy. 
                  Nàng mua cả một chiếc giường bằng gỗ lim dầy cả tấc, bóng 
                  lưỡng, kê trong góc phòng làm giường ngủ. Nhất là chiếc màn 
                  kéo kín một góc phòng làm nơi tắm rứa thật trang nhã và tiện 
                  lợi. Jean còn cho bắt ống nước từ nhà trên xuống đây nữa.
 
 Giá vẽ cao lêu nghêu, cùng với chiếc kệ đầy nhóc sơn màu, bút 
                  chì, giấy vẽ. Đẹp nhất là bức họa bé Hai đang chèo thuyền trên 
                  biển, treo ở trên cao. Chung quanhphòng, Jean cũng đã đóng sẵn 
                  nhiều đinh và treo đầy khuôn hình còn để trắng chưa lộng tranh. 
                  Có lẽ nàng đã trù tính phải vẽ cho đủ số tranh treo trong 
                  phòng này như là một phòng triển lãm trong tương lai.
 
 Đặc biệt nhất là hệ thống đèn được nàng thiết kế không khác gì 
                  trong những phòng triển lãm quốc tế. Bây giờ mọi người mới 
                  biết Jean đã mướn một nhà thầu trong tỉnh, nhờ họ thiết kế như 
                  thế này.
 
 Chiều nay, khi Jean mời mọi người xuống coi phòng vẽ của nàng 
                  làm ai nấy phải há hốc miệng vì ngạc nhiên. Nàng để chiếc bàn 
                  nhỏ chính giữa phòng, cùng mấy chai champagne và bánh ngọt. 
                  Jean mở đầu lời khai mạc phòng vẽ nàng hướng về Hưng nói:
 - Xin chân thành cảm tạ anh Hưng đã cho. phép tôi xử dụng căn 
                  phòng này làm phòng vẽ. Những thành quả trong ngày tôi triển 
                  lãm tranh tại Hoa Kỳ trong tương lai, phải nói là công lao của 
                  anh không ít.
 
 Khi Jeanbắttay Hưng, mọi ngưel' vỗ tay đầy thiện cảm. Chỉ có 
                  điều chưa aì biếtJean giận Hưng mấy bữa naykhông thèm nhìn mặt. 
                  Trước khi mở champagne. Tlến đã ôm hôn vợ với lời chúc thành 
                  công tết đẹp nhất. Mọi người uống rượu tới khuya mới về phòng. 
                  Riêng Jean xin chồng cho phép được ở lại phòng vẽ đêm nay, để 
                  vẽ một bức tranh kỷ niệm ngày đầu tiên trong phòng vẽ này. 
                  Tiến vui vẻ ôm hôn vợ và về phòng cùng mọi người.
 
 Khi mọi người về hết. Jean đóng cửa phòng bắt đầu ngồi vào giá 
                  vẽ. Nàng đem xấp hình chụp bữa trước ra lựa mấy tấm bé Hai ôm 
                  con mèo trên bãi biển, gài vào giá vẽrồi bắt đầu phác thảo 
                  những đường ngoại hình. Đang vẽ, bỗng Jean giật nẩy mình vì 
                  vừa có con gì cọ vào chân nàng. Jean nhìn xuống, thấy ngay chú 
                  mèo đen bữa trước đang cong đuôi, vặn mình cọ vào chân nàng.
 
 Hơi một chút ngạc nhiên, không biết con vật này chui vào phòng 
                  vẽ bằng cách nào. Nhưng nàng cũng chẳng để ý tới vấn đề đó làm 
                  gì. Bởi vì trên trang giấy, nàng vừa kéo lên đường nét đầu 
                  tiên về con vật trong lòng bé Hai. Bây giờ có nó ở đây cho 
                  nàng vẽ còn gì bằng nữa. Jean thích thú, cúi xuống ôm con mèo 
                  vào lòng. Nó nằm yên cho nàng nựng nịu một hồi rồi nhảy phắt 
                  lên bàn, trước giá vẽ, nằm thật gọn như khi đang nằm trong 
                  lòng bé Hai.
 
 Quả là một điều không thể nào ngờ được. Jean đưa tay vẽ thực 
                  nhanh tưthếđó lên bức tranh nàng đang phác thảo. Đôi mắt con 
                  mèo mở thật lớn nhìn ra biển cả trông thực có hồn. Nàng mới vẽ 
                  bằng bút chì mà đã cảm thấy thích thú quá rồi.
 
 Rồi không để lỡ cơ hội. Jean lấy vội cây cọ, hòa màu tô lên 
                  bức tranh luôn. Chỉ một lúc sau. Cái đầu con mèo đã hầu như 
                  hoàn tất. Đây là lần đầu tiên trong đời, Jean vẽ một bức họa 
                  mà phá tất cả các lề luật, để bắt đầu hoàn tất ngay một phần 
                  nhỏ trong bức tranh, trong khi chưa phác thảo xong toàn bộ họa 
                  phẩm.
 
 Nàng thích thú lùi lại vài bước, nhìn vào cái đầu con mèo 
                  trong tranh. Cặp mắt xanh lè của nó lóe lên như có chất lân 
                  tinh thật rực rỡ. Ngắm nhìn một lúc, Jean lại bắt đầu phác 
                  thảo sơnhững chỗ còn trống. Nàng vẽ thực nhanh vì trong đầu đã 
                  có sần dàn bài cho bức họa. Nhất là những tấm hình gắn chung 
                  quanh giá vẽ đã giúp ích cho nàng rất nhiều.
 
 Phần nền bức họa bắt đầu được tô lên, làm nổi bật chủ đề của 
                  bức tranh ngay. Nàng quẹt thêm một lớp màu nữa vào toàn diện 
                  bức họa, và chỉ trong chưa đầy ba tiếng đồng hồ, màu sắc'sơ 
                  khởi đã được tô lên khắp nơi trong bức họa. Jean không ngờ 
                  nàng làm việc nhanh tới như thế. Đành rằng hoàn tất họa phẩm 
                  này cũng phải mất ít nhất hơn một tuần lễ. Nhưng hôm nay mới 
                  quẹt những nét màu phác thảo đã làm Jean ưng ý lắm rồi.
 
 Bỗng đèn điện mờ dần đi một lúc, chớp tắt, rồi tắt ngủm. Jean 
                  thở dài vì biết là lại bị cắt điện rồi. Tmh trạng này đã xảy 
                  ra nhiều lần, nên Jean đã chuẩn bị sẵn đèn dầu trong phòng. 
                  Nàng thắp lên cây đèn dầu thực lớn, nhưng cũng chỉ đủ sáng một 
                  vùng nho nhỏ chứ không thế nào để vẽ và pha chế màu sắc được.
 
 Nàng máng cây cọ vào giá vẽ, leo lên giường nằm. Hy vọng vài 
                  phút sau may ra có điện lại. Bỗng Jean chú ý nhìn lên một 
                  khuôn hình trống treo bên góc phòng đối diện. Trên khuôn vải 
                  trắng, từ từ hiện ra một cặp mắt xanh lè như lân tinh, đôi 
                  lông mày xếch ngược nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt.
 
 Tự nhiên Jean như bị thôi miên vì cặp mắt sắc sảo ấy. Có tiếng 
                  sóng biển ào ạt. Gió thổi và cả tiếng hải âu kêu quang quác. 
                  Bức màn che trên tường rung rinh. ánh sáng chập chờn của cây 
                  đèn dầu trở nên tím ngắt. Màu mắt trong khuôn hình càng xanh 
                  thêm. Đôi lông mày như nhíu lại Thân thể Jean run lên bần bật. 
                  Tự nhiên những nút áo trước ngực nàng bung ra từng cái. Tà áo 
                  bật qua một bên để lộ ra bộ ngực trần trụi trắng ngần. Chiếc 
                  váy ngắn cũng từ từ tuột xuống chân như có ai cầm kéo nhẹ 
                  nhàng. Jean hốt hoảng níu lấy dây lưng, nhưng vô ích. Chiếc 
                  váy vẫn từ từ tuột ra trông thực nhẹ nhàng mà Jean không thế 
                  nào níu lại được.
 
 Nàng đã định la lên nhiều lần mà cuống họng khô lại, tắc nghẽn. 
                  Chiếc váy đã tuột ra khỏi chân. Bay xuống. sàn.. nhà. Thân thể 
                  Jean bây giờ lồ lộ, những đường cong nẩy lửa phơi trần. Cặp 
                  mắt xanh lè trên khuôn vải vẫn nhìn nàng đăm đăm, không hề 
                  chớp. Jean thấy thân thể như bốc lửa. Những cảm giác đê mê từ 
                  từ len lỏi vào châu thân. Tự nhiên nàng vặn vẹo, cong cớn.
 
 Jean nhìn rõ thân thể mình trần truồng mà không hiểu tại sao 
                  lại có cảm giác nhưđang có ngườí đè lên trên. Tấm ván gỗ lim 
                  chắc nịch dưới lưng nàng ép sát, chịu sức nặng hình như không 
                  phải chỉ của thân thể nàng. Hình như da thịt nàng đang bị ép 
                  chặt xuống dưới. Nàng cố ưỡn người lên, nhưng chỉ cảm thấy tê 
                  chồn mà không thế nào nhúc nhích lên cao hơn được nữa.
 Chỉ một lúc sau, Jean đã phải rên lên.
 - A... a... chết... chết mất thôi.
 
 Ngay lúc ấy Tiến cũng vừa tới bên cửa phòng vẽ. Chàng định đưa 
                  tay gõ cửa thì nghe thấy tiếng rên rỉ làm tình trong phòng. 
                  Chàng tức uất người lên, định tông cửa xông vào. Nhưng vốn là 
                  người bình tĩnh. Tiến đứng im lặng, ghé sát tai vô cửa nghe 
                  ngóng. Tiếng rên rỉ trong phòng vẫn phát ra mỗi lúc một dồn 
                  dập hơn, nghe tới nóng người.
 - A... a... thôi mà... thôi mà, chịu hết nổi rồi, ơ... ơ...
 
 Nghe đã thực rõ, không còn hồ nghi gì được nữa. Một lần nữa, 
                  Tiến lại định tông cửa tràn vô. Nhưng chàng thấy cần phải cẩn 
                  thận mới được. Tiến đi vòng quanh ngọn tháp hải đăng. Chàng 
                  định tìm một cái lỗ nào có thể nhìn vào trong được. Nhưng 
                  chàng thất vọng, vì ngọn tháp này tuy xây đã lâu đời, như có 
                  lẽ phải xếp lớp ba bốn từng. Vì qua những bức tường này, chàng 
                  không còn nghe thấy tiếng
 rên rỉ nữa.
 
 Tiến trở lại cửa ra vào, chàng lại nghe thấy tiếng rên rỉ ngay. 
                  Vừa rồi đi vòng quanh ngọn tháp, Tiến đã để ý không thếnào có 
                  thể leo lên hoặc tụt xuống được. Vì ngọn tháp xây tròn vo. Cao 
                  hơn hai mươi thước, thẳng đứng không một chỗ bám víu. Bây giờ 
                  chàng nhất định phải bắt cho bằng được tên gian phu đốn mạt 
                  này.
 
 Chàng lui lại mấy bước lấy đà tông thực mạnh vô cửa. Một tiếng 
                  ầm vang lên. Hai cánhcửa vẫn không lay chuyển chút nào. Trái 
                  lại, vai chàng đau rần. Có tiếng Jean hốt hoảng la lên.
 - Ai đó ?
 - Tiến đây. Mở cửa mau lên.
 - Anh làm cái gì kỳ cục vậy?
 - Em đang nằm trong đó với thằng nào. Mở cửa ngay đi.
 Anh có điên không?
 - Phải rồi, anh đang điên đây. Mở cửa ra mau lên, coi tên khốn 
                  nạn nào trong đó.
 - Làm gì có ai trong này chứ. Anh làm cái gì vậy?
 - Mở cửa đi, đừng nói nữa.
 
 Hai cánh cửa mở toang một lượt. Tiến nhào vô thực nhanh. Chàng 
                  cũng lẹ tay đóng cửa, gài then lại ngay. Nhất định có tên nào 
                  ở trong này thì không có lối nào mà xông ra ngoài tẩu thoát 
                  được nữa. Chàng nhẩy lại chụp ngọn đèn dầu soi vòng quanh 
                  phòng. Trong khi Jean rít lên:
 - Anh làm cái gì vậy?
 - Còn hỏi làm cái gì nữa hay sao?
 
 Vừa nói, Tiến vừa bưng đèn lục lọi khắp nơi. Chàng chưng hửng 
                  vì không có bóng dáng 'người nào trong này cả Nhưvậy thì nó 
                  trốn nơi đâu. Tiến vò đầu, bứt tóc. Bỗng chàng cười lên ha hả. 
                  Chỉ vào chiếc cầu thang nói lớn.
 - Tưởng mày trốn đi đâu, ai ngờ leo lên trên ấy mà thoát được 
                  hay sao. Để tao leo lên đó xem mày có giỏi thì nhẩy xuống đất 
                  tao coi.
 
 Tiến vừa nói xong, bỗng đèn điện vụt sáng. Chàng càng khoái 
                  chí hơn, nghĩ phải chơi trò mèo vờn chuột cho bõ ghét. Chàng 
                  nắm lấy hai vạt áo ngủ Jean banh ra, cười hăng hắc, nói:
 - Lúc nãy em ngủ với thằng nào mà sung sướng quá vậy. Coi nè.
 
 Bộ ngực Jean vươn lên cao vót, trần trụi, trắng ngần và thằng 
                  đứng. Hơi thở nàng còn nóng hổi. Tiến kéo phăng luôn chiếc áo 
                  ngủ của nàng ra, ném xuống đất. Bỗng chàng nhìn thấy chiếc váy 
                  ngắn và áo sơ mi của Jean liệng dưới đất lại càng làm chàng 
                  tin tưởng tên khốn kiếp vừa ngủ với vợ mình đang ẩn mình trên 
                  ngọn đèn hải đang ở từng trên.
 
 Tiến cười hì hì, hai mắt đỏ ao, chàng gằn từng tiếng.
 - Em nói đi. Tôi có cái gì thua kém ai đâu mà em phải ngoại 
                  tình hả?
 Jean run lẩy bẩy, nàng nói như muốn khóc.
 - Anh đừng có ăn nói hồ đồ nghe không. Em ngoại tình với ai hả?
 Tiến trợn mắt, chỉ lên tầng trên nói.
 - Được rồi, để tôi lên đó lôi nó xuống đây cho em dễ nói 
                  chuyện hơn phải không.
 
 Nói xong, Tiến nhìn quanh phòng. Chàng thấy chiếc kéo cắt vải, 
                  cầm lấy rồi trèo lên từng trên ngay. Máu nóng đang bốc lên 
                  ngùn ngụt nên Tiến leo lên thực lẹ như một chú mèo trèo lên 
                  cây. Lên tới trần nhà, chàng đẩy tấm ván chắn lỗ hổng ăn thông 
                  lên từng trên bật tung ra thật dễ dàng. Tự nhiên chàng nghĩ 
                  thật vô lý. Nếu phải là chàng trốn trên đó, nhất định sẽ ngồi 
                  trên tấm ván ấy thì có tài thánh đứng dưới cũng không thế nào 
                  đẩy tấm ván lên trên được Bởi vì kẻ leo lên bằng chiếc thang 
                  nhỏ nhắn, dốc ngược lên nhưthế này làm gì có thế mà đẩy được 
                  tấm ván có người ngồi trên đó. Hơn nữa, chàng nhớ rõ, trên tấm 
                  ván lại có then cài, để khi người ta lên trên đó rồi, lật 
                  miếng ván lại cho an toàn. Thế mà thằng cô hồn nào ở trên đó 
                  lại ngu như vậy.
 
 Tiến leo lên thực nhanh. Chàng cũng hồi hộp vì nghĩ tên lưu 
                  manh đó đứng trên mà đá thốc vào mặt chàng đang, lúc chơi vơi 
                  nhưthếnày thì có là thánh mới đỡ được. Nhưng không có chuyện 
                  gì xẩy ra cả. Từng trên trống trơn. Ngọn đèn hải đang cũ kỹ 
                  mốc meo, chơ vơ, lạnh lùng. Cái tháp này xây theo hình trụ. ở 
                  bên dưới rộng, bên trên nhỏ lại nên từng trên chỉ độ vài thước 
                  vuông.
 
 Tiến ngạc nhiên đến lạnh người. Chàng nghĩ không lý tên côn đồ 
                  này có cánh bay xuống được hay sao. Tháp cao hơn hai mươi 
                  thước chứ ít gì. Nếu nó nhảy xuống đất có chăng là muốn tự vận 
                  thôi. Nhưng chàng cũng cẩn thận đi một vòng, ngó chung quanh 
                  xem có gì lạ không. Bên ngoài, trời tối âm u. Không có gì lạ 
                  cả. Tiến tần ngần một lúc rồi tụt xuống. Cái mặt chàng tiu 
                  nghỉu trông thực thảm thương.
 Chàng đã tưởng Jean sẽ sỉ vả mình thậm tệ và có thể đòi ly dị 
                  nữa. Nhưng không hiểu sao? Jean lại tới gần bên chàng, nhỏ nhẹ 
                  nói:
 - Anh có sao không?
 Tiến khôngbiếtphải nói với nàng cái gì bây giờ. Chàng im lặng 
                  nhìn Jean thật yếu ớt.
 - Em đã nói với anh là không có ai ở trong này mà.
 Khi anh leo lên trên ấy, em mới nhớ ra mình vừa qua một cơn ác 
                  mộng.
 Tiến lí nhí hỏi.
 Em mơ thấy cái gì?
 - Em mơ thấy bị một con quỉ hãm hiếp ngoài biển.
 Tiến vòng tay ôn lấy Jean khi nàng ép sát đầu vào mình chàng.
 - Anh xin lỗi em về hành động vũ phu vừa lồi.
 Jean lắc đầu nhè nhẹ nói.
 - Chỉ vì anh thương em nên mới nổi ghen lên như vậy thôi Anh 
                  có lỗi gì đâu.
 Tiến nấc lên về cử chỉ yêu thương cửa vợ. Chàng ẵm bổng nàng 
                  lên, đặt nàng lên giường. Cúi xuống hôn lên môi nàng, thân thể 
                  trần truồng của Jean cuộn lấy chồng.
 
 Lần đầu tiên trong đời, Tiến được nằm trên một chiếc giường 
                  bằng gỗ lim để làm tình. Mặt phẳng rắn chắc của tấmphản nâng 
                  thân thể vợ lên sát sạt và vững vàng. Không như những loại 
                  giường nệm, mỗi lần dập mình xuống là thân thể người nằm dưới 
                  cũng lún xuống theo, làm mất đi sự cọ sát cần phải có.
 
 Cùng một lúc với sự hưởng thụ thể xác. Đầu óc Tiến quay cuồng 
                  về lòng chung thủy của vợ. Mặc dù chàng tỏ vẻ hối hận vì sự vũ 
                  phu và ghen tương vô lý của mình. Nhưng thực sự Tiến vẫn tin 
                  tưởng là vợ chàng nhất định phải ngủ với một người nào đó, chứ 
                  không như lời nàng nói chỉ là một giấc mơ được.
 
 Bằng chứng là quần áo nàng đã lột bỏ ngổn ngang dưới đất tới 
                  khi chàng tông cửa vô, nàng chỉ kịp choàng đại chiếc áo ngủ 
                  luýnh quýnh tới mặc áo ngược ra mở cửa mà không hay. Lúc ấy 
                  Tiến đã tính nói, nhưng biết rằng thế nào nàng cũng chối phăng 
                  đi nên lại thôi. Để chờ bắt được tên đàn ông đốn mạt nào đó 
                  ngủ với nàng xong, kể tội cũng không muộn.
 
 Một bằng chứng khác nữa, không thể nào Jean có thể chối cãi 
                  được là trong thân thể nàng đã ướt nhẹp. Thậm chí khi nằm lên 
                  giường, tay chàng còn đụng phải cả nước nhờn rơi rớt trên tấm 
                  phản gỗ này nữa. Tiến đã cốcắn răng lờ đi như không biết. Bởi 
                  vì chàng biết rằng, nếu để lộ sơ hở, thế nào cũng có sự phòng 
                  bị những lần sau, khó cho chàng bắt quả tang được.
 
 Bây giờ nằm trên thân thể nàng. Tiến còn thấy rõ hơn nữa những 
                  sung sướng giả bộ của vợ. Trời đất sanh ra, dù là đàn bà, sau 
                  khi ân ái đã tới tột đỉnh của khoái lạc rồi thì thân thể mềm 
                  mại trở lại, chứ không thế nào cương cứng lên được như lúc làm 
                  tình ban đầu nữa.
 
 Hơn ai hết, Tiến còn lạ gì khi vợ chàng hứng tình lên. Những 
                  bắp thịt trên thân thể nàng săn cứng lại, co thắt và run rẩy 
                  tới tê người. Bây giờ đây, dù nàng có làm bộ sung sướng mà rên 
                  rỉ, vặn vẹo cũng làm sao có thể giả tạo được những đặc tính 
                  trời sanh ra cho con người.
 
 Càng nghĩ, càng tức tới máu dồn lên khắp thân thể nóng bừng 
                  bừng. Tiến dập mình xuống mạnh bạo như một sự trả thù cho hả 
                  cơn tức giận. Chàng thấy rõ Jean ôm cứng lấy chàng, cố ưỡn 
                  mình lên như một sự chịu đựng. Cũng vì vậy mà cả giờ rồi, 
                  chàng không thế nào đạt tới được tuyệt đỉnh khoái cảm của sự 
                  ái ân.
 
                  (Hết Phần 13 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  14) |