| Lớp loay hoay lo cho mấy thằng nhóc, lớp đầu óc cứ băn khoăn 
					quầng quầng vì tiếng cậu mợ rọt rẹt trong buồng (sức mấy ở 
					tầng dưới mà nghe được tiếng hai ông bà vật lộn, nhưng cơn 
					ghen làm cho con nhỏ như nghe rõ hết), nên người con Nụ cứ 
					mụ ra. 
 Làm việc gì cũng lụp chụp giống bị ma ám, cầm tới cái gì 
					cũng muốn trật tay rơi bể tùm lum. Lạ, mấy bữa trước mợ chưa 
					về bên ngoại, con nhỏ đâu có loạng quạng như vầy. Mợ cháu 
					dính nhau tựa keo, ra vào tỉ tê kể lể, bây giờ mợ về bỗng 
					dưng con nhỏ thấy gai gai.
 
 Con Nụ biết rằng nó đang ghen, một nỗi ghen thậm vô lý và 
					ngang trái. Nó có là vợ lớn, vợ nhỏ gì của cậu đâu, chủ vắng 
					nhà thì gà mọc đuôi tôm ồm ồm mấy bữa, giờ chủ về thì gà 
					phải biết phận gà chớ.
 
 Vậy mà nó cứ ấm ức ghen ngược. Cũng tại lúc nào nó cũng hà 
					rầm nhớ tới kiểu cách cậu đụ đéo nó. Trời ơi, so với thằng 
					bồ nó thì cậu điệu nghệ hơn nhiều. Thằng ông nội dù có gù nó, 
					con Nụ biết mười mươi nhưng vẫn ò e cho thằng đó tưởng mình 
					là tay trội. Chớ còn cậu thì rỉ rả cù cưa, lúc con con cậu 
					cậu, lúc mày mày tao tao, vậy mà ổng lột quần lột áo nó hồi 
					nào hổng biết.
 
 Nói là ổng lột chớ ổng có cục kịch bàn tay gì đâu. Tự mình 
					ên nó lột dần ra tuốt luốt đó chớ. Rồi cậu cũng hổng thèm sờ 
					mó gì vào vú, vào lồn nó làm gì, vậy mà rồi tự nó cũng dưng 
					ráo cho cậu. Thậm chí khi cậu ngậm cái vú của nó vô miệng 
					rồi, nhay nhay, còn tay thì măn bóp vú nó, con nhỏ vẫn cứ 
					tưởng là chính nó đã biểu cậu làm vậy.
 
 Kịp lúc, cậu mò khám lông lồn, vạch bét cái mép ra cắn tỉa 
					lông hay lách lưỡi vô liếm, con Nụ cũng thấy hoàn toàn là do 
					nó chỉ cho cậu. Ai dè ông già lẩm rẩm mà đụ nó hồi nào hổng 
					hay.
 
 Xa thằng bồ đã lâu, lồn vú cũng gờn gợn nhớ, nên cậu cho 
					ngậm cặc một lần là con nhỏ chết mê chết mệt. Bữa thì cậu dở 
					trò này, bữa thì cậu diễn trò kia, chèn đét ơi, toàn bộ lồn 
					vú nó được hoàn toàn thỏa mãn. Cậu đụ nó lâu lắc vô cùng, 
					lật lên thay chỗ, nó ra nước ồ ồ mà ổng cứ cù cưa. Có hồi 
					mệt tắc thở, nó muốn ổng ói mẹ nó ra cho rồi mà ổng cứ kìn 
					kịt đâm muốn tét lồn luôn.
 
 Nó chòi chòi cái chưn, bợ bét hai cổ chưn, ổng cũng tỉnh bơ 
					hổng đổ tháo. Ổng còn khen nó là xả hết tay hết chưn ra cho 
					ổng đụ. Lần nào ông mửa được ra thì nó cũng giống con gà bị 
					nhúng nước sôi, thịt da gì tuột ráo nạo, vú mớm thè lè, lồn 
					thì lớp nha lớp nhớp.
 
 Bởi vậy nên nghe cậu mợ rúc rích như chuột sạ, nó hận vô vàn. 
					Con cặc cậu mà đút vô lồn mợ rồi thì có nước trời gầm cóc 
					cũng hổng nhả ra. Nó hằn học đem hai lon bia lên một lượt là 
					để ông cậu xài vô chơi cho lồn mợ nát bét. Có vậy nó mới hả 
					cơn giận, nhưng chừng hai ông bà bê cái rột cả hai lon bia 
					vô buồng, nó lại thấy là nó dại.
 
 Trời ơi, cậu mà dọng hai lon vô thì cậu đụ mợ lắt lay luôn. 
					Cái lồn mợ có nát nhão, bèo nhèo thì mợ cũng khoái lên cực 
					đỉnh. Mấy bữa rày bả cũng đang thòm thèm, nay được ông nhét 
					cối vô dọng ầm ầm thì đã quá chớ. Hèn chi người ta nói " no 
					mất ngon, giận mất khôn ".
 
 Con Nụ nấu bữa ăn cũng xà lơ xà bát, cơm thì thiếu nước khô 
					òm, còn xào thì đổ quá tay nước mắm nên mặn chua mặn chát. 
					Canh thì rau nhão nhoét tựa hầm đã mấy đêm. Mấy thằng nhóc 
					ăn la quá sá cỡ. Nó cũng thấy lo, đây rồi cậu mợ xuống ăn 
					chê ỏng chê eo, nó biết nói chữa sao đây.
 
 Sợ thì sợ mà con Nụ cũng phải nén lòng mời cậu mợ thời bữa. 
					Nó đứng từ dưới thang la lớn lên : cậu mợ xuống dùng cơm. Nó 
					nói mà nghẹn như bị ai liệng cát vô họng. Chỉ nghe tiếng mợ 
					nheo nhéo, con Nụ nghĩ : rồi ổng thăng mẹ đi rồi.
 
 Mợ lệt bệt xuống thang như trong lồn còn ngậm cái gì chưa 
					nhả. Mợ đi mà vịn tay thang cho khỏi lao chao. Mắt con Nụ 
					hằn lên tia ganh tị : mẹ, ngậm cho cố vào giờ xiểng liểng 
					thấy ghê.
 
 Mợ nhỏn nhoẻn như vô tư, hỏi nhóng con Nụ về tình hình ở nhà. 
					Con nhỏ khen cậu ngoan, tối ngủ sớm và ngày đi ra cửa hàng 
					đều đặn. Mợ ỡm ờ nói : hèn chi ổng mạnh như trâu. Câu này ý 
					là khen cậu khỏe, nhưng đồng thời ngầm cho con Nụ biết là 
					ổng chơi bà nát bét.
 
 Con nhỏ cứ đâm lẫy ngang. Mợ làm thân khoe bên ngoại, nhưng 
					tai con Nụ điếc đặc. Nó nhìn mợ trân trân : cái bà lớn bộn 
					còn đỏng đảnh. Ăn bận coi bộ hổng e dè, váy thì mỏnh le và 
					ngắn nữa chớ. Còn phía trên thì vỏn vẹn có hai sợi dây nhỏ 
					xíu, khi mợ cúi ngồi vào bàn, cả một mâm vú lòi bày ra gần 
					tới háng.
 
 Mợ ăn tàng tàng, không chê gì hết và huyên thuyên nói. Mợ 
					càng nói, con Nụ càng tìm cách lảng ra. Nó mượn cớ bận lo 
					cho mấy nhóc, mợ hỏi : chớ mày hổng ăn luôn sao. Con Nụ vừa 
					từ chối vừa bước đi. Một lát nó trở lại thì cậu cũng đã 
					xuống. Hai ông bà ngồi đối mặt nhau, cậu đang húp muỗng súp 
					xùm xụp, còn mợ thì nhấp nhổm như bị kiến bu.
 
 Con Nụ liếc xéo, cái bàn cao trống phía dưới, nó kịp dòm cái 
					chưn cậu đang xỉa xỉa kiếm gì trong váy mợ. Hèn chi bả cà 
					ển, cà ển như lồn chó bị ve chích. Cậu thì giả tảng cười ồm 
					ồm. Con Nụ bưng tiếp món ăn ra, cố tình đụng vào chưn ghế 
					cậu và liền lời xin lỗi. Cậu nhận ra ngay con nhỏ ghen.
 
 Đúng lúc đó, mợ biểu con Nụ pha cho cậu ly sô đa lòng đỏ hột 
					gà, mợ nói bâng quơ : cậu mày kêu khát dữ từ chiều. Con Nụ 
					lẳng lặng đi pha, nhưng lầm bầm trong miệng : khát tía tôi, 
					bà hút mẹ nó hết khí của ổng nên giờ bà cố phục hồi cho ông 
					chút đụ tiếp. Bày đặt lo với lắng, thấy nư.
 
 Bữa cơm qua đi. Cậu lại vít tay mợ dung dăng lên gác. Con Nụ 
					thấy nỗi vắng vẻ loang ra dần. Nước mắt nó lờ mờ sắp tuôn 
					ra. Nó bỏ luôn bữa ăn mà thu xếp dọn rồi đi nằm ấm ức với 
					nỗi buồn xâu xé.
 
 Tiếng mấy nhóc phá chọc nhau ào ào một lúc rồi cũng ngưng. 
					Trên buồng, cửa đóng kín mít. Con Nụ nằm nghĩ vẩn vơ, trong 
					người bứt rứt, chỗ này như có nhện bò, chỗ kia như bị ai đổ 
					ổ kiến lửa. Nhức nhối hơn hết là chỗ vú và chỗ lồn nó, cứ y 
					tuồng bị ai ngắt véo đớn đau. Có lúc nó nghe tiếng chưn cậu 
					khẽ khàng đi xuống gác, hình như cậu tự đi lấy thêm bia đem 
					lên trển.
 
 Nó thổn thức âm thầm qua bao hồi. Đén trong nhà tự động tắt 
					sau 10 giờ tối. Nó càng âm u trong nỗi im lặng vô biên. Rồi 
					nó thiếp đi, có lẽ khuya lắm rồi. Nó vung tay vung chưn 
					trách rầy cậu quá cỡ, nó xin cậu cho nó thôi việc. Cậu can 
					ngăn nó quá, nó nhứt mực hổng thèm nghe. Cậu phải giữ tay nó 
					lại để cậu áp miệng vô tai nó nói nhỏ (cậu sợ mợ là cái 
					chắc).
 
 Ai dè nó trở mình thì ra là nó mơ. Nhưng cũng lúc đó, nó 
					nghe tiếng rột rột của cậu : Nụ ơi, cậu đau bụng quá. Nó 
					định chua ngoa trả lời cậu : đau bụng thì ông lên trển kêu 
					bả ấp cho. Thế mà chưa kịp nói gì thì tay cậu đã bụm miệng 
					nó nài nỉ : cho cậu nằm một tí, mợ mệt ngủ mất tiêu rồi.
 
 Con Nụ bây bẩy đẩy cậu ra, Nó phụng phịu như khóc : ông lên 
					ôm bả đi, đừng động tới tui. Nó dùng chữ " tui " cái rẹt như 
					tự cho mình ngang hàng với cậu. Cậu dơ tay tính xáng cho nó 
					một cái, song lại thôi. Cậu ôm chụp vô vú nó vò liên hồi, 
					con Nụ giãy tưng tưng, nhưng chỉ một lát là dừng và rúc vào 
					ngực cậu nức nở.
 
 Cậu sợ con nhỏ bù lu bù loa khóc nên dện luôn cái mồm vào 
					hun để nó nín khe. Cậu thọc tay dưới áo Nụ bóp vô vú, day 
					tít thò lò. Cậu gác chưn lên đằn bắp vế nó để con cặc cậu cạ 
					vô đùi con nhỏ. Con Nụ bị bịt miệng cứ ú ớ, cố cục cựa nhích 
					mình ra. Cậu nắc gió ngoài quần con nhỏ mấy cái, nguồn điện 
					400 từ bên cậu xẹt vô hông con nhỏ nên Nụ nhừ câm hết chống.
 
 Cậu vẫn hun miệng nó, tay mò mở nút áo ra rồi a miệng xuống 
					nút vô vú nó. Con nhỏ điếng khi miệng cậu nhằn cắn cái núm 
					nhay đi nhay lại nhiều lần. Cậu vừa bú vừa hun khắp chỗ. Con 
					Nụ còn lơ tơ mơ thì đã thấy tay cậu đã chui vô quần đang xoa 
					đám lông lồn nó.
 
 Bây giờ thì nó run thiệt sự. Ông cậu ẩu quá, rủi bả thức 
					dậy, mò hổng thấy ông đâu, la hét rinh nhà hay đâm bổ đi 
					kiếm thì có nước bả gọt đầu cắt vú. Nó cứ đẩy người cậu ra, 
					lải nhải ca cẩm : cậu liều lĩnh, lỡ mợ hay biết thì sao. Cậu 
					có vẻ tự tin và ung dung vọc phá con nhỏ tiếp.
 
 Chỉ tới khi cậu bò lên người nó thì con Nụ mới thấy đói bụng 
					dữ tợn. Nó than với cậu về cái bụng lép kẹp của mình. Cậu 
					nhíu mày hỏi : sao con hổng chịu ăn cơm cho no. Con bé vừa 
					nấc nấc vừa ỏn ẻn : tại giận cậu. Cậu bật cười hề hề.
 
 Song cậu xoa nhẹ đầu tóc Nụ mà trách : con nhịn chỉ thiệt 
					thân thôi. Cậu rất thương con, nhưng con nên nhớ là cậu còn 
					có mợ. Chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi mà. Cậu sẽ dàn 
					xếp để có thể xuống với Nụ luôn và chỉ có thế. Cậu mong Nụ 
					hiểu cho cậu.
 
 Con Nụ gật đầu, nhưng mắt lệ tràn. Nó giụi đôi mắt ướt vào 
					tấm ngực trần của cậu. Cậu tái tê và con Nụ cũng tái tê. Nó 
					ngậm ngùi không nói gì được. Người nó bỗng lạnh tanh dù cậu 
					đang nằm trên mình nó. Cậu cảm thấy mớ giẻ hững hờ dưới thịt 
					cậu.
 
 Con Nụ cắn răng một lúc, rồi thưa với cậu : mai con sẽ xin 
					mợ cho thôi việc. Cậu chưng hửng, mở đôi mắt tròn xoe nhìn 
					không chớp. Nụ gật gật đầu, thút thít nói thêm : vâng, cậu 
					nên để con đi, tránh cho cậu khỏi lúng túng mà con cũng đỡ 
					buồn phiền.
 
 Cậu trầm ngâm lặng người. Con Nụ cũng bùi ngùi câm nín. 
					Không khí thực nặng nề, như bị nén bằng một cái lồng rất 
					rộng. Rồi như không kềm gì nổi, nó nghẹn ngào bật khóc. Cậu 
					lúng túng vô cùng, tự dưng cậu cũng thấy mình rã tan nhanh 
					như cục nước đá gặp vòi nước. Con Nụ lẩm bẩm : cho dù xa cậu 
					con rất đau.
 
 Cậu ngồi xoạch lên, con Nụ vẫn nằm trần truồng một đống ra 
					đó. Cậu thấy rã rời, cậu ân hận đã bằng lòng cho mợ về 
					ngoại. Con Nụ cũng gượng gạo ngồi lên. Nó vơ cái áo khoác 
					vào người và rời cái phản nó vẫn nằm.
 (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					16) |