Con Nụ kể xong thì lỏn lẻn mắc cỡ. Bàn tay nó lúc nào cũng
xoắn xoắn chéo áo để đè nén sự xúc động dâng trong lòng. Câu
cũng có vẻ bâng khuâng, lơ đãng, nhưng chính vẻ lì lì của
cậu khiến cho con Nụ càng hồi hộp. Nó có cảm tưởng như cậu
cháu đang ở trên đài đấu vật, hai đối thủ thăm dò, lừa miếng
nhau.
Cậu xoa xoa cái cằm dù chẳng thấy có một cọng râu, có lẽ cậu
còn phân vân, nửa muốn bắt nọn chi con bé thêm. Con Nụ thấy
cậu im ỉm càng phập phồng lo sợ. Nó nìn thở chờ xem cậu còn
quay dế nó như thế nào. Cậu đủng đỉnh rót chút nước trà ra
tách, nhắp từ từ từng ngụm, như thưởng thức cho thấy hết vị
ngon của trà. Rồi đúng lúc con Nụ lơ mơ nghĩ đi đâu thì vụt
cái cậu a vào chẹn họng nó : tao hỏi mày phải khai cho thật.
Hồi nãy mày vô phòng khi tao bận việc riêng thì mày đã nhìn
thấy gì ở chiếc máy của tao.
Mặt con Nụ đỏ nóng lên như gấc, nó ấp úng trở đi trở lại mấy
lượt. Cậu lại thúc nó : mày thấy gì, nói đi chớ. Con Nụ nuốt
nước miếng ừng ực, rồi lúng túng thưa : dạ, con thấy... con
thấy... Cậu lại trấn áp nó : nọ, mày có thành thực chi đâu,
cứ kiếm điều dối quanh dối quẩn. Vậy mà mày bảo tao tin mày.
Con Nụ lại một phen kinh khiếp. Nó nói rất nhỏ : dạ, con
thấy thằng trai đè con nhỏ bóp vú dữ dội, con nhỏ chống trả
kịch liệt mà thằng trai cứ nhào lẹo vô. Chẳng những nó không
tha cho cô gái mà còn lăn xả vào ngoạm bú con nhỏ tơi bời.
Con nhỏ giẫy đạp nhưng làm sao thoát khỏi thằng đó. Tội
nghiệp, con bé mệt ngất ngư mà thằng trai cứ đèo đẹo chụp
xiết cứng lấy nó mà bú, nút không nghỉ. Con nhỏ vùng vẫy thì
hắn lại đằn chưn kẹp cứng con nhỏ lại, cậu ơi, thằng trai
hung hăng quá, nó bú vú ở trên, một tay bóp vò muốn bể ngực
con nhỏ, vậy mà tay kia nó còn lòn xuống mân mê cái háng con
nhỏ nữa chớ.
Cậu bảo : đó, mày thấy tại con gái hết trơn. Trời sanh chi
phái nữ vốn đã đẹp, lại còn cho có cặp vú, cái mông. Khi
bước đi nhún nha nhún nhính, lắc lư đánh nhịp, vắt vẻo như
chọc lòi mắt tụi tao. Có đứa còn bẹo mình, bẹo mẩy, hây hẩy
cái đít, lúc lắc cái lưng, mẹ, bảo sao mấy thằng tửng mới
lớn lên hổng thèm rớt nước miếng. Tao cứ lấy thí dụ là mợ
mày cũng vậy, con cái đầy đàn, thế mà vô ra vẫn uộn ẹo,
khiến tao xốn con mắt. Đã vậy, lúc thay áo đổi quần thì cứ
nâng nẫng dàn bày mọi thứ trước mặt tao, bảo sao tao hổng
phải nhào vô, đã lỡ trót thì đành trét. Đó là mày mới coi
dượt sơ sơ, chớ tao chưa kịp trở ra, mày coi tới hồi nữa
chắc còn ớn ợn ghê gớm nữa. Hổng chừng cái vòi của mày nó xì
bể tùm lum, hết phương còn bịt lại được. Chừng đó thì có cậy
nhờ tới trái bắp hay khúc xúc xích nhét vô bịn lại thì nước
cũng cứ tứa tứa ra.
Mà thôi, cậu đủng đỉnh nói tiếp, tao tha cho mày khỏi lặp
lại chuyện mày coi lén máy móc của tao. Mày khôn hồn cũng
giữ kín miệng, đừng bép xép mà mợ mày hay được thì có nước
chết. Bả la rầm lên mày là đồ hư thúi, con gái mà tò mò đi
coi phim hình chuyện đàn ông tục tĩu, con ạ. Với tao, mày
coi vậy chớ coi thêm nữa cũng chẳng ăn thua gì, nhưng mợ mày
bả khó lắm, cho dù chính bả cũng đòi tao cho coi phim luôn.
Con Nụ mừng hết lớn. Vậy là nó sắp được cậu giải phóng cho
ra khỏi phòng rồi. Nó cũng cảm thấy hai mắt muốn ríp lại vì
khuya lắc khuya lơ chớ còn sớm sủa gì. Nhưng cậu không bắt
nó chịu đựng những cú truy xét mà lại dồn nó vào một thế
trận khác. Cậu bảo : bây giờ trở lại công chuyện của mày.
Mày một hai nói là không có chửa, vậy mày có chứng cớ gì để
cho tao tin chăng.
Con Nụ đâm ngọng. Ai đời xưa giờ có ai chỉ vẽ cho nó chuyện
chửa đẻ ra sao đâu. Trước lúc để bồ nó leo lên hì hụp nắc
thì nó còn mang máng sợ, tới lúc ảnh đút được con cu ảnh vô
quậy lục xục ở trỏng rồi thì nó có cản gì được nữa đâu. Trái
lại, nó còn dựng cả hai giò lên cho ảnh cà, ảnh hích, rồi
lúc nó quíu quá quặp luôn mẹ nó hông ảnh, đánh đeo cho ảnh
cấn vô mép bộ ván mà nắc đẩy đưa.
Phải nói là nó sướng đi sướng lại, y hệt cái bánh tráng đặt
nướng trên bếp lửa, nổ lép bép và ì xèo phồng lên xẹp xuống
thấy đã ghê. Nó có hồi đã níu chặt lấy hai cánh tay ảnh,
trợn trừng kêu ảnh nắc dữ dội cho nó hạ cơn. Ảnh chiều nó
nên lúc thì bóp, lúc thì bú, lúc thì nhéo cặp vú nó rồi hành
nó chà lết tới lui trên bộ ván nhớp nháp mồ hôi nghe rin rít
như bị chà láng.
Bây giờ cậu hỏi nó bằng cớ thì mụ nội nó cũng đến chịu. Nó
đành im. Cậu biết nó bí rị, nên khoan thai bảo : mày có là
thánh cũng hổng biết là sao. Đây để tao chỉ cho. Cậu lại kéo
lui cái ghế ra sau thêm một khoảng, rồi biểu con Nụ : đây
tao ngồi xa thêm một khoảnh cho mày đừng nghĩ là tao muốn
khám xét mày. Tao để mày tự ý làm theo tao dặn để mày bớt
hồi hộp lo toan.
Con Nụ chưa rõ cậu muốn mần chi, nhưng thấy cậu xử sự vậy
thì cũng có ý phục nể. Nó lừ đừ chờ cậu sai. Cậu vẫn ngậm
tăm, mục đích là để con nhỏ vững tâm. Rồi cậu nói rất tự
nhiên : bây giờ thì mày cởi lần từng hột nút ở cái áo mày ra.
Con nhỏ nhướn mày tròn xoe mắt, chưa hiểu cậu nói vậy có ý
gì. Cậu phải nói lại : tao biểu mày cởi áo ra, cứ từ từ đừng
nôn, tao sẽ ngồi tại đây chớ hổng đụng chạm gì mày đâu.
Con Nụ ngập ngừng rồi cũng líu ríu thực hành lời cậu. Nó gỡ
từng hột nút mà ngón tay run muốn chết. Cậu ngồi im nhìn
chừng nó. Đợi Nụ cởi hết mấy nút áo, để hai vạt mở bung ra,
cậu biểu nó cởi áo đặt xuống giường. Con nhỏ hơi ê mà cũng
phải làm theo. Trên người Nụ bây giờ chỉ còn cái nịt vú màu
đen. Cậu biểu nó : mày ra bật đèn cho sáng lên đi. Nụ mắc cỡ
quá, nhưng vẫn tin là cậu khiến vậy để cả nó, cả cậu không
bị bóng tối quyến rũ vào chuyện cô hồn.
Nó đứng lên mở công tắc, ánh sáng chói lòa lên khiến nó chói
mắt. Nó đưa tay lên che. Cậu chờ cho con bé quen với bóng
lóa, mới khiến nó xoay từ trước ra sau cho cậu xem xét. Con
Nụ khum khum tay che chỗ nịt vú và làm theo lời cậu. Tao
biểu mày lột áo là mục đích tao dòm coi mày có chửa chưa,
chớ mày bụm bụm lại thì tao còn thấy gì được nữa. Con Nụ
đành bẽn lẽn bỏ hai tay ra. Cặp ngực con Nụ no úc núc, dồn
cái nịt vú u lên một đống. Da nó trắng múp, phản chiếu màu
đen của cái nịt vú càng sáng bóng lên. Nó xoay nghiêng, xoay
ngửa, cặp vú hơi rung rung dưới cái cúp bầu bầu, cậu nheo
nheo mắt như gọi mời cặp vú nhảy ra ngoài.
Tuy vậy, cậu vẫn làm mọi việc một cách đủng đỉnh, dửng dưng.
Cậu biểu nó : ngực vú mày cũng ngon đó chớ, hèn chi mà thằng
bồ mày lăn vô bú, mút miết. Con Nụ đỏ mặt. Cậu biểu nó : giờ
thì mày cởi luôn cái nịt vú ra cho tao khám. Con Nụ dùng
dằng van xin : cậu tha cho con. Cậu nạt : mày có làm không ?
Cốt là thấy hai vú mới biết mày có cấn thai chưa, chớ ai ăn
thịt, ăn cá gì mày mà van vỉ. Hay mày không chịu thì thôi.
Trong trí con Nụ lóe lên cái quyết định cậu sắp tống khứ nó
ra khỏi nhà, nên lại nói chữa : vâng, cậu để con nghe. Tuy
nói vậy mà nó vẫn chần chừ. Mấy lần quành tay ra phía sau để
gỡ cái khóa, rồi nó lại ngưng. Cậu thấy nhưng vờ quay đi cho
nó lắng xuống nỗi lo âu. Rồi nó lẳng lặng mở cái chốt áo nịt
vú.
Hai cái cúp dần mở toang ra, bầu vú con Nụ căng phồng lên,
no úc núc. Vồng thịt ngồn ngộn vun tròn, da láng lẫy, còn
cái quầng vú, chèn ơi, nó gọn ơ và búp búp như đầu đóa hoa
sen. Màu hồng lung linh trên cái núm, coi dễ thương làm sao.
Cậu mở cờ trong bụng vì có dịp được con Nụ tự nguyện bày
nguyên cặp vú ra cho cậu chiêm ngưỡng. Cậu cố che lấp sự thú
vị mà giữ nguyên sự im lặng.
Con Nụ cũng chết trân ra đó, ngượng nghịu như một người đang
bị dưa đi bán, phải lột trần truồng ra cho người chủ mua
nhìn ngắm, chọn lựa. Cậu kéo dài sự quan sát, rồi gục gặc
cái đầu. Con Nụ thấy muốn nghẹt thở, hổng rõ cậu tìm ra điều
gì trên cặp vú của nó để biết kết quả là nó chửa hay chưa.
Nó càng hồi hộp khi thấy cậu ngồi thừ ra đó. Nó muốn nhắc
hỏi cậu mà chưa sao cất nổi ra lời.
Đêm càng khuya vắng. Đứng trên tầng lầu mà Nụ nghe rõ tiếng
kim đồng hồ xê dịch cạch cạch ở tầng dưới. Nó cũng nghe rõ
từng hơi thở phì phì từ cánh mũi của nó thoát ra. Con Nụ lấm
lét nhìn cậu chờ, cái chờ dài như thiên thu vô tận. Cậu ngần
ngừ một hồi nữa : thôi được rồi, mày lu bù vậy mà cũng may
là chưa bị cấn thai. Tao khen hai đứa mày, nắc nhau như trâu
đụ mà cái bụng cứ trơn lu. Đầu vú mày còn hồng hào là mày
còn son rỗi, dù cái háng của mày thì cứ ang ang chè bè ra
một đống. Mày thấy chớ, mấy bà có chửa bà nào bà nấy đầu vú
đen thui, núm đùn lên một cục, vú tạo sữa thấy lì lì như mặt...
Cậu kịp ngừng lại không nói hết lời ví của dân gian " lì lì
như mặt lồn ", dù sao cậu cũng biết con nhỏ nghe lời đó sẽ
bị sốc.
Đã qua giai đoạn khám vú để coi bị chửa hay chưa, cậu từ tốn
bảo con Nụ : giờ mày có thể mắc áo lại đi, nếu muốn. Còn
thấy nực, cứ dể tơ hơ ra đó cũng hổng sao. Được lời, con Nụ
mừng rơn, không kịp cám ơn cậu, nó vơ luôn cái áo mặc vô,
vội đến đỗi quên cả choàng cái nịt vú vào trước đã. Nó lần
cài những nút áo, nhưng vú nó hơi bự nên cứ đội chỗ khe hở
trước ngực vun vun lên. Cậu liếc thấy, nhưng không cản lại.
Cậu lại im im theo dõi con nhỏ. Cậu bảo nó : mày có thể ăn
mừng chuyện an toàn, mợ mày cũng vừa thoát sự hồ đồ, bộc
tuệch. Chuyến này bả về tao sẽ căn dặn để từ lần sau phải
đắn đo, cẩn thận hơn. Con Nụ mặc áo xong, mới nhớ cái nịt vú
còn bỏ ở giường, nên hốt nhét vô túi áo.
Cậu lấy lòng bàn tay chà chà lên chót mũi. Cậu nhìn con Nụ
nhắn nhủ nữa : nhưng tao còn muốn xem xét thêm ở nơi mày một
chuyện khác để mọi việc sáng tỏ hết ra mới thiệt sự yên tâm.
Con Nụ lại bâng khuâng hổng rõ cậu còn muốn hoạnh họe điều
gì. Đầu óc nó bung bung như bị ai cầm chày vồ gõ vô liên tục,
nó tá hỏa tam tinh muốn nổ đom đóm ra.
Trái lại, thì cậu vẫn đủng đỉnh coi như sự việc không có
chút vẻ nôn nóng. Cậu rỉ rả như chàng công tử lạc vào vườn
hoa, thấy đóa nào cũng sặc sỡ nên ung dung dạo chơi nhìn
ngắm. Cậu dập dìu như con bướm, chập chờn ở bụi hoa này,
chạm nhẹ cánh hoa kia, rắc chút bụi phấn lên cho hoa chạm
nọc khẽ lay lay. Cậu làm vẻ bình thường mà con Nụ nghẹn thở
từng chặp. Tim nó đập điệu rum ba, như muốn nhảy ra ngoài và
hẳn nhiên là nó khiếp đảm tột độ.
Tình hình hết sức căng thẳng, xung quanh âm u như thành phố
bị giới nghiêm, đến một con chuột cũng không dám bò ra khỏi
hang ngao du trên đường. Thấy con Nụ quá lo lắng, cậu nhỏ
nhẹ nói với nó giống phân bua với người nhà : Nụ này, con
cũng biết nhà cậu mợ là chỗ làm ăn. nên việc gì cũng phải
hết sức e dè, nhìn nhỏ tới. Cậu chẳng muốn làm khó con,
nhưng cậu rất cẩn thận, nhỡ ra sơ xảy chuyện không hay lại
ân hận. Mợ con loại người phổi bò, lại hay giúp đỡ bất cứ
ai, nên có khi ào ào, bỏ lơi hết mọi nguyên tắc.
Con Nụ thấy cậu nói vòng vo nó đã hoảng, lại nghe cậu thủ
thỉ như nói với vợ con, nó càng chẳng nắm được đầu cua tai
nheo ra sao. Cho nên chỉ còn biết cắn răng chờ đợi. Cậu lại
dùng dằng thả sợi dây từ từ xuống giếng để thử độ nông sâu.
Cậu mở rộng vòng thăm thú : chắc Nụ cũng đã nghe người ta
bàn tán những ai ở trong nhà làm ăn đều phải được chọn lựa
kỹ càng. Ai mà bị khiếm khuyết chút gì là cái hại sẽ tràn
lan mọi nẻo. Có khi không do từ nhà chủ mà lại vì từ những
người giúp việc vào ra. Không biết mày có nghe cái câu " âm
hộ vô mao bần chí tử " chưa, và liệu mày có hiểu câu đó ý
nghĩa thế nào, chớ mày mà vướng vào trường hợp đó thì tụi
tao chết giấc, con ạ.
Cậu nói mà kéo dài, chì chiết giọng ra, nghe thê thảm làm
sao. Con Nụ cũng muốn giúp cậu giải tỏa sự ẩn ức đó, nhưng
nó chỉ loáng thoáng đoán ý nghĩa lời cậu chỗ rõ, chỗ lơ mơ
thì biết làm thế nào để cậu trút đi sự lo sợ nhỉ. Nó đành
phải thưa với cậu : con chưa hiểu tường tận lời cậu dặn, xin
cậu giảng rõ cho con xem con có tham dự được gì vào chuyện
cởi gỡ cho cậu mợ chăng.
Đến lượt cậu e hèm khó nói. Cậu bảo : giải thích thì tao vẫn
giải thích được. Khổ nỗi là nếu nói mơ hồ thì mày chẳng nắm
đâu với đâu, còn nói trắng ra, e mày lại nói cậu ăn nói hàm
hồ, bậy bạ. Con Nụ lại thưa : con hiểu, cậu cứ thẳng thắn có
sao cho con biết, con không dám nghĩ bậy cậu đâu.
Cậu bảo : thôi, được rồi. Số là thế này, con gái mà cái lồn
trơn tuột, chẳng có lấy một sợi lông thì nghèo mạt rệp. Ai
chứa chấp người nhẵn thín đó thì cũng bị vạ lây, huống chi
cậu mợ là chỗ làm ăn lớn, tao không biết mày như thế nào.
Con Nụ mừng rơn, tưởng gì chớ cái khoản này thì nó tùm lum
tà la như rừng rậm, khiến ảnh cứ kêu là đút vô bị cứa đứt
trái bắp ảnh hoài. Chả lẽ nó lại cười lên khành khạch trước
mặt cậu, nên chỉ nói cho cậu an tâm : cậu khỏi lo, con đầy
đủ và rậm nữa, cậu ạ.
Nó hí hửng nghĩ là cậu mừng, ai dè cậu vẫn băn khoăn. Cậu
phân hai phân ba : mày nói sao tao hay vậy. Nhưng cái đó mày
dấu tuốt trong quần mày, tao có thấy đâu mà rõ thực hư. Con
Nụ băng băng cãi lại : con nói thiệt mà cậu. Ảnh chê là của
con rậm quá nên gần ảnh cắt cứa đứt thịt da ảnh hết.
Cậu lại gật gù : ờ thì thằng đó nó mò mẫn, vuốt nắn, vọc
giỡn mày thì nó mới nắm được lông lá trong tay, còn mày biểu
tao tin, lỡ ra mày vì quá lo cho cậu mợ rồi a thần phù nói
đại cho được việc, chết là tụi tao chết, chớ mày có rụng mất
sợi nào đâu mà lo. Con Nụ lại một phen cái đầu muốn quay
quay. Như vậy là thêm một lần cậu đòi nó phải chứng minh là
nó có lông đầy đủ. Thiệt là các cớ, nhà làm ăn giữ từng chút
một, thân làm gái như nó bị vần muốn bể cái đầu.
Cậu nói bấy nhiên rồi lại thôi. Con nụ hoãn binh bằng cách
nói đại nói để : con thề danh dự với cậu, con nói thiệt
tình, con hổng dám lừa dối cậu mợ. Con đã kể với cậu hết
trơn những gì con làm với ảnh, nếu con trơn lu bộ ảnh hổng
sợ bị xui sao. Cậu chặn ngay : mày nói như thánh, mẹ, thằng
nào được gái dạng háng ra mà ở đó còn lo dòm coi có lông có
lá. Thấy cái lồn chèm nhẹp nước, mép nhép nhép thì lo chun
vội chun vàng, sợ ói tùm lum trước ải thì bể mặt bầu cua.
Hơn nữa, thằng bồ mày có làm ăn đéch gì đâu mà sợ xẻo xui.
Nhiều khi hưởng lồn nhẵn nó còn cho là sạch hổng bị chí rận
là khác.
Đang bực bực trong lòng, mà con Nụ nghe cậu nói cũng muốn
bật cười. Vậy mà nó cũng còn cố chống chế : ảnh đâu có vừa
cậu, Ảnh nhào vô mà có chịu nắc liền đâu, anh vạch vọi, lục
lọi lung tung, bành góc này góc khác, lật mép trong mép
ngoài, còn chút chút hôn, chùi miệng vô đó nữa. Nhiều lần,
ảnh giụi giụi tùm lum rồi phun phì phì như rắn hổ, chửi um
lên là lông lá gì mọc vô trật tự khiến rụng đầy miệng ảnh,
đó cậu coi con có bạch đinh đâu.(Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
6) |