| Con Nụ kể xong cái rột, nó thấy khỏe re. Dường như nó trút 
					sạch được cái lấn cấn gì chất chứa trong lòng. Nó thở phào 
					cái rột, nhưng hai bàn tay vẫn cứ xoắn với nhau. Dù gì nó 
					cũng ngượng nghịu khi đem tâm sự của mình bày ra tuốt luốt 
					với người lạ. Cũng may là nó kể với cậu, chớ nó mà phải kể 
					với ai khác, chắc nó chỉ còn có nước độn thổ. Chuyện gì thì 
					dễ, chớ chuyện trai gái mà đem ra trình bày từng chút, từng 
					chút thì còn gì là thầm kín nữa. 
 Cậu vẫn ngồi yên trên ghế gần bên con Nụ, cách cái giường 
					con nhỏ ngồi một khoảng cũng xa xa. Vậy mà con nhỏ cũng thấy 
					nực nực, chỗ đáy quần nó dường như nước lại rịn rịn ra. Con 
					Nụ sợ xám mặt, chết cha, cái chỗ bể lại nứt rồi, lỡ mà nó cứ 
					ồ ồ tháo nước ra ướt trơn quần nó, cậu thấy rồi nó làm sao 
					đây.
 
 Cậu giờ ngồi khum người xuống, hai chỏ đặt trên đùi, còn hai 
					ngón trỏ thì chập vô nhau chống dưới cằm, nhịp nhịp như ôn 
					lại lời con Nụ kể. Cậu cứ trầm ngâm như thế, khiến con Nụ 
					sốt cả ruột. Một chặp, cậu ờ ờ rồi độp một cái cậu hỏi con 
					Nụ cho rõ thêm : mày kể lại chuyện thằng bồ là kỳ đầu hai 
					đứa sáp vô nhau, hổng lẽ chỉ có một lần thôi sao. Vậy chớ 
					thân hình mày lại có bộ coi bèo nhèo dữ rứa, hay là mày còn 
					dấu tao.
 
 Con Nụ lại quính. Thú thiệt là sau lần ảnh cho nó nếm thử 
					trái bắp thì nó cứ muốn ăn hoài. Hổng cần nó ngỏ ý, mỗi khi 
					gặp nhau là ảnh tấn công lia, y hệt con heo bị bỏ đói, nhìn 
					thấy máng cám là hùng hục lăn vô liếm láp. Ảnh làm nó muốn 
					ngộp, chưa kịp hoàn hồn thì ảnh đã lột nó ở lỗ ra. Tay thì 
					chụp, đầu thì húc, miệng thì chuồi chuồi, rồi thì vú vê, 
					háng nó bị vọc mò lia lịa.
 
 Nước ở cái ổ trước háng nó tươm lép nhép, ảnh nói đọ đọ lại 
					bể nữa rồi và ảnh vội lấp trái bắp vô cầm cho nước ngưng. 
					Ảnh làm gì mà thùi thụi như đánh vật, giúi giụi như trộn hồ, 
					cái trái bắp của ảnh quậy tứ tung ở bên trong, giống cái 
					sẻng lật hồ xà ngầu, nó ngộp muốn chết. Ảnh cứ dùng hai tay 
					bắt nó dang rộng bét giò ra, rồi ảnh cứ trườn bò trên bụng 
					nó, xỉa cái đầu thu lu kịch kịch vô cái lỗ nghe chép chép.
 
 Ảnh hích hích chừng nào thì chưn nó quíu thằn lằn lại, hai 
					tay muốn bắt chuồn chuồn, ảnh lại lấy tay se se nắm vú nó 
					tựa người bốc lăn se sợi thuốc, ôi cha mẹ ôi, nó bắt nhún 
					mình ê ê. Ảnh bóp vú cái nào cái ấy muốn nặn bể cục tràm ra, 
					vậy mà sao con nhỏ cứ ưỡn mình ra cho ảnh ngắt véo. Ảnh bú 
					chùn chụt lên đầu vú, chèn ơi còn hơn con nít nó nhằn vú mẹ.
 
 Bây giờ cậu biểu kể thêm thì kể làm sao. Nên nó cứ mò mò trả 
					lời, cốt để cậu đừng tò mò hỏi sâu hơn. Nó lí nhí : dạ, 
					những lần sau thì tụi con quen rồi nên dễ dàng hơn. Ảnh cũng 
					giúp con chút này chút khác, rồi thì khi nước con ồ ồ chảy 
					ra là ảnh lại vội bít cho ngưng. Cậu có vẻ chịu lối thành 
					thực của Nụ. Cậu biểu : ừ ừ, vậy rồi nó có giải thích cho 
					mày tại sao cứ gặp nó xục xục một hồi là mày lại bể nước ra.
 
 Con Nụ cố nhớ lại : dạ, ảnh nói là con gái giống cái rô bi 
					nê bị mở hoài nên lờn. Miếng đệm bên trong nó rơ rồi, có 
					khóa mấy nó cũng nhỉ nhỉ như nước mắm cốt, có điều nó bớt 
					tháo tùm lum, phải bít nhiều lần thì mới cầm luôn. Cậu cười 
					lên sằng sặc, cậu ngửa người ra, dơ hai tay lên trời, người 
					rung bật lên. Con Nụ trố mắt ngạc nhiên, sao cậu lại có vẻ 
					thú vị dữ a.
 
 Cậu cười muốn đổ nước mắt. Cậu phê : thằng nhỏ quỉ sứ, dụ 
					mày hết sức nghệ thuật. Hèn chi mày cứ để nó đút nút cái lỗ 
					mày hoài. Mợ cháu mày y hệt nhau, ai nói gì cũng tin. Tao 
					tưởng chỉ có mình tao hù được mợ mày, ai dè thằng chó còn là 
					bực thầy tao, mình chạy luôn là cái chắc. Mợ mày cũng vậy 
					mỗi lần tao lại gần là y như cái vòi nó sứt mẹ ra và nước đổ 
					ướt đáy quần. Tao thì không lấy trái bắp bịt lỗ mà vớ luôn 
					khúc xúc xích nhét vô. Mợ mày ư ư kêu rát nhưng chặp sau là 
					êm ru bà rù. Khi tao nhắp nhắp khúc xúc xúch là mợ mày cũng 
					nhóp nhép nhắp theo. Tao dòm thấy khúc háng của bả cà quây 
					cà quây, muốn cắn mẹ nó rớt ra cho rồi. Bả làm tao cố công 
					cố sức nhấn kìn kịt, mồ hôi đổ hơn tắm, trợn trà trợn trừng 
					nhịp muốn bứt thở luôn. Mẹ kiếp, mợ mày lắc lư dữ, cứ bệt 
					cái đít bên này, sàng cái mông bên kia, cái vòi bị đè dày vò 
					kêu ộp ẹp, bả còn la khoái chí nữa chớ. Mày biết sao không, 
					chừng cái xúc xích bịt ngưng được nước của bả thì lấy ra nó 
					xìu xìu gục, thun lại thấy ớn ợn. Còn chỗ cái vòi của mợ mày 
					chèn ơi thứ gì mà nó đục lờ, lệt sệt như hồ keo.
 
 Con Nụ nuốt cái ực cho trôi cục nghẹn. Cậu kể có vẻ thong 
					dong mà đáy quần nó lại ướt hơn hồi nãy. Nó cục cựa, cục cựa, 
					cậu la lên : mày cũng dữ lắm nghe Nụ. Chắc là bể mẹ ở trỏng 
					rồi hả, tao thấy mày lết lết như vậy là nước lại ộc ra rồi. 
					Cậu nói mà lơ đi, con Nụ thì xoắn lấy chéo áo câm thít. Cậu 
					giảng giải cho nó nghe : đàn bà, con cái là vậy đó. Hổng 
					phải bể gì đâu, chẳng qua đàn ông, con trai tụi tao nựng, có 
					hơi lạ vô là bà, cô nào cũng són nước ra hết. Có vậy thì mới 
					dễ cho hai thứ xà nẹo nhau được. Thằng bồ mày nó nhử mày để 
					mày lo mà cho nó chui vô lấy chút ấm, chớ nó có hàn tới mòn 
					đời thì nước cũng rịn rỉ ra thôi.
 
 Cậu có vẻ hí hửng nói cho con Nụ biết thêm : mày thấy đó, mợ 
					mày lớn trộng mà tao cứ xun xoe lại bên là đã thấy nước lệt 
					xệt rỉ ra liền. Bởi vậy mợ mày thay đồ, mày định đem dẹp tao 
					có cho đâu. Bả đi thì tao còn chút đó hửi đỡ, mày tính dẹp 
					luôn thì tao chết còn gì. Con Nụ chưng hửng, hổng dè cậu nói 
					chuyện vợ chồng mà như người ta nói chuyện đi chơi.
 
 Thấy con Nụ lấm lét có vẻ sợ sệt. Trong đầu con bé nghĩ thầm 
					nhà lúc này vắng hoe, đêm lại quá khuya, lỡ cậu nhắc chuyện 
					của mợ, rồi hổng kềm giữ được, đè nó ra thì biết làm sao. 
					Nhưng cậu biết tỏng sự lo lắng của nó : mày đừng ngán, tao 
					đã nói rồi, tao hổng làm gì mày đâu. Tao chỉ hỏi cho biết để 
					tìm cách giải quyết ổn thỏa cho mày lẫn tao. Đời nào tao ép 
					buộc ai, trừ phi người đó tự nguyện thì đến đó sẽ hay. Con 
					Nụ hoàn hồn, song vẫn đánh lô tô trong ngực.
 
 Tới lúc này nó lại thấy thêm chỗ ngực nó nhói nhói trong cái 
					nịt vú. Cậu nói chuyện mà sao vú nó cấn cấn tê tê. Nó thở 
					làm cái vú nưng lên đội lớp vải khiến cái núm cứng mới lạ. 
					Cậu liếc nhìn xéo con Nụ nhưng lảng đi như không có gì xảy 
					ra. Cậu kể thêm cho Nụ yên chí : mợ mày kỳ lắm. Tao nói lung 
					tung là mợ mày kêu ngực đau rừ, tao phải nhắc mợ mày mở áo 
					lót cho đỡ thốn. Mợ mày mở rồi mà vẫn ca cẩm kêu rên, tao 
					phải giúp mợ mày day một hồi mới hơi ổn. Rồi mợ mày ỏn ẻn 
					chỉ đau chỗ này, nhức chỗ kia khiến tao phải áp miệng vô 
					ngậm nhay nhay, bả mới nói hết đau. Thiệt là đàn bà rắc rối.
 
 Con Nụ mắc cười quá mà không dám. Nó chỉ đưa tay chùi chùi 
					bên mép để dấu nụ cười đi. Cậu bảo : như vậy là mày với 
					thằng bồ chọt nhau lia lịa, vậy mà nói là không có chửa thì 
					tao tin sao nổi. Cái vòi của mày ngậm lấy ngậm để trái bắp 
					của nó thì chưa muốn ói cũng lạ. Tao chắc là cả triệu con 
					lăng quăng của nó bò lổn nhổn ở trỏng rồi, chỉ cần một con 
					thôi chui lọt vô tử cung mày là cái bụng chình ình lên. Gia 
					đình tao chết ngáp ngáp là cái chắc.
 
 Cậu vò đầu bứt tai, kêu rầm lên gọi mợ chói lói. Con Nụ muốn 
					đứng lên giữ cậu bình tĩnh, nhưng cậu đưa tay cản : mày đừng 
					sáp lại gần tao lỡ có chiện hổng hay thì đừng có trách. Mày 
					cứ ngồi đó, thây kệ tao. Tao hận mợ mày mướn người mà hổng 
					hỏi cho đến nơi đến chốn, bây giờ mọi việc tùm lum, tao mò 
					hết nổi.
 
 Con Nụ ngơ ngác, trống đánh thùm thụp trong ngực. Có cái gì 
					chẹn ngang cổ họng con nhỏ khiến Nụ điếng trơ. Nó khiếp quá 
					chừng quá đỗi. Nó thiếu điều muốn bổ nhào xuống chết giấc. 
					Ai dè chuyện mợ về ngoại có mấy ngày mà rắc rối xảy lung 
					tung. Giải quyết sao đây, chớ mợ về mà nó đã bị cậu cho ra 
					khỏi nhà thì ơn mợ nhận nó vào làm xổ toẹt, trôi sông lạc 
					chợ hết.
 
 Cậu ôm lấy đầu, gục xuống thất vọng. Cậu than trời rầm rĩ, 
					cậu sục sịch trên cái ghế như bị ai đốt lửa vô đít. Con Nụ 
					cứ đưa hai tay quơ quơ để phân bua, nhưng cậu có còn tai đâu 
					mà nghe nó. Cậu đập tay vào tóc, vào trán như muốn gõ cho bể 
					đầu ra cho hả giận. Cậu rít lên : mợ mày, mợ mày hại cả nhà 
					rồi.
 
 Con Nụ mếu máo như muốn khóc : cậu đừng làm con sợ. Cậu muốn 
					căn hỏi gì thì con xin khai hết. Cậu đừng trách hờn mợ con, 
					tội nghiệp bả. Tại mợ thương con nên hổng vặn vấn gì con. 
					Cậu, cậu, con năn nỉ cậu mà.
 
 Cậu được thể càng gào lên như nhà cháy. Mày nói mày khai 
					tuốt luốt mà mày có nói hết đâu. Mày cứ ầu ơ là hổng có chửa, 
					ai tin nổi mày. Mợ mày tao xà quầng mấy lần cũng nói hổng có 
					chi, chừng thu lu ra, tao cứ phải núp gò mối bắn tỉa rẹt rẹt 
					thấy tức muốn chết. Đọ, bà cô nào cũng rứa, cái miệng thì 
					nói ngon sớt mà cái bụng thì tiếp tục thè lè. Thôi mày đừng 
					phỉnh tao nữa, để tao yên mà còn tính cho ra lẽ, ra nơi. Mày 
					lo đi thu xếp đồ đạc đi rồi lên đây tao tính tiền công mà 
					nghỉ sớm cho được việc. Còn mợ mày về, tao sẽ nói chuyện với 
					bả sau.
 
 Con Nụ chắp tay vái cậu như thổ địa. Nó tru lên : con lạy 
					cậu mà, cậu chưa hỏi con cho ra ngô, ra khoai mà cậu đã giận 
					điên lên thì làm sao con đáp lời cậu được. Cậu chỉ vẽ cho 
					con thì con mới nói rõ đầu đuôi với cậu, cậu ơi. Con thiệt 
					tình không dám dấu cậu mà, cậu bình tĩnh đi cậu.
 
 Nói được có bấy nhiêu rồi nó bù lu bù loa khóc như mưa trút 
					nước. Nó kéo lấy vạt áo chùi nước mắt đầm đìa. Rồi ngồi một 
					cục ở bìa giường, nấc nấc lên dồn dập, vai rung rung như 
					chèo đò, ngực phập phồng lên xuống dẻo queo. Cậu cũng nghẹn, 
					ú ớ hổng biết xoay trở ra sao nữa.
 (Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					5) |