| Con Nụ càng lúng túng, ú ớ đến không nói ra 
					lời. Cậu chăm chú ngắm nghía nó một lúc, rồi đủng đỉnh nói : 
					mày khó trả lời quá phải không ? Nụ gật gật đầu, cậu bảo nó 
					: thôi được rồi, để tao giúp mày. Tao hỏi đến đâu thì mày 
					đáp đến đó. Chỗ nào mày thấy kể rộng ra được thì kể, bằng 
					không thì cứ trả lời chuyện tao hỏi. Sở dĩ tao cần biết để 
					xem còn kịp cứu vãn gì được chăng, chứ nhà làm ăn mà rủi ro 
					chuyện xui xẻo xảy ra thì tan nát hết. 
 Con Nụ gật đầu đồng tình. Cậu xoay xoay ngón tay một bên má, 
					rồi độp một cái, cậu hỏi mà như nạt : thế thằng bồ mày khi 
					gặp mày thì nó làm gì. Con Nụ uốn éo mấy ngón tay xoắn lấy 
					nhau, đứng im im. Cậu hét lên : sao mày không nói ? Con Nụ 
					lí nhí : dạ ảnh chụp ôm ghì lấy con. Cậu tủm tỉm cười : nó 
					ôm mày khơi khơi vậy thôi à. Con Nụ lại đáp : dạ, ảnh ôm rồi 
					hun con ở mặt, ở gáy khiến con nhột muốn chết.
 
 Rồi sao nữa, cậu nhắc Nụ. Con nhỏ vẫn lí nhí : dạ ảnh biểu 
					để ảnh thương một chút. Ảnh vén tóc con lên, rồi quàng tay 
					ôm con qua vai. Con run bắt chết, ảnh xoa xoa tay đều ở lưng 
					con nói đừng sợ. Ảnh lại kéo con sát vô ảnh, thở phì phì vô 
					tai con, hơi thở ảnh nhẹ mà nóng. Ảnh vẫn xoa tiếp lưng con, 
					con thấy bình tĩnh lần, rồi ảnh lòn tay vô sau áo xoa trực 
					tiếp lên lưng con hồi nào con cũng hổng hay nữa.
 
 Ảnh xoa mà cố ý cạ cạ lên cái nịt vú của con, có lúc ảnh lòn 
					tay vô kéo cái nịt vú giãn ra rồi nhún nhún mấy cái lại thả 
					ra lại. Lúc đó, phía trước cái nịt vú nó cấn làm cho vú con 
					cứng lên khó chịu. Ảnh chẳng hỏi ý con đã mở cái khóa nịt vú 
					ra, hai vú con lỏng bớt nên thở nhẹ nhàng hơn. Ảnh vẫn xoa 
					phía sau lưng con, vậy mà ảnh bợ vô một bên vú con ở phía 
					trước hồi này mau thiệt.
 
 Con giật mình định hất tay ảnh ra thì ảnh nói để ảnh giúp 
					con đỡ nhức vú. Chả là hồi đó con mới lớn lớn, tràm sữa còn 
					rắn nên để tự ên cũng đã nhức, huống chi lại có bàn tay ai 
					mằn mò. Con nhăn nhăn mặt, ảnh nói để ảnh nắn bóp cho trái 
					sữa mềm ra cho con bớt đau. Mà thiệt, ảnh bóp nặn một hồi 
					thì trái vú của con hơi mềm đi.
 
 Tiếc là ảnh chỉ nặn bóp được một bên, còn bàn tay kia cứ bận 
					xoa ở lưng con. Ảnh biểu để ảnh cởi nút áo ra cho dễ làm 
					giúp con. Con nào biết trời trăng gì, lần đầu còn con gái, 
					ai nói sao hay vậy. Mà con có cản cũng hổng được. Ảnh mở hết 
					mấy cái nút áo, cái nịt vú lòng thòng treo tòn ten phía 
					trước, ảnh tháo bỏ hẳn ra. Anh đăm đăm nhìn vô vú con hổng 
					chớp mắt, khiến con mắc cỡ muốn chết. Như phản xạ, con đưa 
					tay bụm che hai cái vú.
 
 Ảnh biểu con làm vậy thì làm sao ảnh giúp được. Con phải mở 
					lần lần tay bỏ ra. Ảnh lại bóp một bên vú con, rồi đỡ con 
					nằm ra bộ ván. Ảnh lót bàn tay kia dưới lưng cho con êm, rồi 
					ảnh giảng giải cho con để ảnh dùng miệng bú một bên, dùng 
					tay măn một bên thì hai trái vú mới đồng lúc mềm đi. Con 
					chưa ừ hử gì thì ảnh đã bú chụt lên một bên vú chưa được bóp 
					nắn gì.
 
 Miệng ảnh dịu dàng nút nút trên núm vú con. Lúc đầu thấy 
					nhói nhói rồi êm lần. Ảnh mút quá say sưa, nước miếng dính 
					đầy trên vú con bóng lưỡng. Ảnh bú nút một lúc thì thay qua 
					liếm mút vú bên kia và đổi bàn tay qua bóp nắn bên này. Con 
					nhột nhạt quá nhưng thấy lăn tăn giống như có con giun đang 
					lách bò trên vú.
 
 Ảnh bú say sưa thì con cảm thấy có cái gì cấn cấn bên bắp vế 
					con. Con hỏi, ảnh nói : ý quên, ảnh có mua cho con trái bắp 
					mà chưa kịp đưa. Con thấy quả là tựa trái bắp thiệt vì nó 
					dài dài cũng cỡ đó. Con hối ảnh lấy ra cho con nhai lai rai 
					để giữ sự nôn nhột ở nơi vú. Ảnh hơi nhích người ra, rồi kéo 
					lưng quần ảnh xuống.
 
 Con nghe một tiếng bực, dòm lại có thấy trái bắp nào đâu, mà 
					chỉ thấy một đám dài thòn. Con giận đấm ảnh thùm thụp, ảnh 
					cười khoái trá ôm chặt lấy con hổng cho đánh. Ảnh nói thì 
					cũng là trái bắp vậy, em coi nó còn nóng hổi nè. Vừa nói ảnh 
					vừa cạ cái đó vô bắp vế con. Con mắc cỡ quá, ai đời thứ gì 
					coi gân guốc thấy ớn.
 
 Bất chợt, ảnh thả con ra mà bụm lấy cái cục thu lu đó mà rên 
					hừ hừ. Con quính lên hỏi ảnh sao vậy : ảnh nói bị cơn nóng 
					lạnh đột ngột. Con sợ quá hỏi ảnh phải làm sao. Ảnh nói phải 
					có nước ngâm vô thì nó mới hết hành ảnh. Con dợm ngồi dậy đi 
					lấy nước, ảnh giữ rịt lại biểu hổng sao đâu, một lát nó sẽ 
					dịu.
 
 Con thiệt hổng hiểu gì hết trơn. Ảnh lại loay hoay úp mặt vô 
					bú vọc vú con, rồi hun lia lịa lên ngực, bụng con. Con co 
					người lại giống sâu róm, ảnh cứ đè dằn con ra và vừa hun, 
					vừa liếm, hít khắp mình mẩy con. Ảnh hăng quá, miệng thì bú, 
					nút liên tục, còn trái bắp của ảnh cứ cà hích chùi chùi bên 
					ngoài quần chỗ bắp vế con.
 
 Tự nãy giờ nghe con Nụ chạm nọc kể thao thao bất tuyệt, cậu 
					bắt cười muốn chết, nhưng vẫn phải làm nghiêm để hỏi nó tiếp. 
					Cậu cứ áp dụng cái lối nạt và bắt nạt nó : thằng đó chỉ làm 
					có vậy thôi sao. Hay là mày còn dấu diếm tao chưa kể ra hết. 
					Con Nụ ngúc ngắc cái đầu, nửa phân vân, nửa nghẹn ngào chẳng 
					hiểu có nên nói cho rồi tự sự với cậu chăng.
 
 Thấy bực, cậu nói lớn : thôi, mày ngại thì thôi. Ra lo soạn 
					đồ đi rồi tao cho mày thôi việc ngay bây giờ. Con Nụ thiếu 
					điều muốn sụp xuống lạy cậu. Kiểu này thì nó không làm tròn 
					lời mợ dặn. Nó van xin cậu đợi mợ về sẽ tính. Cậu dứt khoát 
					không ưng, cậu bảo : bụng mày phễnh ra ở đó thì nhà tao tan 
					nát hết. Tao cho mày nghỉ sớm chừng nào thì tai họa giảm bớt 
					đi. Tao hổng cần mày nữa. Cả mợ mày cũng hổng biết gì hết, 
					tao bắt hận bả luôn.
 
 Con Nụ sợ tận cùng. Thế này thật nguy rồi. Nó năn nỉ cậu : 
					nhưng mà cậu đuổi con thì ai lo cho cậu khi mợ vắng nhà. 
					Tưởng là cậu khen, ai ngờ cậu càng giận điên hơn, cậu hét to 
					: mày thương đếch gì vợ chồng tao. Mày để thằng bồ nó chơi 
					mày rồi mày na cái bụng chình ình vô ám phá tụi tao. Con Nụ 
					chống chế : hổng sao đâu cậu, con chưa có chửa được đâu.
 
 Cậu gắt lên hỏi nó : sao mày biết. Con Nụ cố giảng thích : 
					con nghe nói ai có chửa thì cái bụng thè lè ra, con có thấy 
					điều đó ở con đâu. Cậu nạt nó : mày nói như thánh. Mợ mày 
					chửa đến ba bốn tháng rồi mà bụng vẫn phẳng lì, chừng té 
					ngửa ra thì đã sắp đi sanh. Còn mày nó hùng hục bú mút mày 
					mà nó để im cho mày khơi khơi vậy sao. Mày dấu thì đến mụ 
					nội tao cũng mù tịt, thà là để mày ra khỏi nhà liền hơn là 
					giữ mày để nhà cửa bể bung lên.
 
 Bây giờ thì con Nụ đổ mồ hôi hột. Nó phải mồm năm miệng mười 
					: vâng, con xin kể hết. Cậu tiếp tục hỏi con đi. Cậu vờ hổng 
					thèm bụp vô ngay, cứ lì lì ngồi đó. Con Nụ hồi hộp chờ, sau 
					cùng thì cậu bảo : thế thì làm sao mày can được thằng đó khi 
					nó cà trái bắp rọt rẹt vô bắp vế mày.
 
 Con Nụ nuốt nước miếng cái ực. Nó rành rọt nói : Anh cạ bắp 
					thịt nóng mà cơn nóng lạnh hổng giảm, ảnh cứ rên hừ hừ dù 
					miệng vẫn ngậm vú và bàn tay vẫn bóp vú con lung tung. Con 
					vừa sợ vừa lo. Ảnh biểu phải để ảnh lòn tay vô lưng quần 
					con, nhờ con kẹp đùi lại thì ảnh mới ấm. Con cũng chiều ảnh 
					nên ảnh có vẻ mừng. Ảnh lòn tay vô quần con rồi, chụp liền 
					vô cái bướm của con. Ảnh xọc xọc gì ở đó mấy cái, đợi khi 
					bàn tay ảnh đã lọt gọn vô cái khe, ảnh biểu con kẹp lại đi. 
					Con kẹp mà ảnh có bớt rên chút nào đâu, còn cục cựa cục cựa 
					hổng chịu nằm yên.
 
 Mỗi lần ảnh nhích tới nhích lui thì bàn tay ảnh cọ quẹt, 
					miết lên chỗ thịt mềm mềm ở đó làm con tựa người muốn mắc 
					đái. Con phải để hờ chân ra mới dễ chịu. Ảnh lách tới lách 
					lui cái khe đó, đụng vô cái hột gì mà con bắt nhột dữ. Con 
					cố nín mà nước ở đâu nó rịn ra thấy ấm chỗ khe. Ảnh la lên 
					có vẻ vui : rồi có nước đây rồi, khỏi phải chạy kiếm nữa.
 
 Ảnh vui ra mặt, nhưng chợt làm nghiêm. Ảnh lo lắng hỏi tôi : 
					sao nước chảy hổng ngưng, em. Hay là có chỗ nào bị bể không 
					cầm được. Con hốt hoảng hỏi thúc ảnh : giờ phải làm sao. Ảnh 
					nói : có thấy có biết ra làm sao đâu mà trả lời. Con càng 
					quính quíu, con hối ảnh : phải làm sao đây. Ảnh biểu con lột 
					quần ra cho ảnh khám mới tìm cách chặn được.
 
 Tới nước này, con đành phải nghe theo. Ảnh hối hả kéo rột 
					quần con xuống, lột tuốt ra khỏi hai chân, đặt nằm cạnh đó. 
					Rồi ảnh biểu con nghiêng ra phía sáng, kéo giò con cao lên 
					để ảnh coi. Mắt ảnh thì nhìn chăm chăm vô ổ thịt của con mà 
					trái bắp ảnh thì cứ gật gù chọt chọt vô mông con từng chặp.
 
 Ảnh giống hệt thầy thuốc, chăm bẵm nhìn vô khúc thịt uớt mèm 
					mẹp của con. Ảnh lật chân con qua lại, cho cái háng con bày 
					ra trước sáng. Ảnh lầm bầm nói gì đó, như trầm trồ, như khát 
					khao và lấy mu bàn tay cọ vô chỗ khe tựa thăm dò chỗ bị bể. 
					Cứ mỗi lần mu tay ảnh cọ vô thì nước lại trào ra. Ảnh trót 
					trót chép miệng làm con càng lo lắng. Ảnh nói phải lấy tay 
					chọt vô trong khe coi có ngăn được nước hôn. Ảnh nhắc con 
					banh chưn ra cho ngón tay ảnh lòn lọt vào.
 
 Ngón tay vô chạm thứ gì ở trỏng mà con mắc đái quá, chỗ cục 
					thịt lòi ra như cái hột lại thấy nhột khó tả. Đái đâu hổng 
					rặn nổi mà nước gì ấm ấm cứ ộc ộc trào ra. Ảnh lòn thêm một 
					ngón nữa, một ngón nữa mà vẫn hổng bít nổi. Cuối cùng ảnh 
					phân trần : ngón tay anh nhỏ quá mà chỗ bể thì lớn, em để 
					anh đặt trái bắp vô coi có bịt được nó hôn.
 
 Con nghẹn ngào gật gật đầu, chỉ mong cho chỗ bể ngưng lại, 
					chớ kiểu này suốt ngày nước cứ trào ra, đi đâu đáy quần ướt 
					mẹp thì dị chết. Ảnh cầm hai chân con banh dạng ra rồi từ từ 
					đưa trái bắp của ảnh vô. Lạ cái, ảnh thọt nó vô sâu tới đâu 
					thì cơn nóng lạnh của ảnh hạ tới đó, ảnh hổng còn rên nữa mà 
					cứ hít xiết kẽ răng như rắn thổi sáo.
 
 Ảnh chùi trái bắp vô ra mấy lần, nước làm trơn nên nó vô 
					không trở ngại. Ảnh nhắp nhắp thì nước vẫn rịn ra nhưng lúc 
					đó bị nguyên trái bắp của ảnh đè bịt cái khe nên hổng tràn 
					ra ngoài nữa. Trái lại, nó lùng bùng ở trỏng nên anh nắc một 
					cái thì con nghe tiếng kêu ót một cái là lạ. Con thấy ảnh 
					hùng hục có vẻ khó khăn nên phải banh hết chân ra để ảnh 
					được thoải mái hành động.
 
 Ảnh đâm ở dưới mà hai tay thì cứ ôm xiết lấy hai vú con mà 
					bóp khiến con cứ nhột phía trên mà cấn phía dưới. Con phải 
					phụ ảnh bằng cách nhích cái mông con theo đà giụi của ảnh 
					nằm trên bụng con, anh lắc thì con lư, ảnh trườn tới thì con 
					hích tới, ảnh co chân thì con nhướn mình lên, coi giống cái 
					đu đong đưa. Có hồi con hứng quá, cứ co hết hai giò lên ôm 
					cứng lưng anh mà cù cưa kéo sẻ.
 
 Cậu bật cười ục ục, con Nụ chợt khựng bẽn lẽn. Cậu phải 
					chống chế : tao cười lối kể chuyện của mày chớ tao cười mày 
					đâu mà mắc cỡ. Cậu lại nhắc : rồi bao lâu thì nước mới hết 
					ra ? Con Nụ cố nhớ lại mà hổng nắm đầu đuôi gì hết. Nó nói : 
					con cũng hổng hay nữa, cậu à. Bị lúc đó con nôn quá cậu ơi. 
					Ảnh làm cái gì mà lúc thì con muốn ngộp thở, lúc con lại 
					thấy hả hê, hai giò con hết bét ra lại kẹp vào như ngậm kẹo 
					mạch nha mút mát. Ảnh hùng hục như trâu điên, có khi nắm 
					cứng lấy một giò con ép chặt vào ngực mà ngoáy ngoáy trái 
					bắp làm con gần nghẹt thở. Vậy mà sau một hồi gay cấn đến 
					khi ảnh thả giò con ra thì con lại thấy sướng mê. Con thở 
					phào, ảnh cảm động càng mò vò vú con mạnh thêm.
 
 Cậu nói : đọ đọ, nó nắc mày, mày thấy sướng là chết đứt đuôi 
					đi rồi, con ơi. Nó quậy nát khe mày, trái bắp nó to tổ bố 
					vậy mà hàn cái chỗ bể của mày thì tới tao cũng muốn nghẹn. 
					Mày còn biết trời trăng gì nổi. Và hổng hiểu sao cậu phán vô 
					một câu : mợ cháu mày y hệt nhau. Cứ làm bộ ngu ngơ mà nhiệt 
					tình đáp trả làm mấy trự tao thằng nào thằng ấy muốn sụm 
					lưng.
 
 Con Nụ trố mắt nhìn cậu. Nó hổng dè là bị cậu đặt bẫy nên 
					lọt vô hồi nào hổng gỡ được. Nó lừ đừ ngưng lời. Cậu phải 
					hối nó : rồi cuối cùng thì ra sao. Con Nụ lim dim con mắt 
					như ôn lại tự sự và ỏn ẻn thưa : ảnh làm dữ quá cậu. Ảnh coi 
					nhỏ con mà tài ba siêu đẳng, ảnh vần con mồ hôi xuất dăm lần 
					ba lượt, ảnh lật con qua lại mấy phen mà vẫn chưa ăn thua. 
					Hai cái vú của con ảnh bóp muốn nhão ra, méo xẹo, mấy cái 
					núm bèo nhèo mà ảnh vẫn gục vô bú đầy mồm. Ảnh nút con chết 
					điếng, ngoạm cái nào cái ấy nhức muốn bể xương, vậy mà ảnh 
					ngưng là còn lại ngầm đưa ưỡn ngực ra nhắc ảnh.
 
 Ảnh cò cưa một hồi nữa, rồi gấp rút bê nguyên hông con kẹp 
					chặt vô trái bắp ảnh và cứa hối hả. Ảnh cứa chừng nào thì 
					người con bèo nhèo chừng nấy. Ảnh rống lên như bò, con cũng 
					rống lên theo ảnh. Ảnh vẫn nghiến răng mắm lợi nắc, nắc, nắc 
					rồi ảnh la lên : chết cha tới phiên anh bể, em ơi. Con sợ 
					quá phải kẹp chặt cục thịt mềm của con để cầm cho ảnh đừng 
					tháo đổ. Con nghe có cái gì ồng ộc đổ trút bên trong con, ấm 
					ấm và nhớt nhợt, con thú thực là quíu lại.
 
 Con thấy ảnh mà tội. Chèn ơi, mồ hôi gì đâu mà như mới xông 
					ra. Ảnh nằm một lúc rồi rút trái bắp ra, nó bóng lưỡng và 
					trây trớt nước. Ảnh chùi nó lên chỗ múi thịt mềm rồi kéo lan 
					ra khắp háng con. Ảnh nói : bây giờ em khỏi sợ nước đổ tháo 
					nữa, anh hàn kín rồi. Mẹ, em làm anh hì hục muốn chết. Ảnh 
					kéo con vô vòng tay, hun lên mắt, lên mũi con và day day cái 
					vú con lia lịa.
 
 Cậu chặn lại : thôi đủ rồi. Thế là xong phía mày. Giờ thì 
					đến phần tao thử xem mày có vì đó mà bị chửa chưa để còn 
					liệu. Con Nụ cứ im im nghe.
 (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					4) |