Cậu nghe con Nụ kể xuôi rót, cậu biết con nhỏ có lông lá đầy
đủ thiệt, nhưng nói vậy thì mắc gì cậu phải hạch hỏi thêm nó
nữa. Nhưng mục đích của cậu hổng phải như vậy, con Nụ có
lông hay không có lông thì kệ nó với thằng bồ. Tuy nhiên, ý
cậu là phải làm cách nào coi bằng được cái lồn con nhỏ mới
nghe, chớ mợ đi vắng cậu nhớ lồn đoi mợ thấy mồ thấy tổ luôn.
Giả như con Nụ đừng léng phéng bò lên dòm lén vô cái laptop
thì cậu có lên cơn đến đâu cũng phải cắn răng mà đè con cu
xuống. Hoặc là cậu đành châu đầu vô coi liền tù tì mấy cái
phim trên Cõi Thiên Thai, thấy bọn trai gái Tây, Tàu, Hàn
Nhựt đụ nhau lia lịa, cặc giái lùm lùm, lồn lông dài rậm
rượt thì cũng cố khả dĩ tưởng tượng cho qua.
Đằng này con nhỏ tự ý lên, lấm la lấm lét dòm coi, cậu bắt
gặp, thấy cái ngực nó phập phồng, cái đít nó chà lết ngúng
ngoảy, cậu hiểu rõ con nhỏ cũng thèm thuồng, cũng bặm trợn
lắm. Như mới rồi đây, cậu biểu con nhỏ lột áo ra, chèn ơi,
vú mớm gì tròn vo, thấy muốn cắn, nhai, véo, bóp hết sức.
Thịt dồn đầy một nhóc, cái núm nhỏ tí tẹo, màu hồng hồng coi
dễ ghét làm sao, thứ đó mà cậu ngậm vô, bóp se mút mát, thì
ngọn lửa nào đang phừng phừng trong người cậu cũng phải hạ
ngay và tắt rụi hết ráo.
Cậu lỡ đóng vai trò kẻ cả, rồi còn hứa hươu hứa vượn với con
nhỏ, nên hổng muốn nó coi thường. Cậu phải kéo lui cái ghế
ra là để con nhỏ yên tâm, mà chính là cậu cũng muốn tự đào
một đường ranh cách ngăn để khỏi xâm phạm nó. Chứ da con nhỏ
trắng trẻo, khe áo hở, dồi lên dồi xuống, ngó thấp thoáng
cặp nịt cấn bộ vú bên trong, cậu phải bấm ngón tay mấy lần
mới giữ khỏi chạy ào vô chụp lấy con bé.
Chèn ơi, tới khi con nhỏ lột áo ra, thấy nó hồi hộp thở ào
ào, hai cái vú đội cao lên, cậu phải cố nuốt nước miếng dằn
lòng. Cậu sợ con nhỏ từ chối hổng mở hẳn cái nịt vú ra, nên
cậu phải hăm he đòi đuổi để nó hổng kịp nghĩ suy gì hết. Tới
hồi nó cởi luôn cái nịt vú rồi, cậu mới thấy vú nó bự đáng
nể. Hồi mợ còn con gái chắc cũng bự tới cỡ đó là hết sức,
bây giờ bị cậu mò bóp dữ nên vú vê mợ lịt lịt bèo nhèo,
nhiều chỗ da đã co, nên có ngần có ngấn xếp nếp. Mỗi lần
nựng, cậu phải vừa mằn, vừa mút mạnh, mút sâu thì cái núm vú
mới căng giãn ra lại.
Cho nên, cậu thấy vú con Nụ mà chưng hửng. Cậu tự phục cái
lanh lợi của cậu, cậu nói lời gì đều có sách mách có chứng,
nên con nhỏ im re. Cậu lấy kinh nghiệm dân gian để áp đảo
con nhỏ, nó ăn phải bả của mợ nó nên một hai sợ bị đuổi, cứ
răm rắp tuân theo lời cậu. Người ta nói đàn ông ăn phải cái
máu lồn đàn bà mới bị mê muội đã đành, còn con nhỏ nghe nói
đến bị đuổi ra là lạy cậu như tế sao.
Cho nên dòm được vú con nhỏ rồi mà cậu còn muốn ghé xuống
nghía cái lồn một tẹo nữa. Cậu lại bày lời phê phán của dân
gian làm áp lực con nhỏ. Tội nghiệp, con nhỏ run mà cứ phải
làm theo ý cậu. Nhớ mỗi lần mợ tới ngày có kinh, mợ cấm vận
cậu, cậu nhảy dù với mấy con nhỏ bán dâm, tụi nó chẳng có
lấy một sợi lông làm thuốc cũng có xui xẻo gì đâu.
Người ta bày vẽ thế để hù mấy bà, mấy cô, chớ cậu biết có
nhiều địa phương bên nhà, đàn bà con gái đều nô he ráo nạo,
hổng lẽ rồi cả làng cứ ở vậy mà chổng mông kêu trời sao. Lắm
con nhỏ hổng có lông mà coi lồn đoi múp míp ra phết, giá như
tụi nó đừng bán dâm, mà chỉ làm bồ bịch hay vợ nhỏ của cậu,
dành cái lồn cho mình cậu đụ thì chắc là cậu dồn cục cả mợ
lẫn con nhỏ chơi một lượt cho đã, con cu cậu sướng tận cung
mây. Mẹ cha ơi, cặc cậu thì nhét vô lồn mợ, còn bắt con nhỏ
dạng háng ngồi trên miệng cậu, cậu thúc mợ bào như bào gỗ,
còn tay cậu thì mằn lồn con nhỏ cho nước nhão nhoẹt ộc ra,
cậu ghé miệng vào mà cạp như cạp bắp thì chết ngay đứ đừ
cũng chịu.
Cậu phiêu lưu thả hồn vào cõi thiên thai của chính cậu nên
quên bẵng con Nụ đi. Sực nhớ lại : sao mày nghĩ sao mà im im
lâu vậy. Bộ mày chưa thấy nỗi khó khăn của cậu mợ sao con.
Dù có thương mày tới mấy thì cậu cũng phải lo cho gia đình
cậu mợ trước. Tụi tao có ăn nên làm ra thì mới giữ mày lâu
dài và thực tế mới trả nổi lương cho mày mỗi tháng chớ. Hổng
lẽ mày chịu làm không công cho cậu mợ sao con.
Con Nụ chờcho câu nói của cậu thấm dần vào đầu nó. Nó thấy
cậu nói có lý quá đi chớ, nhà người ta làm ăn, sá gì một
chút cởi tuột quần cho cậu coi phức cho rồi, để cậu cứ nghi
nghi ngờ ngờ, khó chịu quá. Vậy mà con nhỏ cũng ráng rặn một
cái cớ khác để xin miễn. Nó lí nhí thưa với cậu : trời ơi
con nói tới nước này mà cậu cứ một hai hổng tin, con biết
làm sao đây.
Cậu bắt trớn luôn câu đó của con Nụ : thì mày lột quần cho
cậu khám là xong. Mày lột được vú cho cậu dò xem rồi thì giờ
có kéo cái quần xuống cũng vậy thôi, đã sao, khéo làm bộ.
Con Nụ lắc lắc đầu như rũ mấy cái khúc mắc cho trôi mẹ đi
luôn, rồi nó đưa tay luồn vô lưng quần. Cậu nín thở mừng húm,
nhưng thấy con nhỏ ngượng nghịu nên biểu : tao quay mặt đi
cho mày dễ làm. Khi nào mày cởi rồi, kêu tao quay lại nghe.
Cậu quay mặt đi mà tim đập thùm thụp.
Cái quần xoa con Nụ mềm xèo mà cậu nghe rõ tiếng xè xè như
xé giấy khi con Nụ kéo ra. Rồi tiếng bàn chưn con Nụ dở lên
đặt xuống hai lượt, cậu biết con nhỏ đã lột quần ra. Cậu vẫn
làm bộ hỏi : rồi chưa, sao lâu lắc vậy. Con Nụ phải nói như
bứt hơi : dạ, rồi, cậu. Cậu xìa mình xoay lại, con Nụ chỉ
còn cái xì líp đen trên mình nó. Cậu thúc theo kiểu thúc
xung phong : ủa, còn chút quần lót sao mày hổng tụt ra luôn.
Hổng lẽ để nó đen thui một nạm ở đó thì tao thấy lông lá sao
đặng.
Con Nụ lại thun mình đẩy cái xì líp xuống khỏi mông và khép
bắp vế để lòn từng chưn ra khỏi ống. Tới khi con Nụ đã cởi
trọn vẹn, cậu biểu nó quăng cái quần lót cho cậu coi có
giống thứ của mợ thường mặc không. Nó lúng túng quá, sao cậu
tò mò dữ vậy hổng biết. Song nó vẫn phải thẩy qua cho cậu.
Cậu đưa tay đón lấy, lòn bàn tay vô cái đáy quần vuốt vuốt
lên xuống. Cậu chăm chú nhìn vô cái đáy như kiếm gì đó. Rồi
bất chợt cậu áp cái đáy quần lót lên mũi, hít một cái thật
sâu. Con Nụ trợn trừng nhìn, cậu phải lấp liếm giải thích
sau khi cạ cạ cái quần xì líp lên má mấy lượt : ờ, ờ cũng
thuộc loại hàng mỏng và mát, êm bàn tay như thứ mợ mày diện,
nhưng không mỏng và dịu bằng. Rồi cậu không chờ con Nụ nói
năng chi, cậu phân tích luôn : cũng phải thôi, mợ mày có
điều kiện nên chọn toàn thứ xịn, mẫu mã có hiệu, còn mày eo
hẹp hơn nên xài thứ này cũng tốt rồi.
Con Nụ hơi choáng váng nhưng cũng hiểu ra cái lý cậu hít hà
cái quần lót của nó. Cậu vẫn lăm lăm giữ cái quần trong tay,
lại khiến nó quay ra sau, cúi người xuống cho cậu coi lông
mọc như thế nào. Thực ra, cậu muốn đòi hỏi con Nụ ển phía
trước liền ra cho cậu coi, nhưng làm vậy e con nhỏ từ chối,
nên cậu phải hoãn hoãn binh cho con nhỏ bình tĩnh.
Con Nụ khom mình xuống, cái áo đùn lên, hé một khoảnh lưng
và loáng thoáng cặp vú dập dình, lõng bõng. Cậu lõ mắt ngắm
nghía, con Nụ khom người mà cố khép giò lại, còn úm bàn tay
che chỗ đó nữa. Cậu thấy một mớ lông lỏn chỏn lọt qua kẽ
ngón tay, cậu la lên : trời ơi, tới nước này mà mày còn bụm
bụm cái đếch gì nữa chớ. Buông tay ra coi. Con Nụ tựa bị
điện giựt, hé bàn tay ra. Lông dầy một đống, nhưng cái múi
hai bên còn cộm múp hơn, nên um um lên như gò mối.
Cậu nuốt nước miếng ực ực, hối như điên : rồi, giờ mày dạng
hai giò ra cho tao coi lông mọc có trật tự hôn. Tội nghiệp,
con Nụ nhích bét chưn từ từ mà mếu máo như muốn khóc. Cậu
hối nữa, con nhỏ phải xê dịch lần. Bây giờ thì hai cái múi
thịt nó lòm lòm như múi bưởi, lông chỉa vô chỉa ra lộn xộn.
Cậu nói : vậy đó, ờ mày có lông thiệt. Nhưng mày cũng phải
xoay người lại để cậu coi phía trước làm răng. Lông mà dầy
như sậy thì việc làm ăn cũng bị bít, hổng hanh thông được.
Tao đã coi là coi cho hết, mới biết đường vén khéo hay uốn
nắn cho thông suốt. Con nhỏ Nụ lại ngập ngừng, cậu quái ác
lại bắt nó để chình ình ra trước mắt cậu thì còn ra thể
thống gì.
Nhưng ngó cái bộ lì lì của cậu là phải làm thôi. Nó xoay cái
hông từng chút, rồi dừng lại khi nguyên phía trước đã bày
ra. Cậu dướn tới trước như thầy phong thủy nghiền ngẫm thế
đất. Cậu đặt ngón trỏ vào môi, nghiêng bên trái, ngó bên
phải, lại khom xuống nhìn ngược từ dưới lên và lẩm bẩm một
mình : có non, có nước, có khe trước mặt, có cỏ phía sau,
hợp lẽ trời lắm.
Cậu lúc lắc cái vai như tâm đắc, và lại trầm ngâm nhìn vô
háng Nụ. Cậu biểu : ngó thoáng qua thì cũng được đó, nhưng
mày phải gác một chưn lên bờ giường, hơi nghiêng ra sau một
chút cho cậu coi mạch nước ra sao. Con Nụ lại một phen ná
thở. Cậu uyên bác quá, lẩm rẩm mà quá rành rẽ chuyện thiên
văn, địa lý, chọn mẫu đất làm long mạch, chả trách cậu mợ
giàu càng giàu.
Thấy con Nụ chưa nhúc nhích, cậu la cái rột : làm đi chớ.
Con Nụ lại ì ạch gác cái giò lên. Cả cái háng phơi ra trước
ánh sáng. Cậu vẫn ngồi yên vị, nhưng mắt thì lom lom dòm vô
cái đám thịt ở cửa mình con Nụ. Lồn con nhỏ lùm lùm giống gò
mối, hai cái mép hé hé ra, còn cái hột thì nửa kín nửa hở
lấp ló nơi khu rừng lông kín bưng. Cậu lại đòi con Nụ bẹt
cái mép ra cho cậu coi cái mội nước nó dồi dào cỡ nào.
Con Nụ bây giờ thì răng rắc làm theo. Cậu nói cái khe rịn
nước là mạch sung, hai mép lồ lộ là vách thành che cho mạch
vượng. Nhưng... cậu nói tới đó thì ngưng như để ôn đoán lại
sự chiêm nghiệm cho chắc, mới phán tiếp. Cậu bảo với Nụ :
lông dầy là thịnh, song rậm rạp che kín cái khe làm tài lộc
bị chíết tắc bớt đi. Mày phải để cậu tỉa bớt lông thì phong
quang mới đắt hàng trở lại.
Con Nụ chần chừ không muốn, cậu nó phải năn nỉ : giúp cậu mợ
đi, Nụ. Cậu sẽ biết ơn con mà. Đừng vì một chút um tùm mà
làm cho việc bán buôn của cậu mợ bị bế môn. Con nghe cậu đi
nhe. Cậu đúng là lúc cương, lúc nhu, mụ nội ai mà chối từ
cho nổi. Nó lè nhè thưa : vâng, cậu làm sao thì làm, con
nguyện vì ơn mợ, xin giúp cậu.
Cậu mở cờ trong bụng. Nhưng vẫn giữ cho nó khỏi sợ, cậu bảo
: Nụ, con nằm ra giường đó, để hai chưn xuống đất, cậu sẽ
lấy đồ nghề tỉa tót cho con. Rồi cậu lăng xăng đứng lên, ra
bàn phấn chọn lích kích mấy món gì đó. Cậu trở lại thì con
Nụ đã nằm chình ình ở giường. Cậu biểu nó xích vô một chút
để có chỗ cậu ngồi. Cậu bày mấy món ra cạnh bên, rồi lại
biểu con Nụ dở mình lên để cậu lót miếng nệm nhỏ vào. Cậu
khiến con nhỏ xê xích cho đúng vị trí cái nệm hầu khi cậu
cắt tỉa, lông không bị văng tứ tung.
Con Nụ hồi hộp, cứ chùi mặt sau bàn tay trên cái miệng há
của nó. Cậu cũng nôn, nhưng vẫn đủng đỉnh dạy vẽ con Nụ :
giờ thì con lấy tay banh hai mép thịt ở háng con ra cho cậu
coi lông mọc theo dạng nào. Con nhỏ có vẻ lưỡng lự, cậu
khuyến an nó : cậu biểu con tự làm để con khỏi nhột và cậu
mới biết đường tỉa xén đám lông cho gọn bớt. Chớ cậu làm mò
rủi đầu kéo, đầu dao chạm đứt thịt bên trong của con thì đau
rát lắm.
Cậu nói dễ thương quá. Con Nụ hiểu ra nên lấy tay banh hai
múi bưởi tây nây. Một chút nước rịn ra ướt ở đó, cậu thấy
cái khe láng lẫy, cái hột cục cựa có lẽ vì xúc cảm. Cậu chép
miệng y như người đi săn dụ kêu rắn. Cậu trót trót cái lưỡi
mà nói với con bé : lông gì mà mọc vô trật tự, cái đâm vô,
cái xỉa ra, rối nùi một cục, ngữ này mà chí rận rúc vô cắn
cho thì nát hết.
Con Nụ nghe mà chết điếng. Ờ, nó chưa bị rận bao giờ, nhưng
nghĩ tới cái đám cứ rúc rúc chạy lộn xộn ở trỏng, lâu lâu
lại độp một nhát vào mu, vào mép, hay vô phúc mà con nào rắn
mắt chui tuốt vô sâu, rồi nằm vùng thiên thu trong đó, cứ
lâu lâu rỉa rỉa như dòi thì bỏ mẹ. Nó run run hỏi cậu : giờ
phải làm sao cậu.
Cậu phá lên cười nắc nẻ : mợ cháu mày y hệt nhau. Bình
thường thì lơ là bỏ mặc, đến khi cậu lưu ý thì mợ quính lên,
cứ hối cậu tỉa liền cho sạch. Mẹ, việc làm lâu lắc hết cỡ,
lông như khu rừng nhỏ, cắt cứ phải nương tay, còn phải cạo
cho gọn nữa, tay mỏi run bắt chết, lỡ lơ làng một chút xíu
thôi là phạm gọn vào chỗ đó liền. Cậu nói thiệt, bắt cậu
gánh nước hay cuốc đất cũng hổng mệt bằng cắt lông cho mợ
mày. Còn Nụ nữa, lông phải nói là gấp hai, ba lần mợ. Chèn
ơi, chớ bộ nó không chạm đâm túi bụi vào cửa mình con khiến
cho khó chịu sao.
Cậu nói khéo quá, lại dịu dàng nữa, con Nụ cảm động, liu hiu
muốn thổn thức. Cậu thấy vậy nên nói cho nó yên tâm : con
đừng lo, cậu sẽ o bế thật tốt cho con, miễn là con phụ giúp
theo lời cậu chỉ dẫn. Xong rồi, cậu sẽ cho con coi nó nghệ
thuật và khéo tay tới cỡ nào. Con Nụ lỏn lẻn dấu mặt vì nửa
sung sướng, nửa thẹn thùng.
Cậu bắt đầu công việc. Cậu dặn con Nụ lấy tấn ở mặt đất, hơi
co bắp vế lên và cố dạng chưn ra cho rộng. Cậu cũng lưu ý nó
giai đoạn này hơi lâu nên gắng đừng nhúc nhích. Con Nụ gật
gật, cậu lấy cái lược nhỏ bỏ túi của cậu, chải lên lớp lông
xoắn tít thành lớp lang xuôi xị. Cậu chải rón rén chỗ hai
cái múi độn dầy và lách cho mấy răng lược khỏi xỉa vô chỗ
cái khe. Vậy mà con Nụ cũng ngúc ngoắc đầu gối vì nhột. Cậu
lại dặn nó : cậu chải thì con có nhúc nhích chút chút chẳng
sao, nhưng khi cậu đưa mũi kéo hay chót dao vô thì con đừng
cử động mà nó hớt bứt miếng thịt đó nghe. Chỗ đó mà để thẹo
thì còn ra dạng dáng gì nữa.
Cậu chải xong, đặt lượt xuống, rồi kêu con Nụ nắm từng mớ
lông dở lên cao cho cậu cắt. Cậu tránh giúng tay vào, cốt để
con Nụ tin là cậu không sàm sỡ gì nó. Con Nụ cũng lâng lâng
biết ơn cậu. Nó nhúm một mớ hơi nhiều, cốt cho mau xong,
nhưng cậu biểu nó nắm dầy quá, kéo ăn không hết làm nó bị
rứt tận dưới gốc đau lắm.
Con nhỏ phải bỏ bớt lại, cậu điều chỉnh cho đúng một nạm,
cậu làm và dặn nó cứ áng chừng giữ từng nhúm bấy nhiêu đừng
nhiều hơn. Cậu đưa cái kéo ngọt xớt, nghe xoẹt một cái, đám
lông đã bị xén ngang, lùm đùm trong tay Nụ. Cậu biểu nó bỏ
gọn trên miếng nệm nhỏ. Cậu lại cắt tiếp lần lượt một hồi
nữa, rồi cậu nói : đỡ rậm rồi, phía ngoài coi đã thoáng sạch
hơn, nhưng con ráng nhe, giờ cậu lách tỉa một chút ở bên
trong hai mép đó.
Con Nụ nằm ngước mặt lên trần nhà, cậu biểu nó banh tét hai
múi thịt đùn phía trong ra cho cậu tỉa. Con Nụ run hai bàn
tay thì ít, mà cậu thì thấy tim đập thùm thụp. Cây kéo trong
tay cậu rung như nhảy đồng, cậu ngó cái đít ong đỏ chót với
cái lỗ đái mọng lộ, cậu thấy mắt muốn hoa lên. Con nhỏ đẹp
quá cỡ, lồn bự, lông dầy mà cái đít ong thì sưng sưng như
nhóp nhép đòi ngậm. Con nhỏ bẹt lỗ ra, nước lại lem nhem ứa,
mụ nội nó, cậu rối tung người lên.
Cậu kiếm cớ làm hạ cơn nôn nóng đang phừng phừng. Cậu khéo
nhắc con Nụ cởi nút áo ra và cuộn vạt áo sau lên để lỡ lông
có rơi cũng không làm dặm da nó gây ngứa ngáy. Con Nụ nghe
là lạ, nhưng thì chiều cho cậu phứt cái. Nó lần mở nút áo,
bày trọn hai cái vú và cái bụng phẳng lì ra tô hô.
Trời ơi, cả một tòa thiên nhiên lồ lộ ra đó. Hai cái vú nằm
ngửa mà vẫn phình ùn lên như hai cục bột đầy. Cái bụng dài
ngoằn như miền trung du màu mỡ. Cái rún nhét gọn như cái nút
điểm trên đóa hoa trinh. Còn cái lồn con nhỏ, sao mà ngon dữ
dội. Cậu biểu con Nụ giữ cái mép cho thật yên, thành thử con
nhỏ đâm nhợn, ngón tay rung rung. (Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
7) |