Vân Linh tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một
giường đá, xung quanh vắng lặng không một bóng người. Chàng
ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ thấy
bốn bề được treo những bức phù điêu đủ loại, một cái bàn gỗ
nhỏ đặt cạnh giường nằm, mùi hương thoang thoảng đâu đây,
thật đúng là một nơi u nhã và kỳ bí. Chàng cảm thấy cơ thể
có điều khác lạ, liền âm thầm vận khí, điều huyết thì thấy
trong nội thể đã bị ai đó dùng thủ pháp đặc biệt chế ngự,
khí bị đình trệ không thể hoạt động thông suốt.
Vân Linh nhớ lại mọi sự thì cảm thấy lạ lùng vì hoàn cảnh bị
điểm huyệt của mình.
Cánh cửa đá đột ngột mở ra. Một nữ nhân xinh đẹp bước vào
tiến lại gần giường.
Nữ nhân thấy Vân Linh đã ngồi dậy thì mỉm cười ngồi xuống
một bên thỏ thẻ nói:
- Tướng công dậy rồi ư ? Chàng đã đói chưa để thiếp mang
thức ăn lên.
Vân Linh nhận ra nữ nhân nọ chính là Ngọc Liên Hoa. Lúc này
Ngọc Liên Hoa mặc một bộ y phục màu tím, dung nhan diễm
tuyệt, đôi môi đỏ như trái anh đào nhìn chàng mỉm cười.
Vân Linh ngạc nhiên:
- Có phải chính nàng đã điểm huyệt ta không ?
- Đúng, Thiếp muốn đưa tướng công đến nơi này nên đành phải
điểm huyệt chàng.
- Nhưng tại sao đến giờ nàng vẫn chưa giải cấm chế cho ta.
Ngọc Liên Hoa mỉm cười đưa tay vuốt ve mặt chàng, thỏ thẻ
nói:
- Chàng không biết vì sao ư ? Rất đơn giản. Thiếp muốn chàng
không thể đi đâu được nữa, chỉ ở mãi bên thiếp thôi.
Vân Linh kinh ngạc, ngẩn người.
Ngọc Liên Hoa thấy vậy cười khúc khích nói:
- Chàng đừng lo ! Thiếp sẽ không để chàng phải chết đâu. Mọi
việc lớn nhỏ thiếp đều chăm sóc chu đáo cho chàng.
Đến lúc này thì Vân Linh kinh hoảng thật sự. Chàng không thể
hiểu nổi tính cách kỳ dị của Ngọc Liên Hoa nên chỉ còn biết
tròn mắt ra nhìn nàng.
Ngọc Liên Hoa khẽ vỗ tay một cái, một thiếu nữ từ sau cánh
cửa hiện ra trên tay là một mâm thức ăn.
Thiếu nữ bước lại bên giường, quỳ xuống đưa mâm thức ăn lên
trên đầu.
Ngọc Liên Hoa đưa tay đỡ lấy mâm thức ăn rồi ra lệnh cho
thiếu nữ lui.
Vân Linh ở thạch động liên tiếp 5 ngày liền. Chàng được phục
vụ chu đáo không thể chê vào đâu được. Ngọc Liên Hoa ngoài
việc phải ra ngoài động đôi ba lần trong ngày còn phần lớn
thời gian đều ở trong thạch động cùng chàng.
Phải nói mỹ nhân thật sự si tình. Nàng chìu chàng vô kể.
Thức ngon vật lạ đều được cung cấp không hề thiếu thốn. Đêm
xuống, hai người đều vầy cuộc ái ân, những lúc như vậy mỹ
nhân thật là nồng nhiệt, làm cho Vân Linh cảm thấy khoái lạc
vô cùng.
Nếu là người bình thường hẳn không còn gì phải suy nghĩ.
Nhưng Vân Linh thì khác. Chàng cảm thấy Ngọc Liên Hoa rõ
ràng đang tìm cách quản thúc chàng. Mặc dù nàng không có ý
xấu, việc dùng cấm chế để buộc chàng không thể rời xa nơi
đây cũng chỉ vì nàng quá yêu chàng mà nên.
Vân Linh vẫn muốn được tự do hoạt động và chàng lo lắng cho
sự an nguy của Tiêu hồn ma nữ và Sử Nguyệt Nga không biết
bây giờ ra sao.
Lợi dụng cơ hội lúc Ngọc Liên Hoa không có ở bên. Chàng vận
dụng công phu tìm cách giải cấm chế.
Đến hôm thứ sáu thì mọi cấm chế đã được chàng giải khai. Lúc
này đã là nửa đêm, Ngọc Liên Hoa sau cuộc ái ân đã ngủ vùi.
Vân Linh ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của mỹ nhân mà thở
dài. Chàng biết Ngọc Liên Hoa võ công cao lắm, nếu để đến
sáng thì mọi việc sẽ bị vỡ lỡ nên quyết định phải rời khỏi
nơi này trước khi trời sáng.
Chàng bước xuống giường mặc lại y phục rồi nhanh chóng lách
người qua khe cửa hẹp bước thẳng ra ngoài.
Bên ngoài dọc hai bên hành lang có những bó đuốc thắp sáng
dẫn đường. Chàng cứ theo hướng các bó đuốc mà đi.
Đột nhiên có tiếng vũ khí va chạm nhau ở phía trước mặt. Vân
Linh vội ẩn mình phía sau một ngách đá thì thấy một bọn
người y phục quái dị đang tiến tới.
Có sáu thiếu nữ tay cầm kiếm đang cố gắng chống đỡ nhưng đều
bị bọn người mặc y phục quái dị đánh lùi.
Tuy nhiên, do địa hình chật hẹp, mà kiếm pháp của bọn thiếu
nữ khá cao siêu nên nhất thời đã cản được bước tiến của bọn
quái khách.
Đi đầu trong bọn người lạ mặt là một lão già thân hình cao
lớn, tay cầm đại đao, phía sau là 5 người khác tuổi đã trung
niên, võ công cao cường. Bọn người này bị chận lại nên nổi
giận đùng đùng, quát tháo ầm ĩ.
Tiếng động dĩ nhiên làm Ngọc Liên Hoa thức giấc. Một cuộc
chiến ác liệc diễn ra trong đường hầm. Ngọc Liên Hoa vừa
đánh vừa ra lệnh cho thủ hạ rút lui về phía sau. Nàng thất
kinh vì thủ hạ của nàng đều là những người đã được huấn
luyện hết sức chu đáo, rất ít khi xuất hiện trên võ lâm và
đều bí mật được sắp đặt tại đây. Hiện giờ thì địch nhân đã
tấn công vào tận trong đường hầm thì bọn thủ hạ ắt chẳng còn
ai sống sót ngoài 6 người nữ đệ tử này.
Phải nói 6 người nữ đệ tử của nàng đều là người thân tính và
được nàng đào tạo nhiều năm. Nếu không nhờ cả sáu người liều
chết chống chọi thì cuộc diện đã thê thảm hơn bây giờ rất
nhiều.
Lão già cầm đầu vũ lộng đao pháp vô cùng kín đáo, tấn công
ác liệt về phía Ngọc Liên Hoa.
Ngọc Liên Hoa vừa cố gắng chống đỡ vừa rút lui.
Thật ra nội công của Ngọc Liên Hoa cũng rất cao. Nàng là
Thánh nữ của Độc Hồng Môn nên võ công không phải tầm thường.
Nhưng đêm qua nàng đã cùng với Vân Linh long phụng đảo điên
đến gần sáng mới chợp mắt, vì thế nàng mau chóng trở nên mệt
mỏi.
Vân Linh rất muốn xông vào cứu nguy, nhưng lại sợ Ngọc Liên
Hoa phát hiện ra chàng sẽ không dễ dàng để cho chàng rời
khỏi nàng nửa bước.
Bọn người Ngọc Liên Hoa đã kéo nhau thoát ra ngoài cửa hậu,
lên trên mặt đất. Lúc bấy giờ trời đã hửng sáng nên có thể
nhìn rõ mặt của quần tà đến tấn công.
Lão già cầm đầu bọn người, tay sử dụng đao là Đao vương Hồ
Nhất Long, nổi tiếng cách đây 30 năm, uy danh còn cao hơn cả
Bát ma.
Năm người đi theo ai ai cũng thân thủ cao cường, hình dung
quái dị, ăn mặc mỗi người mỗi kiểu, không ai giống ai.
Nổi bật trong bọn là một nữ nhân tay cầm cây trượng có đầu
nhỏ như lưỡi kiếm. Nữ nhân này không chỉ nổi bật vì là nữ
nhân duy nhất trong quần tà tấn công vào Thạch động của Ngọc
Liên Hoa, mà còn vì y phục của bà ta rất khác lạ, không
giống chút gì với cách ăn mặc của người Trung nguyên.
Ngọc Liên Hoa kiến thức không hề kém đã nhận ra nữ nhân này
là người Miêu cương, vì vậy nàng lấy làm lo ngại cho bản
thân và bọn thuộc hạ.
Phải nói trong các môn phái sử dụng độc dược thì Đường môn ở
Tứ Xuyên và Độc Hồng Môn ở Thiểm tây là nổi trội hơn cả.
Tuy nhiên, là cao thủ độc môn có bản lãnh như Ngọc Liên Hoa
thì làm sao không biết Miêu cương vốn dĩ là nơi nẩy sinh rất
nhiều cao thủ độc môn.
Hiện nay nghe nói Thất cái bà là cao thủ độc môn hạng nhất ở
Miêu cương, không biết nữ nhân người Miêu cương kia có phải
là bà ta không. Nếu là bà ta thì tại sao trong đêm vừa qua
mọi người không ai bị độc thủ như vậy.
Thực ra việc này cũng có nguyên nhân của nó, Ngọc Liên Hoa
vì không phải người trong cuộc nên không thể hiểu được điều
này.
Vốn dĩ nữ nhân nọ chính là sư muội của Thất cái bà tên gọi
Miêu song Tường . Võ công và độc dược của Miêu song tường
đều rất cao minh. Tuy nhiên, từ trước đến nay võ lâm không
ai hay biết bà ta chính là chính thất của Ma đao Hồ Nhất
Long.
Vốn dĩ từ khi lấy chồng Miêu Song Tường chưa từng bao giờ
đặt chân đến Trung nguyên. Chỉ đến khi Ma đao Hồ Nhất Long
bị thất phái vây công đánh cho bị thương trầm trọng mới quay
trở lại Miêu cương nhờ cậy đến vợ.
Miêu song tường rất tôn thờ chồng nên quyết định dẫn theo
mấy người thân tín theo chồng vào Trung nguyên. Vừa đến nơi
thì gặp Hắc y quái thủ Sa Đà Tử nói về nơi hạ lạc của Ngọc
Liên Hoa.
Hồ Nhất Long nghe xong liền đùng đùng nổi giận, tức tốc kéo
mọi người đương đêm xông vào Thạch động.
Hóa ra trong số thất phái tấn công hắn năm xưa cũng có Độc
Hồng Môn dự phần vào.
Hồ Nhất Long muốn tự mình dùng võ công tiêu diệt kẻ thù nên
yêu cầu Miêu song Tường không được sử dụng độc khi chưa có
lệnh của y.
Lúc này song phương đã nhìn rõ mặt nhau. Hồ Nhất Long hơi
kinh ngạc vì dáng vẻ của Ngọc Liên Hoa chẳng hề thay đổi so
với trước kia, cơ hồ còn xinh đẹp hơn xưa.
Ngọc Liên Hoa mắt nhìn đối phương lạnh lùng nói:
- Không ngờ Ngọc Liên Hoa này lại gặp được cố nhân ở đây.
Hồ Nhất Long quát:
- Yêu nữ, ngươi còn nhớ câu chuyện năm xưa không ? Mau bó
tay chịu trói khỏi nhọc công ta xử lý.
Ngọc Liên Hoa cười nhạt:
- Hay thật ! Kẻ bại tướng ngày nào hôm nay sao lại ngông
nghêng như thế ? Chẳng hiểu năm xưa thân bại, danh liệt như
thế nào mà đến ngày nay vẫn còn chưa biết hối cải hay sao.
Hồ Nhất Long nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt như có lửa
hằn học nhìn đối phương.
Miêu Song Tường bước lại bên cạnh y khẽ nắm cánh tay y nói
nhỏ:
- Phu quân chớ nên bi lụy, tức bực như thế ? Con yêu nữ này
muội đã thấy chướng mắt lắm rồi. Để muội ra tay cho nó một
bài học là xong.
Hồ Nhất Long chợt bật cười cuồng ngạo:
- Được lắm ! Ngươi đã coi ta là bại tướng thì hôm nay để xem
ai chết về tay ai ?
Lão vừa nói xong thì thân hình đã nhích động, đại đao vung
lên sáng lòe dưới ánh mặt trời công thẳng vào vùng thượng
đẳng của đối phương nhanh như chớp.
Ngọc Liên Hoa thân hình chợt lui rồi tiến, thân pháp, kiếm
pháp nhất tề tấn công trở lại Hồ Nhất Long ba kiếm, bốn chỉ.
Đấu pháp hai người nhanh chóng vô cùng, gió cuốn vù vù, thân
hình cả hai soắn tít vào nhau, từ ngoài trông vào chỉ còn
thấy ánh sáng chiếu ra lấp lánh từ vũ khí của song phương
phát ra.
Miêu song Tường cười lạnh nhìn vào 6 thiếu nữ đứng ngoài
cuộc rồi lên giọng:
- Hồng hoàn song mau ra bắt bọn chúng cho ta.
Có hai người tức thời bước ra. Hai người này rất nổi tiếng ở
Vân Nam. Một người là Mâu sỹ đạt, người kia là Đại Hùng hợp
lại với ngoại hiệu Hồng Hoàn song hung. Cả hai đều là thuộc
hạ thân tín của Miêu Song Tường.
Lúc này Hồng hoàn song hung đã vung đôi song hoàn ra tấn
công 6 thiếu nữ.
Võ công của 6 thiếu nữ cũng chẳng phải tầm thường. Họ tạo
thành một vòng tròn quây lấy Hồng Hoàn song hung tấn công
quyết liệt.
Cuộc diện chưa thấy biến đổi gì, nhưng bên phe ma đao Hồ
nhất Long vẫn còn Miêu song Tường và 2 kẻ trợ thủ nữa chưa
tham chiến, trong khi đó bên phía Ngọc Liên Hoa thì chẳng
còn cao thủ nào nữa. Nếu cả bọn người này nhập cuộc thì bọn
Ngọc Liên Hoa ắt không còn giữ nổi thế quân bình được.
Ngọc Liên Hoa vừa đánh vừa lo lắng, không biết giờ này Vân
Linh đang ở đâu. Nàng biết nếu Vân Linh có mặt ở đây và được
nàng ra tay giải cấm chế thì cục diện tất nhiên sẽ khác rất
nhiều.
Ma đao Hồ Nhất Long thấy đối phương thế công sơ hỡ liền hú
lên một tiếng đao quang sáng rực chụp lên mình đối thủ.
Ngọc Liên Hoa chỉ vì một chút lơ đễnh, đến khi phát hiện thì
không kịp trở tay đành mím môi vừa múa kiếm lên chống đỡ,
vừa cấp tốc nhảy lùi lại.
Nhưng Ma đao Hồ Nhất Long đã nổi danh từ lâu, đao pháp nhanh
nhẹn mà độc hiểm. Lão chộp được cơ hội liền tấn công ráo
riết khiến cho Ngọc Liên Hoa phải vất vả chống đỡ, nguy hiểm
trùng trùng.
Đột nhiên sau lưng Ngọc Liên Hoa một luồng âm phong thổi
tới. Ngọc Liên Hoa thất kinh hồn vía, không biết kẻ tấn công
lén là ai, thân hình cấp tốc nhảy dạt sang bên. Thanh đao
của Hồ Nhất Long đã cuốn đến ngay vị trí của nàng. Ngọc Liên
Hoa trong lúc sinh tử thân hình xoay vội một vòng đã thoát
khỏi lưỡi đao tử thần, nhưng vạt áo phía trước đã bị chém
đứt thành những mảnh nhỏ bay tung trong gió.
Tiếp theo đây ...
Lúc này nàng giận đùng đùng, nhưng không làm sao phát tiết
ra nổi vì đối phương hoàn toàn chiếm thượng phong, tấn công
tới tấp.
Miêu song Tường cười khanh khách nói lớn:
- Yêu nữ ! Còn muốn thoát chết hay sao ? Mau nằm xuống cho
ta.
Ngọc Liên Hoa mỗi lúc một nguy ngập, thân hình nàng xoay
chuyển luôn luôn mà vẫn không thoát khỏi độc chiêu của đối
phương. Trên lưng và một bên vai đã trúng phải đao của Hồ
Nhất Long máu túa ra ướt đẫm y phục.
Bên phía trận đấu bên kia cũng vang lên những tiếng quát
tháo giận dữ, âm thanh kim khí chạm nhau liên tu bất tận.
Ngọc Liên Hoa chỉ thoáng thấy bọn thiếu nữ loạng choạng
chống đỡ dưới sức tấn công như vũ bão của bốn tay cao thủ
đối phương.
Bấy giờ, Vân Linh không thể đứng ngoài cuộc được nữa. Dù sao
đối với Vân Linh, Ngọc Liên Hoa cũng là người đầu ấp, tay
gối. Hai người tuy có chút rắc rối, nhưng tựu trung tình cảm
vẫn thắm thiết.
Hơn nữa lúc này Ngọc Liên Hoa lại đang bị nguy hiểm. Tình
cảnh bi đát không cho phép chàng ẩn thân được nữa.
Và rồi, Vân Linh chuyển thân, nhảy ngay vào cuộc giơ chưởng
đánh luôn vào tay đao của Hồ Nhất Long đang điên cuồng chém
xuống người Ngọc Liên Hoa cứu nguy cho nàng.
Thế chưởng của Vân Linh mạnh như vũ bão, lại đến nhanh khủng
khiếp. Hồ Nhất Long kinh hãi vội chuyển hướng đao pháp, thân
hình đột ngột chuyển về phía sau chém tới người Vân Linh.
Nhưng Vân Linh đâu phải tầm thường. Chàng vừa vung tay đánh
một chưởng ra thì thân hình đột biến, đã đứng bên cạnh Ngọc
Liên Hoa rồi.
Ngọc Liên Hoa trong lúc nguy cấp được người khác giải vây
thì mừng rỡ vô cùng, hơn nữa nàng được gặp mặt Vân Linh thì
sung sướng biết chừng nào, khuôn mặt nàng rạng rỡ hẳn lên
kêu lớn:
- Tướng công !
Thật là kỳ lạ. Ngọc Liên Hoa suốt trận đấu ph*ng thủ nghiêm
mật là thế mà giờ đây vì một chút sung sướng đã không kịp
ph*ng bị. Ánh kiếm lóe lên, một mũi kiếm bất thần từ bên đã
đâm lún vào sườn non làm mỹ nhân rú lên một tiếng.
May mà Vân Linh thấy kịp đã đánh ra một chưởng cực mạnh đẩy
người Miêu song Tường ra cứu nguy cho ái thê.
Vậy mà Ngọc Liên Hoa cũng không sao chịu nổi kêu to lên một
tiếng ngã nhào xuống đất.
Trong khi đó Miêu song Tường dù tránh né nhanh, nhưng cũng
bị trúng một phần chưởng lực của Vân Linh lảo đảo lùi lại
bốn bước, máu tươi từ miệng phun ra.
Hồ Nhất Long nổi giận đùng đùng, đao quang chém tới, khí thế
dũng mãnh. Lão đã dùng đến tuyệt chiêu Thiên hoa cuồng đao
quyết tiêu diệt đối phương.
Nhưng Vân Linh đã sử dụng thân pháp Ngũ hành ảo vạn biến
thoát ra nhanh chóng rồi vận Vô hình chưởng ra đè mạnh lên
hậu tâm đối phương.
Hồ Nhất Long làm sao ngờ được một người trẻ tuổi chỉ ở hàng
hậu bối lại có thể có võ công kinh thần khiếp quỷ như vậy.
Khi lão cảm thấy bất ổn vội nhảy tung lên không thì đôi chân
đã trúng phải chưởng phong của đối phương khiến lão đau quá
rú lên một tiếng rồi rơi xuống đất như một viên đá tảng.
Tiếng kêu của lão làm cho trận đấu bên kia đột ngột ngừng
lại.
Hồng hoàn song hung và hai lão Nguyệt Luân và Thiết bối vội
chạy đến bên Hồ Nhất Long.
Thì ra sau khi trúng phải chưởng phong vào chân Hồ Nhất Long
lập tức nhận thấy khí huyết đảo lộn. Thân hình không còn giữ
được ngã nhào xuống đất. Tai hại thay đôi chân lão vừa bị
trúng thương lại va đập mạnh xuống đất khiến lão đau quá
ngất lịm đi.
Vân Linh không quan tâm đến đối phương tình trạng ra sao.
Chàng bế vội Ngọc Liên Hoa lên tay rồi quay người bỏ đi.
Bọn thiếu nữ thấy vậy cũng vội vã chạy theo.
Miêu song Tường lấy vội một viên thuốc ra nuốt lấy rồi ngồi
im vận công điều trị nội thương.
Một lúc sau bà ta đứng dậy bước lại bên Hồ Nhất Long.
Lúc này Hồ Nhất Long đã được dựng dậy ngồi dựa vào một thân
cây. Khuôn mặt lão tái xanh, không chút huyết sắc, đôi mắt
nhắm nghiền.
Miêu song Tường thông thạo y lý liền vội xem mạch cho phu
quân và xem xét đôi chân. Một lúc sao bà ta khẽ thở ra một
tiếng rồi lấy ba viên thuốc ra cho bệnh nhân uống, đoạn quay
lại nói với 4 người đi theo:
- Hồ tướng công may mà còn cứu được. Chúng ta hãy tìm một
nơi yên ổn rồi sẽ từ từ điều trị.
Nói về Vân Linh bế Ngọc Liên Hoa bỏ đi được một lúc thì bị
bọn thiếu nữ đuổi kịp.
Sáu thiếu nữ này vốn là những đứa trẻ mồ côi được Ngọc Liên
Hoa đưa về nuôi dưỡng và truyền thụ võ công cho. Lúc này cả
bọn đều mệt phờ, hơi thở hổn hễn, đầu tóc xốc xếch.
Một thiếu nữ vội hỏi:
- Vân đại gia định đưa phu nhân chúng tôi đi đâu ?
Vân Linh lúng túng một lúc mới nói:
- Tại hạ vốn chỉ định đưa mọi người ra khỏi chỗ nguy hiểm,
chứ hiện tại cũng chưa biết đi đâu.
Các thiếu nữ nhìn nhau ngạc nhiên.
Lúc đầu bọn họ nghĩ Vân Linh có chỗ nào đó an toàn hơn nên
mới cấp tốc bỏ đi. Hóa ra thật sự lại hoàn toàn khác hẳn. Cả
bọn nhất thời thừ người ra chưa biết tính sao.
Vân Linh nghe ngóng thấy có tiếng nước róc rách gần đó liền
vội vàng tìm đến.
Bọn thiếu nữ thấy chàng bỏ đi cũng vội vàng chạy theo.
Thật sự sáu thiếu nữ này chỉ chuyên ở trong hang động luyện
tập võ công và hầu hạ Ngọc Liên Hoa. Mọi sự cung ứng thực
vật đều được người ngoài mang đến, vì vậy đối với địa hình
xung quanh nơi ở họ cũng không am hiểu chút gì.
Vân Linh theo âm thanh tiếng nước chảy dễ dàng tìm được một
con suối nhỏ. Chàng nhìn mọi vật xung quanh thấy khung cảnh
rất đẹp. Phía trước có một ngọn núi cao ngất hiểm trở. Một
khoảng đất rộng ngăn cách suối nước với vách núi.
Vân Linh búng người nhảy qua dòng suối, các thiếu nữ cũng
lần lượt theo sau.
Vân Linh đặt Ngọc Liên Hoa ngồi dựa vào vách núi rồi xem xét
thương thế cho nàng.
Vết thương trên vai và lưng tuy ra máu nhiều nhưng chỉ là
ngoại thương. Riêng vết kiếm thương nơi sườn non thì thật
nguy hiểm. Dường như mũi kiếm đã đâm trúng nội phủ. Tình
trạng này nếu không biết cách chữa trị sẽ dẫn đến nguy kịch
trong nháy mắt.
Vân Linh vừa cho nàng uống thuốc, vừa đắp thuốc lên vết
thương, đồng thời còn rút kim châm lên mấy huyệt đạo trên
người nàng để cấp cứu.
Các thiếu nữ đứng xung quanh chàng vừa hộ vệ, vừa xem chàng
chữa thương. Cả bọn tròn mắt thán phục trước y thuật của
chàng, vì nhận thấy khuôn mặt của Ngọc Liên Hoa đã có chút
sắc hồng sau khi được cứu chữa.
Vân Linh làm xong mọi việc mới đứng dậy nhìn quanh.
Hồng y thiếu nữ vội hỏi:
- Vân đại gia định làm gì, bọn thiếu nữ giúp được sẽ hết sức
cố gắng hoàn thành.
Vân Linh nhìn thiếu nữ rồi nói:
- Hiện tại Hoa phu nhân không sao cả. Nhưng chúng ta không
thể đi đâu xa được trong vòng 1 tháng. Tại hạ nghĩ nơi này
rất lý tưởng để dừng chân, các vị nghĩ sao ?
Sáu thiếu nữ đều nói:
- Tùy Vân đại gia quyết định thế nào, bọn tiểu nữ cũng tuân
theo.
Vân Linh đối với bọn thiếu nữ này cũng có chút e ngại không
được tự nhiên vì so về tuổi tác trong số sáu người chỉ có 3
người Bạch y thiếu nữ, Hồng y thiếu nữ, Thanh y thiếu nữ là
bằng hoặc nhỏ tuổi hơn chàng, còn 3 người còn lại là Lam y
thiếu nữ, Lục y thiếu nữ và Hắc y thiếu nữ đều lớn hơn chàng
vài tuổi. Bọn họ chỉ vì mối quan hệ giữa chàng và Ngọc Liên
Hoa mới tôn trọng chàng như vậy đó thôi.
Vân Linh nói:
- Chúng ta quyết định ở đây thì cần có chỗ nghĩ ngơi. Vậy
các cô nương hãy chặt các cây tre ở đằng kia mang về đây để
tại hạ dựng nhà tại đây.
Bọn thiếu nữ lập tức tuân lệnh đi làm ngay. Mọi người tất
bật đến tận chiều mới hoàn thành xong hai gian nhà tương đối
khang trang.
Ở bên ngoài nhà là chỗ ở của Vân Linh, còn gian nhà phía
trong là nơi ở của Ngọc Liên Hoa và các thiếu nữ. Do có
nhiều người ở, nên gian nhà phía trong được làm to hơn và
đẹp hơn hẳn gian nhà phía ngoài.
Vân Linh đã dự trù từ trước nên trong khi chặt cây mang về
chàng đã đốn cả gốc lẫn rễ của một số cây nhỏ và mang về
trồng xung quanh nhà tạo thành một trận thế. Trận thế này
được chàng dựa theo phép biến hóa của ngũ hành mà tạo thành
gọi là Mộc thủy trận.
Trận thế làm với khuôn viên khá rộng bao lấy một phần dòng
suối, vì vậy bọn người ở phía trong trận có thể sinh hoạt
bình thường, nhưng người bên ngoài nhìn vào sẽ không nhận
thấy gì cả mà cũng không nghe được gì.
Trời đã tối, Vân Linh ra khỏi trận bắt được một con hươu
mang về.
Mọi người đều đói và mệt liền xẻ thịt hươu nướng lên ăn.
Vân Linh sai người mang một ít cháo thịt vào cho Ngọc Liên
Hoa, nói chuyện với nàng mấy câu an ủi rồi quay trở lại
ph*ng nhắm mắt dưỡng thần.
Hồi lâu sau, chàng bỗng nghe những tiếng động rất lạ từ phía
khe suối vọng lại. Vân Linh lo lắng vội dùng khinh công bay
ra khỏi nhà nhảy lên một nhánh cây nhìn ra.
Không nhìn thì thôi. Vừa thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt,
con người Vân Linh bất chợt toàn thân khích động. Cơ thể
bỗng chốc nóng dực cả lên.
Trước mắt chàng hiện tại, 6 nàng thiếu nữ đều lõa thể đang
cùng nhau tắm gội dưới suối. Dòng suối không lớn lắm nên các
nàng ngồi hẳn dưới dòng suối, đôi nhũ phong trắng nõn nhô
cao trên mực nước được ánh trăng chiếu vào trông thật vô
cùng hấp dẫn.
Khung cảnh thật sự khiến người khác phải tê bại tâm thần. Mê
man trong cảnh thần tiên thoát tục. Quả nhiên, con người ai
ai cũng có tâm lý hưởng thụ. Tất yếu sự hưởng thụ đó không
đến với họ nên mới phải kiềm nén. Còn như bây giờ. Trước mắt
Vân Linh là cảnh tượng thần tiên mỹ diệu, khuynh đảo tâm
thần. Những tấm thân mỹ nữ ẩn hiện thập thò dưới làn nước
mát. Phong đồn mỹ diệu, ngọc nhũ vươn cao. Da thịt ai ai
trông cũng vô cùng tươi mát, trắng trẻo và đầy mị lực. Thực
quả là tuyệt phẩm nhân gian thượng thặng.
Vân Linh bấy giờ tâm thần mê mãi. Hai mắt đứng tròng nhìn
không biết chán vào các thân hình tuyệt mỹ của các thiếu nữ
đang ẩn hiện trong làn nước trong vắt đến vô cùng.
Lúc này các thiếu nữ vừa tắm gội vừa thì thầm. Tiếng nói của
họ tuy không to, không nhỏ nhưng nghe thật là âm điệu mê
hoặc. Thỉnh thoảng, Vân Linh lại nghe thấy những tiếng cười
nho nhỏ giống như tiếng ngọc va chạm vào nhau hết sức thanh
thoát làm chàng không khỏi rúng động tâm thần.
Vân Linh trong lòng tự nhiên tò mò vô dạng, thật muốn tìm
hiểu xem các nữ nhân kia đang bàn luận chuyện gì. Thế rồi
chàng vội chấn định tinh thần, tâm trung thính nghĩ để lắng
nghe câu chuyện của bọn thiếu nữ:
Bạch y thiếu nữ vừa đưa tay kỳ cọ suốt dọc thân người vừa
khẽ nói với chúng nữ:
- Chúng ta tắm như thế này lỡ Vân đại gia phát hiện thì sao
?
Hồng y thiếu nữ khúc khích cười khẽ, lát sau lại nói:
- Muội nói đúng ! Chúng ta phải tắm mau lên, nếu Vân đại gia
nhìn thấy được thì còn ra làm
sao.
Hai nàng nói chuyện cùng nhau mà chẳng ngờ được tấm thân
trinh bạch của họ đã bị Vân Linh nhìn thấy tất cả. Tất nhiên
Vân Linh chẳng dại gì mà ló ra cho họ thấy. Chàng lúc nghe
được mấy thiếu nữ nói vậy lại càng cẩn mật, ẩn thân thật
tốt.
Hắc y thiếu nữ đưa mắt nhìn ngó xung quanh thật không thấy
gì khác thường liền cười khẽ nói dài giọng :
- Tỷ muội chúng ta bôn ba cả ngày, toàn thân bẩn thỉu. Mặc
kệ Vân đại gia có tới đây hay không chúng ta cứ đàng hoàng
mà làm chuyện của mình.
Bọn thiếu nữ nghe Hắc y thiếu nữ nói thế thì cười ngất, và
rồi mạnh người nào người nấy nhanh chóng tắm rửa và thay y
phục thật nhanh rút vào trong nhà.
Vân Linh không muốn để bị phát hiện đã rút lui vào nhà trước
rồi. Chàng cố gắng coi như sự việc chưa hề xảy ra, nhắm mắt
đi vào giấc ngủ vùi.
Mười ngày trôi qua nhanh chóng. Một hôm, Vân Linh đang ngủ
thì chợt có tiếng kêu thất thanh của bọn thiếu nữ.
Vân Linh vội vàng nhảy vọt ra phi thân về phía âm thanh kêu
lúc nãy.
Chàng sững người kinh ngạc thấy bọn thiếu nữ toàn thân lõa
thể run lẩy bẩy chạy vội lên bờ.
Bọn thiếu nữ vừa thấy chàng chưa kịp nói gì đã ngã lăn ra
tất cả.
Vân Linh kinh hoàng vội đỡ một thiếu nữ lên hỏi:
- Hồng cô nương ? Có chuyện gì vậy ?
Thiếu nữ không nói được tiếng nào, khuôn mặt xám xanh, đôi
môi trở nên xám xịt.
Vân Linh biết ngay nàng nọ đã trúng độc. Chàng vội chạy vào
nhà lấy ra mấy viên thuốc giải độc cho các thiếu nữ uống,
rồi sau đấy lần lượt đưa các nàng vào trong nhà.
Vân Linh bắt mạch cho các bệnh nhân, chàng thấy cơn nguy
hiểm đã qua, nhưng rõ ràng thuốc giải độc
của chàng không giải hết được độc tính mà các nàng mắc phải.
Chợt có tiếng rên khe khẽ. Hắc y thiếu nữ tỉnh lại đầu tiên.
Vân Linh mừng rỡ vội bước lại nắm lấy tay nàng hỏi nhỏ:
- Hắc cô nương thấy trong người ra sao ?
Hắc y thiếu nữ biết đã được Vân Linh cứu mạng, đôi mắt nhòa
lệ nói:
- Đa tạ Vân đại gia. Tiểu nữ không ngờ mình còn sống được
như vầy.
Vân Linh an ủi:
- Cô nương bệnh tình chưa khỏi. Hãy nghỉ ngơi đi.
Hắc y thiếu nữ nhìn sang bên cạnh thấy các tỷ muội người nào
cũng nằm mê man bất động thì hoảng hốt hỏi:
- Bọn họ ... bọn họ có sao không ?
Vân Linh mỉm cười:
- Không sao đâu ! Họ chỉ bị mê man đi thôi, không có vấn đề
gì.
Đột nhiên Hắc y thiếu nữ phát hiện nàng và các tỷ muội đều
lõa thể nằm phơi mình ra trước ánh mắt của Vân Linh thì thẹn
đỏ mặt không biết làm sao.
Vân Linh do quá lo lắng cho tính mạng của các nàng nên nhất
thời không để ý. Chàng thấy Hắc y thiếu nữ tỉnh dậy thì lấy
làm mừng liền hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào ? Tại sao cả bọn cô nương đều bị
trúng độc như vậy ?
Hắc y thiếu nữ nhắm mắt lại vì xấu hổ. Nàng muốn nhắc cho
Vân Linh biết điều ấy nhưng không sao mở miệng ra được.
Vân Linh thấy thiếu nữ im lặng thì sốt ruột nói:
- Cô nương hãy nói xem tình trạng trước đó thế nào thì tại
hạ mới biết mà chữa trị chứ !
Hắc y thiếu nữ không biết làm sao đành nói:
- Bọn tiểu nữ không hiểu sao tự nhiên cảm thấy vùng hạ đẳng
đau buốt, vội vàng chạy lên bờ rồi thì mê man không biết gì
nữa.
Vân Linh nghe vậy vội kiểm tra hai chân của Hắc y thiếu nữ.
Hắc y thiếu nữ toàn thân run động. Nàng xấu hổ đến mức không
dám nhìn nữa.
Vân Linh vừa kiểm tra đôi chân mềm mại và trắng như tuyệt
của mỹ nhân vừa hỏi nàng xem có chỗ nào dưới chân bị đau.
Hắc y thiếu nữ làm sao mà trả lời được. Nàng ngậm miệng,
nhắm mắt, mặc tình cho Vân Linh muốn làm gì thì làm.
Vân Linh không nhận ra điều đó, chàng xem xét một hồi ở hai
bàn chân mỹ nhân mà không phát hiện ra điều gì, liền kiểm
tra lên phía trên.
Đột nhiên, khuôn mặt chàng sựng lại, đôi mắt đờ ra nhìn vào
giữa hai khe đùi nữ nhân.
Hắc y thiếu nữ thấy chàng đột nhiên bất động, không hiểu vì
sao liền hé mắt ra nhìn. Khi nàng thấy hai mắt Vân Linh đang
nhìn như đóng đinh vào vùng cấm địa của nàng thì không kiềm
được vội đưa tay xuống phía dưới che lại.
Vân Linh khuôn mặt sượng sùng. Không biết nên nói lời nào.
Mắt chàng nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ hồng xinh đẹp đến
mức không sao tả nổi thì tâm tư chấn động kịch liệt. Chỉ
muốn ngay tức thì nhảy đến chiếm đoạt nữ mỹ xinh đẹp vào
lòng.
Đột nhiên ngay sát bên, lại có tiếng nữ nhân rên rỉ và tiếng
động lịch kịt. Hiển nhiên các nàng thiếu nữ còn lại cũng
đang bắt đầu tỉnh dậy.
Hắc y thiếu nữ liếc mắt thấy chàng trai nọ vẫn còn đứng tần
ngần ra đấy thì kêu khẽ một tiếng:
- Vân đại gia xin hãy tạm bước ra ngoài. Bọn tiểu nữ tự biết
lo cho mình mà !
Vân Linh bấy giờ mới nhận thấy mình đứng ở đây không hợp.
Chàng vội vàng đi thẳng ra ngoài không dám nhìn lại mấy nữ
nhân loã lồ kia nữa.
Ba hôm sau, tình trạng của các nữ nhân trở nên trầm trọng
hơn. Vân Linh dù biết y thuật nhưng muốn chữa được bệnh thì
phải biết nguyên nhân của bệnh ra sao. Điều làm chàng bối
rối nhất là hoàn cảnh trúng độc của các nàng.
Vân Linh quyết định ra khỏi Mộc Thủy trận để tìm xem nguyên
nhân của sự việc trúng độc rất kỳ bí này.
Sau hơn 5 ngày quan sát cuối cùng Vân Linh cũng phát hiện ra
sự việc như vầy:
Trên đầu nguồn, cách chỗ Mộc Thuỷ trận không xa có một hang
rắn. Trong hang là một con rắn lục xà rất độc. Ở cách đó
không xa bên mép nước là chỗ ở của một con cóc tía ba chân.
Mỗi khi con lục xà ra khỏi hang đến gần mép nước là cuộc
chiến đấu của con cóc ba chân và con lục xà lại xảy ra.
Vân Linh đoán các nữ nhân trúng phải độc là do con lục xà
này phun ra nọc độc rơi xuống nước làm cho nước bị nhiễm
độc.
Chỉ có điều thường thường loài rắn nếu cắn trúng người thì
mới bị độc nhiễm vào, đằng này nọc độc đã hoà vào nước rồi
thì làm sao làm cho người ta trúng độc được.
Để giải thích nguyên nhân này chỉ có thể suy ra từ con cóc
tía kia thôi. Loài cóc tía này Vân Linh chưa từng nghe nói
bao giờ. Nhưng con cóc tía đã có khả năng chiến đấu với con
lục xà rất độc kia thì bản thân nó cũng phải có chất độc rất
kinh người mới có thể làm con lục xà uý kỵ.
Nói tóm lại, muốn chữa trị cho bọn thiếu nữ chỉ còn cách bắt
cho được hai con độc vật này chế làm thuốc thì mới có cơ
chữa được độc chứng.
Tội nghiệp cho chàng một thân một mình phải chăm sóc liền
một lúc 07 bệnh nhân, mà ác thay tất cả bọn họ đều là nữ
nhân mới thật vất vả.
Đối với Ngọc Liên Hoa thì mọi sự còn dễ dàng vì một là nàng
vẫn còn mê man khi tỉnh, khi mê; hai là giữa nàng và Vân
Linh đã có mối quan hệ phu thê nên chàng cũng đỡ ngại ngùng
khi thay đổi y phục hay tắm rửa cho nàng. Nhưng đối với 6
thiếu nữ trinh nguyên kia thì thật khó khăn vô cùng.
Cả sáu thiếu nữ đều còn là sử nữ. Chưa hề biết đến nam nhân
bao giờ. Nay vì bệnh tình nguy cấp mà phải để chàng chăm sóc
thì khỏi nói cũng biết họ tủi nhục và xấu hổ như thế nào.
Những lúc như vậy các thiếu nữ đều đỏ bừng mặt, nhắm mắt lại
để cho chàng muốn làm gì thì làm.
Khổ nổi Vân Linh là một chàng trai khí huyết phương cương,
lại nhiễm phải dâm dược quái dị từ người Tiêu hồn ma nữ
truyền sang, vì thế, trong khi chàng ôm mỹ nhân trong tay
không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.
Đôi lúc chàng không kiềm chế nổi ma tính của bản thân, bất
thần dùng ma thủ vuốt ve thân hình người ngọc, những ngón
dương chỉ trước sự đòi hỏi của dục tính cứ mãi mân mê bóp
vuốt đôi nhũ phong trắng ngần nẩy nở tuyệt đẹp của mỹ nữ
đang ngự ở trong lòng.
Thiếu nữ nào xui xẻo bị chàng làm như vậy chỉ còn biết cắn
răng mà chịu. Đến lúc chịu hết nổi nữa mới bật lên tiếng rên
nho nhỏ. Toàn thân run rẩy trước sự tấn công như ma thuật
của bàn tay nam nhân.
Như vậy nào đã xong, đôi lúc những ngón dương chỉ còn lần mò
đến vùng cấm địa nơi tiểu phúc, khiến cho người thiếu nữ như
ngây, như ngất, bay bỗng trong cảm giác mê ly, khoái lạc vô
cùng.
May mà các thiếu nữ ai cũng như ai, khi bị kích thích đến
tột độ đều kiềm chế không nổi rên rỉ không ngừng. Chính
những âm thanh này lại đột ngột đánh thức Vân Linh choàng
khỏi cơn mê.
May nhờ Vân Linh tìm ra nguyên nhân, bắt được lục xà và con
Thiềm thừ ba chân nên các thiếu nữ đều dần dần hồi phục lại
được.
Bản thân Ngọc Liên Hoa cũng đã tỉnh nên việc chữa trị càng
lúc càng thuận lợi.
Các thiếu nữ đối với Vân Linh giờ đây trở nên rất khách sáo.
Họ rất ít khi bước ra khỏi gian nhà.
Vân Linh đối với bọn họ cũng cảm thấy bất tiện. Chàng biết
hành vi của mình vốn dĩ rất khó tha thứ.
Nếu không vì chàng là phu quân của Ngọc Liên Hoa thì các nữ
nhân kia phải xé xác chàng ra chứ không
chịu để yên như vầy.
Nhưng thật ra trong lòng các thiếu nữ lại rất kỳ dị. Họ vừa
yêu vừa hận chàng mà không biết phải xử lý ra sao.
Ngọc Liên Hoa đối với chuyện này cũng rất nhạy cảm. Nàng chỉ
dựa vào lời nói ấp úng của các thiếu nữ cộng thêm sự khách
sáo trong cư xử giữa Vân Linh đối với quần nữ là đã hiểu ra
mọi sự.
Ban đầu, nàng cũng chẳng dám tin điều mình nghĩ là sự thật.
Thế nên, nàng bí mật gọi bọn nữ nhân kia vào nhà. Từ từ quản
thúc lẫn đe dọa, buộc bọn họ phải nói ra toàn bộ sự tình từ
lúc nàng bị thương ngất đi đến giờ.
Mấy nàng thiếu nữ đều do Ngọc Liên Hoa nuối nấng từ nhỏ. Căn
bản không dám trái ý nàng điều gì.
Bây giờ họ bị Ngọc Liên Hoa tra hỏi gắt gao thì chẳng thể
nào dấu được tuần tự kể ra hết cả.
Ngọc Liên Hoa biết truyện, nổi giận đùng đùng cho người gọi
ngay Vân Linh vào nhà. Vừa thấy mặt Vân Linh nàng đã gằn
giọng hỏi lớn:
- Chàng định cư xử thế nào với đám đệ tử của muội ? Chàng
nói ra đi xem nào ?
Vân Linh thấy nét mặt Ngọc Liên Hoa giận dữ như vậy thì cũng
phát hoảng không biết nói năng ra sao, mà cũng không dám tin
nàng nọ lại biết nhanh như vậy.
Ngọc Liên Hoa thấy mặt Vân Linh bối rối, lại không nói tiếng
nào thì cũng biết rằng lời nói của bọn nữ nhân là đúng. Nàng
thở dài, đau khổ nói:
- 6 người thiếu nữ kia là do thiếp đưa về dày công nuôi
dưỡng. Đối với thiếp họ đều là người thân.
Chàng sao lại lợi dụng lúc chữa thương mà xúc phạm đến bọn
họ? Chàng nói xem, như vậy có được không ?.
Rồi Ngọc Liên Hoa lại dựng mày lên nhìn Vân Linh trách:
- Thiếp cùng chàng phu thê đã đành. Thế nhưng bọn họ đều là
xử nữ. Nếu chàng yêu thích bọn chúng cũng nên báo với thiếp
một tiếng. Sao lại đi cư xử ủy nhục bọn họ như thế.
Vân Linh khuôn mặt đỏ bừng, thở dài, ấp úng nói:
- Nương tử tha lỗi cho ta. Thật sự ta không có ý ấy. Nhưng
những lúc như vậy đầu óc ta hoàn toàn trống
rỗng, không thể điều khiển được. Ta có cảm tưởng như thân
xác này không phải của ta nữa mà là của người khác.
- Hừ ! Chàng nói vậy ai mà tin được. Chàng có biết bọn thiếu
nữ kia đau khổ thế nào không ? Ta thật sự muốn giết chàng để
tạ tội với bọn chúng.
Vân Linh thấy nàng giận dữ như vậy thì không biết nên nói
thế nào. Qủa thật chàng cũng không hiểu tại sao tư dưng mình
sinh ra háo sắc đến vậy. Cái cơ thể chàng trước giờ đâu có
hiện tượng kỳ dị thèm muốn nữ nhân như thế ?. Đúng là không
hiểu nổi.
Ngọc Liên Hoa mắng Vân Linh xong thì thấy mặt chàng không hề
có chút giận dữ mà còn tỏ ra hối lỗi vô cùng thì thở dài
thầm hiểu lời nói lúc nãy của Vân Linh là chân thành, không
phải vì muốn phủi bỏ tội lỗi mà nói ra như thế.
Ngọc Liên Hoa suy nghĩ một lúc đoạn khẽ nói:
- Tướng công đã nói như vậy thiếp cũng không biết làm sao.
Nhưng sự việc thật sự nghiêm trọng. Nữ nhân trên đời sao thể
để nam nhân nhìn ngó, sờ soạng vào người cho được. Bây giờ
hoặc là chàng phải lấy tất cả bọn họ, hoặc là tất cả sẽ phải
chết hoặc ở góa suốt đời. Chàng bảo thiếp biết làm sao đây ?
Vân Linh không biết thế nào đành than dài:
- Ta biết ta có lỗi lớn. Từ trước khi gặp nàng ta cũng đã có
hai vị phu nhân. Bọn họ cũng xinh đẹp chẳng kém gì nàng.
Cũng vì ta tâm không định nên mới gây ra thảm cảnh này. Gìơ
hối hận cũng không kịp.
Ta tùy nàng muốn xử lý thế nào cũng được. Là nam nhân, lại
là phu quân nàng. Nay ta vũ nhục người của nàng, ta cũng
không thể từ bỏ trách nhiệm được.
Ngọc Liên Hoa nước mắt tuôn rơi giận dữ nói:
- Chàng là kẻ đa tình đáng chết. Thiếp hận chàng mà không
thể làm gì chàng. Đến nước này thì đành để cho chàng toại
nguyện chứ còn biết làm sao.
Ngọc Liên Hoa nói xong liền gọi 6 thiếu nữ vào rồi nói ra ý
định của nàng muốn gã bọn họ cho Vân Linh. Cả sáu thiếu nữ
đều không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy. Họ xấu hỗ đỏ mặt
nhìn nhau rồi vội vàng quỳ rạp xuống không ai thốt được một
lời.
Ngọc Liên Hoa trong lòng đã quyết. Nàng vốn không muốn chia
sẻ phu quân cho bất kỳ ai, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã làm
nàng thay đổi ý định.
Vân Linh không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại được suông sẻ
như vầy thì mừng rỡ vô cùng.
Ngọc Liên Hoa thấy chàng lộ ra tia vui sướng thì tức giận dỡ
giọng dấm chua ra nói:
- Chàng đã được vợ đẹp, vậy từ nay nhớ phải cư xử sao cho
công bằng. Đối với hai người vợ trước của chàng khi nào gặp
được bọn thiếp sẽ trao đổi với nhau thêm.
Vân Linh ngượng nghịu lui ra ngay. Còn các thiếu nữ lần đầu
tiên được xác định thân phận rõ ràng cũng đều đỏ mặt không
dám nhìn chàng.
Mọi người ở lại trong nhà tranh thêm 10 hôm nữa. Ngọc Liên
Hoa đã bắt đầu đi lại được, nhưng hơi yếu phải có người dìu
đi.
Khung cảnh bên ngoài thật đẹp làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.
Ngọc Liên Hoa khẽ hỏi hồng y thiếu nữ đang ngồi bên cạnh:
- Hồng hồng ! Mấy hôm nay tướng công đối xử với bọn muội thế
nào ?
Hồng y thiếu nữ khuôn mặt thoáng hồng, ấp úng mãi mới nói:
- Dạ thưa! Tướng công rất ít khi gặp mặt bọn muội.
Ngọc Liên Hoa lắc đầu nói:
- Vậy là không được. Ta nghĩ có lẽ chàng ngượng với bọn muội
nên mới như thế. Chuyện này không nên để kéo dài sẽ không
tốt về sau, việc này phải để ta ra tay mới xong.
Mấy thiếu nữ ngồi bên cạnh Ngọc Liên Hoa đều xấu hổ không ai
dám hỏi Ngọc Liên Hoa định làm gì. Một lúc sau lại là Hồng y
thiếu nữ không chịu được tò mò hỏi nhỏ:
- Đại thư! Người định làm sao ?
Ngọc Liên Hoa suy nghĩ một lúc, chợt mỉm cười nhìn quần nữ
rồi thì thầm. Sáu thiếu nữ vừa nghe xong ai nấy đều đỏ mặt
tía tai, nhưng không ai dám phản đối lại ý kiến của Ngọc
Liên Hoa.
Ngọc Liên Hoa biết quần nữ xấu hổ quá nên quyết định chỉ
định từng người một theo thứ tự tiến hành.
Vậy là ngay trong đêm đó, Vân Linh vừa vào ph*ng mình đã
thấy có một nữ nhân nằm sẵn trên giường.
Vân Linh kinh ngạc chưa hiểu ra sao, định lùi lại bước ra
ngoài thì đã thấy Ngọc Liên Hoa chặn sẵn ở cửa.
Chàng chợt hiểu ra mọi sự. Khuôn mặt vừa sung sướng lại vừa
bối rối.
Tuy nhiên, trước sự việc như vậy chàng làm sao bỏ qua cơ hội
cho đành. Thế là, chỉ trong thoáng chốc, trong ph*ng chỉ còn
tiếng thở hổn hễn của đôi nam nữ.
Cũng phải nói qua, người được Ngọc Liên Hoa chỉ định hôm nay
đến ph*ng của Vân Linh chính là Hắc y thiếu nữ. Trong bóng
tối Vân Linh không nhìn rõ mặt nàng, nhưng mùi da thịt của
nàng thì Vân Linh vẫn còn nhớ khá rõ.
Vân Linh ôm lấy thiếu nữ, hôn hít vuốt ve rồi gầy cuộc truy
hoan. Hắc y thiếu nữ vừa đau đớn, vừa sung sướng chỉ biết ôm
chặt lấy tình lang cùng chàng bước lên đỉnh vu sơn.
Một lúc sau, Hắc y thiếu nữ khẽ đẩy Vân Linh sang bên nói
nhỏ:
- Thiếp xin chàng ! Hôm nay như vậy đủ rồi.
Vân Linh vừa mới công thành đoạn lũy, chưa được thỏa mãn
liền ôm chặt lấy Hắc y thiếu nữ vuốt ve ngọc thể nàng.
Hắc y thiếu nữ miệng thì nói vậy, nhưng bị chàng tấn công
một lúc thì khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn hễ, đôi nhũ phong
căng cứng. Vân Linh biết thời cơ đã đến. Chàng nhẹ nhàng
khai mở động đào rồi cùng mỹ nhân đảo điên loan phụng cho
đến tận cuối canh ba mới chịu rời nhau.
Sáng hôm sau, Hắc y thiếu nữ hai má đỏ như trái anh đào từ
ph*ng Vân Linh bước ra. Các thiếu nữ xúm lại hỏi han. Hắc y
thiếu nữ vừa chạy vừa nói:
- Bọn ngươi cứ từ từ rồi sẽ biết. Ta không nói đâu.
Thái độ đó làm quần nữ ngơ ngác. Hồng y thiếu nữ quay sang
Lam y thiếu nữ nói:
- Thư thư! Chị Hắc Hắc không chịu nói gì cả. Đêm nay là đến
phiên của Thư thư. Thư thư nhớ phải kể cho bọn muội nghe đó.
Lam y thiếu nữ khuôn mặt bỗng bừng đỏ nói:
- Ngươi đúng là ! Chuyện đó làm sao mà kể ra được.
Quần nữ nhao nhao, kẻ nói, người cười trông thật vui nhộn.
Qủa nhiên chỉ sau sáu đêm. Quần nữ đối với Vân Linh đã trở
nên khác hẳn. Chuyện ái ân đã gắn kết họ lại làm một. Bây
giờ họ suốt ngày quấn quýt bên nhau chẳng chút xa rời.(Hết Hồi
10 ... Xin mời đón xem tiếp
Hồi
11) |