Nói về Vân Linh không ngờ, mới ngày hôm trước
về Hồng Ma Viện, lão Lạc Thiên Đạo nói muốn chàng về để học
luyện thêm mấy môn công phu, vậy mà hôm nay lão lại chỉ định
cho chàng đi thi hành nhiệm vụ. Thật không sao hiểu nổi.
Hơn nữa, hiện nay thân phận giả danh của chàng vẫn chưa bị
lão phát hiện. Vậy thì, việc Vân Linh đột nhiên được cử đi
là có lý do. Thế nhưng đó là lý do gì thì bản thân Vân Linh
cũng không hề biết, lại không dám hỏi thẳng lão tặc vì sợ
biết đâu lại tạo nên sự nghi ngờ cho lão.
Trong lần đi này, ngoài chàng cùng đi với Hàn Thiên Ma Nữ
Lạc Hoàn thì trong đoàn còn có tiểu mỹ nhân Nhạn Nhạn, Phó
đường chủ Ngoại cung đường Lạc Kinh Hùng và Tiểu ma tiên Lạc
Băng Băng. Trong đó, Hàn Thiên Ma Nữ là thủ lĩnh. Nhiệm vụ
của nhóm lần này là bí mật đến Ngọc gia trang cướp lấy Thánh
thủ thần y Hoạt Trúc trong tay của người Hắc Thanh Phái.
Đây là một nhiệm vụ cực kỳ bí mật và không ngờ cái nguyên uỷ
của nó lại chính từ lời nói dóc rất chi bí ẩn của Vân Linh.
Thật ra Vân Linh biết rất rõ hai người Hoạt trúc sư thúc và
tiểu muội Linh Lung hiện nay có khi đã đến Rặng Phong Lĩnh
rồi, làm gì bị người của Ma đao Hồ Nhất Long bắt được.
Thế nhưng, chàng lại muốn tạo sự xung đột giữa hai lực lượng
tà phái Hồng Ma Viện và Hắc Thanh Phái để có cơ hội cứu
thoát Ngọc Liên Hoa đang bị giam nơi Ngọc gia trang.
Tất nhiên đây cũng chỉ là một ý tưởng tuỳ tiện đưa ra chưa
biết có tác dụng gì. Nhưng chàng lại không ngờ lão già Lạc
Thiên Đạo lại coi trọng việc bắt giữ sư thúc mình như thế.
Chàng mới nói ra nơi giam giữ Hoạt trúc hôm trước mà ngay
hôm sau Lạc Thiên Đạo đã cử người đến đó rồi. Thật là nhanh
chóng không thể tưởng tượng ra được.
Vân Linh càng nghĩ càng không hiểu tại sao lão già Lạc Thiên
Đạo lại quá coi trọng việc bắt giữ sư thúc của chàng như thế.
Cái vấn đề này khiến chàng cảm thấy mơ hồ không sao cắt
nghĩa ra được.
Lại nữa, theo như chàng được biết. Nhóm người thứ hai xuất
hành một lượt cùng với bọn chàng lần này lại do gã đại ca
của Lạc Thiên gọi là Lạc Phá Thiên chỉ huy. Bọn người này
gồm toàn những cao thủ võ công lợi hại, gồm: nhị ca Lạc Hùng
Phong, tứ ca Lạc Vạn, Ngũ ma Ảnh hồn thủ và bát ma Ưng Thiên
Hành.
Nhóm người này lại cùng đi với bọn người Hoàng Thiên Phái
mới thật lạ lùng. Đúng là việc quái dị không sao hiểu nổi.
Vân Linh tối hôm qua gây chuyện thị phi với tiểu ma tiên Lạc
Băng Băng nên hôm nay chàng nhìn thấy mặt nàng nọ thì không
khỏi ngượng nghịu.
Thế nhưng bản thân người thiếu nữ nọ còn xấu hỗ hơn cả chàng.
Nàng ta lần đầu tiên bị người con trai ôm lấy mà hôn tới tấp
lại còn đ.ng chạm ma thủ vào nơi bí hiểm của nàng thì làm
sao mà chịu cho được.
Mối e ngại sợ bị người khác biết được cùng với nổi tức tối
vì bị sỉ nhục khiến nàng tức giận hầm hầm mà không sao phát
tiết ra lời. Lý lẽ duy nhất cho việc không thể phát tác kia
chính là vì gã trai sỉ nhục nàng lại là tên anh trai biến
thái Tiểu ma tinh Lạc Thiên.
Làm sao nàng lại có thể lộ ra chuyện đáng xấu hỗ đó với mọi
người đây.
Thế rồi từ đó, suốt cả chặng đường dài, Lạc Băng Băng không
hề nói chuyện với Lạc Thiên một lời nào. Hiển nhiên trong
lòng người thiếu nữ không vui. Thế nhưng nếu nàng biết được
gã điếm nhục nàng lại là Vân Linh, một người hoàn toàn không
phải xấu xí như nàng tưởng, lại cũng không có quan hệ huyết
thống gì với nàng, thì lúc đó nàng sẽ nghĩ tính sao.
Tuy nhiên, đó là những việc sau này. Hiện tại thì chỉ có mỗi
tiểu cô nương Nhạn Nhạn là có vẻ thân thiết với Lạc Thiên
hơn cả. Hai người nói chuyện rì rầm nhiều đến mức gã Lạc
Kinh Hùng đi cùng cũng phát ghen lên chịu không nổi bực bội.
Khổ nỗi có phải do Vân Linh muốn thế. Chàng cùng với Nhạn
Nhạn đi cùng nhau thì cô ả liên tục chỉ trỏ hỏi thăm chàng
mọi điều. Cái này đúng là khiến chàng ta đau đầu nhức óc.
Cái vốn kiến thức kinh nghiệm nhỏ xíu của chàng làm sao mà
đáp ứng nổi những câu hỏi trên trời dưới đất kia.
Thế nhưng chàng càng trả lời nhát gừ thì Nhạn Nhạn cô nương
lại càng thích hỏi. Nàng hỏi mục đích để cho gã phải nói,
phải mở miệng ra để nàng nghe được thứ âm thanh trầm trầm,
âm âm rất nam tính kia từ trong miệng gã phát ra.
Trong khi đó, Hàn Thiên Ma Nữ trên suốt dọc đường chỉ im lìm
tĩnh lặng. Mọi việc khi cần thiết lắm mới chịu mở miệng. Rõ
ràng tâm tính của nàng do học luyện Bích Ngọc tiêu cũng đã
bị Ngọc tiêu cảm nhiễm.
Hơn nữa, trong mấy người đi cùng. Hàn Thiên Ma Nữ lại là
người lãnh đạo. Do đó, nàng phải lo lắng quán xuyến những
chuyện bên ngoài, đặc biệt là vấn đề tin tức. Vì thế, nên
nàng thực sự không quan tâm đến những tình cảm nhỏ nhặt của
mấy người đi cùng.
Càng gần với vị trí địa giới Ngọc gia trang thì Hàn Thiên Ma
Nữ lại càng cảnh giác.
Phải biết, khu vực Giang Lăng là địa phương hoành hành của
Hắc thanh phái. Điều đó cho thấy phạm vi thế lực của chúng
cực lớn.
Trong khi chuyến đi lần này phụ thân nàng Lạc Thiên Đạo đã
cảnh cáo nàng tránh để xảy ra xung đột. Lợi bất, cập hại. Dù
gì đi nữa bọn Hắc thanh phái cũng làm chủ ở đây. Còn mấy
người bọn nàng dù võ công cao tuyệt nhưng lạ nước lạ cái,
không khỏi có điều nguy hiểm một khi hai bên xảy ra ác đấu.
Chính vì lẽ đó, suốt dọc đường đi nàng đã hạn chế việc đi
lại, chỉ xuất hành vào những lúc chiều tối. Lại thận trọng
trong việc lựa chọn tửu quán, khách sạn lúc nghỉ ngơi. Mấy
thứ đó coi vậy mà cũng khiến cho nàng mệt mỏi đầu óc, căn
bản không có lấy một tia vui cười.
Lúc này mọi người đã tiến gần Ngọc Gia trang. Hàn Thiên Ma
Nữ ra lệnh cho cả bọn tạm nghỉ trong một khách điếm ở gần đó.
Lúc này mới là lúc Hàn Thiên Ma Nữ tiến hành việc truy tìm,
dò xét nơi giam giữ lão già Hoạt trúc, xem lão bị giam ở nơi
nào.
Thế rồi ngay tối hôm đó, sau khi mọi người ăn xong, Hàn
Thiên Ma Nữ Lạc Hoàn mới bắt đầu cắt cử mọi người trước sau,
xuất phát tiềm nhập vào Ngọc gia trang để thám thính tình
hình.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng dù không hài lòng nhưng vẫn bị
phái cùng đi với Lạc Thiên để tiềm nhập vào cửa đông của
Ngọc gia trang.
Lạc Kinh Hùng thì tiến vào từ cửa bắc.
Còn cô nương Nhạn Nhạn thì đi cùng với Lạc Hoàn tiến vào từ
cửa chính.
Tất cả mọi người được lệnh phải tìm cách dò ra nơi giam giữ
Thánh thủ thần y Hoạt Trúc. Nhưng nếu phát hiện ra nơi giam
giữ, cũng không được tự tiện hành động. Phải lập tức quay về
báo lại cho Lạc Hoàn để nàng tính toán kế sách trước khi cứu
người.
Vân Linh cùng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ra đi đầu tiên. Hai
người nương theo bóng tối mà tiến ra khỏi phòng không một
tiếng động.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng toàn thân bao phủ một màu đen kịt.
Y phục của nàng vừa kín đáo che được những cơn gió lạnh, vừa
đen tuyền rất thuận lợi cho việc dạ hành.
Thân thể Tiểu ma tiên thon dài, nhỏ gọn, bất cứ chỗ nào nhìn
vào cũng đều thấy hấp dẫn. Hơn nữa hiện tại nàng mặc y phục
bó người, hằn lên phần trên hai quả tuyết lê căng mộng. Thật
đúng là trêu ngươi con mắt người ta.
Trong khi đó, Vân Linh cũng trang bị hắc y, khăn đen che kín
dung diện. Lập cùng với Tiểu ma tiên thành hai bóng ma đi
nhanh như chớp.
Lúc này Lạc Băng Băng vẫn còn quan ngại gã anh trai thô bỉ.
Nàng căn bản không muốn cùng gã tiến thoái. Vì vậy ngay lúc
xuất hành đã vội vàng dỡ khinh công cao tuyệt mà đi. Thoáng
chốc đã bỏ xa Vân Linh cả một đoạn dài.
Vân Linh lúc này cơ bản lại có cùng suy nghĩ như Lạc Băng
Băng. Chàng cũng không muốn đi chung với thiếu nữ kia làm
chi vì sợ bị lộ ra võ công cao tuyệt. Vì thế, trong lúc Lạc
Băng Băng giỡ thân pháp tuyệt học chạy nhanh như gió thì
chàng lại nhẩn nha lướt đi thong thả để mặc cô nàng chạy
phía trước bỏ xa chàng mỗi lúc một thêm xa nữa.
Vân Linh lúc này trong đầu bắt đầu toan tính. Hiện tại,
chàng vẫn phải tiềm nhập vào Ngọc gia trang. Thế nhưng liệu
chàng sẽ làm sao đây khi phát hiện ra tông tích Ngọc Liên
Hoa. Một mình chàng ở vào vị thế rất khó này sao có thể tuỳ
tiện hiện thân cứu người. Thật đúng là hành động không dễ.
Lúc này, thân ảnh phía trước của Lạc Băng Băng đã mất hút.
Chắc hẳn giờ này nàng ta đã sắp đến nơi đã định rồi. Vân
Linh vội vàng dẹp bỏ tạp niệm, tiếp tục bôn hành tiến về
phía trước.
Đi được một lúc. Chàng đã thấy hình bóng của Ngọc gia trang
hiện lên giữa một khung cảnh rộng rãi xung quanh.
Ngọc gia trang này vốn được xây dựng từ thời xa xưa. Đến đời
Ngọc Ban Thụ tiếp quản ngôi vị trang chủ mới cho xây dựng
thêm mấy căn nhà lớn, làm cho quần thể kiến trúc càng thêm
hoành tráng.
Xung quanh gia trang có tất cả 3 cổng có thể tiến vào. Cửa
chính do hai người Hàn Thiên Ma Nữ và Nhạn Nhạn tiến vào là
rộng rãi hơn cả và tiếp cận rất gần với đường quan lộ. Vì
thế quần thể kiến trúc nơi đó hẳn nhiên là bề thế hơn nhiều
so với hai quan môn còn lại.
Thế nhưng, phía cửa đông này Vân Linh nhận định cũng không
phải nhỏ. Phía trước cửa quan môn rộng hơn 2 trượng, bầy ra
một hàng cọc nhọn cao quá đầu người. Tầng phía trong ngay
sát cạnh cửa là 4, 5 tên gia đinh cầm đao đứng gác, thật sự
nhìn rất bình thường, không thấy có gì ghê gớm.
Thế nhưng, Vân Linh bằng vào Vô hình thần công luyện được
lại phát giác ở bên trong đang tàn ẩn một thứ gì đó giống
như cạm bẫy hết sức lạ lùng. Nó căn bản không phải là thứ
cạm bẫy thông thường mà là những thứ có thể di động được.
Vân Linh lặng thing núp vào một góc tối đưa mắt nhìn ra xung
quanh tìm kiếm Lạc Băng Băng.
Chàng nhìn một lúc cũng không phát hiện ra cô ả ở đâu liền
chợt nhớ đến môn công phủ U hồn ma pháp của ả rất lợi hại
không thể dùng mắt nhìn thường nhìn được nên liền vận dụng
Vô hình thần công lên dò xét ra xung quanh.
Quả nhiên sau một hồi dùng công phu phát tán ra trong phạm
vi 30 trượng, chàng phát hiện ra một thân ảnh đứng bất động
phía sau một bụi cây nhỏ.
Nhưng không chỉ có vậy, đằng sau đám ụ rơm cao ngất cách chỗ
chàng núp khoảng 8, 9 trượng là 3 thân ảnh đang tiềm phục
kín đáo vô cùng.
Vân Linh phát hiện ra điều này thì không khỏi kinh ngạc.
Chàng biết rõ mấy người kia được lệnh Lạc Hoàn đã di chuyển
đi theo những hướng khác. Như vậy, quyết định 03 kẻ ẩn núp
này không phải là người của Hồng Ma Viện rồi. Vậy họ có thể
là ai ?
Trong lòng Vân Linh chợt nhiên cảm thấy lo lắng. Không tưởng
ngoài bọn chàng ra còn có kẻ khác muốn nhắm tới Ngọc gia
trang. Lúc này, chàng lại quyết định không tiến vào Ngọc gia
trang vội mà chuyển sang tìm hiểu về ba kẻ lạ mặt kia xem
thực sự bọn họ đến đây làm gì ?
Vân Linh đã quyết định hành động liền chuyển hướng di chuyển
dần về phía mấy ụ rơm. Lúc này cảnh trời tối thui. Không một
ánh trăng. Chỉ có những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua
làm tung những sợi rơm khô bay lên trong gió.
Tiết trời về đêm khá lạnh. Điều đó khiến việc dạ hành và ẩn
núp cực nhọc vô cùng.
Lúc này khoảng cánh giữa Vân Linh và đám người kia đã rút
ngắn chỉ còn chừng 4
trượng. Xung quanh ụ rơm quanh cảnh rộng rãi, thật sự không
còn chỗ nào ẩn nấp. Vân Linh nhìn ngó một lúc, quyết định
dừng lại không tiến thêm nữa mà chuyển sang vận dụng thần
công dò thử xem bọn người kia bàn luận những gì ?
Không ngờ lúc chàng vừa vận thần công lên đã nghe thấy tiếng
nữ nhân nói chuyện:
- Đao nhi ! Con có chắc phụ mẫu con và mấy sư huynh muội bị
giam ở đây không?
Tiếng một nam nhân nữa tiếp theo:
- Di cô yên tâm ! Con đoán đến 9 phần 10 là như vậy. Bọn
người Hắc Thanh Phái cơ bản từ lúc đến đây vẫn chưa hề di
chuyển. Vậy những người trong gia trang bất quá chỉ bị cầm
tù chứ chưa thể chuyển đi đâu được.
- Nhưng ta lo bọn chúng sẽ giết người, tầm bảo. Không chịu
để yên cho sư huynh, tỷ và mấy người.
Hai người nói tới đây thì im bặt. Vân Linh chỉ nghe thấy
tiếng thở dài của bọn họ, còn tuyệt nhiên không thấy hai
người lên tiếng nữa. Có vẻ như bọn họ đều lo sợ về việc bị
giết hại nhân mạng. Việc này quả là không thể biết được nội
tình thực sự sẽ như thế nào.
Vân Linh lúc này đã phát giác ra bọn người ẩn trong đống rơm
gồm có 3 người tất cả. Tuy rằng hiện tại mới chỉ 2 người lên
tiếng, nhưng bằng vào tiếng hơi thở nhẹ nhàng, đều đặng của
kẻ bí ẩn thứ ba thì Vân Linh cũng biết người bí ẩn đó võ
công nhất định cao hơn hẳn hai người nam nữ lúc nãy vừa phát
thoại. Có điều chàng sau khi nghe được câu chuyện lại sinh
ra khúc mắc mới:
- Lạ thật ! Mấy người kia chẳng lẽ lại là thân bằng quyến
thuộc của lão trang chủ Ngọc gia trang nên mới tìm đến đây
cứu họ. Thật sự không biết danh tính của mấy người này là
gì?
Chàng không biết được nhưng đối với Sử Nguyệt Nga ái thê của
chàng thì bọn người nọ cũng không phải là quá khó đoán.
Nam nhân được gọi là Đao nhi kia chính thị là tam công tử
Ngọc Phong Đao của Ngọc gia trang. Còn người nữ nhân vừa gọi
tên Đao nhi chính lại là Song hàn kiếm Tổ Vân Dung, đệ muội
của mẫu thân Ngọc Phong Đao.
Chỉ duy nhất người thứ ba chưa lên tiếng đó là người mới mà
thôi. Y trên giang hồ có ngoại hiệu là Kim bát thư sinh, nổi
danh với vũ khí là một cái mâu và một cái thuỗng chỉ ngắn
bằng một cánh tay nhưng uy lực phát ra lại rất lớn.
Kim bát thư sinh tên thật là Triển Thanh Bằng, là phu quân
của Tổ Vân Dung. Hai vợ chồng họ vì lời mời tương trợ của
huynh trưởng Ngọc Ban Thụ mà tìm tới. Nhưng hai người đã đến
quá muộn. Ngọc gia trang đã bị người của Hắc thanh phái
chiếm mất.
Lúc này phu thê Triển Thanh Bằng và tam công tử Ngọc Phong
Đao đang tiến hành dò xét các nơi hiểm yếu trong Ngọc gia
trang nhằm tìm cách đột nhập cứu người.
Bọn họ căn bản là không cam tâm để người thân của mình lâm
nạn mà không nghĩ cách giải cứu. Đây cũng là một chuyện hết
sức bình thường cũng giống như mục đích của Vân Linh muốn
tiềm nhập vào Ngọc gia trang lúc này.
Vân Linh hiểu ra mục tiêu bọn người kia tới đây thì không
còn lo lắng nữa. Thậm trí chàng còn cảm thấy may mắn vì nhận
thấy việc cứu người không chỉ có một mình chàng dự định thực
hiện. Như vậy, trong tương lai, có thể chàng phải nhờ vào
thực lực của bọn người kia để làm bình phong che dấu tông
tích của mình trong việc cứu người.
Vân Linh nghĩ tới điểm đó thì trong lòng cảm thấy sảng
khoái, tự nghĩ việc bọn người lạ mặt kia có mặt ở đây đúng
lúc này thật là thuận tiện vô cùng.
Lúc này, chàng lại bắt đầu nghĩ tới việc kế tiếp là làm thế
nào để tiềm nhập vào trong Ngọc gia trang kia. Việc này thực
sự không phải dễ vì về địa hình địa vật nơi đây chàng thật
chẳng biết chút gì. Hơn nữa lúc này chàng lại đang đi cùng
với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Một tiểu quỷ có thân pháp ẩn
tàng kỳ bí. Thật sự hành động hết sức bất tiện.
Có một điều an ủi Vân Linh hiện giờ là võ công của chàng gần
đây đại tiến, công lực trở nên cao tuyệt. Vì thế những gì
người khác không thể nhìn thấy thì chàng lại có thể thấy rất
rõ. Nhất là trong tình cảnh trời đêm tối đen như vầy.
Vân Linh trong lòng đại lo lắng. Chỉ muốn đột phá nhảy ngay
vào trong kia để tìm kiếm Ngọc Liên Hoa. Trong lòng chàng sợ
hãi nữ nhân nương tử của mình lại mất đi một người thì thật
là đáng thương và đáng tiếc hận.
Thế nhưng chàng vẫn còn chưa dám tự tiện hành động vì lẽ
Tiểu ma tiên đang đứng bên ngoài dò xét trang viện. Nếu mà
chàng lỗ mảng nhảy ngay vào phía trong Ngọc gia trang thì
không khỏi để cho nàng ta phát giác ra sự biến hóa rồi để dạ
nghi ngờ rất là phiền phức.
Ai cũng biết, Lạc Thiên võ công lợi hại nhất là môn ám tàng.
Thế nhưng dù gì đi nữa cũng không thể một chốc một lát mà
trở nên một đại cao thủ cho được. Vì thế nếu Vân Linh để lộ
võ công kinh thần khiếp quỷ của chàng ra trước mặt Tiểu ma
tiên Lạc Băng Băng thì chẳng khác chi chàng tự mình lộ ra
việc dối trá, giả danh tiểu ma tinh Lạc Thiên rồi.
Vân Linh lúc này chỉ còn đợi cơ hội Lạc Băng Băng động thủ
là chàng sẽ có cơ hội ra tay ngay. Chàng bắt đầu chuyển động
thân hình di dời đến sát phía trong hàng rào.
Với vị trí thuận lợi mới, bây giờ Vân Linh đã phát giác ra
những ánh sáng lập lòe kỳ lạ đang tung hoàng nơi mấy trượng
vuông quanh cửa ra vào.
Khối động dị sáng đó ban đầu khiến chàng phát sinh kinh
ngạc. Thế nhưng chỉ sau một thoáng quan sát và vận vô hình
thần công lên thám thính, chàng đã phát hiện ra những đốm
sáng lập lòe đó chính là mắt của những con độc xà bò loạn
trên các vị trí yếu điểm gần quanh lối cửa ra vào nhà.
Qủa nhiên trận xà độc này thật sự khiến kẻ yếu bóng vía phải
kinh sợ. Độc xà kia số lượng vô kể, lại đang ở trong khung
cảnh trời đất tối đen thế kia. E rằng cao thủ võ công thâm
hậu cũng không thể phòng thủ hết được sức tấn công bất thình
lình của bọn chúng.
Vân Linh vận thần công lên dò thám một lúc. Bấy giờ chàng
mới phát giác ra bóng nhân ảnh đứng núp sau đám cây lá mà
chàng ngờ rằng chính là Lạc Băng Băng đã không còn ở đó nữa.
Căn bản là nha đầu kia đã tiềm nhập bí mật vào Ngọc gia
trang rồi.
Vân Linh sau khi phát giác ra chuyện này không khỏi kinh sợ
cho võ công cao tuyệt của Lạc Thiên Thiên. Nếu chàng không
vận thần công lên thì không thể nào biết được ám tàng ẩn
thuật của nữ nhân lợi hại này. Thật là một đối thủ đáng sợ
trong mai hậu.
Bây giờ Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã đi rồi. Vân Linh không
còn e ngại gì nữa liền vận dụng vô hình thần công lên bảo vệ
thân thể rồi cứ thế lướt người vào trong Ngọc gia trang như
một làn khói.
Trong lòng Vân Linh lúc này đã cầm chắc võ học của chàng vận
dụng ra sẽ không bị Lạc Băng Băng phát hiện nữa. Cơ bản là
bây giờ chàng đang tiềm nhập phía sau lưng của tiểu ma tiên
kia thì làm sao nàng ta có thể nhận ra bí ẩn trong võ công
của chàng để mà nghi ngờ.
Tuy nhiên, Vân Linh cũng e ngại U hồn thân pháp quái dị của
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thật hết sức quái dị. Cơ bản nếu
chàng không nhờ vào Vô hình thần công dọ thám tình hình thì
không thể tìm ra nàng ta hiện ở nơi nào.
Thực tế, Vô hình thần công của Vân Linh nói trắng ra chính
là sự bức xạ thần khí tán ra xung quanh. Mỗi vị trí nơi nào
bị thần công tán phải thì chủ nhân của nó sẽ biết ngay vật
bị tán trúng là vật như thế nào. Có vẻ thần công này giống
như một sự cảm giác mẫn thiệp. Tuy nhiên, phải là người võ
công cao tuyệt mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy.
Thông thường người luyện võ công càng cao thì thính giác và
nhãn quan ngày càng sắc bén. Thế nhưng luyện đến mức như Vân
Linh có thể khai mở linh giác. Cảm thụ được sức mạnh trong
cơ thể đối phương hiện đang ở mức nào thì thật không thể nào
tưởng tượng ra được.
Lần trước khi còn đi với Tiêu hồn ma nữ, Vân Linh cũng đã
nhờ vào linh giác của mình mới nhận biết được 2 kẻ đang ở
trong thùng xe kín mít được Thanh Long tiêu cục bí mật đưa
đi là một thiếu nữ và một ông già đang bị thương nặng. Lúc
đó, chàng đã khiến cho Tiêu hồn ma nữ hết sức ngạc nhiên,
thậm trí không tin còn cho là chàng đoán mò. Thế nhưng thực
tế đã chứng minh những gì chàng nói đều là sự thực. Rõ ràng
với thần công vô hình tụ tập được đã khiến cho Vân Linh có
được linh giác hơn hẳn người thường. E rằng đến ngay cả cao
thủ võ công tuyệt đỉnh cũng chưa chắc tụ tập được bí pháp võ
công quái dị như vậy.
Quay lại việc Vân Linh theo chân Tiểu ma tiên độ nhập vào
trong Ngọc gia trang. Lúc này, chàng căn cứ vào linh giác tụ
tập thần công mà có được dễ dàng bứt phá nhanh chóng tiến
vào trong khu viên 20 trượng mà không gặp phải trở lực nào.
Đối với bọn quái xà nằm ngỗn ngang dưới đất cũng không sao
có chút cảm ứng đối phó với sự di chuyển đột ngột của Vân
Linh. Thực tế, hai chân chàng dường như hư không mà đi. Chỉ
có hai đầu ngón chân thỉnh thoảng điểm nhẹ trên mặt đất mà
tiến tới. Công phu khinh công như vậy hỏi làm sao bọn quái
xà có thể tấn công kịp chàng cho được.
Nhưng nếu thực có con quái xà nào nhanh chóng mổ trúng chân
chàng thì cũng vô phương cắn vào được nhục thể. Bởi lúc này
Vân Linh đã vận công phu Vô hình thần công lên rồi. Cả cơ
thể chàng hiện đã được một luồng khí trắng bao bọc. Dẫu cho
ngoại lực tấn công cỡ nào cũng không thể xông phá qua khỏi.
E rằng hiện tại muốn đả thương chàng thật như bước chân lên
trời.
Phải nói trận quái xà kia được bố trí thật hết sức ghê gớm.
Nếu không phải Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng và Vân Linh có
trình độ khinh công cao tuyệt hiếm có thì khó mà có thể xông
phá vào trong trang viện này mà không bị bọn quái xà kia đột
kích.
Lúc này, bọn người gác cổng vẫn đi lại bình thường, căn bản
bọn chúng hầu như vô cảm giác đối với sự xuất hiện của Tiểu
ma tiên và Vân Linh.
Vân Linh lúc này lợi dụng vào nhãn quang sắc bén có thể nhìn
xuyên đêm tối cùng với Vô hình thần công vận khởi linh giác
mẫn cảm nên tiềm nhập vào Ngọc gia trang không mấy khó khăn.
Thậm trí những nơi hiểm yếu mai phục trong đó chàng đều phát
giác ra được và tránh né hết cả.
Trong lòng thập phần lo ngại cho sự an nguy của Ngọc Liên
Hoa, Vân Linh quyết định không bám theo ả Tiểu ma tiên kia
nữa mà dùng thân pháp quỷ dị đi thật nhanh vào phía sau khu
hậu viện nơi có thể là chỗ nhốt người.
Lúc này, ở phía trước Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã xông vào
một gian tịch xá, bắt đầu chính thức mở ra cuộc dò xét nơi
giam giữ Thánh thủ thần y thật sự ở đâu.
Hai đằng tuy cùng mục đích nhưng lại tiến nhập vào từ hai
phía khác nhau.
Vân Linh lúc này linh giác khai mở, toàn tâm toàn ý dò xét
động tĩnh tình hình. Mọi vật trong vòng 50 trượng dù ẩn tàng
thế nào cũng có thể bị chàng phát giác.
Đột nhiên chàng nghe có tiếng nói chuyện từ sâu trong hậu
viện vọng ra.
- Trượng phu ! Chàng thấy trong người ra sao ?
Có tiếng người thở dài rồi một giọng trầm trầm đáp lại:
- Thật sự chưa được ổn. Ta thấy hai chân nhưng bị tháo hết
xương khớp. Không tài nào nhấc lên được nữa.
- Thật là xúi quẩy ! Không hiểu cái gã trẻ tuổi đả thương
huynh là người nào. Gã ta xuất hiện bất ngờ cứu được Ngọc
Liên Hoa lại còn đánh trọng thương phu thê chúng ta. E rằng
mối quan hệ của gã với con ác phụ kia cũng không phải tầm
thường.
Giọng nói của nữ nhân nọ lại cất lên mang đầy vẻ oán hận và
bực tức.
Vân Linh dò thám được đến đó không khỏi kinh nghi, sửng sốt.
Chàng độ chừng cái giọng đầy oán hận kia chẳng phải là của ả
nữ nhân người Miêu cương - Miêu song tường thì còn ai vào
đây nữa.
Như vậy có thể đoán nam nhân bị thương nơi chân chính là ma
đao Hồ Nhất Long. Kẻ lúc trước đã bị chàng đả thương vào
chân đến mức ngã ra ngất xỉu.
Trong lòng Vân Linh lúc này thập phần cẩn trọng. Việc phát
giác ra hành tung của hai vợ chồng Ma đao Hồ Nhất Long đã
khiến chàng minh bạch thêm một điều là 2 vợ chồng họ đã đầu
nhập vào làm thuộc hạ của Hắc thanh phái rồi hoặc giả trước
khi bọn chúng chính là người của Hắc Thanh phái mà chàng
chưa biết đó thôi.
Đột nhiên, tiếng của Miêu Song Tường vọng ra:
- Tướng công ! Chàng hãy ở lại đây. Để thiếp ra ngoài xem,
có kẻ lại đột nhập vào nơi này rồi.
Thế rồi có tiếng y phục lất phất rất nhẹ rồi một bóng nhân
ảnh y phục hoa lệ từ trong hậu viện bay ra.
Vân Linh trong tâm khởi niệm, quy tức đại pháp được sự hỗ
trợ của Vô hình thần công đã hoàn toàn trở nên vô hình vô
dạng trước sự quan sát hết sức cẩn trọng của ả ma nữ Miêu
Song Tường.
Phải nói lần này Miêu Song Tường vào lại trung nguyên đã
mang theo 5 con quái xà lợi hại. Bọn quái xà này vốn dĩ được
ả dùng chính huyết nhục của mình mà bồi bổ nên vô cùng linh
tâm cảm ứng.
Hiện tại để phòng thủ Ngọc gia trang Miêu Song Tường đã thả
tất cả 4 con quái xà ra để dò xét động tĩnh xung quanh. Hiện
tại, chỉ có một con quái xà trong người nhưng sự khích động
của nó chứng tỏ 4 con quái xà đang mai phục kia đã phát giác
ra địch nhân rồi.
Miêu Song Tường căn cứ theo sự cảm ứng của con quái xà đang
mang trong mình bắt đầu rời khỏi chỗ đứng tiến dần về phía
cánh trái. Nơi đây không ngờ lại chính là chỗ Tiểu ma tiên
Lạc Băng Băng lúc nãy vừa đi qua.
Đột nhiên một tiếng vù nổi lên. Một thân ảnh y phục màu lam
vọt tới.
Miêu Song Tường liếc nhìn bóng nhân ảnh nọ một cái liền tức
thời dừng lại.
Người vừa đến thân hình dài ngoẵng, thân pháp nhanh nhẹn đã
đáp xuống đương trường ngay trước mặt Miêu Song Tường.
Miêu Song Tường mày khẽ cau lại nói:
- Nguyệt Luân ! Nhà ngươi có phát giác ra chuyện gì không ?
Lão nhân thân hình dài ngoẵng vội cung tay nói:
- Thuộc hạ phát hiện 3 kẻ lạ mặt đang tiềm nhập vào trang
viện từ phía chính diện. Thiết bối sư huynh vội bảo thuộc hạ
cấp thời thông báo chủ nhân định liệu.
Miêu Song Tường khẽ hừ một tiếng nói:
- Bọn nhãi nhép đó mà cũng đòi quấy động can qua. Thật không
biết sống chết. Ngươi cứ để bọn chúng đi sâu vào trang viện
rồi dùng thanh xà trận vây hãm bọn chúng. Một lát nữa ta sẽ
tới đó.
Lão già Nguyệt Luân nghe xong vội lĩnh mệnh đi ngay. Miêu
Song Tường khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục dò theo hướng đi của
kẻ dấu mặt. Cơ bản lúc này Miêu Song Tường đang rất lo lắng
cho sự xuất hiện của một cao nhân thâm tàng, trắc lộ, có thể
dễ dàng vượt qua không ít rào cản bí mật tiến vào tận trong
này. Suy ra, việc đối phó với một kẻ như thế còn khó khăn
hơn nhiều so việc những kẻ đột nhập bị phát hiện kia.
Miêu Song Tường thầm suy tính, quyết định phải tự thân ra
tay để tiêu diệt đối phương, không thể để một kẻ như vậy
sống sót.
Còn về phần Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì ỷ nhờ vào U hồn
thân pháp lợi hại. Cô nàng đi vào trong địa giới nguy hiểm
mà chẳng chút sợ hãi. Thậm trí còn khoái trí vì lần đầu tiên
được làm một nhiệm vụ thú vị như vậy.
Hai đằng một nhờ vào U hồn thân pháp tàn ẩn thân thể không
để người khác nhìn thấy, kẻ lại nhờ vào linh tính đặc biệt
của quái xà. Vì vậy, họ cùng nhau di chuyển ngày càng sâu
vào địa giới khu hậu viện mà không một ai phát hiện ra hết.
Nói về Ngọc gia trang vốn dĩ gồm tất cả 5 khu biệt lập, kiến
trúc quần thể theo hình vòng tròn. Ở 4 bên hậu viện là 4 khu
kiến trúc nhà cửa rộng rãi, là nơi để các cao thủ hộ vệ ở và
giám sát hoạt động toàn bộ hậu viện Ngọc gia trang.
Phía trong cùng hậu viện là nơi để các nhân vật trọng yếu,
phụ nữ, trẻ con cư ngụ. Nơi này phòng ốc cực nhiều lại tàn
ẩn một vài nơi dùng để giam người.
Lúc này Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang đi vào từ cửa phía
đông nam hướng về phía khu trung tâm.
Trong khi đó, Vân Linh lại nhân cơ hội Miêu Song Tường đang
theo đuổi địch nhân nên tiềm nhập ngay vào cửa chính đông,
thẳng tiến vào khu vực trung tâm.
Cách đi theo kiểu này của chàng có thể nói là “tự mình tìm
lấy cái khó cho mình”. Hiển nhiên nơi ở của Miêu Song Tường
và Ma đao Hồ Nhất Long phải được canh phòng cẩn mật hơn
nhiều. Đây chính là một trong 4 tụ quần thể kiến trúc vây
bọc xung quanh trung tâm đại địa Ngọc gia trang viện.
Thế nhưng, do Ảo bộ pháp của Vân Linh cũng rất lợi hại, lại
còn được Vô hình thần công hỗ trợ nên việc tiềm nhập kiểu
này không ngờ lại thuận tiện hơn nhiều.
Phải biết, Miêu Song Tường thân ở tụ địa chính đông quần thể
kiến trúc của Ngọc gia trang. Vì thế nên các quái xà của bà
ta đều phóng thả đi các nơi khác, nơi chính đông này thực sự
lại không có một con quái xà nào. Vì vậy, việc Vân Linh đột
nhập từ cửa chính đông lại có sự thuận lợi bất ngờ. Thực tế
là việc làm này quá ư nguy hiểm hoặc có thể xem là quá xuẩn
ngốc, làm cho một kẻ gian xảo, khôn ngoan như Miêu Song
Tường cũng không ngờ tới.
Thế nhưng Vân Linh địa hình địa vật kiến trúc tại đây không
quen. Chàng chỉ dựa vào thực lực bản thân mà tự mình tiềm
nhập mà thôi.
Lại nữa theo chàng nghĩ hiện giờ kẻ lợi hại nhất là Miêu
Thiên Tường hiện đã rời bỏ khu vực này rồi. Vậy thì chàng
tiềm nhập từ chính nơi này có khi còn thuận lợi hơn so với
việc đi tới nơi khác.
Một vấn đề nữa là trong lòng chàng quá lo lắng rồi. Không
thể chịu được thêm phút giây nào nữa cơ hội trùng phùng cùng
Ngọc Liên Hoa. Bằng một cách và bằng các biện pháp nhanh
nhất, chàng phải truy ra nơi giam giữ mỹ nhân đáng thương
kia.
Vân Linh toàn thân giới bị, đi một hồi thì đã vượt qua không
biết bao nhiêu trở ngại gồm cả cao thủ tàn ẩn và quái thú
độc xà.
Chàng lúc này đã thoát khỏi quần thể kiến trúc nơi ở của
Miêu Song Tường mà tiến nhập vào khu trung tâm.
Vừa vào nơi đây chàng đã cảm nhận được khí thế hùng vĩ của
kiến trúc đồ sộ. Không ngờ một địa phương bình dị thế này
lại có được một nơi quần thể kiến trúc lợi hại không kém
chút nào so với Lâm y thư viện của Hoạt sư thúc nơi chàng đã
ghé qua.
Thực tế, con người của Ngọc Ban Thụ đâu phải tầm thường. Lão
ta ở vào vị trí địa lý thuận lợi, nằm ngay nơi yếu điểm giao
thương hàng hóa nên đã tạo được sanh ý thuận lợi chưa từng
có.
Với tài lực này trong suốt 30 năm trời lão đã gầy dựng được
Ngọc gia trang trở thành một chỗ trú thân tuyệt vời. Có thể
sánh ngang với nơi tụ tập của các bang phái hùng mạnh nhất
giang hồ hiện nay.
Hùng tâm của Ngọc Ban Thụ cũng lớn lắm. Nếu không phải lão ỷ
vào thực lực hùng hậu thì sao dám ngang nhiên chống đối lại
sự o ép của Hắc thanh phái cơ chứ. Đây là câu chuyện lúc
trước. Còn bây giờ sau khi Hắc thanh phái được vợ chồng Ma
đao Hồ Nhất Long hỗ trợ đã nuốt trọn Ngọc gia trang, giam
lão trang chủ Ngọc Ban Thụ vào chính nơi tàng ẩn cơ quan của
lão. Bây giờ nếu không phải Bang chủ Hắc thanh phái - Hắc ma
Đỗ Kỳ muốn khai thác bí mật từ Ngọc Ban Thụ xem lão chôn dấu
tài bảo ở đâu thì bây giờ toàn bộ người thân và cả bản thân
Ngọc Ban Thụ đã bị bọn người tàn ác Hắc Thanh phái giết sạch
cả rồi.
Vân Linh lúc này đã vận công phu đến độ chót, cảm giác linh
mẫn lạ thường. Ngay lập tức trong vòng bán kính chừng 30
trượng xuất hiện những cổ cường lực sức mạnh di động trong
một phạm vi hẹp.
Bên tai Vân Linh loáng thoáng có những tiếng nói rì rầm khi
xa khi gần. Qủa nhiên, ở nơi này số lượng người ở rất nhiều.
Nhưng thực tế thực lực cường đại chỉ có một ít thôi. Cơ bản
cũng không đến mức quá nguy hiểm.
Trong lòng suy tính, Vân Linh quyết định tiềm nhập sâu vào
bên trong. Tìm những chỗ tụ tập nhiều bọn cao thủ trong đó
để dò thám tin tức.
Không ngờ ngay lúc chàng định tiến lên thì chợt có những
tiếng quát tháo ầm ĩ từ phía xa vọng tới.
Vân Linh kinh ngạc vội lùi vào một góc khuất rồi chú tâm
lắng nghe. Rõ ràng phía xảy ra bạo động là ở cửa chính diện.
Chẳng lẽ bọn người Hàn Thiên Ma Nữ và Nhạn Nhạn lại bị phát
hiện ư ? Thật không sao hiểu nổi.
Trong lòng Vân Linh cảm thấy có điều kỳ quái, bởi lẽ theo sự
nhận xét của chàng thì võ công và kiến thức của Hàn Thiên Ma
nữ không phải tệ. Lại nữa Nhạn Nhạn võ công cũng không tầm
thường. Hai người bọn họ đi cùng nhau nhất quyết không thể
xảy ra sơ sót.
Như vậy làm gì có chuyện chàng và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng
chưa bị phát hiện mà 2 người kia lại có thể để lộ hành tung.
Điều này có vẻ vô lý.
Vân Linh nghĩ thế đến điểm này thì lắc đầu không biết lý
giải ra sao. Hơn nữa trong tình thế hiện này chàng cũng
không dám loạn động vì âm thanh kia đã gây sự chú ý cho mấy
cao thủ ẩn tàng ở khu vực này.
Qủa nhiên, chàng đoán không sai. Không đầy ít phút sau, bên
trong mấy dãy nhà trùng điệp đã xuất hiện 3 thân ảnh lướt ra
rất nhanh.
Không ngờ ba người vừa xuất hiện đó đều không phải xa lạ gì
với Vân Linh. Một người thân hình thấp gầy mặc bộ y phục màu
đen chính là Viên thủ thần cửu, tam hộ pháp Hắc thanh phái.
Hai người còn lại khuôn mặt dữ tợn, vốn là lão đại và lão
nhị trong Tam xác đồ phu trước đó đã bị Vân Linh giết đi mất
một tên trong cuộc chiến ở gần Âm Thiên Cốc lần trước.
Hai lão này không biết trước kia có phải thuộc hạ của Hắc
Thanh phái hay không nhưng bây giờ chúng đi cùng với Tam hộ
pháp Hắc Thanh phái thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiếu diện phật Hổ Như, nhị lão trong Tam xác đồ phu vốn có
thân hình dài ngoẵng, lại gầy nhom nên rất ấn tượng đối với
Vân Linh khiến chàng vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay.
Còn khuôn mặt của gã Trí đa tinh Lưu Hành thì lại rất nham
hiểm với kiểu mặt chuột, mắt lươn nhìn rất gian xảo.
Hai gã này bây giờ đang bàn luận cùng Viên Thủ Thần Cửu.
Tiếu diện phật Hổ Như nói:
- Tam hộ pháp. Chúng ta ra ngoài kia thôi.
Viên Thủ Thần Cửu khuôn mặt lạnh lùng không quan tâm gì đến
lời nói của Tiếu diện phật
Hổ Như mà nhíu mày nhìn ra nơi xa. Lão hơi ngạc nhiên vì
nhận thấy tiếng quát tháo ngày càng trở nên thôi động nhưng
tuyệt nhiên không nghe thấy bất kỳ âm thanh binh khí nào.
Viên Thủ Thần Cửu không nghĩ được nguyên nhân liền quay sang
Trí đa Tinh Lưu Hành hỏi:
- Lưu các hạ thấy chuyện này thế nào ?
Trí đa Tinh hai mắt loé sáng cười âm trầm nói:
- Tam hộ pháp không biết định hỏi thuộc hạ điều gì ?
Viên Thủ Thần Cửu trả lời:
- Ta không hiểu sao bạo động xảy ra lại không có chút âm
thanh binh khí va chạm vào nhau là nghĩa làm sao ?. Thật sự
việc này hết sức kỳ lạ.
Trí đa Tinh nhíu mày cười, đoạn thủng thẳng nói:
- Tam hộ pháp quên mất, bọn người bên ngoài phòng thủ Ngọc
gia trang chính là vợ chồng lão Ma đao. Mà Miêu Song Tường
vợ của Ma đao lại là sư muội của đệ nhất độc môn cao thủ của
Miêu cương Thất cái bà. Như vậy khỏi cần nói cũng biết
chuyện kỳ bí này chỉ có thể do bà ta hạ thủ mà thôi. Việc
này theo thuộc hạ chúng ta bất tất phải ra ngoài kia động
thủ.
Viên Thủ Thần Cửu cười khẽ gật đầu, khen nói:
- Phải lắm ! Lưu các hạ thật cao minh. Vậy bọn ta cũng không
cần phải ra ngoài kia nữa.
Lão nói đến đây liền quay người đi vào.
Tiếu Diện Phật Hổ Như trong lòng thật muốn ra ngoài kia
tranh đấu một phen. Thế nhưng lão nghe hai người nói vậy
cũng không thể ra mặt phản đối, đành tiu nghỉu quay đầu vào
theo.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện. Không ngờ lại bị Vân Linh ở
gần đó nghe được.
Từ câu chuyện của bọn họ, Vân Linh đã biết được nơi trung
tâm quần thể kiến trúc này có một chỗ dùng làm nơi biệt
giam. Thế nhưng Vân Linh không sao biết được rốt cuộc nơi
giam giữ đó ở đâu trong vô số dãy phòng san sát và phức tạp
này. Cũng may, khi gần cuối câu chuyện, Viên thủ thần cửu
lại giao cho Trí đa tinh Lưu Hành và Tiếu Diện phật Hổ Như
đến khu biệt giam để tăng cường phòng bị.
Thật là “ăn mày gặp chiếu manh”. Vân Linh nghe được chuyện
này thì mừng húm. Chàng đang lúc bí chưa nghĩ ra cách tìm
kiếm nơi biệt giam nằm ở nơi đâu ? Bây giờ có bọn kia dẫn
đường thì còn lo ngại gì nữa. Thật đúng như là kẻ sắp chết
đuối vớ được cọc. Còn thuận lợi nào hơn nữa.(Hết Hồi
17 ... Xin mời đón xem tiếp
Hồi
18) |