| Ánh tà dương đã ngã về tây. Cảnh chiều tà 
					thật ảm đạm trong tiết trời thu se lạnh. Hai người kỵ mã một 
					nam một nữ đang phi ngựa thật nhanh chạy trên đường quan lộ. 
					Nam nhân chạy phía trước tướng người hùng dũng, lưng hổ, vai 
					gấu, trên lưng khoát một thanh đao lớn. Nữ nhân chạy phía 
					sau mình mặc bạch y, tóc bay theo gió, khuôn mặt tuyệt đẹp. Hai người đang phi nhanh thì chợt một tiếng sấm nổi lên rất 
					lớn. Một cơn gió cực to thổi tạt tới khiến cho người ngựa 
					đều phải chậm bước lại.
 Nam nhân vội quay sang nữ nhân nói:
 - Nguyệt Nga cô nương ! Chúng ta mau tìm chỗ trú chân thôi.
 - Trời muốn đổ mưa rồi. Chúng ta chạy lên phía trước xem có 
					nhà nào không ?
 Hai người thúc ngựa phi nhanh. Gío nổi lên ngày một lớn. Sấm 
					chớp đùng đùng. Mưa bắt đầu rơi nhẹ.
 Sử Nguyệt Nga vừa thúc ngựa chạy lên, vừa đưa tay lên che 
					gió thổi vào mặt, cố dương mắt ra nhìn ra xa.
 Ngọc Phong Đao đột nhiên kêu lớn:
 - Cô nương. Ở kia hình như có một ngôi miếu.
 Hai người nhanh chóng phi ngựa về phía trước. May sao khi 
					vào được đến miếu thì cơn mưa bên ngoài mới thật sự mạnh mẽ.
 Hai người mừng hú vía. Vội hè nhau đốt lửa lên để ngồi cho 
					ấm. Ngôi miếu hoang tàn hình như đã lâu không ai hương khói, 
					nên bụi bám đầy.
 Sử Nguyệt Nga ngó nhìn xung quanh, tìm lấy một chỗ để ngồi. 
					Nàng nhìn ra bên ngoài thấy cơn mưa như thác đổ, gió lạnh 
					tạt cả vào trong miếu.
 Ngọc Phong Đao ngồi bên đống lửa đang giỡ thức ăn ra.
 Hai người không nói với nhau một câu. Sử Nguyệt Nga không 
					cảm thấy đói. Nàng nhân cơ hội rãnh rỗi ngồi nghiềm ngẫm một 
					chiêu trong Tùy phong Chưởng.
 Đột ngột có tiếng ngựa hí bên ngoài. Cánh cửa miếu đã được 
					đóng lại để chắn gió giờ đây bật tung ra.
 Một bóng người thân ướt như chuột lột, từ ngoài bước vào.
 Y bước được vài bước lại gần đống lửa, rồi chợt ngã lăn ra.
 Hai người vội bước lại gần. Sử Nguyệt Nga nhận ra người nọ 
					là một thiếu nữ còn trẻ. Khuôn mặt nàng ta tái xanh, mắt 
					nhắm nghiền.
 Ngọc Phong Đao không tiện động tay vào người nữ nhân nên 
					bước ra đóng cửa miếu lại, rồi lùi lại góc xa để Sử Nguyệt 
					Nga tự tiện chăm sóc cho thiếu nữ.
 Sử Nguyệt Nga đỡ thiếu nữ ngồi dậy. Nàng vội bắt mạch cho 
					nạn nhân để xem tình hình thể trạng của thiếu nữ.
 Mạch đập yếu ớt. Huyệt đạo đôi chỗ bị bế tắc. Rõ ràng thiếu 
					nữ đã bị nội thương khá nặng.
 Sử Nguyệt Nga vội lấy một viên thuốc ra cho thiếu nữ uống, 
					rồi truyền công lực cho nàng.
 Một lúc sau, thiếu nữ khẽ cựa mình, rồi mở mắt.
 Sử Nguyệt Nga vội nói:
 - Cô nương mau vận khí chữa thương. Mọi chuyện sẽ tính sau.
 Thiếu nữ khẽ chớp mắt. Nàng từ từ nhắm mắt, ngồi vận khí 
					công.
 Một khắc sau, khuôn mặt thiếu nữ trở nên hồng hào. Nàng xả 
					công rồi vội đứng dậy cung tay vái Sử Nguyệt Nga tỏ lòng 
					biết ơn.
 Sử Nguyệt Nga kéo nàng ngồi xuống nói:
 - Ngươi mới bị thương, còn yếu, không nên cử động nhiều.
 - Tiểu muội cám ơn tỷ, không biết lấy gì báo đáp.
 - Muội đừng nhắc chuyện đó. Ta hỏi muội danh tính là gì ? 
					Nhà ở đâu ? Sao lại bị tình trạng như vầy?
 Thiếu nữ cúi đầu sụt sịt:
 - Muội là Tiêu Hoa Hoa, nhà ở Giang Lăng. Muội bị thù nhân 
					rượt đuổi mà chạy đến đây.
 Sử Nguyệt Nga ngạc nhiên:
 - Muội ở Giang Lăng sao lại chạy đến nơi này. Chẳng lẽ thù 
					nhân của muội ở Giang Lăng sao ?
 - Dạ, không phải. Bọn chúng là người từ nơi khác đến. Nhưng 
					muội bị dồn ép nên không thể không bỏ Giang Lăng mà đi.
 - Thế còn gia đình muội. Cha mẹ muội đâu ? Sao lại để muội 
					bị khốn khổ một mình thế này ?
 Thiếu nữ Hoa Hoa đưa tay lau nước mắt.
 - Bọn họ đều bị giết hại mất rồi. Tiểu muội may mà còn mạng 
					này cũng là điều không ngờ.
 Sử Nguyệt Nga thở dài:
 - Thôi ! Chuyện đã như vậy. Muội đừng nên suy nghĩ nữa. Bây 
					giờ muội có đói không ? Để ta lấy một ít thức ăn cho muội.
 Tiêu Hoa Hoa khẽ gật đầu . Nàng thấy vị tỷ tỷ này rất tốt 
					với mình. Trong lòng tự nhiên cảm thấy an ủi rất nhiều.
 Đột nhiên, Tiêu Hoa Hoa phát hiện có một nam nhân đang đứng 
					ở góc xa. Nàng kinh hãi nắm tay Sử Nguyệt Nga nói lớn:
 - Tỷ tỷ. Có người ở đằng kia !
 Sử Nguyệt Nga mỉm cười, dúi mẫu lương khô vào tay Hoa Hoa 
					rồi nói:
 - Đó là người cùng đi với ta. Y là bạn, không phải thù nhân 
					đâu.
 Tiêu Hoa Hoa bấy giờ mới yên tâm.
 Sử Nguyệt Nga đợi Tiêu Hoa Hoa ăn xong phần lương khô rồi 
					mới nói:
 - Y phục của muội ướt hết cả. Ta có mấy bộ y phục. Muội hãy 
					thay ra đi.
 Tiêu Hoa Hoa lúc này mới nhớ đến chuyện y phục. Nhưng nàng 
					không thể thay y phục mới trong tình huống có một nam nhân ở 
					nơi đây được.
 Sử Nguyệt Nga hiểu ý, chỉ tay vào sau bệ thờ:
 - Muội có thể vào trong kia. Làm như vậy sẽ tốt hơn.
 Tiêu Hoa Hoa ngần ngừa một lúc rồi đánh bạo cầm lấy y phục 
					của Sử Nguyệt Nga đưa cho rồi vào phía sau bệ thờ thay đổi 
					xiêm y.
 Một lúc sau, nàng đã gọn gàng trong bộ võ phục màu xanh. Tóc 
					búi cao. Rõ ràng là một cô nương xinh đẹp.
 Sử Nguyệt Nga tiếp lấy y phục ướt hong dưới ánh lửa. Hai 
					người rì rầm trò chuyện.
 Rạng sáng. Tiết trời hãy còn lạnh lẽo. Cơn mưa cũng đã tạnh 
					từ lâu. Ba người ra đứng trước cửa miếu.
 Đêm qua, Sử Nguyệt Nga đã hỏi Tiêu Hoa Hoa về hành tung của 
					sư muội Sử Tố Mai. Theo lời của Hoa Hoa thì ở trên rặng 
					Phong Lĩnh có một vị tiền bối họ Sử cư ngụ. Theo mô tả của 
					Hoa Hoa thì rất có thể người này là sư muội của Sử Nguyệt 
					Nga.
 Chuyện cũng có hơi lạ là Sử Nguyệt Nga kém hơn sư muội Sử Tố 
					Mai gần 20 mươi tuổi. Việc này cũng là do Sử Tố Mai bái sư 
					muộn hơn nàng. Khi xưa, Sử Tố Mai đã nổi danh võ lâm với 
					biệt hiệu Ngọc diện la sát. Tên thật của nàng là Hoa Lăng 
					Thiến. Về sau, nàng chán cảnh chém giết và hối hận về hành 
					vi tàn ác khi xưa của mình nên đã đầu nhập vào làm đệ tử của 
					Thạch am thần ni. Hoa Lăng Thiến đổi tên họ cũ lấy tên mới 
					là Sử Tố Mai và dời về sống ở Giang Lăng.
 Võ công của Sử Tố Mai cũng rất cao cường. Nàng đã học được 
					toàn bộ chân truyền của Thạch am thần ni nên công phu kiếm 
					pháp rất cao. Ngoài ra, võ công của bản thân Sử Tố Mai cũng 
					rất lợi hại. Nàng đã nổi danh với môn công phu Phất huyệt 
					thủ. Đối phương nếu để tay nàng chạm phải thì dù không chết 
					cũng bị thương rất nặng bởi công phu điểm huyệt kỳ dị của 
					nàng.
 Sử Nguyệt Nga đã khuyên Tiêu Hoa Hoa cùng theo nàng đến rặng 
					Phong Lĩnh. Nếu đúng người này là sư muội của nàng thì Tiêu 
					Hoa Hoa có thể yên tâm ở lại đây truy rèn võ nghệ.
 Tiêu Hoa Hoa sáng nay đã nhìn thấy mặt của Ngọc Phong Đao. 
					Nàng có vẻ e lệ trước uy thế và sự hùng dũng của chàng thiếu 
					niên lạ mặt.
 Hai người chào nhau. Sử Nguyệt Nga nhận thấy dáng vẻ bối rối 
					của Tiêu Hoa Hoa thì cười thầm trong lòng. Nàng cũng nhìn 
					lại Ngọc Phong Đao một lần rồi bỗng dưng chợt nhớ tới khuôn 
					mặt anh tuấn và dáng vẻ của Vân Linh.
 Không hiểu sao trong đầu nàng lại nẩy sinh một sự so sánh 
					giữa hai người thiếu niên với nhau. Thật sự Vân Linh hơn hẳn 
					Ngọc Phong Đao rất nhiều. Vân Linh đã luyện nội công đến mức 
					nội liễm, bề ngoài không ai có thể ngờ được chàng lại là một 
					cao thủ tuyệt đại. Hơn nữa dáng vẻ của Vân Linh ung dung, tự 
					tại, cử chỉ trang nhã, không cầu kỳ nhưng trông lại rất quý 
					phái.
 Sử Nguyệt Nga bỗng cảm thấy bâng khuâng trong dạ khi nhớ đến 
					Vân Linh. Mấy lần nàng đã cố gắng gạt hình ảnh của Vân Linh 
					sang một bên, nhưng dường như không dứt ra được.
 Lần này cũng vậy, Sử Nguyệt Nga đẩy Tiêu Hoa Hoa lên ngựa 
					rồi nhảy lên ôm lấy eo thon của nàng thiếu nữ, giục ngựa phi 
					nhanh.
 Ba người thúc ngựa chạy một đoạn hơn 5 dặm thì trước mặt có 
					một ngã ba. Đến đây họ chia tay nhau. Sử Nguyệt Nga và Tiêu 
					Hoa Hoa rẻ đường bên tả mà đi, còn Ngọc Phong Đao tiếp tục 
					chạy thẳng.
 Ngọc Phong Đao mấy lần định tìm cách bắt chuyện với Sử 
					Nguyệt Nga nhưng không sao mở miệng được. Lại nữa bây giờ có 
					thêm một người con gái nữa cùng đi thì mọi việc xem như càng 
					khó khăn hơn. Khi chia tay, Ngọc Phong Đao chỉ mở miệng nói 
					đúng một câu “tạm biệt” thì con ngựa của Sử Nguyệt Nga đã rẽ 
					vào đường khác mà đi rồi.
 Chiều hôm ấy, hai người đã đến chân rặng Phong Lĩnh. Từ dưới 
					chân núi nhìn lên thật khiến du khách phải nản lòng vì đường 
					lên núi rất dốc, lại vô cùng khó đi.
 Sử Nguyệt Nga phi thân tiến lên rất nhẹ nhàng, kinh khoái, 
					Tiêu Hoa Hoa nội lực không bằng nên dần dần bị bỏ lại đằng 
					sau. Hai người kẻ trước người sau chẳng mấy chốc đã lên đến 
					lưng chừng núi. Đột nhiên phía trên núi có tiếng vũ khí chạm 
					nhau. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Sử Nguyệt Nga kinh ngạc khôn xiết. Nàng vội dỡ thuật 
					phi thân đến tuyệt đỉnh lướt đi như gió.
 Vừa đến đỉnh núi. Sử Nguyệt Nga đã thấy hai anh em Đại Thành 
					Bưu và Tiểu Thành Bưu cùng với một phu nhân mặt áo đỏ tía 
					đang vây đánh một người áo xám.
 Người áo xám võ công thật là lợi hại. Y một mình trong vòng 
					vây tấn công của 3 đại cao thủ mà vẫn chưa hề bị thương.
 Sử Nguyệt Nga nhận ra kiếm pháp của người áo xám chính là 
					Song long kiếm pháp của sư môn. Nhưng kiếm pháp y sử dụng 
					tinh diệu và cao thâm hơn nàng nhiều lắm.
 Sử Nguyệt Nga nhận ra người áo xám chính là sư muội của nàng 
					Sử Tố Mai. Nàng không dám chần chờ liền gia nhập cuộc chiến.
 Vậy là Sử Nguyệt Nga đấu với nữ nhân áo tía, còn Sử Tố Mai 
					thì đấu với anh em Thành Bưu.
 Hai anh em Thành Bưu vừa đánh vừa hò hét inh ỏi. Họ hôm nay 
					đúng là gặp phải khắc tinh nên càng đấu càng cảm thấy khó 
					chịu. Sử Tố Mai thân pháp lanh lẹ, kiếm chiêu nhanh như chớp 
					giật làm cho hai anh chàng khổng lồ không sao xoay sở kịp, 
					liên tiếp bị trúng kiếm.
 Riêng cuộc đấu của Sử Nguyệt Nga và nữ nhân áo tía thì hoàn 
					toàn ngược lại. Họ không ai nói với ai câu nào, nhưng kiếm 
					chiêu chạm nhau không ngớt.
 Càng đánh, Sử Nguyệt Nga càng thấy đối phương lợi hại. So về 
					nội lực, kiếm pháp và thân thủ thì đối phương không kém gì 
					nàng. Sử Nguyệt Nga đã có một thời gian luyện võ ở Âm thiên 
					cốc nên võ công giờ đây cũng lợi hại hơn xưa. Tuy vậy, nàng 
					cũng chỉ đấu ngang ngửa với đối phương mà thôi.
 Cuộc chiến vì vậy càng đấu càng nguy hiểm.
 Lúc này ở phía trận đấu của anh em Đại Thành Bưu đã phân 
					định được rõ cục diện. Hai anh em Thành Bưu sau một hồi vất 
					vả công kích và né tránh kiếm chiêu của đối phương đã cảm 
					thấy kiệt sức. Hai gã thở ồ ồ, tay cầm không vững được Thiết 
					côn nữa.
 Sử Tố Mai lợi dụng tình thế đánh ngay một đòn thật nặng. Cây 
					thiết côn trong tay Tiểu Thành Bưu rơi ngay xuống đất.
 Sử Tố Mai không thèm truy kích, cười khanh khách:
 - Các hạ đã bại rồi !
 Khuôn mặt Tiểu Thành Bưu xám xịt. Gã nhặt thanh Thiết côn 
					lên rồi nói:
 - Đại ca. Chúng ta đi thôi.
 Đại Thành Bưu thấy em đã chịu thua, biết rằng hai người 
					không sao thắng được đối phương. Gã cũng vội xách thiết côn 
					chạy theo sư đệ.
 Nữ nhân áo tía thấy mọi sự đã thất bại. Y vung kiếm gạt thế 
					công của Sử Nguyệt Nga rồi đảo bộ lướt ra xa. Chỉ sau vài 
					cái nhúng nhảy, thân hình của y đã khuất sau rặng núi.
 Sử Nguyệt Nga chạy lại bên Sử Tố Mai:
 - Sư muội!
 - Tỷ. Tại sao tỷ lại đến nơi này ?
 - Thật không tưởng tượng được chúng ta lại gặp nhau. Đã gần 
					mười năm rồi.
 Sử Nguyệt Nga không cầm được lòng mình, đôi mắt nàng chợt đỏ 
					hoe.
 Sử Tố Mai trong lòng cũng xúc động không ít, nàng vốn tuy 
					bối phận nhỏ hơn Sử Nguyệt Nga nhưng tuổi đời, và kinh 
					nghiệm trường đời lại hơn hẳn sư tỷ. Khi nàng đầu nhập về 
					làm môn hạ của Thạch Am thần ni thì Sử Nguyệt Nga là người 
					thương yêu nàng nhất.
 Sử Tố Mai trông người sư tỷ, nhớ lại chuyện xưa ở Thạch am 
					động trong lòng cảm khái. Nàng vỗ nhẹ vai Sử Nguyệt Nga nói:
 - Sư tỷ ! Chúng ta vào nhà thôi !
 Sử Nguyệt Nga hơi đỏ mặt xấu hỗ nói:
 - Tỷ không ngờ lại làm mặt xấu trước sư muội như vậy.
 Hai người đi vào trong rừng. Thấp thoáng từ xa có một ngôi 
					nhà nhỏ.
 Sử Tố Mai dẫn Sử Nguyệt Nga vào trong nhà. Nàng rót cho sư 
					tỷ một tách trà, rồi ngồi xuống bên cạnh.
 Sử Nguyệt Nga im lặng, ngắm nhìn sư muội.
 Năm tháng thật là vô tình. Sư muội trên đầu đã có mấy sợi 
					tóc bạc. Hai bên khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn.
 Sử Nguyệt Nga hỏi:
 - Tỷ sống ở đây có được thoải mái không ?
 - Kể ra cũng không có gì phàn nàn. Chỉ không ngờ gần chục 
					năm mai danh ẩn tích, bây giờ lại có kẻ thù tìm tới.
 - Y là nữ nhân áo tía lúc nãy chăng ?
 - Đúng. Năm xưa sư tỷ lỡ tay đánh rơi Hồ Lĩnh Đạt xuống Vực 
					tuyệt tình. Không ngờ y còn có bào muội. Nữ nhân nọ chính là 
					bào muội của Hồ Lĩnh đạt đến đây bào thù cho trưởng huynh.
 Sử Nguyệt Nga thở dài:
 - Thật là, ân ân oán oán trên giang hồ. E rằng chúng ta 
					không thể nào thoát ra được.
 Sử Tố Mai đưa mắt nhìn vị sư tỷ trẻ tuổi, gần chục năm không 
					gặp. Khuôn mặt Sử Nguyệt Nga vẫn không hề thay đổi, cơ hồ 
					còn xinh đẹp và khuyến rũ hơn xưa.
 Sử Tố Mai vỗ nhẹ tay Sử Nguyệt Nga mỉm cười nói:
 - Sư tỷ sao lại ủ ê như vậy ? Muội nhớ khi còn ở Thạch am 
					động, sư tỷ rất vui vẻ mà.
 Sử Nguyệt Nga nhớ lại sư phụ chết thảm, không cầm lòng được 
					bật khóc:
 - Muội muội. Sư phụ mất rồi!
 - Sao ! Tỷ nói gì ?
 - Sư phụ bị địch nhân thảm tử rồi .
 Sử Tố Mai thất kinh đứng vụt dậy, trợn mắt nhìn Sử Nguyệt 
					Nga.
 - Muội nói sao ? Sư phụ bị người ta giết ư ?
 - Vâng . Tỷ đến để tìm muội cũng chỉ vì chuyện này.
 - Trời đất ! Sư phụ võ công đã đến cảnh giới đăng đàn nhập 
					thất. Sao lại bị người ta giết đi được.
 - Thật sự muội cũng không sao hiểu được. Nhưng khi muội đến 
					chỗ sư phụ thì thấy người đã chết rồi.
 Sử Tố Mai trấn tĩnh tinh thần, từ từ ngồi xuống. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com)Nàng cảm 
					thấy sự việc hiển nhiên không phải tầm thường. Sư phụ bị 
					thảm tử, là đệ tử không thể ngồi yên không báo. Nhưng võ 
					công của hung thủ cực cao, việc này đúng là không dễ chút 
					nào.
 Sử Nguyệt Nga gạt nước mắt, kể lại mọi chuyện. Từ lúc nàng 
					nhận được tin dữ về cái chết của Đại sư tỷ Sử Thanh đến lúc 
					phát hiện ra cái chết của sư phụ, rồi bị địch nhân truy sát 
					đến Âm thiên cốc nhất nhất đều kể lại cho Sử Tố Mai rõ. 
					Riêng chuyện Vân Linh mạo phạm nàng trong lúc chữa thương 
					thì nàng dấu kín, không dám nói ra vì cảm thấy quá ngượng.
 Sử Tố Mai nghe xong, trầm ngâm giây lát đoạn nói:
 - Muội cho rằng kẻ thù giết sư phụ và đại sư tỷ có thể là 
					người của Hắc thanh giáo.
 Sử Nguyệt Nga gật đầu. Nàng chợt nhớ đến hai anh em khổng lồ 
					Thành Bưu liền nói:
 - Hai anh em Thành Bưu cũng là kẻ đã truy sát tỷ. Vừa rồi 
					bọn chúng lại đến đây gây hấn với sư muội. E rằng thế lực 
					của Hắc Thanh phái đã lớn mạnh lên rất nhiều rồi.
 Sử Nguyệt Nga chợt nhớ đến Tiêu Hoa Hoa. Nàng vội nói cho Sử 
					Tố Mai biết. Hai người quay trở lại chỗ cũ thì không thấy 
					Tiêu Hoa Hoa đâu.
 Sử Nguyệt Nga nóng ruột vội đưa mắt nhìn ra xung quanh.
 Ở nơi đây, địa thế cao ráo, phóng tầm mắt có thể nhìn xa 
					trặm dặm. Sử Nguyệt Nga thấy bên kia thung lũng có mấy bóng 
					người đang di động. Vì cách quá xa nên không biết họ là ai.
 Sử Tố Mai cũng nhận ra đám người kỳ lạ. Nàng quay lại bảo sư 
					tỷ:
 - Chúng ta đến đó xem sao ?
 Hai người dỡ thuật khinh thân lướt đi như gió. Chẳng mấy 
					chốc đã nghe tiếng tiếng người nói chuyện.
 Hai người núp lại bên một thân cây dõi mắt nhìn ra.
 Trên hiện trường có một đám người, 3 nam, hai nữ và một cỗ 
					xe ngựa.
 Nam nhân lớn tuổi nhất trong bọn là một lão già, thân hình 
					khôi vĩ, nhưng khuôn mặt tái xanh, dường như đang lâm trọng 
					bệnh.
 Hai nam nhân còn lại tuổi trên dưới 30 mươi, khuôn mặt cương 
					nghị, nhãn thần sáng loáng, rõ ràng là những cao thủ võ lâm.
 Sử Nguyệt Nga nhận ra một trong hai nữ nhân là Bạch Ngọc 
					Trân, người còn lại có lẽ là tiền bối của Bạch Ngọc Trân, 
					nhưng không biết đó là ai.
 Bạch Ngọc Trân bước đến bên lão nhân lớn tuổi, nói:
 - Phụ thân! Phụ thân hãy uống linh đơn này.
 Lão nhân nọ cầm lấy viên thuốc, đưa lên miệng uống ngay.
 Phụ nhân tiến lại gần hai người hỏi:
 - Trân nhi! Con vừa cho phụ thân uống thuốc gì vậy ?
 - Đây là thánh dược của Hoạt sư phụ ở Âm thiên cốc. Con được 
					tiểu nữ của Hoạt sư phụ tặng cho một lọ đơn dược trước lúc 
					rời khỏi nơi đó.
 Nam nhân trẻ tuổi hỏi nhỏ:
 - Tam muội có chắc thuốc này có thể chữa khỏi nội thương cho 
					phụ thân chăng ?
 - Nhị sư huynh cứ an tâm. Muội nghĩ phụ thân sẽ không có vấn 
					đề gì đâu.
 Phụ nhân kéo cả hai đứa trẻ cách xa chỗ ngồi của lão nhân. 
					Bà sợ chúng nói lớn làm kinh động, ảnh hưởng đến việc trị 
					thương của lão.
 Một lúc sau, Lão nhân vươn vai đứng dậy. Lão bật tiếng cười 
					ha hả nói lớn:
 - Tạ thần lão tặc. Ngươi ắt không ngờ có ngày lão phu lại 
					khỏi được thương thế. Thật đúng là ông trời có mắt, để lão 
					phu có cơ hội báo phục mối thù này.
 Phụ nhân vội chạy lại:
 - Tướng công ! Tướng công khỏi bệnh rồi sao ?
 Lão nhân cười khanh khách:
 - Phu nhân chớ lo. Lão phu đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi.
 Thực ra, thương thế của lão nhân vốn không phải là bị nội 
					thương. Chẳng qua trong người lão vướng phải một loại hàn 
					độc làm cho toàn thân vô lực, yếu ớt vô cùng. Nay không ngờ 
					viên thuốc Bạch Ngọc Trân cho lão uống lại là một viên thuốc 
					chuyên chữa hàn độc và có tác dụng bồi bổ khí huyết. Chính 
					vì thế, lão nhân sau khi uống thuốc vào đã bình phục nhanh 
					chóng không ngờ.
 Mọi người thấy lão nhân đã khỏe lại đều hết sức vui mừng.
 Bạch Ngọc Trân lo ngại nói:
 - Khu vực này e rằng không được an toàn. Chúng ta cần phải 
					chuyển đi nơi khác mới được.
 Lão nhân cười khà :
 - Trân nhi ! Con không nên có ý nghĩ chạy trốn như vậy. Bây 
					giờ một thân công lực của phụ thân đã phục hồi. Chúng ta 
					không cần phải trốn chui trốn nhủi như trước đây.
 Đột nhiên từ xa có một tiếng rú nổi lên.
 Mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn xem. Từ xa, ba bóng người 
					phi thân rất nhanh. Lão nhân ngay tức khắc nhận ra đối 
					phương chính là thù nhân đang truy đuổi mình.
 Toàn trường đột ngột trở nên khẩn trương. Ai cũng chuẩn bị 
					tư thế sẵn sàng ứng chiến.
 Ba kẻ lạ mặt nhẹ nhàng hạ thân xuống đối diện với người nhà 
					của Bạch Ngọc Trân.
 Lão quái Tà thần Khổng Thăng, khuôn mặt nhẵn nhụi, đôi mắt 
					tam giác vằn tia máu nhìn chăm chú vào đoàn người, ngựa.
 - Bạch lão nhi ! Ngươi chưa chịu chết hay sao?
 - Lão Tà Thần. Lão không ngờ phải không ? Hiện tại ta không 
					những rất khoẻ mạnh mà kẻ phải chết có khi là lão đó.
 - Nghiệt xúc ! Ngươi còn dám nói như vậy sao ?
 - Ha... ha.... Tại sao không ? Ngươi tức giận rồi ư ?
 Lão Tà thần nổi giận đùng đùng:
 - Đồ không biết sống chết ! Để ta xem ngươi có bao nhiêu cân 
					lượng.
 Thân hình lão bay vút về phía Bạch Đồ Sư, hữu chưởng tung 
					ra, tả thủ biến thành ngọn đơn đao chặt ngang người đối thủ, 
					kình phong dữ dội.
 Bạch Đồ Sư thân hình quay đảo một vòng đã tránh được đòn tấn 
					công của đối phương. Lão lợi dụng cơ hội đảo người đã tiến 
					sát đến bên đối thủ, song chưởng tung ra nhằm giữa lưng đối 
					phương tấn công luôn.
 Nhưng mọi chuyện đâu dễ như vậy. Tà thần Khổng Thăng, thân 
					hình nhanh như bay biến, bộ pháp linh hoạt. Lão công hụt một 
					chưởng, nhưng người bay vèo đi. Chưởng thế của Bạch Đồ Sư 
					cũng không sao đánh trúng lão.
 Hai người kẻ công, người thủ quắn chặt lại nhau, đòn đánh 
					nhanh như chớp giật.
 Hai kẻ đi cùng với lão quái, một người là Tiêu hồn ma nữ Lý 
					Hồng Loan, nổi danh giang hồ, võ công trác tuyệt. Nàng chỉ 
					độ chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dung nhan xinh đẹp 
					lạ thường, mày cong, mũi thẳng, da trắng như bông bưởi, mắt 
					lộ thần quang. Người còn lại là một lão già chột mắt, lưng 
					đeo kiếm, mặt một bộ hoàng y. Lão không nói gì, cũng không 
					động đậy, nhưng sát khí toả ra rất ghê gớm.
 Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan miệng nở nụ cười tươi như hoa, 
					chân tiến lại gần Bạch Ngọc Trân nói:
 - Muội tử. Chúng ta dượt thử vài đường xem sao ?
 Bạch Ngọc Trân tinh thần cảnh giác. Nàng đã từng nghe đồn về 
					sự ác độc của Tiêu Hồn ma nữ này nhiều lần rồi, nên vội thủ 
					thế, quát lớn:
 - Đứng lại!
 Tiêu Hồn ma nữ bật tiếng cười khanh khách, chẳng những thân 
					hình không dừng lại mà Khổn thiên thằng đã tung ra nhằm quấn 
					lấy ngang lưng đối phương.
 Bạch Ngọc Trân nhảy vọt lên cao. Vung kiếm tạo thành một 
					trận cuồng phong, sát khí dầy đặc, chụp xuống đầu Tiêu Hồn 
					ma nữ.
 Tiêu hồn ma nữ thân hình chuyển động, đã thoát khỏi kiếm 
					chiêu, Khổn thiên thằng tung ra quấn lấy chân đối phương.
 Bạch Ngọc Trân đâu để đối phương đắc thủ dễ dàng như vậy. 
					Nàng co chân lên cao, lộn một vòng, hóa thành một mũi tên 
					bay thẳng đến đâm vào trước ngực đối phương.
 Hai người chiêu thức lợi hại, biến hoá nhanh chóng vô cùng.
 Lão quái một mắt lúc này đã tiến lên song đấu với hai anh em 
					Bạch Đồ Hùng và Bạch Đồ La. Lão không cần rút kiếm, chỉ dùng 
					nhục chưởng đối đấu với song đao của đối phương.
 Cuộc chiến mỗi lúc càng thêm ác liệt. Bạch Đồ Sư dần dần cảm 
					thấy tinh thần có phần mệt mỏi trong khi Tà Thần lão quái 
					càng đánh càng hăng, chiêu thức công ra mỗi lúc một mạnh 
					hơn. Ban đầu cuộc đấu còn cầm đồng, nhưng rồi Bạch Đồ Sư thủ 
					nhiều, công ít.
 Bên cặp đấu kia, Bạch Ngọc Trân cũng chưa phải là đối thủ 
					của Tiêu Hồn ma nữ. Ma nữ thành danh đã gần chục năm. Võ 
					công đã luyện đến mức thuần thục, Khổng thiên thằng uốn khúc 
					như độc xà, chiêu thức âm độc rất khó đối phó.
 Phần Bạch Ngọc Trân chiêu thức tuy có linh diệu, nhưng nội 
					công còn kém chưa phát huy được hết uy lực của Bạch phong 
					kiếm, tuyệt học của Hoạt thiên tà do Vân Linh truyền cho nên 
					tình cảnh cũng trở nên khó khăn.
 May nhờ Tiêu hồn ma nữ thấy kiếm pháp của Bạch Ngọc Trân quá 
					lợi hại, nên nàng ta muốn kéo dài thời gian để nghiên cứu 
					kiếm pháp của đối phương.
 Bỗng nhiên, một tiếng rú nổi lên, rồi một thân hình bắn vọt 
					ra ngoài.
 Nhìn lại thì là Bạch Đồ Hùng. Y bị trúng thương khá nặng, 
					ngã lăn ra đất, không biết sống chết.
 Còn lại một mình Bạch Đồ La thì sao phải là đối thủ của độc 
					y nhãn quái nhân. Chỉ qua vài chiêu Bạch đồ La đã trúng 
					chưởng thương, miệng phun ra một vòi máu, ngã xuống bất 
					tỉnh.
 Bạch Đồ Sư tinh thần chấn động, suýt nữa trúng phải chưởng 
					phong của Tà Thần Khổng Khăng. Bạch Ngọc Trân thì còn nguy 
					ngập hơn. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Nàng vốn đã bị đối phương dồn ép, bây giờ chứng 
					kiến cảnh hai sư huynh gặp nạn đau lòng đến nỗi toàn thân 
					rung động, chiêu thức rối loạn, sắp sửa bị thương đến nơi.
 Tiêu Hồn ma nữ mỉm cười khanh khách, tay vung Khổng thiên 
					thẳng quấn dính vào tay đối phương giật mạnh một cái.
 Thân hình Bạch Ngọc Trân bị kéo ngã nhào đến dưới chân Tiêu 
					Hồn ma nữ.
 Tiêu Hồn ma nữ không bỏ lỡ cơ hội, một chưởng tung ra nhắm 
					ngay đầu đối phương đánh thẳng xuống.
 Tiếng chưởng phong thổi tới, Bạch Ngọc Trân trong phút nguy 
					nan vội lăn đi một vòng.
 Ầm ... chưởng phong đánh xuống mặt đất nổ vang.
 Tiêu Hồn ma nữ một chưởng không đánh trúng đối phương tức 
					thì giật mạnh Khổng thiên thằng một cái.
 Cả người Bạch Ngọc Trân bị kéo bỗng lên cao chừng một thước. 
					Bạch Ngọc Trân cánh tay bị cuốn chặt đau điếng tâm can, phía 
					trước ngực cảm thấy một áp lực kinh hồn đè xuống. Nàng tuyệt 
					vọng rú lên một tiếng thất thanh.
 Mọi việc xảy ra nhanh không thể tả. Chưởng phong của Tiêu 
					Hồn ma nữ chỉ còn cách ngực Bạch Ngọc Trân trong gang tấc 
					thì bỗng nhiên cả người Bạch Ngọc Trân như bị gió cuốn ngược 
					lên. Cánh tay đang bị Khổng thiên Thằng quấn chặt không biết 
					vì sao tuộc ra dễ dàng.
 Tiêu Hồn ma nữ kinh ngạc khôn xiết, vội nhìn xem ai thì thấy 
					người vừa xuất hiện cứu Bạch Ngọc Trân là một mỹ nhân rất 
					xinh đẹp.
 Có thể nói mỹ nhân trên giang hồ xinh đẹp được như nàng này 
					thật chẳng có mấy người. Tiêu Hồn ma nữ vốn là đệ nhất mỹ 
					nhân trong giới Hắc đạo. Nàng vốn tự hào vì nhan sắc của 
					mình, không ngờ đối phương vừa xuất hiện từ diện mạo đến võ 
					công dường như không thua sút nàng chút nào.
 Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan tò mò cất tiến hỏi:
 - Các hạ là ai ?
 - Nguyệt Nga tiên tử ở Thanh Hà sơn
 - À, hoá ra là ngươi.
 Tiêu Hồn ma nữ thầm khen sắc đẹp của đối phương, quả thật 
					xứng đáng đứng trong hàng Tứ đại mỹ nhân trong thiên hạ.
 Vốn dĩ trong võ lâm có bốn mỹ nhân nổi tiếng xinh đẹp, võ 
					công lại cao. Họ sống ở những nơi khác nhau nhưng ngẫu nhiên 
					lại chia ra làm 2 phe đối lập.
 Bên phe Bạch đạo có Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao, nàng này 
					tính tình nghiêm lạnh, ít nói, ít cười nhưng võ công lại 
					đứng đầu trong bốn mỹ nhân.
 Người đẹp thứ hai chính là Sử Nguyệt Nga, nhị đệ tử của 
					Thạch am thần ni.
 Bên phe hắc đạo thì có Ngọc Hồng tú nữ Diệp Thanh Thanh, chủ 
					nhân Đào hoa cung. Nổi tiếng dâm tà, đã hại không biết bao 
					nhiêu anh hùng trong thiên hạ phải khốn đốn trước sắc đẹp 
					của nàng.
 Riêng Tiêu Hồn ma nữ thì hoàn toàn ngược lại. Nàng ghét nam 
					nhân như thù. Tính tình nàng lại càng quái dị, vui buồn thất 
					thường. Vì vậy, trong giang hồ nàng nổi tiếng hơn những mỹ 
					nhân kia rất nhiều.
 Đây là lần đầu tiên hai mỹ nhân giáp mặt nhau. Sử Nguyệt Nga 
					biết Tiêu Hồn Ma nữ võ công cao lắm, nên cũng không dám coi 
					thường. Nàng đưa mắt quan sát đối phương mà không hề có ý 
					động thủ.
 Tiêu Hồn ma nữ nhìn Sử Nguyệt Nga cười nhạt nói:
 - Đã nghe danh ngươi từ lâu. Hôm nay, mới có dịp diện kiến. 
					Chúng ta cũng nên giao đấu vài chiêu để tranh cao thấp xem 
					như thế nào.
 Sử nguyệt Nga mỉm cười:
 - Chúng ta chẳng có thù oán chi. Vậy tội gì phải đánh nhau. 
					Tốt nhất nên đình chiến là hơn.
 - Đâu thể được. Ta với ngươi kẻ bắc người nam. Lần sau gặp 
					được nhau đâu phải dễ. Chúng ta phải có một cuộc tỉ thí mới 
					được.
 Sử Nguyệt Nga lắc đầu:
 - Không nên. Việc binh đao đâu phải trò đùa. Lại nữa người 
					ta nói đao kiếm vô tình. Vậy đánh nhau làm chi để thêm thù 
					oán.
 - Hừ ! Ngươi nói thế nào mặc ngươi. Hôm nay ta quyết phải 
					cùng ngươi tranh thắng một phen.
 Tiêu Hồn ma nữ thân hình đột biến, Khổng thiên thằng rít 
					trong không trung, nhắm thẳng người Sử Nguyệt Nga đánh tới.
 Sử Nguyệt Nga song kiếm đưa lên. Khổng thiên thằng đ.ng phải 
					song kiếm bật lên một tiếng kảng. Tiêu Hồn ma nữ vũ lộng 
					Khổng thiên thằng bao vây lấy Sử Nguyệt Nga. Khổng thiên 
					thằng uốn lượn hệt như một con mãng xà, chiêu thế đột biến, 
					vô cùng linh động.
 Hai người thân hình chớp động, chiêu thức biến hóa. Trong 
					phút chốc đã xuất ra gần 20 mươi chiêu mà vẫn bất phân thắng 
					bại.
 Bên phía cặp đấu bên kia thì Bạch Đồ Sư đã kém thế thấy rõ, 
					hiểm cảnh liên tiếp xuất hiện. Bạch Ngọc Trân kinh hoãng vội 
					xông vào trợ cứu cho phụ thân.
 Bỗng nàng thấy trước mặt loá lên, độc nhãn lão quái đã chặn 
					đánh trước mặt. Bạch Ngọc Trân có muốn cứu phụ thân cũng 
					không được nữa.
 Nhưng sự đời nhiều khi cũng bất ngờ. Chưởng thế của Độc nhãn 
					lão quái vừa tung ra thì bên tai Bạch Ngọc Trân đã có tiếng 
					quát:
 - Lão tặc, hãy xem kiếm.
 Từ trên không trung, một làn kiếm phong rít lên nhắm người 
					lão quái chém xuống, khí thế rất dữ dội.
 Độc nhãn lão quái thấy chiêu kiếm quá ác liệt, không dám 
					dùng chưởng để ngăn đón, vội tung người ra sau né tránh.
 Nữ nhân vừa hiện thân, song kiếm tung ra, nhắm người lão 
					quái tấn công luôn.
 Bạch Ngọc Trân sau phút ngạc nhiên vội vàng xông tới hỗ trợ 
					phụ thân.
 Cuộc chiến tức thời trở nên sôi động.
 (Hết Hồi 5 ... Xin mời đón xem tiếp
					Hồi 
					6) |