Từng cơn gió lạnh mang theo mưa tuyết quất
tới tấp vào người khách bộ hành đi một mình trong đêm tối.
Ánh trăng soi xuống vùng băng tuyết càng lộ rõ sự đơn độc
của vị hành nhân. Vân Linh, kẻ lữ hành đang lang thang trong
gió tuyết. Sao lạ vậy ? Bản thân Vân Linh cũng không thể lý
giải nổi vì sao chàng lại phải rời Âm Thiên cốc làm chi .
Nhưng mà, chàng cảm thấy đơn độc, trống rỗng khi một mình
ngồi trong sơn cốc. Vân Linh quyết định ra đi. Chàng dò theo dấu vết của Sử
Nguyệt Nga. Hình bóng người ngọc làm cho tâm trí chàng không
được an tịnh như lúc xưa. Chàng muốn theo bóng của mỹ nhân
để âm thầm hỗ trợ cho nàng.
Hôm Sử Nguyệt Nga đối địch với Ưng thiên hành gặp nguy cấp,
chàng đã âm thầm cho lão quái nếm thử một chiêu trong Vô
hình chưởng. Nhờ vậy, cục diện mới được vãn hồi.
Chàng lại khôn khéo dụ lão quái Ảnh hồn thủ đi mất. Nhờ vậy
Sử Nguyệt Nga và Ngọc Phong Đao mới chạy thoát khỏi nguy
hiểm.
Khổ thay, khi Vân Linh quay lại, thì không sao tìm lại được
tung tích của Sử Nguyệt Nga đâu nữa. Tuyết rơi dầy đặc đã
phủ kín mọi dấu vết chân ngựa lưu lại.
May thay, Vân Linh đã nghe lỏm được việc Sử Nguyệt Nga định
đi tìm sư muội ở Giang Lăng. Vì thế, chàng dự định cứ hỏi
đường đi Giang Lăng rồi mọi chuyện sẽ tính sau.
Vân Linh đi được một lúc lâu. Chàng nhìn ra phía xa, chợt
thấy lấp lánh ánh đèn. Vân Linh mừng rỡ vội vã tiến lại gần.
Đột nhiên có tiếng ngựa hí đằng xa. Rồi có hai thớt ngựa
tiến lại.
Vân Linh vội núp người sau thân cây trụi lá ở ven đường.
Chàng ngó mắt ra xem thì thấy hai kẻ lạ mặt đã tiến lại gần
căn nhà nhỏ.
Một người lớn tiếng nói:
- Tiêu Dao Dao cô nương nên ra đây thì hơn. Đừng trốn mãi
trong đó vô ích.
Trong nhà không có tiếng đáp lại.
Tên còn lại bật tiếng cười rên rợn:
- Mỹ nhân không muốn uống rượu mừng, định uống rượu phạt hay
sao ? Nếu nàng không ra, bọn ta nổi lửa đốt căn nhà này lập
tức.
Trong nhà đột nhiên có tiếng kéo cửa. Một nữ nhân rất xinh
đẹp, mặt bạch y từ từ bước ra.
Mỹ nhân chính là Tiêu Dao Dao, một trong tứ đại mỹ nhân
trong võ lâm.
Khuôn mặt nàng lạnh như băng sương, tay cầm kiếm, chiếu đôi
nhãn thần giận dữ nhìn đối phương.
Hai kẻ lạ mặt kẻ tả người hữu rút kiếm cầm tay.
Tiêu Dao Dao nói:
- Bọn các ngươi năm người, đã bị ta giết chết ba. Thế mà còn
dám theo ta nữa ư ?
Hai gã nọ cười lên rùng rợn:
- Tặc nữ. Ngươi tưởng có thể yên thân mà rời khỏi nơi đây !.
Thật là lầm. Nói cho ngươi biết. Hiện tại ngươi chỉ có nước
giơ tay chịu trói mà thôi.
Tiêu Dao Dao lạnh lùng:
- Bằng vào bản lĩnh của hai người mà cũng đòi khuất phục ta
sao ?
Đột nhiên, một tiếng rú lớn vọng lại. Giữa đường trường xuất
hiện thêm một lão già nhỏ nhắn và một thanh niên tuấn tú.
Tiêu Dao Dao đưa mắt nhìn hai người này, khuôn mặt nàng chợt
đanh lại.
Thanh niên tuấn tú bật tiếng cười khanh khách, bước lên:
- Tiểu sinh Hồ Thiên Hành xin có lời chào Lãnh hồn tiên tử
Tiêu cô nương.
Tiêu Dao Dao trong lòng tức giận, lùi lại một bước.
Phải nói trong thiên hạ, gã Hồ Thiên Hành là một kẻ gây kinh
hoàng nhiều nhất cho các nữ nhân. Gã có khuôn mặt tuấn tú,
nhưng cực kỳ giảo hoạt, dâm ác. Bao nhiêu mỹ nhân đã bị hắn
dâm sát kể từ hơn năm năm qua.
Hồ Thiên Hành có một loại thuốc dâm dược cực kỳ lợi hại. Nữ
nhân nào chỉ cần ngửi phải thứ thuốc này thì vô phương thoát
khỏi tay hắn.
Tiêu Dao Dao làm gì không biết sự lợi hại của Hồ Thiên Hành.
Nàng thấy hắn bước lại gần thì không khỏi ớn lạnh rút chân,
lùi lại.
Hồ Thiên Hành miệng nở nụ cười, mắt liếc mỹ nhân, trong lòng
cảm thấy dục vọng trào sôi. Hắn nghĩ tới chốc lát nữa đây,
thân hình mỹ nhân nằm gọn trong tay, thật là phỉ chí bình
sinh mong đợi.
Lão già nhỏ nhắn đi cùng với Hồ Thiên Hành đến đây là Ưng
thiên hành. Lão lớn tiếng nói:
- Lãnh hồn tiên tử có nhận ra lão phu là ai không ?
Giọng nói của lão chấn động âm thanh làm cho mọi người có
mặt đương trường thất kinh.
Tiêu Dao Dao nhìn lại lão quái. Nàng nhận biết lão ta là một
cao thủ rất lợi hại, nhưng không nhận ra lão là người nào
nổi danh trên võ lâm.
Ưng thiên Hành cười khanh khách, giọng bi tráng:
- Không ngờ mới hơn chục năm không qua lại giang hồ mà uy
danh của lão phu đã xuống quá thấp như vậy.
Hồ Thiên Hành thấy lão nói thế cũng rất ngạc nhiên.
Hai người cùng đến một lúc, nhưng vốn không hề biết nhau.
Nay nghe lão quái lên giọng như vậy hắn không khỏi vặn óc
suy nghĩ.
Đột nhiên, Hồ Thiên Hành nhớ đến một người.
Hắn thất kinh vội quay người lại vái một vái rồi nói:
- Lão tiền bối có phải là Ưng thiên hành lão nhân, nổi danh
với pho võ công đặc dị Ưng trảo công hay không ?
Lão quái Ưng thiên Hành cười ngất. Khá lắm .... khá lắm ...
không ngờ cũng có người nhớ ra danh hiệu lão phu.
Toàn trường chấn động khi thấy lão quái công nhận lão chính
là Ưng thiên Hành, một trong bát ma nổi tiếng võ lâm từ hai
mươi năm trước.
Tiêu Dao Dao lại càng lo lắng. Nàng đang giữ trong tay quyển
kiếm phổ Song long kiếm pháp của Thạch am thần ni. Để có
được cuốn kiếm pháp này nàng đã tốn không ít công sức đấu
với ngũ quái.
Hiện tại, xung quanh nàng đâu đâu cũng là cừu nhân. E rằng
không thể dễ dàng thoát khỏi cuộc vây công này.
Ưng thiên Hành trợn mắt quát lớn:
- Nha đầu! Mau đưa Song long kiếm phổ ra đây.
Tiêu Dao Dao đâu dễ khuất phục. Nàng đưa kiếm lên nói:
- Song long kiếm phổ vốn dĩ của Thạch am thần ni. Kiếm phổ
này đâu thể để rơi vào tay bọn giang hồ ác độc như các
ngươi.
- Thật là đồ không biết sống chết. Để ta xem ngươi võ công
đạt đến trình độ nào mà dám lên giọng trước mặt ta như vậy.
Ưng thiên hành vừa nói xong, thân hình đã như một cánh chim
bay vụt tới. Ưng trảo công từ trên đánh xuống một chưởng rất
mạnh.
Tiêu Dao Dao rú lên một tiếng, thân hình chuyển động. Chưởng
thế của Ưng thiên hành đã đánh trúng xuống nền đất tạo nên
một tiếng ùm dữ dội.
Bông tuyết bắn ra tung toé. Tiêu Dao Dao nhảy vọt ra xa hai
trượng, phi thân đào tẩu.
Ưng thiên hành một chưởng công hụt, đâu dễ cho đối phương
chạy thoát. Lão cất tiếng quát vang như sấm, Ưng thiên thân
pháp tức thì dỡ ra.
Hai người thân pháp nhanh như gió đuổi nhau trên con đường
phủ ngập tuyết.
Hồ thiên hành và 2 gã còn lại trong ngũ quái không ai bảo
ai, phi thân đuổi theo.
Ưng thiên thân pháp của Ưng thiên hành cao thâm vô cùng. Lão
nhanh chóng đuổi kịp Tiêu Dao Dao.
Chưởng phóng rú rít, nhằm sau lưng nàng đánh xuống một
chưởng.
Tiêu Dao Dao không dám liều lĩnh vội nhảy người sang một bên
tránh được, nhưng như vậy thì khoảng cách của hai người còn
lại rất gần.
Lúc này Vân Linh đang núp mình dưới một đống tuyết đưa mắt
nhìn ra.
Chàng thấy hai người đuổi nhau đến cạnh chỗ chàng thì lấy
làm hồi hộp. Chàng không biết nữ nhân bạch y là người như
thế nào ? nhưng theo chàng Song long kiếm phổ chỉ có thể do
Sử Nguyệt Nga giữ lấy là hợp lý nhất.
Vân Linh nhận thấy Bạch y nữ nhân đã dừng lại quyết đấu với
Ưng thiên Hành. Hai người thân pháp nhanh nhẹn, chiêu xuất
như lôi làm cho bông tuyết bay lên mù mịt.
Hai chục chiêu qua đi, Tiêu dao dao đã cảm thấy không thể
đương cự nổi. Chưởng thế của Ưng thiên hành mạnh bạo và biến
hóa khôn lường. Mặc dù Long tiêu kiếm pháp của nàng chẳng
phải tầm thường, nhưng cũng không thể cầm cự với lão lâu hơn
được nữa.
Đột nhiên, từ ngoài xa có tiếng chân người đang phi thân
tới.
Hai người lạ mặt, một người cao gầy, một người mập tròn đều
mặc y phục đen tuyền, mặt che lụa đen thân pháp nhanh như
gió xuất hiện ngay đương trường.
Gã cao gầy bật tiếng cười âm lạnh, quát lớn:
- Sưu hồn sứ giả ở đây, hai người mau dừng lại !
Ưng thiên Hành bị tiếng quát như sấm ở bên tai liền dừng
cuộc đấu, nhảy ra xa 2 trượng. Lão đưa mắt nhìn 2 quái nhân
bịt mặt lấy làm ngạc nhiên.
Phải nói Ưng Thiên Hành là một ma đầu võ công rất cao. Lão
đã được thiên hạ võ lâm xếp vào trong hàng ngũ Bát ma thì đủ
biết như thế nào rồi. Không ngờ, ở đâu lại xuất hiện hai kẻ
lạ mắt đến đây có hành động dám coi thường lão như vậy.
Ưng thiên Hành sau phút ngạc nhiên, cười gằn hỏi lớn:
- Các ngươi là ai dám tới đây khuấy động lão phu ?
- Hừ ... nhà ngươi hãy ở yên đấy!
- Láo ! Ngươi dám ra lệnh cho lão phu ư ?
- Ha ... ha... ngươi là ai mà dám lớn lối trước mặt Sưu Hồn
sứ giả bọn ta.
Ưng Thiên Hành cười lên rùng rợn:
- Được lắm. Để Ưng thiên hành ta giáo huấn bọn ngươi một
phen.
Thân hình lão bay bỗng lên không chụp xuống người song quái.
Song quái thân hình bất động, song thủ đưa ra. Hai bên vừa
giao nhau đã chưởng đ.ng chưởng ngay tắp tự.
Một tiếng nổ lớn nổi lên. Dư kình chấn động xung quanh hơn
hai trượng. Thân hình song quái lún xuống mặt tuyết, trong
khi đó thân ảnh của Ưng thiên Hành bay bỗng lên cao.
Lão lộn nhào trên không một vòng. Thân hình lại hạ xuống đầu
song quái tấn công tiếp.
Song quái một chưởng tiếp chiêu tuy rằng không bại, nhưng rõ
ràng hai người đấu với một người, dù gì cũng đã cho thấy sự
yếu kém của họ.
Tuy nhiên, trận thế trước mắt nhanh khôn tả. Đôi bên chưởng
phong đ.ng nhau ầm ầm, đấu trường kéo dài ra trong khoảng 10
trượng vuông.
Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao bị trận chiến hung hiểm trước
mắt cuốn hút, quên cả nguy cơ đang chực chờ ụp xuống đầu.
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng người nói rất rõ:
- Cô nương muốn chết hay sao, còn không chịu đi.
Lãnh hồn tiên tử giật mình. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh
nhưng không nhận ra ai trong số những người có mắt đương
trường nói chuyện với nàng.
Tuy vậy, tình hình trước mắt rõ ràng bất lợi. Lãnh hồn tiên
tử đột nhiên lui người ra sau, nhắm phía rừng cây bên ven
đường chạy như bay biến.
Nàng mới chạy được chừng 3 trượng thì bên tai đã nghe tiếng
động ầm ĩ phía sau. Nàng ngó vội ra sau thì thấy quần hùng
đang đuổi theo nàng tốc độ kinh hồn.
Lãnh hồn tiên tử không dám chạy theo đường mòn, nàng cố tìm
cách chạy vào trong rừng cây trước mặt, hy vọng như vậy mới
có thể lẫn tránh được bấy nhiêu cao thủ.
Đột nhiên, có tiếng rú thét bên tai. Thân ảnh của Ưng thiên
Hành như sao sa chụp xuống.
Lãnh hồn tiên tử thất kinh, nghiêng người né tránh, hai chân
vẫn cố gắng chạy thêm vài bước nữa.
Ưng thiên hành đâu dễ để đối phương thoát thân. Lão vung tay
nhấn tới một chưởng vào lưng Lãnh Hồn tiên tử.
Diễn biến xảy ra nhanh chóng mặt. (Truyện từ
CõiThiênThai.com) Trước mắt chỉ thấy chưởng
phong sắp chạm vào lưng Lãnh Hồn tiên tử. Nếu chưởng phong
này mà đánh phải người nàng thì nhẹ nhất cũng phải trọng
thương, còn nặng thì mất mạng.
Ưng thiên Hành đang mừng rỡ chờ đợi kết quả, đột nhiên có
tiếng gió rất nhẹ thổi qua. Lão kinh ngạc khi thấy thân ảnh
của Lãnh hồn tiên tử đột nhiên thăng tiến, lao đi vùn vụt.
Lão chưa kịp hết kinh ngạc thì bóng dáng của Lãnh hồn tiên
tử đã khuất vào trong đám rừng cây phía trước.
Trong khi đó, Lãnh hồn tiên tử nhận thấy có người nắm chặt
tay nàng kéo đi thật nhanh. Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy
ra thì cả người đã lọt vào sâu trong cánh rừng già.
Nàng ngỡ ngàng nhìn chăm chú vào vị ân nhân vừa giúp nàng
thoát nạn. Nhận thấy y chỉ là một gã thiếu niên tuấn tú, trẻ
tuổi.
Vân Linh nhìn lại đối phương. Chàng không khách khí gì nói
ngay vào vấn đề chính:
- Tại hạ biết hiện cô nương đang giữ Song long kiếm phổ của
Thạch am thần ni. Vậy cô nương có biết Song Long kiếm phổ có
người kế thừa hay không ?
- Tại sao các hạ lại hỏi như vậy ? Người chẳng lẽ người có
quan hệ đến kiếm phổ hay sao ?
- Nếu ta nói rằng “có”, chắc hẳn cô nương không tin. Nhưng
đệ tử chân truyền của Thạch am thần ni Nguyệt Nga tiên tử Sử
Nguyệt Nga chắc hẳn cô nương có nghe qua.
- Đúng. Ta có nghe danh hiệu người này. Nhưng hiện y ở đâu
ta không được biết.
Vân Linh mỉm cười nói:
- Tại hạ và Sử Nguyệt Nga cô nương có chút liên quan. Tại hạ
muốn cô nương hãy giao lại Song long kiếm phổ cho tại hạ để
tại hạ hoàn lại cho chủ của nó.
- E rằng không thể được. Khẩu thiệt, vô bằng. Các hạ quan hệ
thế nào với Sử Nguyệt Nga như thế nào ta không biết. Nếu bây
giờ ta đưa kiếm phổ cho các hạ mang đi chẳng phải là quá ngu
ngơ sao.
- Vậy cô nương định như thế nào mới chịu giao ra kiếm phổ ?
- Dễ lắm. Nếu ta gặp được Sử cô nương thì ta sẽ giao ngay
cho y.
Vân Linh trầm ngâm, suy tính.
Tiêu Dao Dao đưa mắt nhìn chàng. Nàng đoán võ công của thiếu
niên này rất cao. Nếu nàng dùng hành động cứng rắn đối với
chàng tất nhiên không thành công nên nàng đã viện ra lý do
hợp lý để làm khó đối phương.
Vân Linh sau một hồi suy nghĩ liền nói:
- Cô nương hãy đi theo tại hạ. Tại hạ sẽ dẫn cô nương đến
gặp Sử Nguyệt Nga.
Tiêu Dao Dao kinh ngạc. Nàng không ngờ đối phương lại đưa ra
chiêu này. Tiêu Dao Dao định cự tuyệt, nhưng nàng chợt nghĩ
ra một chuyện liền gật đầu ưng thuận.
Ba ngày sau, Lãnh hồn tiên tử lợi dụng hai người ngủ riêng
hai ph*ng trong khách điếm lẻn trốn đi. Vân Linh vừa tức
giận, vừa hối hận. Chàng định đi tìm Lãnh hồn tiên tử nhưng
làm sao biết nàng ta ở đâu mà tìm.
Vân Linh thất vọng, nhắm hướng Giang Lăng mà đi.
Một hôm, chàng phát hiện gã Hồ thiên Hành đang đi sâu vào
trong núi. Vân Linh hơi ngạc nhiên, không hiểu gã vào trong
núi làm gì.
Không chậm trễ, chàng dùng công phu Vô hình ảo vạn biến bám
theo sát nút.
Hai người kẻ trước người sau đi gần 2 dặm thì đến một miệng
vực. Hồ Thiên Hành tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống. Gã lấy
lương khô ra ăn, hình như đang chờ đợi điều gì sắp xảy ra.
Vân Linh không hiểu gã định làm gì mà trốn trốn, núp núp ở
trong khe đá làm chi. Chàng tìm một vách đá cao rồi nhảy
lên. Từ trên vách đá, chàng có thể bao quát được mọi việc
xảy ra bên dưới.
Hai người chờ đợi một lúc. Vân Linh đột nhiên nhận thấy có
tiếng chân người đang phi thân tới gần. Chàng đưa mắt nhìn
xuống thì thấy một nữ nhân xinh đẹp đang đứng bên cạnh miệng
vực. Y phục của nàng bị gió thổi tới tung bay, làm cho thân
ảnh nàng như đang lướt đi trong gió trông thật ngoạn mục.
Hồng y mỹ nhân đứng đó một lúc. Nàng ngước mắt nhìn ra xa xa
thấy bình nguyên mịt mù trong bóng tối.
Không lâu sau, một bóng người từ xa tiến lại. Người này cũng
thuộc hàng võ lâm cao thủ, thân pháp rất nhanh nhẹn.
Hồng y mỹ nhân chăm chú nhìn bóng đen đang tiến tới. Khi
bóng người tới gần, chẳng phải ai xa lạ mà chính là Sử
Nguyệt Nga, người mà Vân Linh đang tìm kiếm.
Sử Nguyệt Nga bước lại cách Hồng y mỹ nhân 3 trượng nói lớn:
- Mi đã hẹn ta đến đây ? Vậy hãy nói điều kiện của mi đi ?
Hồng y mỹ nhân mỉm cười:
- Lý Hồng Loan ta muốn cùng ngươi trao đổi một vật ?
Sử Nguyệt Nga kinh ngạc:
- Là vật gì ? Tại sao ngươi lại định trao đổi với ta ?
Hồng y mỹ nhân cười lạnh lùng:
- Ta nghĩ vật này ngươi biết rất rõ. Đó là một tượng phật
bằng ngọc bích. Hiện nay, chắc hẳn ngươi đang giữ nó.
- Phải. Đây là quà tặng của ân sư cho ta khi xuất sơn. Nhưng
tại sao ngươi lại định lấy vật này của ta.
Hồng y mỹ nhân cười mỉm:
- Ngươi khỏi cần thắc mắc. Ta muốn ngươi hãy đổi vật ấy cho
ta.
Đột nhiên, Sử Nguyệt Nga bật cười khanh khách:
- Lạ thật ! Nhà ngươi tự dưng lại đòi Bích ngọc phật của ta.
Vậy ta hỏi ngươi định dùng vật gì để đổi lấy Bích ngọc phật
này ?
Hồng y mỹ nhân đưa ra một hộp nhỏ trước mắt Sử Nguyệt Nga
rồi nói:
- Ngươi có biết đây là hộp đựng cái gì không ?
Sử Nguyệt Nga chú nhãn nhìn chiếc hộp một lúc, nhưng tuy
nhiên không phát hiện ra sự lạ lùng gì.
Hồng y mỹ nhân nói:
- Trong hộp này đựng 3 lá Linh chi thảo. Công dụng của nó
chắc ngươi phải biết lợi hại như thế nào rồi. Ta nghĩ đồ
trao đổi của ta còn quý giá gấp nhiều lần Bích ngọc phật của
ngươi.
Sử Nguyệt Nga kinh ngạc. Nàng biết rất rõ giá trị của Linh
chi thảo. Không hiểu vì sao đối phương lại định đòi đổi 3 lá
Linh chi thảo để lấy Bích ngọc phật của nàng.
Rõ ràng Bích ngọc phật chỉ là một bức tượng phật bằng ngọc
bích nhỏ bé. Chẳng có công dụng gì khác ngoài việc để nhìn
ngắm và trang trí trong ph*ng cho đẹp mắt.
Bích ngọc phật từ khi được sư phụ tặng cho. Nàng vẫn thường
đeo ở bên người. Không hiểu vì sao giờ đây lại có người định
lấy nó đi thì thật là kỳ.
Sử Nguyệt Nga trong lòng suy tính. Nàng chưa kịp nói gì thì
Hồng y mỹ nhân Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan đã giục:
- Ta có việc phải đi. Vậy ngươi quyết định nhanh lên !
- Ta nghĩ ngươi khỏi cần phải nói nữa. Ta không định đổi vật
của sư phụ ta cho ngươi đâu.
- Ngươi nói sao ? Ngươi không đồng ý đổi Bích Ngọc phật cho
ta ?
- Phải. Chuyện này nên chấm dứt ở đây.
Sử Nguyệt Nga nói rồi định quay người bước đi thì Tiêu hồn
ma nữ đã thét lên:
- Đứng lại ! Ngươi còn định mang Bích Ngọc phật đi ư ?
Sử Nguyệt Nga cười nhạt, quay đầu nhìn lại:
- Ngươi định ăn cướp đồ vật của ta hay sao ?
- Phải đó ! Ngươi đừng hòng mang Bích Ngọc Phật rời khỏi nơi
này.
- Hay lắm ! Ngươi định làm gì ta ?
- Chẳng làm gì cả ! Ta sẽ cho ngươi nếm mùi Khổng thiên
thằng.
Sử Nguyệt Nga nổi giận:
- Ngươi tưởng ta sợ Khổng Thiên thằng của nguơi ?. Chúng ta
đã từng đấu với nhau, ngươi đâu có gì hơn ta.
Tiêu Hồn ma nữ cười khanh khách:
- Đó là tự ngươi tìm lấy cái chết. Ta chẳng qua chưa sử dụng
hết tuyệt nghệ nên lúc trước mi mới được vài phần tiện nghi.
Còn bây giờ mi dám cãi lời ta thì đừng trách ta tàn ác.
Sử Nguyệt Nga rút song kiếm ra, thét lớn:
- Ma nữ ! Mi còn nhỏ tuổi hơn ta mà dám dùng lời lẽ dọa nạt
ta sao !
Tiêu Hồn ma nữ cất tiếng cười rùng rợn, cánh tay chớp động
nhanh không thể tưởng đã thấy Khổng thiên thằng bay thẳng
đến người Sử Nguyệt Nga.
Hai người thân pháp chuyển động, nổ ra một trận đấu ác liệt.
Dưới ánh trăng. Thân ảnh cả hai bay lượn, chiêu thế tung
hoành.
Vân Linh lần đầu tiên trông thấy võ công thật sự của Sử
Nguyệt Nga nên không khỏi để mắt nhìn vào trận đấu.
Hai người tưng bừng đánh với nhau bất phân thắng bại. Một
lúc lâu, đột nhiên cả hai khựng người lại lùi ra xa một
bước.
Một bóng người từ sau khe đá đi ra, cất tiếng cười khanh
khách.
Sử Nguyệt Nga khuôn mặt cực biến khi phát giác ra người này.
Tiêu Hồn ma nữ rú lên, khổng thiên thằng chụp thẳng vào
người vừa xuất hiện.
Người này chẳng phải ai khác mà chính là Hồ thiên hành.
Hồ Thiên Hành thân hình đảo nhẹ đã thoát khỏi tầm sát thủ
của chiêu công ác liệt. Gã không hoàn thủ mà bật lên tiếng
cười dài có vẻ vô cùng khoái chí.
Tiêu Hồn ma nữ một chiêu không trúng đích. Thân hình nàng
liên tiếp run lên từng hồi, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, khổ
sở.
Hồ Thiên Hành nhìn hai mỹ nhân cất tiếng nói:
- Hoạt dâm dược của ta chắc các nàng đã cảm nhận rồi. Lát
nữa, nàng nào muốn được ta đưa lên đỉnh vu sơn trước thì hãy
nói đi.
Sử Nguyệt Nga thân hình run động, hỏi:
- Ngươi muốn cách gì thì trao giải dược cho ta ?
Hồ Thiên Hành liếc nhìn nàng:
- Mỹ nhân nói gì ? Bình sinh Hồ Thiên Hành ta chỉ thích nhất
mỹ nhân chứ đâu cần thứ nào khác. Thật không ngờ hôm nay ta
lại có diễm phúc được cả hai nàng trong tay thì đâu có gì
bằng nữa.
Sử Nguyệt Nga nói:
- Ta nghĩ chỉ cần một mình Tiêu Hồn ma nữ cũng đã quá đủ cho
ngươi rồi. Ngươi nên nghĩ lại thì hơn.
Hồ thiên hành cười khanh khách:
- Không, không. Ta muốn phải tận hưởng một lúc hai mỹ nhân.
Các nàng yên tâm. Ở trong kia ta đã chuẩn bị một chỗ rất lý
tưởng để cùng các nàng lên đỉnh vu sơn.
Sử Nguyệt Nga thất vọng không biết nói sao. Tiêu Hồn ma nữ
đã phải ngồi rục xuống đất nói với sang Sử Nguyệt Nga.
- Chúng ta e rằng phải chết hôm nay, nếu như không muốn bị
gã làm nhục. Việc lấy giải dược từ gã là vô vọng, vì bản
thân gã cũng không biết cách điều chế giải dược chất hoạt
dâm.
Hồ Thiên Hành cười khụng khụt, rất khoái chí:
- Lý cô nương nói rất đúng. Nhưng bây giờ cô nương có muốn
chết cũng không chết được.
Gã sấn người tới vung tay định điểm vào người Tiêu Hồn ma nữ
Lý Hồng Loan.
Nhưng cánh tay gã chưa kịp thực hiện ý định thì cả người đã
bị một áp lực chưởng đánh tới rất mạnh.
Hồ thiên hành rú lên một tiếng, bắn người ra xa, ngã rục
xuống đất.
Vân Linh đã có mặt đương trường. Chàng không cần quan tâm
đến tình trạng của Hồ thiên hành mà vội quay sang Sử Nguyệt
Nga hỏi:
- Nguyệt Nga tiên tử có sao không ?
Sử Nguyệt Nga kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Linh. Nàng thở hắc
ra một hơi run rẩy nói:
- Ta chết mất ! Trong người bây giờ như lửa đốt, khó chịu vô
cùng.
Đột nhiên, những tiếng xoẹt xoẹt nổi lên.
Vân Linh vội nhìn xem thì thấy Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan
đang tự mình xé toạt y phục.
Võ công của Lý Hồng Loan không thua kém gì Sử Nguyệt Nga.
Nhưng vì khi bị trúng dâm dược nàng lại vận dụng Khổng thiên
thằng đánh Hồ Thiên Hành, dâm dược theo chân khí tấn công
nhanh hơn khiến cho toàn thân nàng nóng như lửa đốt. Tiêu
hồn ma nữ mặt như đổ lửa, hai cánh tay ra sức xé toạt y
phục. Dường như khi y phục bị xé ra thì hơi lạnh của tuyết
đã làm giảm nhẹ đi phần nào cơn nóng nực trong người nàng.
Vân Linh bối rối chưa biết làm gì thì ở bên này Sử Nguyệt
Nga cũng đang ra tay xé y phục. Vân Linh hoảng hốt vội quay
mặt đi không dám nhìn vào những chỗ hở ra trên người hai nữ
nhân.
Nhưng mọi chuyện không hẳn đã chấm dứt. Tiêu hồn ma nữ sau
khi xé nát cả y phục, thân hình loã thể không một mảnh vải
che thân, lăn lộn trên mặt tuyết. Nàng vừa lăn vừa cất tiếng
rên rỉ không thôi.
Tiếng rên của Tiêu Hồn ma nữ đã kích động Sử Nguyệt Nga ra
tay xé y phục ngày càng nhanh hơn.
Vân Linh bối rối cùng cực, không biết nên làm thế nào.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng rên rỉ vọng lại.
Vân Linh theo phản ứng tự nhiên vội nhìn ra sau.
Chàng đỏ mặt lên khi thấy thân hình lõa thể của Tiêu Hồn ma
nữ đang loạng choạng tiến lại gần chàng.
Đôi nhũ phong của nàng đung đưa theo từng cử động.
Vân Linh vội lùi lại, không ngờ lại ẩn vào trong khe đá do
Hồ Thiên Hành đã chuẩn bị sẵn lúc nãy.
Tiêu hồn ma nữ cứ thế theo hướng Vân Linh mà bước vào theo.
Trong khe đá, đã được Hồ thiên hành trang trí thật ấm cúng.
Nhìn vào chẳng khác gì một căn ph*ng nhỏ, dưới đất được lót
thảm cỏ, phía góc trong được lót những lớp vải dầy để nằm.
Vân Linh không ngờ được Tiêu hồn ma nữ lại mò vào đây. Chàng
muốn tìm đường thoát ra nhưng lối đi duy nhất đã bị Tiêu Hồn
ma nữ bịt mất.
Vân Linh nhờ có bóng tối, không nhìn rõ được thân thể người
ngọc nên cũng cảm thấy bớt ngượng nghịu. Chàng vội nói lớn:
- Cô nương mau ra ngoài đi. Tại hạ không giúp gì được cô
nương đâu.
Nhưng Tiêu Hồn ma nữ toàn thân run rẩy cứ tiến lại gần.
Giọng nói của nàng trở nên vô cùng khó khăn:
- Ta chết mất ! Người mau cứu ta .
- Cô nương ! Tại hạ không cứu được đâu ?
Vân Linh vừa nói vừa lùi vào tận góc trong cùng.
Tiêu Hồn ma nữ run rẩy, nói yếu ớt:
- Ta không di chuyển nổi nữa. Người hãy làm ơn cứu mạng ta.
Ta hiến thân ta cho chàng.
Tiêu hồn ma nữ nói rồi đột nhiên rú lên một tiếng lao thẳng
vào người Vân Linh. Chàng ta trong lúc bất ngờ vội đỡ lấy
người nàng.
Tiêu Hồn ma nữ đã bị dâm dược tấn công đến mức cực điểm.
Nàng mặc kệ Vân Linh là ai, hai tay giơ ra ôm chặt lấy người
chàng.
Hai người ngã lăn ra thảm vải.
Vân Linh hú hồn tìm cách rỡ tay nữ nhân ra nhưng không làm
sao thực hiện được.
Nữ nhân ôm chặt lấy chàng như sam. Nhũ phong dán vào ngực
chàng, hơi thở nóng hổi thơm như lan, như xạ thổi vào mặt
chàng.
Tiêu hồn ma nữ run rẩy:
- Thiếp vẫn còn trinh trắng. Chàng đừng chê bỏ thiếp. Giúp
thiếp ... thiếp chết mất.
Vân Linh bị nữ nhân túm chặt, dồn ép, mũi lại ngửi phải mùi
u hương khuyến rũ trên người mỹ nhân dồn dập phát ra làm
chàng như say như tỉnh. Hơn nữa lúc này Tiêu hồn ma nữ bị
dâm dược kích động liên tục uốn éo, áp vùng nhũ phong tròn
đầy cao vút của nàng vào tận người chàng. Cái thứ đặc dị đó
khiến Vân Linh chịu không thấu nữa bắt đầu mò mẫm loạn xạ.
Hai người quấn chặt lấy nhau. Vân Linh tự mình thoát y rồi
ôm lấy thân hình thiếu nữ.
Mỹ nhân sung sướng, níu chặt lấy chàng không rời.
Hồi lâu sau, bên trong hang đá vọng ra những tiếng rên rỉ
bất tận. Hai kẻ thiếu niên lần đầu tiên biết mùi vị ái ân
nên quấn lấy nhau chẳng hề biết chán.
Vân Linh đang hì hục phá thành đoạt lũy trên thân thể của
Tiêu hồn ma nữ thì đột ngột bị một vòng tay nữ nhân ôm chặt
lấy từ đằng sau.
Chàng kinh ngạc vì biết rằng nữ nhân này không thể là Tiêu
Hồn ma nữ.
Bởi chuyện rất đơn giản, Tiêu hồn ma nữ đang nằm ngửa trên
mặt thảm, rên rỉ trong khoái lạc mỗi khi quân tử kiếm của
chàng đâm sâu vào ngọc âm động của nàng.
Giọng nói mỹ nhân nọ run run:
- Vân Linh ! Nguyệt Nga chết mất !
Vân Linh thất kinh, bối rối.
Nguyệt Nga tiên tử đã bị ngấm dâm dược rất nặng, lại bị hoạt
cảnh ái ân trước mặt kích động. Nàng ôm chặt lấy thân hình
Vân Linh thì thào:
- Vân Linh! Thiếp yêu chàng từ lâu. Chàng hãy mau cứu thiếp.
Vân Linh mê muội đi trước những gì đang diễn ra trước mắt.
Chàng không sao giữ được bản thân mình nữa và bị hai nữ nhân
cuốn vào vòng xoáy ái ân bất tận.
Cảnh diễm tình diễn ra trong khe đá với nhất long hí song
phụng thật không thể nào tưởng tưởng ra được.
Rạng sáng hôm sau, Vân Linh tỉnh giấc đưa mắt nhìn toàn cảnh
trong hang đá.
Thân hình lõa thể của hai mỹ nhân nằm cạnh nhau rất gần
chàng.
Khuôn mặt họ thể hiện sự thoã mãn và sung sướng. Đôi gò bồng
đảo tuyệt đẹp run rẩy theo từng nhịp thở.
Vân Linh nhớ lại chuyện đêm qua, thật không biết nên làm thế
nào.
Chàng định đứng dậy bước ra ngoài hang thì chợt nhiên có
tiếng mỹ nhân yêu kiều thỏ thẻ:
- Chàng hãy ở lại !
Vân Linh quay lại thì thấy Tiêu hồn ma nữ đang từ từ chống
tay ngồi dậy.
Sử Nguyệt Nga cũng đã tỉnh. Nàng vội ngồi dậy, rồi co ro dấu
mặt không dám ngửng đầu nhìn lên.
Tiêu hồn ma nữ hỏi:
- Tướng công định xử lý việc này với chị em thiếp ra sao ?
Hiển nhiên nàng đã coi Sử Nguyệt Nga và nàng đã là người
cùng ngồi trên một con thuyền.
Vân Linh bối rối ngồi xuống nhìn mỹ nhân.
Lúc nãy chàng định lấy y phục mặc vào, nhưng không ngờ hai
mỹ nhân đã tỉnh nên chàng chưa kịp mặc y phục.
Trong hang tuy không được sáng, nhưng với võ công của ba
người thì thấy mọi vật rõ như ban ngày.
Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt ửng hồng khi nhìn thấy của quý của
chàng.
Vân Linh vội khép chân lại, đỏ mặt nói:
- Cô nương xếp đặt như thế nào tại hạ cũng chấp nhận.
Tiêu hồn ma nữ hài lòng, quay sang hỏi Sử Nguyệt Nga:
- Nguyệt Nga tỷ định ra sao ?
Sử Nguyệt Nga xấu hổ không biết nói sao. Nàng ấp úng một lúc
mới hỏi:
- Muội muội nghĩ như thế nào ?
Tiêu hồn ma nữ dù sao cũng là người của giới ma đạo, nên bản
thân cũng có phần trấn tĩnh nhanh hơn Sử Nguyệt Nga.
Bây giờ khi Sử Nguyệt Nga hỏi ngược lại câu này nàng liền
nói luôn:
- Chúng ta đã lỡ thất thân với chàng. (Truyện từ
CõiThiênThai.com) Vậy chỉ còn nước theo
chàng mà thôi chứ còn biết làm sao nữa. Nhưng tỷ tỷ bối phận
lớn hơn tiểu muội nên là nhất phu nhân, còn muội là nhị phu
nhân. Chúng ta lấy tuổi tác hơn kém mà xưng hô với nhau, chứ
không phân biệt chánh thất hay thứ thiếp.
Sử Nguyệt Nga khẽ gật đầu:
- Muội tính vậy cũng được. Tỷ tỷ không có gì phản đối.
Tiêu Hồn ma nữ nhìn sang Vân Linh:
- Chàng còn có gì để nói không ?
Vân Linh lắc đầu, ấp úng:
- Tại hạ không có gì để nói.
Tiêu hồn ma nữ cười khúch khích, nói rỡn:
- Tướng công sao lại xưng “tại hạ “ với tiện thiếp. Chàng
phải đổi cách xưng hô đi thôi.
Vân Linh bối rối, hỏi:
- Thế ta phải xưng hô với nàng thế nào ?
- Chàng cứ xưng là “ta” và gọi tên muội cũng được.
Vân Linh gật đầu:
- Vậy thì ta hiểu rồi.
Tiêu hồn ma nữ nói:
- Tướng công ra ngoài kia lấy túi y trang của thiếp vào đây.
Vân Linh định đứng lên, nhưng hiện tại chàng cũng không mặc
y phục. Bây giờ trước mặt nàng đứng lên sao tiện.
Tiêu hồn ma nữ thấy chàng lộ vẻ khó khăn thì cười mỉm nói:
- Thiếp và chàng có lạ gì nhau. Chàng lại còn xấu hổ với
thiếp nữa ư ?
Vân Linh bị nàng nói kháy, đột nhiên nổi tính trẻ con. Chàng
bật cười khanh khách rồi bất thần quơ tay một cái.
Tiêu hồn ma nữ chưa hiểu chuyện gì thì toàn thân đã bị chàng
ôm chặt lấy rồi.
Khuôn mặt nàng đỏ hồng lên, tay đánh thình thịch vào ngực
Vân Linh nói nhỏ:
- Không chịu đâu . .. không chịu đâu.
Vân Linh thấy nàng đáng yêu như vậy không kiềm chế được ôm
cứng lấy người nàng rồi áp môi vào khoé anh đào hút lấy.
Mỹ nhân giẫy nhẹ một lúc rồi toàn thân mềm nhũn, hai tay ôm
chặt lấy cổ chàng.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, tâm hồn bay bỗng. Mỹ nhân
đột nhiên kêu khẽ một tiếng.
Toàn thân nàng rung động. Quân tử kiếm của Vân Linh đã lọt
hẳn vào Ngọc âm động của nàng.
Vân Linh ngây ngất vì khoái lạc. Chàng đỡ nàng nhẹ nhàng nằm
xuống rồi tiến hành giao hoan.
Tiêu hồn ma nữ, níu chặt lấy người tình quân. Hai mắt nhắm
nghiền. Thân hình rung động kịch liệt, cái miệng nho nhỏ cứ
ư ư không dứt làm cho Vân Linh càng lúc càng thêm háo hức ra
sức tấn công mỹ nhân liên hồi..
Sử Nguyệt Nga thấy hai người như vậy thì mỉm cười thầm. Nàng
ngó mắt nhìn ra ngoài xem có ai không rồi dùng khinh công
bay ra thật nhanh lấy hành lý vào.
Sử Nguyệt Nga mặc xong y phục rồi mà hai người vẫn còn đang
say đắm bên nhau. Nàng bước ra ngoài, nhìn xung quanh thì
không thấy dấu vết của Hồ thiên hành đâu nữa.
Một lúc sau, Vân Linh và Tiêu Hồn ma nữ kéo nhau chui ra. Cả
hai đều đỏ mặt khi nhìn thấy Sử Nguyệt Nga.
Sử Nguyệt Nga nói:
- Hồ dâm tặc đã biến mất. Hôm qua hắn bị trúng thương rất
nặng, không ngờ số hắn vẫn chưa chết.
Tiêu hồn ma nữ dậm chân nói:
- Tỷ muội chúng ta đã bị mắc bẫy của hắn. Mối thù này muội
nhất định phải báo.
Sử Nguyệt Nga mỉm cười nhìn Tiêu hồn ma nữ:
- Tỷ nghĩ dâm tặc không phải là gã họ Hồ kia mà chính là
người đang đứng trước mặt chúng ta.
Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt chợt ửng hồng đưa mắt liếc xéo Vân
Linh.
Thật ra khi nhìn thấy Vân Linh xuất hiện đánh ngã Hồ dâm tặc
thì nàng đã thấy ưng ý rồi.
Mặc dù chỉ mới gặp Vân Linh trong chốc lát, và chưa biết
được chàng võ công ra sao, nhưng linh tính nhạy cảm của Tiêu
hồn ma nữ đã cảm thấy chàng là người rất xứng đáng rồi.
Nếu bình thời thì nàng cũng không coi chàng vào đâu, nhưng
trong hoàn cảnh đang bị dâm dược công tâm thì việc chọn được
một phối ngẫu như chàng thật không phải là chuyện dễ.
Chính vì ý nghĩ như vậy nàng mới không tự xử lấy mình mà
chọn giải pháp phối ngẫu cùng chàng.
Gìơ đây, mọi việc đã qua rồi, Tiêu hồn ma nữ cũng có đôi
chút hổ thẹn.
Nhưng hai người vừa cùng nhau ái ân nồng thắm bên trong hang
đá thì làm sao mà giải thích được.
Rõ ràng cả hai tuy không nói ra nhưng đã kết chặt với nhau
rồi.
Sử Nguyệt Nga nói:
- Chúng ta hãy cùng ngồi lại đây. Nguyệt Nga có chuyện muốn
bàn với hai người.
Vân Linh đưa mắt nhìn Sử Nguyệt Nga ý dò hỏi. Chàng đối với
người ngọc này vẫn có rất nhiều úy kỵ.
Ba người tìm một chỗ tốt, ngồi xuống.
Sử Nguyệt Nga mỉm cười, quay sang Vân Linh hỏi:
- Chàng có biết cô em xinh đẹp này là người thế nào không ?
Vân Linh ngạc nhiên nhìn sang Sử Nguyệt Nga rồi đưa mắt vào
khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu hồn ma nữ.
Tiêu hồn ma nữ cười nụ:
- Tỷ định nói chuyện gì vậy ? Muội không hiểu ?
Sử Nguyệt Nga cười cười:
- Ta muốn Vân Linh tướng công biết đôi chút về chúng ta. Đã
là vợ chồng với nhau, không thể không biết việc ấy.
Tiêu hồn ma nữ khẽ gật đầu:
- Tỷ nói cũng phải. Thôi thì muội tự mình giới thiệu là hơn.
Nàng cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi từ tốn nói:
- Năm xưa trong võ lâm có một nữ nhân võ công rất cao. Hành
tung của người rất thần bí. Nữ nhân là người đứng giữa hai
giới chánh tà và được đồng đạo võ lâm đặt cho một biệt hiệu
là Hồng Hà tiên tử.
Hồng Hà tiên tử đem lòng yêu một trang tuấn kiệt là đệ tử
chân truyền của Thần Tiêu song tiên.
Hai người luyến ái nhau, nhưng do Thần Tiêu song tiên không
muốn đệ tử dính dáng đến người của giới ma đạo nên đã ra
lịnh cho đệ tử phải lấy vị cô nương cũng rất xinh đẹp là là
sư muội của chưởng môn Nga Mi.
Sau khi hai người lấy nhau. Hồng Hà tiên tử đem lòng oán
hận, giết người vô số. Phong ba của võ lâm lại nổi lên.
Thiên tiêu song tiên tức giận trước hành động tàn ác, hại
người của Hồng Hà tiên tử nên đã hạ lịnh toàn thể võ lâm
truy lùng, tìm bắt nàng về trị tội.
Hồng Ha tiên tử thế cô, lực bạc. Sau một trận giao tranh
kịch liệt với người của các môn phái, nàng ngã xuống Hồ hoàn
cốc.
Tuy nhiên, dường như mệnh của Hồng Hà tiên tử vẫn chưa đến
lúc tuyệt diệt. Nàng rơi xuống Hồ Hoàn cốc, nhưng lại không
chết.
Từ đó, Hồng Hà tiên tử lấy tên là Hồ thủy Hằng. Sống mãi
trong Hồ Hoàn cốc.
Tiểu muội nhờ cơ duyên được người chỉ dạy. Vì thế từ trước
đến nay vốn muội rất coi khinh nam nhân.
Tiêu hồn ma nữ nói đến đây. Sử Nguyệt Nga liền hỏi:
- Vậy hành động lạm sát giết người của muội thì giải thích
như thế nào ?
Tiêu hồn ma nữ thở dài:
- Chuyện này thật ra là do bởi muội không cam tâm.
Vân Linh lúc này mới lên tiếng:
- Nàng có việc gì mà lại không cam tâm ?
Tiêu hồn ma nữ liếc mắt sang nhìn chàng, trong lòng cảm thấy
an ủi rất nhiều. Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Năm xưa sư phụ bị người các phái dồn đến đường cùng, rớt
xuống Hồ hoàn cốc. Tuy sư phụ may mắn thoát nạn, nhưng bán
thân bất toại. Mối thù ấy thân làm đệ tử không thể không
báo.
Sử Nguyệt Nga thất kinh:
- Vậy ra muội muội muốn báo thù các phái trên giang hồ thay
cho sư phụ ư ?
Tiêu hồn ma nữ gật đầu.
Vân Linh hỏi:
- Thế sư phụ của muội có biết chuyện này không ?
- Ban đầu thì không. Nhưng gần đây muội đã nói chuyện đó với
sư phụ. Người không vui mừng mà thậm chí còn trách phạt tiểu
muội nữa.
- Thế sư phụ muội nói sao ?
- Người chỉ nói, chuyện đã qua không được nhắc lại, cũng
không được tầm thù. Sư phụ nói xưa kia việc này là do sư phụ
có lỗi trước mà thôi.
- Vậy theo ý muội thì nghĩ như thế nào ?
- Muội không phục. Tuy nhiên, muội cũng không dám trái lại ý
sư phụ. Thực tế là gần đây muội không hề giết ai cả.
Sử Nguyệt Nga thở dài:
- Nhưng trước đây muội giết người quá nhiều, e rằng ma danh
Tiêu hồn ma nữ chắc khó mà rửa sạch.
Tiêu hồn ma nữ buồn bã:
- Tỷ nói đúng. Muội vốn dĩ là người của ma đạo. Vậy tỷ có
còn xem muội là người nhà nữa không ?
Vân Linh thấy nàng sầu muộn như vậy không khỏi có chút động
lòng. Chàng vội đưa tay kéo nàng vào lòng nói:
- Nàng bây giờ đã là nương tử của ta. Mọi chuyện trước đây
cứ để nó qua đi.
Sử Nguyệt Nga nói:
- Tỷ tỷ cũng không làm khó gì muội. Tỷ chỉ e ngại tướng công
không dung. Còn những chuyện khác không cần phải bàn đến.
Tiêu hồn ma nữ bật khóc vì cảm động. Nàng dụi đầu vào ngực
Vân Linh, đôi vai nhỏ khẽ run run.
Sử Nguyệt Nga chợt đổi giọng:
- Muội muội chẳng lẽ lại cứ chiếm cứ tiện nghi hoài hay sao
?
Giọng nói của nàng nghiêm khắc và lạnh lùng làm cho không
chỉ Vân Linh kinh ngạc mà Tiêu hồn ma nữ đang khóc cũng phải
ngừng lại nhìn nàng.
Sử Nguyệt Nga nhẹ giọng:
- Muội mau rời xa tướng công. Hai người ngay trước mắt tỷ tỷ
mà cứ ôm ấp nhau như vậy còn ra thể thống gì ? Thật là không
biết xấu hổ...
Bị Sử Nguyệt Nga nhắc nhở. Cả hai như giống như ăn trộm bị
bắt quả tang, vội vàng buông nhau, ngồi cách xa một khoảng.
Đột nhiên có tiếng ngựa hí vang động.
Một đoàn người ngựa đang phi nhanh trên con đường đầy tuyết.
Dẫn đầu là một mỹ nhân, mình mặc bạch y, vai đeo kiếm.
Vân Linh nhìn kỹ nữ nhân và lấy làm kinh ngạc kêu lên:
- Ôi ! Sao lại là cô ta !
Tiêu hồn ma nữ nói:
- Chàng cũng biết cô ả đó sao ?
Vân Linh không để ý đến giọng nói như giấm chua của Tiêu hồn
ma nữ, liền trả lời:
- Cô ta chính là Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao.
- Lãnh hồn tiên tử ... một trong tứ đại mỹ nhân.
Vân Linh ngạc nhiên:
- Hồng muội nói tứ đại mỹ nhân nào ?
Tiêu hồn ma nữ nguýt dài, liếc mắt nhìn chàng, dài giọng
nói:
- Đúng là biết rõ rành rành mà vẫn cứ làm bộ ngu ngơ.
- Hồng muội nói gì, ta không hiểu ?
- Chàng thật sự không biết hay sao ?
- Đúng vậy. Nàng nói cho ta nghe thử xem.
Tiêu hồn ma nữ nhận thấy vẻ mặt của chàng rất thành thật thì
không làm khó nữa giảng giải:
- Tứ đại mỹ nhân trong võ lâm là 4 người đẹp với danh hiệu
là: Lãnh hồn tiên tử, Nguyệt Nga tiên tử, Ngọc Hồng tú nữ và
người cuối cùng là muội.
Vân Linh hiểu ra. Chàng không ngờ mình có diễm phúc được một
lúc hai đại mỹ nhân nổi tiếng võ lâm như vậy.
Sử Nguyệt Nga vội nói:
- Hai người nhìn kìa. Cô nương nọ đang bị bọn người kia truy
đuổi.
Vân Linh thấy vậy vội dợm chân định đi.
Tiêu hồn ma nữ vội giữ tay lại giận dỗi:
- Chàng có hai người bọn muội rồi, chưa thấy đủ sao còn định
đi cứu cô ta !
Vân Linh vội nói:
- Lãnh hồn tiên tử hiện đang giữ trong tay Song long kiếm
phổ của Thạch am thần ni. Ta vốn muốn bắt nàng ta trả lại bí
kíp.
Sử Nguyệt Nga kinh ngạc, hỏi:
- Tại sao chàng biết nàng ta đang giữ kiếm phổ của sư môn
muội ?
Vân Linh xua tay:
- Chuyện này nói ra dài dòng. Bây giờ trước mắt chúng ta
phải cứu cô nương đó đã.
Tiêu hồn ma nữ vốn biết bí kíp võ công của Thạch am thần ni
không phải chuyện thường. Nàng không phản đối Vân Linh đi
cứu người chỉ khẽ giục:
- Chúng ta đi thôi !
Ba người sử dụng khinh thân vòng ra sau vách núi tiến ra
phía đường lộ.
Ở bên ngoài, Lãnh hồn tiên tử đã bị bọn người truy đuổi vây
chặt. Con ngựa nàng cỡi đã bị ám khí đánh trúng nằm lăn
xuống mặt tuyết, máu hồng loang đỏ.
Lãnh hồn tiên tử, mắt hạnh tròn xoe, tay lăm lăm Thanh vân
kiếm nhìn đám người vây quanh.
Bọn người này y phục bất đồng, chia thành mấy nhóm đứng vây
xung quanh.
Có thể kể đến trong bọn người này gồm: Song thành tứ tú
người của Hồng ma viện, Sưu hồn sứ giả người của Hoàng thiên
giáo, Ưng thiên hành một trong bát ma nổi tiếng võ lâm và
một bọn 3 người của Hắc thanh phái.
Nhìn cục diện như vậy, cho dù Lãnh hồn tiên tử có chạy đằng
trời cũng không thể thoát.
Tiêu hồn ma nữ cùng Vân Linh và Sử Nguyệt Nga đứng núp cùng
nhau ở phía xa.
Tiêu hồn ma nữ nói nhỏ:
- Bọn người này võ công rất cao. Chúng ta cứ đợi xem cục
diện chuyển biến thế nào rồi mới định liệu.
Vân Linh gật đầu đồng tình. Đưa mắt quan sát địa thế xung
quanh.
(Hết Hồi 6 ... Xin mời đón xem tiếp
Hồi
7) |