Trong căn nhà tranh, trên đỉnh rặng Phong
Lĩnh, ba nữ nhân đang ngồi quây quần bên một chiếc bàn nhỏ.
Bọn họ đang truyền tay nhau xem một bức tượng phật bằng ngọc
bích nhỏ xíu cỡ một bàn tay trẻ em sơ sinh.
Lúc này thiếu nữ bận hồng y đang đưa Bích ngọc phật lên
ngang mày ngắm nghía. Nàng xoay tới, xoay lui bức tượng Phật
mà vẫn không thấy có điều gì khác lạ.
Mỹ nhân sau một hồi xăm soi tìm kiếm, chán nản bỏ Bích ngọc
phật xuống bàn rồi thở dài nói:
- Muội không sao hiểu nổi Bích ngọc phật có kỳ lạ gì ?
Sử Nguyệt Nga cầm Bích ngọc phật lên cười nói:
- Ta đã nói trước với muội. Bích ngọc phật này chỉ là một
vật bình thường thôi, mà muội đâu chịu tin ta.
Mỹ nhân vừa xăm xoi Bích ngọc phật nọ chính là Tiêu Hồn ma
nữ Lý Hồng Loan.
Nàng nghe Sử Nguyệt Nga nói như vậy thì không phục, cãi lại:
- Tỷ tỷ không thể xem thường muội như vậy ? Chuyện về Bích
ngọc phật chắc hẳn là có thật. Có điều muội cần có thời gian
mới khám phá ra.
Sử Nguyệt Nga thấy nàng nọ bướng quá không chịu được liền
quay sang nữ nhân còn lại hỏi:
- Tố Mai tỷ thấy chuyện này thế nào ?
Sử Tố Mai dù sao cũng có kinh nghiệm hơn hai người.
Nàng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Sử Nguyệt Nga mà
lại quay sang Tiêu hồn ma nữ Lý hồng Loan hỏi:
- Tại sao muội lại tin chắc Bích ngọc phật không phải là vật
tầm thường ?
Tiêu hồn ma nữ Lý hồng Loan lúng túng, ấp úng một lúc mới
nói:
- Cái này ..... tiểu muội nghe lỏm được câu chuyện của một
người khác.
- Vậy muội nghe được câu chuyện đó của ai ?
- Đó là một nhà sư to lớn. Muội không biết danh hiệu của y
là gì, tu ở chùa nào.
Sử Tố Mai mỉm cười, lại hỏi :
- Người nói chuyện với y là ai ?
Tiêu hồn ma nữ tươi nét mặt nói lớn:
- Người này thì muội biết. Y gọi là Bát quái thiên di Bạch
thi, cư ngụ ở Cửu Long Sơn.
Sử Tố Mai nhíu mày suy nghĩ. Hình như cái tên Bát quái thiên
di Bạch thi gợi cho nàng một điều gì đó đã xảy ra trong quá
khứ.
Tiêu hồn ma nữ nhận thấy Sử Tố Mai đang bận suy nghĩ, liền
nắm tay Sử Nguyệt Nga kéo ra ngoài.
Hai người bước ra ngoài, nhìn cảnh trời tuyết rơi. Tiêu hồn
ma nữ bỗng nói:
- Vân ca ca sao lâu quá vẫn chưa đến nhỉ ?
Rõ ràng trong lòng thiếu nữ đang ngóng đợi tình quân. Nàng
khơi ra việc này khiến tâm trạng của Sử Nguyệt Nga cũng
không được vui.
Sử nguyệt Nga thở dài nói:
- Chúng ta liệu có giữ được y không ?
Tiêu hồn ma nữ hơi ngạc nhiên hỏi:
- Tỷ nói gì vậy ?
Sử Nguyệt Nga mắt nhìn ra xa chậm rãi nói:
- Vân Linh ca ca bị sao Hồng loan chiếu phải. Trên chốn
giang hồ sẽ không ít mỹ nhân quấn quýt bên chàng. E rằng hai
chị em ta cũng không thể nào khống chế được y.
- Chẳng lẽ chuyện đó thật sao ? Tỷ làm sao lại biết được ?
Sử Nguyệt Nga thở dài:
- Chuyện này tỷ đã được một vị bồ tát sống báo cho biết rồi.
Ban đầu tỷ không tin, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại thấy lời
nói của bà rất ứng nghiệm.
Tiêu hồn ma nữ không dấu được tò mò:
- Tỷ kể cho muội nghe xem vị bồ tát đó nói thế nào ?
- Bồ tát nói tỷ sẽ gặp một phu quân tài cao, học rộng nhưng
lại là kẻ đa mang. Y nhỏ tuổi hơn tỷ và sẽ giúp đỡ tỷ rất
nhiều trong đường đời. Chuyện tình duyên của tỷ sẽ rất tốt
đẹp nếu tỷ biết trân trọng và giữ gìn nó.
- Vậy vị bồ tát đó còn nói điều gì khác không ?
Sử Nguyệt Nga lắc đầu:
- Tỷ cũng không nhớ ra nữa ?
Tiêu hồn ma nữ thở dài nói theo:
- Tỷ muội chúng ta chung một con thuyền. Nếu vị bồ tát đó đã
nói như vậy thì duyên số của muội cũng chẳng khác gì tỷ.
Sử Nguyệt Nga liếc nhìn nàng:
- Muội hối hận ư ?
Tiêu hồn ma nữ đột nhiên mỉm cười nói:
- Muội chẳng việc gì phải hối hận. Mọi việc xảy ra thế nào
cứ để thời gian định đoạt. Hiện tại, muội chỉ cảm thấy rất
vui thôi.
Tiêu hồn ma nữ vừa nói xong thì trước mặt nàng đã có một
bóng người đứng đấy rồi. Tiêu hồn ma nữ nhận ra là ai liền
rú lên mừng rỡ, xông lại lập tức.
Sử Nguyệt Nga nhận ra Vân Linh đã đến thì trong lòng cảm
thấy nhẹ nhỏm. Nàng mỉm cười quay người vào nhà.
Tiêu hồn ma nữ tay nắm tay Vân Linh cười cười nói nói rất
vui vẻ.
Hai người đi dần vào nhà.
Sử Nguyệt Nga giới thiệu vị sư muội Sử Tố Mai với Vân Linh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cả hai đều rất ngạc nhiên
trước chân diện mục của đối phương.
Sử Tố Mai thì không ngờ tình quân của vị sư tỷ khó tính của
mình lại là một thiếu niên anh tuấn và trẻ tuổi đến vậy.
Thật không ngờ sư tỷ sau bao năm lần lữa chọn lựa bây giờ
lại chọn lấy một người nhỏ tuổi hơn mình. Thật không sao
hiểu nổi.
Còn Vân Linh thì cũng không khỏi ngạc nhiên vì sư muội của
Sử Nguyệt Nga lại là một phụ nhân trung niên, lớn tuổi hơn
nàng rất nhiều.
Sử Nguyệt Nga sau khi giới thiệu hai người liền hỏi thăm
tình hình Vân Linh sau khi hai nàng bỏ đi. Vân Linh vội kể
lại mọi chuyện. Chàng dấu đi những tình tiết gây cấn, chỉ
nói sơ qua về việc Lãnh hồn tiên tử không chịu đến đây, chỉ
trả lại Song long bí phổ mà thôi.
Sử Nguyệt Nga được Song long bí phổ của sư môn thì mừng rỡ,
không để ý đến chuyện khác nữa.
Vân Linh sợ ngồi lâu, hai nàng phát hiện ra điều gì lại hỏi
thêm thì rất khó đối phó. Chàng giả đò bị mệt mỏi cần phải
nghỉ ngơi rồi lẩn sang căn ph*ng bên cạnh.
Sử Nguyệt Nga và Sử Tố Mai lần đầu tiên mới được tận mục sở
thị những điều ghi chép trong bí phổ. Hai nàng say sưa chụm
đầu vào nhau đọc ngấu nghiến từng trang sách.
Tiêu hồn ma nữ thì khác.
Nàng không phải cùng sư môn với Sử Nguyệt Nga nên không tiện
xem cùng.
Tiêu hồn ma nữ liền tìm Vân Linh để nói chuyện.
Sau khi nghe Tiêu hồn ma nữ kể về chuyện Bích Ngọc Phật, Vân
Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Chúng ta cần phải tìm Bát quái thiên di Bạch thi để hỏi rõ
chuyện này.
Tiêu hồn ma nữ gật đầu nói:
- Muội cũng nghĩ vậy. Nhưng không hiểu ý của Nguyệt Nga tỷ
ra sao ?
- Chuyện này dễ thôi. Ngày mai chúng ta sẽ hỏi Nga muội việc
này.
Vân Linh nói xong vòng tay ôm vai Tiêu hồn ma nữ kéo vào
lòng.
Tiêu hồn ma nữ đỏ mặt, cự nự:
- Chàng thật không biết thẹn. Người ta còn ở ngoài kia kìa.
Nhưng thật sự trong lòng Tiêu hồn ma nữ rất hạnh phúc.
Nàng cảm thấy cuộc đời nàng chưa bao giờ lại hạnh phúc như
thời gian này.
Không hiểu sao trước mặt Vân Linh, nàng luôn cảm thấy mình
rất nhỏ bé, cần sự che chở của chàng. Nàng ao ước được mãi
gần chàng cho đến hết cuộc đời này.
Vân Linh thấy mỹ nhân không phản đối, liền ôm cứng lấy, hôn
say đắm lên mắt, lên môi.
Hai người im lặng bên nhau, lắng nghe trái tim bồi hồi, từng
nhịp đập rộn ràng.
Vân Linh âu yếm vuốt tóc Tiêu hồn ma nữ khen:
- Tóc của nàng mềm và thơm lắm !
Tiêu hồn ma nữ đầu dụi vào ngực tình quân. Nàng nghe trong
lòng như nở hoa. Đột nhiên, Vân Linh lật ngửa nàng ra, đè
lên mình, đôi môi hôn tới tấp lên cổ, rồi lần xuống vùng
cấm.
Tiêu hồn ma nữ hoảng quá vội đẩy chàng ra ấp úng:
- Vân ca ... không được !
Vân Linh là thiếu niên trẻ tuổi, khí huyết phương cương.
Chàng đã gần gũi người ngọc vài lần, biết được mùi vị của
trái cấm nên làm sao mà dứt ra được.
Vả lại Tiêu hồn ma nữ trong lòng xấu hổ, sợ nói lớn thì
ph*ng bên Sử Nguyệt Nga và sư muội nàng nghe thấy.
Tình huống vi diệu như vậy khiến nàng không thể cản trở nổi
một người đang trơ vơ ngụp lặn trong bể tình như Vân Linh.
Một lúc sau, thân hình Tiêu hồn ma nữ chẳng còn gì để che
đậy nữa.
Vân Linh say đắm hôn và vuốt ve người ngọc.
Chàng không còn hùng hổ như lúc đầu mà trở nên âu yếm nhẹ
nhàng.
Tiêu hồn ma nữ hai tay ôm lấy đầu chàng, đôi môi xinh xắn
đắm đuối trong những nụ hôn bất tận.
Đến lúc này thì không còn gì để cản trở.
Đôi tình nhân run rẩy, say đắm trong cảnh ái ân.
Vân Linh biết mỹ nhân đang trong trạng thái khoái lạc cùng
cực, sợ nàng đánh động mọi người nên môi chàng bịt chặt
miệng nàng bằng những nụ hôn.
Hồi lâu sau, Tiêu hồn ma nữ đã thoả mãn. Nàng nàng dài trên
giường, đôi mắt khép hờ, cảm giác lâng lâng vẫn còn ngự trị
trong từng thớt thịt.
Vân Linh nằm bên cạnh, say đắm vuốt ve thân thể người ngọc.
Đôi nhũ phong mỹ nhân vung tròn, xinh đẹp tuyệt diệu, run
rẩy chuyển động theo từng nhịp thở, da nàng trắng ngần như
tuyết, lấm tấm mồ hôi.
Sau cuộc ái ân, Tiêu hồn ma nữ mặc lại y phục, trở lại ph*ng
mình. Nàng giơ nắm tay đấm nhẹ vào mũi Vân Linh rồi đe doạ:
- Chàng hư lắm ! Lý hồng Loan này không dám gần chàng nữa
đâu.
Sáng hôm sau, Sử Nguyệt Nga say mê Song long kiếm phổ không
chịu ra đi. Nàng đưa Bạch ngọc phật lại cho Vân Linh rồi nói
hai người cứ việc đi Cửu Long Sơn trước. Nàng sẽ sắp xếp mọi
chuyện rồi cùng sư tỷ đến sau.
Vì vậy Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ cùng nhau lên đường.
Tiêu hồn ma nữ đêm qua đe doạ chàng như vậy, nhưng hôm nay
mặt tươi như hoa cùng Vân Linh xuống núi.
Hai người đi được bảy ngày thì Cửu Long Sơn đã ở trước mặt.
Trên đường đi hai ngươi tâm tâm, ý ý tương đắc vô cùng. Tiêu
hồn ma nữ dường như đã lột xác trở thành con người khác hẳn.
Mặt nàng như đang nở hoa, cười nói luôn miệng.
Vân Linh thích thú trước tính cách rất trẻ con của nàng.
Nhưng đôi khi chàng nhận thấy đôi mắt nàng như có ma lực hớp
hồn, giọng cười cũng thế. Dường như nàng có luyện một loại
võ công câu hồn rất tà đạo.
Vân Linh sau mấy ngày quan sát, nhận thấy mình đoán không
sai, liền đem thắc mắc trong lòng ra hỏi:
Tiêu hồn ma nữ cười gượng, đưa mắt nhìn ra xa rồi chỉ tay về
phía tả nói nhỏ:
- Chúng ta ra kia nghĩ ngơi, rồi tiểu muội sẽ kể cho Vân ca
nghe .
Hai người ngồi bên một gốc cây to ở cạnh ven đường không xa.
Tiêu hồn ma nữ, cúi đầu trầm ngâm, rồi bắt đầu kể:
Chuyện của muội thật ra có không ít điều Vân ca chưa từng
được biết, thôi thì nhân dịp này muội kể một phần quá khứ
của muội cho Vân ca nghe.
Khi xưa, lúc muội còn theo sư phụ học nghệ, có một lần muội
tình cờ lạc vào một động thất lạ. Vốn tính tò mò. Muội quyết
định tìm kiếm xem có y thư, hay bí quyết gì được dấu trong
động không ?
Thời may, sau một hồi tìm kiếm muội phát hiện trong một
ngách đá phía trong động có một hộp gỗ nhỏ. Muội quyết định
mở ra xem thì thấy có một quyển sách mỏng bằng da dê, bên
trong còn có một hoàn thuốc màu đỏ như máu.
Muội đọc trong quyển sách thấy nói về những điều rất kỳ lạ,
muội không hiểu gì cả. Ban đầu muội định nhờ sư phụ chỉ điểm
xem đây là môn võ công gì, nhưng sau muội nghĩ tự mình phải
luyện tập thử xem sao, rồi sẽ báo cho sư phụ biết để sư phụ
mừng.
Thấy trong sách nói đến việc luyện công phu này phải uống
viên thuốc đỏ kia. Muội quyết định uống ngay rồi bắt đầu
luyện công.
Thời gian trôi mau, một hôm đột nhiên sư phụ muội phát hiện
ra hành vi của muội có chút kỳ bí. Người căn vặn mọi chuyện.
Đến lúc này công phu của muội cũng đã thành tựu, muội liền
đem bí kíp nọ trao lại cho sư phụ.
Không ngờ, sư phụ sau khi xem xong bí kíp, nổi giận lôi
đình, vận công xé tan bí kíp ra làm muôn mảng. Người thét đệ
tử quỳ xuống chịu tội.
Lúc đó muội nào biết tại sao sư phụ lại hành động kỳ lạ như
thế, nhưng trong lòng không phục, muội oà khóc kể lể mọi sự.
Sư phụ vốn rất thương muội. Người thở dài rồi gọi muội lại
bên mình, hỏi:
- Con có biết bí kíp đó là gì không ?
Muội lắc đầu rồi tò mò hỏi sư phụ về quyển sách nọ. Nghe sư
phụ kể thì quyển sách này là bí kíp dạy một môn công phu tà
phái gọi là “Lạc phách, câu hồn tiếu”. Môn công phu này chỉ
có nữ nhân mới luyện được và dùng để câu hồn các nam nhân
trong thiên hạ.
Nếu chịu khó luyện tập thì còn có tác dụng giữ gìn tuổi
xuân, càng ngày càng xinh đẹp.
Nhưng công phu này có một điểm yếu hại rất ghê gớm, chính vì
thế mà sư phụ muội mới nổi giận lôi đình bắt muội phải chịu
tội.
Vân Linh càng nghe càng thấy ly kỳ, hứng thú. Chàng giục:
- Muội nói xem, điểm yếu hại của nó là gì ?
Tiêu hồn ma nữ, cười nụ, đôi mắt nhìn có tia sáng chiếu rọi
vào mặt chàng.
Vân Linh giật mình kinh hoảng, bất giác trái tim đập mạnh,
khuôn mặt đỏ bừng.
Tiêu hồn ma nữ thấy tình lang như vậy, khẽ cười lên một
tiếng trong trẻo nói:
- Vân ca đã nhận thấy yếu hại của môn công phu này chưa ?
Vân Linh gật đầu.
- Không ngờ ma pháp “Lạc phách, câu hồn tiếu” của muội lợi
hại như vậy.
Tiêu hồn ma nữ cúi đầu thở dài:
- Thật sự yếu hại của “Lạc phách, câu hồn tiếu” chính là làm
cho người luyện nó rơi vào ma đạo, không thể nào kiềm chế
được bản tánh.
Vân Linh giật mình. Chàng đã nghiên cứu y thư nhiều năm nên
cũng biết có một số mộn công phu làm cho thần trí người
luyện nó đảo điên. Đây gọi là đại nguy nan đối với người
luyện võ công.
Vân Linh vội hỏi:
- “Lạc phách, câu hồn tiếu” làm cho người luyện nó bị mất
bản tính như thế nào ?
Tiêu hồn ma nữ nói giọng yếu ớt:
- Nữ nhân luyện môn công phu này, sau một thời gian thì Hồng
tụ dâm dược sẽ đi vào kinh kỳ bát mạch. Nữ nhân sẽ trở thành
dâm nữ, dùng công phu tà đạo để thu hút hết thảy mọi nam
nhân đến với mình.
Vân Linh thất kinh, trợn tròn đôi mắt nhìn vào khuôn mặt
Tiêu hồn ma nữ.
Tiêu hồn ma nữ đôi mắt ráo hoảng nói:
- Muội đã lâu không dùng đến công phu tà đạo ấy. Nhưng vì
chót đã luyện nên thỉnh thoảng tự nó cũng phát nên. Tình
trạng này từ lúc luyện công đến nay chưa hề gặp phải. Chẳng
lẽ do muội trúng phải dâm dược của gã Hồ thiên hành nên tình
trạng mới diễn biến xấu nhanh như vậy.
Vân Linh lo ngại vội đưa tay nắm lấy mạch môn của nàng để
kiểm chứng. Chàng thấy mạch đập của nàng nhanh hơn bình
thường một chút, còn ngoài ra không thấy có dấu hiệu gì
khác.
Tiêu hồn ma nữ nhìn vào khuôn mặt Vân Linh lo lắng hỏi:
- Vân ca có phát hiện ra điều gì không ?
Vân Linh lắc đầu.
Chàng nhìn vào mặt nàng, nghiêm nghị hỏi:
- Muội nhớ lại xem những khác lạ trong người muội gần đây
như thế nào ?
Tiêu hồn ma nữ cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên khuôn mặt nàng
ửng hồng lên đưa mắt ngó chàng thì thào:
- Muội đôi lúc thấy trong người bức rức, chỉ muốn được gần
gũi chàng mà thôi.
Vân Linh nhìn sững Tiêu hồn ma nữ.
Bảy ngày qua, hai người đi bên nhau nhưng chuyện ái ân chưa
từng thực hiện. Rõ ràng tiêu hồn ma nữ đang bị dâm dược hành
hạ. Có điều dâm dược này không tác động mạnh mẽ làm người ta
phải đòi hỏi xác thịt ngay tắp tự, nhưng nó ngấm ngầm làm
cho nữ nhân thèm muốn ái ân.
Nếu chuyện này kéo dài thì nữ nhân sẽ không thể kiềm chế
được nữa, lúc ấy tất phải giao hoan với nam nhân để quân
bình âm dương.
Vân Linh nghĩ ra điều này thì vừa thương vừa buồn.
Nếu Tiêu hồn ma nữ mà không gặp được chàng thì chỉ trong
vòng một năm nữa nàng sẽ trở thành dâm nữ bại hoại trong
giang hồ.
Trời đã về chiều. Vân Linh kéo tay Tiêu hồn ma nữ tìm kiếm
một hang đá gần đó để trú ngụ.
Trời tối, sau khi ăn uống xong. Vân Linh ôm lấy mỹ nhân vào
lòng rồi dìu nàng vào giấc mộng vu sơn.
Chàng nhận thấy mỹ nhân háo hức hơn hẳn ngày thường, và đòi
hỏi cũng rất dữ dội.
Cuộc vu sơn kéo dài đến cuối canh ba mới xong.
Tiêu hồn ma nữ thoả mãn, nhắm mắt nằm dài bên cạnh tình
quân.
Vân Linh ngồi dậy suy nghĩ.
Chàng vốn trước đây chỉ chú trọng đến võ công, còn coi nhẹ
những thủ thuật tà đạo trên giang hồ, nhất là các loại dâm
dược.
Hiện tại, tình trạng của Tiêu hồn ma nữ làm cho chàng phải
bận tâm. Chàng muốn quay lại Âm thiên cốc để đọc thêm y thư
tìm cách giải quyết việc này. Vân Lĩnh nghĩ bụng sau chuyến
đi này sẽ dẫn nàng về Âm thiên cốc.
Tiêu hồn ma nữ mở mắt thì thào:
- Vân ca ! Chàng chưa ngủ sao ?
Vân Linh nghe vậy liền nằm xuống, âu yếm nói:
- Muội hãy ngủ đi !
Tiêu hồn ma nữ mỉm cười, quàng tay ôm lấy cổ chàng, mặt úp
vào lòng chàng, nói nhỏ:
- Muội không muốn Vân ca rời xa muội đâu.
Vân Linh vỗ nhẹ tấm lưng thon nhỏ:
- Muội muội yên tâm. Vân ca luôn ở bên muội mà.
Rạng sáng hôm sau, Tiêu hồn ma nữ xấu hổ đến đỏ bừng mặt khi
phát hiện bản thân lõa thể nằm trong hang đá. Trên mình nàng
chỉ có tấm áo choàng khoác hờ không đủ che đậy toàn bộ thân
hình mỹ nhân.
Tiêu hồn ma nữ mặc vội y phục bước ra ngoài hang. Nàng thấy
Vân Linh đang ngồi nướng một con thỏ bên bếp lửa hồng thì xà
lại bên cạnh, nũng nịu nói:
- Thơm quá ! Vân ca cho muội ăn với !
Vân Linh cười cười nhìn nàng rồi xé thịt thỏ ra làm đôi đưa
cho Tiêu hồn ma nữ một nửa.
Tiêu hồn ma nữ không khách khí, cầm lấy ăn luôn.
Xong xuôi, hai người lại tiếp tục lên đường. Tiêu hồn ma nữ
đối với Vân Linh ngày càng âu yếm. Nàng đem mọi sự biết được
trong võ lâm kể lại cho chàng.
Hai người đi được nửa ngày thì đã đến chân núi Cửu Long sơn.
Tiêu hồn ma nữ nhìn cảnh núi non trước mắt đã có chút khởi
sắc sang xuân thì rất vui, nhảy lên một phiến đá nói lớn:
- Chúng ta nghĩ ở đây một chút đã, rồi sẽ lên núi sau.
Vân Linh thấy trời vẫn còn đang nắng nên thấy cũng có lý
liền ngồi lại.
Hai người lấy lương khô ra ăn.
Tiêu hồn ma nữ hỏi:
- Vân ca có biết lão Bát quái thiên di Bạch thi ngụ ở núi
nào không ?
Vân Linh lắc đầu.
Tiêu hồn ma nữ nói:
- Núi này có tên gọi là Cửu long sơn vì gồm có 9 ngọn núi
xếp gần nhau và tạo nên hình dáng một con rồng nằm. Trong 9
ngọn núi thì có ngọn núi cao nhất nằm ở phía Nam có tên gọi
là Cửu đầu sơn. Đây là nơi hung hiểm và khó đến nhất, cũng
chính là nơi lão già Bát quái thiên di Bạch thi cư ngụ.
Chúng ta muốn đến được đó cũng phải mất khoảng hai ngày
trời, vì vậy mọi việc không cần phải hấp tấp, cứ từ từ mà đi
thôi.
Hai người đêm đó, ngủ tạm trong một hang đá nhỏ. Từ ngày
biết Tiêu hồn ma nữ bị dâm dược hành hạ, Vân Linh không còn
e ngại chuyện ái ân cùng nàng. Bởi chàng biết việc ái ân sẽ
giúp cho thần trí của Tiêu hồn ma nữ không bị xâm hại. Chờ
đến lúc chàng tìm ra cách giải được dâm dược trong nội thể
nàng thì cách duy nhất còn lại là cùng nàng ái ân để quân
bình âm dương.
Cũng vì việc này mà tình cảm của hai người trở nên vô cùng
gắn bó.
Tiêu hồn ma nữ không biết rõ nội tình ẩn chứa đằng sau những
cuộc giao hoan cuồng nhiệt. Nàng chỉ cảm thấy được tình quân
chìu chuộng, âu yếm và rất lấy làm thõa mãn sau những cuộc
ái ân.
Đêm nay cũng vậy. Tiêu hồn ma nữ sau khi thoả mãn dục tình,
nằm lăn ra ngủ.
Vân Linh dùng áo choàng đắp lên thân mình người ngọc rồi
nhắm mắt điều tức. Chàng phát hiện nội lực chàng suy giảm đi
một chút sau hai đêm cùng nàng ái ân.
Vân Linh đưa tay bắt mạch Tiêu hồn ma nữ thì thấy chân khí
nàng mạnh hơn lúc trước. Rõ ràng trong khi giao hoan, Tiêu
hồn ma nữ đã hút bớt nguyên khí của chàng.
Vân Linh thở dài, thầm nghĩ:
- Tình hình này cho thấy “Lạc phách, tiêu hồn tiếu” đã bắt
đầu hoành hành. Tiêu hồn ma nữ càng ái ân nhiều thì nội lực
của nàng sẽ càng trở nên cao hơn. Nàng sẽ hút chân nguyên
của đối phương để nâng cao nội lực cho bản thân. Thật không
ngờ môn công phu này quả nhiên hết sức tà đạo, không thể
tưởng tượng ra được.
Vân Linh suy nghĩ chỉ có cách bế tinh trong lúc giao hoan,
thì nguyên khí của chàng mới không bị mất. Nhưng việc này
không phải dễ, vì lúc ái ân Tiêu hồn ma nữ rất cuồng loạn.
Nàng liên tiếp kích thích đối phương, nhấn chìm họ trong
vòng xoáy ái ân. Vả lại, thân hình Tiêu hồn ma nữ vô cùng
khuyến rũ, từ người nàng thường toả ra một mùi u hương cuốn
hút nam nhân trong lúc giao hoan làm cho người đó có muốn
giữ cũng không giữ được phải trao tất cả cho nàng.
May mà nội lực của Vân Linh rất cao. Chàng lại luyện tập nội
công bằng một phương pháp kỳ lạ là hút nguyên thần của cây
cỏ. Chính vì lẽ đó chàng mới không bị mất hết nguyên khí khi
ái ân cùng mỹ nhân.
Tuy nhiên, bản thân chàng hiện cũng đã bị tổn hại. Vân Linh
suy nghĩ bí pháp trong quyển sách kỳ bí mà nhờ nó chàng đã
có một nội lực như ngày này. Vân Linh nghĩ mãi không thấy
đâu đường lối để giải quyết. Chàng bước nhẹ ra ngoài hang
nhìn cảnh trời đêm.
Một vài cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh làm Vân Linh trở
nên tỉnh táo. Chàng nhìn thấy một cây cổ thụ rất to mọc gần
vách núi liền phi thân lại gần.
Vân Linh ngồi thụp xuống bên cạnh gốc cây rồi vận nội công
thu hút nguyên thần của nó.
Một lúc sau, trên đầu chàng bốc lên một làn hơi trắng xoá.
Vân Linh kinh ngạc thu hồi chân khí thầm nghĩ:
- Lạ thật ! Sao bây giờ công phu của ta lại tiến nhanh như
vậy ? Mới chỉ ngồi chưa đến một khắc mà đã thu hồi được một
lượng nguyên thần cực đại so với trước đây. Chẳng lẽ việc
chung đ.ng cùng Tiêu hồn mỹ nhân đã góp phần vào việc này
sao ?
Việc này hiển nhiên là khó hiểu, bởi vì muốn thu hút được
nguyên thần của cây cỏ hoá nhập vào người để gia tăng nội
lực thì bản thân người luyện phải trải qua hai quá trình.
Đầu tiên, người đó phải hút được nguyên thần của cây cỏ đưa
vào nội thể, sau đó mới dùng công phu hóa hợp nguyên thần đó
trở thành nội lực của bản thân. Công việc này đòi hỏi tốn
khá nhiều thời gian và mỗi lần thực hiện chỉ có thể làm từ
từ, không được tham lam hút nguyên thần của thiên nhiên quá
nhiều, trong khi nội thể không hóa giải kịp thì tất bị
thương tổn cực trọng.
Nhưng hôm nay quá trình thực hiện này lại hoàn toàn khác
hẳn. Vân Linh vừa đưa nguyên thần của cây cỏ vào người thì
đột nhiên nguyên thần đó hóa nhập ngay vào trong nội thể
chàng. Việc này khiến chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vân Linh không dám tin chắc vội ngồi xuống một thân cây khác
làm lại từ đầu.
Giống như lần trước, trên đầu chàng nhanh chóng bốc lên
những làn hơi trắng dầy đặc và tụ lại trên đỉnh đầu chàng.
Vân Linh xả công, đôi mắt mở ra chiếu hàn quang sáng rực.
Qủa nhiên không còn nghi ngờ gì nữa. Nội lực của chàng đã
thăng tiến một cách khủng khiếp. Vân Linh nhìn lại cây cổ
thụ vừa rồi thì thấy cành lá đã trở nên khô héo một cách
nhanh chóng.
Chàng đưa mắt nhìn xung quanh thấy quang cảnh sáng rực lên.
Mọi vật trong khoảng cách mười trượng chàng đều thấy rất rõ.
Không chỉ có vậy, thính nhĩ của chàng cũng đã thăng tiến
đáng kể. Chàng có thể nghe được tiếng lá rơi từ một khoảng
cách hơn 100 trượng.
Vân Linh hơi nhíu mày kinh ngạc vì nhận thấy có tiếng chưởng
phong giao nhau ở đằng xa. Theo chàng nhận định khoảng cách
từ chỗ chàng đến nơi đó cũng gần 1 dặm. Vân Linh quay vào
đánh thức Tiêu hồn ma nữ dậy.
Tiêu hồn ma nữ nghe nói có đánh nhau liền phấn khích lên,
vội vàng mặc lại y phục.
Vân Linh quay ra ngoài đứng đợi.
Hai người nương theo bóng trăng phi thân về phía trước.
Tiêu hồn ma nữ thân thể phơi phới, cước trình lướt đi rất
nhanh. Nàng kinh ngạc không hiểu tại sao mình lại đột nhiên
trở nên khoẻ mạnh như vậy.
Nhưng đấu trường đã hiện ra trước mắt. Hai người im lặng,
chọn lấy một góc khuất nhìn vào cuộc đấu.
Tiêu hồn ma nữ đột nhiên bấm tay Vân Linh nói nhỏ:
- Lão sư thân hình to mập kia chính là người đã nói về
chuyện Bích ngọc Phật đó.
Vân Linh vội chăm chú nhìn lão thì thấy người này thân hình
to lớn, khuôn mặt chẳng có chút gì biểu hiện là của một nhà
sư đạo hạnh, lão đang cầm cây thiền trượng to lớn đánh nhau
với một nữ nhân trung niên.
Nữ nhân này thân pháp nhanh nhẹn, chưởng ảnh trùng trùng.
Hai tay bà ta không cầm binh khí nhưng lại giao đấu gần như
cầm đồng với lão sư.
Hai người không biết đánh nhau đã bao lâu, nhưng rõ ràng lão
sư có vẻ đã kém thế nữ nhân trung niên nọ.
Đang đánh hăng, đột nhiên lão sư buông rơi thiền trượng nói
lớn:
- Nữ thí chủ cứ giết luôn bần đạo đi thì hơn, khỏi phải đánh
nhau cho mệt !
Trung niên nữ nhân cười lạnh lùng:
- Lão trọc! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao ?
Lão sư hai mắt nhắm nghiền nói lớn:
- Bần đạo có lỗi, chết không hối tiếc, nhưng việc đã hứa với
thí chủ cũng đã có chút tiến triển. Bây giờ, thí chủ giết
bần đạo đi thì trên đời còn ai biết việc này nữa.
Trung niên nữ nhân cười nhạt:
- Hay thật ! Ngươi lại dám doạ nạt ta sao ?
Lão sư nhíu mày thở dài:
- Lão tăng khi xưa nhất thời hồ đồ, không làm cẩn thận nên
giờ đây mới gặp phải tai ách này.
Trung niên nữ nhân nói lớn:
- Lão đã biết vậy, tại sao suốt mấy mươi năm nay không chịu
ra công tìm kiếm. Bây giờ, còn nói gì nữa.
- Bần đạo thật cũng đã khổ công hết sức, nhưng không làm sao
tìm ra tung tích của lệnh ái. Vừa rồi, lão đã hỏi thăm một
người bạn già, nhờ lão bói cho một quẻ thì được biết hiện
tại lệnh ái vẫn khoẻ và hai người sắp gặp lại nhau.
Trung niên nữ nhân cười thê thiết:
- Vương thiên Ngọc ơi là Vương thiên ngọc ! Sao ngươi ngu
muội giao con cho một lão tăng hồ đồ thế này. Mi mất con
cũng là đáng lắm rồi! Trời ơi là trời !
Trung niên nữ nhân đột nhiên ôm mặt khóc rưng rức. Hẳn nhiên
trong lòng bà ta đau đớn cực độ.
Lão tăng hối hận đến không dám ngẫng đầu nhìn lên.
Một lúc sau, thấy trung niên nữ nhân khóc thảm quá, lão mới
giằng cây thiền trượng xuống đất nói lớn:
- Thí chủ đã không tin bần tăng thì cũng phải nể người bạn
của bần tăng. Y được thiên hạ đặt cho danh hiệu “Bát quái
thiên di” đủ biết là người tinh thông càn khôn, trời đất như
thế nào rồi. Y đã nói chuyện đó hiển nhiên là sự thật. Chỉ
cần thí chủ chịu khó chờ đợi thêm một năm nữa. Nếu đến lúc
ấy mà lệnh ái vẫn chưa tìm lại được thì cứ chặt đầu lão tăng
đi là xong.
Trung niên nữ nhân ngưng khóc nhìn lão tăng một lúc rồi thở
dài:
- Thôi được ! Lão cứ đi đi, ta không làm khó lão nữa. Nếu
một năm sau mẹ con ta không gặp được nhau thì cũng là số
trời, ta biết làm sao hơn.
Lão tăng nghe trung niên nữ nhân nói như vậy thì xấu hỗ quay
người đi luôn.
Lão tăng vừa đi thì từ chỗ khuất hai người một nam, một nữ
tiến ra.
Trung niên nữ nhân kinh ngạc nhìn hai người.
Vân Linh từ lúc nghe câu chuyện của lão tăng và trung niên
nữ nhân nọ đã đoán ra một vài phần. Chàng muốn kiểm chứng
lại suy đoán của mình nên đã kéo Tiêu hồn ma nữ ra gặp trung
niên nữ nhân.
Tiêu hồn ma nữ cung tay cúi chào trung niên nữ nhân rồi nói:
- Vừa rồi, chúng vãn bối có nghe được câu chuyện của tiền
bối và lão tăng. Xin hỏi tiền bối lệnh ái có đặc điểm gì để
nhận dạng không ?
Trung niên phụ nhân thở dài :
- Các ngươi còn nhỏ tuổi, biết gì về chuyện này.
Vân Linh nói:
- Tiền bối chớ nên coi thường như vậy ? Biết đâu điều mà lão
tăng không làm được thì bọn vãn bối lại làm được thì sao ?
Xin tiền bối hãy kể lại tình huống sự việc ra sao ? Lệnh ái
làm sao lại bị thất lạc ? Bọn vãn bối nếu giúp được việc gì
quyết không từ chối.
Trung niên nữ nhân thấy hai người trẻ tuổi xinh đẹp lạ
thường, lại ăn nói nhỏ nhẹ, tỏ ra quan tâm đến việc của mình
thì chợt có cảm tình. Bà chỉ một phiến đá gần đó nói:
- Chúng ta hãy ngồi xuống kia. Ta sẽ kể lại cho các ngươi
nghe.
Rồi trung niên nữ nhân kể lại mọi việc.
Bà tên là Vương Thế Ngọc, một nữ hiệp ở Tế Nam. Năm 25 tuổi
bà kết duyên với một nam nhân anh tuấn, võ công cao cường là
Quân tử kiếm Dương Ngộ Xuân. Hai người rút khỏi giang hồ kéo
nhau về sống dưới chân núi Thiết Sơn. Mấy năm sau, Vương Thế
Ngọc hạ sinh được một nữ hài tử đặt tên là Hà Cầm. Hai người
an hưởng hạnh phúc được khoảng 8 năm thì một hôm đột nhiên
xảy ra kinh biến.
Cả nhà bị địch truy đuổi phải kéo nhau chạy trốn. Trên đường
đi Quân tử kiếm Dương Ngộ Xuân vì phải ở lại chặn đánh địch
nhân để hai mẹ con chạy thoát mà bị giết chết. Vương Thế
Ngọc vai cõng con thơ chạy thục mạng. May sao bà gặp được
một lão tăng ở ven đường liền ký thác con thơ cho lão với hy
vọng nhờ đó mà con mình thoát nạn.
Mình mang 5 vết kiếm thương. Vương thế Ngọc cố hết sức tàn
chạy vào vùng rừng sâu. Bà đi mãi, đi mãi cho đến lúc kiệt
sức ngất xỉu trong rừng.
Nhờ trời, bà được một vị dị nhân tình cờ đi ngang cứu khỏi
chết, lại còn truyền thụ cho mấy môn công phu tuyệt dị.
Năm năm sau bà xuất sơn tìm con và tung tích cừu nhân. Nhưng
mọi việc không được như nguyện. Cừu nhân thì chẳng thấy đâu,
còn lão tăng năm xưa được bà gửi lại con thơ bây giờ mới tìm
ra được.
Lão tăng này nhận được đứa con gái nhỏ thì không nuôi nấng
mà gửi lại trong Am một vị ni cô. Nhưng về sau vị ni cô đã
chuyển đi nơi khác nên đứa nhỏ không biết ở đâu mà tìm.
Tiêu hồn ma nữ nghe đến đây liền thắc mắc:
- Tiền bối giao nhi nữ lại cho lão tăng sao không để lại ký
hiệu gì để sau này còn nhận lại con ?
Nữ nhân trung niên thở dài:
- Ta thật sự trong lúc quấn quýt chỉ mong sao gửi được con
thơ cho nhà sư để trách tai kiếp cho nó, đâu còn nhớ được
chuyện gì.
- Vậy tiền bối định dùng cách chi để tìm con ?
Nữ nhân trầm ngâm:
- Ta chỉ hy vọng nhi nữ trong lúc loạn lạc chạy theo lão
tăng, vẫn còn giữ lại được Bích ngọc Phật. Nếu còn Bích ngọc
phật thì việc tìm con sẽ dễ dàng hơn.
Tiêu hồn ma nữ xúc động hỏi:
- Vậy bích ngọc phật của lệnh ái có điểm nào đặc biệt không
?
Nữ nhân nói:
- Bích ngọc Phật này vốn là quà tặng của ta cho nó lúc tròn
5 tuổi. Ngọc phật chỉ nhỏ bàn tay trẻ con nên Hà Cầm rất
thích, thường hay mang theo bên mình.
Vân Linh thận trọng hỏi:
- Trong thiên hạ liệu có người nào khác có Bích ngọc Phật
giống như vậy không ?
Nữ nhân lắc đầu:
- Không thể có. Vì ngọc phật này vốn là đồ gia bảo của bên
họ nhà ta, không người nào có thể làm giả được.
Tiêu hồn ma nữ nghe vậy liền đưa mắt, ý nhị nhìn Vân Linh.
Trung niên nữ nhân thấy hành động hai người kỳ lạ thì sinh
nghi. Bà ta chợt nghĩ không hiểu vì sao đôi thiếu niên nam
nữ này lại cứ chú tâm hỏi về Bích ngọc phật như vậy.
Vân Linh đặt bọc hành lý xuống rồi mở ra.
Trung niên nữ nhân kinh ngạc, há hốc mồm.
Trước mặt bà chính là Bích ngọc phật đã bị thất lạc lâu nay.
Trung niên nữ nhân vội vàng cầm Bích ngọc phật đưa lên ngắm
nghía.
Một lúc sau, bà để Bích ngọc Phật xuống, trầm giọng hỏi:
- Bích ngọc phật này ở đâu mà có ?
Vân Linh đưa mắt nhìn bà. Chàng nhận thấy giữa nữ nhân trung
niên và Sử Nguyệt Nga có những nét tương đồng trên khuôn
mặt. Rõ ràng họ là hai mẹ con, không thể sai chạy.
Tiêu hồn ma nữ mỉm cười nói:
- Bích ngọc phật này vốn là của sư tỷ vãn bối. Theo như lời
kể của tiền bối thì y rất có thể là lệnh ái của tiền bối đã
bị thất lạc bao lâu nay.
Trung niên nữ nhân toàn thân chấn động. Bà vội nắm lấy tay
Tiêu hồn ma nữ hỏi vội:
- Sư tỷ của cô nương hiện nay ở đâu ? Ta có thể gặp được
không ?
Tiêu hồn ma nữ cười nói:
- Hiện tại, y đang trên đường đến đây. Nếu tiền bối không
bận việc gì thì chúng ta có thể ngồi chờ.
Trung niên nữ nhân đôi mắt đỏ hoe, thốt lên mấy tiếng:
- Nhờ trời ! Bây giờ ta đã có thể gặp được con rồi !
Ba người tìm một chỗ ngụ tạm. Trong thời gian này Vương phu
nhân đã hỏi rất nhiều về hình dáng cũng như tính cách của Sử
Nguyệt Nga, về xuất thân của nàng và hiển nhiên cả về tình
trạng của nàng hiện nay ra sao.
Vân Linh không muốn dấu mối quan hệ giữa chàng và Sử Nguyệt
Nga. Nhưng chàng nghĩ cứ để Sử Nguyệt Nga đến đây nhận rõ
thân thế của mình, rồi lúc đó mới nói rõ quan hệ giữa hai
người cũng không muộn.
Một ngày trôi qua, Vương phu nhân nóng ruột không chịu được.
Bà giục hai người chuyển địa điểm chờ đợi ra ngọn núi phía
ngoài cùng.
Vân Linh và Tiêu hồn mỹ nhân đành phải nghe theo. Hai người
thủng thẳng đi về phía trước trong khi Vương phu nhân đã
chạy đi mất dạng từ hồi nào rồi.
Tiêu hồn ma nữ bật cười nói:
- Vân ca ! Muội thấy mẫu thân của Nguyệt Nga tỷ tính tình
thật là nóng nảy. Chúng ta mà đi theo bà ta thì thể nào cũng
mệt cho mà xem.
Vân Linh âu yếm nhìn nàng:
- Chúng ta với Vương phu nhân hoàn cảnh khác nhau. Muội
không ở hoàn cảnh đó nên mới nói như thế. Gỉa dụ như ta và
muội lâu ngày không gặp lại nhau. Bây giờ biết tin của ta
liệu muội có sốt sắng như Vương phu nhân hay không ?
Tiêu hồn ma nữ ngưng cười, giơ tay bịt miệng Vân Linh lại:
- Chàng đừng nói gỡ như vậy. Muội và Vân ca nhất quyết không
rời xa đâu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã lên đến
đỉnh núi.
Tiêu hồn ma nữ đưa tay chỉ ngọn núi phía xa:
- Vân ca ! Chúng ta sắp đến nơi rồi !
Vân Linh nhìn về ngọn núi ngoài cùng trong dãy Cửu Long sơn.
Chàng chợt phát hiện những bóng người đang chuyển động trên
ngọn núi đó.
Vân Linh vội lên tiếng:
- Ở bên kia có chuyện rồi ! Chúng ta mau đến xem.
Hai người phi thân chạy vội hướng về phía đỉnh núi bên kia.
Đến lưng chừng núi đã nghe tiếng quát tháo ầm ĩ, tiếng
chưởng phong và vũ khí chạm nhau.
Hai người tìm một chỗ thuận tiện đưa mắt nhìn lên.
Trên đỉnh núi Sử Nguyệt Nga đang đấu với một người mặc như
xác chết, tay sử một thanh đại đao to lớn.
Vân Linh nhận ra người này chính là Xác y nhân Bạch ma
thường, một kẻ giết người không biết gớm tay.
Bên kia, Sử Tố Mai đã múa song kiếm đấu với Thiết phiến thư
sinh.
Tiếng quát tháo ầm ĩ xuất phát từ cặp đấu thứ ba. Đó là cuộc
đấu của hai gã khổng lồ Đại thành Bưu và Tiểu Thành Bưu đang
đánh với Vương phu nhân.
Vân Linh liếc nhìn trận đấu thì thấy Sử Nguyệt Nga đã bị
trúng thương ở một bên vai. Nàng đang cố gắng cầm cự với Xác
y nhân Bạch ma thường, nhưng tình trạng rất nguy kịch.
Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan rời khỏi chỗ nấp lướt nhanh đến,
xông vào cuộc chiến.
Nàng nhắm ngay người Xác y nhân Bạch ma thường đánh ngay một
đòn Khổng thiên thằng.
Bạch ma thường đang thắng thế, đột nhiên thấy người xuất
hiện tấn công mình. Lão hoàn đại đao trở về đỡ lấy đầu ngọn
Khổng thiên thằng.
Tiêu hồn ma nữ cười khan, cánh tay chớp động, khổng thiên
thằng đã như con linh xà cuộn lấy cánh tay cầm đao của đối
phương.
Bạch ma thường, vội đảo người né tránh, lão nhận ra đối
phương là ai liền quát lớn:
- Tiêu hồn ma nữ ! Ngươi tại sao lại kiếm chuyện với ta ?
Tiêu hồn ma nữ cười khanh khách, nói lớn:
- Ta thích kiếm chuyện với ngươi đấy. Ngươi làm gì ta ?
Nàng vung khổng thiên thằng lên tấn công đối phương tới tấp.
Xác y nhân Bạch ma thường tay cầm đại đao che phủ toàn thân,
đao pháp nhanh nhẹn và kín đáo làm cho Tiêu hồn ma nữ dù tấn
công tới tấp cũng chưa làm gì được lão.
Hai người đánh với nhau ác liệt.
Sử Nguyệt Nga nhân cơ hội này vội điểm huyệt cầm máu và nghĩ
ngơi lấy lại sức lực.
Nàng liếc nhìn xung quanh thì thấy một phụ nhân đang đánh
nhau rất ác liệt với hai anh em Thành Bưu.
Phụ nhân chỉ sử dụng đôi tay không mà có thể giao đấu không
chút khoan nhượng với hai gã khổng lồ, tay cầm vũ khí thì
thật không thể ngờ được.
Sử Nguyệt Nga nhìn quanh, không thấy Vân Linh thì ngạc nhiên
vô cùng.
Vốn dĩ Tiêu hồn ma nữ và Vân Linh cùng đi với nhau, sao bây
giờ chỉ có một mình Tiêu hồn ma nữ ở nơi này, còn Vân Linh
đâu ?
Bỗng nhiên, có một tiếng quát thanh tao nổi lên, rồi ầm một
tiếng dữ dội.
Tiêu hồn ma nữ và và Xác y nhân Bạch ma thường vừa giao nhau
một chưởng mãnh liệt.
Hai người đứng sững giữa đương trường, không ai kém ai.
Sử Nguyệt Nga kinh ngạc không ngờ nội lực của Tiêu hồn ma nữ
lại cao như vậy.
Còn Tiêu hồn ma nữ cũng chẳng tưởng tượng ra được tại sao
nội công của mình lại đột nhiên thăng tiến dường này.
Nhưng sự thực đã diễn ra. Tiêu hồn ma nữ tinh thần phấn
chấn, quát lên một tiếng xông lại.
Bạch ma thường bình sinh vẫn tự phụ, không ngờ hôm nay đấu
với một con nhãi thuộc hàng hậu bối mà cũng không thắng nổi.
Lão nổi xung, hàm râu rung động vung chưởng ra đón đỡ luôn
chưởng thế của Tiêu hồn ma nữ đánh tới.
Một tiếng ầm nữa lại nổi lên.
Thân hình Tiêu hồn ma nữ lùi lại ba bước, trong khi Xác y
nhân Bạch ma thường cũng lão đảo trượt dài thân ảnh.
Hai người một chưởng giao nhau, đều bị nội thương.
Cả hai đều vội nhắm mắt điều hoà khí huyết.
Đột nhiên từ đằng xa có tiếng huyên náo.
Một đoàn người đang phi thân lên núi.
Đi đầu là hai lão ma Ảnh hồn thủ và Ưng thiên hành.(Hết Hồi
8 ... Xin mời đón xem tiếp
Hồi
9) |