Nói về Miêu Thiên Tường đang truy tung theo
dấu vết của kẻ ẩn tàng bí ẩn. Thực tế, tuy chưa tìm ra tung
tích kẻ đó nhưng trong thâm tâm bà ta đã rất kinh nghi về
phép thuật ẩn thân của kẻ bí ẩn kia. Chuyện đó cũng là tất
yếu, bởi lẽ công phu do Lạc Băng Băng học được vốn đã bị
thất truyền từ lâu. Vậy thì Miêu Thiên Tường không biết được
mà phát sinh kinh ngạc cũng là lẽ thường.
Miêu Thiên Tường lúc này càng lúc càng tiến gần đối phương,
thế nhưng Lạc Băng Băng thì lại không hề phát giác ra sự
nguy hiểm. Nàng ỷ vào công phu dò thám, ẩn thân lợi hại của
U hồn thân pháp nên căn bản cũng quá mức coi thường đối
phương.
Đúng thực tế, với công phu của nàng thì đến cả Vân Linh võ
công lợi hại là vậy mà không vận Vô hình thần công lên thì
cũng vô phương phát hiện ra nàng thì những kẻ khác làm cách
nào mà truy tìm nàng được. Thế nhưng, lúc này đối thủ của
nàng lại là một cao thủ dụng vật cực kỳ lợi hại là Miêu
Thiên Tường.
Hiện tại, Miêu Thiên Tường tuy không thể nhìn thấy đối
phương, nhưng bà ta dựa vào sự khích động của con quái xà
đang ẩn trong người thì cũng biết đối phương đã ở rất gần
mình rồi.
Đang lúc Miêu Thiên Tường định sai khiến con quái xà ẩn nấp
gần đó tìm cách tấn công đối phương thì bất ngờ con quái xà
trong người lại rít lên khe khẽ. Trong lòng Miêu Thiên Tường
lại bị một phen khích động.
- Hừ ! Lại có kẻ nào nữa xâm nhập vào cửa chính diện nữa ư ?
Bọn người nào mà lại tấn công dồn dập như vậy ?
Miêu Thiên Tường cảm giác tình thế không yên. Hiện giờ địch
nhân đang ở trước mặt mà bà ta nhìn hoài lại chẳng thấy ai.
Cũng không phát giác ra chút tiếng động gì. Thế cũng biết
đối phương lợi hại bực nào.
Bây giờ lại có mật báo của con quái xà ở khu chính diện. Khu
vực này lúc nãy Nguyệt Luân đã thông báo có địch nhân tiềm
nhập rồi. Rõ ràng địch nhân lúc trước với địch nhân mới này
hoàn toàn khác nhau.
Là một kẻ nuôi dạy quái xà nhiều năm. Việc mật báo của quái
xà chứng tỏ địch nhân mới rồi cực kỳ lợi hại. So với bọn
người do Nguyệt Luân báo cáo thì lại ghê gớm hơn nhiều.
Đây mới là chuyện đáng quan ngại.
Lúc này Miêu Thiên Tường trở nên phân vân không biết nên
quyết định ra sao ? Bọn người đột nhập vào đây càng lúc càng
lợi hại, càng lúc càng đông đảo. Nếu chỉ có mình bà ta xuất
hiện e rằng khó lòng bảo vệ an toàn được khu vực này.
Trong lòng nghĩ thế, Miêu Thiên Tường quyết định phải nhanh
chóng tiêu diệt ngay địch nhân trước mặt để rãnh tay đi chặn
đứng bọn địch nhân đang tiến vào từ nơi chính diện.
Thế rồi, trong lòng máy động, tả thủ dùng ám kình khích động
lên thân quái xà đang ẩn trong người. Việc này, chính là
dùng pháp môn cảm ứng, gây nên hiện tượng kỳ dị nơi con quái
xà trên người, để dùng nó làm vật thông tin truyền cảm ứng
đến con quái xà đang ẩn nấp kia giục nó tập kích đối phương.
Qủa nhiên, con quái xà trên người Miêu Thiên Tường bị đau,
tức thời liền truyền tín hiệu đến cho đồng bọn. Điều đó,
ngay tức khắc dẫn đến nguy cơ cho Lạc Băng Băng đang phi
hành ở phía trước.
Lạc Băng Băng trong vùng trời đất tối đen, vận dụng khinh
pháp ẩn thân đi nhanh hết mức. Nàng đang chăm chú dò xét
động tĩnh xung quanh thì đột nhiên cảm thấy dưới thân có một
cơn đau đột nhiên truyền đến.
Lạc Băng Băng kinh hoàng vội vàng đạp mạnh chân xuống đất.
Cái vật quái dị cắn phải chân nàng đã bị nàng một cước đạp
chết tức khắc. Lạc Băng Băng đạp chết dị vật mới cảm giác
tay chân bủn rủn. Một dòng khí lưu kỳ lạ đột nhập vào cơ thể
làm nàng đau buốt vô cùng.
Nàng vội vàng vận công chấn áp độc tố, rồi ngồi xuống đất
quơ tay cầm lấy vật lạ vừa bị nàng đạp chết lên.
Hóa ra đó chỉ là một con rắn cực nhỏ, toàn bộ thân rắn chỉ
dài có 2 xích, mà lại nhỏ chỉ bằng ngón tay út mà thôi.
Lạc Băng Băng kinh ngạc không ngờ con rắn nhỏ thế kia, bị
nàng đạp một cái thật mạnh mà vẫn còn y nguyên hình thể,
không hề bị dập nát.
Lại nữa, tuy rằng nó chỉ là một con rắn nhỏ xíu nhưng lại có
khả năng tập kích nàng một cách bất ngờ, lại còn cắn vào
chân nàng xuyên qua mấy lớp y phục. Qủa thật là một dị vật
lợi hại.
Bây giờ Lạc Băng Băng đã thấy toàn thân phát độc. Cơn ớn
lạnh truyền đến khắp châu thân. Cái chân vừa nãy bị rắn cắn
giờ như không còn cảm giác. Khó chịu không còn gì để nói.
Lạc Băng Băng kêu thầm bất diệu, vừa nãy khi cảm giác chuyện
lạ, nàng đã vận công phong bế hết nơi yếu huyệt. Tuyệt đối
ngăn chặn độc tố của con rắn nhỏ tiềm nhập sâu vào người.
Vậy mà không ngờ rằng, cách làm của nàng cũng không thể
khống chế toàn bộ. Dường như con rắn lạ có độc dược rất ghê
người. Ai trúng phải độc chất của nó thì không thể đơn giản
khống chế độc chất kiểu thông thường như Lạc Băng Băng vừa
làm.
Lạc Băng Băng ngồi trong góc tối từ từ cảm thấy thân thể
trĩu nặng. Thực sự không thể nhúc nhích được một bước. Nàng
đang cố duy trì chống đối lại chất độc đang từ chút từ chút
lan ra khắp châu thân. Thật là một sự nguy hiểm không thể
tưởng tượng.
Miêu Thiên Tường thì sau khi phát ra tín hiệu tập kích, lại
không hề thấy con rắn nọ hồi âm. Thậm trí bà ta đợi một hồi
rồi mà mọi thứ vẫn nguyên si. Không thấy biến hóa gì nữa.
Miêu Thiên Tường kinh hoãng, tự nghĩ chỉ có thể là do con
rắn kia sau khi tập kích đã bị địch nhân giết hại. Vậy thì
chắc chắn tên ẩn tàng bí mật cũng bị độc rắn giết hại rồi.
Trong lòng Miêu Thiên Tường đau thương, tiếc nuối cho một
vật yêu vừa bị giết hại. Bà ta tức mình rất muốn tìm ngay ra
kẻ lạ mặt nọ để băm vằm ra thì mới hả giận. Nhưng lúc này ở
phía chính diện tiến quát tháo vang lên và tiến giẫy giụa
của con quái xà đang ẩn trên người cho thấy nếu bà ta không
có mặt kịp thời thì bọn địch nhân sẽ xông hết vào trong
trung tâm trang viện. Khi đó thật khó mà ăn nói làm sao với
Tam hộ pháp Viên Thủ Thần Cửu trước mặt Môn chủ đại nhân.
Miêu Thiên Tường lúc này tin chắc rằng con quái xà yêu quý
của mình đã chết đi trong khi giết địch. Cơ bản có muốn tìm
kiếm nó cũng là vô vọng. Mặc khác lúc này địch nhân tiềm
nhập càng lúc càng nguy hiểm, bà ta không thể vì nhất thời
nóng giận mà đi truy tìm cái xác chết bị rắn cắn kia.
Thế rồi, Miêu Thiên Tường bỏ mặc mọi chuyện nơi đây, nhanh
chóng chuyển thân tiến về phía chính diện.
Bây giờ nói về phía chính diện. Bọn người Hàn Thiên Ma Nữ và
Nhạn Nhạn đã cùng nhau tiềm nhập vào khá sâu rồi. Không ngờ
trong lúc hai người đang yên trí vì không bị ai phát giác
thì lại thấy ở đằng trước đột ngột có những tiếng quát tháo
ầm ĩ. Hai người đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhạn Nhạn nói thầm:
- Tỷ tỷ ! Không hiểu làm sao ở đằng trước lại có dị biến vậy
? Không lẽ ai đó cũng bí mật vào trang như chúng ta ?
Hàn Thiên Ma Nữ nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy một trận kinh
động kỳ dị đang tiến tới, trong người tự nhiên phát sinh một
chuỗi lo lắng. Nàng níu tay Nhạn Nhạn nhảy lên một gò đất
cao, nhìn ra phía xa xa thì thấy thấp thoáng cách chừng 20
trượng vuông là những ánh chớp lấp lóe li ti nhìn rất quái
dị.
Hàn Thiên Ma Nữ kêu khẽ:
- Nhạn muội ! Muội xem kìa ! Ở kia là cái gì ?
Nhạn Nhạn cũng đang thắc mắc vì tiếng quát tháo ầm ỹ phía
trước. Bây giờ nàng thấy
Hàn Thiên Ma Nữ nói vậy liền vội vàng nhìn ra xa.
Bấy giờ nàng mới thấy những ánh chớp sáng di động kia đang
tiến tới nhiều vô số kể.
Thế rồi, trong cơn gió thổi tạt qua, hai người bỗng nhiên
ngửi thấy một mùi tanh tưởi theo gió cuốn tới.
Hàn Thiên Ma Nữ kêu khẽ:
- Ái chà ! Những thứ quái kia chính là rắn rồi.
Đột nhiên từ xa, một quầng lửa đỏ thổi hắt tới. Trong cảnh
trời sáng tối đó, bốn thân ảnh bay vụt ra, nhanh nhẹn chạy
về phía hai người.
Đến lúc này không chỉ Nhạn Nhạn kinh ngạc ngẫn người mà Hàn
Thiên Ma Nữ kinh nghiệm lâu hơn cũng không hiểu ra tại sao.
Chỉ biết rằng bọn 4 người nọ chạy tới rất nhanh.
Dường như cả bọn đang gặp phải tình huống cấp thiết không
thể dừng chân lại nữa.
Hàn Thiên Ma Nữ trong phút xuất thần vội vàng lấy lại tâm
trí nhanh chóng kéo tay Nhạn Nhạn chạy đến nấp vào sau một
thân cây to.
4 nhân ảnh kia sau khi bôn hành thì phía đằng sau riu rít
lên những âm thanh ghê rợn.
Rồi theo chân 4 người nọ, hàng đàn, hàng đàn rắn đủ các loại
ào ào đuổi theo. Trên từng không trung bấy giờ liên tục lơ
lửng những âm thanh kỳ quái thúc ép bọn rắn nhanh chóng lướt
tới.
Đến lúc này, không cần nói cũng đủ hiểu bọn 4 người kia đang
bị thủ hạ của Miêu Thiên Tường bao vây rượt đuổi phải chạy
dài.
Hàn Thiên Ma Nữ thầm kêu trong dạ. Hy vọng bọn 4 người kia
không chạy về phía 2 người.
Thế nhưng trái với mong muốn của Hàn Thiên Ma Nữ, 4 người nọ
bị rượt đuổi cắm đầu cắm cổ chạy thế nào lại tiến về phía
chỗ Hàn Thiên Ma Nữ và Nhạn Nhạn đang ẩn nấp.
Hàn Thiên Ma Nữ kêu lên trong dạ. Tự nhủ sui sẻo quá chừng.
Hai người bọn nàng đang khi yên lành lại bị bọn 4 người kia
làm cho khốn khổ.
Thử tưởng tượng xem, bọn rắn đuổi theo kia đông hàng ngàn
con. Lại đuổi theo 4 kẻ lạ mặt kia xông đến nơi này. Vậy thì
hai người bọn nàng dù là võ công cao tuyệt cũng không thể
nào ẩn tránh được nữa, đành phải tận lực đối phó với tình
huống mới không ngờ này.
Hiện tại, Hàn Thiên Ma Nữ đã biết việc ẩn tàng bí mật đã
không còn tác dụng. Nàng nhân cơ hội bọn 4 người kia cùng lũ
rắn còn cách đây hơn 10 trượng liền vội vàng giục Nhạn Nhạn
tức thời rút lui trở về.
Thế nhưng lúc này đã quá muộn. Hai người thân pháp nhanh
nhẹn vừa chạy khỏi nơi ẩn nấp chưa được bao xa đã thấy đằng
trước có mấy thân ảnh lao ra chặn đánh.
Hàn Thiên Ma Nữ không cần biết đối phương là ai liền vội
vàng tụ khí vào tay đánh thẳng ra một chưởng về phía thân
ảnh kia.
Không ngờ thân thủ của kẻ kia cũng nhanh nhẹn phi thường. Y
thấy chưởng lực của Hàn Thiên Ma Nữ đánh ra thình lình và
mạnh khôn tả thì không chút bối rối vung song chưởng lên
tiếp liền một chiêu.
- Ầm !.... chưởng phong gặp nhau nổ lên trên không làm phát
ra một tiếng động lớn làm kinh động xung quanh. Thân hình
Hàn Thiên Ma Nữ lùi lại đáp xuống đất trong khi đối phương
dội bật ra sau thân hình xiêu xiêu muốn ngã.
Ngay lúc ấy, một tiếng kêu lớn nổi lên:
- Đại Hùng ca !... ca ca có sao không ?
Thế rồi ngay sau tiếng nói là thân ảnh của một người nữa
xuất hiện thình lình. Người này thân hình tầm thước, mặt to,
râu quai nón rập rạm. Y vừa đến nơi liền chạy đến xem xét
tình trạng của người kia.
Hàn Thiên Ma Nữ sau cuộc chạm chưởng vừa rồi cũng phải khinh
hoảng. Không ngờ đối phương thực lực quả là hùng hậu. Y có
thể ngạch tiếp chưởng phong của nàng lên đến 7 thành công
lực mà vẫn không chịu té ngã thì thật đáng nể.
Hàn Thiên Ma Nữ đâu thể biết được. Người vừa tiếp chưởng
cùng nàng chính là lão đại trong Hồng Hoàn Song hung vốn rất
nổi danh ở Vân Nam. Hai người này võ công cao tuyệt, lãnh
đạo quần hùng hắc đạo trong hơn 500 dặm ở Vân Nam, thực lực
hết sức ghê gớm. Bọn họ trong một lần chạm trán với Miêu
Thiên Tường bị bà ta dùng độc dược hãm hại. Bắt buộc phải
theo về làm thuộc hạ cho bà ta thì mới được sống sót. Như
vậy cũng đủ biết Hồng Hoàn song hung võ công cao đến mức nào
rồi.
Gã Đại Hùng sau khi đánh ra một chưởng, tưởng rằng có thể
quật ngã đối phương, không ngờ chưởng lực phản công lại mạnh
đến mức làm cả người gã dội ngược ra sau. Nội thương bộc
phát. Hai bên khóe miệng ri rỉ chảy ra hai dòng máu đỏ.
Mâu Sỹ Đạt thấy đại ca thân đã trọng thương thì nổi giận lôi
đình. Y đưa mắt nhìn 2 kẻ trước mặt với ánh mắt căm thù.
Hàn Thiên Ma Nữ lúc này cũng không ham đánh. Nàng vốn dĩ chỉ
muốn chạy thật nhanh ra khỏi Ngọc gia trang để thoát khỏi
trận vây công của đàn rắn kia. Là người có kinh nghiệm Hàn
Thiên Ma Nữ biết hai người ở lại đây thì nhất định sẽ phải
một trường huyết đấu. Trong khi đó, nhiệm vụ chính đến đây
chỉ để tìm người chứ không phải để cùng đối phương động thủ
can qua.
Việc làm đó, vừa gây nên khó khăn cho việc tìm kiếm, vừa lại
khích động đối phương cử thêm cao thủ đến đây thì lại càng
thêm rầy rà. Thà rằng trong lúc chưa giáp mặt bọn nàng chuồn
đi còn hiệu quả hơn.
Hàn Thiên Ma Nữ nghĩ vậy nên sau khi ổn định khí lực liền
giục Nhạn Nhạn cùng nàng đi ngay.
Thế nhưng, Mâu Sỹ Đạt khí tức đại thịnh, đã không còn biết
sống chết là gì cầm vũ khí xông thẳng về phía hai người.
Hàn Thiên Ma Nữ chạy trước liền vung tay đưa thanh Ngọc địch
ra đỡ.
Hai thứ vũ khí chạm hẳn vào nhau làm cho thân hình Hàn Thiên
Ma Nữ cũng phải run động. Thế nhưng nàng tay không ngừng
nghỉ múa Ngọc địch dài cả sải tay nhắm người Mâu Sỹ Đạt đâm
tới.
Mâu Sỹ Đạt thân hình loạng choạng, cũng không tưởng được đối
phương chỉ là một cô gái trẻ lại có thể lợi hại đến vậy. Y
trong lúc này cũng không còn cách nào đành vung cặp Song
Hoàn lên bảo vệ trước thân.
Phải biết, Ngọc địch của Hàn Thiên Ma Nữ cứng rắn vô cùng.
Không biết xưa kia khi chế tạo ra chiếc Ngọc địch này Ngọc
địch Thư Sinh đã dùng cách gì. Chỉ biết rằng lúc này Ngọc
địch và Song hoàn giao nhau dữ dội mà không thấy hiện tượng
bị đứt gãy.
Võ công của Mâu Sỹ Đạt lợi hại lắm mới có thể đứng đầu lãnh
trong giới lục lâm vùng Vân Nam. Không ngờ giờ đây y cầm
Song hoàn sắc bén đánh tay đôi với một thiếu nữ trẻ tuổi lại
không chút chiếm được ưu thế mà nhiều khi còn bị nàng ta dồn
cho tay chân lính quýnh.
Nhạn Nhạn đứng ngoài chân nhìn thấy gã rậm râu khi đã bị Lạc
tỷ tỷ dùng Địch pháp kỳ dị vây bọc lại rồi. Chuyện thắng bại
chỉ trong thời gian ngắn nữa.
Thế nhưng nàng chưa kịp vui mừng thì thấy Đại Hùng đang cầm
Song Hoàn định xông vào.
Nhạn Nhạn vội vàng quát lớn:
- Tên súc sinh. Ngươi không được bước tới. Hãy xem kiếm đây.
Thế rồi nàng không đợi cho gã kia kịp đến tiếp trợ cho người
của mình, liền nhảy tới vung kiếm chém luôn.
Đại Hùng thấy sư đệ nguy hiểm định liều mình tới giải cứu.
Không ngờ gã vừa lấy Song hoàn ra cầm tay thì đối phương đã
xông tới rồi. Thế là y đành phải bỏ ý định cứu người vung
Song Hoàn lên cùng Nhạn Nhạn quyết một trận tử chiến.
Nói về 4 kẻ bị truy đuổi lúc nãy, bây giờ đã bị bọn rắn bao
bọc ở phía ngoài xa. Tình hình lúc này có vẻ như bọn người
trong trang viện đã hoàn toàn chiếm giữ ưu thế rồi.
Bây giờ phía trong trang viện đã được đốt đuốc trở nên sáng
rỡ như ban ngày.
4 người bị bao vây hiện rõ là 1 nữ nhân và 3 gã đàn ông. Nếu
lúc này Vân Linh có mặt ở đây thì sẽ nhận ra nữ nhân kia
thực sự không hề xa lạ với chàng. Nàng chính là nữ đệ tử bất
đắc dĩ tên gọi Bạch Ngọc Trân mà chàng đã thay sư phụ truyền
thụ võ công lúc trước trong Thiên Âm cốc.
Còn 3 gã đàn ông cùng đi với Bạch Ngọc Trân thì một là Trịnh
giang Thiên đại hộ pháp của Ngọc gia trang, cũng là người
được lão trang chủ cho đi cầu viện. Người thứ hai là Bạch Đồ
Sư - cha của Bạch Ngọc Trân. Người cuối cùng là Lãnh Sát Thủ
Đồ Kiến Thư là sư đệ của Bạch Đồ Sư.
Lúc Trịnh Giang Thiên mang tín vật của lão trang chủ Ngọc
Ban Thụ đến nhờ Lãnh sát thủ Đồ Kiến Thư giúp đỡ thì gia
đình Bạch Đồ Sư cũng có ở đó. Bạch Đồ Sư sau khi nghe chuyện
lão trang chủ Ngọc Ban Thụ gặp nạn đến cầu cứu liền quyết
định cùng sư đệ Đồ Kiến Thư và con gái lên đường cứu cấp.
Thực tình mà nói, Bạch Đồ Sư cũng chịu ơn của Ngọc Ban Thụ
giống như sư đệ của mình. Năm xưa lúc còn phiêu bạt giang
hồ, có lần cả 2 huynh đệ lão bị kẻ gian quần công tập kích
bị thương rất nặng. May nhờ lúc đó hai người gục ngã ở cạnh
Ngọc gia trang, nhờ vậy mà được lão trang chủ cứu sống.
Ân tình đó Bạch Đồ Sư ghi nhớ mãi. Có điều nhà lão ở xa nên
Ngọc Ban Thụ trong khi nguy cấp mới không cho người đến báo.
Hiện giờ Bạch Đồ Sư biết được tình trạng nguy hiểm của ân
nhân thì quyết định báo ân tình này. Đây là việc đáng làm dù
rằng bản thân lão và gia đình cũng đang gặp cảnh nguy hiểm,
bị địch nhân truy sát phải chạy đến đây.
Dông dài một hồi, quay lại chuyện kinh hiểm của mấy kẻ đột
nhập thì thấy, 4 người bên phe Bạch Ngọc Trân đang vung vũ
khí lên tấn công tới tấp về phía bọn rắn kia.
Lũ rắn đủ mọi kích cỡ lớn nhỏ lúc này đang lao như điên
cuồng về phía địch nhân. Hầu hết bọn chúng đều bị vũ khí
trên tay bốn người đánh bạt, máu me bắn ra tứ túng, nhưng
nổi giận dữ lại càng lúc càng tăng.
Bọn rắn đói khát xông tới lớp chết thì bị đồng bọn nuốt lấy
ăn mất cả xác, bọn khác thì tung mình trườn về phía bọn 4
người không chút sợ hãi.
Thân hình của cả 4 trong thoáng chốc đã dính đầy máu tanh
của bọn rắn bắn lên. Thế nhưng lũ rắn đông quá mà dường như
không biết sợ là gì xông tới ào ào như một dòng thác.
Lãnh sát thủ Đồ Kiến Thư mặt mày vốn thường băng lạnh mà lúc
này cũng không tránh khỏi kinh mang. Y một tay cầm kiếm múa
lên vi vút nhanh chóng đến mức giọt nước cũng chưa chắc vào
lọt.
Còn bên cạnh Đồ Kiến Thư là khuôn mặt tái xanh của Bạch Ngọc
Trân, hai tay nàng cầm đôi song kiếm múa lên vun vút hết sức
linh động. Dường như không biết mệt mỏi là gì.
Bên cạnh Bạch Ngọc Trân là Bạch Đồ Sư, lão già to lớn này y
trang dính đầy máu rắn.
Thanh kiếm to bản của lão vung lên tới đâu thân xác bọn rắn
bay đi tới đó. Lúc này lão gần như điên cuồng chém giết
không còn suy nghĩ được gì nữa rồi.
Người cuối cùng là Trịnh Giang Thiên lại đứng ở hàng ngoài
cùng, sát bên cạnh Đồ Kiến Thư. Trịnh Giang Thiên cũng đang
ra sức diệt rắn. Khuôn mặt lão hằn lên nét giận dữ trước đòn
tấn công bất ngờ và quái ác này.
Trong không trung lại liên tiếp vang lên những âm thanh kỳ
dị. Âm thanh này khi khoan nhạt, khi dồn dập. Nó làm cho bọn
rắn kia như điên cuồng xông vào tấn công 4 người mà không
biết sợ chết là gì.
Nói về Hàn Thiên Ma Nữ đấu được 10 hiệp với Mâu Sỹ Đạt đã
dồn được y vào vòng hiểm cảnh. Thế nhưng nàng ngửi thấy mùi
tanh tưởi do bọn rắn bị giết chết bay ra nồng nặc thổi tới
chỗ nàng thì không còn tâm trí ham đánh nữa. Đột nhiên, nàng
hét lên một tiếng đánh mạnh về phía Mâu Sỹ Đạt một chiêu,
rồi trong lúc Mâu Sỹ Đạt đang kinh hoàng lùi tránh, Hàn
Thiên Ma Nữ đã nhảy bay ra xa hướng về phía trận đấu giữa
Nhạn Nhạn và Đại Hùng.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên ngay tức khắc. Đại Hùng
đã bị Hàn Thiên Ma Nữ một chiêu đắc thủ đâm trúng giữa họng
rồi.
Thân hình Đại Hùng ngã bật ra giẫy giụa trong tuyệt vọng.
Lúc này Hàn Thiên Ma Nữ khuôn mặt lạnh lùng. Đôi mắt đẹp lóe
ra màu sáng kỳ dị. Nàng vừa rồi đã đột kích bằng một chiêu
tối hậu thu thập ngay một gã trong Song hung.
Hai chân không dừng bước. Hàn Thiên Ma Nữ tung người bay
bỗng lên không hướng về phía xuất nhập gia trang vọt đi.
Nhạn Nhạn cũng định vọt theo, thế nhưng nàng vừa động thân
thì đột nhiên có tiếng kêu lớn rồi một bóng người nhảy bật
ra chận đánh trước mặt nàng.
Lúc này Hàn Thiên Ma Nữ đã cách khá xa, nàng nghe tiếng kêu
kinh hãi của Nhạn Nhạn thì không khỏi quay đầu nhìn lại.
Không ngờ nàng vừa nhìn thì không khỏi kêu lên vội vàng tung
thân trở lại.
Hóa ra, con người Nhạn Nhạn do chậm chân không kịp thoát đã
bị một phụ nhân y phục hoa lệ áp tới đánh.
Phụ nhân này chính là Miêu Thiên Tường. Bà ta vì đến chậm
một bước nên mắt thấy thủ hạ bị giết mà không cách gì cứu
kịp. Miêu Thiên Tường tức giận lắm nên hết sức lao nhanh
đến, cuối cùng cũng kịp lúc cản được Nhạn Nhạn ở lại. Điều
này cho thấy tình trạng hiện giờ của Nhạn Nhạn là nguy hiểm
như thế nào.
Miêu Thiên Tường định giết Nhạn Nhạn báo thù cho người của
mình. Không ngờ bà ta giao tranh vài hiệp với cô nương nọ
mới phát giác ra đối phương võ công cũng không tầm thường.
Nói về Nhạn Nhạn vốn là con gái của lão đại hộ pháp Thích
Hàn Tùng trong Hồng Ma Viện. Dĩ nhiên võ công của nàng phần
lớn là được hấp thụ từ lão. Do đó, dù là Nhạn Nhạn còn nhỏ
tuổi nhưng võ công và chiêu thức của nàng linh diệu vô cùng.
Do đó, Miêu Thiên Tường và Nhạn Nhạn giao đấu với nhau cả
một thời thần vẫn chưa phân được thắng phụ.
Thế nhưng, Nhạn Nhạn không biết được bản thân đang giao đấu
với một đại cao thủ dụng độc. Hiện giờ vì Miêu Thiên Tường ỷ
vào địa vị trưởng bối nên không thèm giỡ thủ đoạn ra. Nếu
sau này một khi cảm thấy yếu thế. Bà ta mà dùng độc vật tấn
công thì Nhạn Nhạn tiểu thơ chính là chết chắc.
Hàn Thiên Ma Nữ chính vì điều đó nên mới sợ hãi mà quay lại.
Hiện tại, Hàn Thiên Ma Nữ đã khẳng định đối thủ của Nhạn
Nhạn chính là một cao thủ người Miêu Cương.
Thế nhưng, qua y phục đang mặt của Miêu Thiên Tường thì địa
vị của bà ta phải cực cao. Đây mới chính là điều khiến cho
Hàn Thiên Ma Nữ kinh sợ.
Võ học giao tranh thắng thua có thể dựa vào thực lực. Thế
nhưng bọn người Miêu Cương chuyên về dùng độc thì việc giao
đấu chưa hẳn cứ võ công cao mà thắng. Vì vậy, nếu nàng không
cấp thời nghĩ kế thì Nhạn Nhạn mỹ nhân kia chính là chết
chắc.
Hàn Thiên Ma Nữ từ xa lao tới, tâm trí cơ động, lập tức sử
dụng chiến thuật đột kích bất ngờ.
Thân hình nàng nhanh chóng lướt tới trong đấu trường vung
Ngọc địch nhằm vào yếu huyệt trên thân sau Miêu Thiên Tường
điểm ra.
Miêu Thiên Tường đang tranh đấu thì thấy gió mạnh thổi tới
đằng sau vội vàng nhảy lùi lại, đồng thời tay phải phất một
cái bắn ra một con quái xà màu xanh tấn công về phía đối
phương tập kích kia.
Hàn Thiên Ma Nữ trong cảnh trời đêm chỉ thấy một vật như
khúc dây bắn tới người mình thì vội vàng vung Ngọc địch đánh
bạt đi. Thế nhưng, vì con rắn này đâu phải là rắn thường. Nó
vốn là một trong 5 con rắn độc quý nhất của Miêu Thiên Tường
dùng máu của mình mà nuôi dưỡng nên rất khôn khéo.
Ngay khi Ngọc địch của Hàn Thiên Ma Nữ đánh tới người nó thì
con rắn này đã nhanh nhẹn cuộn người lại quấn lấy thân Ngọc
địch, uy hiếp tức thì bàn tay cầm Địch của nữ nhân.
Hàn Thiên Ma Nữ Lạc Hoàn lúc này không ngờ tình huống nọ lại
xảy ra. Tay cầm địch suýt nữa bị con rắn cắn trúng. Thế
nhưng Hàn Thiên Ma Nữ không hổ danh là một đại cao thủ trong
Hồng Ma Viện. Nàng trong khi nguy cấp đã trổ ra một cổ kình
lực đẩy bật con rắn kia ra khỏi vũ khí của mình.
Thật may cho Lạc Hoàn là chiếc Ngọc địch toàn thân láng mịn.
Vì thế, con rắn kia dù là hung dữ hay quái dị đi nữa cũng
không tài nào quấn giữ được nó.
Vì thế, ngay lúc cường lực trên tay Lạc Hoàn truyền sang thì
con rắn đã bị đánh văng rơi ngay xuống đất.
Hàn Thiên Ma Nữ Lạc Hoàn không ham đánh vội tung một chưởng
cực mạnh về phía Miêu Thiên Tường rồi quay sang giục Nhạn
Nhạn bỏ chạy.
Nhạn Nhạn vội phi thân đi nhưng Mâu Sỹ Đạt đã lại xuất hiện
tìm đường ngăn trở.
Thế nhưng bản thân Lạc Hoàn đã có ý định để cho Nhạn Nhạn
rút lui nên làm sao để Mâu Sỹ Đạt có thể thực hiện ý định.
Ngay lúc Mâu Sỹ Đạt nhảy tới tấn công Nhạn Nhạn để cản đường
thì Lạc Hoàn cũng di động thân người nhảy tới ngăn cản.
Thế rồi, hai người tức tối một kích giao nhau. Trong khoảng
ngắn ngủi đó, Nhạn Nhạn đã nhảy mình chạy hẳn ra xa rồi.
Miêu Thiên Tường giận dữ hú lên một tiếng tức giận miệng
quát:
- Yêu nữ ! Ngươi là ai ? Từ đâu đến đây ?
Hàn Thiên Ma Nữ cười lên khanh khách vung tay đánh mạnh một
chưởng đẩy Mâu Sỹ Đạt lùi lại miệng nói lớn:
- Ta là ai, việc gì phải nói cho ngươi. Có giỏi hãy tiếp ta
một chưởng đây.
Nàng nói xong không đợi đối phương phản ứng liền nhanh chóng
xoay người vận dụng nội lực lên đến 9 thành rồi đẩy mạnh ra
một chưởng về phía đối phương.
Miêu Thiên Tường tức giận vì bị thiếu nữ trẻ tuổi khi ngạo.
Bà ta lúc này thấy thiếu nữ lạ mặt đẩy một chưởng ra rất
mạnh thì cũng không thèm né tránh vận dụng nội lực xuất ra
một chưởng đối kháng.
Hai thứ chưởng phong cực mạnh gặp nhau nơi không trung làm
phát ra một tiếng nổ kinh hồn. Cát bay đá chạy. Cảnh tượng
thật không còn gì để nói.
Quay trở lại chiến trận mấy người bị xà trận bao vây. Lúc
này 4 người bên phe Bạch Ngọc Trân sức lực đại giảm. Thực tế
không thể duy trì lâu thêm được nữa. Vừa hay lúc đó mấy
người nghe tiếng nổ lớn ở phía ngoài xa đều kinh hãi ngẫn
ngơ.
Bọn điều khiển rắn bị âm ba tiếng nổ làm cho kinh hoàng. Âm
điệu điều khiển tự nhiên rối loạn. Điều này khiến đàn rắn
đang hung hãn tấn công tới đột nhiên hàng ngũ náo loạn, cắn
xé lẫn nhau nhìn rất kinh khiếp.
Lãnh sát thủ Đồ Kiến Thư nhận thấy cơ hội đã tới liền kêu
lên một tiếng lớn dụng thân bay người lên thật cao phóng đi.
Ở bên dưới 3 người Bạch Ngọc Trân, Bạch Đồ Sư và Trịnh Giang
Thiên cũng đồng loạt rời khỏi chỗ đứng bay bỗng lên cao tẩu
thoát.
Tình huống bất ngờ quá mức khiến bọn người đang tổ chức bao
vây dưới đất ngớ người kinh ngạc.
Sau cùng, có tiếng thét nổi lên rồi ùn ùn lũ rắn phóng theo
4 người kia.
Trong khi đó, 4 người vốn định chạy thoát ra ngoài. Ai ngờ
khi họ đến gần lối xuất nhập trang viện thì lại thấy một
trường tranh đấu hết sức khốc liệt.
Trong vòng đấu chiến, hai thân ảnh một đen một sặc sỡ xoay
tròn vào nhau chưởng khí bao trùm.
Ở cạnh chiến trường là thân hình bất động của gã Mâu Sỹ Đạt
đang chăm chăm nhìn vào cuộc chiến.
Lúc này Mâu Sỹ Đạt hận ả nữ nhân đang giao đấu với chủ nhân
mình vô cùng. Gã mấy lần muốn nhảy vào đánh với Hàn Thiên Ma
Nữ nhưng không tài nào thực hiện được vì 2 người bọn họ thân
pháp lanh lẹ, chưởng xuất như lôi, cơ hồ không còn phân biệt
được ai vào ai nữa.
Bạch Ngọc Trân đi lại bên Lãnh sát thủ Đồ Kiến Thư hỏi nhỏ:
- Sư thúc. Chúng ta nên làm gì ? Bọn người kia đang đuổi sắp
đến nơi rồi.
Lãnh sát thủ vội nhìn ra sau thì thấy hàng đoàn rắn độc đang
ào ào lao tới thì không khỏi rùn mình nhớ đến cuộc chiến vừa
rồi. Bây giờ nếu để bọn rắn kia bao vây lần nữa thì chỉ có
nước chết. Sức lực nào mà chịu cho nổi trước từng đợt từng
đợt tấn công không biết bao giờ ngừng của bọn độc xà hung
hãn kia.
Bạch Đồ Thư cũng chạy tới bên Lãnh sát thủ Đồ Kiến Thư nói:
- Sư đệ. Chúng ta nên rời khỏi đây ngay. Bọn rắn kia sắp
đuổi tới nơi rồi. Chúng ta không chạy e rằng không kịp nữa.
Đồ Kiến Thư cũng gật đầu đồng tình. Y nhìn sang Trịnh Giang
Thiên xem ý lão thế nào thì thấy khuôn mặt lão già này đã
quá mệt mỏi, hầu như không thể kiên trì thêm nữa.
Đúng là trong số mấy người bọn họ, Trịnh Giang Thiên lớn
tuổi hơn cả, lại có võ công yếu hơn hết. Vừa rồi, 4 người bị
đàn rắn vây quanh phải cực lực thi triển thủ đoạn nên sức
lực hao hụt rất lớn.
Trịnh Giang Thiên lớn tuổi hơn nên sức hồi phục cũng chậm
hơn. Bây giờ 3 người kia ai ai cũng hồi lại được 7 thành rồi
còn lão thì mới được có 5 thành so với lúc thường. Như vậy,
nếu tình thế đột nhiên xảy đến thì Trịnh Giang Thiên sẽ gặp
nguy hiểm nhất.
Lãnh sát Thủ Đồ Kiến Thư nhìn thấy thể trạng mệt mỏi của
Trịnh Giang Thiên như thế thì không hỏi gì đến lão nữa, vội
khoát tay ra hiệu cho mọi người thoát đi.
May mà nơi này vốn là chỗ cư ngụ của Trịnh Giang Thiên. Vì
vậy, lão ta biết nhiều ngõ ngách có thể thoát ra ngoài rất
dễ dàng. Thế là, mọi người mặc kệ trường tranh đấu dữ dội
giữa Hàn Thiên Ma Nữ Lạc Hoàn và Miêu Thiên Tường kết cục ra
sao. Bản thân bọn họ phải chạy trước đã cho an toàn.
Nói về Miêu Thiên Tường đánh nhau với Hàn Thiên Ma Nữ càng
lâu lại càng kinh hãi. Lúc này, sau hơn 50 chiêu trôi qua,
Miêu Thiên Tường mới thức ngộ một điều là võ công của bà ta
không thể hơn được nữ nhân trẻ tuổi này.
Thế nhưng lúc này bà ta muốn sử dụng độc để tấn công đối
phương cũng là vô ích. Hai người bây giờ tay chân linh hoạt,
mỗi một đòn đánh đều nhanh nhẹn vô cùng, hoàn toàn không có
động tác thừa. Với tình thế đó, Miêu Thiên Tường mà thò tay
vào người lấy ám khí độc thì chẳng khác gì tự mình dâng nạp
sinh mạng cho đối phương hạ thủ.
Hàn Thiên Ma Nữ cũng biết đối phương ác độc. Khẳng định dứt
khoát sẽ tìm cơ hội phóng độc. Bởi vậy nàng ra sức tấn công
ác liệt buộc đối phương phải hết dạ ph*ng thủ, không còn cơ
hội nào để rảnh tay thi hành độc thủ.
Nhưng lúc này, do bọn 4 người bị bao vây đã chạy thoát ra
ngoài. Vì lẽ đó, đàn rắn kia đuổi tới chỗ Hàn Thiên Ma Nữ
Lạc Hoàn và Miêu Thiên Tường đánh nhau thì dừng lại.
Miêu Thiên Tường bị Hàn Thiên Ma Nữ quấn lấy không rời thì
tức giận khôn tả. Bà tay bị dồn ép thì nổi giận vận hết công
lực ra tay định một đòn hy sinh cùng với đối phương.
Hàn Thiên Ma Nữ thấy đối phương mỗi lúc một đông thì biết
rằng hôm nay lành ít dữ nhiều. Lúc này, nàng lại thấy Miêu
Thiên Tường vận dụng chưởng phong ra nhằm nàng đánh tới thì
kinh hãi vội vàng đảo người né tránh.
Thế nhưng Miêu Thiên Tường một chiêu buộc đối phương rơi vào
thế hạ phong đâu thể chần chờ liền đưa tay vào trong người
lấy ra một trái cầu nhỏ phóng thẳng vào người đối thủ.
Hàn Thiên Ma Nữ một chiêu né tránh. Lập tức di động thân
hình ra xa. Thế nhưng Miêu Thiên Tường hành động mau quá.
Hàn Thiên Ma Nữ mới di động được gần 5 trượng thì quả cầu
màu đen đã bắn tới người nàng rồi.
Hàn Thiên Ma Nữ đại kinh, vội vàng tung ra một quả cầu màu
vàng. Đây chính là pháp khí liệt diễm lợi hại nhất do Đường
chủ Hoả long đường Thất Tỏa Chân chế tạo thành.
Hai quả cầu một đen một vàng va chạm lẫn nhau trên không
trung làm bừng lên một quầng lửa xanh lè.
Mùi độc khí bị lửa thiêu đột ngột bốc lên một mùi khó ngửi.
Trong cảnh lửa cháy phía trên không trung liên tục bay ra
những luồng khí đen cuồng cuộn.
Hàn Thiên Ma Nữ một mặt ném quả cầu vàng lên không trung
ngăn chặn ám khí đối phương. Mặc khác nàng nhân cơ hội đó
đảo người đi nhanh hết mức vượt ra phía ngoài hơn 10 trượng
nữa.
Thế nhưng sui thay một cơn gió đêm bất thần thổi tới. Mùi
khí độc từ ám khí cầu của Miêu Thiên Tường theo cơn gió bay
vào mũi nàng khiến Hàn Thiên Ma Nữ cảm thấy choáng váng.
Hàn Thiên Ma Nữ hoảng sợ vội vàng phi thân ra ngoài trang
chạy như bay biến. Lúc này, dù là tay cao thủ lợi hại như
Miêu Thiên Tường cũng không cách nào đuổi kịp nàng rồi.
Tặc nhân đi rồi. Miêu Thiên Tường tức giận vô đối. Tự nhận
thấy thất bại này chẳng khác gì cuộc thảm bại lần trước khi
hai vợ chồng bà ta truy theo bọn người Ngọc Liên Hoa rồi bị
Vân Linh đánh trọng thương.
Xảy đâu, từ phía trong khu vực trung tâm thân hình lão Tam
hộ pháp Viên Thủ thần cửu đột ngột lao ra.
Miêu Thiên Tường kinh ngạc chưa kịp lên tiếng hỏi thì Viên
Thủ Thần Cửu đã quát lên tức tối:
- Miêu các hạ. Các hạ ph*ng thủ thế nào mà địch nhân vào tận
nơi biệt giam cứu người, còn giết mất hai thuộc hạ của ta
thế ?
Miêu Thiên Tường nghe lão Tam hộ pháp nói thế thì chết điếng
cả người. Bà ta nhìn khuôn mặt nhuốm màu tức giận của Viên
Thủ Thần Cửu mà không biết trả lời ra sao.
Nhất thời trong lòng nổi lên một trời tức tối. Chỉ muốn lột
da, xẻ thịt cái bọn gian nhân đã đột nhập vào đây vừa rồi.
Viên Thủ Thần Cửu nói xong, liền đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, không cần nói cũng đủ biết nơi đây vừa xảy ra một
trường ác đấu. Lại nữa, sau khi nhìn lại y phục xốc xếch và
có nhiều chỗ rách của Miêu Thiên Tường thì lão cũng đoán ra
bà ta vừa đ.ng trận với đối phương.
Viên Thủ Thần Cửu thở hắt ra một hơi tức quá tối nói lớn:
- Hừ ! Kẻ nào lại dám ngang nhiên vào đây quấy động lão phu
thế này. Lại còn giết mất hai thủ hạ của lão phu nữa chứ.
Thù này nhất định phải báo. Không thể để như vậy được.
Miêu Thiên Tường nghe lão ta nói thế thì cũng kinh ngạc ngẫn
người. Lúc này bà mới nhớ đến lúc nãy lão già này đã nói có
bọn địch nhân vào khu trung tâm cứu người và giết mất thuộc
hạ của lão.
Thế nhưng, đi theo Viên thủ thần cửu chỉ có 2 tên trong Tam
sát đồ phu thôi. Chẳng lẽ 2 tên này trong nội đêm nay đã bị
địch nhân giết mất rồi ư ? Thật đúng là kinh nghi vô kể
không hiểu địch nhân là thần thánh phương nào mà lợi hại như
vậy.(Hết Hồi
18 ... Xin mời đón xem tiếp
Hồi
19) |