| Một tuần nữa trôi qua, trong lòng quần nữ vui 
					khôn tả. Họ được Vân Linh đối xử rất ân cần, quan thiết. Vân 
					Linh càng gần gũi quần nữ thì trong lòng lại có điều suy tư. 
					Chàng không dám nói ra tâm sự của mình mà cứ dốc lòng suy 
					nghĩ tìm cách giải quyết. 
 Điều thứ nhất là sự hạ lạc của bọn người Tiêu hồn ma nữ và 
					Sử Nguyệt Nga. Chàng lo ngại cho họ mà không tiện nói ra vì 
					sức khỏe của Ngọc Liên Hoa vẫn chưa bình phục. Một điều nữa 
					chính là bản thân chàng.
 
 Vân Linh cảm thấy gần đây nhu cầu dục tính của chàng rất 
					cao. Đối với nữ nhân chàng cảm thấy rất hứng khởi. Trong một 
					đêm chàng có thể cùng lúc thụ hưởng hai đến ba mỹ nhân mà 
					không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Điều này khiến chàng lo 
					lắng không yên vì tính kỳ dị của nó.
 
 Quần nữ thì không hiểu được, họ sung sướng vì được một phu 
					quân tài ba, võ công cao cường đồng thời chuyện ph*ng the 
					lại cực kỳ hùng dũng.
 
 Các mỹ nhân ai ai cũng cảm thấy thỏa mãn cùng cực và đều lấy 
					đó làm hài lòng vì sự quan tâm chìu chuộng của chàng.
 
 Có lần Hồng y nữ kéo Vân Linh vào ngủ chung với quần nữ. Chỉ 
					trong một đêm chàng đã tả xung hữu đột chia xẻ ái ân với cả 
					6 mỹ nhân làm cho cả bọn đều ngây ngất cùng cực.
 
 Điều này quả thật đáng nể phục. Bọn mỹ nhân ban đầu còn xấu 
					hổ nhường nhịn cho nhau, nhưng sau cùng đều hạnh phúc triệt 
					để.
 
 Cả bọn đều thần phục chàng và càng lúc chàng quấn quýt bên 
					chàng.
 
 Nhưng Vân Linh chính vì điều đó lại cảm thấy lo lắng.
 
 Chàng không hiểu tại sao cơ thể mình lại có biến chuyển kỳ 
					lạ như vậy. Mỗi khi ôm mỹ nhân trong tay thì chàng không thể 
					kiềm lòng được phải ái ân với nhau. Không những vậy, chàng 
					còn không thấy thỏa mãn nếu chỉ làm điều đó với một mỹ nhân. 
					Mỗi lúc ái ân phải có nhiều mỹ nhân mới khiến cho chàng cảm 
					thấy hài lòng.
 
 Mà cơ thể chàng không vì thế mà yếu đi, càng lúc chàng càng 
					cảm thấy nội lực của mình gia tăng.
 Vân Linh lo ngại không hiểu có phải chàng đã biến thành một 
					dâm ma hay không mà tự nhiên công phu ph*ng the của chàng 
					lại đột ngột tăng tiến nhanh như vậy.
 
 Chẳng nhẽ dâm dược của Tiêu hồn ma nữ đã nhiễm vào cơ thể 
					chàng rồi. Điều này cũng khó xác định.
 
 Nhưng trong khi Vân Linh vẫn còn chưa tìm ra nguyên nhân 
					giải quyết những khúc mắc trong lòng thì một chuyện kinh 
					hoàng đã xảy ra khiến cho tâm tình của chàng biến đổi kịch 
					liệt. Toàn bộ 6 vị ái thê đã bị kẻ bí mật nào đó thảm sát 
					ngay trong gian ph*ng nhỏ. Riêng Ngọc Liên Hoa thì biến mất 
					không để lại một dấu vết.
 
 Vân Linh tan nát cõi lòng, chàng đau xót phát hiện ra kỳ 
					trận của mình đã bị phá bởi chính đường nước lưu thông ngang 
					qua kỳ trận. Kẻ gian đã theo đường nước xâm nhập vào kỳ trận 
					một cách dễ dàng và hạ thủ các mỹ nhân một cách bất ngờ. Vân 
					Linh thất vọng và chán nản cùng cực trước thảm trạng xảy ra. 
					Chàng quyết định lui về Âm Thiên Cốc và không định ra mặt 
					giang hồ nữa.
 
 Hơn 2 tháng sau, trên lối vào Âm thiên cốc đã xuất hiện một 
					người. Thân ảnh người đó im lìm bất động đứng như bức tượng 
					nhìn thật thê lương. Khuôn mặt chàng bụi đường còn vương, áo 
					quần nhăn nhúm, tóc tai bù xù. Trên khuôn mặt thấm đẫm một 
					màu tang tóc. Thật khó mà tưởng tượng ra được đó lại chính 
					là chàng trai Vân Linh tuấn tú phiêu dật ngày nào.
 
 Vân Linh nhìn cảnh nhớ người lại càng đau xót. Nước mắt 
					chàng như muốn chảy ra không cầm lại được. Thế nhưng, làm 
					thân nam tử hán chỉ có đổ máu chứ không rơi lệ. Liệu có phải 
					như vậy không? Thật đúng là:
 
 
 Đi xa về lại nơi xưa
 Tìm quên trong cảnh êm đềm ấu thơ
 Nhớ thương muốn dứt chẳng đành
 Càng thương, càng hận, càng sầu, càng đau.
 
 
 Vài dòng thơ như vậy. Chẳng hiểu có thể nói hết nỗi niềm của 
					Vân Linh trong phút này không. Nhưng thật sự ai đứng vào 
					hoàn cảnh của chàng như thế mà không trở nên đau khổ cùng 
					cực cho được. Cái mối yêu đương đang nồng đượm mà đột nhiên 
					chạm phải đả kích, tan tành trong sớm tối thì dù ai kia có 
					võ công cao tuyệt cách mấy cũng khó mà gượng lại được.
 
 Trong cảnh đau thương chán nản. Cái mong ước của Vân Linh 
					bấy giờ chỉ muốn được trở về nhà. Nơi Âm Thiên Cốc để mà tự 
					an ủi lấy mình. Dùng khung cảnh êm dịu và đầy kỷ niệm thơ ấu 
					để mà xua đi nỗi đau tưởng chừng như không sao chịu đựng 
					được đó.
 
 Thời gian qua mau, đã ba tháng trôi qua kể từ khi Vân Linh 
					trở lại chốn cũ. Chàng tìm cách quên đi nỗi buồn đau bằng 
					việc ngày ngày chăm sóc vườn thuốc và nghiên cứu y kinh.
 
 Thế nhưng trong những khi rãnh rỗi. Tâm tình chàng lại không 
					thể điều khiển được ý nghĩ lại tìm về những phút giây êm đềm 
					cùng các nữ nhân của mình.
 
 Tiêu hồn ma nữ nay ở đâu ? Rồi Sử Nguyệt Nga nàng nọ giờ đây 
					thế nào ? Mọi người có ai còn nhớ đến một chàng trai đã từng 
					đi qua cuộc đời bọn họ như Vân Linh hay không ?
 
 Những suy nghĩ đó dồn dập kéo đến nhiều lúc muốn dứt đi cũng 
					không sao dứt được. Màn khởi đầu đã vậy. Nhưng những gì tiếp 
					diễn đến sau mới lại khiến chàng đau khổ không sau cầm được. 
					Hình ảnh các tiểu mỹ nhân vui đùa, cười nói lần lượt hiện 
					ra. Khuôn mặt của Hắc hắc nghiêm nghị đoan trang, của Hồng 
					Hồng tươi vui nhí nhảnh, của Lam Lam trầm ngâm mê hoặc, của, 
					của ...rất nhiều những mỹ nhân khác như cùng lúc hiện lại 
					trong tâm trí chàng.
 
 Rồi cuối cùng là sự tan tành của gian tiểu trúc. Xác người 
					đẫm máu nằm la liệt ra đất. Khuôn mặt của các thiếu nữ lúc 
					chết rồi vẫn còn đọng lại nét khinh hoàng, khủng hoảng và 
					đầy sự ngạc nhiên.
 
 Thật sự thảm cảnh đó đã in dấu vào trong tâm trí Vân Linh 
					khiến chàng đau khổ tột độ. Thậm trí đôi lúc còn khiến chàng 
					chịu đựng không nổi muốn chết quách cho xong.
 
 Tuy nhiên, về nội tâm đã thế, nhưng còn bản thân xác thịt 
					thì Vân Linh cũng khó khăn không ít. Cơ thể chàng thường 
					xuất hiện hiện tượng bức bối vì thiếu ái ân. Điều này khiến 
					cho tâm tình Vân Linh không còn yên tĩnh được như xưa nữa. 
					Để xua đi nổi bức bối khó chịu đó, chàng phải bỏ ra mỗi ngày 
					5 canh giờ để luyện thần công chấn áp dục tình.
 
 Thật không ngờ nhân họa lại đắc phúc. Công lực của Vân Linh 
					mỗi lúc lại càng tăng cao và cơn thèm muốn ái ân mỗi lúc lại 
					được đẩy lùi dần dần. Riêng nỗi đau khổ về tâm linh thì vẫn 
					không cách gì cải thiện.
 
 Tuy vậy, Vân Linh cũng cảm thấy phấn khởi vì công phu đạt 
					được. Chàng ngày càng chú tâm vào luyện nội công nơi thâm 
					cốc, trau dồi võ công đạt đến mức thượng thừa và tìm quên 
					trong việc luyện tập võ công.
 
 Một hôm, Vân Linh đang ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn của sư phụ 
					thì chợt tai chàng nghe thấy những âm thanh võ khí chạm nhau 
					chát chúa ở phía bên trên sơn cốc. Đây là một chuyện kỳ lạ 
					vì nơi đây vốn không chỉ hẻo lánh mà còn là chốn thiềm tu 
					của sư phụ Hoạt Thiên Tà nên rất ít người dám đến quấy 
					nhiễu.
 
 Vân Linh vốn đã chán cảnh chém giết nơi giang hồ hiểm ác nên 
					chàng nghe rồi cũng định bỏ qua không thèm nghĩ đến. Nhưng 
					chính vào lúc chàng định gạt bỏ tạp niệm đi vào cõi hư vô 
					thì bên tai chợt vang lên một âm thanh tha thiết: - Vân ca 
					... ca ...
 
 Vân Linh kinh hãi vì chàng phát giác ra âm thanh nọ nghe rất 
					quen tai. Chàng lắng tai chú tâm nghe thêm lần nữa nhưng âm 
					thanh giọng nói kia không còn thấy phát ra nữa.
 
 Vân Linh bất giác cảm thấy trong dạ bồn chồn. Rõ ràng người 
					vừa phát ra âm thanh này phải là người quen với chàng và 
					hiện hẳn đang gặp nguy hiểm nên mới trở nên bặt tin như thế.
 
 Càng nghĩ, chàng càng lo lắng vội bước ra khỏi cửa động lao 
					vút lên trên.
 
 Vừa hay khi chàng vừa đáp xuống một bên sườn núi thì đã thấy 
					bóng dáng của 3 kẻ áo đen đang đuổi theo một cô gái tóc tai 
					rối bù.
 
 Người thiếu nữ vừa chạy vừa thở hồng hộc lao nhanh về phía 
					rừng cây rậm rạp. Có vẻ như nàng ta đang trốn tránh ba kẻ lạ 
					mặt kia.
 
 Khoảng cách còn khá xa và do khuôn mặt cô gái bị che khuất 
					bởi mớ tóc rối nên Vân Linh chưa phát hiện ra nàng nọ là ai. 
					Nhưng trông dáng vẻ của nàng thì Vân Linh cảm thấy khá quen 
					thuộc.
 
 Chàng không đợi mỹ nhân nọ chạy đến gần liền tức tốc bay 
					người lướt như gió cuốn về phía bọn người lạ mặt. Lúc này, 
					khuôn mặt thiếu nữ đã được chàng nhìn thấy khá rõ. Khuôn mặt 
					đó không ai khác hơn chính là khuôn mặt của Tiêu hồn ma nữ 
					Lý Hồng Loan - vị ái thê thất lạc của chàng.
 
 Trong lòng Vân Linh tức thì chấn động thật mạnh. Chàng tưởng 
					rằng cố quên đi chuyện cũ, xa lìa các người vợ thân yêu thì 
					bản thân sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Chẳng ngờ chàng làm vậy lại 
					thật giống như gói tro nóng vào trong bọc. Chỉ cần một chút 
					động đậy thì mọi thứ lại đùng đùng bốc lên.
 
 Vân Linh nhìn thấy ba gã áo đen thân pháp nhanh nhẹn, võ 
					công cao cường lại hùa nhau đuổi đánh vị ái thê xinh đẹp của 
					mình thì nộ hoả bốc lên đầu. Chàng vừa xuất hiện liền không 
					nói một lời cuốn lấy 3 kẻ lạ mặt vào trong vòng chưởng.
 
 Kình khí mang mang, gió mạnh rít lên. Chưởng lực của Vân 
					Linh như trời long đất lở ập tới với tốc độ nhanh tợ sao 
					băng. Ba kẻ đuổi theo Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan chỉ thấy 
					một áp lực kinh hoàng đột ngột xuất hiện rồi trời đất quay 
					cuồng, nhục thể văng ra xa mỗi người một nơi chết không kịp 
					trối. Thật là một chuyện kinh nghi hãi tục không còn phải 
					bàn cãi.
 
 Tiêu hồn ma nữ đang trong lúc tuyệt vọng thì được người 
					thương tới cứu thì mừng rỡ đến ngơ ngốc. Nàng đứng đó nhìn 
					Vân Linh mà nước mắt hạnh phúc cứ tuôn trào khôn sao cầm 
					được.
 
 Vân Linh sau khi hạ thủ ba kẻ lạ mặt mới quay lại nhìn người 
					mỹ nữ. Chàng thấy ái thê khuôn mặt xuất thần. Tình cảnh rõ 
					là rất ai oán và hạnh phúc khi gặp chàng. Trong lòng Vân 
					Linh chợt cảm thấy có lỗi với người ngọc. Làm sao chàng lại 
					để cho người từng cùng chàng đầu ấm tay gối phải chịu đựng 
					áp bức và khốn khổ như vậy.
 
 Đến lúc này, Vân Linh mới chợt minh bạch một điều. Con người 
					chàng không phải chỉ là của chàng, mà còn là của chính những 
					người yêu thương chàng nữa. Nếu vì chàng quá đau khổ mà bỏ 
					quên bọn họ thì chàng liệu có còn là người hay không ? Có 
					còn là trượng phu tốt của họ hay không ?
 
 Những ý nghĩ đó trong đầu Vân Linh xảy ra như một ánh chớp. 
					Chàng mau chóng bước lại bên Tiêu hồn ma nữ ôm lấy người 
					nàng. Tấm lưng ong mềm mại và da thịt mỹ nữ áp sát vào người 
					làm Vân Linh chợt cảm thấy ngây ngất.
 
 Tiêu hồn ma nữ bật khóc rấm rức, để yên trong lòng Vân Linh. 
					Quả nhiên, vi diệu không thể tưởng được. Nàng hận chàng bỏ 
					nàng mà đi nhưng lại cũng yêu chàng quá đỗi. Làm sao nàng 
					còn có thể trách cứ chàng được bây giờ.
 
 Vân Linh tay ôm người ngọc vào lòng cảm thấy vừa yêu thương 
					vừa thèm khát. Cái thứ dục tình kiềm nén trong cơ thể lâu 
					ngày giờ lại có dịp bùng lên.
 
 Ma thủ của Vân Linh chịu không nỗi bức bối đã mò đến phong 
					đồn nẫy nở trên người mỹ nhân. Mấy ngón dương chỉ xoa xoa, 
					nắn nắn cảm giác thật là vi diệu.
 
 Tiêu hồn ma nữ trong phút xuất thần bị Vân Linh kiềm chế 
					chiếm được tiện nghi thì đỏ hồng mặt lên. Nàng cảm giác da 
					thịt như lịm đi trong những động tác hết sức khích thích nọ.
 
 Vân Linh ôm lấy người ngọc vần vò một hồi thấy nàng đã ư ư 
					trong miệng mà tuyệt không có chút phản kháng thì bạo gan 
					thò tay lên phía trên thăm viếng hai quả đào tiên.
 
 Tiêu hồn ma nữ thấy chàng xông pha quá đỗi nhanh chóng thì 
					vừa thích vừa bối rối. Nàng vội vùng mạnh hất tay Vân Linh 
					ra rồi đỏ mặt nói gấp rút:
 
 - Tướng công không được làm bậy.
 
 Vân Linh không ngờ nàng đang êm dịu như vậy là đột ngột trở 
					cờ khiến chàng ngạc nhiên ngớ mắt nhìn nàng.
 
 Chàng thấy mặt Tiêu hồn ma nữ đỏ lên, thần thái dụ hoặc vô 
					kể thì không chịu được nói lớn:
 
 - Nương tử, cho ta ôm một cái nào.
 
 Tiêu hồn ma nữ lùi lại mấy bước, khuôn mặt hồng đượm nói 
					lớn:
 
 - Tướng công, chúng ta còn nhiều việc phải bàn luận. Chàng 
					hãy để thiếp nói lại cho chàng rõ đã.
 
 Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ ngữ khí có nhiều uẩn khúc thì 
					trong dạ ngạc nhiên. Chàng vội thu hồi dục hoả lại rồi nắm 
					tay người ngọc lao vút về phía Âm thiên cốc một cách nhanh 
					chóng.
 
 Vân Linh đưa Tiêu hồn ma nữ về Âm thiên cốc. Lúc này, chàng 
					đã biết được tình trạng bi đát của Sử Nguyệt Nga qua lời kể 
					của Tiêu hồn ma nữ.
 
 Tiêu hồn ma nữ nhìn trượng phu lo lắng nói:
 
 - Tình trạng của Nguyệt Nga tỷ mỗi ngày một nặng. Mẫu thân 
					tỷ ấy và mọi người đã cố hết sức và mời không ít đại phu đến 
					tìm cách chữa trị cho sư tỷ nhưng đều vô vọng. Muội lo quá 
					liền quyết định rời khỏi mọi người đến đây tìm chàng. Không 
					ngờ dọc đường lại gặp bọn người của Hắc thanh phái cho người 
					truy đuổi. Thật đúng là nguy hiểm vô cùng nếu không kịp gặp 
					chàng.
 -------------------------
 
 Vân Linh nghe nàng nói vậy, 
					cũng biết rằng nàng rất quan hoài đến mình và cũng rất tin 
					tưởng chàng có thể cứu chữa cho Sử Nguyệt Nga. Trong lòng 
					chàng cảm thấy mình thật không thể để nàng thất vọng. Vân 
					Linh âu yếm nhìn mỹ nhân nói:
 
 - Chuyện bọn người kia đuổi theo muội ta đã một lần giết 
					sạch rồi. Chắc trong thời gian ngắn bọn chúng cũng chưa thể 
					biết được. Bây giờ muội hãy vào nghỉ ngơi trước, đợi ta 
					chuẩn bị vài thứ rồi ngày mai sẽ lên đường.
 
 Tiêu hồn ma nữ mừng rỡ vội vàng ra sau nhà tắm rửa, nghỉ 
					ngơi. Nhưng nàng do quá vui sướng vì gặp lại Vân Linh nên 
					không sao chợp được mắt. Tiêu hồn ma nữ nằm im một lúc rồi 
					trở người ngồi dậy đi ra phía ngoài.
 
 Bầu trời đêm nhìn lên chỉ thấy cao cao vạn trượng. Ánh trăng 
					mờ nhạt chiếu xuống Âm thiên cốc thật giống như ngọn đèn dầu 
					sắp tắt. Xung quanh cảnh vật trong vòng 5 trượng mờ mịt 
					chẳng thể nhìn rõ. Hơi lạnh ban đêm làm Tiêu hồn ma nữ cảm 
					giác toàn thân run lên dù rằng võ công nàng hiện tại không 
					phải tệ.
 
 Trong lòng Tiêu hồn ma nữ tự nhiên cảm giác yên tịch kỳ lạ. 
					Thật sự lúc này đây nàng chẳng muốn rời khỏi Âm thiên cốc 
					chút nào. Hơn nữa trong 5 ngày gần đây nàng luôn bị người 
					của Hắc thanh phái truy đuổi nên không khỏi cảm khái trong 
					lòng. Thật là thân tại giang hồ khó có một ngày an tịch.
 
 Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ không ngủ mà ra đứng mơ màng 
					trước cảnh trời đêm thì bước khẽ khàng lại bên nàng hỏi nhỏ:
 
 - Nương tử. Nàng sao lại chưa ngủ. Ngày mai chúng ta phải 
					lên đường rồi.
 
 Tiêu hồn ma nữ nhìn sang Vân Linh khẽ cười nói:
 
 - Tướng công thật là khoái lạc. Chàng ở nơi này thật chẳng 
					khác gì thần tiên nơi trần thế. Thật không thể nào sướng hơn 
					được nữa.
 
 Vân Linh thấy nàng nói thế thì trong lòng chợt cảm thấy xấu 
					hỗ. Chàng nhớ mấy tháng trước chỉ vì quá đau khổ mà trở nên 
					“yếm thế”, rồi bỏ trốn về Âm Thiên Cốc trong khi việc tìm 
					kiếm kẻ thù sát hại các ái thê chàng lại không làm. Rồi còn 
					chuyện thất tung bí ẩn của Ngọc Liên Hoa ? Chuyện ác đấu của 
					Tiêu hồn ma nữ và Sử Nguyệt Nga lần đó kết quả ra sao ? Bọn 
					họ có được bình yên không ? ... Những cái đó chàng không hề 
					biết mà lại không chịu đi tìm hiểu.
 
 Thật sự là rất nhiều việc chàng đã bỏ qua không hề nhớ tới. 
					Đúng là có lúc những đau khổ làm cho người ta mờ cả lý trí, 
					quên mất những việc quan trọng mà họ đáng phải làm. Đây đúng 
					là một bài học rất lớn đối với Vân Linh trong ngày hôm nay.
 
 Thời may, Tiêu hồn ma nữ đã tìm đến đây. Nếu không nhờ nàng 
					vì bệnh tình của Sử Nguyệt Nga quá khẩn cấp mà tìm đến thì 
					không biết Vân Linh đến bao giờ mới thức tỉnh được cơn mộng 
					mị. E rằng chẳng biết bao giờ.
 
 Vân Linh nghĩ tới điểm đó thật sự rất xúc động, lại càng cảm 
					thấy yêu thương Tiêu hồn ma nữ hơn. Chàng bây giờ đã hiểu 
					những gì mất đi không bao giờ có thể lấy lại, nhưng những gì 
					chàng có thì chàng phải biết nâng niu gìn giữ. Không thể để 
					bị tổn hại.
 
 Vậy những cái chàng có là gì ? Đó chẳng phải chính là những 
					nữ nhân của chàng đó sao. Bọn họ đã vì chàng mà sống, vì 
					chàng mà chết. Thế thì chàng cũng phải vì họ mà bảo vệ, vì 
					họ mà báo thù. Đây mới đúng là bản sắc của nam nhi ân oán 
					phân minh, đầu đội trời, chân đạp đất, đứng vững trong giang 
					hồ.
 
 Qủa thật những ý nghĩ này là một sự thay đổi rất lớn về mặt 
					quan niệm của Vân Linh so với lúc xưa. Trước đây Vân Linh 
					không hề muốn bước chân vào giang hồ, chàng đã chọn học y 
					thuật thay vì học võ. Việc làm đó đã khiến cho sư phụ chàng 
					- Hoạt Thiên Tà phải một phen kinh ngạc, tiếc nuối cho một 
					nhân tài bị mai một.
 
 Và rồi sau này, khi sư phụ mất. Vân Linh cũng không học võ 
					để mà đi lại giang hồ. Chàng học võ chỉ vì một ý nghĩ không 
					muốn võ công của sư phụ bị mai một. Hơn nữa, chàng nhớ ơn sư 
					phụ dạy dỗ, dìu dắt, chàng học võ công của người cũng như là 
					báo đáp ơn nuôi dạy của người. Chỉ đơn giản thế thôi.
 
 Ai ngờ được tình hình biến đổi, Bạch Ngọc Trân tìm đến, rồi 
					chuyện tai nạn xảy ra của Sử Nguyệt Nga, tất cả những điều 
					đó đã khiến cho Vân Linh phải bước chân vào giang hồ, vướng 
					thân vào bao nỗi oan trái, oán thù nối kết, và cuối cùng 
					không tránh khỏi số phận, đấu tranh, tranh đấu không biết 
					bao giờ chấm dứt.
 
 Tiêu hồn ma nữ thấy nàng mới nói giỡn một câu mà Vân Linh 
					lại trở nên yên lặng thì lo ngại đập nhẹ vào vai Vân Linh 
					nói nũng nịu:
 
 - Tướng công ! Chàng suy nghĩ gì vậy ?
 
 Vân Linh bị Tiêu hồn ma nữ đánh một cái vào vai mới giật 
					mình tỉnh lại. Chàng vội gạt bỏ những suy nghĩ kia đi, tập 
					trung vào đàm luận cùng giai nhân.
 
 Lúc này chàng mới phát giác ra Tiêu hồn ma nữ thật là tuyệt 
					sắc, trong bóng đêm nụ cười của nàng cũng không hề giảm bớt 
					sự dụ hoặc. Một điều nữa là từ thân nàng từng hồi, từng hồi 
					u hương tỏa ra mê hoặc lòng người, khiến chàng cảm thấy bứt 
					rức khó chịu, toàn thân phát nóng lên liền.
 
 Mấy tháng nay, Vân Linh kiềm nén dục hỏa, tinh khí tụ lại 
					không nơi phát tiết cũng cảm thấy không được thoải mái. Lúc 
					này chàng ở bên cạnh mỹ nhân xinh đẹp thì trong lòng không 
					khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.
 
 Đôi mắt Vân Linh nhìn vào thân hình Tiêu hồn ma nữ không hề 
					ngừng nghỉ như muốn xuyên thấu vùng da thịt mịn màn bên dưới 
					y phục người ngọc. Qủa thật, hai trái đào tiên sừng sững thế 
					kia làm sao không để cho người ta thèm muốn cho được.
 
 Tiêu hồn ma nữ nói xong không thấy Vân Linh trả lời gì thì 
					ngó lại nhìn. Không ngờ nàng chợt nhận ra nhãn quang sáng 
					rực của Vân Linh như đang thiêu đốt cơ thể mình. Tiêu hồn ma 
					nữ tự động cảm ứng kỳ dị. Một luồng khí nóng đột nhiên giao 
					động mạnh mẽ trong cơn thể. Mỹ nhân đã thấu hiểu nam nhân 
					kia trong đầu đang nghĩ gì rồi.
 
 Khuôn mặt Tiêu hồn ma nữ chợt đỏ bừng, nhưng nàng lại không 
					hề có chút lo lắng sợ hãi. Cái chuyện hoan lạc mê ly kia đối 
					với nàng chẳng phải là lần đầu. Hơn nữa, nam nhân nọ đối với 
					nàng chẳng khác chi trượng phu chân chính. Dù rằng lúc này 
					họ vẫn chưa thật sự thành hôn.
 Vân Linh kiềm chế không được bắt đầu ôm lấy thân hình mềm 
					mại của Tiêu hồn ma nữ vào người. Hai quả đào tiên nẩy nở 
					của nàng ép sát vào ngực lại càng khiến chàng thêm say đắm. 
					Trong một thoáng đôi môi Vân Linh đã bịt kín miệng mỹ nhân. 
					Tiếng thở của hai người trở nên tịch diệt không còn thấy đâu 
					nữa. Rõ ràng mùi vị hưởng thụ thật làm cho người khác phải 
					ghen tị.
 
 Tiêu hồn ma nữ lúc này thật sự kích động để mặc cho Vân Linh 
					tùy tiện chiếm lấy tiện nghi trên cơ thể. Hai thân người họ 
					áp chặt vào nhau và ma ảnh thủ của Vân Linh không ngừng hoạt 
					động trên vùng đồi núi chập trùng của Tiêu hồn ma nữ khiến 
					nàng càng lúc càng thở lên dồn dập.
 
 Thế rồi, cơn dục tính bừng bừng không sao cản nổi. Hai người 
					nhanh chóng kéo nhau vào ph*ng. Âm thanh hoan lạc cứ vậy 
					tuôn ra mê man bất tận.
 
 Hai người như đói khát lâu ngày gặp nhau vần vũ không hề 
					biết chán. Cả hai trong lòng đều kinh ngạc khi phát giác đối 
					phương vũ dũng kinh hồn. Công phu trên giường không ngờ lại 
					càng lúc càng lợi hại. Hai người mê mãi cùng nhau chẳng chịu 
					rời xa đến hơn canh tư mới chịu đình chỉ.
 
 Rạng sáng hôm sau. Tiêu hồn ma nữ uể oải ngồi dậy. Nàng nhìn 
					sang bên thì phát giác Vân Linh đã rời khỏi giường từ lúc 
					nào. Trong lòng kiều nữ tức tốc nhớ lại toàn bộ đêm xuân vừa 
					qua. Mỹ nhân không khỏi đỏ hồng đôi má thầm nghĩ: “Tướng 
					công thật là thần dũng không thể chịu được. E rằng lần tới 
					phải mời tỷ tỷ Nguyệt Nga hỗ trợ đối phó cùng chàng. Nếu một 
					mình mình thì không kham nổi. Chết vì mệt mất”.
 
 Tiêu hồn ma nữ vươn vai làm mấy động tác khởi động. Nàng 
					bước xuống giường mặc lại y phục cẩn thận rồi bước hẳn ra 
					ngoài ph*ng.
 
 Thật không ngờ cảnh sắc Âm thiên cốc buổi sáng lại đẹp như 
					vậy. Xung quanh tiếng chim hót véo von. Một mùi thơm thoang 
					thoảng của các cây thuốc đủ loại dìu dặt theo gió ùa tới. 
					Tiêu hồn ma nữ kinh ngạc thưởng thức cảnh sắc phía trước. Âm 
					thiên cốc chẳng những u nhã, thiên nhiên mà còn rộng rãi 
					không tưởng. Phóng tầm mắt nhìn ra phía xa chỉ thấy cây cỏ 
					một màu xanh mởn. Thật đúng là thiên nhiên tuyệt diệu.
 
 Tiêu hồn ma nữ sung sướng hít thở không khí trong lành. Đột 
					nhiên một mùi thơm của tuyệt phẩm bay nhẹ vào mũi. Đích thị 
					là mùi thịt hươu thơm phức. Trong lòng nàng chợt thấy đói 
					khủng khiếp. Qủa là đã lâu nàng chưa có được bữa ăn thịnh 
					soạn nào.
 
 Tiêu hồn ma nữ theo hướng hương thơm đi vội lại. Hoá ra đằng 
					sau khu vườn thuốc là một gian bếp xinh xắn. Vân Linh đích 
					thị đang ra tay thủ nghệ làm bữa ăn sáng cho hai người.
 
 Tiêu hồn ma nữ thích thú thấy Vân Linh đang chú tâm làm bếp. 
					Nàng không tưởng một anh hùng đỉnh thiên lập địa, võ công 
					trác tuyệt như chàng lại cũng quan tâm đến mấy thứ vớ vẫn 
					này. Dù sao chuyện bếp núc cũng không nên để một nam nhân 
					như chàng phải động thủ.
 
 Vân Linh nghe tiếng động biết là Tiêu hồn ma nữ vào đến liền 
					mỉm cười nhìn nàng nói lớn:
 
 - Loan muội. Muội mau vào đây thưởng thức tài nghệ của 
					huynh.
 
 Tiêu hồn ma nữ được chàng chìu chuộng khuôn mặt ánh lên nét 
					hạnh phúc. Tiếc rằng lúc này không có Sử Nguyệt Nga ở đây để 
					cùng nàng hưởng dụng sự ôn nhu tình ái này.
 
 Tiêu hồn ma nữ nhớ để Sử Nguyệt Nga thì mặt kém tươi. Tuy 
					nhiên, nàng thấy Vân Linh hình
 dạng hoạt kê, tay chảo tay dĩa thì không khỏi bật cười nói 
					lớn:
 
 - Lang quân. Là chàng tự thân động thủ đó. Không thể bảo 
					thiếp về sau lại chẳng chịu hầu hạ chàng.
 
 Tiêu hồn ma nữ nói xong liền ngồi xuống ghế rồi gọi Vân Linh 
					cùng ngồi ăn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện thật là muôn 
					vàn tình ý.
 
 Sau bữa ăn. Tiêu hồn ma nữ giục Vân Linh lên đường. Vân Linh 
					mang theo mấy thứ thuốc quý rồi kéo tay Tiêu hồn ma nữ phi 
					thân bay lên đỉnh núi.
 
 Tiêu hồn ma nữ lần đầu thể nghiệm khinh công cao cường đến 
					mức lăng không hư bộ mà đi của Vân Linh thì không khỏi xuất 
					thần cảm xúc. Nàng vốn dĩ biết được trượng phu võ công cao 
					lắm nhưng không ngờ đã đạt đến cảnh giới này. Thực lực của 
					chàng đúng là thâm sâu huyền bí khó mà hiểu được.
 
 Hai người rời khỏi Âm thiên cốc cứ thẳng cái quan mà đi. 
					Được gần 3 ngày thì bắt đầu tiến vào khu vực hoang dã. Nơi 
					đây người ngựa đi lại rất ít. Thỉnh thoảng nếu có là một 
					đoàn người ngựa khí giới sáng lóa hộ tống hàng hóa đi cùng. 
					Đúng là con đường độc đạo có nhiều nguy hiểm.
 
 Tiêu hồn ma nữ nhìn ngó đám Thanh Long tiêu cục đi qua rồi 
					quay lại nhìn Vân Linh:
 
 - Tướng công. Chàng xem đó. Bọn người Thanh Long tiêu cục 
					kia thực lực không phải nhỏ. Lão nhân đi đầu đích thị là 
					Hồng Thái lão đại - chấp chưởng tiêu cục. Hai bên lão ta còn 
					có 4 đại hộ vệ và Huỳnh đao song tiên thập phần lợi hại. 
					Không hiểu bọn người này đang áp giải vật gì mà lại cử theo 
					lắm cao thủ như vậy ?
 
 Vân Linh lần đầu biết được danh tự Thanh Long tiêu cục. Bản 
					thân chàng cũng không hiểu bọn người kia cường lực thế nào. 
					Thế nhưng bằng vào con mắt của chàng thì lão long đầu Hồng 
					Thái chưởng tiêu cục còn có chút thực lực. Còn như mấy người 
					còn lại cũng không có gì ghê gớm lắm.
 Thực sự Vân Linh không biết được võ công của chàng hiện giờ 
					đã cao siêu ghê gớm rồi. Lão Hồng Thái võ công hiện sắp đạt 
					đến cảnh giới tùy tâm thu phát, võ học đại tiến. Còn mấy 
					người kia cũng đều là cao thủ hạng nhất khó người địch lại. 
					Thật là uy lực chuyến áp hàng này rất mạnh.
 
 Đoàn người lúc này đã đi xa. Vân Linh đột nhiên cười bí hiểm 
					quay sang nói với Tiêu hồn ma nữ:
 
 - Loan muội có biết vật trong xe kia là vật gì không ?
 
 Tiêu hồn ma nữ ngó sáng Vân Linh thấy chàng cười kỳ bí thì 
					không khỏi ngạc nhiên hỏi:
 
 - Thùng xe che kín. Chẳng lẽ chàng phát hiện điều gì chăng ?
 
 Vân Linh nói nhỏ:
 
 - Muội không ngờ đâu. Trong thùng xe đích thị đang chứa chấp 
					hai người. Mà hai người này một là nữ nhân còn trẻ, người 
					nữa là một lão đầu đang bị thương nặng. Không biết bọn họ 
					định đi đâu ?
 
 Tiêu hồn ma nữ tròn mắt nhìn Vân Linh có vẻ không tin:
 
 - Chàng làm sao có thể nhận biết như vậy. Rõ ràng thùng xe 
					kín mít. E rằng đến muỗi cũng chưa chắc vào lọt. Chàng không 
					phải đoán mò chứ ?
 
 Vân Linh cười khẽ lắc đầu nói:
 
 - Muội không tin lát nữa rồi sẽ biết thôi. E rằng lúc đó 
					chúng ta lại thấy một trường thảm chiến nữa rồi.
 
 Tiêu hồn ma nữ đối với lời nói của trượng phu có điều bất 
					ổn. Nàng không tưởng tại sao Vân Linh lại biết được nhiều 
					điều như vậy. Nhưng lúc này Vân Linh đã kéo tay nàng bước 
					nhanh tới trước làm nàng không có cơ hội hỏi rõ chuyện này.
 
 Hai người chưa đi được bao xa đã nghe tiếng khí giới chạm 
					nhau ầm ĩ. Thật đúng là sơn lộ độc đạo không tránh khỏi 
					cường hào ngang nhiên chặn đánh.
 
 Tiêu hồn ma nữ cùng với Vân Linh đến nơi liền nhận ra cuộc 
					diện không phải tầm thường. Lúc này bọn người chận đánh 
					Thanh Long tiêu cục có tới hơn 50 chục người áo đen. Ai nấy 
					đều đao rút khỏi vỏ bao bọc lấy đám người tiêu cục kia vào 
					giữa.
 
 Trận đấu ác liệt nhất lại không phải từ chỗ đám đông này. 
					Tiêu hồn ma nữ nhận thấy cách chỗ đoàn người bị chặn không 
					xa là một cặp đấu vô cùng ác liệt. Người cầm đao thân hình 
					to lớn chính là Hồng Thái đại lão gia đang trực đấu với một 
					trung niên hán tử tay cầm cương tiên. Hai người khí lực dồi 
					dào. Kình lực phát ra ầm ầm làm cát bay đá chạy. Tiếng vũ 
					khí chạm nhau liên tu bất tận làm bùng ra những đốm lửa nhỏ 
					khiến người ta kinh hoảng, không ai dám lại gần.
 
 Phía trong vòng người, tứ đại hộ vệ và Huỳnh đao song tiên 
					đang ra sức củng cố vành đai đối kháng. Võ công của Huỳnh 
					đao song tiên cao cường hơn bọn áo đen rất nhiều. Thế nhưng 
					bọn người nọ người đông thế mạnh, ai ai cũng là cao thủ có 
					hạng nên khi tập kích thật khiến người ta rất khó đối phó.
 
 Bọn võ sĩ hộ vệ tiêu cục tuy thực lực yếu hơn nhưng nhờ vào 
					võ công cao tuyệt của Huỳnh đao song tiên và tứ đại hộ vệ 
					nên miễn cưỡng cũng cầm cự được trước khí thế mạnh mẽ của 
					bọn tặc đạo.
 
 Hai đằng giao chiến với nhau ngày càng ác liệt. Tiếng kêu rú 
					và tiếng thét của kẻ bị thương vang vọng khắp sơn đạo. Qủa 
					thật là sinh tử quan đầu không thể ngờ được.
 
 Chiến trường ác liệt, quan lộ chật hẹp. Thật khiến người ta 
					không rét mà run. Có muốn chạy qua cũng không được nữa.
 
 Vân Linh nhìn vào trận chiến nhận thấy bọn người áo đen thật 
					không phải tầm thường. Rõ ràng bọn chúng đã có sự chuẩn bị 
					rất kỹ.
 
 Phía sau xa phu và xe chở người là trận chiến của Hồng Thái 
					lão đại và gã trai trung niên. Rõ ràng trận đấu này xuất 
					phát từ sự chặn hậu của lão Hồng Thái đối với sự tấn công 
					của đám người lạ mặt.
 
 Theo sự phán đoán của chàng. Đoàn người Thanh Long tiêu cục 
					đang đi thì bị gã trung niên cầm cương tiên kia phục ra đón 
					đánh. Chính vì thế đã buột Hồng Thái lão đại phải đích thân 
					xuất thủ. Sau đó, trong lúc đoàn người tiếp tục đi tới thì 
					gặp phải trở lực là bọn người áo đen đông đúc. Rõ ràng với 
					thực lực của bọn áo đen và đường lối quan đạo chật hẹp thì 
					đám người Thanh Long bang đã lâm vào thế bí không thể thoát 
					được. Quả thật là một kế mưu rất chi cẩn mật.
 
 Vân Linh càng nhìn càng thấy đám người tiêu cục khó mà chống 
					đỡ.
 
 Tiêu hồn ma nữ bỗng nhiên chỉ tay về phía trước khẽ nói:
 
 - Tướng công, chàng xem người trong thùng xe đã bước ra rồi.
 
 Vân Linh liếc nhìn 2 người thì thấy 1 người là một thiếu nữ 
					mặc bộ bạch y, tuổi chừng 17,18, dung mạo tuyệt đẹp đang đỡ 
					lấy một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt tái xanh mệt 
					mỏi.
 Vân Linh kinh hãi nhìn vào khuôn mặt lão nhân nọ đến thất 
					thần. Chàng không tưởng nổi trên đời sao lại có người giống 
					người đến vậy. Khuôn mặt lão nhân kia thoạt trông chẳng khác 
					gì khuôn mặt sư phụ chàng Hoạt thiên tà tí nào. Có điều 
					khuôn mặt sư phụ chàng so ra còn trẻ hơn nhiều so với lão 
					nhân này.
 
 Vân Linh ngơ ngẫn không khỏi trong đầu có những ý nghĩ lạ 
					lùng. Chẳng lẽ lão nhân kia và sư phụ có mối quan hệ chi 
					chăng ? Thật là kỳ lạ !
 
 Trong khi Vân Linh còn đang kinh ngạc thì Tiêu hồn ma nữ ở 
					bên cạnh chàng cũng nổi lên trong lòng sự tò mò vô tận. Nàng 
					nghĩ lúc nãy nghe Vân Linh nói về suy đoán của chàng đối với 
					những kẻ bí ẩn trong thùng xe. Không ngờ những gì chàng nói 
					lúc trước đều hoàn toàn đúng sự thật.
 
 Trong lòng Tiêu hồn ma nữ cảm giác trượng phu tài năng vô 
					dạng. Đúng là nàng đã không đánh giá đúng thực lực của chàng 
					rồi.
 
 Bạch y thiếu nữ lúc này đã đỡ lão nhân lên một con ngựa gần 
					đó. Nàng mặc kệ xung quanh chiến trận ác liệt vẫn bình tĩnh 
					như không.
 
 Đột nhiên, thân hình Bạch y thiếu nữ nhoáng lên trên không 
					tiến thẳng về phía bọn đạo tặc đang đứng chặn trước quan lộ. 
					Ngay tức khắc nhiều tiếng la hoảng liên tiếp nỗi lên. Mấy gã 
					áo đen đứng ngay trước con lộ thi nhau rú lên rồi ôm mặt ngã 
					xuống. Âm thanh tiếng rú của bọn chúng làm cho những gã đạo 
					tặc còn lại không khỏi kinh hãi xoay đầu lại nhìn. Thì ra, 
					trên mặt những kẻ đang kêu gào kia chợt nỗi lên một màu tím 
					tái và ri ri chảy ra một thứ nước đen sì.
 
 Không ai bảo ai bọn tặc nhân còn lại đều kêu to: Hắc độc 
					lang.
 
 Rồi không ít kẻ đang đứng gần những tên bị trúng độc vội 
					vàng chạy lui cả lại.
 
 Thế rồi, trong khi cả bọn áo đen đều đang kinh hãi vì độc 
					dược “Hắc độc lang” thì con ngựa chở lão nhân bị thương và 
					thiếu nữ đã vượt qua khỏi đám đông dầy đặc tiến về phía 
					trước.
 
 Mấy tên áo đen thấy hai người đi mất đều quát lên tức giận 
					và vội vàng rời khỏi chiến trường tức tốc lên ngựa rượt 
					theo.
 
 Bỗng nhiên, ngay lúc ấy một âm thanh chấn động nữa nỗi lên. 
					Hóa ra Hồng Thái lão đại lại vừa tiếp với gã hán tử trung 
					niên một chưởng.
 
 Hán tử trung niên bật cười khanh khách miệng nói lớn:
 
 - Lão Hồng. Ta rất phục lão đó. Chúng ta để lần sau đánh 
					tiếp.
 
 Hán tử nọ nói xong liền phi thân nhảy lên trên sườn núi mất 
					dạng.
 
 Hồng Thái lão đại ngơ ngẫn đứng nhìn đối phương trong lòng 
					ngạc nhiên không hiểu tại sao gã nọ lại bỏ đi thình lình như 
					vậy.
 
 Huỳnh đao song tiên vội bước lại nói :
 
 - Đại ca ! bọn người kia đã đuổi theo 2 ông cháu nọ rồi. 
					Chúng ta phải làm sao đây ?
 
 Hồng Thái lão đại kinh hãi quay đầu lại nhìn. Thùng xe trống 
					rỗng. Hai ông cháu quái dị kia đã biến mất. Đột nhiên lão 
					trở nên ủ rũ cả người. Tâm thần hoang man vô tả.
 
 Hồng Thái lão đại không hoang man sao được. Hai kẻ đang chạy 
					trốn kia chính là khách hàng dưới sự hộ vệ của Thanh Long 
					tiêu cục. Bây giờ bọn họ bị người ta bức bách đến nỗi phải 
					bỏ cả xe mà chạy thì danh tiếng của Thanh Long tiêu cục còn 
					ra thể thống gì.
 
 Lão Hồng Thái gắng gượng quát mọi người bỏ xe lên ngựa nhanh 
					chóng đuổi theo mấy kẻ kia.
 Tất nhiên, lão hy vọng có thể tìm được hai khách nhân để 
					hoàn thành hợp đồng đã ký kết giữa hai bên trong chuyến hộ 
					tiêu này.
 
 Tiêu hồn ma nữ thấy mọi người đi cả, liền quay sang giục Vân 
					Linh:
 
 - Tướng công ! Chúng ta cũng đi thôi nào.
 
 Vân Linh khẽ gật đầu. Đột nhiên, chàng nghĩ ra một điều gì 
					đó liền chộp lấy tay Tiêu hồn ma nữ nói lớn:
 
 - Nhanh, chúng ta phải chạy nhanh mới kịp.
 
 Tiêu hồn ma nữ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Nàng vừa định 
					mở miệng thì Vân Linh đã kéo nàng bay bỗng lên trên sườn núi 
					phóng chạy như bay.
 
 Tiêu hồn ma nữ thần tình kinh ngạc. Nàng chẳng hiểu Vân Linh 
					định làm gì mà kéo nàng chạy như bay như biến thế này.
 
 Hai người kéo nhau đi một lúc thì Tiêu hồn ma nữ đã lại nghe 
					thấy tiếng vũ khí chạm nhau ở đâu đó phía trước. Nàng thấy 
					Vân Linh đang kéo nàng lướt đi rất nhanh về phía ấy. Lúc này 
					trong đầu Tiêu hồn ma nữ đã lờ mờ đoán ra mục đích Vân Linh 
					kéo nàng chạy nhanh như vậy là vì việc gì. Chắc hẳn việc này 
					phải liên hệ đến hai người chạy trốn lúc nãy.
 
 Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vân Linh. Hai người nhờ bỏ 
					đường lộ mà đi theo lối tắt nên đã kịp đến để chứng kiến 
					cảnh tượng giao tranh cực kỳ khủng khiếp.
 
 Xung quanh Bạch y thiếu nữ và lão nhân hàng loạt người ngã 
					lăn trên đất kêu gào thảm thiết.
 Tuy nhiên, bọn áo đen dường như càng lúc càng điên cuồng lao 
					đến vây chặt lấy hai kẻ chống đối. Bọn chúng ai cũng đao 
					pháp nhanh lẹ, chém tới vù vù làm cho Bạch y thiếu nữ phải 
					vất vả hết sức né tránh và chống đỡ trong tư thế tuyệt vọng.
 
 Tiêu hồn ma nữ đứng núp bên sườn núi bên cạnh Vân Linh cũng 
					tò mò ngó xem. Nàng nhìn bọn áo đen giao thủ một hồi thì 
					chợt thấy đao pháp của bọn chúng hết sức quen thuộc. Nhất 
					thời chưa nghĩ ra đao pháp nọ tên gọi là gì.
 
 Tiêu hồn ma nữ ngẫm nghĩ một lúc chợt choàng tỉnh kêu lên:
 
 - Ơ ! Ta nghĩ ra rồi ! Hoá ra là đao pháp của Ma đao .
 
 Vân Linh nghe nàng kêu lên như vậy không khỏi ngạc nhiên tò 
					mò hỏi:
 
 - Nàng nói đao pháp đó là của ma đao ư ?. Vậy chứ ma đao là 
					ai ?
 
 Tiêu hồn ma nữ kinh nghi nói:
 
 - Ma đao là thiên hạ đệ nhất thần đao Hồ Nhất Long. Một cao 
					thủ nổi danh cách đây 30 năm. E
 rằng uy danh của Ma đao còn cao hơn cả Bát ma nữa.
 
 Thật không ngờ trí lực của Tiêu hồn ma nữ lại lợi hại như 
					vậy. Vốn dĩ, Hồ Nhất Long nổi danh đã lâu. Với tuổi tác như 
					Tiêu hồn ma nữ thì làm sao có thể nhận biết đao pháp kia tên 
					gọi là gì.
 Chẳng qua, nàng nhờ vào sự mô tả tương đối cặn kẽ của sư phụ 
					mà đoán được thôi.
 
 Vân Linh lúc này chợt nhớ đến bọn người lần trước đến bao 
					vây nương tử Ngọc Liên Hoa của mình. Trong lòng chàng chợt 
					có cảm giác lo lắng, khẩn trương. Phải chăng Ngọc Liên Hoa 
					đã bị bọn tặc người của Hồ Nhất Long bắt đi và có phải chính 
					bọn chúng đã giết hại các nương tử của chàng?.
 
 Vân Linh nghĩ vậy liền quyết định phải bắt gã trung niên áo 
					đen kia để dò hỏi tin tức. Chàng trong nháy mắt đã lướt 
					nhanh xuống dưới chân núi. Thân pháp của chàng nhanh đến nỗi 
					Tiêu hồn ma nữ đang đứng ở cạnh chàng trong nhất thời phải 
					phát sinh kinh hoảng.
 
 Nàng thấy Vân Linh đột nhiên biến mất trong nháy mắt rồi tức 
					thời đứng ở dưới chân núi như thể chàng biết biến hóa vậy.
 
 Nàng không khỏi ngỡ ngàng không hiểu chàng xuống dưới đó 
					định làm gì.
 
 Trong lúc ấy, phía nơi trận đấu đột nhiên có nhiều tiếng la 
					hoảng vang lên. Bọn áo đen, đột nhiên nhận thấy một luồng 
					gió mạnh thổi tới rồi thì toàn thân xiêu xiêu muốn ngã. Áp 
					lực cơn gió thổi tới không chỉ mạnh bạo mà còn có điều bất 
					diệu. Trong số đám áo đen đột nhiên gã chỉ huy bị gió lớn 
					cuốn thốc tới bay bỗng ra xa.
 
 Thân hình gã áo đen dường như bị chụp trong vòng xoáy lốc 
					không sao la lên hay có bất kỳ động tác nào kháng cự lại cả.
 
 Lúc này đây thực tế gã đã bị Vân Linh điểm trụ huyệt đạo và 
					dùng Ảo bộ pháp lôi kéo đi rồi.
 
 Do thân pháp của Vân Linh quá sức nhanh chóng nên đám người 
					áo đen chỉ thấy như một cơn gió cuốn qua chứ thực tế không 
					hề nhìn được khuôn dạng thể pháp con người.
 
 Vân Linh kéo gã hán tử trung niên lùi nhanh vào góc khuất 
					rồi đứng lại ở đó.
 
 Bọn áo đen thấy tình thế khác lạ không khỏi kinh hãi, ngạc 
					nhiên. Bọn chúng không dưng bị bắt mất chủ tướng thì chẳng 
					khác chi bọn gà con mất mẹ tâm chí hoảng loạn.
 
 Bạch y thiếu nữ đoạt lấy cơ hội thuận tiện vội vàng bứt phá 
					vòng vây đưa lão nhân lên ngựa chạy đi.
 
 Bọn áo đen số thì đuổi theo, số còn lại vội vàng chạy đến 
					khe núi tìm kiếm thủ lĩnh.
 
 Không ngờ bọn chúng tìm kiếm một hồi mà vẫn không sao phát 
					hiện ra điều gì. Cả bọn đều ngơ ngác tưởng như có ma trùng 
					hiện giữa ban ngày. Nếu không phải thế thì cũng không biết 
					giải thích sao nữa. Chuyện quái gì mà rõ ràng thủ lĩnh bị 
					cơn gió cuốn đi rồi biến mất không chút dấu vết. Làm sao lại 
					có chuyện kỳ cục như vậy. Thực không tài nào hiểu được.
 
 Bọn áo đen tìm mãi không ra đành phải bỏ đi. Lúc này Vân 
					Linh mới từ trong sườn núi ngó đầu nhìn ra. Chàng thấy bọn 
					áo đen đi rồi mới quay lại cười với Tiêu hồn ma nữ:
 
 - Loan muội ! Muội thấy bọn áo đen kia bị huynh dọa khiếp 
					chưa ?
 
 Tiêu hồn ma nữ nguýt dài nói:
 
 - Khiếp đâu chẳng thấy. Chỉ thấy chàng trốn trốn nấp nấp 
					trông thật khó coi.
 
 Vân Linh thấy mỹ nhân cử chỉ mê hoặc như vậy, lại còn chọc 
					chàng kém cỏi phải đi trốn núp bọn tiểu yêu kia thì không 
					những không giận mà còn bật cười nói:
 
 - Ai da ! Nương tử không ngờ lại không hiểu ý ta.
 
 Tiêu hồn ma nữ lên tiếng trách cứ trượng phu thật ra cũng 
					không phải là không có lý.
 
 Rõ ràng so về võ học Vân Linh trượng phu của nàng hơn hẳn 
					bọn áo đen kia không biết bao nhiêu lần. Nếu mà chàng quả 
					thật muốn động thủ thì toàn bộ bọn chúng chẳng còn một ai có 
					thể sống sót.
 
 Thế nhưng Tiêu hồn ma nữ lại chẳng thấy Vân Linh động thủ 
					với bọn áo đen, lại còn trốn trốn núp núp làm làm chuyện 
					quái dị như thế nên mới buột miệng bảo chàng như vậy.
 
 Lúc này nàng lại nghe trượng phu cười và bảo nàng không hiểu 
					ý chàng thì liền phi thân đi xuống miệng hỏi:
 
 - Tướng công ! Chàng nói thử xem vì sao lại không “giáo 
					huấn” bọn áo đen kia.
 
 Vân Linh khuôn mặt trầm lại đưa mắt nhìn Tiêu hồn ma nữ 
					miệng nói:
 
 - Nàng xem ! Bọn người áo đen đó dù sao cũng là phụng mệnh 
					hành sự. Thực tế bọn chúng cũng không phải loại đầu sỏ. Nếu 
					bây giờ ta ra mặt đấu với bọn chúng. Tất yếu phải ra ta diệt 
					cỏ tận gốc, không để thông tin sự xuất hiện của ta ra giang 
					hồ đến tai gã Ma Đao Hồ Nhất Long kia.
 Thế nhưng ta thực sự không nỡ ra tay giết một lúc nhiều 
					người như vậy. Thôi thì ta tạm lánh mặt không gặp mặt bọn 
					chúng để chúng không biết đường nào cũng là điều hay. Nàng 
					thấy ta nghĩ như vậy có được không ?
 
 Tiêu hồn ma nữ nghe trượng phu phân tích một hồi cũng lấy 
					làm kinh ngạc lẫn thán phục. Thông thường kẻ nào đó ra giang 
					hồ rồi thì thân tại giang hồ, không thể có lòng từ bi kiểu 
					giống như Vân Linh vậy. Nhưng sau khi nghe trượng phu phân 
					tích lý lẽ thì nàng thấy chàng quả thật đáng phục, võ công 
					cao mà không kiêu, giết được người mà không giết. Một người 
					có tình cảm đáng quý như thế làm sao lại là người xấu cho 
					được. Vậy thì nàng sao còn phải lo lắng về việc y có thể đối 
					xử tệ bạc với nàng nữa.
 
 Tiêu hồn ma nữ nghĩ thế lại càng yêu thương Vân Linh hơn. 
					Thế nhưng là con gái, nàng cũng không muốn bày tỏ tình cảm 
					quá đáng, sợ rằng chàng lại coi thường mình. Vì thế, sau khi 
					Vân Linh nói xong Tiêu hồn ma nữ liền giả vờ níu lấy tay Vân 
					Linh hỏi:
 
 - Tướng công ! Chàng mau nói xem, chàng bắt gã áo đen này 
					làm gì ?
 
 Vân Linh đôi mắt rất sáng, chàng thấy Tiêu hồn ma nữ khuôn 
					mặt mỹ dịu, đôi mắt như ánh hồ thu nhìn chàng toát nên một 
					vẻ yêu thương vô hạn thì vui sướng âm thầm, cũng tự hiểu 
					nàng nọ đang cố tình dấu diếm tình cảm luyến ái của mình. Tự 
					nhiên lòng chàng cảm thấy lâng lâng thích thú.
 
 Chàng liếc nhìn nàng cười khẽ nói:
 
 - Nàng hãy khoan. Để ta thẩm vấn gã áo đen này đã.
 
 Rồi chàng bắt đầu quay sang dùng cực hình tra khảo gã áo đen 
					kia.
 
 Ban đầu, gã trung niên áo đen tâm khí cao ngạo, nhất định 
					không chịu mở miệng một tiếng. Thế nhưng sau khi Vân Linh 
					nổi giận dùng đến cực hình “phân thân triệt đạo” thì gã thật 
					sự chịu không nổi đau đớn mới phải đồng ý khai ra tất cả.
 
 Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Vân Linh. Ngọc Liên Hoa 
					đích thị bị người của Ma Đao Hồ Nhất Long bắt, nhưng còn bọn 
					giết hại các mỹ nhân thì tên áo đen trung niên này cũng 
					không biết. Trong lòng Vân Linh chợt nhiên khẩn trương vô 
					tận. Biết được tin tức của Ngọc Liên Hoa rồi cũng là một may 
					mắn. Chỉ cần chàng có cách tìm được ra nàng thì sớm muội gì 
					cũng tìm ra kẻ thù đã hạ sát các tiểu mỹ nhân nương tử của 
					chàng.
 
 Lúc này, thật sự Vân Linh chỉ hận không có đôi cánh hay 
					thuật phân thân để cùng một lúc có thể vừa đi cứu Ngọc Liên 
					Hoa lại vừa có thể đến được rặng Phong Lĩnh để chữa thương 
					cho Sử Nguyệt Nga. Hai người vợ yêu đó của chàng sao lại 
					cùng lúc gặp phải tai nạn như vậy. Thật sự chàng biết cứu ai 
					đây, hoặc bỏ ai đây.
 
 Tất nhiên nghĩ thì như thế, nhưng hiện tại Tiêu hồn ma nữ 
					đang ở đây. Chàng không thể bỏ nàng lại mà đi cứu Ngọc Liên 
					Hoa cho đành. Việc này rốt cuộc cần có một sự sắp xếp cẩn 
					thận. Trong lòng Vân Linh tự nhiên cảm thấy căng thẳng, nhất 
					thời chưa thể quyết định được kế sách vẹn toàn.
 (Hết Hồi 
					10 ... Xin mời đón xem tiếp
					Hồi 
					12) |