Vừng ánh dương từ từ đổ về trời tây, ánh sáng
chiếu rọi đã nhuộm một màu đỏ ối. Rõ ràng với tình cảnh đó
khách bộ hành không thể không tìm nơi cư ngụ.
Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ quả thật cũng đang có ý định đó.
Nhưng mà không giống như Vân Linh khuôn mặt trầm ngâm, trong
lòng Tiêu hồn ma nữ trùng trùng tâm sự, cực kỳ bức bối khó
chịu.
Lúc vừa nãy, nàng nghe lời thẩm vấn của Vân Linh đối với gã
trung niên áo đen liên quan đến một nữ nhân Ngọc Liên Hoa gì
đó?. Thật đúng là làm cho nàng nổi tính ghen tương trong
lòng.
Tiêu hồn ma nữ vừa đi vừa lầm bầm trong dạ:
“ Ngọc Liên Hoa là ai ? Tại sao trượng phu nàng lại quen
biết ả ? “. Trong đầu Tiêu hồn ma nữ liên tục phát ra ý nghĩ.
Chỉ muốn ngay lập tức hỏi Vân Linh xem thực tế quan hệ của
hai người là như thế nào.
Nhưng có điều mỗi lúc nàng quay đầu nhìn sang Vân Linh định
hỏi chàng thì nàng nhận thấy mặt mày Vân Linh dường như có
đầy tâm sự. Rõ là tâm trạng chàng không được chút gì thoải
mái.
Thế rồi, lời nói định ra đến miệng rồi nàng lại từ bỏ. Tiêu
hồn ma nữ cảm giác vừa yêu vừa sợ trượng phu anh tuấn và
thần dũng này.
Nếu mà ai đã từng biết tính tình ương bướng và hoạt náo của
Tiêu hồn ma nữ trước đây thì sẽ hết sức ngạc nhiên. Đặc biệt
nếu người đó lại là sư phụ của nàng Hồ Thuỷ Hằng. Bởi lẽ đối
với Tiêu hồn ma nữ nàng chẳng bao giờ uý kỵ việc gì. Nếu
nàng đã muốn là phải làm cho bằng được không chịu bỏ dỡ. Thế
mà lúc này, trong lòng Tiêu hồn ma nữ thật muốn tỏ rõ ý định
của nàng mà nàng lại tịch không dám hỏi gì đến nữ nhân Ngọc
Liên Hoa kia cả.
Vân Linh sau một hồi trầm mặc cũng từ từ bình tâm trở lại.
Chàng tự nghĩ dù chàng có lo lắng hơn nữa thì cũng vô pháp,
vô thiên giải quyết được đồng thời 2 việc một lúc. Trong
lòng đã định. Tự nhiên, Vân Linh dịu lại cơn bức bối. Chàng
nhìn sang Tiêu hồn ma nữ thì chợt thấy nữ nhân khuôn mặt kỳ
bí, có vẻ như không chút thoải mái tí nào.
Vân Linh thấy vậy vội hỏi:
- Loan muội ! Nàng mệt phải không ? Chúng ta tìm chỗ nghỉ
chân nhé !
Tiêu hồn ma nữ đang rầu rĩ đi đằng sau Vân Linh. Nàng nghe
Vân Linh nói vậy thì gượng cười nói:
- Tuỳ chàng. Thiếp cũng không có ý kiến gì !
Vân Linh đột nhiên thấy người ngọc hành vi quái dị, tâm
trạng không vui thì hết sức ngạc nhiên.
Chàng chợt nghĩ đến một chuyện thì giật mình kêu nhỏ trong
đầu:
- Ái chà ! Thôi rồi ! Phải chăng Tiêu hồn ma nữ đã nghĩ đến
quan hệ giữa chàng và Ngọc Liên Hoa.
Vân Linh nghĩ đến đây không khỏi lúng túng. Thật sự từ lúc
hai người gặp lại đến nay chàng vẫn chưa hề hé răng về mối
quan hệ giữa chàng và Ngọc Liên Hoa.
Bây giờ Ngọc Liên Hoa bị Ma Đao Hồ Nhất Long bắt. Sử Nguyệt
Nga thì vướng phải quái bệnh tâm trí hồ đồ. Chỉ còn một mình
Tiêu hồn ma nữ ở bên cạnh chàng lại cũng không được thoái
mái. Rõ ràng tình duyên lắm mối cũng có lúc làm cho người ta
hoang man vô dạng, không biết đường nào mà lần.
Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ sắc mặt kém tươi thì tự cảm
thấy hổ thẹn trong lòng. Chàng không tiến lên phía trước mà
đợi nàng bước lên rồi ôm lấy vai nàng dìu đi.
Vân Linh âu yếm nói:
- Nương tử ! Nàng có chuyện gì buồn hay lo lắng có thể nói
với ta. Chúng ta đã là phu thê thực sự rồi mà.
Tiêu hồn ma nữ không đừng lại được đành hỏi:
- Thiếp muốn biết, chàng và cô nương kia rốt cuộc đã phát
sinh những chuyện gì ? Cô nương nọ thật sự là ai ? Chàng làm
sao lại có thể quen biết cô ta ?
Tiêu hồn ma nữ một mạch nói ra tất cả. Nàng nói thật nhanh
bởi nếu không nói ngay e rằng nàng sẽ không đủ can đảm để
hỏi chuyện Ngọc Liên Hoa trước mặt Vân Linh nữa.
Tiêu hồn ma nữ hỏi xong liền đảo mắt nhìn trộm Vân Linh xem
chàng thái độ ra sao ? Nàng không ngờ thấy khuôn mặt Vân
Linh không chút bối rối hay lúng túng. Dường như những gì
nàng định hỏi chàng ta đã tự đoán biết được rồi.
Thật sự những gì Tiêu hồn ma nữ đang nghĩ cũng không khác
chi mấy so với thực tế. Quả là Vân Linh cũng đã tự mình đoán
ra 9 phần 10 những thắc mắc trong lòng mỹ nhân. Chàng đã cố
tình hỏi nàng như vậy để được dịp kể hết cho nàng mọi chuyện.
Tiêu hồn ma nữ trong lòng Vân Linh vừa đi vừa từ từ lắng Vân
Linh kể chuyện. Câu chuyện và những tao ngộ của chàng lúc
hai người cách biệt nhau khiến lòng nàng kinh nghi, kiếp hãi
lẫn ghen tương, tán thán. Thật đúng là tâm trạng phức tạp
khó thể nói lên lời.
Hai người cùng nhau đi một hồi thì cũng dừng lại trước một
quán trọ ven đường. Lúc này câu chuyện tao ngộ của Vân Linh
cùng Ngọc Liên Hoa và các thiếu nữ cũng đã kết thúc.
Tiêu hồn ma nữ trong lòng chấn động không ít. Nàng thực sự
chưa thể tiêu hoá hết những gì Vân Linh vừa kể.
May sao, ngay lúc ấy gã tiểu nhị thấy hai người dừng chân
trước cửa quán liền vội vàng chạy ra quảng cáo quán xá và
mời hai người vào.
Tiêu hồn ma nữ tâm trạng mơ màng cùng với Vân Linh bước vào
trong quán.
Vân Linh biết người ngọc đang ở tình thế tâm tâm, trạng
trạng nên cũng không hỏi gì nàng tuỳ tiện bảo tiểu nhị nhanh
chóng sắp cho hai người 1 ph*ng.
Gã tiểu nhị thần tình ngạc nhiên. Gã thấy hai vị khách nhân
người nào người nấy đẹp đẽ tuyệt vời thì đã ấn tượng trong
đầu. Hơn nữa trong hai người thì vị nữ nhân kia theo cách ăn
mặc đích thị là một thiếu nữ chưa chồng. Ấy thế mà lúc này
vị nam nhân khách quan lại bảo gã chuẩn bị cho hai người một
ph*ng thì có phải là kỳ lạ không.
Vân Linh tuy là thông minh, võ công cao tuyệt, nhưng kinh
nghiệm giang hồ cũng như lề lối phong tục võ lâm làm sao mà
chàng biết được. Chàng thấy gã tiểu nhị khi nghe lời nói của
mình chỉ đứng đực ra ở đó, không chút biến chuyển, thì nổi
giận trong lòng định mắng gã.
Nào hay ngay đúng lúc ấy từ trên tầng trên một người thiếu
nữ đi xuống. Nàng nọ khuôn mặt đẹp đẽ xinh xắn, đôi mắt sáng
long lanh nhìn rất cuốn hút. Mỹ nhân nghe được lời nói của
Vân Linh liền vừa cười nhạo vừa nói:
- Công tử gia sao lại định dẫn cô nương này vào chung một
ph*ng. Hai người dù là huynh muội đi nữa cũng không thể tuỳ
tiện như vậy.
Tiêu hồn ma nữ lúc này thần trí đã tỉnh. Nàng phát hiện ra
cô nương trẻ trung đang đứng ở trên kia chính là kẻ lúc sáng
bị bọn người áo đen truy đuổi. Khuôn mặt Tiêu hồn ma nữ
không khỏi đỏ lên khi nghe mấy lời nói của nàng ta.
Vân Linh thì còn có chút ngạc nhiên. Còn Tiêu hồn ma nữ thì
đã thấm sâu sắc ý vị trong lời nói của thiếu nữ nọ.
Rõ ràng trên phương diện quan hệ xã hội. Vân Linh và nàng
vẫn chưa thực sự chính thức tiến hành hôn lễ và bái đường
thành thân. Nên nàng và Vân Linh không thể cùng nhau ở chung
một ph*ng. Điều này cũng thực là dễ hiểu.
Tiêu hồn ma nữ quay sang Vân Linh thấy chàng có vẻ ngơ ngác
thì cười khẽ nói thầm vài câu với chàng. Lúc này, anh chàng
ngố nhà ta mới giật mình hiểu ra, khuôn mặt tức thì đượm màu
hồng lúng túng trông rất thu hút.
Thực tế, nam nhân cũng như nữ nhân. Khi thần tình lúng túng,
đỏ mặt thì đều có thể tạo ra sức hút đối với kẻ khác. Tuy
nhiên, thường thì sức thu hút về phía nữ nhân tương đối mạnh
hơn và tạo nhiều mối dây oan nghiệt tình trường hơn. Nói
chung là vậy, còn trong trường hợp này thì khuôn mặt đỏ bừng
xấu hỗ của Vân Linh đã đánh một tiếng sét vào tim nàng thiếu
nữ xinh xắn đang đứng trên kia. Cô nàng nhìn chàng như ngây
như ngốc cả một thời thần mới từ từ bình tâm trở lại.
Vân Linh thì đang xấu hỗ nên đâu để ý đến quái tượng trên
mặt thiếu nữ. Nhưng Tiêu hồn ma nữ thì lại không bị hồ đồ
như chàng. Chính vì lẽ đó nàng chợt nhận ra ánh mắt si mê,
ái mộ kia của Bạch y thiếu nữ khi nhìn vào mặt Vân Linh.
Tiêu hồn ma nữ không khỏi trong lòng có chút vui thích và tự
hào, lại vừa có chút ghen tương kỳ lạ. Ai bảo tướng công
nàng quá tuấn mỹ làm chi để người ta si mê. Quả thật đúng là
khó mà nói được tâm trạng phức tạp đang diễn ra trong đầu
Tiêu hồn ma nữ lúc này.
Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ được tiểu nhị sắp cho hai ph*ng ở
sát cạnh nhau. ph*ng đối diện không ngờ lại là nơi ở của
Bạch y thiếu nữ và lão nhân đang bị nhiễm bệnh.
Đêm đến, lão nhân bị bệnh rên siết không ngớt khiến cho Vân
Linh và các khách nhân gần đó không sao ngủ được. Vân Linh
bản thân cũng là y sư, học nhiều, hiểu rộng. Dù cho đến tận
bây giờ chàng chưa chữa bệnh cho ai ngoài Sử Nguyệt Nga. Thế
nhưng bằng vào kinh nghiệm y lý, cũng như thực lực võ công
hiện nay, Vân Linh cũng đoán được lão nhân kia đang mắc phải
một loại bệnh âm độc. Hơi thở của lão lúc thì dồn dập, lúc
lại khò khè cơ hồ như bị người ta bóp lấy cổ vậy. Quả thật
chỉ nghe thôi cũng đủ biết bệnh nhân khổ sở đến mức nào.
Vân Linh nghe tiếng rên của bệnh nhân lại nhớ đến khuôn mặt
của lão nhân lúc chàng nhìn thấy. Khuôn mặt đó thật giống
mặt của sư phụ chàng như đúc. Phải chăng giữa hai người thật
sự có quan hệ gì ?
Chàng nghĩ vậy liền tự thấy cần phải sang bên lão nhân nọ
tìm hiểu xem sao. Hơn nữa chàng thấy lão bị bệnh tật như vậy
cũng không đành lòng ngồi yên trong khi chàng vốn là một y
sư.
Suy nghĩ thấu đáo, Vân Linh liền mở cửa bước ra phía ngoài.
Chàng đến trước ph*ng của lão nhân thì thấy Bạch y thiếu nữ
cũng đang mở cửa bước ra.
ph*ng của Bạch y thiếu nữ sát ngay bên cạnh ph*ng lão nhân.
Khi nghe thấy tiếng ho và rên siết của lão, Bạch y thiếu nữ
liền vùng dậy khoác tạm y phục ra ngoài. Không ngờ lúc này
đứng trước cửa ph*ng lại là Vân Linh. Bạch y thiếu nữ thiếu
điều tròn mắt ra nhìn vì quá ngạc nhiên.
Vân Linh thấy Bạch y thiếu nữ ra tới thì không khỏi nhìn
nàng. Bạch y thiếu nữ lúc này y trang sộc sệnh, tóc để xõa
dài, chiếc hài nhỏ không che hết những ngón chân và bàn chân
xinh xắn trắng trẻo như ngọc. Quả nhiên, nữ nhân xinh đẹp dù
cho có cẩu thả đi nữa cũng vẫn có nét dụ người.
Bạch y thiếu nữ thấy Vân Linh nhìn mình kỹ như vậy cũng đỏ
mặt lên. Nàng không biết dấu hai bàn chân thon nhỏ vào đâu
nên nhất thời si ngốc đứng đó.
Đột nhiên, phía bên đối diện lại một khuôn mặt xinh xắn nữa
xuất hiện. Lúc này Tiêu hồn ma nữ cũng đã thoát ra khỏi
ph*ng tiến về phía hai người.
Bạch y thiếu nữ thấy Tiêu hồn ma nữ sắp đến liền lấy lại
bình tĩnh. Nàng làm mặt nghiêm nghị hỏi dò Vân Linh vài câu
rồi mời chàng vào ph*ng lão nhân cùng với nàng.
Tiêu hồn ma nữ thấy hai người vào ph*ng cũng lập tức đi
theo.
Lúc này, Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ mới biết được thiếu nữ
nọ tên gọi Linh Lung, là con nuôi của lão nhân bệnh tật kia.
Điều Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ không ngờ tới lão nhân bị
bệnh lại chính là Thánh thủ thần y Hoạt Trúc. Người đã nổi
tiếng rất lâu trên võ lâm.
Tiêu hồn ma nữ đã vậy, còn Vân Linh còn khinh khủng hơn.
Chàng nghe lão nhân tự xưng Hoạt Trúc thì vội vàng quỳ xuống
vái lạy đoạn nói:
- Vân nhi xin được vấn an sư thúc.
Lão nhân và 2 vị cô nương đồng loạt ngạc nhiên. Mọi người
trố mắt ra nhìn, mãi đến khi Vân Linh kể rõ đầu đuôi câu
chuyện mọi người mới thật sự mừng rỡ.
Hoá ra, sư phụ Hoạt thiên tà và Thánh thủ thần y Hoạt Trúc
vốn là anh em song sinh cùng học một thầy. Năm xưa vì tư
chất bản thân không thích hợp cho việc luyện võ nên sư phụ
của 2 người đã quyết định truyền cho Hoạt Trúc y thuật của
mình, còn về phần Hoạt Thiên Tà thì do thiên tiên thuận lợi
nên đã học được gần hết chân truyền của sư phụ trở thành một
cao thủ lừng lẫy võ lâm.
Tuy nhiên, do thời gian Hoạt Thiên Tà sống với sư phụ lâu
hơn nên lão cũng được người chỉ điểm một phần y thuật. Do
vậy, xét về phương diện y lý lão cũng là một tay cao thủ
trong nghề. Tất nhiên về mặt nào đó y thuật của lão không
thể bằng được sư đệ Thánh thủ thần y Hoạt Trúc vốn chuyên
tâm học luyện y thuật từ nhỏ.
Vân Linh gặp được sư thúc thì hết sức mừng rỡ. Bạch y thiếu
nữ Linh Lung khuôn mặt rạng rỡ, mở miệng cười hoài.
Nàng bấy lâu sống cùng cha nuôi cũng cảm thấy có chút buồn
tẻ. Bây giờ gặp được Vân Linh là đệ tử của sư bá, có thể xem
như sư huynh của nàng khiến nàng vui mừng vô hạn.
Lại nữa, trong tình cảnh hiện nay, cha nuôi và nàng đang bị
truy đuổi, bản thân cha nuôi lại vướng phải bệnh tật nên
khiến lòng nàng lo lắng không yên. Bây giờ có mặt Vân Linh ở
đây thì mọi việc có thể nhờ cậy vào chàng rất nhiều.
Vân Linh sau khi xác định thân phận và nhận người thân xong
mới hỏi thăm sư thúc về bệnh tình của người.
Thánh thủ thần y thở dài nói:
- Bệnh tình của ta vốn không phải là tự phát mà là do bị cao
thủ võ công Âm độc đánh phải. Vân nhi hãy xem đây.
Thánh thủ thần y vừa nói vừa kéo tay áo lên để lộ một bên
cánh tay xám xịt, xanh lè. Quả nhiên là độc không thể nào
nói được.
Vân Linh đã từng chữa âm độc cho Sử Nguyệt Nga nên tự biết
rõ độc chưởng âm độc kia cần phải có thuốc quý gia trì, đồng
thời phải cần có kim châm độ huyệt thì mới hy vọng từ từ
giải được độc tố.
May mà Thánh thủ thần y y thuật cao minh đã kịp phong bế một
số huyệt đạo quan trọng khống chế không cho độc thương phát
tác. Thế nhưng do lão nội công kém cỏi lại phải di chuyển
thường xuyên nên âm độc sau một thời gian bị khống chế lại
bắt đầu bộc phát lên rồi. Lúc này âm độc đã đi vào phế phủ
khiến lão gần như bị nghẹt thở lại còn đau buốt vô cùng. Đây
chính là hiện tượng cực kỳ nguy hiểm của con bệnh khi trúng
phải Âm độc.
Vân Linh biết bệnh của sư thúc đã rất nguy kịch nên vội vàng
bảo hai vị cô nương ra ngoài canh ph*ng để chàng thuận lợi
chữa cho bệnh nhân.
Hoạt Trúc nghe nói Vân Linh định tìm cách chữa thương cho
mình thì cười xoà tỏ vẻ không tin tưởng. Lão một đời nghiên
cứu y học hiển nhiên biết được thể trạng của mình nguy kịch
đến mức nào. Thứ âm khí độc địa kia hiện đang công phá phế
kinh. E rằng chỉ trong khoảng khắc lão phải mất mạng vì độc
khí lan tràn khắp mạch. Với tình thế đó thì Vân Linh làm sao
chữa khỏi.
Độc khí của Âm độc này không hoàn toàn giống như các độc khí
thiên nhiên khác. Người luyện Âm độc phải thường xuyên hút
lấy âm khí của các thây ma nên khí độc cực kỳ bá đạo. Kẻ bị
trúng độc ngoài việc bị âm độc hành hạ còn bị đau đớn về thể
xác vì cơ thể từ từ rữa ra tan thành bọt nước đen sì. Nếu mà
người bị trúng chưởng không phải là Thánh thủ thần y Hoạt
Trúc mà là một người khác thì chắc đã chết từ lâu rồi. Trúc
lão thần y nhờ vào y thuật cao siêu và kỳ đơn diệu dược hỗ
trợ nên mới có thể chống chọi được đến giờ này. Đến lúc này
lão đã hoàn toàn tuyệt vọng không còn hy vọng sống nữa nên
làm sao tin được Vân Linh có thể chữa được quái chứng cho
lão.
Tuy nhiên, Thánh thủ thần y lại không biết Vân Linh đã luyện
nội công đến mức nội liễm, thực lực của chàng ngay đến bản
thân chàng cũng không lường được. Với nội công như vậy, loại
Âm độc kia dù độc địa đến đâu cũng chưa thể ngăn cản chàng
ra tay diệu thủ.
Vân Linh lúc này đã cho sư thúc uống vào ba viên Thiên âm
đơn vốn được bào chế từ con cóc xanh dạo nọ rồi bắt đầu vận
công đưa nội lực bản thân tiến vào kinh mạch sư thúc để thúc
đẩy dược lực.
Chàng biết, Âm độc vốn khắc tinh nhất với tinh hoả nguyên
đan (tương tự như tam muội chân hoả) trong cơ thể người
luyện võ. Vì vậy, chàng bắt đầu dùng hoả tinh đan của bản
thân hoá luyện độc chất trong người Thánh thủ thần y.
Việc làm của chàng quả thật mạo hiểm và quái dị vô cùng.
Thực tế, từ trước đến nay người luyện võ công đạt được hoả
nguyên đan không phải là dễ. Tuy vậy, hoả nguyên đan nếu có
cũng chỉ ở trong nội thể người luyện hoá giải độc dược hay
ngoại lực, chưa từng có ai dùng chính hoả nguyên đan trong
cơ thể mình hoá luyện độc khí trên mình kẻ khác bao giờ.
Việc làm này của chàng khiến lão Thánh thủ thần y không
những kinh ngạc mà còn vô cùng bái phục.
Lão không tưởng một người còn trẻ như Vân Linh lại có nội
công cao siêu đến nỗi luyện được hoả linh đan. Mà nội đan
của chàng mạnh mẽ đến mức khi đi vào cơ thể lão còn khiến
cho các Âm độc vốn đang hoành hành trong người phải lập tức
bị hoá luyện tiêu mất không còn tông tích.
Quả là kỳ sự trong những kỳ sự.
Trong người Hoạt trúc sau một thời gian được Vân Linh chữa
trị đã cảm thấy khoẻ khoắn hơn nhiều. Lão ngồi im nhập thần
cố gắng hợp lực cùng Vân Linh hướng dẫn nguồn hoả nguyên đan
kia đi đến những nơi Âm độc đang còn tồn tại.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Không biết đã bao lâu. Trên
đầu Vân Linh khí trắng bốc lên mù mịt, khuôn mặt chàng lộ ra
nét mệt mỏi. Hai người ngồi thêm một chập nữa rồi Vân Linh
bất thần thu hồi công lực vặn mình đứng dậy.
Hoạt trúc thần y vẫn còn ngồi yên nhập định trên giường.
Khuôn mặt lão lúc này không còn xanh lét và u ám mà ngược
lại rất hồng hào. Luồng hoả nguyên đan trong cơ thể Vân Linh
không chỉ chữa sạch thương thế cho lão còn làm cho nội lực
của lão tăng lên một mức đáng kể. Quả là lão Thánh y nhân
hoạ lại đắc phúc được quá nhiều tiện nghi rồi.
Vân Linh kéo cửa bước ra ngoài thì thấy hai vị cô nương vẫn
còn đứng ở trước cửa. Lúc này trời còn mờ tối nhưng hai nàng
thiếu nữ đều nhận thấy khuôn mặt Vân Linh đổi màu xanh lét,
thần sắc u ám. Hai nàng kinh hãi không ai bảo ai đều bước
lại hỏi thăm.
Vân Linh uể oải nói mấy câu với Bạch y thiếu nữ nhờ nàng
tiếp tục hộ vệ cho Thánh thủ thần y, còn chàng thì được Tiêu
hồn ma nữ dìu trở về ph*ng.
Vân Linh về đến ph*ng rồi liền tức thì ngồi xuống vận công
hồi phục công lực. Thậm chí Tiêu hồn ma nữ ở đó cũng chẳng
kịp hỏi chàng điều gì.
Tiêu hồn ma nữ lần đầu thấy trượng phu thân thể hư nhược nên
vô cùng lo lắng. Nàng ngồi lặng yên trong ph*ng theo dõi
tình trạng của trượng phu một phút không rời.
Thời gian chậm chạp trôi đi, khuôn mặt Vân Linh càng lúc
càng có ánh hồng. Thế rồi chàng thở nhẹ một hơi từ từ mở mắt
nhìn ra.
Chàng thấy Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt lo lắng ngồi yên trong
ph*ng nhìn mình thì không khỏi xúc động, đưa tay ngoắc nàng
nọ lại gần.
Tiêu hồn ma nữ thấy phu quân đã tỉnh thì mừng rỡ vội vàng
chạy lại.
Vân Linh ôm người ngọc trong tay vuốt nhẹ tóc nàng nói:
- Loan muội lo sợ lắm ư ?
Tiêu hồn ma nữ nằm trong lòng Vân Linh thỏ thẻ:
- Chàng làm thiếp lo chết được. Thiếp thật sự là không dám
nghĩ xa mà.
Vân Linh biết mỹ nhân tình cảm thắm thiết. Hai người không
chỉ đơn thuần quan hệ xác thịt mà còn có sự cảm thông yêu
nhau sâu sắc.
Trong số mỹ nữ đến với chàng cho đến hiện giờ. Quả thật Tiêu
hồn ma nữ là người gần gũi chàng hơn tất cả.
Sử Nguyệt Nga và Ngọc Liên Hoa dù sao so với Vân Linh cũng
lớn tuổi hơn. Đối với bọn họ chàng vừa yêu lại vừa cảm giác
không dám đ.ng chạm. Còn bọn 6 thiếu nữ bị chết rồi thì thôi
khỏi cần bàn tới. Thế mới biết. Tìm một người tri kỷ trong
cuộc đời này cũng không phải dễ.
Vân Linh ôm lấy thân hình mỹ nhân vào lòng tuỳ tiện cuối
xuống tìm lấy hai cánh hoa đỏ mọng. Hai người âu yếm hôn
nhau trong một nụ hôn ngây ngất.
Tiêu hồn ma nữ trong lòng trượng phu bị chàng nọ không ngừng
công kích, chiếm hầu hết những tiện nghi. Toàn thân nàng mỗi
lúc lại nóng lên, hai quả đào tiên trước ngực thì bị ma thủ
của chàng thăm viếng tới tấp khiến cho nó biến đổi muôn hình
vạn trạng.
Đã vậy, Vân Linh cũng không vừa, tiếp tục đưa ma thủ tiến
thẳng về phía tiểu phúc của mỹ nhân. Tiêu hồn ma nữ thất
kinh không dám nằm nữa vội vàng ngồi hẳn dậy thoát khỏi sự
đeo bám của Vân Linh.
Khuôn mặt nàng đỏ ửng lên miệng nói gấp rút:
- Thiếp phải đi đây ! Không dám ở gần chàng đâu!
Thế rồi miệng nói, hai chân nàng đã thoăn thoắt chạy ra khỏi
ph*ng. Ra đến cửa, Tiêu hồn ma nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không tưởng nếu ở thêm chút nữa thì thật khó lòng kiềm
chế trước sự tấn công dồn dập của Vân Linh. Trong lòng Tiêu
hồn ma nữ vừa vui sướng lại vừa hạnh phúc. Rõ ràng Vân Linh
đối với nàng thật sự si mê rất nhiều. Mỹ nhân miệng nở nụ
cười hài lòng lần bước trở về ph*ng mình.
Ngay tối hôm đó, quái bệnh của Thánh thủ thần y Hoạt Trúc đã
hoàn toàn khỏi hẳn. Lão vui mừng vô cùng vội vàng sang ph*ng
cảm tạ Vân Linh.
Linh Lung thiếu nữ cũng nhân cơ hội đó theo lão vào luôn.
Phải nói thiếu nữ này đối với vị ca ca mới của mình phát
sinh nhiều điều mới lạ. Trong lòng nàng vừa hâm mộ phong
thái tiêu sái của chàng lại vừa bị thu hút bởi nét anh tuấn
nhìn rất nam tính đó.
Là một thiếu nữ, trong mộng chưa có ai. Hiển nhiên hình ảnh
của Vân Linh đã tạo nên một hình tượng in vào trong tâm
thiếu nữ. Bản thân nàng cũng không sao phân tích rạch ròi
tình cảm của của mình hiện giờ đối với Vân Linh, chỉ biết
rằng nàng rất thích được gặp chàng. Nhìn chàng thôi cũng
thấy thoải mái vô tả.
Linh Lung bước theo chân phụ thân vào trong ph*ng Vân Linh
thì thấy chàng đang ngồi yên tĩnh nhập định.
Lão già Thánh thủ thần y cũng thật lạ lùng. Lão ỷ mình là
bậc bề trên nên chẳng thèm gõ cửa hay thông báo một tiếng mà
cứ vậy mà tiến vào ph*ng người ta. Cũng may, lúc này Vân
Linh cũng đã hành công xong liền đứng dậy mời hai người
ngồi.
Thánh thủ thần y cười sang sảng nói:
- Vân nhi thật là tài giỏi. Sư thúc đây một đời y thuật mà
cuối cùng lại phải nhờ cậy đến con mới thoát khỏi kiếp nạn.
Thật là nói ra chắc chẳng ai tin.
Lời nói của lão hào sảng đến nỗi Vân Linh cũng không ngờ.
Đúng là tác phong của lão so với sư phụ chàng trước kia cũng
chẳng khác chi nhau.
Vân Linh giọng ngượng ngùng nói:
- Sư thúc đúng là nói quá cho Vân nhi. Y thuật của sư thúc
đến cả sư phụ con lúc sinh thời còn phải nể phục, như vậy
Vân nhi làm sao dám sánh.
Thánh thủ thần y đang lúc vui vẻ đột nhiên đứng dậy kêu lớn:
- Mi nói sao ! Đại ca ta bị mất rồi ư ?
Vân Linh thấy lão thần thái đột biến thì thở dài khẽ nói:
- Sư thúc, người hãy bình tĩnh. Sư phụ Vân Nhi đã mất được 5
năm rồi.
Thánh thủ thần y khuôn mặt thảm biến. Lão từ từ ngồi xuống
run giọng nói:
- Đại ca ! Tiểu đệ thật không ngờ huynh đệ chúng ta không
thể gặp nhau nữa rồi. 10 năm nay tiểu đệ ngày đêm nghiên cứu
y kinh. Thật chẳng ngờ sư huynh vắn số. Đúng là con tạo trêu
người mà.
Vân Linh thấy sư thúc sầu thảm như vậy cũng không biết an ủi
ra sao. Bản thân chàng đối với cái chết của sư phụ cũng gặp
đả kích rất lớn. Đối với tâm trạng hiện giờ của sư thúc,
chàng cũng hiểu được đôi phần.
Linh Lung thiếu nữ đứng sau Thánh thủ thần y Hoạt Trúc thấy
lão như vậy vội đấm đấm nhẹ vào lưng lão an ủi nói:
- Phụ thân ! Người hãy bình tâm đi. Để hài nhi hỏi Vân ca
xem sư bá vì sao mà mất.
Lời nói của Linh Lung lập tức nhắc cho Thánh thủ thần y một
chuyện. Rõ ràng đại sư huynh của lão võ học thâm huyền. Sao
lại dễ dàng chết bất đắc kỳ tử như vậy. Hẳn nhiên trong đó
phải có nguyên do ?
Hoạt Trúc thần y vội vàng dẹp bỏ bi thương quay sang hỏi
chuyện Vân Linh về cái chết của sư huynh mình.
Vân Linh tình thật kể lại toàn bộ những gì xảy đến với Hoạt
Thiên Tà sư phụ chàng. Trong khi kể, có nhiều tình tiết bản
thân chàng cũng không cách gì lý giải. Vân Linh từng nghi
ngờ về việc sư phụ gặp nạn ắt hẳn còn có nguyên nhân gì đó.
Theo chàng, võ công của sư phụ vốn dĩ hết sức cao cường. Như
vậy, làm sao người lại có thể bị con Vạn niên độc xà cắn
phải. Thực tế hết sức quái dị. Cái chết của sư phụ do đó đến
tận bây giờ, sau nhiều năm suy nghĩ chàng vẫn không thể hiểu
ra.
Hoạt Trúc lặng yên lắng nghe. Lão ngẫm nghĩ một hồi rồi đột
ngột hỏi:
- Vân nhi ! con có bao giờ tìm hiểu sư phụ con năm xưa bị
con độc xà cắn phải ở địa phương nào không ?
Vân Linh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Sư phụ vốn dĩ không hề nói với con là người đi đâu. Thế
nhưng con cóc xanh kia chính là được sư phụ bắt được trong
vùng núi Vân Quý. Có thể cái chết của sư phụ cũng liên quan
đến địa phương đó không chừng.
Hoạt Trúc thần y gật đầu lẩm nhẩm:
- Đúng rồi. Vùng núi Vân Quý vốn ẩn tàng nhiều loài độc vật.
Sư phụ ngươi rất có khả năng bị con Vạn niên độc xà cắn phải
ở Vân Quý cũng nên. Nhưng theo ta biết, loài rắn độc vốn dĩ
ít khi gây hứng cùng người. Tại sao sư phụ ngươi lại có thể
bị nó cắn phải.
Linh Lung thiếu nữ từ nẫy giờ đứng yên đằng sau Thánh thủ
thần y lúc này đột nhiên lên tiếng:
- Vân ca ! Có khi nào sư bá bị kẻ gian dùng Vạn niên độc xà
tập kích không ?
Hoạt Trúc thần y và Vân Linh đều kinh ngạc ngẫn người ra một
hồi.
Thời thần sau, Hoạt Trúc thần y mới khẽ kêu lên một tiếng:
- Lợi hại ! thật là lợi hại ! Nếu mà không phải ta có chút
am hiểu về động vật thì sẽ không thể tin được chuyện này.
Vân Linh ngạc nhiên hỏi:
- Sư thúc. Chẳng lẽ người nghĩ rằng có kẻ điều khiển được
độc xà chủ động tấn công sư phụ của
con ?
Thánh thủ thần y Hoạt Trúc nghiêm mặt nói:
- Điều đó có thể lắm. Theo ta được biết ở Miêu Cương có rất
nhiều cao thủ dụng độc và am hiểu về độc vật. Có thể giữa sư
phụ ngươi và bọn người nọ đã phát sinh xung đột, dẫn đến
việc họ dùng độc vật ám hại sư phụ ngươi.
Ngừng lời một lúc. Thánh thủ thần y lại nói:
- Đây là ta chỉ giả thiết ra như vậy. Có điều muốn kiếm
chứng chúng ta phải tốn một phen đi đến Miêu cương tìm hiểu
mới xong.
Vân Linh suy nghĩ một chút cũng cho là sư thúc nói đúng. Vấn
đề đó tạm thời chưa thể làm được. Chàng chợt nhớ đến tình
trạng tâm trí hồ đồ của Sử Nguyệt Nga không khỏi trong lòng
nẩy ra ý nghĩ hỏi vị sư thúc tài ba này.
Hoạt Trúc thần y sau khi nghe Vân Linh kể xong về quái trạng
của Sử Nguyệt Nga liền lắc đầu nói:
- Tiêu hồn khúc là tuyệt nghệ của Lục Địa thư sinh. Năm xưa
nghe nói lão ta đã kiến cho toàn giới võ lâm phải rúng động
vì âm điệu tiêu hồn của ma khúc. Theo như lời của ngươi thì
kẻ sử dụng sáo ngọc đó tuổi còn trẻ nên chưa có được pháp
lực đủ để lấy mạng kẻ khác. Thế nhưng chỉ riêng việc ả dùng
âm điệu làm cho người khác cuồng loạn mê man cũng được xem
là kỳ tích lắm rồi.
Hà hà ... tâm trí con người là do thần khí và tâm khí kết
hợp mà thành. Nếu một trong hai nơi đó bị tổn thương thì sẽ
khiến cho người ta tâm hoang, ý loạn. Việc này tuy nhìn bề
ngoài thì dễ nhưng thực sự chữa khỏi rất khó. Đây là tâm ma
– không phải bệnh bình thường. Người bị chứng bệnh này bề
ngoài không hề thay đổi, có khi nội công còn cao cường hơn
lúc bình thường. Thế nhưng toàn bộ suy nghĩ, ý thức chi phối
hành động cá nhân đều không chút hiểu biết. Do vậy, nếu
không biết cách có thể khiến cho bệnh tình càng lúc càng
nặng hơn. Rất là khó chữa.
Vân Linh nghe Hoạt sư thúc nói mà toát mồ hôi hột. Chàng đối
với tình trạng của Sử Nguyệt Nga càng thấy lo lắng không
yên.
Linh Lung đột nhiên cười khanh khách nói giỡn:
- Cha ... người cứ đùa Vân ca ca làm chi. Với y thuật của
cha thì bệnh gì mà chẳng chữa khỏi.
Nếu không thiên hạ lại tặng cho cha danh hiệu Thánh thủ thần
y làm gì ?
Hoạt Trúc thần y đột nhiên bị con gái nói thế không khỏi
nhíu mắt, cau mày quát lớn:
- Cái con bé này. Mi làm như cha mi là thần tiên sống không
bằng. Việc gì cũng phải có giới hạn chứ. Vừa rồi chẳng phải
ta bị bệnh suýt chết đó ư. Nếu mà không có Vân ca ca của
ngươi thì ta đã ra ma rồi.
Tuy lão nói thế, nhưng Vân Linh tự nghĩ y thuật của Sư thúc
cao siêu hơn mình. Đặc biệt là về y lý người rất am hiểu.
Nếu có sự hỗ trợ của lão thì bệnh tình của Sử Nguyệt Nga sẽ
có cơ hồi phục rất nhanh.
Chàng vội đem ý này ra nói với Hoạt sư thúc. Đề nghị người
bỏ chút công sức đến Rặng Phong Lĩnh ở Giang Lăng để cứu
chữa cho người yêu.
Hoạt Trúc thần y không thể chối từ liền vui vẻ nhận lời. Lão
nghĩ dù sao mạng của mình cũng được Vân Linh cứu về. Nay lão
giúp chàng cứu chữa cho vị cô nương kia thì cũng giống như
lão đền ơn chàng vậy.
Ba người đang nói chuyện thì bên ngoài chợt có tiếng chân
gấp gáp đi lại. Tiếng của Tiêu hồn ma nữ vang vào bên trong.
- Vân ca .. . chàng và mọi người ở trong đó chăng ?
Vân Linh vội ra mở cửa. Tiêu hồn ma nữ lách vội người vào
nhìn ngay hai cha con Linh Lung nói gấp:
- Hai người mau trốn nhanh. Bọn người truy đuổi theo nhị vị
đang ở bên dưới rồi.
Thánh thủ thần y Hoạt Trúc và Linh Lung nghe thế đều ngạc
nhiên thất sắc.
Linh Lung nói:
- Sao mà nhanh quá vậy. Bọn người đó rõ ràng cố tình muốn
bắt ta mà.
Vân Linh ngạc nhiên hỏi:
- Sư thúc. Bọn người kia sao lại muốn bắt sư thúc và Linh
muội vậy ?
Hoạt Trúc thần y xua tay nói nhanh:
- Chuyện này dài dòng lắm. Chúng ta mau tìm cách ly khai nơi
này trước đã.
Mấy người thu dọn hành lý rồi vội vàng chuyển ra cửa sau đi
ngay.
Mọi người kéo nhau vào trong một rừng cây nghỉ chân. Ở nơi
đây cây cối rậm rạp, lại có nhiều chỗ trốn núp. Nếu mà bọn
áo đen muốn tìm kiếm họ cũng vô phương phát giác được hành
tung.
Thánh thủ thần y và Linh Lung võ công không được lợi hại cho
lắm. Vừa rồi, Linh Lung nhờ vào mấy món độc môn kỳ diệu mới
tạo nên áp lực giúp cho hai người thoát khỏi tình cảnh nguy
ngập. Do đó, cả Thánh thủ thần y lẫn Linh Lung đều chẳng
muốn đ.ng chạm đến bọn người của Ma đao làm gì.
Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ võ công đều thuộc hàng cao thủ.
Đặc biệt là Vân Linh võ học thăng tiến kinh người. Bọn tôm
tép áo đen kia thực không đáng cho chàng một cái vẫy tay
cũng đủ thu thập bọn họ.
Thế nhưng Vân Linh trong lòng đang lo âu cho tình trạng của
Sử Nguyệt Nga nên chẳng có hứng thú tranh đấu. Lại nữa chàng
võ công thì cao nhưng lại chẳng muốn gây nên sát nghiệp, nếu
không phải đến lúc quyết định thì chàng cũng chẳng muốn ra
tay làm gì.
Vì lẽ đó mọi người đều hè nhau bỏ đi một lượt.
Trong bọn người thì Tiêu hồn ma nữ là bực bội nhất. Nàng
trước nay đâu khi nào chịu lép trước đối phương. Hơn nữa
hiện tại tướng công của nàng võ công trùm đời. E rằng chẳng
có đối thủ.
Làm sao mọi người lại phải đi trốn thế này.
Còn Thánh Thủ thần y thì đã biết nội công cao siêu của Vân
Linh rồi. Thế nhưng lão thân làm trưởng bối, lại đi cầu cạnh
gã tiểu tử đệ tử của đại ca mình ra tay hộ vệ thì còn ra mặt
mũi gì. Thà rằng lão bỏ đi còn đỡ quê hơn.
Lúc này, sau khi yên vị, Vân Linh mới bắt đầu hỏi sư thúc vì
sao lại bị bọn người áo đen truy sát như vậy ? Thánh Thủ
thần y nghe thế khuôn mặt chợt đỏ lên ngượng ngùng. Lão lắc
đầu nói:
- Ta nói ra chắc Vân Nhi không tin. Thực sự bọn người kia
vốn không phải đến truy sát ta mà chúng định bắt ta mang về
Ngọc gia trang. Hình như chúng muốn nhờ ta chữa bệnh cho ai
đó.
Vân Linh nhớ đến Ngọc Liên Hoa đang bị bắt giam. Biết đâu
nàng đó đang ở Ngọc gia trang thì sao ? Chàng nghĩ thế trong
lòng tức thời khẩn trương.
Tiêu hồn ma nữ ngồi nghe câu chuyện không chịu được tò mò
liền xen vào:
- Sư thúc. Người vì sao lại không đi chữa cho người bệnh.
Chuyện đó Loan nhi không hiểu gì hết.
Tiêu hồn ma nữ đặt ra câu hỏi thình lình, lại còn dùng cách
xưng hô giống như Vân Linh gọi
Thánh thủ thần y bằng sư thúc khiến cho lão ta khoái quá,
khuôn mặt tươi rói.
Nhưng Bạch y thiếu nữ Linh Lung thì lại tức tối trong lòng
nghĩ thầm:
- Hay thật. Làm gì mà thân mật dữ thế không biết. Không hiểu
Vân ca với cô ta quan hệ thế nào ?
Thánh thủ thần y vuốt râu cười nói:
- Tiểu cô nương không biết được rồi. Bọn người đó tiếng là
nhờ ta đi cứu người nhưng lại cư xử với hai người chúng ta
như những tội đồ. E rằng việc cứu chữa bệnh nhân không chỉ
đơn giản như vậy.
Linh Lung được dịp liền nói:
- Bọn người kia rất ác độc. Bọn chúng muốn bắt chúng ta về
làm tay sai cho chúng chứ đâu phải là nhờ chúng ta cứu
người.
Đến lúc này thì mọi chuyện đã khá rõ. Việc truy bắt hai
người của đám người áo đen do Ma đao Hồ Nhất Long cử đi chứa
đựng nhiều điều phức tạp hơn sự tình bên ngoài.
Vân Linh đột nhiên ngó Thánh thủ thần y hỏi:
- Sư thúc có biết thật sự Ngọc gia trang nằm ở đâu không ?
Tiêu hồn ma nữ nghe Vân Linh nói vậy liền nhớ ngay đến cô ả
Ngọc Liên Hoa, trong lòng tức thời không vui.
Thánh Thủ thần y nhíu mày suy nghĩ một lát đoạn nói:
- A ... hà ... hình như lão nhớ Ngọc gia trang nằm trên con
đường huyết mạch đi Giang Lăng. Nó cách Giang Lăng 300 dặm
về phía đông nam.
Vân Linh nghe vậy mừng rỡ. Chàng độ chừng sau này có cơ hội
phải đến đó một lần thử xem.
Thực ra, nếu Vân Linh không thất lạc với Sử Nguyệt Nga ở nơi
cổ miếu lúc trước thì có lẽ chàng đã biết đích xác Ngọc gia
trang ở nơi nào rồi. Không cần phải hỏi Thánh thủ thần y làm
gì nữa.
Bây giờ nói về chuyện cứu chữa cho Sử Nguyệt Nga. Thánh thủ
thần y nói:
- Hiện tại, 2 người chúng ta có thể đến ngay Rặng Phong Lĩnh
để trị bệnh cho cô nương kia. Thế nhưng ở chỗ ta còn 2 thứ
rất quý không thể nào không về lấy, việc này rất có lợi cho
việc chữa trị cho cô nương kia, chuyến đi này đành phải nhờ
đến Vân Nhi rồi.
Linh Lung thiếu nữ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên:
- Cha ! Chẳng lẽ nhà ta có vật gì quý sao ? Đúng là cha dấu
hài nhi rồi ?.
Thánh thủ thần y đối với Linh Lung thật là hết mức chìu
chuộng. Lão thấy nàng phụng phịu trách cứ mình thì bật cười
nói:
- Con nha đầu này. Lớn rồi mà vẫn như trẻ con. Cha của con
có cái gì quý thì cũng để dành cho con chứ để cho ai. Thôi
con đừng có xen vào nữa để ta dặn dò Vân ca ca của con một
chút.
Vân Linh nghe sư thúc nói nhờ mình quay về nhà lão lấy 2 vật
quý liền cố tâm lắng nghe. Hoá ra hai thứ đó quả nhiên không
hề tầm thường. Một thứ là nửa củ Sâm niên đã được gần 300
năm, thứ còn lại là quyển y bút lược đồ do chính tay sư thúc
biên soạn.
Cả hai thứ này đều được lão cất giữ trong một ngăn bí mật
được chôn ngầm dưới đất tại căn ph*ng nhỏ nơi thư ph*ng. Bên
trên ngăn bí mật được nguỵ trang bằng cách để lên đó một tủ
đựng sách bút. Thật là vô cùng kỳ bí.
Thánh thủ thần y nghiêm nghị nhìn Vân Linh nói giọng quan
thiết:
- Hai thứ bảo vật kia hiện nay, chỉ con mới có thể vào lấy
được. Theo ta phán đoán thì xung quanh nhà ta lúc này tồn
tại không ít cao thủ ẩn tàng. Vậy con vào nhà nhớ phải cẩn
thận hết sức. Vạn lần đừng để sách quý và Sâm niên rơi vào
tay kẻ khác.
Phải nói, quyển sách quý kia là tâm huyết mấy chục năm trời
của Thánh thủ thần y viết ra. Trong quyển sách đó đề cập đến
nhiều vấn đề về y lý, y học, dược vật và thậm trí cả độc
dược và cách chữa trị. Những thứ này đều do Thánh thủ thần y
Hoạt trúc vừa học tập, vừa nghiên cứu, tìm hiểu, thử nghiệm
rất nhiều lần và tốn rất nhiều ngân lượng mới có thể tạo lập
ra được. Xét như vậy cũng hiểu, quyển sách y cảo này có thể
được xem giống như là phân nửa sinh mạng của lão.
Còn liên quan đến nửa củ Sâm niên 300 năm kia cũng là một
vật cực kỳ trân quý. Năm xưa, Hoạt trúc thần y vì cứu mạng
sống cho một kẻ bịt mật nên đã được gã tặng cho nửa củ Sâm
niên này. Là thầy thuốc, nên Hoạt trúc thần y biết rằng dược
vật kia là loại cực phẩm trân quý, không thể đem dùng bừa
bãi. Vì vậy, trong suốt mấy chục năm trời có nó lão cũng
chưa hề đem ra sử dụng.
Lần này, Hoạt trúc thần y nhận thấy tình thế nguy ngập. Căn
bản không còn có thể trở về Lâm thư y viện được nữa. Vì vậy
lão quyết định nhờ vào võ công cao cường của Vân Linh để thu
hồi hai vật quý kia. Đây là việc tối quan trọng, không thể
xem thường.
Một điều nữa, Hoạt trúc thần y cũng biết vị cô nương đang
vướng ma cuồng cần phải cứu chữa chỉ có thể là vị nữ nhân
tri kỷ của Vân Linh. Lần này lão được Vân Linh cứu sống mà
không biết báo đáp ra sao, vì thế nếu lần này Vân Linh đem
được 2 bảo vật kia về lão sẽ lấy một ít Sâm niên làm thuốc
chữa bệnh cho vị cô nương bị cuồng tâm. Đây cũng là tấm lòng
muốn đền ơn của lão đối với Vân Linh.
Về phần Vân Linh biết sự tình trọng đại nên không dám xao
nhãng nhập tâm ghi nhớ mọi điều Thánh thủ thần y căn dặn.
Tiêu hồn ma nữ thấy Vân Linh một mình bôn hành thì thực sự
không an tâm. Nàng đòi theo nhưng Vân Linh lắc đầu nói:
- Hiện nay việc cứu người là rất quan trọng. Hơn nữa Sâm
niên kia nếu lấy được sẽ rất có ích cho việc trị thương cho
Sử Nguyệt Nga. Chúng ta bây giờ chia tay rồi sẽ sớm gặp mặt
nhau thôi.
Tiêu hồn ma nữ nghe Vân Linh nói vậy cũng không biết làm
sao. Nàng đành nghe lời Vân Linh đưa hai người Thánh Thủ
thần y và Linh Lung thiếu nữ về Rặng Phong Lĩnh trước.
Hai người chia tay, Tiêu hồn ma nữ tâm trạng thẫn thờ nhìn
bóng sau lưng Vân Linh từ từ khuất hẳn sau đám cây lá. Nàng
cơ hồ muốn chạy theo chàng mà lại không sao tiến được một
bước.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu hồn ma nữ cảm giác bản thân
cực kỳ yếu đuối, chỉ muốn có Vân Linh ở bên cạnh để nàng dựa
dẫm cả đời.(Hết Hồi
12 ... Xin mời đón xem tiếp
Hồi
13) |