Đêm đã khuya, Trần lái xe chạy thật nhanh ra
ngoại ộ Gió đêm lành lạnh, luà vào xe làm tâm hồn Trần càng
thêm lạnh. Ѓm thu buồn, lạnh lẽo và thật thâm trầm, thỉnh
thoảng mới có một bóng xe vượt ngược chiều trên con đường vắng.
Từ lúc ở nhà Mai ra, Trần lái xe chạy thật mau nhưng không
biết đi đâụ Chàng đã chạy vòng khắp thành phố rồi vọt ra đâỵ
Từ chiều đến giờ, chàng chưa ăn uống miếng cơm nào, nhưng thấy
bụng no nê những đau khổ ngập tràn. Tâm thần rối loạn. Chàng
có cảm tưởng là đau khổ đã len đến từng thớ thịt, từng mao
quản nhỏ nhất trong cơ thế. Chàng cứ phó mặc cho tay mình điều
khiển. Chiếc xe theo phản xạ, tới đâu cũng được.
Xe qua khỏi cầu xa lộ được một đoạn. Trần bỗng thắng xe lại,
nhìn ruộng nước u buồn trong bóng tốị Gió đêm luồn qua cánh
rừng nhỏ trước mặt, rì rào trên đồng ruộng, âm thanh thật buồn.
Trần nhìn thật xa trên nền trời âm u, vầng trăng lúc ẩn, lúc
hiện sau đám mây trắng vô tình lờ lững trôị Chàng dựa trên nệm
xe, hút thuốc liên miên, hết điếu này mồi sang điếu khác.
Trước mặt chàng, gương mặt đáng thương lo lắng của Mai khi ẩn
khi hiện như vầng trăng trên nền trời, hình như nàng nhìn
chàng trách móc, thở than. Chàng ráng lắm mới giữ được thản
nhiên sau khi biết những điều mình sợ thành sự thật Từ lúc 20
tuổi đến giờ, chàng đã quen và đã qua cuộc đời nhiều người con
gái, phần đông rất đẹp và giàụ Nhưng chàng chỉ thấy vui chứ
không thắm thía như đối với Maị Cha mẹ Trần đã giận chàng
nhiều lần về việc kén chọn mãi của chàng. Nhất là khi cha
chàng qua đời, người me càng hối thúc nhiều hơn. Сn tuổi già
ai cũng muốn được bồng con, cháu chắt, mà Trần lại là con một
nữạ
Mẹ chàng cứ trách chàng mãi:
- Con cứ độc thân mãi thế. Theo con, một người thế nào mới hồn
tồn, mới có thể làm vợ con?
Trần thường cười:
- Con muốn một nàng tiên.
Mà thật, ý định của Trần lý tưởng quá. Nên mãi đến gần 30
chàng vẫn chưa gặp người chàng vừa ỵ Bà mẹ thường tạo nhiều
buổi tiệc thật linh đình để Trần có dịp gặp nhiều cô gáị Nhưng
Trần không thích lớp da thịt thơm ngát vì ướp phấn son mà chỉ
thích một tâm hồn thanh cao! Chàng nhìn nhận với mẹ:
- chắc con phải độc thân suốt đời qúạ Сi này sao chỉ chú trọng
tới cái đẹp thể sác. Mà con lại thích người bề ngồi đừng xấu
là được. Nhưng cần nhất cái tâm hồn.
Bà mẹ lắc đầu:
- Сp tâm hồn là thế nàỏ
Trần không đáp.Bà tiếp:
- Già rồi mà cứ chọn lựa, có ngày mắc "cùi chuối thúi" đó
nghen. Trần vẫn cứ giữ ý mình, cho rằng chắc không có người
mình mơ trong cõi đời ô trọc nàỵ Nhưng cho tới khi gặp Mai thì
chàng lại thấy có thể mình đã nghĩ saị Ѓ bao lúc chàng mơ ước
tới nàng, biết bao đêm chàng trằn trọc với hình dáng của Mai,
với nụ cười thật dễ thương của nàng, đến cử chỉ rụt rè của
nàng. Nàng đẹp một cách thanh cao nhưng không kém phần quyến
rũ lạ lùng, còn tâm hồn cũng đẹp như sắc diện. Trần từng thấy
trong lòng mình có một ngọn lửa bùng lên cháy sau bao năm lạnh
lùng.
- Mai ơị Maị
Chàng cứ lẩm bẩm tên nàng, nàng thành như một thần tượng của
chàng nên bất cứ cái gì của nàng chàng cũng thấy nó tồn diện,
tồn mỹ hết cã Nhưng cho tới bây giờ chàng mới biết viên ngọc
mình nâng niu gạ giá lại được chủ hàng chỉ cho vết tì ộ Biết
có gọt giũa vết hoen ố đó ra được không?
Trần thở dài nhìn trời cao, ngẫm nghĩ: "Maị Tại sao em nói ra
điều đó làm gị Сu khổ cho anh quá em ơi, em có biết chăng?"
Ѓm càng khuya, càng lạnh hơn, gió thổi từng cơn lạnh buốt,
thỉnh thoảng, một vài tiếng kêu thê lương của những con đạ
điểu bay ngang tìm mồi đêm. Trần vẫn thẫn thờ ngồi đấy, chàng
như quên hết mọi cảnh vật bên ngồi, chỉ thấy mìnhbị dằn vặt
với những mối đau khổ trong tim. Búng điếu thuốc cuối cùng ra
xạ Trần thấy uể oải vô cùng, không muốn đứng lên nữạ Nhưng
Trần cũng gắng gượng đứng lên vì tuy lớn tuổi, nhưng mẹ chàng
vẫn có thói quen chờ chàng mỗi ngày ở cửa, có lẽ bà đang trông
ngóng vì giờ này chàng vẫn chưa vệ
Cho xe nổ máy, Trần lẩm bẩm:
- "Thôi thì kể như cơn ác mộng. Nàng có tương lai riêng của
nàng, ta lo phần ta, người lý tưởng của ta chưa đến ta cũng
phải chờ, phải lý tưởng mới được! Chàng lo ngại nếu mẹ biết bà
sẽ nghĩ sao về chuyện nàỵ Thôi thì bỏ qua luôn cho xong. Hay
là mình cứ kể như một giấc mộng, một chuyện xảy ra thình lình,
thống qua vࠣhấm dứt ở giây phút nàỵ Nhưng chàng thấy mình khó
có thể quên Mai dễ dàng như thế. Chàng biết mình còn đau khổ
thêm một thời gian...
Chiếc xe lướt nhanh trên đường nhựa êm như rụ Chỉ còn một
khoảng đường nhỏ nữa, qua chiếc cầu sắt là đến nhà rồị Ngôi
nhà mới cất giữa vườn hoa này do một người bạn của Trần vẽ
plan và trông nom xây cất. Chàng muốn đặt tên cho ngôi biệt
thự nhỏ này một tên thanh nhã nhưng nghĩ mãi chưa ra
Ngừng xe trước cổng, Trần không dám ấn còi sợ mẹ hay, chàng mở
cửa bước xuống tự mở cổng rồi cho xe chạy vàọ Trong phòng khác
đèn vẫn còn sáng trưng khiến Trần hơi ngạc nhiên. Chàng nghĩ:
"Có lẽ Cao còn thức." Vừa xô nhẹ cửa bước vào, chàng thấy mẹ
đang ngồi trên sa lon. Chàng hỏi:
- Mẹ chưa ngủ à
Người me ngẩng mặt nhìn con:
- Sao con về trễ vậỷ
Trần lúng túng không trả lời, bước lại tủ lạnh lấy nước ngọt
ra uống.
Bà mẹ hỏi tiếp:
- Có chuyện gì không con?
Trần đáp lấy lệ:
- Dạ cũng chẵng có chuyện gì, ngồi chuyện làm ăn.
Bà mẹ nhìn chàng mỉm cười:
- Làm ăn cái gì mà làm ăn, con là con của me, mẹ biết mà Làm
ăn cái gì mà suốt cả ngày cứ lờ đờ lững đững. Сng giấu me con
ạ Con đã yêu ai rồi phải không?
Trần đứng im nhìn me Bà mẹ mỉm cười:
- Nói thiệt me nghe đi con.
Trần biết mình không thể dấu mẹ được nữa rồị Bà Hai là người
me rất hiểu rõ tâm lý của con, từ trước đến nay chưa bao giờ
Trần giấy bà việc gì được cã Mẹ Trần trước kia là một tiểu thư
đài các của một gia đình thế phiệt, giàu nứt vách. Gia tài của
cha Trần hơn phân nửa nhờ vốn và gia tài của ba Nhưng bà không
vì thế mà có cử chỉ gì xúc phạm đến bên chồng. Bà rất nghe lời
chồng. Nhưng mỗi lời đề nghị của bà thường được chồng tán
thành ngay, vì thường là đúng.
Trần lắc đầu:
- Dạ, cũng chưa thể gọi là yêu, con mới chú ý tới người ta
thôi mẹ à, và cũng chưa đi tới đâu cã
- Cô ta là người thế nàỏ
Trần thở dài:
- Thôi mẹ à, chuyện đó con coi như đã qua rồị Chàng cúi nhìn
ly nước im lặng, tâm hồn đau nhói như đang bị xé ra từng mảnh
nhọ
- Ạ
Bà hai nhìn Trần chòng chọc, bà đã biết được phần nào tâm tư
của con, cũng chuyện tình trắc trợ
- Thế nào,bị đá đít rồi phải không chủ
Trần vội lắc đầu:
- Dạ không.
- Hay là con chê nó thiếu điều kiện.
Trần lắc đầu:
- Con đâu chú ý đến điều kiện vật chất má, còn về tinh thần
thì nàng là người hồn tồn.
- Ạ
- Con gặp cô ta trong buổi tiệc nàỏ
- Dạ không.
- Gia đình thương mãi hay công tư chức?
- Da Không phảị Trần để ly nước xuống bàn:
- Thôi má ơi, với con câu chuyện kể như kết thúc rồị Bây giờ
con thấy mệt mỏi lắm.
Chàng đứng lên, vừa bước về phòng riêng vừa hỏi:
- Mẹ chưa buồn ngủ saỏ Mẹ cũng nên đi ngủ đi mẹ à, khuya lắm
đó
- Con ngủ trước đị
Bà nhìn theo phía sau lưng Trần, Trần bước những bước nặng nề,
uể oải lên lầụ Khi Trần đã khuất sau cánh cửa rồi, bà mới bước
lại cửa sổ, nhìn ra vườn hoa, mặt suy tự
Bà lẩm bẩm:
- Kể như qua rồị Kết thúc rồị
Nhưng bà lại nghĩ: "chắc câu chuyện không qua và kết thúc như
nó tưởng và nó nóị" Bà biết mà, nếu dễ dàng thì Trần đâu thẫn
thờ như vậỵ chắc Trần đã thành thật yêu ai rồị Bà đốn vậy và
biết câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ngày hôm sau, Trần vẫn lững đững lờ đờ, đầu óc cứ nghĩ ngợi về
câu chuyện của Maị Nếu gặp nàng, chàng phải cư xử, nói năng
với nàng như thế nào để nàng không buồn và chấm dứt câu
chuyện. Hồn cảnh như thế này chắc chắn Mai không bao giờ làm
cho chàng nữạ Trần sẽ gởi cho nàng một số tiền và giới thiệu
nàng vào hãng nào khác, có lẽ phải thế. Thật ra thì nàng đâu
phạm một lỗi lầm gì, nàng đáng thương hơn đáng trách. Nàng
không thể khổ sở nữa, nếu không cưới nàng, chàng cũng phải
giúp nàng chự Vừa lái xe vừa suy nghĩ, Trần thấy lần đầu chàng
bình tĩnh lại được. Nhưng khi gần đến hàng chàng lại thấy hồi
hộp trong lòng, chàng không biết phải nói gì khi gặp Mai nhưng
chàng lại thấy muốn gặp nàng, nhớ mong gương mặt của nàng.
Trần thở một hơi dài như để trút tất cả những tâm tư nặng nề
trong lòng ra ngồị
Сn sở, chàng ngần ngại một chút rồi bước nhanh lại văn phòng.
Giờ này có lẽ Mai đã tới rồị Nhưng Trần ngạc nhiên khi thấy
văn phòng vắng lạnh, không một ai ngồi trên chỗ của Mai thường
ngàỵ
#VALUE!
#VALUE!
Nhiều câu hỏi mâu thuẫn với lòng được Trần đặt ra liên tiếp.
Chàng đứng lặng thinh nhìn vào chỗ của Mai thường ngàỵ Giây
lát chàng mới bước vào, nặng nề gieo mình lên chiếc ghế sa lon
dài, lòng buồn vô hạn. Có tiếng gõ cửa, Trần vui mừng ngẩng
lên, Mai đã đến chăng? Có lẽ thế. Chàng hồi hộp mở cửa phòng,
nhưng Trần thất vọng vô cùng khi thấy một người cai của một ê
kíp công nhân nhỏ trong hãng.
Trần cố giữ giọng không cau có:
- Chuyện gì vậỷ
- Dạ, cô Lệ nhờ tôi trao lại cho ông một bức thư của cô Mai,
cô gởi cho cô Le mang đến đó
Trần hơi ngạc nhiên cầm bức thư lòng hồi hộp. Người cai khẽ
chào Trần rồi bước ra sau khi liếc nhanh về phía Trần một tia
mắt tò mọ Trần xé bức thư ra xem, một nét chữ uyển chuyển nhẹ
nhàng quen thuộc của Mai:
"Ông Trần,"
Trần khẽ nhíu mày trước tiếng xưng hô đó Cắn môi, Trần cúi
xuống đọc tiếp:
"Thưa Ông, Tôi thành thật xin lỗi đã làm bận lòng ông, trong
khi ông có lòng tốt nâng đỡ tôi mấy tháng naỵ Tôi nghĩ trong
tình cảnh này, tôi không thể tiếp tục đi làm nữa, xin phép ông
cho tôi nghỉ việc. Tôi tin rằng ông sẽ tìm được một người khác
thay thế tôi dễ dàng. Từ chỗ ngồi trong văn phòng tới chỗ ngồi
trong lòng ông, tôi xin nói thật ra Tôi cũng đau khổ lắm ông
à, nhưng có lẽ số mạng tôi như thế rồi, tôi sẽ cố gắng vượt
qua mọi khó khăn. Chúc ông sẽ hạnh phúc nhiều trong tương laị
Mai"
Buông bức thơ xuống bàn viết, lòng Trần đau đớn chua xót vô
ngần. Vậy là Mai không muốn cho chàng giúp đỡ nên đã gởi cho
chàng trước như thế nàỵ Nàng đã giải quyết cho Trần một vấn đề
nan giải nhưng Trần thấy đau đớn làm saọ Cầm bức thơ lên, Trần
đọc thêm một lần nữa, chàng thấy mình không thể nào bỏ mặc cho
Mai được. Trần đi tới lui trong phòng một lúc lâu, cuối cùng
trở lại bàn viết ghi vội một lá thư:
"Cô Mai, Cô tạm nhận đây hai tháng lương đền bù của tôị Xin cô
chờ đợi tôi một thời gian, tôi sẽ cố gắng thu xếp tìm chỗ làm
khác cho cộ chắc cô không nỡ từ chối lòng tốt của tôi lần này
nữa, đây chỉ là sự đền bù cho một nhân viên giỏi như cô, cũng
như cho một người đàn bà có lòng tốt và tinh thần trong sạch
nhất mà tôi đã gặp. Vĩnh viễn không bao giờ tôi quên được cô
và xin cô đừng từ chối tình thân hữu thiết tha của tôị Chúc cô
gặp nhiều may mắn. Trần"
Trần bỏ tiền vào bao thơ rồi gọi một nhân công vào bảo mang
lại cho Mai ngaỵ Hai giờ sau, người đó trở về với phong thư
của Trần:
- Thưa ông...
Trần cau mày:
- Cổ không nhận saỏ
- Da
Trần bứt rứt:
- Cổ đã nói thế nàỏ
- Dạ cô chỉ nói một câu là nhờ tôi trao trả lại ông bức thư
này, cô chỉ nói thế.
- Cổ có viết thơ trả lời cho tôi không?
- Dạ không.
Anh ta nhìn Trần định nói gì nhưng lại thôị Trần thấy thế liền
hỏi:
- Anh muốn nói gì
Người công nhân ấp úng:
- Da Thưa ông, ông cho cô Mai nghỉ việc à
Trần im lặng một lúc rồi lắc đầu:
- Không. Tại cô muốn nghỉ việc.
- Da
Anh ta có vẻ ngạc nhiên:
- Thưa ông... Thế mà sao hồi nãy khi thấy bức thơ của ông, cô
Mai khóc.
Trần nhìn sững anh ta:
- Mai khóc à
Anh ta cúi đầu:
- Da Khóc nhiều lắm...
Trần cắn răng, im lặng. Một lúc, chàng thở dài nói:
- Thôi, anh về chỗ làm đị
- Da Người công nhân nhìn Trần rồi bước nhanh ra khỏi phòng,
nhẹ nhàng khép cửa lạị Trần ngồi thừ trên sa lon, lặng nhìn
bức thơ để trên bàn. Chàng muốn lái xe đến nhà Mai ngay, nhưng
chàng cố dằn lòng. Mình không thể nào làm thế được, trừ khi
mình...
Trần lẩm lẩm:
#VALUE!
Trần ôm lấy đầu, chàng không biết hành động sao cho đúng được.
Dù sao chàng cũng là con trai duy nhất, không thể vì chàng mà
cả dòng họ sau này không còn thanh danh nữạ Trần lại thở dàị
Suốt ba hôm liền, Trần chỉ muốn chạy lại nhà Mai ngay, nhưng
chàng vẫn dằn lòng được. Hôm thứ ba chàng đổi tánh, nóng nảy
và luôn luôn thấy khó chịu, bất cứ chuyện gị Chàng không còn
tinh thần làm việc nữa, thường cau có với nhân viên mà chàng
muốn bước vào văn phòng để nhìn thấy chiếc ghế trống chỗ Mai
ngồi khi trước.
Сn ngày thứ tư, chàng đến sở sớm, ngồi một mình trên bàn viết,
lầm lì im lặng. Suốt ngày hôm ấy, chàng không nói một lời,
cũng chẵng làm việc gì cả, kể luôn việc đi ăn cơm trưạ Sau
cùng, lúc trời sẫm tốị Trần đứng bật dậy, sắc mặt có vẻ tươi
hơn như vừa giải quyết được một chuyện khọ Chàng nhủ:
- Tại sao mình quan trọng hóa hai chữ trinh tiết như thế. Ѓ là
quan niệm xưa rồị Mai đâu có tội gì sao mình cứ hẹp hòi như
vậỵ Cần là cần cái tâm hồn tồn thiện của nàng kiạ Nàng vừa đẹp
cả tinh thần lẫn hình dáng, nhất là tâm hồn, tâm hồn nàng vẫn
đẹp mà Nàng đâu có tội tình gì, tất cả đều do xã hội mà Còn
nàng chỉ là một nạn nhân đáng thương. Nghĩ đến đó, Trần càng
thấy mình tối tăm , hẹp hòị Nàng đã thành thật với chàng trong
khi chàng lại quá bảo thủ, cố chấp những điều không đâu cã
Trần lái xe thật nhanh lại nhà Mai, chàng muốn gặp Mai càng
sớm càng tốt. Chiếc xe thắng thật gấp ngồi đầu hẻm.
Trần hối hả chạy vào nhà Maị Chàng cầu mong sao cho nàng đừng
vắng mặt, chàng có hàng ngàn câu muốn nói với nàng. Rồi chàng
nghĩ:
- Nếu Mai đi vắng, mình sẽ đứng trước cửa chờ tới chừng nào
nàng về cũng được. Nhưng chàng đứng sựng lại khi thấy trên
cánh cửa nhà Mai có mảnh giấy lớn, viết: "Nhà cho mướn" Chàng
đứng lặng người, nàng đã dọn đi rồi saỏ Chàng đứng im một lúc
lâu rồi bước tới gõ cửa, hy vọng Mai đang thu xếp đồ đạc,
nhưng chưa đị
Có tiếng dép lẹp xẹp bước ra, một bà cụ ra tiếp Trần:
- Ông muốn mướn nhả Rồi nhìn vẻ đẹp đẽ, sang trọng của Trần,
bà ngạc nhiên không ngờ chàng lại hỏi thăm mình. Trần hỏi:
- Thưa bà, cô Mai còn ở đây không à Bà lão lắc đầu:
- Không cô dọn đi rồị Trần thở dài:
- Hồi nào thế thưa bả
- Dạ, hồi chiều hôm quá. Bà cụ nhìn Trần một lúc rồi nói:
- Thôi, tôi đi ngụ Trần vội hỏi:
- Bà có biết cô Mai đi đâu không?
- Không. Trần vội móc tờ giấy 500 nhét vào tay bà:
- Bà làm ơn cho cháu vào nhà một lát. Chàng hy vọng Mai sẽ để
lại dấu vết gì có thể để chàng dò tìm được địa chỉ mới của Maị
Bà cụ mở to mắt nhìn chòng chọc vào vờ 500 như không tin mình
có nhanh đến thế. Trần hỏi:
- Bà vui lòng chử
Bà cụ vội lùi lại nhường lối cho Trần:
- Vâng, ông vào đi, ông cứ tự tiện.
Trần bước vào trong, gian phòng cũng như trước những đồ vât.
của Mai mất hết rồị Trần nghe thoang thoảng muì y phục của Mai
trong không khí, chàng có cảm tưởng như Mai còn ngồi trên
giường với vẻ mặt dàu dàụ Trần quay sang phía khác như xua
đuổi hình ảnh ấỵ Chàng lục mấy ngăn tủ chẵng thấy được cái gì,
Mai đã đem đi tất cả rồị Vô tình chàng đá ngã chiếc giỏ giấy
rác trong phòng chung với các vật dụng thừa thãi khác. một
mảnh giấy nhỏbị vò nhèo lại văng ra Trần cúi xuống lượm. Chữ
của Mai thật nhỏ:
"Trần... Anh tàn nhãn đến thế saỏ Tại sao anh nỡ hẹp hòi đến
thế hở anh? Em không ngờ anh còn gởi đến, hay đúng hơn là ném
cho em 10 ngàn đồng để đừng làm rộn anh. Không, em không cần
đâu, nếu anh muốn em không làm bận anh nữạ Anh Trần, theo em
trong tình yêu đâu có vấn đề dĩ vãng, em sẵn sàng làm vợ anh
dù trước kia anh thế nào đi nữa nhưng có lẽ anh không nghĩ thế
cho em. Anh Trần, ước sao bây giờ có anh đến, em đang cần anh,
em biết anh yêu em, nhưng em không hiểu tại sao anh còn chấp
nhất các chuyện như thế để khinh rẻ em. Nhưng tại sao anh chưa
đến? Anh Trần, như thế anh cũng như bao người "cao quý" khác
bĩu môi nhìn em khi biết rõ tất cả dĩ vãng của em. Em thừa sức
gạt anh, em đâu phải ngu gì mà nói ra điều không đẹp của mình
với anh. Em biết nói ra có hại nhưng em vẫn nói vì em yêu anh.
Em không muốn cho tình yêu của mình không trong sạch như thể
xác của em hiện tạị Thôi, thì đành trở lại kiếp trầm luân,
không thể nào ngoi lên được nữạ Có thể mình sẽ tùy thời gian
việc, miễn sao có tiền thì thôi, hay về làm vợ một anh chàng
khù khờ, không yêu thương... Anh Trần! Anh có thấy không? Em
bây giờ như nằm dưới chân mọi người rồị Tại sao như thể Em có
lỗi gì đâu!!"
Trần lặng thinh, tay cầm tờ giấy run run. Tới bây giờ chàng
mới hiểu rõ được nàng và hành động gởi tiền của chàng khiến
nàng càng thêm thất vọng, cho là chàng đã khinh nàng. Nàng đã
cho chàng biết chuyện không may của nàng chỉ vì yêu chàng, thế
mà chàng lại lãng đạm ngay với nàng và khi chàng muốn giúp đỡ
nàng lại khiến cho nàng nghĩ là chàng ném tiền vào mặt mình để
không muốn thấy mặt mình nữạ Trần ngồi bệt xuống ghế, hai tay
ôm lấy đầu, không biết phải làm sao bây giợ Nhớ lại những ánh
mắt, những cử chỉ, và những hành động giữ gìn, có lẽ cho chàng
của nàng mà Trần muốn rớt nước mắt. Bây giợ Có lẽ nàng đã vạch
cho nàng những con đường đi, dĩ nhiên là đen tốị Сa lạc, gian
xảọ Hay xa hơn nữa, nàng có thể quyết định trong cơn quẩn trí
một quyết định thảm thương... Trần thầm mắng mình: "Trần ơi,
Trần! Tại sao mày hẹp hòi, mày xấu xa như thế hả Trần? Tại sao
3, 4 hôm liền mày không thèm nhìn tới mặt Maỉ С bây giờ làm
sao mày tìm nàng được." Chàng cắn răng, lắc đầu: - Không...
Phải tìm Mai với bất cứ giá nàọ |
|