| Như mọi ngày, cô Hoan rời nhà đi đến trường vào lúc gần 8 
					giờ sáng. Vì trường ở gần, nên cô thường đi bộ để tiện thực 
					hành động tác thể dục luôn. Cô ôm sách vở trong tay, đủng 
					đỉnh bước đi trong ánh nắng mai vừa chớm. 
 Chợt cô có cảm tưởng như đang bị ai theo dõi, cô quay nhìn 
					tới nhìn lui chẳng thấy một bóng dáng nào khác ngoài một cậu 
					bé. Cậu ấy đi theo sau cô, lấm lét như đứa trẻ ăn vụng, khi 
					bị cô nhìn thấy, thì hắn khựng lại, tay chân lóng ngóng, 
					dáng điệu rụt rè.
 
 Hoan cúi nhìn giờ ở chiếc đồng hồ đeo tay, thấy còn hơi sớm, 
					nên cố tình đi chậm lại chờ cậu bé. Thấy cô giáo đang đi 
					ngừng lại, đứa bé quính quáng, nhưng không biết lủi trốn vào 
					đâu, nên lặng lờ đi tiếp như bâng quơ.
 
 Hoan đợi cậu bé đi gần ngang bèn cất lời hỏi : hình như em 
					có điều gì cần muốn hỏi nên đi theo cô vậy. Đứa bé bẽn lẽn, 
					ấp úng, chối lia lịa : không, em cần đi ra chợ, tại cùng 
					đường nên cô nghĩ là em theo cô.
 
 Nói xong, cậu ta bước nhanh để tránh phải đối đầu với cô 
					giáo. Hoan thấy vẻ lúng túng của cậu nhỏ hơi mỉm cười và lẽo 
					đẽo bước tiếp đến trường. Nhưng từ giây phút đó trở đi, đầu 
					óc Hoan không lúc nào yên. Cô giảng bài cho học sinh mà luôn 
					bị vấp váp, cuối cùng đành ra bài cho học sinh làm tại lớp, 
					để cô ngồi suy nghĩ xem sự việc ra sao.
 
 Không riêng gì sáng nay, lạ là cả gần tuần nay rồi, cô luôn 
					cảm thấy bứt rứt khi rời nhà đi dạy. Cô có cảm tưởng như bị 
					ai nhìn trộm, một cái nhìn táo bạo đâm xóc vào người cô, thứ 
					nhìn của một người đàn ông nhìn lén một người phụ nữ đẹp.
 
 Mấy lần cô dáo dác tìm nhưng không hề bắt gặp ai cả. Tuy vậy 
					niềm háo hức đeo đuổi mãi cô khiến cô mất tự nhiên ngang. 
					Trước kia, cô ung dung sống hòa mình bao nhiêu thì nay cô 
					phải khép nép rất nhiều. Cô luôn e ngại sự tuềnh toàng của 
					cô nhiều khi làm cho những người tò mò ghé mắt vào khiến cho 
					nghề nghiệp cô bị mang tai tiếng.
 
 Ở thành phố bé nhỏ này, tí ti gì cũng bị kháo lên rất nhanh 
					chóng. Miệng lưỡi dư luận luôn chuyện ít xuýt ra nhiều, nhất 
					là ưa xăm xoi đời mô phạm để tìm ra sơ hở rồi đặt điều nói 
					xấu.
 
 Cô Hoan đổi về dạy ở đây, sống một mình. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Cô cố giữ hành vi, 
					lời nói luôn chững chạc để tránh ngay từ đầu mọi việc thị 
					phi. Đối với học trò, tuy cô không quá ư khắt khe, song lại 
					cũng không phóng túng. Kỷ luật được cô duy trì gắt gao, bài 
					vở phải hoàn tất, nếu không thì không xong với cô.
 
 Tuyệt đối cô không cậy nhờ bất cứ một trò nào ôm hộ tập vở 
					về nhà, nhất là học sinh nam, để khỏi bị nghi ngờ vô lối. 
					Ngay cả học sinh gái, cô cũng không tỏ vẻ trìu mến riêng em 
					nào, cô lủi thủi sống một mình nơi nhà trọ của cô.
 
 Bữa nay chẳng hiểu sao cô lại thấy cậu bé mải mê nhìn và đi 
					theo cô đến vậy. Cô không sợ đứa nhỏ có hậu ý xấu với cô, 
					nhưng cung cách rụt rè và như sợ bị người bắt gặp của nó 
					khiến cô phải đặc biệt lưu ý.
 
 Chẳng lẽ thằng bé này là nguyên nhân cô thấy như bị theo dõi 
					suốt tuần nay, mà nếu không thì tại sao cô lại có sự phấp 
					phỏng vậy chứ. Tâm tư cô Hoan luôn phải đấu vật suốt cả buổi 
					học, nên đến lúc tan trường cô thấy mệt vô cùng.
 
 Cô trở về nhà, uể oải mở cửa phòng bước vô. Chợt bắt gặp một 
					mảnh giấy con với những dòng chữ nguệch ngoạc nhét dưới khe 
					cửa. Hoan cầm lên đọc, vỏn vẹn chỉ có một hàng ngây ngô vắn 
					tắt : em thương cô. Ngoài ra không có thêm lời nào khác.
 
 Tờ giấy khiến Hoan càng hoang mang. Chả lẽ đây là lời của 
					cậu bé lúc sáng, và nếu đúng vậy tại sao khi cô hỏi thì nó 
					tìm cách chối băng ý nguyện của nó với cô. Hoan chợt thấy no 
					ngang, chẳng muốn lo bữa ăn trưa.
 
 Cô leo lên giường nằm, đạp bỏ đôi dép ở chân ra, chẳng thiết 
					cởi áo dài nữa. Cô nằm lim dim suy nghĩ, đầu óc quay cuồng. 
					Lần đầu tiên, từ sau ngày xa người yêu, cô thấy bâng khuâng 
					vì mảnh giấy lạ.
 
 Nắng chấp chới trên hàng cậy khẽ lay nhẹ vào phòng. Những 
					bóng nắng rung rinh in lên vách, đập những mảng tối lướt qua 
					lại như lá quạt. Hoan nhỏm dậy, nhớ ra cái mắc áo phơi mấy 
					món đồ lót ở ngoài cửa sổ bị gió thổi đung đưa, đẩy hắt bóng 
					nắng vào.
 
 Hoan ngồi lên ra thu cất mấy món đó vào. Cô chợt thấy thằng 
					bé lảng vảng đứng nhìn say sưa mấy thứ cô vừa phơi đó. 
					Thoáng gặp cô, thằng bé lủi nhanh. Hoan chợt hiểu ra cái sự 
					tò mò của đầu óc non nớt của cậu bé.
 
 Như một que diêm lóe lên trong đêm tối, Hoan lờ mờ hiểu ra ý 
					tưởng của đứa bé. Chắc nó bị ám ảnh vì ba cái đồ lót bên 
					trong của cô nên mới đâm tương tự cô nặng tới vậy. Thảo nào 
					nó lẽo đẽo theo cô để được gần gụi bóng dáng yêu đương mà nó 
					vẽ ra trong đầu óc tưởng tượng của nó.
 
 Rồi cô không còn thấy lòng nôn nao nữa. Sự mù mờ dược soi tỏ 
					đã cho cô chấm được cái đích mới, đó là chỉ có thằng bé này 
					chăm chú đến cô thôi, chứ chẳng có một gã trai hay đàn ông 
					nào khác. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Nghĩ thế, cô thấy tội nghiệp chú nhỏ, chắc là nó 
					cô đơn nên ngắm trộm, yêu mò. Đột nhiên, cô có ý muốn tìm 
					hiểu sâu thêm về cậu bé sáng nay.
 
 Sự mệt mỏi tan biến nhanh, Hoan thấy đói dồn dập. Cô vội bắc 
					nước nấu mì gói cho kịp ăn, còn nghỉ ngơi một lúc trước khi 
					vào giờ học buổi chiều. Cô vừa làm vừa tủm tỉm cười, tim đập 
					thình thịch, chả lẽ lại nghêu ngao hát thì mới diễn tả hết 
					niềm vui trong cô lúc này.
 
 Chiều đi dạy, cô lững thững bước đi một cách tự tin. Cô cố 
					tâm chờ xem thằng bé có đi theo chăng, thì dường như thằng 
					bé cũng đoán ra sự biết hiểu của cô nên không rụt rè nữa.
 
 Khi cô vừa ra khỏi phòng và bước ra đường thì nó nhìn cô gật 
					đầu chào và như tình cờ hai người cùng đi chung một đoạn 
					ngắn. Hoan lặng im một lúc, rồi chân vẫn rảo bước, nhưng 
					miệng cô nói : cám ơn em, cô đã đọc mảnh giấy của em.
 
 Thằng bé nhìn cô với cặp mắt vui mừng và biết ơn. Nó chưa 
					kịp nói gì thì cô nhẩn nha dặn thêm : từ nay em có thể đến 
					phòng cô chơi, nếu em muốn. Thằng bé càng khấp khởi mừng, 
					không tin dễ dàng thành công như vậy. Nó lắp bắp thưa: vâng, 
					nếu cô cho phép. Và nó vui chân sáo rảo bước đi thẳng.
 
 Cô giáo Hoan đem nỗi vui đó vào lớp. Cả buổi, cô giảng bài 
					trôi chảy, bọn học trò không hiểu sao qua buổi trưa cô giáo 
					đã đổi thay khác hẳn lúc sáng. Cô vui vẻ chuyện trò, lại tha 
					cho một bài kiểm tra tại lớp. Riêng Hoan, đôi lúc cũng không 
					hiểu chính mình, tại sao cô lại mời thằng bé đến chơi, cô 
					hết sợ lời đồn thổi rồi sao. Nhưng cô lại biện bạch về sự 
					ngay thẳng của cô, vả lại thằng bé chẳng là học sinh thì ai 
					dựa vào đâu để nói lời xuyên tạc cơ chứ.
 
 
 
 Cơm tối xong, Hoan đem bài vở học sinh ra chấm. Cô cặn kẽ 
					ngồi đọc từng câu văn, sửa từng dấu chấm phẩy rồi lựa ra một 
					vài bài viết hay để mai đọc làm mẫu cho lớp. Cô làm xong thì 
					trời đã tối. Dạo này mùa thu nên tối rất nhanh, cô xếp gọn 
					tập học sinh và leo giường nằm. Lơ mơ cô nhớ lại thời người 
					yêu của cô.
 
 Anh yêu cô say đắm và cô cũng vậy. Hai người thề non hẹn 
					biển, một hai sẽ là của nhau. Vậy mà không dưng lại chia tay. 
					Anh ham hố một lần đến thăm cô đã tỏ vẻ suồng sã vật cô đòi 
					cởi áo, cô chống cự và anh đã giựt rách bung cả khuy bấm ở 
					cổ áo dài cô. Cô bất mãn về thái độ hung bạo đó nên giận dỗi 
					đứng lên, dứt khoát chia tay.
 
 Anh nài nỉ xin lỗi cô vì sự hấp tấp vô lối vừa rồi, nhưng cố 
					khắt khe không tha thứ. Cô nghĩ chưa gì mà anh đã đối xử 
					thiếu tế nhị thì sau này khi về với nhau anh sẽ còn hung 
					hăng làm sao. Tính cô thích việc gì cũng phải từ tốn, còn 
					tính cách vũ phu thì cô không thể chấp nhận.
 
 Cô bỏ thành phố chọn đi dạy ở vùng xa là cũng vì lý do đó. 
					Cô về đây chán ngán tình đời, lơ là mọi khuyến dụ của trai 
					tráng và dốc lòng chăm chút cho tương lại học trò của cô. Cô 
					đã cố quên hạnh phúc riêng tư, cho dù tuổi xuân của cô vẫn 
					không tránh khỏi những rung cảm tự nhiên khi mùa đổi thay.
 
 Nhiều đêm, cô cũng nhớ đến kỷ niệm với anh, những nụ hôn lén 
					lút dưới tang cây, những chiều mưa núp nhờ mái hiên ngôi nhà 
					bên đường, những nắm tay âu yếm, những ước vọng tương lai. 
					Anh vào hạng người chừng mực đấy chứ, cô vẫn mến vì thái độ 
					chững chạc của anh. Vậy mà thinh không anh làm cô thất vọng.
 
 Dù sau đó anh đã hết lời biện minh vì cô quá lôi cuốn nên 
					anh mềm yếu không cầm lòng được, nhưng cô đã dứt khoát là 
					dứt khoát. Cô buông lơi tình yêu như thả tay cho chiếc diều 
					bắt đầu băng đi vì gió lớn, dù tiếc ngẩn ngơ vì buột tay mất 
					chiếc diều đẹp vô cùng, song thà là vậy hơn là lỡ phải hận 
					về sau.
 (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |