| Đã lâu rồi, Hoan quên hẳn anh. Cơ hồ cô cũng không nhớ là có 
					anh hiện diện trên cõi đời này. Và nếu nơi thể xác cô không 
					có hình dáng của đôi bầu ngực nở nang thì âu giữa anh với cô 
					chưa từng có sự gặp gỡ nữa là khác. 
 Vậy mà tối nay cô lại chợt nhớ đến anh. Cô nhớ da diết tựa 
					như hai người vừa mới xa nhau và vẫn còn sự qua lại. Phải 
					chăng cái nhìn của cậu bé bị thu hút bởi những món đồ lót cô 
					phơi nơi cửa sổ mà cô bắt gặp sự thẫn thờ của nó khi bị chộp 
					quả tang khiến cô nghĩ đến anh.
 
 Cũng cái nhìn ma mị và thu hút như vậy của anh khi một lần 
					nhìn chờ cô thay áo đã làm cho cô điên đảo mê muội anh. Cái 
					nhìn của một tín đồ cung kính trước thần tượng đắm say vị nữ 
					thần quyền uy khiến cho tâm hồn cô vốn tế nhị càng thêm rạo 
					rực quấn quit.
 
 Lần ấy, anh đã ngồi sững theo dõi cô, có lúc cô đã nghĩ anh 
					sẽ quáng quàng nhào đến với cô ngay tắp lự (dù anh có làm 
					như thế, chắc cô cũng không nỡ từ chối), vậy mà không, anh 
					vẫn chỉ ngồi yên ngắm cô thôi. Bởi thế, cô nghĩ anh đáng yêu 
					quá và cô đã tự trách về thái độ quá dung dị của mình.
 
 Chẳng nói, cô bỗng thấy thẹn thùa, má hây hây đỏ, tay chân 
					lính quính. Anh phải rút nhanh một điếu thuốc ra châm, hít 
					mạnh vài hơi và thở khói bay khắp phòng. Chừng như anh cố 
					xua đuổi những ý tưởng hắc ám đang đun đẩy anh đổ ập vào cô.
 
 Chính vì vậy cô rất phục, ngưỡng mộ anh và khen anh thuộc 
					hạng người có tư cách. Hai người hôm ấy đưa nhau đi ăn, đi 
					chơi và chỉ khi đã ra ngoài đường anh mới nhỏ nhẹ khen cô : 
					em có bộ ngực đẹp quá. Anh không nghĩ chúng đầy đặn và thật 
					đến vậy. Cô đã sung sướng, vô cùng sung sướng vì lời khen 
					tặng đó.
 
 Thế rồi chẳng hiểu sao anh lại có lần khác suồng sã với cô 
					để đến nỗi cả hai rã tan mối tình tuyệt đẹp. Từ đó cô chợt 
					nghiệm ra ở nơi phái nam, tình cảm thật vô cùng phức tạp. Có 
					lúc họ lồng lộng như một một đấng quyền uy phong nhã, nhưng 
					có khi họ trở nên phóng túng như một kẻ lăng loàn.
 
 Kinh nghiệm nhỏ nhoi đó khiến Hoan đâm sợ. Cô không tin là 
					mọi người đều xấu, song người nữ cũng không nên tạo điều 
					kiện để xảy ra những việc không hay. Khốn nỗi đàn bà trời 
					sinh ra dù có khéo thu vén đến đâu cũng không che kín hết 
					được của nả mình có.
 
 Cặp vú của phụ nữ là trung tâm quyền lực khiến phái nam phải 
					trầm trồ khi tiếp xúc. Dù người tư cách đứng đắn đến đâu ít 
					ra trong đầu óc cũng lởn vởn dáng tròn trịa của cặp ngực phụ 
					nữ khi có dịp trao đổi ý kiến, dù là trên bất cứ lãnh vực 
					nào. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Đó là một lẽ tự nhiên mà vì lịch sự người ta cố phải tỏ 
					ra lịch lãm, chứ còn cặp máu hau háu của các ông dường như 
					chỉ muốn chọc thủng lớp vải bọc ngoài để lột trần hai vú các 
					cô/bà ra mà chiêm ngưỡng mới ưng.
 
 Cái nhìn của cậu bé cũng nói lên ước muốn như thế. Hoan đoán 
					chừng cậu ta thèm thuồng bộ ngực của cô lâu rồi, vì chưa 
					được dịp tận mắt nhìn thì tạm ngắm mớ đồ lót của cô treo 
					phơi để phóng xa sự tưởng tượng của cậu. Nên Hoan thấy 
					thương đứa bé vô cùng.
 
 Tâm hồn cô nhạo lộn khó chịu. Làm sao đây, làm sao dập tắt 
					được sự thèm khát tự nhiên của một người nam (dù là còn bé) 
					chỉ vì hắn đã được thừa hưởng thiên ân của trời cho để coi 
					người phụ nữ như mẹ, chị, em mình.
 
 Chỉ mới nghĩ tới vậy, cô đã thấy nơi đôi vú cô hình như đang 
					có sự mơn trớn dịu dàng lên đó. Cô tỉnh táo nhận ra không 
					phải là bàn tay anh mà là đôi tay bé nhỏ của đứa bé run run 
					khi được cô cho phép ấp vào hai vú trần của cô.
 
 Bàn tay cậu bé không vướng chút mùi trần tục mà nâng niu 
					trân trọng hai vú cô với những ngón run run ngượng ngập. Cô 
					nhìn thấy vẻ ngây dại của nó khi xoa tròn bầu vú và cái 
					miệng ha hả ra càng làm cho Hoan thấy xúc động thêm. Hành 
					động của cậu bé quá ư cung kính, giống như thái độ của một 
					tín đồ khi vào cung thờ nữ thần, để hết tâm trí vào sự dâng 
					lễ lên người mà anh ta luôn xem là thần tượng.
 
 Hẳn nhiên, hai núm vú cô săn cứng lên dần, nhưng núm vú đã 
					ngủ quên từ lâu vì thiếu sự ve vuốt. Nay chỉ mới cảm nghĩ 
					thôi mà chúng đã vươn vai thức dậy, Hoan cảm thấy cả hai bầu 
					vú ấm nóng lên và tăng thêm sức nặng. Càng lúc hai vú càng 
					thổn thức nhức buốt, hai núm như đang bị vê se chói chói.
 
 Hoan đặt tay lên hai bên vú để ngăn chặn bớt sự rạo rực đang 
					bùng lên ở đó. Ai dè sự va chạm không những không làm cho cô 
					bớt háo hức mà còn làm cô khó chịu hơn. Cô đã vò mạnh chiếc 
					nịt vú mà cảm giác tưng tưng vẫn không tan, trái lại càng bị 
					xốc dữ dội. Lại thêm chất lụa mềm của chiếc áo ngoài càng để 
					bàn tay cô tiếp xúc sát với cặp vú hơn càng làm Hoan vô cùng 
					lúng túng.
 
 Cô vướng víu vì sự xột xoạt này nên chẳng cần suy nghĩ nhiều, 
					Hoan đưa tay cởi lần từng hột nút ra. Khi hai vạt áo đã mở 
					toang, Hoan thọc tay vào cái nịt vú vò mạnh. Những mắt len 
					nơi chiếc nịt vú cọ vào lớp da mềm của ngực làm cho Hoan 
					thêm điên đảo vì bị kích thích.
 
 Hoan phải tiến thêm một bước nữa bằng cách lòn tay ra sau 
					lưng gỡ cái khóa cài nịt vú. Hai lúp ren tháo lỏng, từng 
					chiếc vú thoát ra ngoài, lồng lộng như trời cao. Hoan day 
					bàn tay tròn ở mỗi bầu vú để nghe những cơ thịt bọp bọp dưới 
					da. Một cảm giác sâu lắng chạy rần rần từ đầu vú vào trong 
					lồng ngực, ví như có luồng điện mạnh xăm xoi vào các tế bào 
					nung núc đó.
 
 Những hành động xoa bóp đùn đẩy làm cho cái nịt vú trệ xuống 
					và rớt ra khỏi ngực cô lúc nào không hay. Chúng nằm chình 
					ình trên sàn nhà, lum lúp như hai chiếc oản no tròn đều đặn. 
					Hoan vẫn tiếp tục vò hai vú, càng nghĩ đang được cậu bé xoa 
					bóp chứ không phải chính cô đang làm. Cô nắn hai núm vú, bẹo 
					lôi hai cái quầng và vò hai vồng bầu như ta vò lá rau má. 
					(Truyện từ CõiThiênThai.com) Những cái núm đỏ lưng lên càng làm cho màu hồng tự nhiên sẫm 
					lại thêm khiêu khích. Hoan càng vò để dằn cơn tức tối dâng 
					lên thì hai bầu vú càng nhỉnh lên nhìn cô châm chọc.
 
 Lúc này nếu có ai nhìn thấy chắc sẽ nghĩ cô là một con rắn 
					đang múa khúc trong đền thờ nữ thần vì cô uốn éo mềm oặt như 
					thân xà vậy. Hai mắt cô nhắm nghiền lung linh, bàn tay thoăn 
					thoắt vò day lên những cái vú vốn đã căng lên hết cỡ. Có lúc 
					cô phải dón ngón tay nắm lấy núm vú lăn se như vo cục bột 
					mới thấy bớt thổn thức, không hiểu sao cô nghĩ phải nhờ đến 
					một cái miệng đàn ông bú mút vào họa may đầu vú mới đỡ tê.
 
 Cũng may, đêm nay là đêm cuối tuần, mai trường nghỉ dạy nên 
					dù cô có thức khuya một chút, cũng không sao. Nghĩ thế cô 
					nằm ườn ra giường, hai tay bóp cật lực lên đôi vú và đầu óc 
					rầm rộ những ý tưởng lạ.
 
 Cô càng cố biện minh việc làm của cô hoàn toàn tự phát thì 
					cô lại đụng đầu với khuôn mặt đứa bé nghệt ra vì cô. Hoan 
					không thể xóa bỏ hình ảnh của nó được, giờ nó đã là một ám 
					ảnh suốt đời bám lấy cuộc sống của cô để khuấy trộn lên như 
					một nồi bột nấu sôi tới độ.
 
 Bao nhiêu sự khép nép bấy lâu cô ủ ấp cơ hồ rệu rã hết. Cô 
					thấy mình yếu ớt quá đáng. Cô hoàn toàn bị động vì cơn dục 
					bất chợt đến với cô. Bao lần cô muốn tự xỉ vả mình, không 
					dưng chỉ vì cái nhìn trộm của đứa bé mà cô muốn hóa rồ, hóa 
					dại. Song con người yếu đuối vốn tự tìm cách bào chữa cho ý 
					nghĩ xằng bậy của mình. Hoan cũng đang tìm cách chống chế 
					như vậy, cô cố chối bỏ sự tác động của cậu bé mà chỉ nghĩ đó 
					là bản tính thèm khát tự nhiên của người nữ đôi khi lởn vởn 
					qua đời sống hằng ngày mà thôi.
 
 Tự nãy giờ, Hoan hành tội hai vú mệt nhoài. Mà sao vò bóp 
					tới nước vậy rồi hai vú vẫn chưa hết rạo rực. Cô nghĩ phải 
					chăng bàn tay người nữ còn thiếu một thứ gì đó khiến cho họ 
					không tự thỏa mãn họ được. Trái lại, chả cần đàn ông đụng 
					chạm sờ mó vào, cứ thoáng thấy vẻ mặt họ nhìn không chớp vào 
					đôi vú, dù là còn ở ngoài mấy lớp vải mà sao bản thân mỗi 
					người nữ như đã bị đâm xóc lên.
 
 Hay là ở tia nhìn của phái nam có thần lực thu hút thịt da 
					người nữ phải xáo động mãnh liệt như vậy. Chả thế, biết bao 
					cô/chị khăng khăng tự tin mình cứng rắn, rồi bỗng bị phái 
					nam lột bỏ áo xống lúc nào cũng không kịp cản giữ nữa. Đến 
					khi nghe thịt da nổi cơn như da gà, nhìn xuống thì miệng anh 
					đã ngậm hồi nào nơi vú chị.
 
 Hoan bị lăn lộn trong ý tưởng như vậy mà thấy mệt tầng tầng. 
					Nỗi mệt lớn duềnh mà sự bứt rứt vẫn không thuyên giảm. Hai 
					đầu vú vẫn riết róng đòi hỏi sự bóp nắn dữ dằn hơn, làm cho 
					hơi thở cô loạn xạ đứt nhịp. Cô những muốn băng xuống đường 
					tìm cậu bé để đưa nó về đây với cô đêm nay.
 (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					3) |