| Gần cả tuần nay cô Hoan rơi vào tình trạng rất khó hiểu. Lúc 
					thì cô gắt gỏng, lúc thì cô dịu dàng, lúc nạt toáng cả lên, 
					lúc lại lầm lì ít nói. Tội nghiệp, thằng bé thấy cô như vậy 
					thì hay lăng xăng xen vào mọi việc, những mong đỡ đần để cô 
					lấy lại sự bình tĩnh chăng. Nhưng điều này chỉ làm cô cấm 
					cảu, khó chịu hơn. Cô nạt nộ inh lên với nó : tao đã bảo mày 
					bao lần rồi, mày lo công việc của mày đi, đừng hỏi han, đụng 
					chạm đến tao. Tao đã rối beng lên mọi thứ, mày còn lẩm dẩm 
					xía vào. Khi nào tao cần gì, tao sẽ cho mày biết, còn không 
					để mặc mẹ tao. 
 Đứa bé trố mắt vì hết sức ngạc nhiên, nó chưa bao giờ nghe 
					cô gọi mày tao với nó. Cho nên nó vừa tủi thân, vừa buồn bực. 
					Nó len lén tránh mặt cô, hờ hững nhìn cô đi lại trong nhà, 
					thậm chí cơm nước dọn ra để đó, cô ăn thì ăn không thì chừng 
					cô đi nó sẽ dọn. Vậy mà nào cô có để nó yên. Nó dẹp bàn thì 
					cô la lên : tao đã ăn xong đâu mà dẹp, hay là mày muốn bắt 
					tao nhịn đói. Còn nó thu vén ba mớ tập vở hay xống áo cô để 
					vương vãi ra thì cô gắt củ tỏi nó làm mất dấu khiến cô không 
					tìm ra thứ tự nữa.
 
 Có khi nó ôm mớ quần áo cô thay để đem bỏ giỏ giặt thì cô 
					giựt phắt lại mà mắng : tao bảo rồi, áo váy đàn bà mày là 
					con trai không đụng được, mụ người ra. Tao đã dặn đi dặn lại 
					để đó cho tao mà, mày quơ đi làm gì. Nó buồn vô ngần, tại 
					sao cô Hoan lại nỡ xử tệ với nó như thế.
 
 Niềm vui vừa lóe lên vì được nhận về nuôi giờ như trôi vỡ cả. 
					Nó chẳng buồn nói năng gì, trở về với trạng thái thui thủi, 
					âm thầm cố hữu của nó. Luôn luôn nó cố gắng tránh đụng đầu 
					với cô để cô khỏi phải bực. Lúc sắp đến giờ cô ở trường về, 
					nó bày bữa ra bàn rồi lỉnh ra đường. Nó la cà đi hết phố này 
					sang phố khác, đoán chừng cô đã nằm nghỉ trưa thì nó mới rón 
					rén quay về. Nó đi nhẹ không gây ra tiếng động, lết về cái 
					góc của nó nằm thút thít khóc.
 
 Nó lại cũng sợ tiếng sụt sịt của nó làm cô nghe được, nên 
					phải thủ bàn tay vào mồm ngăn lại mà nước mắt thì chảy ròng 
					ròng nối nhau. Trong đầu nó đã lởn vởn hình ảnh chắc sắp 
					phải rời xa cô vì ở chung một nhà mà cô cháu không hòa thuận 
					thì khó cho nó lắm. Nó lầm bầm trong miệng chắc là cô không 
					muốn nuôi nó nữa nên tìm cách bao vây để nó tự tìm đường đi 
					khỏi.
 
 Nó không hề oán trách cô vì tình thương của cô đối với nó 
					quả như bát nước đầy rồi. Đến người thân cũng chỉ cưu mang 
					được tới vậy, huống hồ là thiên hạ. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Trước nó đã tự sống thì 
					giờ có trở lại kiếp một mình cũng thế thôi. Càng ngày ý 
					tưởng xa lìa cô càng mạnh mẽ, nó lựa chọn một lúc nào thuận 
					tiện để ngỏ ý xin đi. Cho dù nó chưa biết sẽ đi đâu, sống 
					bằng gì, lại có phải đối đầu với những đánh đập bức hiếp thì 
					cũng phải chịu.
 
 Cho nên nhân cuối tuần cô được nghỉ, hôm ấy nó lo ráo riết 
					chu toàn mọi việc xong thì nó quyết phải gặp cô cho rồi. Lúc 
					ấy, cô đang nằm trên giường nghĩ ngợi gì đó, nó bước ghé vào, 
					thập thò như con mèo rình chuột. Cô thoáng giật nẩy mình khi 
					nhìn ra dáng nó, cô nói cao giọng : mày vào đây làm gì. Nó 
					thấy không thể kể lể dây dưa, sợ mất trớn và cũng không muốn 
					lằng nhằng lâu lắc, nó nói tỉnh bơ : cháu vào xin phép cô 
					cho cháu ra đi.
 
 Cô giáo Hoan tưởng tượng như vừa nhận gáo nước lạnh của ai 
					xối từ đầu xuống. Cô hét giật giọng : tại sao mày lại xin đi. 
					Đứa bé lí nhí thưa : cháu thấy ở đây mãi không tiện, cháu 
					gây phiền cho cô rất nhiều. Cô Hoan trợn tròn xoe đôi mắt : 
					ai đuổi mày, tao có hắt hủi mày đâu, mày bỏ nơi đây thì sống 
					ra sao.
 
 Đứa bé được dịp phun hết ra suy tưởng của nó : cô hết thương 
					cháu rồi, cô cấm đoán cháu không cho giúp đỡ cô nữa. Cô gọi 
					cháu bằng mày tao, như vậy cháu còn ở lại làm gì. Nói xong, 
					nó định vùng vằng bước ra. Cô Hoan nạt lên ra lệnh : mày 
					không được đi đâu cả. Đứng đó chờ tao hỏi.
 
 Cô đâm ú ớ ngang, chính tiếng mày tao cô vừa sử dụng đích 
					thị là ngôn ngữ chứng tỏ cô không ưa nó rồi. Nhưng thâm tâm 
					cô không thực sự như vậy, chẳng qua hoạt động tâm sinh lý 
					của cô có điều gì trúc trắc khiến cô dở hơi, bửa ngang với 
					nó. Cô vội thay đổi cách nói : cháu đừng nghĩ lầm, dạo này 
					cô không được khỏe nên phát lộ ra những cử chỉ cáu gắt thế 
					thôi. Cháu không phải đi đâu hết, cứ ở lại đây giúp cô, dần 
					dà cô khỏe lại sẽ vui như trước mà.
 
 Nói xong, cô dang tay ra nói với đứa bé : con lại đây với cô. 
					Thằng nhỏ ngập ngừng không chịu, dáng nó dỗi, cô phải nhắc 
					lại lần nữa : lại đây nào. Rồi cũng phải chờ cô cầm lấy bàn 
					tay nó kéo thì nó mới dịch chân tới. Nó vừa xà vào lòng cô 
					thì khóc nức lên làm cho cô Hoan hết sức bối rối. Cô lắp bắp 
					luôn miệng : cháu đừng khóc, cô đã não cả ruột, cháu lại tỉ 
					tê càng làm cho cô rối tung lên.
 
 Cô xoa tay lên đầu nó, làm rối bung tóc và kéo nó nép sát 
					lại. Nó có mơ ngủ không đây, rõ ràng cô để nó quá gần với 
					ngực cô để nó nghe rõ tiếng đập nhè nhẹ từ tim cô dội tới. 
					Nó bàng hoàng về cử chỉ ưu ái này, nó hoàn toàn mù tịt chẳng 
					hiểu nổi tâm tư của cô giáo. Đồng thời, nó cũng nhận ra hôm 
					nay ở nhà, cô không mặc áo lót bên trong nên sự tiếp xúc của 
					da nó trực tiếp ngay với cơ bắp của cô rít rịt. Nó chợt hồi 
					hộp vô cùng.
 
 Chừng như để hóa giải nỗi thắc mắc còn chút nào sót lại 
					trong đầu thằng bé, cô giáo Hoan lẩm bẩm mà là để giải thích 
					cho nó hiểu : ở người phụ nữ vẫn có những lúc xáo trộn như 
					vầy, nhất là khi đến ngày hành kinh. Lời cô nghe lạ quá, cái 
					gì là hành kinh, và ở phụ nữ lại tự dưng bị xáo trộn.
 
 Nó len lén ngước nhìn lên cô Hoan, thấy cô lặng lẽ nhìn về 
					phía nào đó. Cái mỏ thằng bé tru ra, dâu dẩu như chực xin cô 
					nói thêm cho nó hiểu, nhưng nó rất ngại. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Nhưng sự tò mò 
					không cho nó chịu dừng lại nên hỏi vùa : hành kinh là sao mà 
					người phụ nữ lại bị rắc rối hả cô.
 
 Cô Hoan giựt mình vì thấy mình lỡ lời. Lần đầu trong đời nhà 
					giáo, cô thấy lúng túng. Nhưng cô chẳng thể để cho đầu óc 
					đứa bé phiêu lưu vào những mù mờ có hại, nên cô lựa tìm cách 
					nói sao cho nó dễ hiểu hơn. Vậy mà cô Hoan cũng phải xoay 
					trở trong đầu mấy lượt mới tạm trả lời xuôi rót câu hỏi của 
					nó. Cô khề khà giải thích : hành kinh là thời gian người phụ 
					nữ thấy máu trào ra mỗi thàng một lần, lâu hay mau tùy từng 
					người, có người chỉ 3 bữa là dứt, có người cả tuần. Thường 
					lúc đó các cô dễ bực bội, khó chịu, ưa gắt gỏng, rối beng. 
					Đó là dấu hiệu tự nhiên, nhưng lần đầu cô gái mới lớn bị đều 
					hốt hoảng sợ, phải nhờ mẹ hay chị chỉ bày cho mới biết cách 
					băng bó. Người nữ nào có tình trạng này chứng tỏ đã lớn có 
					thể làm mẹ.
 
 Cô nói tới đó ngưng ngang, phần đứa bé chưa thỏa mãn nên hỏi 
					: vậy máu trào ra ở đâu cô. Câu này lại làm cô Hoan lúng 
					túng nữa. Cô ề à một hồi mới lửng lơ đáp : ở giữa háng đó 
					cháu. Thằng bé tỏ ra sôi nổi : ủa vậy là khi không chỗ hàng 
					bể cái bụp rồi máu bung ra hả cô. Cô Hoan bỗng dưng đỏ bừng 
					mặt, cô thấy khó nói làm sao mà chỉ ấp úng chiếu lệ : hổng 
					phải tự ên nổ vỡ đâu, máu trào ra từ chỗ có sẵn dành cho nó, 
					chờ bể bung da thì chết còn gì.
 
 Thằng nhỏ ra điều hiểu nên nói um lên : cháu hiểu rồi, ý cô 
					muốn nói là từ cái bim của mấy cô đó phải hôn. Miệng đứa bé 
					nói dễ ẹc mà sao cô lọng cọng quá thể, nó làm cô lính quính 
					tới quên tên của cái chỗ ác ôn đó. Cô bặp vô liền : phải rồi 
					chỗ cái bim đúng đó. Thằng bé không hẳn nói với cô, nhưng 
					Hoan nghe hiểu ý nó : hèn gì có bữa cháu gặp một cô dính đỏ 
					lòm ở đáy quần mà cháu hổng hiểu gì hết. Cô Hoan bụm miệng 
					tức cười.
 
 Quả đúng vậy, có nhiều khi mấy chị hơ hỏng quên tuốt luôn 
					ngày có bịnh, cứ xông xổng để tuồng luông, kinh trào ra cũng 
					hổng hay biết, người ngoài thấy gớm òm. Đứa bé thấy cô cháu 
					nói chuyện vui vui nên hết khóc, nó sung sướng nép vào mình 
					cô Hoan. Những sợi tóc trên đầu cà xước vào bên lườn ngực cô 
					làm cho nhột nhột. Cô biết ý nên hơi lách né ra, nhưng thằng 
					bé vội giúi ngay vào. Lần này mớ tóc của nó đụng lung tung 
					khắp cái vú làm cô Hoan nghe nhói nhói.
 
 Đứa bé vẫn ngước tới ngước lui hỏi cô : vậy sao các cô bị 
					xáo trộn, cháu thấy có gì đâu, cũng như người bị đứt tay máu 
					đổ một chút thì hề hấn gì. Cô giáo bật cười vì lối nghĩ ngây 
					ngô của nó : cháu nói sao dễ vậy. Chèn ơi, phụ nữ có kinh 
					ruột nóng hơn lò lửa, ai hỏi cũng muốn la làng, ai càng ràng 
					làm cho họ còn muốn nổi sùng là khác. Họ như có ai đâm kim, 
					đốt lửa trong gan trong ruột vậy. Cô định nói nữa, nhưng 
					ngưng kịp. Suýt một chút thì cô phẹc ra luôn là chỗ bim nó 
					nóng hừng hực và cồn cào quá xá.
 
 Trong một lần, cũng vì mãng lo hỏi dồn hỏi dập, cái đầu đứa 
					bé ngúc lia làm mũi nó hích vô cái vú cô giáo. Nó như bị một 
					luồng điện chạy rần rần vào người, một dáng nét mềm mềm, êm 
					êm chạm vào chót mũi nó khiến nó đê mê ngây ngất. Lại thêm 
					mùi hương đặc biệt ngòn ngọt xộc mạnh vào, nó buột miệng 
					không dằn kịp khen : cô thơm quá.
 
 Cô giáo Hoan bỗng rùng mình liên tiếp mấy cái liền. Tim cô 
					đập rộn ràng lên, nó nghe uỳnh uỳnh như tiếng trống trận.
 (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					13) |