| Học trò làm xong bài tập thì vừa vặn hết giờ, cô giáo thu 
					lại các tờ giấy và lững thững về nhà. Cậu bé đã đặt lại nồi 
					nước để cô xông mình lần nữa, nhưng cô gạt đi. Cô sợ những 
					sự việc lằng nhằng lại tái diễn khiến cô lúng túng xa hơn. 
					Nhưng thằng nhỏ có vẻ bất mãn, nó lầu bầu trong miệng : cô 
					hay giở giói nhiều điều, cháu muốn cô thật khỏe mà cô nghĩ 
					vơ nghĩ vẩn. Thôi để cháu dẹp và từ nay cô muốn làm gì thì 
					làm, cháu không dám xía vào việc cô nữa. 
 Nói xong nó lăng xăng bê nồi nước đem đi đổ. Cô đang cáu mà 
					cũng phải nạt : ai bảo anh là tôi không nghe lời, vừa đi dạy 
					về thở không ra mà anh thì hối như chạy giặc. Anh để thư thả 
					một tí có được không.
 
 Cậu ta có vẻ thông suốt nên nói gỡ gạc : nếu vậy thì để cháu 
					đem đặt lại trên bếp, khi nào cô muốn xông thì cháu lại mang 
					xuống, để nước nguội xông không kiến hiệu. Khi nó quay lại 
					thì cô đã nằm ra giường. Tay cô cứ móc gãi nơi ngực xoẹt 
					xoẹt, nó im ắng dõi theo. Cô Hoan cũng im im càng làm cho 
					không khí nặng nề.
 
 Thằng bé như bị cả một tổ kiến bu cắn, chân tay giựt giựt, 
					ngứa ngáy khắp nơi. Nó chăm bẳm nhìn cô chờ một lời gì đó. 
					Mãi mãi cô như chìm vào giấc ngủ lơ mơ. Nó ấp úng hỏi cho có 
					hỏi : cô có ăn cơm để cháu dọn. Cô giáo kêu không muốn ăn 
					thứ rắn và nhờ nó nấu cho bát cháo hoa.
 
 Cậu nhỏ xun xoe đi làm ngay, loáng cái đã bưng lên một bát 
					nghi ngút khói và có nhiều lá hành. Cô cố ngồi dậy hùp từng 
					thìa sột soạt và cảm thấy nhẹ dần. Cô bảo nó bưng nồi nước 
					cho cô, nhưng trước đó hãy lấy cái áo khoác đã.
 
 Thằng bé được sai hết sức hãnh diện, chạy bay chạy biến đi 
					lo. Khi nó bưng được nồi nước lên thì cô đã thay xong áo và 
					những món cởi ra vắt ở thành giường. Nó đặt nồi nước chỗ cô 
					chỉ rồi lấy chăn phủ lên cho cô, ém lại cẩn thận. Sau đó 
					đứng ngoài chờ.
 
 Cô giáo bị ngộp hơi khói nên ho khùng khục và rên rẩm nước 
					quá nóng. Thằng bé chỉ mong được cô sai lau mồ hôi mà không 
					nghe cô chấp thuận. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Phần nó còn nhợn vì lỗi dám hôn lên vú 
					cô nên cũng không dám mở lời hỏi. Còn cô thì cũng dè chừng 
					sợ nhờ vả cậu ta thành thói quen thì khó gỡ, nên mạnh ai nấy 
					lo giữ miếng.
 
 Cuối cùng thì việc xông hơi cũng xong, cô lóp ngóp đứng lên, 
					người đẫm mồ hôi. Cô cảm thấy hơi lạnh nên co giữ chặt hai 
					vạt áo và kềnh luôn ra giường. Cậu bé lủi thủi nhặt các món 
					cô thay ra vắt lên vai và bưng nồi nước đi.
 
 Sau đó, cu cậu rửa chén bát và lùa bụng cơm rồi lên xem cô 
					ra sao. Chả biết cô mệt hay cô ngủ mà hai mắt nhắm nghiền và 
					hơi thở nhè nhẹ, cậu nhỏ cũng im lặng cho cô nghỉ. Rụt rè 
					cậu ngồi xuống cái ghế gần đó trông chừng cho cô chủ.
 
 Trời tối dần, cậu hạ bớt ánh sáng đèn rồi vẫn ngồi tại chỗ 
					chớ không đi nằm. Nhà êm quá, nên cả cô cả cháu chợp đi lúc 
					nào không biết. Dễ đã khuya, khi cô Hoan tỉnh vì thấy cổ khô 
					đắng thì thấy cậu nhỏ gục ở ghế.
 
 Cô định gọi nó dậy lấy cho cô cốc nước và viên thuốc, nhưng 
					lại ngại. Cô lập cập bước đi tự lo thì đá phải chân ghế làm 
					cậu nhỏ vùng ngay dậy. Nó hỏi cô định đi đâu, cô nói tình 
					trạng của cô, nó có vẻ cằn nhằn : sao cô không sai cháu lại 
					tự đi như vậy. Cô đang yếu mà, đi lập cập ngã rụi xuống thì 
					khốn.
 
 Cô giáo thấy vui vui, trong đời cô ít được nhận sự lo lắng 
					của ai như thế nên cảm động. Cô bảo : ừ thì cháu lo hộ cho 
					cô, lấy cho cô viên thuốc và cốc nước lọc, cô vừa khát lại 
					vừa đau cổ.
 
 Thằng bé được nhờ lại ba chân bốn cẳng lo liền. Nó dâng hai 
					tay ly nước cho cô, cô nhận lấy nhắp một ngụm lớn, bỗng dưng 
					sao cô tự khai béng với nó : hồi chiều ở lớp cô mệt quá, 
					phải cho học trò làm bài tập mà ngồi nghỉ. Mồ hôi ở đâu túa 
					ra đẫm, gây cho cô ngứa ngáy ở khoảng ngực rất khó chịu. Giá 
					ở nhà, cô cởi quách áo nịt chắc là dễ chịu và mồ hôi đỡ thấm 
					ở chỗ vòng độn gây nhột nhạt cho cô.
 
 Cậu ta thấy cô chân tình bộc lộ ý nghĩ thì cũng mượn dịp nói 
					vào : cháu đã thưa với cô rồi, bệnh thì cứ nghỉ vài hôm, cô 
					xốc xốc lo đi dạy, có ngày gió máy gục tại chỗ cũng nên. Cô 
					ngước nhìn cháu, sao cái thằng càng ngày càng ra vẻ cụ non. 
					Cô tủm tỉm cười, cậu bé lại nghĩ cô nhạo bang nó nên chêm 
					thêm : ấy, cháu nói vậy mà đúng đấy. Lắm người cứ cậy mình 
					có sức, lơ là để khi suy sụp mới sợ.
 
 Cô giáo phải bảo : biết rồi, nói mãi, cậu ta mới chịu im. Cô 
					giục nó : cháu đi ngủ đi, cô không sao đâu, đừng thức cả hai 
					đâm cả nhà cùng mất sức. Thằng bé ừ ào nhưng cứ đủng đỉnh 
					ngồi hoài. Cô giáo nói chẳng được cũng mặc.
 
 Cô Hoan ngủ có vẻ nhọc, hơi thở cách quãng và phì phò. Lâu 
					lâu lại nghe rít rít ở cánh mũi, phải trở mình luôn. Rồi lại 
					mớ í ới nói năng gì đó. Cậu nhỏ ngủ gật gà gật gù, giật mình 
					thon thót khi nghe cô giáo loạch xoạch. Mở mắt thấy cô nằm 
					im lại thôi.
 
 Cô đau lẩm rẩm mà đâm nặng. Khi mơ, khi tỉnh kéo dài đến mấy 
					ngày, ăn toàn cháo chứ không đụng đến cơm. Cậu bé ra sức lo 
					lắng, hết thuốc uống lại lau mồ hôi, cô mệt có cản cũng 
					chẳng nhấc tay tự lo được.
 
 Thằng bé làm thật chí tình, lắm khi cô li bì lên cơn sốt, nó 
					hết kéo chăn đắp lại giở bung ra vì cô hết kêu rét lại nóng. 
					Người cô rộp đi, tóc tai bết vào trông đến thảm. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Cô kêu rên 
					mỏi mình, đau khớp xương và chân tay như rần rần có sâu hay 
					kiến bò. Thằng bé phải giúng khăn vào nước ấm đắp lên trán 
					cho cô, lại xoa nắn các lóng tay lóng chân, bả vai cô mới đỡ 
					rên rỉ.
 
 Mấy lần nó giục cô thay áo khoác kẻo mồ hôi rịn gây nhiễm 
					vào bên trong, nhưng cô kêu đau mình không muốn. Nó cũng đâm 
					quính, cứ hỏi dò cô cần thuốc men ra sao để nó kiếm người 
					nhờ, cô không bằng lòng.
 
 Tuy vậy nó cũng liều gọi y tá đến truyền cho cô mấy bình đạm 
					thì cơn sốt mới hạ và cô tỉnh ra. Người y tá cũng tế nhị nên 
					chỉ vẽ cho cu cậu cách theo dõi giọt chảy và chỗ nút khóa 
					điều chỉnh để dịch truyền không ồ ạt gây sốc, trường hợp ra 
					sao thì phải gọi ông ta.
 
 Thằng bé được làm cho cô nên có vẻ hãnh diện, chu đáo, tận 
					tình, lo từ miếng ăn miếng uống cho đến thuốc men, giặt giũ. 
					Cô hồi sức dần, đã tỉnh táo ra và bớt đắng miệng. Cô hết lời 
					cám ơn và khen nó, cu cậu sướng tưởng được lên tiên. Cô ngấp 
					nghé đòi đi dạy lại, nó hết can ngăn phải làm mặt giận dỗi. 
					Nó xoành xoạch làm cái gạch nối để chạy đến xin phép nhà 
					trường cho cô nghỉ thêm, đúng một tuần hơn thì bệnh mới dứt.
 
 Cô chỉ còn khúng khắng ho, nên khi đi dạy, nó hối cô phải 
					quàng khăn cổ lẫn mặc thêm áo mới để cô ra khỏi nhà. Cô nói 
					đùa với nó : cháu làm như cô là búp bê yếu đuối lắm. Nó vênh 
					mặt lên : chứ không à, cô khỏe mà nằm lăn bí tỉ cả tuần lễ 
					mới khỏi. Cô cứng họng cười xòa.
 
 Từ ngày nó săn sóc cô bị bệnh thì thân tình cô đối với nó 
					bớt khắt khe đi. Cô đã chịu vồn vã chuyện trò với cháu, 
					trong cử chỉ cô vẫn để lộ ra niềm biết ơn nó đã chăm sóc cho 
					cô. Cô cứ trở đi trở lại : đợt đau vừa rồi, nếu không có 
					cháu thì cô chẳng biết xoay trở thế nào. Cậu nhỏ trơ tráo đề 
					nghị : vậy thì cô thưởng gì cho cháu đây.
 
 Bị hỏi bất chợt cô giáo hơi lúng túng, song chợt nảy ý vui 
					vui, cô bảo : cháu nhắm mắt lại đi rồi cô thưởng. Thằng bé 
					run run làm theo lời, cô giáo đợi khi nó nhắm nghiền mắt lại 
					mới đặt nhẹ môi hôn lên trán, lên má và sau cùng phớt luôn 
					lên môi nó hỏi : thế nào, thưởng vậy được chưa ?
 
 Thằng bé ngẩn người ra, không ngờ nhận đựoc nhiều hàm ân từ 
					cô giáo đến vậy.
 (Hết Phần 25 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					26) |