| Thời gian có vẻ đã khuya lắm rồi, nhưng cơn rạo rực xảy ra ở 
					Hoan vẫn âm thầm phá phách cô. Phố xá đã yên ắng, một sự im 
					lặng hoàn toàn của tỉnh lẻ làm cho cô giáo bỗng chốc thấy 
					mình trống rỗng khủng khiếp. 
 Dục vọng từ lâu tưởng bị bỏ ngủ quên bỗng thức dậy thật mãnh 
					liệt. Nó làm cho các tế bào và cơ bắp nơi người cô chợt tê 
					dại, đông cứng đi. Cô có cảm tưởng như đang có muôn vàn ngón 
					tay ngo ngoe chụp lên những chỗ nhạy cảm nhất của người đàn 
					bà vò bóp làm cho cô rần rần, không giữ sự bình tĩnh được.
 
 Có một cái gì đó đang mơn man sau gáy cô, rồi nhảy sang nơi 
					đầu hai vú, cô chưa kịp hạ thấp nỗi khát khao dồn nén thì đã 
					thấy lăn tăn nơi dưới bụng. Sự mơn trớn dịu dàng nghệ thuật 
					làm cho cô như bị bứt đi hơi thở, nhất là khi có luồng ấm 
					khỏa tràn nơi háng cô, rõ ràng như có bàn tay ai đang mân mó 
					chỗ đó vậy.
 
 Một cách vô thức, cô dạng chân ra để bàn tay vô hình dễ dàng 
					xoa vuốt cái vật đang làm cho cô khó chịu. Rõ ràng cô còn 
					đang mặc quần trên người, vậy mà cô lại nghĩ bàn tay ấy đang 
					chui rúc vào trong lớp vải. Một bàn tay ngập ngừng, một bàn 
					tay nhỏ bé, một bàn tay măng tơ, rón rén như con chuột nhắt 
					thập thò trước hang khi nhìn thấy miếng phó mát thơm tho 
					đang bày chình ình trước mắt.
 
 Hoan nhắm hai mắt lại, lờ đờ theo dõi các động tác của bàn 
					tay. Chả hiểu sao cái người đang mơn trớn cô chưa chịu tấn 
					công ào ào ngay như mọi người đàn ông bình thường mà trái 
					lại như cố rụt rè, nghe ngóng.
 
 Chính thái độ e lệ đó làm cho Hoan càng trở nên sốt ruột. Cô 
					cảm thấy thời gian kéo dài lê thê, nhức nhối, các đầu vú tự 
					dưng săn cứng lên dù lúc này chẳng còn bị rờ mó như khi nãy. 
					Sự va chạm nhẹ nhàng giữa lớp vải quần ngoài và lớp lụa quần 
					lót làm cho những sợi lông măng đen vốn nằm ép nơi lá bướm 
					của cô cùng một lúc xao động mãnh liệt lên.
 
 Hoan đã cố giữ đừng kêu rên nhưng không sao kềm được. Bàn 
					tay xoa đều lên mớ lông, làm cho trở thành một nhúm tóc rối, 
					máu cơ hồ đã dồn đọng lại nên các sợi lông cứng lại, đâm 
					chia chỉa lên chiếc sịp. Chính bàn tay nhỏ nhắn cũng nhận ra 
					sự việc đó nên cũng cố mơn man cho các sợi lông mềm dịu lại.
 
 Nào có được đâu mà chỉ làm cho căng thẳng thêm nơi cô. Chẳng 
					nói, Hoan tự dùng tay lôi cởi quần ngoài ra, và kéo luôn 
					mảnh quần lót mỏng để khỏi bị vướng víu. Cô nghe thoáng một 
					tiếng ồ ngạc nhiên thích thú, kèm một tiếng tróc ở miệng của 
					ai đó chừng như vô cùng mãn nguyện.
 
 Cô cảm thấy dễ chịu hơn khi lá bướm được mở thong dong, 
					không còn bị đè nén nữa. Giờ cô có thể thực hành các động 
					tác mở rộng hai chân nếu có cảm nghĩ cái bướm bị ngộp.
 
 Ngộp thì chẳng ngộp, song mệt lử cả người. Hoan không ngờ cô 
					lại tệ hại như thế. Bao năm rồi xa anh, dù thế xác cô vẫn 
					còn non tươi rung động, nhưng có bao giờ cô bị ám ảnh vì cái 
					dục len lỏi vào. Vậy mà tại sao bữa nay cô hoàn toàn khác lạ 
					như thế.
 
 Cái bướm của cô nó cứ thôi thúc cô phải mân mê lấy, phải làm 
					cho nó được sờ mó để hạ cơn tức tối đang dâng. Hai cái mu 
					rộp lên như miếng ngói bị thiêu bởi ánh nắng hè, cô chưa gì 
					nghe như nó đang lách tách kêu nứt lên vậy.
 
 Rồi cô thấy bàn tay bé nhỏ đang xoa day lên hai mu nầng nẫng 
					thịt đó. Bàn tay len lách chải gỡ mớ lông rậm, làm cô cũng 
					bật tiếng rít lên. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Đến khi bàn tay như được khuyến khích bởi 
					lời rên sảng khoái của cô thì trở nên bạo dạn. Những ngón 
					tay đã dám bốc vào mép cái mu và kéo căng thả bật kêu chép 
					chép.
 
 Thứ tiếng kêu rất bé mà cô và cả người ấy đều nghe rõ. Tại 
					đêm khuya hay tại được bôi trơn bởi thứ nước ri rỉ keo đặc 
					làm cho miếng thịt khi được tách thì thảng thốt kêu lên như 
					vậy.
 
 Hoan còn đang miên man theo dõi thì nghe mát ở chỗ khe bướm. 
					Hình như cái bàn tay nhỏ đang mở tách hai mu ra tựa người ta 
					tách vỏ con hến để tìm cái lõi nhân gì đó ở bên trong. Hoan 
					thấy như trái tim đập rộn loạn, hơi thở dập dồn khi mà cô 
					nhận rõ một ngón tay của ai đó đang vờn vờn miếng thịt lồi 
					bên trong ổ hến của cô.
 
 Bàn tay đưa lên xóc xóc vào góc trên lại vùi vùi vào góc 
					dưới, tâng tâng tiu tiu như người trầm trồ vật quí trong tay. 
					Hoan thấy rộn người lên vì những cú vuốt dọc đó. Đang khi lơ 
					mơ thì cái hạt thịt bé tẹo bị chạm vào và Hoan thấy nóng 
					người lên vì ngón tay đồng thời ai đó như cũng nhận ra nút 
					chuông điện nên nhấn mãi vào làm cho khắp ổ bướm rung lên 
					rền rã không dứt.
 
 Cô nhớ lại anh chưa khi nào có cơ hội sờ vào chỗ đó của cô 
					nên lúc này cô thấy hoàn toàn mới lạ. Nó lâng lâng như con 
					diều chợt muốn lôi tuột sợi dây để bay băng tuốt lên không, 
					và kìa, chiếc diều đảo vung và chúi nhủi xuống, lại ngóc đầu 
					lên, giúi giụi như sợ gục.
 
 Ai đó thấy cô chao đảo thì đổi ngón tay đang sờ soạng bằng 
					phần trong của ngón cái để bật búng cái hạt thịt của cô cho 
					được tràn ngập hơn. Hoan muốn kẹp chân lại, nhưng sướng quá 
					đành banh ra thêm cho sự ma sát thêm tích cực.
 
 Chẳng cần đợi ai hối, Hoan cũng uốn người thành cây cung, 
					ưỡn cao con bướm lên để hạt thịt được vân vê trọn vẹn. Bàn 
					tay nhỏ bé như nhận ra rất nhanh nên càng miết và day cái 
					hạt này, miết đi miết lại nhiều lần và túm lấy nó mà lăn se 
					như rón bột. Hoan sướng quá, rên lên hư hử, chẳng bị sốt rét 
					mà người lạnh giật từng cơn.
 
 Cả thân thì lạnh mà riêng chỗ ấy thì nóng, cái nóng hừng hực 
					như bị cào cấu và muốn xé tung vứt đi. Trách nào Hoan nghe 
					đồn người phụ nữ khi bị bàn tay khác phái vê hạt le thì 
					không cách gì giữ được nữa. Những ngón tay phù thủy của đàn 
					ông làm cho con bướm của các cô nát ngướu, chỉ muốn có một 
					vật gì thật dài, thật to đâm cứa vào, họa may mới làm cho nó 
					bớt rực đi.
 
 Hoan cũng vậy. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Cô điên cuồng lồng lộn như muốn chạy tuôn ra 
					đường, kêu rầm lên một sự tiếp ứng. Chỗ háng cô dường đang 
					có những mũi kim đâm xói vào, nó thôi thúc dữ quá, chỉ toàn 
					bị xoi thủng chứ chẳng có một chút gì xoa dịu cô.
 
 Thế rồi, cô lại như nghe có một tấm nhung mềm đang lau xoa 
					con bướm. Cô ướm xem vật này từ đâu đến, nó bè bè như lát 
					thịt bò mỏng, lết lê khắp trong ngoài trên dưới con bướm của 
					cô, làm cho nỗi tức nghẹn hạ nhanh. Và rõ ràng cô nghe tiếng 
					lóc chóc của nước, lúc đầu còn kêu nho nhỏ sau dồn dập óc 
					ách như tát nước.
 
 Cô sướng rùng cả mình, nước tuôn lũ tràn ra, cô nghĩ bờ be 
					có bị cuốn băng cũng chỉ đến như vậy. Vì nước bị đùn ọc ọc, 
					đến nỗi lát thịt bò đang lê cũng phải hối hả lau nhanh hơn. 
					Hoan mới hình dung ra là cái lưỡi ai đó đang làm dịu cơn 
					nứng trong người cô vậy.
 Cái lưỡi này hết sức thận trọng, chăm chỉ lau vét nguồn nước 
					ứa ra liên miên và những hạt lợn cợn ở lưỡi làm cho cô vừa 
					được làm sạch lại vừa được khều khều cũng hay ho vô cùng.
 
 Hoan thở dài từng đợt, nỗi sướng êm ả phủ đầy ra khắp người 
					cô. Thình lình cô rung lên như bị kinh phong, người giựt 
					giựt và thở ì ạch. Cô rặn còn hơn người rặn đẻ và miệng rên 
					hừ hừ, cô sướng lên tới óc, từng cơn hồng thủy trào trào ra, 
					lần đầu tiên lồn cô được liếm láp tận tình như vậy.
 
 Cô nắc nắc như cảnh hai con chó nắc nhau mà cô thường bắt 
					gặp. Nắc liên tu bất tận cho đến lúc ngả vật ra và thở hổn 
					hển mệt nhoài. Cô loáng thoáng đó có phải là sự chung đụng 
					xác thịt chăng.
 
 Chợt cô rùng mình từng hồi. Càng rùng mình thì nước càng 
					trào ra ướt đẫm chỗ háng cô, nhây nhớt nhễu cả ra tấm trải 
					giường. Sau đó cô mệt quá nên thiếp đi.
 (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					4) |