| Buổi sáng cô giáo thức dậy trông vô cùng rã rượi. Thằng bé 
					thấy cô ngồi lên mấy lần lại nằm xuống. Miệng cô luôn lẩm 
					nhẩm : giá gì hôm nay ngày nghỉ thì khỏe biết mấy. Nói thì 
					nói vậy rồi cô cũng bò dậy. Đứa bé thấy vậy nói với cô : nếu 
					mệt thì cô xin nghỉ một bữa đã sao, trước giờ cô có nghỉ vặt 
					đâu mà e dè, ai chả có lúc đau yếu. 
 Cô giáo Hoan gạt đi : nói như cháu thì nói làm gì. Dễ cứ hơi 
					tí mỏi mệt thì học trò còn bài vở gì được. Để tỏ cô còn sức, 
					cô đứng ào lên, nào ngờ cô loạng choạng ngay. Thằng bé 
					choàng dậy chạy đến đỡ, vừa lúc cô muốn khuỵu xuống. Nó cằn 
					nhằn : cháu đã bảo, cô chẳng nghe. May mà chưa ra khỏi nhà, 
					chứ ngã uỵch ngoài đường ngoài sá, cháu biết đâu mà đỡ hay 
					dìu cô về được.
 
 Cô Hoan than là nhức đầu quá, lại chóng mặt nữa. Thằng bé 
					nói như là người có quyền quyết định trong nhà : cô nằm nghỉ 
					đi, cháu đỡ cô xong sẽ đến trường báo, trở về cháu sẽ lo nấu 
					cháo, tiện thể mua lá xông về để cô xông là hết.
 
 Cô giáo rị mọ nằm lên giường, mắt chao đảo vì những quầng 
					hình ảnh xoay chong chóng. Tuy vậy, cô cũng cố quệt vài chữ 
					vào giấy để thằng bé đem đến nhờ cô bạn lớp bên cạnh trình 
					cho hiệu trưởng xin nghỉ. Đứa bé đỡ cho cô nằm hẳn hoi, kéo 
					ngay ngắn lại vạt áo và lấy chăn đắp cho cô. Xong nó ba chân 
					bốn cẳng chạy đi mất.
 
 Một loáng đã nghe léo xéo về đến nhà. Người nó chưa lộ hẳn 
					thì tiếng đã oang oang : xong rồi, trường đã tạm cử người 
					thay cô. Cháu cũng mua lá xông về đây, cô nằm nghỉ, để cháu 
					đun ngay. Và nó hì hục làm ở bếp, mùi lá xông dần dần bay 
					ngào ngạt, lá hương nhu, lá tía tô và linh tinh nhiều thứ 
					khác.
 
 Cô Hoan tuy mệt mỏi, mắt không nhướn lên được mà ngửi thoang 
					thoảng mùi nồng nồng của lá xông cũng thấy nhẹ ra, mũi thông, 
					bớt khò khè, nước mắt bớt giàn giụa, cổ bớt đau. Cô định bảo 
					thằng bé thôi không phải xông xiếc gì nữa, nhưng cậu nhỏ 
					lảng vảng tận dưới bếp có lên đâu để cô dặn.
 
 Một chốc thì nghe nó thở è è bưng nồi lá xông lên. Thằng làm 
					rất chu đáo, nó lấy cái nồi tướng nấu thật nhiều nước, lại 
					buộc giấy báo cho giữ kín hơi. Nó trịnh trọng đặt ngay tại 
					chân giường, lấy cái đẩu con bắc lên và lăng xăng hối cô 
					xông cho nóng.
 
 Lúc này cô Hoan mới thấy lúng túng. Thằng bé có lòng, nhưng 
					cô lại rụt rè. Xông là phải cởi tuốt tuồn tuột xống áo ra, 
					chỉ còn thân hình trần truồng rồi trùm kín hai bá lớp chăn 
					lại thì hơi nước mới dồn xông để tẩy chất độc bám trong 
					người. Mà làm như thế thì dị chết.
 
 Cho nên thằng bé giục tới giục lui mà cô ì ạch tìm kế hoãn 
					binh. Việc này thật dở, một mình thì cô làm không xuể mà để 
					cậu nhỏ giúp thì làm sao ấy. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Thằng bé thấy cô cứ lẳng nga 
					lẳng ngẳng nên nói xẵng : cô dây dưa thế thì bay hơi hết. 
					Vừa nói nó lại lấy gói long não định chọc thủng giấy để trút 
					vào nồi, nó trù trờ hỏi gắt : sao cô có định xông hay thôi, 
					để cháu dẹp.
 
 Cô giáo ấp úng : cô thấy đỡ rồi. Thằng bé có vẻ dỗi : công 
					khó cháu lo cho cô, cô lại dở ương. Đỡ chứ có hết bệnh đâu, 
					nghỉ nhanh nhanh cô chẳng muốn lại muốn nằm lình xình nhiều 
					ngày, đó là tùy cô thôi. Nói xong nó rẹt rẹt đòi bưng nồi 
					nước xông đi. Cô giáo phải ngăn nó lại : từ từ đã, để cô xem 
					sự thể thế nào.
 
 Cuối cùng thì cô cũng phải nhận làm việc xông, một là để trả 
					công cho cậu nhỏ, hai là nghe nó nói cũng có lý. Nhưng cô 
					lại bảo nó : cháu quay đi cho cô trút áo ra. Thằng bé bắt 
					tức cười, bà còn thiếu thứ gì tui chưa nghía mà còn vờ che 
					với đậy. Tuy nhiên, nó cũng quay lưng đi cho cô yên lòng.
 
 Cô bỏ áo thì ngồi sụp xuống liền, thằng bé lại trêu : thế 
					giờ cô tự đắp chăn hay là để cháu giúp. Cô giáo thỏ thẻ nhờ 
					nó, thằng bé ung dung quay lại, quơ hai cái chăn, lần lượt 
					che lên người cô. Cô Hoan ho khùng khục vì ngộp, phải vội hé 
					một góc chăn ra thở. Thằng bé giắt các đuôi chăn kín và dùng 
					ngón tay chọc thủng lớp giấy đổ bột long não vào.
 
 Lại một phen cô Hoan sặc vì mùi long não bay thốc vào mũi. 
					Hơi nước xông rỉ rả chui qua hai lớp chăn lún phún bay ra, 
					trông loe hoe như lò hầm than. Cô rột rẹt trở người qua lại 
					dưới chăn, rên rẩm là nóng và mồ hôi tươm lắm thế.
 
 Thằng bé bảo để nó giúp lau khô bớt, nhưng cô ngúng nguẩy 
					không chịu. Cậu nhỏ cứ xun xoe ở cạnh, hỏi điều này điều nọ. 
					Đến khi cô giáo bị hơi nước làm cho mồ hôi chui vào mắt xót 
					vùng vằng thì thằng bé chẳng thèm hỏi han gì nữa, thò luôn 
					tay vào lau mồ hôi cho cô.
 
 Chừng cô nhận ra sự kiện thì thằng bé đang lau nơi lưng cô 
					rồi, có đuổi thì cũng đã xong nên cô im thin thít. Thằng bé 
					thế mà khôn, nó phải bắt đầu từ chỗ vô thưởng vô phạt thì 
					mới đem sự tin cậy đến cô giáo được. Vả chăng, nó lau cũng 
					chu đáo lắm, mớ giẻ ơ hờ đưa lên đưa xuống khiến sống lưng 
					cô thấy doãi ra.
 
 Nó lau từ thắt lưng lên cổ, choàng qua hai vai, chậm chạp, 
					rề rà, làm cô càng lúc càng dễ chịu. Cô để yên cho cháu lo, 
					nó lau ngang tảng lưng chau chuốt như người lau tấm gương 
					quí. Nó lại lau dài phía sau cánh tay và từ từ ăn có lên 
					khoản mông của cô nữa.
 
 Thằng nhỏ thật lắm tài, cứ tưởng nó ngô nghê ngốc nghếch mà 
					làm gì cũng điệu nghệ đó chớ. Nó thấm mồ hôi vòng vòng quanh 
					gáy, quanh cổ, lại vén mớ tóc mai ở gáy và hai bên thái 
					dương lên. Khi bàn tay nó lau mông cô sao có vẻ nhột nhột 
					lại êm êm, phiêu phiêu phưởng phưởng như người hát xẩm, cô 
					lim dim mắt hưởng thụ.
 
 Thằng bé chỉ đút tay vào chăn nên chẳng nhìn thấy gì, song 
					vẻ cô lặng im khi nó lau cho biết là cô ưng ý lắm. Nó càng 
					lau ly lo cho cô hơn nữa. Nó bớt rụt rè nên đã dám đưa mớ 
					giẻ sâu xuống vòng mông và đít cô. Còn khi lau ở cổ thì nó 
					đã thử choàng qua dần phía trước cũng thấy cô không phản 
					kháng.
 
 Giờ thì lau xuống cái ức, cô cũng để yên. Bàn tay nó đã hơi 
					chạm đến chỗ chia hai cặp vú vì thịt ở đó dồn lên mà cô vẫn 
					lơ đi. Tiện thể, thằng bé làm như tình cờ lau mồ hôi luôn 
					phía trước người cô, nó lau suốt từ ngực đến bụng, lan qua 
					cả hai bắp vế. Hẳn nhiên là chạm tùm lum vào hai vú, mồ hôi 
					cô quá thể, bám ướt nhẫy khắp người.
 
 Nó bọc cái giẻ vào từng bầu vú lau chặm cho khô, vậy mà vừa 
					bỏ ra mồ hôi lại đầy lên liền. Nó chăm chút lau, lau mãi, 
					phải lấy một tay nâng hẳn lườn vú cô lên để lau dưới cái 
					khoeo vú, rồi giặm lên cả quầng, cả núm vú nữa.
 
 Chừng lau đến khoản bụng, do cô ngồi nên thịt dồn xếp lớp 
					thành những rãnh sâu, đứa bé phải nhét giẻ vào từng khe mà 
					lau, lau tỉ mỉ, lau ra đùi, ra ngập ngừng khi định lau ở 
					giữa háng. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Nó sợ cô giáo nghi oan nên cứ rề rề xem sao. Từng 
					chút, từng chút, nó nhích đầu giẻ xuống giữa chỗ hai chân cô 
					giáp nhau, có lúc mu ngón tay đã chạm vào vài sợi lông nữa.
 
 Có lẽ cô thấy khỏe người và dù gì thì thằng bé đã tận tình 
					làm cho cô rồi nên cô không còn bắt nê bắt nết. Cô chỉ nhẹ 
					nhàng bảo : xông lâu quá, hơi nguội rồi, có lẽ ngưng được. 
					Thằng bé đáp ứng ngay nhưng cẩn thận dặn cô : để cháu giở 
					lần từng cái chăn ra, cô xông các lỗ chân lông đều mở, cô 
					trút xoạch có khi bị nhiễm gió.
 
 Nó cất bớt một cái chăn, còn một chiếc thì nó quấn chặt 
					người cô lại. Nó dìu cô nằm ra giường, nhâm nhi đi khép tất 
					cả cửa nẻo ngăn gió rồi mới vào tốc chăn ra. Cô giáo hết còn 
					giữ ý giữ tứ để cho nhỏ tự ý làm.
 
 Thằng bé giở chăn ra và lấy giẻ lau khắp người cô, cho tới 
					tận từng kẽ ngón chân. Nó lau mà mặt quay nhìn hướng khác, 
					cô khen thầm thằng bé biết điệu, nhưng ngón tay nó mân mê 
					các thứ trên người cô thì nào có khác gì nhìn. Thôi thì được 
					cô cho phép, nó làm năng nổ, lau mặt, lau vú, lau háng, lau 
					đùi. Chỗ nào cần giặm cho thật khô thì nó làm cẩn thận như 
					hai nách, con ngao, kẽ đít, dưới vú chẳng hạn.
 
 Nó giúng giúng cái đầu giẻ làm cô vừa nhồn nhột vừa thấy hay 
					hay. Chẳng nói thì ai cũng rõ là hiện giờ cô giáo đang nằm 
					lõa lồ trên tấm chăn và lồ lộ dưới tầm mắt cậu bé. Trong trí 
					óc nó, ước gì cô mỏi mệt nhiều bận để nó đước săn sóc cô như 
					thế này. Thế nhưng nó vẫn phải vờ như không lưu tâm, nó bảo 
					với cô : cháu nghĩ là cô bị thấm nước từ hôm cô mắc mưa, lại 
					khó ngủ và nghĩ vẩn vơ nên nhuốm bệnh. Cô phải sống tự 
					nhiên, thoải mái, đừng câu chấp thì mới không quị.
 
 Cô Hoan nghe nó phán như ông cụ non, song vẫn thấy nó có lý. 
					Cô lấp liếm nói sang một lối khác : lau cho cô đủ rồi, mặc 
					áo vào cho cô kẻo lại cảm. Thằng bé nghe thủng nên vơ lấy 
					cái áo choàng. Nó thoáng ngửi mùi chua nồng nên hoãn binh 
					đòi đi lấy cái áo khác, chứ mồ hôi lấm lem cả.
 
 Nó giùng giằng cốt để được chiêm ngưỡng của nả của cô lâu 
					thêm, đâu dễ gì bả cho mình ngắm miễn phí như thế. Khi nó 
					cầm áo lại, nó nhủ cô ngồi lên và choàng áo vào. Nó lại giúp 
					cài những hạt nút, và khi mặt nó sát gần khoảng vú cô thì nó 
					tần ngần hết vài giây.
 
 Chẳng hiểu sao nó làm ra vẻ lập cập ngã giúi vào đúng chỗ vú 
					cô và tiện đà nó dí luôn mũi vào hôn cái chụt lên cái vú 
					phây phây đó. Cô giáo chưa kịp tìm hiểu nguyên do thì đã 
					nghe nó lúng búng thưa : em xin lỗi cô. Cái tiếng em của nó 
					nghe tha thiết như tiếng đồng vọng xa xa từ đâu kéo về.
 
 Cô làm như không để ý mà tự tay dành việc cài nốt những cái 
					khuy áo tiếp.
 (Hết Phần 22 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					23) |