| Thằng bé hỏi mà không nhận được câu trả lời từ cô giáo làm 
					cho nó mù mờ khó chịu. Nó lan man về tâm tính thay đổi bất 
					chợt của cô, vồn vã đó rồi lạnh nhạt liền đó, hăm hở đó rồi 
					xìu xìu ển ển liền đó. Nó thiệt không biết đường đâu mà rờ. 
 Nó cũng bực lắm, hỏi mà cô nín thinh, hẳn là cô khinh nó con 
					nít nên không cần lịch sự làm gì. Cho nên nó phải moi cho cô 
					thốt lời ra bằng được. Nó lóng nhóng hỏi cầm canh, rặt một 
					câu : cô bịnh hả cô. Cứ thế, nó rúc rích rục rịch y như dế 
					thập thò ở hang ló mặt ra vậy.
 
 Cô Hoan giận vô cùng. Những nhộn nhạo tình cảm những muốn 
					nằm im cho nó lắng xuống thì câu chảnh chẹ của thằng nhỏ như 
					ngọn gai xỉa xói làm cô phát bẳn : mày hỏi gì hỏi hoài, tao 
					mạnh cui cui, có bịnh hoạn gì đâu mà hỏi tới hỏi lui bắt mệt. 
					Ngủ đi, để tao nhắm mắt một chút, mai còn đi dạy.
 
 Bây giờ thì thằng nhóc thở dài. Đàn bà thiệt là kín bưng khó 
					lường như hũ nút. Họ nghĩ gì, tính gì, có họa trời mới hiểu 
					được. Lại thêm câu chuyện cô Hoan vừa giảng giải cho nó nghe, 
					mấy mụ bà liểng xiểng khi tới gần ngày có tháng. Bất chợt, 
					thằng bé hỏi hay là bả tới cữ nên nhấm nhẳng cũng nên.
 
 Nó không tài nào ngủ được. Lúc nào cũng nhớ tới cái dựa đầu 
					của nó vừa mới đây thôi, cái dựa đầu nó cho là vô cùng đáng 
					đồng tiền bát gạo. Nó không dè sự làm nư của nó lại được cô 
					đền đáp hậu hĩ như vậy. Ậy, chẳng thà nói huỵch toẹt một lần 
					cho rồi, dù cô có bỏ rơi nó, đuổi cổ nó đi cũng xong, chớ ở 
					chung nhà mà sống cảnh ông chẳng bà chuộc thì ức lắm.
 
 Cái dựa đầu nó cho là có ngàn vàng cũng khó mà mua được. Đâu 
					phải dễ gì cô cho phép ai tựa vào người, huống chi bữa nay 
					cô lại để người trần không mặc lót gì bên trong hết. Được 
					tiếp xúc trực tiếp với hơi da ấm áp, lại nghe kế bên tai 
					nhịp đập phừng phừng của trái tim cô, chao ôi y như là lạc 
					vào cõi tiên non bồng.
 
 Lại còn cái bầu vú tròn trĩnh mềm êm lăn qua lăn lại dưới 
					vành tai của nó, sự nhột nhạt do những sợi tóc của nó nhún 
					đùn lên, sao mà đê mê hết biết. Lần đầu nó cố tình ngúc ngắc 
					cái đầu, hình như cô chưa nhận ra, còn nó thì đang thèm ứ 
					hơi nên khịa được là mượn dịp lấn tới.
 
 Có hồi nó tưởng chót mũi nó cũng đã chạm đến phía dưới lườn 
					của chiếc vú vì nó thấy mùi thơm thịt da cô xộc mạnh vào 
					khứu giác cơ mà. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Nên nó rỉ rả hít hà để mùi hương của cô lịm 
					dần vào khí quản, cái mùi hương trinh nguyên và nhẹ nhàng 
					quyến rũ. Lúc đó, chưa gì nó đã nghĩ là cô có trái vú rất 
					đẹp, chẳng những chỉ tròn vành vạnh như trăng rằm mà còn 
					thơm ngát như hương sen.
 
 Nó hít sâu thấu tới phổi và lim dim mắt để nhốt kín hơi hướm 
					đó lâu trong tâm. Chính khi ấy cô Hoan giựt mình vì sự tiếp 
					cận xảy đến quá gần. Nó thấy cô nhìn xuống bắt gặp sự ngước 
					lên ma mị và đắm đuối của nó nên cô vội rùng mình lui bớt 
					người ra. Phần nó thì như bị ma ám nên cứ ngã giụi vào, cô 
					phải dùng tay giữ rịt đầu nó lại.
 
 Cô xoay chuyển sang một chiều hướng khác, mục đích để tránh 
					sự xôn xao đang vừa bén dấy lên. Cô nhỏn nhoẻn cười mượn cớ 
					định đứng lên đi lấy món gì đó. Nó biết mười mươi cô giáo sợ 
					sự kích thích, nên nó cũng quáng quàng khen cô ngay. Lời 
					khen thẳng tuột của nó làm cô chưng hửng, cô thiệt không dè 
					nó bạo tới vậy.
 
 Giờ nằm nghĩ lại, nó thấy rùng rùng sự xúc động lại ùa về. 
					Ước muốn của nó mong sao một lần nào lại được dựa vào cô nữa. 
					Mà không phải chỉ dựa vào bên ngoài lớp áo cô mặc, giá gì cô 
					cho phép nó dựa ngay vào thịt da cô, song đòi hỏi như thế có 
					là quá đáng, viển vông và khó thể thực hiện chăng.
 
 Ôi, cô giáo là cả một trời mộng mơ của nó. Những ngày lẽo 
					đẽo đi theo cô, nó chỉ hằng tâm hằng ý sao cho cô nhận nó về 
					chung sống. Đòi hỏi này thiên nan vạn nan, họa là muôn kiếp 
					lai sau họa chăng mới với tới được. Thế rồi nó đã có, như 
					một thiên ân rớt huỵch vào lòng. Bước chân âm thầm của nó 
					nảy sinh một cơ duyên nào mà cô Hoan lại chấp nhận.
 
 Phải chăng, được đằng chân lân đằng đầu là thế này, con 
					người tiệm tiến tranh đoạt lấy mục tiêu của mình bằng thủ 
					thuật mà mình nghiền ngẫm, xây dựng suốt. Nó nghĩ thời gian 
					sẽ là phương thuốc nhiệm màu sẽ giúp nó hoàn tất lòng khao 
					khát thôi. Mặt khác, chính cô Hoan cũng có những hành động 
					khá lạ khiến nó thấy có cơ thành tựu.
 
 Bởi vì nếu cô không ưng chắc là cô đã chẳng chứa chấp nó làm 
					gì. Cô tránh né nó là vì cô e sợ, sợ một điều lờ mờ nào đó 
					chớ chẳng không. Khi thì cô cực đoan xưng mày tao và nói 
					duỗi ra mạnh bạo là vì nó xán lại cô quá gần. Cô muốn vạch 
					một đường ngăn cách để nó đừng bước qua mức hạn chế.
 
 Cô lấy cớ không muốn nó xâm phạm vào chỗ riêng tư của cô là 
					để nó đừng xồng xộc vô ra nơi ngủ nghỉ cách biệt. Cô muốn 
					giữ ngay từ đầu, để nó luông tuồng e bất chợt có lần hối 
					không kịp. Cô mường tượng hình như thằng bé tọc mạch dữ lắm, 
					hồi nào cô vô tư mặc các loại áo lót lên người thẳng rẳng, 
					thế mà dạo gần đây mỗi lần cô chọn lấy ra cái áo nịt cô đều 
					phải cẩn thận đưa lên mũi ngửi xem có vương mùi khác lạ nào 
					không.
 
 Trí óc cô nghĩ thằng bé có khi tò mò hít ngửi lên áo nịt vú 
					để rơi hơi hướm của nó lại, lỡ cô mặc vào sẽ ủ ấp thứ hơi ấy 
					chờn vờn xoa lên đôi bầu vú cô. Điều này cô càng dè dặt hơn 
					khi một bữa cô thấy lờ mờ trên cái lúp chiếc nịt ngực có dấu 
					lem ướt nước. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Cô nghĩ không ra sao mọi thứ cất trong ngăn mà 
					lại có hiện tượng như vậy. Cô lờ mờ khi nghe lời kháo nhau 
					bên ngoài : đàn ông nhiều khi túng bẳn quá, phải liếm hay 
					mút lên áo nịt vú của vợ để đè cơn thèm xuống. Cô Hoan nghĩ 
					hay là thằng bé làm vậy cũng nên, thế nhưng nào cô đã bắt 
					được tận tay, day tận trán nó lẻn vào phòng cô đâu mà mắng 
					nạt.
 
 Thành ra cả hai cô cháu lúc nào cũng thủ thế giữ miếng nhau 
					rát rạt. Cô làm ra vẻ lạnh nhạt, cháu làm ra vẻ ngây ngô, 
					quần quần vờn nhau như hình với bóng. Giữa cô cháu thì cô 
					Hoan xem ra yếu thế nhất. Tâm tính phụ nữ không cho phép cô 
					nói xẵng lâu dài, cô có hùng hục mày tao cũng chỉ một lúc 
					nào thôi, chừng thấy thằng bé phụng phịu xụ mặt là cô tiêu 
					tan hết vẻ cứng rắn.
 
 Cô nghĩ đến tình cảnh bồ côi bồ cút của nó mà tội nghiệp. 
					Đến như cô có nơi nương tựa đàng hoàng, lớn lên ra đời phải 
					tự cáng đáng lấy thân mà còn xấc bấc xang bang, huống chi 
					đứa bé. Cô nghĩ nó kể cái cảnh bị đòn, bị đánh, bị hiếp đáp 
					mà thấy không nỡ để nó phải thất vọng. Cho nên sự nhiêu khê 
					tâm tính làm cho cô bắng nhắng làm sao.
 
 Bây giờ cô nằm, thằng bé hỏi gằn, cô chẳng hiểu nó muốn trêu 
					chọc cô hay tại thực tâm nó lo lắng cho cô. Bỗng dưng cô 
					thấy điều cô gắt với nó là hết sức vô lý. Những lần rơi vào 
					tuyệt vọng, cô hẳn đã chẳng từng mong được ai hỏi han đến để 
					nguôi ngoai thì sao giờ nó hỏi đến cô lại vặc nó.
 
 Cô trăn trở hoài với sự láp ráp trong đầu. Đêm tịch mịch 
					càng làm cho cô vô cùng áy náy. Thằng bé có thể đang càu 
					nhàu thầm bực bội cô. Nó phàn nàn cô hắt hủi nó, vô tâm 
					trước sự ân cần của nó nữa. Cô muốn bật miệng hỏi nó mấy 
					lần, mà lại chùng chình. Con người muốn nhận lỗi của mình mà 
					sao khó khăn thế.
 
 Cô nằm hết nhìn lên đình mùng lại xoay nghiêng xoay ngửa, 
					mắt ráo hoảnh cay cay. Hai tay đặt trên bụng, hơi thở rộn 
					ràng. Cô há miệng định kêu hỏi thằng bé, mắc chứng gì lại 
					giữ tịt lại. Cô không nghe tiếng thở đều của thằng bé, cũng 
					không thấy nó cục cựa ra sao, như vậy là thằng bé cũng khó 
					ngủ như cô.
 
 Liệu hai cô cháu thi nhau xem ai chiếm giải ngủ muộn nhất 
					hay sao đây chứ. Rồi đầu óc càng lúc càng nặng, cơn mệt đậm 
					lên dần, cô đành làm người thua cuộc trước. Cô lí nhí hỏi : 
					cháu ngủ chưa. Cô khát quá, cháu lấy hộ cô cốc nước. Cô nghe 
					tiếng thằng bé choàng dậy, hấp tấp như sợ cô thoái thác. Nó 
					rào rào chạy đi rót nước, lập cập đem vào cho cô.
 
 Cô Hoan cũng đã xốc ngồi lên, lẩm bẩm như muốn thanh minh 
					với nó : đêm nay cô khó ngủ quá, chả hiểu có phải tại đến kỳ 
					không. Rồi cô đưa tay nhận cốc nước của đứa nhỏ. Cô nói khi 
					đón cái cốc : cô thành thực xin lỗi cháu. Cô uống nước ực 
					ực, đặt cốc lên bàn rồi đưa tay ra gọi nó : lại đây với cô. 
					Thằng bé mừng khấp khởi, tim đập thình thình vội xà ngay 
					vào.
 
 Cô giáo áp đầu nó nơi trước bụng, xoa tung mớ tóc của nó, 
					thơm lên trốc đầu nó một cái, thật âu yếm rồi lên tiếng : 
					thôi, được rồi, cô cám ơn, cháu yên chí về ngủ đi để cô cũng 
					nhắm mắt một chút, khuya lắm rồi. Đừng hờn nữa, làm cô buồn 
					lây không ngủ được.
 
 Thằng bé hí hửng lấy chiếc cốc đêm đi cất và bỏ về chỗ nằm. 
					Những bóng mát xoay xoay như những hình cầu vồng lấp lánh. 
					Thằng bé vô cùng hả hê, lòng vui như Tết, chẳng mấy chốc lịm 
					đi vào giấc ngủ. Miệng nó hé nở nụ cười, mơ đang cùng cô 
					giáo đi ngoạn cảnh.
 (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					15) |