| Cô giáo Hoan sực tỉnh dậy. Điều làm cô hốt hoảng là đèn đóm 
					tối thui, nhà êm vắng quá.
					Cô rột đứng dậy gọi rối rít cậu bé. Cái áo khoác hờ tuột 
					xuống càng làm cô rối loạn hơn nữa. Cô chưa nhận ra sự việc nên ngỡ là cô vừa bị ai hiếp, cô mò 
					mò tìm cái áo nhưng rối tinh rối mù càng không ra. Chẳng nghe thằng cháu trả lời, cô càng 
					giật giọng gọi oang.
 Thực ra đứa bé nghe tiếng cô gọi ngay từ đầu, song chần chừ 
					chưa vội lên tiếng ngay. Cậu chờ cô goi thêm vài lần mới đánh tiếng để cô khỏi nghi sự tò 
					mò của nó vừa rồi. Nào dè nó càng làm cho cô sợ sệt hơn.
 
 Cậu nhỏ ba chân bốn cẳng chạy lên, trời tối thui loạng 
					choạng vấp lên vấp xuống. Tiếng cô giáo thì hớt hơ hớt hải làm nó quính quáng phải hỏi dồn : cô 
					có sao không ? Cô giao gắt :
 -
					Sao cháu không thắp đèn lên mà nhà cửa tối om thế này. Cậu 
					bé càng hoảng hồn, chẳng nhớ ra chỗ công tác để bật điện nữa.
 
 Mãi rồi nó mới chộp được cái nút, sau khi đã chạm tùm lum 
					vào ghế lẫn cô giáo. Tay chân nó
					Khua loạn xạ, đụng cả vào người cô. Cảm giác cho nó biết cô 
					trần truồng như nhộng. Nó có vẻ thắc mắc sao cô lại tuột xống áo ra vậy. Khi đèn đã sáng, 
					cô thấy sụp ngồi xuống, hai tay cChe lấy ngực. Cô cằn nhằn vì sợ nên hất mất cái áo rồi không 
					tìm lại được.
 
 Thằng bé mừng vì bỗng dưng được tận mắt nhìn cô hoàn toàn 
					khỏa than như một bức tranh.
					Nhưng nó làm ra vẻ như xót xa cho cô nên cứ lẩm bẩm : tội 
					chưa, sao cô không gọi cháu ngay.
					Cô Hoan bực nên hét lên : tao gọi muốn đứt hơi mà mày có 
					chịu đến ngay đâu. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Rồi cô bộp chộp
					Che được khúc này thì lòi khúc khác. Lúc cô cáu, cô vùng 
					đứng dậy thì ô hô mọi thứ đều để bày ra hết trọi. Cô bụm háng thì ngực rơi ra, cô che vú thì ngao lộ 
					một vùng. Cô càng hét lên : mày không lo
					Tìm cho cô cái áo mà cứ lo đứng nhìn.
 
 Cậu bé muốn bật cười mà phải cố nín. Cô Hoan dung cả cánh 
					tay giàn ngang ra để che hai vú, còn một tay thì bụm dấu con ngao. Đứa bé quáng quàng ngồi thụp 
					xuống tìm cái áo khoác, cô quẳng thế nào mà giờ
					Cái áo lọt sâu trong gầm giường. Thằng nhỏ phải bò nhoài ra 
					mới vói tới được. Nó chui ra cầm mở rộng cái áo trên tay, cô hét nó choàng cho cô lấy cớ bị chớm lạnh.
 
 Thằng bé đứng trước giở cái áo ra chờ cô xỏ tay vào, cô lại 
					hét : mày vòng ra sau lưng chứ sao lại đứng ngay trước mặt thì cô sao dám thả tay ra được nhỉ. Đứa bé 
					lại phải chuyển bận nữa. Nó nhắc cô, Hoan vội vã
					buông tay che xỏ vào hai tay áo. Chỉ cần bấy nhiêu đủ để cậu 
					nhỏ chiêm ngưỡng thấy hết thứ gì cô giáo có.
					Như phản xạ, cô chụp liền hai vạt áo kéo che tùm hụp người.
 
 Đứa bé làm như lo toan cho cô, cứ một mực đừng sau lưng đùn 
					cô về phía giường. Cũng may nó đi sau nên dù chim nó đã cứng sượng mà cô không hay biết gì. Cô Hoan vốn 
					ngủ ngồi nơi ghế, lại quá thất thần nên người
					Mỏi mệt hết sức. Thấy thằng cháu lo lắng nên cũng thả phịch 
					người nằm cho đỡ. Nào dè cô đã cài khuy áo gì đâu, khi ngả ra nằm thì cái áo bung ra lại, cô ngượng chín 
					người vì sự lõa lồ của mình. Thằng bé cũng đực nghệt ra vì nó vừa nhìn thấy mớ cỏ rậm nơi háng cô mà người 
					nó như đông đá.
 
 Cô giáo chợt tức ngang, cô mắng nó : mày chẳng được tích sự 
					gì, lăng xăng làm tao cũng lây bệnh nhớ quên luôn.
 Mày làm tao cũng chộn rộn theo mà hở bậy hở bạ tất cả. Rồi 
					cô đuổi thằng bé nguây nguẩy như đuổi tà : mày ra ngoài đi cho tao nhờ. Đừng lẩn quẩn ở đây nữa, cứ mở đèn sáng cho cô. 
					Đứa bé vẫn còn chưa đi, nó lí nhí thưa : thế cô không dung bữa à, tối rồi cô ạ.
 
 Cô giáo còn ngượng nên cố gắt nốt : tao đang mệt, nằm nghỉ 
					tí đã, mày ra trước rồi tao ra. Thằng bé đành tuân lời.
 nó cố tình khua chén bát để cô giáo sốt ruột phải bò ra. Y 
					như cô Hoan không chịu nổi phải lết ra cho rồi. Vẻ mệt mỏi
 vẫn còn thể hiện nơi mặt, cô cau có vì một lý do mơ hồ nào 
					đó. Đứa bé múc súp vào bát, giục cô ăn cho nóng để hồi
 sức. Nó vừa ăn vừa lén nhìn cô, trong lòng hân hoan vì dịp 
					may vừa có. Sự tò mò của nó đã được mãn nguyện, nó tự
 hào đã biết hết về vẻ đẹp của cô, biết qua xương qua thịt 
					đàng hoàng chứ không phải mù mờ do tưởng tượng mà có.
 
 Cô giáo ăn từ tốn, vạt áo thu che kín bưng, nhưng thằng bé 
					vẫn nhìn thấy hai bầu vú cô nhịp nhàng thở lên xuống.
 Chẳng những nó nhìn hai vú đầy đặn tròn mà còn nhận ra cả 
					hai núm màu hồng son nữa là khác. Nó nghĩ kể từ nay
 trở đi nó hết còn cố hình dung mơ tưởng nữa, nếu cần khi cô 
					đi dạy rồi nó có thể lấy cái áo cô ra và chỉ rành rẽ nơi
 nào ấp che hai vú cô, nơi nào là chỗ bọc lấy cái bướm. (Truyện 
					từ CõiThiênThai.com) Để 
					nếu nó có them thuồng thì có thể từ những nơi đó hít ngửi
 và tìm lại cảm giác cái mùi của cô giáo. Chẳng lẽ nó lại reo 
					to lên để bày tỏ sự sung sướng, nhưng cặp mắt hau háu
 của nó không che dấu được cõi lòng nó nên cô giáo đoán ra 
					ngay.
 
 Cô ngăn chặn ý tưởng viển vông của nó bằng sự hăm he : này 
					cháu vô tình nhìn được những việc không đáng nhìn,
 chớ ghim nó trong đầu mà có tội. Coi như một sự tình cờ và 
					quên ngay đi, cho cuộc sống thoải mái, sau này lớn có
 vợ có con thì điều gì chẳng có. Cậu bé dạ vâng chứ làm sao 
					mà nó quên cho nổi. Chưa nhìn thấy gì mà nó đã chết lên
 chết xuống hóa là đã biết, đã thấy được rồi.
 Để cô yên tâm, nó hì hụi ăn cho xong và đứng lên. Cô biết 
					thằng cháu hoang mang song cũng mặc cho nó lánh đi.Vì sự nán lại của nó nơi bàn cũng không làm cô thoải mái gì. 
					Cô biết mười mươi đầu óc của con trai mới lớn chúa là
 Rình rập xem trộm người khác phái. Phương chi thằng bé vốn 
					thiếu mẹ, thiếu chị thì sự mong mỏi còn lớn mạnh đến
 Chừng nào.
 
 Cô đã từng bắt gặp nét nhìn trộm của nó mỗi khi giúp đỡ cô. 
					Lần nào nó cầm đến cái nịt vú hay chiếc sịp của cô là y
 Như cô thấy nó hí hửng, nhanh nhẩu đem đi bỏ giặt. Nhưng 
					chính sự hăng hái đó lại hé cho cô thấy nó quyến luyến với 
					các vật kín đáo của cô vô cùng. Cô chưa dám nghi oan cho nó e có 
					lỗi, song lờ mờ cô dường như cảm nhận nó mon men ngậm.
 Liếm các món che ôm ngực và háng cô nhiều lần rồi vậy. Bao 
					lần cô định bảo ban nó nhưng bằng cớ đâu để buộc nó phải.
					 Nhận lỗi nó làm. Còn chưa bắt tận tay day tận trán thì biết 
					làm sao đây. (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					18) |