| Trời mưa như thác dổ, Lan lội nước dầm mưa về 
                  nhà. Những giọt mưa lớn, quện theo gió đập vào mặt nàng thật 
                  rát. Con đường hẻm đã trở thành một cái cống lớn, nước chảy ào 
                  ào; dù có áo mưa nhưng có lẽ nàng cũng đã ướt hết, lớp áo này 
                  không cản được cơn mưa vũ bão, nướe mưa len lỏi vào da thịt 
                  Lan. Nhưng điều này chẳng làm nàng bận tâm, những biến cố vừa 
                  xảy ra đêm nay tự nhiên làm xáo trộn đời nàng. Cuộc sống bây 
                  giờ tất cả đều là giả dôl, không biết tương lai đi về đâu? 
                  Nước trên đường dâng lên thật cao, Lan thấy hình như có gì 
                  không ổn, nàng đã tới nhà nhưng không mở cửa vô mà đi quá ra 
                  đầu hẻm. Lan nhìn thấy một khúc eây lớn chắn ngang đường hẻm, 
                  cản lại tất cả rác rưởi, tạo thành một con đê làm cho nước 
                  đọng lại. Lan eố lội ra đó, lấy chân đạp cho khúc gỗ văng ra 
                  đường cái. Nước không bi cản nữa, ùa ra đường cống thật mạnh 
                  làm nàng suýt té. Lan vin lấy bờ tường chờ cho nước bớt chảy, 
                  nàng lội ngllợc về nhà. Trong nhà, nước ngập tới gần bụng, từ 
                  trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra như vậy. Mấy bữa trước, Ba 
                  Thọt đã mua mấy xe gạch xây chung quang nhà làm thành một con 
                  đê, không cho nước chảy vô nhà. Hôm nay đường bị rác rưởi chặn 
                  lại ngập lụt làm nước tràn vào nhà như một cáì ao không lối 
                  thoát. Đồ đặc nổi lềnh bềnh, nàng
                  phải khó khăn lắm với gom lại được để lên chỗ cao hơn. Bây giờ 
                  nước đã xuống ngang mực gạch Ba Thọt xây, vì nước ngoài đường 
                  không bi cản nữa đã rút đi thật mau. Nhưng nước trong nhà 
                  không chảy ra được, tới mức gạch là ngừng. Vô tình Ba Thọt đã 
                  be lại không cho nước thoát ra. Bây giờ chĩ còn lại hai cách, 
                  một là phá gạch, hai là tát nước. Nếu phá gạch, nước sẽ chảy 
                  ra nhưng phải chờ nước ở ngoài đườhg cạn hết trong nhà mới cạn 
                  được, vì nền nhà và mặt đường bằng nhau. Còn như tát nước ra, 
                  phải chịu cực mà tát. Ngần ngừ một lúc Lan quyết định tát nước, 
                  nàng bắt đầu lấy xô múc nước đổ ra ngoài đường. Mưa càng lớn 
                  hơn, nhưng gió đã ngừng hẳn. Lan vừa múc được ít xô nước, bỗng 
                  nghe Sáu
                  nói từ trên lầu xuống làm nàng giật mình:- A, hôm nay con nhỏ này giỏi đó.
 Lan ngước mặt lên nhìn thấy Sáu ở trần trùng trục, thò đầu 
                  xuống cầu thang.
 Trời đất, bà này làm người ta hết hồn, tưởng bà ở nhà trên chớ.
 - Đâu có tụi tao leo lên đây nói chuyện vụ ông Tư, tự nhiên 
                  nước lên cao quá nên nằm đây luôn.
 Lan tru tréo:
 - Ái chà, Bướng dữ đa. Hai ông bà lên trên đó làm ăn sướng quá, 
                  để nước tràn vô nhà tỉnh bơ.
 Ba Thọt ló đầu ra cười hềnh hệch:
 - Nước ở ngoài đường dâng lên cao qưá tràn vô nhà, si mà làm 
                  gì được.
 - Đâu phải, em đi về, thấy khúc cây cản rác ở đầu hẻm, làm 
                  thành cái đê giữ nước nên nó mới nhiều dữ vậy có bao giờ nướe 
                  lên cỡ này đâu.
 Bộ mày đẩy khúc cây đó đi rồi à?
 - Chớ sao, nó còn ở đó dễ gì nước rút xuống được.
 - Ừ hén, có vậy mà tao cũng không nghĩ ra. Thôi, để tụi tao 
                  xuống đó phụ mày tát nước ra vậy.
 
 Cả ba người hì hục múc nước đổ ra đường, tới gần nửa đêm mới 
                  cạn, nhưng trong nhà thật lớp nhớp. Ba Thọt đề nghị:
 - Hay là tụi mình đống cửa đào luôn đường hầm tối nay đi.
 Sáu hí hửng:
 - Phải đó, càng sớln càng hay, chớ có mất mát gì đâu.
 - Đúng rồi, bây giờ đang mưa lớn, tụi mình làm không ai để ý, 
                  nếu mới bắt đầu đào mà yên lặng quá đâu có êm. Hơn nữa, mình 
                  đào xuống thì nước trong nhà
 chảy xuống đấy hết, chúng mình dễ tát nước. Lại lấy đất be 
                  theo lớp gạch mới xây quanh tường càng chắc, nước không chảy 
                  vô nhà được nữa.
 - Ừ, anh Ba nói có lý đó, phải không Lan ảnh hưởng những 
                  chuyện xảy ra mới đây làm Lan ngập ngừng, nhưng nàng cũng nói 
                  cho xuôi để khỏi bị nghi ngờ.
 - Cũng được, tính sao cho ổn thì thôi.
 
 Thấy mọi người dồng ý, Ba Thọt mừng rỡ, lấy cuốc xẻng ra, đoạn 
                  khoanh một vùng sát tường nghĩa địa:
 - Bây giờ mình bắt đầu từ đây, nhưng hãy bỏ cái bàn phía trước 
                  đi, khiêng cái bàn thờ của ông xã Lan ra ngoài một chút, tụi 
                  mình đào phía sau này.
 Ngắm nghía một lúc, Sáu góp ý:
 - Ngày mai mình đi mua một cái đi-văng bằng cây để trên miệng 
                  hầm, hễ bao giờ đào thì gác lên dựng vào bờ tường, lúc nào 
                  xong lại để xuống ehe miệng hầm. Tụi
 mình còn eó thể ngử trên cái đi-văng này, không phải leo lên 
                  lầu nữa.
 Ba Thọt đồng ý ngay:
 Sáu tính hay đó, cứ như vậy đi.
 Sáu nôn nóng nói:
 - Để em mở cửa hông, khiêng bớt đồ đạc của con Lan qua nhà em, 
                  mình ở nhà mới, căn bên em tạm làm cái kho đi Được không Lan?
 Lan đồng ý ngay:
 - Phải đó, như vậy cho nó dễ, vì mình phải đem đất lên nâng 
                  cao nền nhà này mà.
 
 Trong khi Sáu mở cửa hông, Lan và Ba Thọt khiêng đồ đạc qua 
                  bên đó, chl có eái bàn, hai cái ghế, chiếc ghế bố với mấy thứ 
                  lặt vặt nên mấy người làm một chút là
                  xong ngay. Ba Thọt chỉ chỗ mình vừa mới vạch nói:
 - Này nhé, cái miệng hầm sẽ đào ở đó, nó nằm ngang ngay ngôi 
                  cổ mộ bên kia. Tụi mình đào thẳng xuống chừng ngập hai đầu 
                  người, đào ngang vô nghĩa địa, đụng mấy cái quan tài trong 
                  những ngôi mộ đó liền.
 Lan hơi sợ:
 - Tụi mình chưa ếm nhà có sao không anh Ba?
 Ba cười hì hì:
 - Mấy con ma đó không sợ anh thì thôi, chớ anh lại sợ tụi nó 
                  hay sao?
 Tự nhiên Sáu thấy hơi rờn rợn:
 - Anh Ba à, tụi mình ehĩ đào lấy của cải thôi, còn mấy người 
                  chết rồi, đừng xúc phạm tới họ, em thấy ghê quá hà. Anh còn 
                  nhớ eái thằng gác nghĩa đia bi con ma
 đó đâm chết không?
 Ba Thọt ôm bụng cười ngất:
 - Em yên chí đi, nếu mà đâm người ta chết thì anh đâm giỏi hơn 
                  mấy con ma đó nhiều.
 Lan chợt nhớ những gì Song nói với nàng, hai tay nàng tự nhiên 
                  run rẩy. Sáu vô tình nói:
 - Cái anh này, đừng có hù người ta mà.
 - Không eó hù đâu. Em không biết anh là lính trận hả? Thằng 
                  này trước khi bi thương cũng đã cắt cổ, mổ hầu cả chục thằng 
                  VC rồi chứ không phải lính ma, lính
 kiểng đâu.
 Sáu vẫn vô tình:
 - Anh này nói nghe phát sợ. .
 Khoái trí, Ba Thọt ba hoa:
 - Anh nói thiệt đó. Bây giờ tụi mình làm vụ này, lỡ có đứa nào 
                  nhào vô đây, anh cũng cắt cổ nó rồi chôn luôn chớ đâu để nó la 
                  làng được.
 - Thôi mà anh Ba, đừng có nói xui, tụi mình đào đi.
 
 Ba Thọt thích chí, cười hềnh hệch, bắt đầu dùng xẻng cắm xuống 
                  đất, lấy chân đạp mạnh, bẩy lên miếng đất đầu tiên. Nước mưa 
                  ngấm xuống đất nên Ba Thọt đào cũng dễ dàng. Hắn sắn từng cục 
                  lớn, trong khi Sáu và Lan thay phiên nhau bê ra ngoài, xếp dài 
                  dọc theo nhà. Đào được tới dầu gốỉ, nướe còn đọng lại trong 
                  nhà chảy hết xuống hố đó. Ba Thọt ngừng tay nói:
 - Mấy em múc hết chỗ nước này ra đã, anh nghĩ một chút.
 
 Trong khi Sáu cười nói luôn miệng, Lan chỉ ậm ừ, trả lời cho 
                  qua chuyện. Nàng nghe Ba Thọt khoe thành tích giết người mà 
                  rùng mình. Những gì Song cho nàng biết cứ lởn vởn trong đầu 
                  nàng. Tự nhiên Lan có cảm tưởng mình đang phụ với tên sát nhân 
                  đào phần mộ cho chính mình. Ba Thọt vừa mới chẳng nói là gì, 
                  nếu có ai nhào vô biết được chuyện này, y sẽ cắt cổ ngay. 
                  Không biết y có ám chĩ nàng hay không, tim nàng đập thình 
                  thịch. Lan liếc trộm Ba Thọt, y vẫn ngồi trên miệng hố nhìn 
                  hai người múc nước. Ba Thọt bỗng bắt gặp cái nhìn của Lan, lại 
                  nghĩ là Lan nghĩ mình lười không chiu phụ giúp nên cười với 
                  nàng:
 - Cho anh nghỉ một chút mà, tụi em hai đứa làm có một mình anh. 
                  Mệt muốn chết.
 Sáu vừa trao xô nước cho Lan, vừa cười sằng sặc:
 - Anh mà cung biết mệt hay sao?
 - Mệt thấy mẹ chớ giỡn sao?
 - Vậy làm nữa hay thôi?
 Ba Thọt chưa hiểu Sáu chọc mình, hăm hở nói:
 - Làm chớ, bỏ sao được.
 Sáu cười lớn hơn:
 - Làm cả hai phải không?
 Ba Thọt ngồi trên miệng hố đạp nhẹ Sáu một cái, cười chữa thẹn:
 - Con quỉ cái.
 
 Đang hồi hộp vì bị Ba Thọt bắt gặp mình nhìn trộm, Lan cũng 
                  phải phì cười vì Ba Thọt bị Sáu trêu chọc, nàng bắt đầu lấy 
                  lại bình tĩnh. Có lẽ Ba Thọt muốn giết nàng cũng chưa phải là 
                  tối nay. Lan nghĩ, chắc chắn ngày mai phải gặp Song để nói hết 
                  nỗi lo âu của nàng. Song phải có phương kế giúp nàng. Lan nghĩ 
                  mình phải hoạt bát lên một chút nếu không sẽ bi nghi ngờ. Nàng 
                  nói:
 - Anh tính đào chừng nào mới tới ngôi mộ đó?
 Trầm ngâm một lúc, Ba Thọt nói:
 - Chắc cũng cỡ vài tuần lễ, bởi vì xem như tối nay, đào cả giờ 
                  mới có được nửa thước, mà mình phải đào tới chừng ba thước rồi 
                  mới đào ngung được. Lớp đất trên nền còn dễ đào, từ một thước 
                  nữa, anh chắc chắn đất rắn hơn, đào sẽ chậm hơn. Rồi chừng đào 
                  ngang lại càng khó nữa. Đào là một chuyện, anh còn lo khi đào 
                  ngang, hầm sụp thì đổ nợ. Bởi vậy, tốỉ qưa anh tính ra một 
                  cách là mình phải mua gạch xây hai bên, trên kê ván thì mới 
                  chắc được. Thà là đi từ từ mà chắc ăn, chớ làm ẩu trời mưa, 
                  đất lún, sụp hầm là đi luôn.
 Lan hơi mừng:
 - Như vậy thì cũng còn lâu lắm.
 Ba Thọt vô tình tưởhg Lan nản lòng:
 - Coi vậy chớ không lâu đâu. Vì tử đây tới ngôi cổ mộ gần lắm. 
                  Anh tính mình đào chừng năm thước là tới rồi. Hay là mình tính 
                  như vầy, tụi mình hoãn vụ xe cơm lại, xúm nhau đào ngày đêm 
                  cho mau được không?
 Lan phản đối liền:
 - Không được đâu anh Ba à. Cái xe cơm là bình phong che mắt 
                  thiên hạ, nếu tụi mình dẹp đi là lộ liền. Bà con lối xóm thấy 
                  cả ba đứa sống khơi khơi mà không làm ăn gì, họ nghi, sợ có 
                  chuyện đó.
 Sáu cũng đồng ý với Lan:
 - Em cũng nghĩ như vậy đó. Hay là như vầy, ban ngày xe cơnl 
                  anh cứ để eon Lan với em làm, còn anh trốn luôn trong này đào 
                  hầm, xây vách, đừng ló mặt ra đường, ai có hỏi tụi em sẽ nói 
                  anh đi làm ăn lâu lâu mới về. Còn việc mua bán ở ngoài để em 
                  với con Lan lo.
 Ba Thọt đồng ý:
 - Như vậy eũng được. Vậy là anh bị tù rồi.
 Sáu an ủi:
 - Vài tuần thôi mà, với lại anh có thể xuất hiện vào ngày chủ 
                  nhật được. Mmh nói là ngày nghỉ về thăm gia đình được mà.
 Ba Thọt cười:
 - Được rồi, nhưng buổi tối anh phải được ở tù với cả hai đứa 
                  đó nghen.
 Sáu đẩy Ba Thọt một cái, cười thật dâm:
 - Anh được mấy hơi.
 Ba Thọt cười hì hì:
 - Ở đó, tối nay rồi biết.
 Sáu cong cớn:
 - Sức voi cũng ehẳng sợ.
 Ba Thọt bảo Lan: .
 - Tối nay em về phe anh không?
 - Làm sao?
 - Em phụ anh trói con Sáu lại, tụi mình làm thịt nó.
 
 Lan muốn làm cho Ba Thọt không nghi ngờ mình như lời Song dặn 
                  nên đồng ý liền:
 - Chịu liền, tụi mình là đồng minh, tấn công bà Sáu, nhưng mà 
                  trong bao lâu?
 Ba Thọt đắc trí, cười sằng sặc:
 - Hai đứa mình là đồng minh vĩnh viễn, cứ tối nào em cũng phụ 
                  với anh, anh bảo gì em làm cái đó là chết con Sáu liền.
 Lan cười, nàng giơ một ngón tay ra:
 - Được rồi, tụi mình móe ngoéo.
 Ba Thọt đưa một ngón tay ra ngoéo tay với Lan, trong khi Sáu 
                  nhảy đong đỏng:
 - Ê ê mấy người chơi ăn gian hả? Không chịu đâu.
 Ba Thọt đắc chí:
 Không chịu cũng phải chịu rồi.
 Lan phụ họa:
 - Đúng rồi.
 Sáu sợ Ba Thọt làm thiệt bèn lảng qua chuyện khác:
 - Thôi đào mau lên, mưa ngớt rồi kìa.
 Ba Thọt gật đầu liền:
 - Ừa, tụi mình làm vài lát nữa thôi rồi nghỉ. Ngày đầu tiên mà 
                  như vậy cũng khá rồi, Để mai đất bớt trơn trượt chắc dễ làm 
                  hơn.
 Lan đồng ý ngay:
 - Đúng đó, tụi mình nghỉ đi cho rồi, em cũng lạnh quá, sợ đau 
                  mất. Ngày mai còn phải dậy sớm đi mưa cái đi-văng nữa.
 Sáu cũng nói:
 - Nếu vậy tụi mình đi tắm đi, rồi lên lầu nghỉ.
 
 Ngoài trời vẫn mưa thật to, gió lại bắt đầu trở mạnh. Cả ba 
                  người qưa bên buồng tắm lộ thiên bên nhà Sáu, hứng nước mưa 
                  tắm. Trời tối mù, không ai thấy mặt ai,
                  thỉnh thoảng một làn sét loé lên mới thấy mặt nhau. Lan tắm 
                  thật mau rồi lên lầu liền. Nàng lấy khãn bông lau mình cho khô 
                  đoạn chui ngay vào mền. Cái mền Ba Thọt và Sáu đắp lúc nàng về 
                  còn để đó. Mấy phút sau, Ba Thọt và Sáu cũng chui vào theo. 
                  Sáu cười khúc khích:
 - Em bắt đầu thấy lạnh rồi đó.
 Lợi dụng thời cơ, Ba Thọt nói liền:
 - Để anh ôm cho ấm.
 Nói xong, Ba Thọt ôm cứng lấy Sáu liền. Sáu cười khúc khích:
 - Cái anh này ghê quá hà.
 
 Tuy nói vậy nhưng Sáu cũng ôm Ba Thọt ngay, hơi ấm từ thân thể 
                  người đàn ông truyền qua cơ thể nàng thật mau làm cho máu nàng 
                  chảy mạnh hơn. Bắp thịt rắn
                  chắc của Ba Thọt kích thíeh Sáu dữ dội khiến Sáu cố ép sát vô 
                  mình Ba Thọt hơn nữa....
 
 Đây không phải lần đầu tiên Lan nằm trơ cạnh Sáu và Ba Thọt 
                  trong khi hai người cuộn lấy nhau. Nhưng lần này tự nhiên Lan 
                  thấy mình như bị bỏ rơi một cách rõ rệt. Những lần trước, dù 
                  nằm bên Sáu, Ba Thọt vẫn choàng tay qua nàng mò mẫm. Hôm nay, 
                  hai người đùa giỡn đến quên luôn sự hiện diện của nàng bên 
                  cạnh. Lan làm bộ lạnh, co người lại, xoay mặt vào vách dỗ giấc 
                  ngủ. Nhưng thực Bự, nàng không thể nhắm mắt. Nàng chỉ nơm nớp 
                  sợ Ba Thọt bất thần bóp cổ nàng chết là hết đời. Lúc đó Song 
                  có tìm ra nàng cũng đã quá muộn. Bỗng có tiếng của Ba Thọt:
 - Lan, Lan... ngủ rồi hả?
 Lan cựu mình xoay lại:
 - Chưa, có gì không anh?
 - Em quên tụi mình mới ngoéo tay làm đồng minh hả?
 Lan nói gượng gạo:
 - Nhớ chớ.
 - Em lấy giùm anh cái dây thừng ở góc phòng đó.
 - Chi vậy?
 - Thì cứ lấy đi mà.
 Bỗng tiếng Sáu vừa cười, vừa la nho nhỏ:
 - Đừng mày Lan, ảnh định trói tao lại đó.
 Với tay lấy sợi dây thừng đưa cho Ba Thọt, Lan cười nói:
 - Cho bà chết luôn.
 
 Trong bóng đêm chẳng ai nhìn thấy ai vì trước khi chui vô mền, 
                  Ba Thọt đã thổi tắt ngọn đèn. Giọng Sáu tru tréo:
 - Anh Ba, anh Ba đừng có giỡn vậy mà, cột tay người ta đau 
                  muốn chết nè.
 - Không có chết đâu, để anh ehơi cái trò này hay lắm.
 - Cái con qủi Lan, mày lấy dây cho ảnh trói tao đau muốn chết 
                  nè.
 Lan cười khúc khích:
 - Tại lúc nãy bà nói sức voi mà sợ mà.
 - Ừa, chút xíu nữa tao cởi được trói ra, mày chết với tao.
 - Đừng có sợ Lan ơi, anh với em vẫn là đồng minh mà.
 Lan đốc Ba Thọt:
 - Đúng rồi, anh có cần em phụ trói luôn hai chân bả dạng ra 
                  không?
 Ba Thọt cười thật dâm đãng:
 - Đúng rồi, đúng rồi, để anh kéo cái dây cột tay vô cầu thang 
                  đã, rồi mình trói luôn chân nó lại.
 Sáu thở ề ồ:
 - Anh Ba, anh Ba, đừng có chơi như vậy mà. Con quĩ Lan mày... 
                  mày... mày trói tao thiệt hả?
 - Thì tôi là đồng minh với anh Ba mà.
 Ba Thọt hưởng ứng ngay, hỏi Lan:
 - Đúng rồi đó. Anh cũng cột xong cái chân này rồi, bên đó em 
                  cột rồi chưa?
 Lan cười hì hì:
 - Xong rồi, bây giờ anh làm cái gì?
 - Anh chia cho em một nửa, em lấy nửa trên hay dưới, đồng minh 
                  mà.
 Cho anh chọn trước, chiu không?
 - Chắc chắn là anh lấy phần dưới rồi.
 - Được rồi, tối nay cấm không được lạng quạng lên trên này đó 
                  nghe.
 Mình lấy ranh giới ở đâu?
 - Ở bụng đi.
 - Xong rồi.
 
 Bỗng Sáu cười hành hạch, vừa cười, vừa la nho nhỏ:
 - Đồ quỉ anh Ba, đừng mà, làm người ta nhột muốn chết nè. Tức 
                  quá đi... anh Ba.
 Lan lấy tay bợ mặt Sáu nói đùa:
 - Bây giờ trở đi phần này của tui, cưng phải nói chuyện với 
                  tui mới công bằng. Còn phần dưới đó cưng muốn làm gì thì làm.
 - Tao không chịu đâu, mày chơi ác quá.
 - Không có chơi ác đâu, chơi mê ly đó mà.
 Vừa nói Lan vừa rà tay lên nghe Sáu, nàng thấy Sáu co người 
                  lại, có lẽ đây là lần đầu tiên eả Sáu lẫn nàng cùng có những 
                  cảm giác khác lạ.
 - Lan... Lan... a... a... mày làm thiệt sao... Lan...
 - Không có làm thiệt đâu, làm giả đó.
 - Cái con này hôm nay kỳ cục quá, tụi mình đàn bà với nhau mà.
 Lan nửa đùa nửa thực:
 - Hôm nay tui làm chồng, cưng làm vợ chiu không?
 Sáu dẫy nẩy lên:
 - Chịu cái gì kỳ cục vậy?
 - Không chịu cũng không được.
 
 Vừa nói Lan vừa làm tới, tự nhiên nàng thấy trò này làm cho 
                  nàng hết sợ âm mưu của Ba Thọt. Sáu dẫy dụa la lối một hồi 
                  thấy không có hiệu qưả gì, đành nằm im thở ồ ồ. Cả Lan lẫn Ba 
                  Thọt làm cho nàng cuống lên, không biết phải làm gì nữa....
 
 Bỗng Sáu nghĩ ra một kế, liền năn nỉ Lan:
 - Lan à, bây giờ tao chiu nghe lời mày, nhưng mà mày phải tháo 
                  tay tao ra.
 - Ý như vậy đâu có được, tui tháo tay cho bà, bà làm tùm lum 
                  rồi sao?
 Sáu cam đoan:
 - Nhất định tao không làm gì đâu.
 Lan giao hẹn:
 - Được rồi tui tháo tay cho bà xong, tui nói gì bà phải nghe 
                  lời tui, chịu không?
 Thì tao nói nhất định rồi mà.
 Ba Thọt ở dưới nghe Lan và Sáu điều đình, phản đối liền:
 - Ý, đâu có được, em tháo tay cho nó là phản bội dồng minh rồi.
 Lan cãi:
 - Em đâu có phản bội, mình đã giao mỗi đứa một nửa rồi, phần 
                  anh, anh làm, phần em, em làm. Không có đứa nào đụng chạm tới 
                  nhau mà.
 Ba Thọt đuối lý nói xuôi:
 - Thôi đượe, lúc nào anh lên trên đó thì anh lại trói nó lại.
 - Đúng rồi, phần ai nấy lo mà.
 Sáu thêm vô:
 - Đúng rồi, phần ai nấy lo, mày cởi trói tay cho tao đi, máu 
                  đọng lại đau quá trời hè.
 - Được rồi, nhưng mà nghe lời tui phải không?
 - Nghe mà, cởi trói ra đi.
 - Khoan đã để tui thử coi bà có nghe lời không đã.
 - Mày thử làm sao?
 - Bây giờ bà kêu meo meo đi.
 - Kêu meo meo làm chi vậy?
 - Đó thấy chưa, bà đâu có chịu nghe lời tui.
 - Được rồi, con quỉ cái, meo... meo...
 - Kêu lớn chút nữa coi, không được nói gì hết.
 - Meo... meo...
 - Bây giờ bà nói cưng ơi cưng.
 - Nói gì kỳ cục vậy?
 - Đó thấy chưa, bà đâu có nghe lời tui.
 - Được rồi, tao nói, cưng ơi cưng.
 - Tui đã bảo bà rồi mà, bà chỉ được nói cái gì tui bảo bà nói 
                  thôi.
 - Được rồi tao nghe mày.
 - Vậy bà nói đi, cưng ơi cưng, em thương cưng qúa.
 Sáu ngập ngừng một lúc rồi nói:
 - Cưng ơi cưng, em thương cưng quá.
 Hôn em một cái đi.
 - Hôn em một cái đi.
 Sáu vừa nói xong, Lan chồm tới hôn cái chụt vào miệng Sáu, Sáu 
                  la lên liền:
 Mày làm cái gì vậy?
 - Thì bà bảo tui hôn bà mà.
 - Con quĩ cái, thôi được rồi, cởi dây cho tao đi.
 - Bà nhớ nghe, bà vẫn eòn phải nghe lời tui đó.
 - Được rồi, tao nghe lời mày.
 - Bây giờ tui cởi trói cho bà, bà phải ôm tui chịu không?
 - Chịu, cái con này nó khùng rồi.
 Lan lần mò cởi trói cho Sáu, có lẽ Ba Thọt trói chặt quá làm 
                  tay Sáu đau thực tình.
 - Cái thằng hà bá nó trói tao đau quá rồi.
 - Bây giờ bà ôm tui đi chớ.
 Sáu phì cười vì con bạn cứng đầu, nàng vòng tay ôm lấy Lan, 
                  eon nhỏ khoái qưá cười khúc khích:
 - Đó, như vậy có phải dễ thương không.
 Sáu vừa buồn cười, vừa tức vì tự nhiên mình phải nghe lời nó. 
                  Bỗng Lan ghé miệng vào tai Sáu nói thực nhỏ:
 - Chị Sáu à, nếu có nghe em nói gì lạ cũng làm bộ nằm im nghe, 
                  đừng có nói lớn, anh Ba Thọt nghe được là cả hai đứa mình chết 
                  liền đó.
 Lúc đầu Sáu còn tưởng Lan lại giở trò gì, nhưng sau thấy Lan 
                  eó vẻ nói thực, chứ không phải nói chơi nữa, nàng cũng trả lời 
                  nho nhỏ:- Cái gì đó Lan, mày có đang giỡn nữa không đó?
 - Chị Sáu ơi, không phải giỡn nữa đâu. Lúc nãy là em đóng kịch 
                  đó, chị có nghe em nói không?
 - Nghe, mày nói đi. Liệu ảnh có nghe tiếng không?
 - Không nghe đâu, chị ghé tai sát vô miệng em là được rồi.
 - Được rồi, cái gì đó?
 - Anh Ba Thọt ảnh tính giết chi em mình.
 Sáu giật nẩy mình, chân tay lạnh toát. Nàng run run hỏi:
 - Mày nói thiệt không?
 - Trời đất, chuyện đó mà nói chơi à?
 - Sao mày biết?
 Để em kể chị nghe.
 - Sáu nôn nóng giục:
 - Nói đi.
 Ba Thọt chính là người giết chết thàng gác nghĩa địa. Họ một 
                  tụi với nhau.
 Cùng một tụi sao lại giết nhau?
 - Vì tiền thôi.
 Sao mày biết?
 - Bây giờ chị đừng hỏi nưa để em kể hết cho chị nghe, nhưng mà 
                  khi nghe xong hai đứa mình vẫn phải đóng kịch như trước để nó 
                  đừng nghi, nghe chưa?
 - Nghe rồi, mày nói đi.
 
 Lan từ từ kể lại những lời Song nói với nàng. Tuy nhiên, nàng 
                  giấu nhẹm việe hớ hênh của mình đi tìm Dung. Lan cũng không 
                  quên thêm mắm thêm muối, cố làm cho cho Sáu phải tin mình 
                  ngay, hơn thế nữa, Lan còn thêm thắt những Unh tiết tưởng 
                  tượng để tạo nên một Ba Thọt nham hiểm, ghê gớm hơn thực tế 
                  nhiều. Ngoài trời mưa vẫn lớn, gió lại ập tới từng cơn tạo 
                  thành những âm thanh ầm ĩ sầm sập. Bởi vậy Sáu và Lan thủ thỉ 
                  với nhau cả giờ mà Ba Thọt chẳng biết gì. Hắn vẫn nằm gác đầu 
                  lên đùi Sáu nghịch ngợln như đứa trẻ đùa với món đồ chơi ưng 
                  ý. Lúc đầu Ba Thọt còn để ý tới lời nói qưa lại của hai người 
                  đàn bà sống chung với mình, sau Lan bắt Sáu ôm lấy nàng thì Ba 
                  Thọt không còn nghe thấy họ nói gì nữa, chàng lại tưởng Lan 
                  bắt Sáu ôm để nàng ngử, chứ đâu có biết cả hai đang bàn bạc âm 
                  mưu đôl phó với mình. Khi nghe Lan nói xong, Sáu lạnh người, 
                  nàng không ngờ mình rước cọp vô nhà. Nếu Lan mà không quen 
                  được đám an ninh này thì kể như chết chắc rồi, Sáu thầm tạ ơn 
                  trời phật giúp nàng.
 Bây giờ chị tính sao?
 - Hay là tụi mình trốn đi?
 - Đừng có làm tầm bậy, anh Song đã dặn em sáng mai gặp ảnh để 
                  ảnh chỉ kế hoạch đối phó. Nhưng mà hình như ảnh không tin chị, 
                  có lẽ ảnh tưởng chị theo
 phe Ba Thọt.
 Sáu dẫy nẩy lên:
 - Nói tầm bậy nè, tao có hơn gì mày đâu?
 Lan cố trấn tĩnh Sáu:
 - Chị đừng lo, ngày mai em sẽ đem chi tới gặp anh Song, tụi 
                  mình nói hết, có gì đâu mà sợ, nếu không nói trước để đến lúc 
                  vỡ lở ra, tụi mình chết trước.
 Sáu nghe có lý, hơi yên tâm:
 - Phải rồi, ngày mai mày cho tao gặp ảnh đi, để tao nói tao 
                  đâu có biết nó.
 - Nhất đinh là phải thế rồi, chị em mình hồi nào tới giờ, cơln 
                  cháo có nhau, đâu có bỏ nhau được.
 
 Sáu cảm động thực sự khi nghe Lan nói như vậy. Nàng ôm ghì lấy 
                  Lan hôn lên môi Lan mà nước mắt ứa ra.
 - Lan ơi, đừng đi lấy chồng, tụi mình sống với nhau hoài nghe. 
                  Lan cũng cảm được nỗi lòng của Sáu trong lúc hoạn nạn này. 
                  Chính nàng cũng đang cần một người bạn tri kỷ, chẳng cần phải 
                  là nam hay nữ. Nàng ôm chặt lấy Sáu Một lúe sau Lan cười lớn:
 - Được rồi, tui bằng lòng nhưng bà phải làm vợ tui vĩnh viễn. 
                  Sáu hiểu ý Lan muốn nói gì, nàng đang chơi trò thật mà giả, 
                  giả mà thật để che mắt Ba Thọt. Sáu cười khúc khích:
 - Được, tao cho mày làm chồng đó.
 Bỗng nghe đượe hai nàng lại nói chuyện với nhau và đang phân 
                  ngôi thứ, Ba Thọt nhoài mình lên hỏi:
 - Còn anh thì sao?
 Sáu nói liền:
 - Tôi thua cuộc nên đã nhận con Lan làm chồng rồi, bây giờ mọi 
                  sự tùy nó.
 Lan cười hì hì:
 - Đúng rồi, bây giờ ai đụng tới vợ tui là không có được đó 
                  nghe.
 Ba Thọt ấp úng:
 - Nếu vậy thì chết tui rồi, Lan à, em với anh là đồng minh mà, 
                  đâu eó chơi như vậy được?
 - Thì tụi mình là đồng minh nên em mới chia cho anh một nửa, 
                  lại cho anh ehọn trước rồi còn kêu ca gì nữa.
 Ba Thọt cười hì hì, chồm tới đè Lan xuống:
 - Nếu vậy thì xé hiệp ước, anh phải tấn công đồng minh, tối 
                  nay cho em chết luôn.
 Lan kêu ré lên, Ba Thọt đã nằm trên mình nàng cười sằng sặc. 
                  Hơi thở nóng hổi của ehàng phà lên mặt nàng làm Lan rùng mình, 
                  nhưng không hiểu sao nàng vẫn
                  vòng tay níu lấy lưng Ba Thọt ghì thật chặt....
 (Hết Phần 10… Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  11) |