Những cụm mây đen bay thật thấp, ngoài trời
tối đen như mực. Lan nghe tiếng nước xối ào ào, nàng biết chị
Sáu đã về và đang tắm. Hai căn nhà chung váeh, nhất là chỗ tắm
rửa của nhà chi Sáu lại sát ngay bên căn lầu của nàng. Căn nhà
tắm lộ thiên này, từ trên lầu của Lan, nếu mở eửa sổ ra, nhìn
xuống thấy hết trơn. Thấy Lan nhấp nhổm, Ba Thọt tò mò hỏi:
- ủa, bộ có ai đang tắm hả?
Lan cười:
Dạ, chị Sáu.
- Chị Sáu ở sát vách nhà em à?
- Dạ, sự thực căn nhà nhỏ như chuồng chim này của em là cái
chái của nhà chị Sáu. Chỉ ngăn ra cho em mướn.
Ba Thọt chợt hiểu:
- Hèn chi hai người hợp tác thân mật như vậy.
Lan buồn buồn:
- Dạ, hoàn cảnh tụi em eùng khđ như nhau. Chồng chĩ cũng tử
trận, để lại cho chỉ hai đứa con trai mới có 5, 6 tuổi. Đứa
này eoi đứa kia khi chỉ ra bán hàng, em ở
đây cũng phụ chĩ dòm chừng tụi nó. Những lúc chỉ kiếm được mối
cho em, em cũng cho chỉ chút đỉnh. Nhưng có khi mưa gió cả
tuần lễ, không bán buôn gì được, tụi em cũng kẹt vô cùng.
Ba Thọt tò mò:
- Em còn có thể có chút ít dành dụm, còn chị Sáu phải nuôi con
làm sao sống nổi?
Lan thực thà:
- Nhiều khi túng quá, chị Sáu cũng như em thôi. Nhưng chị lén
qua đây mượn em cái ghế bố ở nhà dưới lúc anh vô thấy liền đó.
- Nếu em có khách thì sao?
- Có sao đâu, chị Sáu không ngử đêm bao giờ. Tiếp khách chốc
lát thôi. Hơn nữa, thường thì hàng họ ế ẩm lắm chị Sáu mới làm
bậy bạ vậy thôi, còn thì chỉ sống lai
rai.
- Nhưng nếu chị ấy có khách trước thì em làm sao đem khách về?
- Em ít khi ra ngoài kiếm khách lắm. Sợ lính bắt thì toi mạng.
Còn chi Sáu eó khách, thường thường khuya lắm, dẹp hàng họ rồi
mới mang khách về.
- Rồi chị ấy có khách về là em phải xuống nhà mở cửa hả?
- Đâu có, khách của chĩ chờ ở trước cửa nhà em. Chỉ về nhà, mở
cửa hông thông qưa nhà em, rồi mở cửa cho họ vô.
- à ra vậy, chị Sáu cũng kỹ ghê.
Lan thở dài:
- Không kỹ sao được. Gia đình chồng chỉ ở gần đây, họ không
bao giờ giúp chỉ một xu, nhưng lại soi bói kỹ lắm.
Ba Thọt chép miệng:
- Tội nghiệp nhỉ.
Nằm một lúc, Ba Thọt nói:
- Hay là em kêu chị Sáu lên đây nằm nói chuyện cho vui
Lan cười khúc khích: .
- Cái anh quỉ này, kỳ cục.
- Anh nói thiệt mà.
- Thiệt không?
- Thiệt chứ. Để anh nói em nghe. Đây là nhà chị Sáu, nếu tụi
mình lấy nơi này theo dõi tụi đào mộ kia mà không có ehi Sáu
nhập bọn, coi bộ có ngày hư việc. Còn như tụi mình ăn một mình
cũng được đi, nhưng có họa gì thì chị Sáu dù muốn hay không
cũng lãnh đủ. Bởi vậy, nếu chi ấy nhập bọn với tụi mình, có ăn
có chiu, hơn nữa càng nhiều người càng dễ làm việc.
Lan chịu ngay:
- Vừa rồi em cũng thắc mắc vậy, nhưng không dám nói ra. Bây
giờ anh tính như vậy thì ổn rồi.
- Vậy em kêu chị Sáu lên được rồi.
Lan ngần ngừ:
- Nhưng mà... .
Ba Thọt cười hì hì:
- Em hết xí quách rồi, bây giờ cứ làm bộ kêu chị Sáu lên đây,
trời tối thui, chị ấy đâu có biết anh nằm trong góc này. Cứ
nói đại là em tiếp anh một quả, bây giờ có
người khác đòi ngủ đêm, em xúi chị ấy lên đây, em ngủ ghế bố
được rồi.
Lan cười đồng lõa:
- Anh này ghê gớln thiệt. Muốn cả chị lẫn em người ta.
Ba Thọt cười hì hì, với tay lấy chiếc quần, móc túi lấy ra hai
tờ giấy 500 đưa cho Lan:
- Em đưa cho chị Sáu, nói là ông khách đó trả trước, còn phần
eủa em sáng mai tụi mình tính sau.
Lan run run eầm hai tờ giấy 500. Chưa bao giờ nàng ngủ đêm mà
có được 500 chứ đừng nói 1000. Còn chị Sáu nhảy dù cao lắm 100
là cùng. Qưả thực Ba Thọt quá
rộng rãi, Lan mừng thầm, tuột xuống cầu thang, theo ngả hông
qua bên nhà kêu chị Sáu. Ba Thọt nằm chưa đầy 10 phút đã thấy
Sáu leo lên lầu. Chàng cố tình
không nói gì để Sáu nằm xuống bên cạnh, Ba Thọt mới hỏi nhỏ:
- Em Sáu hả?
- Dạ, anh kêu em lên đây?
Ba Thọt cười hì hì gúc một chân ngang mình Sáu, hai tay luồn
qua áo mò mẫm. Sáu trở mình quay mặt đối diện với Ba Thọt.
Bỗng Ba Thọt ngạc nhiên vì hồi chiều Sáu mặc bộ bà ba, bộ ngưc
lép xẹp như đàn ông, bây giờ chàng khám phá ra như hai ngọn
núi. Sáu vừa tắm xong, da thịt mát rượi, làm Ba Thọt thích thú
vô cùng. Lần mò cởi hết nút áo, kéo hai vạt áo ra, ghì chặt
Sáu vào mình, Sáu ngoan ngoãn nương theo hai cánh tay rắn chắc
của Ba Thọt. Chàng bắt đầu nghe trống ngực đập mạnh và hơi thở
mạnh hơn. Chàng co chân đạp luôn chiếc quần
sáu xuống, hai thân thể xoắn ngay vào nhau. Nếu đem Sáu so
sánh với Lan thì Lan thưa xa rồi. Tất cả những gì của người
đàn bà đang nằm trong tay chàng đều to quá khổ. Hèn chi chị ta
không cố tình dấu diếm lúc đi bán hàng. Bỗng Ba Thọt bật cười:
- Anh cười cái gì vậy?
- Em ăn gian quá.
Sáu chưa hiểu, hỏi:
- Anh nói em ăn gian cái gì?
Ba Thọt lùa cả hai tay nâng bộ ngực Sáu lên, cười:
- Lúc em bán hàng, anh đâu có thấy cái này. Chắc chắn em phải
lấy vải nịt lại.
Sáu vừa nhận ra người đang nàm với mình là ai, nàng dẫy nẩy
lên, la nho nhỏ:
- á cái anh quĩ này. Em biết anh là ai rồi.
Ba Thọt vẫn cười hềnh hệch:
- Thì có sao đâu?
- Sáng mai con Lan chết với em.
- Còn bây giờ thì em chết với anh.
Vừa nói Ba Thọt vừa lăn nhẹ, nằm đè lên người Sáu. Nàng cuống
lên, miệng đã bị Ba Thọt hôn cứng. Nàng biết ngay là Ba Thọt
vừa ngủ với Lan nhưng chưa thỏa mãn nên đã nhờ Lan gạt nàng
lên đây, vì thân thể chàng vừa ôm lấy nàng đã cứng như sắt rồi.
Chưa bao giờ Sáu gặp trường hợp này, khiến nàng càng cuống
quýt.
Nhưng chỉ vài phút sau, nàng lấy lại đượe bình tĩnh, và bắt
đầu cảm thấy Ba Thọt thật dễ thương. Nàng ôm cứng lấy chàng,
cố nhớ lại khuôn mặt anh khách khù
khờ hồi chiều. Sáu cũng nghĩ tới hai tờ giấy 500 mới tinh kia
có thể giúp nàng được nhiều việc, nhất là trong lúc túng thiếu
này. Nàng đã vay Lan hơn 200 cả tuần rồi mà không sao trả nổi.
Bỗng dưng gặp hên làm Sáu mừng húm. Nàng tự nghĩ phải chiều
chuộng anh chàng này cho xứng đáng mới được.
Trời bỗng mưa thực lớn, hạt mưa bất ngờ rơi xuống mái tôn nghe
rào rào khiến những tiếng cọt kẹt từ cái sàn ọp ẹp bi át hắn.
Cả hai không cần giữ ý tứ gì nữa,
những hạt mưa đồng lõa với cuộc ái ân như thác đổ. Sấm chớp ầm
ầm, chói lòa. Lâu lâu tia chớp loé lên giúp Ba Thọt trông rõ
thân thể Sáu. Chưa bao giờ chàng gặp được người đàn bà nào ưng
ý như lần này. Ba Thọt thích chí nghĩ thầm, ít nhất trong công
việc Um vàng này, chàng có hai người đàn bà vừa ý chàng. Bỗng
Ba Thọt nghe Sáu rú lên:
- Cũng lại con quỉ cái này nữa.
Tiếng Lan cười gượng gạo:
- Tội nghiệp em quá mà chị Sáu. Nước mưa chảy vào nhà ngập hết
trơn rồi. Cho em nằm ké ở đây đi, Ba Thọt thích thú đồng ý
ngay:
- Không sao. Nằm chung ba đứa càng vui. Nằm dưới đó nước lên
rắn bò vào là chết.
Sáu thực thà:
- Dà, lâu lâu em cũng gặp hoài.
- Chết, thế còn hai đứa nhỏ của em nằm ở dưới nhà thì sao?
Sáu hơi cảm động khi nghe Ba Thọt lo cho con mình.
- Không sao đâu, em tấn mùng kỹ lắm. Không có con gì chui vô
được hết.
- Như vậy thì yên tâm. Ba đứa nằm ở đây cho ông trời mưa chết
bỏ.
Sáu tát nhè nhẹ lên má Ba Thọt:
- Anh tham lắm.
Ba Thọt lăn qua mình Sáu, chen vào giữa hai người đàn bà, cười
hề hề:
- Vậy sao?
Vừa nói, chàng vừa vòng tay ôm lấy cả hai. Trời mưa vần vũ,
gió thổi ầm ầm, eăn gác nhỏ chứa ba người muốn rung rinh theo
từng cơn gió lứn. Sấm chớp vẫn ầm ì,
chói lòa. Chắc chắn nhiều nhà chung con hẻm nghĩa địa này phải
bay nóc, đổ tường. Ba Thọt nằm chính giữa hai người đẹp, khôi
hài:
- Ứớc gì trời cứ mưa hoài như thế này và đừng có sáng.
Sáu cười khúc khích:
- Anh Ba đừng có trù ẻo chớ, nhà ngập rồi, không biết nước
cuốn tụi mình đi lúc nào đó.
Ba Thọt cười thích thú:
- Nếu nước có cuốn thì cuốn cả ba đứa chứ đừng
tách đứa nào ra buồn lắm.
Lan phụ họa:
- Phải rồi, lúc đó em ôm cứng lấy anh Ba cho nước cuốn trôi đi
đâu thì đi.
Ba Thọt hỏi Sáu:
- Còn em có ôm anh không?
Sáu cười hì hì:
Ôm chớ, thì em vẫn đang ôm anh nè.
- Vậy em muốn ôm anh tới bao giờ?
- Tới sáng mai luôn.
- Anh muốn lâu hơn như vậy kìa, chịu không?
- Chịu, nhưng anh tưởng em muốn mà được sao?
- Tại sao không?
- Anh bỏ bà xã anh cho ai?
Ba Thọt ghì chặt Sáu hơn nữa:
- Bà xã anh đây chớ còn đâu nữa?
- Chỉ sợ anh nói cái miệng thôi.
- Em có dám làm vợ anh không?
Sáu nói ngay:
- Nếu anh không có vợ, em chịu liền.
- Chắc không?
- Chắc rồi đó, chỉ sợ không được vậy thôi.
Tự nhiên Ba Thọt im lặng. Trời càng mưa lớn hơn, nhưng gió đã
ngưng hẳn. Bỗng Ba Thọt nói nho nhỏ:
- Nếu anh lấy cả em lẫn Lan làm vợ thì em nghĩ sao?
- Cô Lan thì em không sợ, tụi em sống đùm bọc mấy tháng nay
nên hiểu nhau rất nhiều. Nói thì nói chơi vậy, các anh tìm hoa,
đi chơi cho vui, chớ làm gì có chuyện
lâu dài.
Chỉ có Lan là biết Ba Thọt nói thật, nhưng nàng chỉ lo Ba Thọt
có vợ rồi thì kể như chẳng còn gì tính toán nữa. Còn như anh
chàng này còn độc thân hay vợ chết, có khó gì đâu sự chung
sống giữa ba đứa. Nghĩ vậy, nàng hỏi:
- Anh Ba à, em hỏi thật, nếu anh eó vợ thì chuyện tụi mình
phải tính khác, còn nếu anh không có vợ thì dễ thôi.
- Thiệt tình anh đã có vợ. Nhưng cuộc tình này thật bất hạnh.
Vợ anh có thai, bi té xảy thai, băng huyết rồi chết. Cũng
trong tháng đó, anh bi đạn nơi chân rồi giải
ngữ. Bây giờ đi đạp xe ba bánh. Anh hỏi thiệt cả hai em, chúng
ta có thể sống chung dưới mái nhà này được không?
Lan mừng rỡ:
- Nếu vậy hay lắm, phần em kể như đã quyết định xong. Còn chị
Sáu để chl trả lời anh. Đêm nay em thề trước mặt anh, có trời
đất chứng minh, bỏ nghề này và sống bên anh mãi mãi. Em cũng
mong được thờ chung một chồng với chị Sáu, không biết chị Sáu
nghĩ sao?
Sáu ngơ ngác hỏi Lan:
- ủa, chưa gì mày đã thề độc rồi Lan. Nếu tao cũng lấy ảnh thì
giữa tao và mày chắc chắn không có gì khó khăn về vấn đề tình
cảm, vì tụi mình vẫn sống chung với nhau từ hồi nào tới giờ.
Nhưng còn con mình thì ai lo, sanh sống làm sao đây.
- Không hiểu ảnh đạp xe ba bánh có đủ sống cho cả đám không?
Ba Thọt cười, đỡ lời cho Lan:
- Điều quan trọng là vấn dề Unh cảm, còn về kiếm ăn để anh lo.
Anh nói anh lo không có nghĩa là tụi em ngồi ở nhà anh đem
tiền về, mà tụi mình phải cùng nhau xây dựng cuộc sống mới.
Sáu thành thật:
- Không phải em ra điììu kiện gì. Thiệt tình, gần anh từ chiều
tới giờ, em đã có nhiều cảm tình với anh, nhưng không dám nghĩ
xa hơh. Bây giờ anh nói vậy, anh hãy nói luôn đi, phần con Lan
đã xong rồi, em biết tính nó, hễ nói là làm, và làm là làm cho
bằng được, không cần suy xét nhiều. Có thể nói nó hồ đồ và
ngoan cố nữa. Còn em, anh biết, dù chồng chết, gia đình chồng
vẫn còn đó, con cái còn đó, và một mình lo trăm bề. Em không
thể có bất cứ một quyết định gì cẩu thả được.
- Thiệt ra, khi tính chuyện với Lan, anh chỉ nói chuyện hợp
táe làm ãn một công việc vĩ đại, có tính cách mạo hiểm chứ
chưa nói đến vấn đề vợ chồng và cuộc sống. Vậy mà Lan đã đồng
ý ngay khi anh ngỏ ý chính thức chung sống thì anh cũng biết
cô ấy lì thiệt. Nhưng bây giờ em nói, anh cũng nói luôn đề coi
dự tính của em làm sao. Nếu tụi mình mua được một căn nhà ở
góc phố nào đó, mở tiệm bán hủ tíu hoặc cơm bình dân, em nghĩ
có đủ nuôi cả nhà không?
Lan thích quá reo lên:
- Hay đó anh Ba, anh sẽ là ông chủ, tụi em làm công cho anh.
Em nấu cơln khỏi chê, cộng với chị Sáu thì hết xảy Như vậy lại
tiện lợi, vì tụi mình đâu có lo đói nữa. Sáu vẫn ưu tư.
- Hồi trước, lúc chưa lấy chồng, em phụ với má em bán cơln
bình dân rồi, gia đình em chỉ có một cái xe cơm chớ không phải
là một hàng quán. Vậy mà anh biết vốn
liếng tới bao nhiêu không?
- Không...
- Em nói thiệt, nội cái xe eơm đó thôi, phải bán ba cái nhà
này đi mới đủ vốn. Còn như mở quán eơm bình dân, em không biết.
Nhà này em đinh giá bao nhiêu?
- Khoảng 10 ngàn.
- Nếu anh có được 100 ngàn thì em nghĩ sao?
Sáu cười khổ:
- Anh nói anh đạp xe ba bánh, lại là thương phế binh phải
không?
- Phải rồi.
Sáu không trả lời nữa, sự im lặng như một lời hiểu biết thân
phận Ba Thọt. Hiểu ý Sáu, Ba Thọt cười bảo:
- Anh thú thiệt với cả hai em, anh đã có số tiền đó rồi, mà có
thể nhiều hơn vậy nữa.
Lan hỏi thẳng thừng:
- Anh lấy ở đâu ra?
- Anh không phải là một tên lính tầm thường, nên khi giải ngũ,
anh phải cố kiếm sống. Từ nhỏ đã cố công tự học, cũng có được
cái bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp
để đi lính, lúc giải ngũ, có chút ít tiền sống lay lất, anh
mua cái xe ba bánh và sống được như ý anh muốn.
- Em chưa hiểu gì cả.
- Để anh nói trắng ra cho em rõ. Anh không sống bằng nghề đạp
xe ba bánh này đâu, lúc đầu có một thằng bạn nó rủ anh lẻn vào
nhà một cô bán bar, bợ được cái
radio nhỏ, cả hai đứa sống phè phỡn, sau cả hai làm ăn chung
rất khá, tụi anh chỉ nhãm vào nhà mấy cô bán bar thôi, chỉ ít
lâu sau là anh đã có một số tiền khá lớn. Thế nhưng thàng bạn
anh vắn số, cách đây hơn một tháng bị bắn chết lúc lẻn vào nhà
con chủ bar ở Tân Sơn Nhứt, vì tụi anh không ngờ chúng nó có
nhà và thằng chồng Mỹ có súng nên bắn nó chết. Thế là anh giải
nghệ luôn, tới nay cũng gần ba tháng rồi. Nhất đinh anh phải
làm lại cuộc đời oai hùng hơn nghề đi ăn trộm vặt.
Ba Thọt đã nói thực cuộc đời chàng cho hai người đàn bà nghe,
nhưng số tiền chàng có thì không phải là trộm vặt mà có, đó
ehính là chàng ước lượng hai thỏi vàng đào được tối hôm qua.
Còn sau khi thằng bạn chàng chết, số tiền để dành được có hơn
hai chục ngàn chàng cũng sài gần hết phân nửa rồi.
Nghe Ba Thọt nói, Sáu mừng rỡ như chính số tiền đó đang nằm
trong túi nàng, Sáu hí hửng
- Em không ngờ cuộc đời anh lại ly kỳ như vậy, quả thực, trai
tứ chiến gặp gái giang hồ rồi, chúng mình đâu cần bàn tính gì
nhiều nữa.
Ba Thọt khoái trong bụng.
- Như vậy là em chiu rồi phải không?
Sáu rúc đầu vào vai Ba Thọt cười khúc khích.
- Chịu cái gì?
Lan cũng vui lây:
- Như vậy chị làm lớn, em làm nhỏ héng.
Sáu chồn qua mình Ba Thọt nói với Lan:
- Khoan đã.
Lan ngơ ngác.
- Còn cái gì nữa?
- Anh Ba bây giờ là chồng chúng mình, nhưng anh ấy phải chịu
một điều kiện.
Lan hỏi:
- Anh ấy phải chịu điều kiện gì? .
- Chị thấy ông này tham lam lắm, tụi mình đã hai đứa rồi, như
vậy là quá đủ cho ông nội này. Đường tình ông ấy phải chấm dứt
từ đây.
Lan đồng ý liền:
- Đúng rồi, có như thế mới hạnh phúc được. Anh Ba
có chịu không? . . .. .
Ba Thọt cười hì hì:
- Cả hai cùng chịu là đa số rồi, anh còn ý kiến gì được nữa
bây giờ!
- Anh chắc chưa?
- Nhất định rồi.
Nói xong, chàng hôn mỗi người một cái thực ngọt.
Bỗng Sáu thở ra một eái thật mạnh:
- Không ngờ năm nay em gần 30 tuổi mà còn lấy chồng.
Lan phản đối ngay:
- Ba mươi tuổi đâu đã già chị Sáu?
- Phải rồi, chưa già, nhưng mình sống nhiều quá rồi, đâu có
muốn bôn ba gì nữa.
- Lấy chồng đâu có phải là bôn ba, theo em thì là an phận đó.
- An phận? Anh Ba có an phận không? Dự tính của ảnh ghê gớm
lắm ehớ không tầm thường như chị em mình đâu. Chị biết tụi
mình sẽ phải làm việc nhiều hơn, nhưng chị cũng thích vậy, thà
làm mà có ăn còn hơn lam lũ như vầy, đói khổ lại bị người ta
khinh rẻ.
- Chi nói phải đó, nhưng chi còn chưa biết dự tính của anh Ba
đâu.
- Thì mở quán cơm bình dân chớ gì? Nếu trời cho, cô thể thành
tửu lầu phải không? Lúc đó gia tài mình bạc triệu đó.
- Bạc triệu thì có bạc triệu, nhưng không phải tửu lầu đâu
- Vậy chớ cái gì? Bộ mày biết sao?
Lan vênh váo:
- Biết chớ.
Sáu cười hì hì chọc tức Lan:
- Biết thì nói đi, coi anh Ba có cưng mày nhiều không?
Lan quay qưa hỏi Ba Thọt:
- Anh cho em nói với chi Sáu nghe.
Ba Thọt dễ dãi:
- Tất cả đã êm đẹp rồi, tụi mình có gì phải dấu giếm nữa. Cả
hai em đều là vợ anh.
Sáu ngạc nhiên hỏi:
- ủa, có chuyện gì nữa đây?
Lan tát nhẹ lên má Sáu:
- Chị Sáu của em à, đừng có nôn, để em nói chị nghe.
- Nói gì thì nói đi, mày làm cái gì mà úp úp, mở mở vậy?
- Cưng nàm im đó đi, nghe em nói nè.
Lan bắt đầu kể lại hết những gì nàng biết về câu chuyện eủa Ba
Thọt cùng ý định của chàng. Trời vẫn mưa rào rào, hạt mưa có
nhỏ lại nhưng vẫn còn dầy đặc, nước mưa lênh láng khắp nơi.
Đường mương nhỏ bé chạy dọe theo đường cái không thế nào tiêu
thụ được lượng nước khổng lồ đổ từ những con hẻm ra. Hẻm
nghĩa địa nước chảy trên đường thành một giòng suối, mái nhà
hai bên đường hứng nước mưa chảy xuống đó, mọi khi ehl eần một
cơn mưa nhỏ, con đường cũng đã thành một giòng suối, huống chi
trận mưa lớn này đã kéo dài cả đêm, không hề ngớt hạt. Những
căn nhà, lá có, tôn có, chạy dọc theo bờ tường nghĩa địa đa số
là của lính tráng hoặc thương phế binh, nhưng thành phần nghèo
cùng eực của xã hội. Họ không còn cách nào khác là chiếm đại
bất cứ khu đất trống nào, che đỡ một mái nhà làm nơi sinh sống
và tự đặt tên cho khu phố mình ở, riết thành quen, như cái hẻm
nghĩa địa này. Cái tên được kêu từ bao giờ chẳng ai biết.
Nhưng chắc chắn là họ gọi như vậy vì tất cả nhà eửa đàu dựn
lưng vô vách tường rào của nghĩa địa. Mọi người dều đua nhau
đổ đấtlàm nền nhà eho cao hơn mặt đường, để nước mưa không vô
nhà được. Bởi vậy, tự nhiên con đường trở thành cái cống lớn
vào mùa mưa. Nhà nào nghèo, không có tiền đổ đất làm nền thì
chịu cảnh lụt lội mỗi khi trời mưa. Căn nhà của Sáu và Lan
chịu vào tình trạng ấy: hễ đường phố ngập nước là tràn vào nhà
ngay. Mọi người phải chờ cho hết mưa, tát nước ra, còn như nếu
mưa cứ kéo dài, nước cứ việc dâng cao, mọi người trong nhà thả
cửa lội hoặc bó gối ngồi trên giường. Tối đến, tấn mùng cho
thật kỹ, phòng rắn bò lên rồi quay ra ngử tỉnh bơ.
Trong căn phòng ọp ẹp, cả ba người ngử mê man sau một đêm thứe
trắng chuyện trò. Không còn ai biết đến cơn mưa vần vũ vẫn đổ
xuống ào ạt, nước tiếp tục tràn
vào nhà và lên thực cao...
(Hết Phần 5 … Xin mời xem tiếp
Phần
6) |