| Song nói tiếp:
                  - Nhưng trước khi làm công việc này, không phải chúng ta có 
                  hai bàn tay trắng mà nên chuyện, chúng ta cũng lại cần tiền, 
                  một món tiền lớn.
 Nga thở dài:
 - Làm sao bây giờ?
 Tãm nôn nóng: ' ' ' . '
 - Anh Song eó eách nào không?
 Song eười:
 Có thì có, nhưng em có dám làm không?
 Tâm nói ngay: '
 Dám, dám. Cái gì anh bảo cũng dám làm.
 Nga cũng nhìn Song mong đợi, Song thủng thẳng nói:
 - Anh có một số mật báo viên trải dài theo bờ sông Sàigòn. Từ 
                  trướe tới giờ, anh ehỉ lo vấn dề đặc công xâm nhập, còn vầ 
                  chuyện buôn lậu, trộm eắp thì có biết cũng để ngoài tai vì 
                  không phải bổn phận của anh. Nhưng bây giờ thì khác, chúng ta 
                  đang cần tiền, anh không nhúng tay vô chuyện này không xong.
 Tâm nói không cần suy nghĩ:
 - Tưởng gì chứ ba cái vụ này có khó khăn gì đâu?
 Song lại cười:
 - Phải rềi, chẳng có gì khó khăn cả, chĩ có dám làm và biết 
                  mình đang làm gì mới là quan trọng.
 - Thì anh nói đi em làm liền.
 - Làm thì tốt, nhưng liền thì e không xong. Bây giờ em vô nhà 
                  trong nấu nước trà và đem bánh đậu xanh ra đây, tuy rằng buổi 
                  sáng nhưng anh thích ăn mấy cái
 bánh này à, mì gói còn cả thùng em biết anh để đâu rồi, nấu 
                  cho ba má ăn đi. Rồi ra đây.
 Nga đinh đứng dậy, Song kéo nàng lại:
 - Anh muốn thàng Tâm làm thôi, còn em ngồi đây.
 Song kéo luôn Nga vào lòng, chàng ngồi dựa vào vách ván, khi 
                  Tâm đi rồi, Song hôn lên môi Nga, nàng ôm lấy cổ chàng nhắm 
                  mắt lại. Nắng sáng đã rọi vào lan can và lấn dần vào nhà. Một 
                  lúc sau, Tâm bưng mì, bánh và trà ra. Nga ngạc nhiên hỏi:
 - Sao mày làm mau quá vậy?
 Tâm cười hì hì:
 - Má nấu nước từ sáng, em ehỉ bỏ trà vào thôi. Má
 biểu Báng ăn mì cho chắc bụng.
 Song cười hể hả:
 - Bây giờ anh mới biết tại sao ai cũng thích lập gia đình Có 
                  bàn tay eác bà vô là cái gì cũng Bẵn sàng.
 
 Cả ba cùng cười vui vẻ, tiếng chim hót líu lo cùng với tiếng 
                  gió lùa qua những tàu dừa nước quanh nhà. Vừa ăn, Song vừa nói:
 - Nói tới buôn lậu và ăn trộm thì phải nói ngay tới Thương 
                  Cảng. Vậy cố nhớ những gì anh nói để khi bắt tay vào việc 
                  không thất bại. Thương Cảng một phần lớn nằm trên đất Khánh 
                  Hội thuộc quận Tư, một phần nằm trên đất Thủ Thiêm và Nhà Bè, 
                  nhưng nói chung là dọc theo sông Sàigòn. Những nhà kho thì ở 
                  quận Tư, có từ kho l tới kho 13. Những kho khác kéo dài qưa 
                  cầu Trình Minh Thế. Ngoài ra, còn có kho Nhà Rồng ở ngay trước 
                  bót cảnh sát Thương Cảng. Dọc theo Bông Sàigòn, tử kho Nhà 
                  Rồng tới kho 18, qưa cầu Trình Minh Thế một khúc dài, có những 
                  chiếc phao eũng đánh số để tầu neo tại đây bốc rỡ hàng. Các 
                  kho hàng được tập trung lại trong một vùng rào dọc theo bờ 
                  sông Sàigòn tại đia giới quận
                  Tư. Cửa vào Thương Cảng ngay kho 5, nên người ta gọi là cổng 
                  kho 5. Qua cổng phải qua một trạm gác cảnh sát thương cảng ở 
                  bên phải. Phía bên trái là văn phòng của quan thuế, đi sâu vô 
                  thêm một chút, đụng ngay tòa nhà làm việc của quan thuế và ty 
                  hải cảng. Ở kho 8 có một chi An Ninh Quân Đội và gần kho 1 có 
                  một trạm quân cảnh. Tất cả mọi hoạt động của thương cảng hầu 
                  hết ở đây Tuy nhiên, vấn dề buôn lậu và trộm cắp không xảy ra 
                  ở khu này nhiều, mà xảy ra dưới sông, trên các thương thuyên. 
                  Nói tóm lại là ngoài các phao.
 
 Mình phải phân biệt hai loại người: dân ăn trộm và dân buôn 
                  lậu. Cả hai loại này làm ăn lớn có, nhỏ có. Từ ăn cắp vặt, một 
                  vài chục cho tới tổ chức ăn cắp đại qui mô, một vài triệu. 
                  Buôn lậu cũng vậy, một vài chục đũa, năm ba cái bình thủy 
                  Trung Cộng eho tới cả thùng đồng hồ vàng hoặc từng túi hột 
                  xoàn. Phương cách buôn lậu hoặc ăn trộm thì cũng dùng tàu hoặc 
                  ghe cặp vô thương thuyền rồi chuyển vô bờ. Đó là tất cả đại 
                  cương về bộ mặt buôn lậu và trộm eắp tại Thương Cảng. Vấn đề 
                  an ninh và kiểm soát trên sông Sàigòn, đúng ra là của Hải Quân, 
                  nhưng trên thực tế cảnh sát Thương Cảng phụ trách, vì họ dùng 
                  những ca-nô nhỏ và nhẹ, lại chạy nhanh để đi tuần ngày đêm 
                  quanh các thương thuyền thả neo tại các phao. Thường thì có 
                  hai nhân viên cảnh sát thương cảng trên một chiếe ca-nô. Ngoài 
                  ra cảnh sát thương cảng còn thả một số nhân viên chìm lên các
                  thương thuyền. Trên lý thuyết và về phần trách nhiệm, cảnh sát 
                  thương cảng chiu trách nhiệm, nhưng trên thực tế, tất cả các 
                  cơ quan an ninh dều có mặt tại đây. Đứng đầu phải nói Tổng Nha 
                  Cảnh Sát, Cảnh Sát Đô Thành, Cảnh Sát quận 9. Ngoài ra còn có 
                  Trung ương Tình Báo, An Ninh Quân Đội, An Ninh phủ thủ tướng, 
                  An Ninh Tổng Thống phủ, nghĩa là không thiếu bộ mặt an ninh 
                  tình báo nào cả. Lý do là tiền! Có nhóm cấp trên cử tới, có 
                  nhóm tự ý tới. Tuy nhiên, họ đều có mặt và hoạt động rất hăng 
                  hái.
 
 Đó là đại khái về địa thế và vấn đề kiểm soát của chính quyền 
                  ở thương cảng Sàigòn với các tổ chức trộm cắp và buôn lậu. Các 
                  em đã hiểu chưa?
 Nga nhoài người ra:
 - Em không ngờ eâu chuyện này hấp dẫn quá.
 Song nhấp một ngllm trà, nói tiếp:
 - Chưa đâu, bây giờ mới tới phần hấp dẫn đây.
 Cả Nga và Tâm ngồi nghe chăm chú, Tâm hỏi:
 - Còn cái gì hấp dẫn nữa, nói đi anh.
 - Chẳng những hấp dẫn mà còn ly kỳ nữa. Vì chúng ta nhập cuộc? 
                  Như anh đã nói, cảnh sát thương cảng dùng ca-nô đi tuần và dân 
                  trộm cắp, buôn lậu dùng ghe nhỏ chở hàng. Ghe nhỏ chạy bằng 
                  máy đuôi tôm, lại chở hàng nặng, còn cảnh sát dùng ca-nô nhẹ, 
                  lại trang bị máy Johnson, thử hỏi cái đám làm ăn bất hợp pháp 
                  này có dễ qua mặt cơ quan chính quyền không?
 Tâm nói ngay:
 - Khó là cái chắc rồi.
 Song cười:
 - Khó mà dễ.
 Nga mỉm cười:
 - Hối lộ!
 Song tát nhẹ lên má Nga, khen:
 - Cưng của anh thông minh thật, chắc chắn sẽ thành bà chúa 
                  thương cảng chứ không sai.
 Tâm hỏi: .
 - Hối lộ rồi thì sao hả anh?
 - A, hối lộ rồi thì cứ việc đi chứ còn sao nữa. Còn ai bắt mà 
                  Bợ.
 Tâm gật gù:
 - À làm ăn cái kiểu này dễ dàng quá?
 
 Không có dễ đâu chú bé. Vì khi làm ăn, họ phải biết hối lộ eho 
                  ai, bằng cách nào, và làm sao cho đúng nơi đúng chỗ. Nói tóm 
                  lại, rất khó, nhưng mọi người đã làm được. Bây giờ tới phiên 
                  mình. Anh muốn Tâm và Nga phải ra quân chứ anh không trực tiếp 
                  hành động được Anh sẽ chĩ dẫn và lấy tin tức cho tụi em thôi. 
                  Bây giờ như thế này. Hai đứa em mang súng theo, đi ghe của anh 
                  vì có máy đuôi tôm. Tụi em chờ con nước ròng sẽ khởi hành vào 
                  ban đêm, vì tụi này chĩ làm ăn về đêm mà thôi. Khi các em tới 
                  phạm vi thương cảng là bị ca-nô cảnh Bát xét ngay, tụi nó biết 
                  ai hốỉ lộ, ai không hối lộ. Các em cứ để cho họ xét. Nga lái 
                  ghe, còn Tâm ngồi trên, khi ca-nô cảnh sát cặp lại, Tâm bắt 
                  dây cột ghe mình vào ghe nó. Thay vì đưa giấy tờ cho họ xét 
                  thì dí súng vào đầu nó, phải cướp ngay cái máy truyền tin và 
                  tắt đi liền. Xong đâu đó, lột nón tụi nó và lột áo mặc vào, cả 
                  Nga lẫn Tâm cùng biến thành cảnh sát, trói tụi nó lại ném lên 
                  ghe mình, lấy mền phủ lên. Bây giờ các em chạy dọc theo eác 
                  phao, hễ gặp ghe là xét, lấy hết hàng rồi đuổi tụi nó đi, hễ 
                  đứa nào cự nự đập cho một báng súng, ném lên ghe nó, thả trôi 
                  luôn, không đứa nào chết đâu Nhớ là khi nước ròng, các em đi 
                  xuôi theo chiều nước nên rất mau, bởi vậy phải hành động thật 
                  nhanh và khi lấy được nhi~u hàng rồi thì xuôi theo chiều nước 
                  đi luôn chứ không được đi ngược trở lại nữa. Đi tới Cần Giờ 
                  thì bỏ hai thằng cảnh sát lên ca-nô của nó, lấy hết pin trong 
                  máy liên lạc ra, xả hết xăng trong máy ca-nô rồi thả trôi luôn. 
                  Các em chèo ghe vào một con lạch nào
                  gần đó, kiếm đường về đây, anh sẽ đưa cho em một cái bản đồ để 
                  nghiên eứu kỹ và Nga dùng ghe của anh đi quan sát đường di 
                  trước, phải thuộc lòng đườhg đi vì
                  những con lạch ở Thủ Thiêm như mạng nhện, khó nhớ lắm, hơn nữa, 
                  còn những eon lạch cụt, đâm đầu vô là hết ngõ ra. Các em nghĩ 
                  sao?
 Tâm hăm hở:
 - Hết xảy, chị Nga lo đường đi nước bước trước đi, em bao dàn.
 Nga cười gượng:
 - Đường xá thì không lo, nhưng cái vụ xét ghe thì em chưa làm 
                  bao giờ.
 Tâm nói ngay:
 - Khỏi lo, chị lo lái ghe, em nói bao dàn mà. Song hỏi Nga:
 - Anh biết em có thể chèo ghe, nhưng ca-nô cảnh sát lái được 
                  không?
 Nga gật đầu:
 - Em đã thử rồi, hồi đó ông xã em là lính quân vận nên tập cho 
                  em ba cái thứ đó rành lắm.
 song mừng rỡ, cười ha hả:
 - Như vậy là yên rồi, em lo huấn luyện thằng Tâm súng ống đi. 
                  Bây giờ anh phải đi lo nhiều chuyện khác.
 Cứ mỗi ngày anh gặp em ở chợ Thị Nghè, em có biết cái dẫy cầu 
                  tiêu eông eộng ngay mé bờ sông cuối chợ không?
 - Dạ, biết.
 - Cách đấy hai căn nhà, có quán hủ tíu, cà phê, anh sẽ chờ em 
                  ở đó từ 3 giờ tới 4 giờ. Ngày nào em không tới, có nghĩa là có 
                  chuyện, anh sẽ có mặt tại đó đúng giờ. Em có biết quán đó 
                  không?
 - Dạ, biết.
 - Còn nữa, hãy dùng ghe của em đi ehợ, ghe của anh dùng để đi 
                  ăn hàng thôi. Khi ăn hàng, nếu đụng độ phải nổ súng chạy cho 
                  bằng được, không được để bị bắt, hết
 thuốc chữa đó.
 - Em hiểu rồi.
 - Chiều nay 3 giờ, em cũng tới nơi hẹn để lấy mọi thứ cần dùng. 
                  Bây giờ anh vô chào má, rồi em đưa anh sang sông, chúng mình 
                  hẹn nhau ngoài chợ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bắt đầu gay 
                  gắt. Song nhìn xuống con rạeh nghĩ thầm: "Bao nhiêu năm hoạt 
                  động cho tình báo một eách vô tư. Bây giờ giòng nước này mới 
                  thực sự là giòng sông định mệnh, không biết số mình vào con 
                  nước lên hay xuống....
 
 Song phóng xe tới võ đường. Vừa tới sân, chú Tư đã chạy ra nói 
                  ngay:
 - Chú Song, chú đi chết ở đâu mà hôm nay mới tới, tôi cho 
                  ngllời đi hỏi lung tung eũng không biết chú ở đâu.
 Song cười hì hì, dựng xe rồi theo chú Tư vô nhà:
 - Hôm nay mới êm được, cháu được nghĩ phép một tuần mà làm 
                  việc còn gấp ba lần đi làm.
 Trông chú phờ phạc quá. .
 - Dạ, bị mất ngủ nên hơi mệt; ủa, sao hôm nay không có học trò 
                  hả chú?
 - Có có mấy đứa mới, nhưng tốỉ mới lại. Còn tụi kia nó ở ngoài 
                  sòng tài xĩu.
 
 Song vô bàn thờ thắp nhang, chàng có lệ hễ lâu không tới thì 
                  phải thắp nhang bàn thờ tổ. Trong lư nhang mới có 3 cây, chắc 
                  là của chú Tư, ông có lệ khi thức dậy phải thắp 3 cây nhang đã, 
                  rồi muốn làm gì thì làm. Đợi Song thắp nhang xong, ông Tư nói 
                  ngay:
 - Chú có biết tối hôm đó ra sao chưa?
 - Dạ chưa, kết quả ra sao hở chú?
 Ông Tư không nói ngay, bật hộp quẹt máy đốt điếu thuốc, phà 
                  một hơi rồi cười khoái trá:
 - Tả con bà nó, tụi nó coi dưới mắt không người.
 
 Hôm đó, chúng nó kéo vô xóm 3 cái xe Honda chở đôi, và hai 
                  thằng ở dưới ghe ông Ba bán cháo lòng bò. Ba đứa ngồi sau đi 
                  vô xóm, còn ba thằng ngồi trên xe đậu đầu hẻm, tụi tôi để coi 
                  xem chúng làm gì. Tụi nó tới nhà bà Ba gõ cửa tĩnh bơ, thấy 
                  không có ai, chúng tính nậy cửa vô nhà. Lúc đó thàng Phèn la 
                  lên: "ăn trộm, ăn trộm", tụi tôi túa ra, lúc đầu còn e dè sợ 
                  chúng có Búng, ai ngờ ba thằng mới có được cây còng, tụi này 
                  đập cho chúng nó một trận tơi bời. Nhưng võ nghệ chúng cũng 
                  khá, chống đỡ càng giỏi, cả đám mà không bắt được ba thằng. 
                  Tụi nó vừa đánh vừa chạy. Tới đầu hẻm, tôi nóng mũi nhảy ra, 
                  đá một thằng bò càng, hai thằng kia xúm lại đánh tôi, một 
                  thàng bi tôi thoi sặc máu mũi. Tả con bà nó, cái thằng ngồi 
                  trên xe Honda bấy giờ mới móc súng nổ cái đùng... làm tụi này 
                  chạy té đái!
 Vừa nói ông Tư vừa cười sằng sặc có vẻ khoái lắm.
 - Còn mấy thàng nhỏ mình có đứa nào bị đòn đau không?
 - Chúng nó bo theo kiểu hội đồng như chú dặn, cốt làm cho tụi 
                  kia Bợ thôi, ai ngờ gặp tay nghề khá quá, tôi nhắm trong đám 
                  học trò mình, chưa thằng nào đủ sức
 hạ tụi nó đâu, mấy đứa này cũng cỡ võ sư, không phải thường? 
                  Lúc thằng Tào bị một đá siểng niểng, nó nổi cọc sách cây đập 
                  tứ tung, lúc đó chúng mới bỏ chạy, rồi thằng Khùng cũng chụp 
                  con dao chặt nước đá nhào vô bổ cho một thàng ngay vai và tay, 
                  máu chảy qúa xá trời.
 - Còn hai thằng ở dưới ghe thì sao chú?
 Lúc thằng Phèn la "ăn trộm", tụi nó rút ngay à, tôi có cái này 
                  cho chú làm kỷ niệm chơi.
 Vừa nói ông Tư vừa tới bàn thờ, móc ở dưới kệ ra một chiếc 
                  còng mới tinh. Ông cười khoái trá:
 - Chiến lợi phẩm cho chú đó.
 Song cầm cây còng, chàng lật ngay tìm hàng số tiếp liệu, nhưng 
                  những con số này đã được dũa mất, chỉ còn một gạch dài trũng 
                  xuống.
 - Tụi này lợi hại thực, chúng biết giấu tung tích.
 Ông Tư ngơ ngác hỏi:
 - Chú nói sao?
 Song đưa cây còng chỉ hàng số bi đục cho ông Tư coi:
 - Chú coi, nếu còn hàng số này, cháu sẽ biết ngay xuất xứ của 
                  cây còng này cấp phát cho đơn vi nào, nhưng chúng đục đi rồi, 
                  đành chiu. Tuy nhiên loại còng này được phát cho quân đội, chứ 
                  không phải cảnh sát à, chú có để ý cây súng lúc nó bắn loại 
                  nào không?
 - Lúc đó chạy té đái, ai còn biết súng ống gì nữa, nhưng con 
                  nhỏ bán sương sâm sau này nói cây súng giống Búng cảnh sát 
                  nhưng nòng súng cụt ngủn và đen
                  thui.
 Song mỉm cười:
 Cháu đoán không sai.
 - Chú biết tụi nó rồi à?
 - Đoán thôi, đám này là cận vệ mấy ông lớn chứ không phải cảnh 
                  sát hay an ninh đâu.
 Ông Tư tặc lưỡi:
 - Hèn chi võ nghệ chúng khá quá!
 Chú đánh với nó, có để ý chúng thuộc môn phái nào không?
 Ông Tư nói ngay:
 - Hai thằng võ Đại Hàn còn thàng bi chém là võ Thiếu Lâm, 
                  thằng này giỏi nhất nên bị ăn đòn nặng nhất, vì tụi nó xúm vô 
                  làm thịt y. Phải có chú bữa đó tôi để chú chơi tay đôi với 
                  thằng đó.
 Song cười:
 - Chú đừng lo, cũng có ngày đụng mà, nhưng lần sau thì... hì, 
                  hì...
 Song bỏ dở câu nói cười hì hì, ông Tư cũng cười:
 - Bữa nào chơi eái đó chú eho tôi theo, cứ giao cho tôi, tôi 
                  chơi cho chú coi. I~i theo dân du côn tôi cũng có một cây dài 
                  thoòng, bắn một phát lại phải bẻ cái nòng xuống, đút vô một 
                  viên, không được như chú bây giờ, bắn một băng tám, chín viên, 
                  lấy ra nhét băng khác vô ngon thấy bà.
 - Chú già rồi mà còn hăng qưá vậy?
 Ê, chú nhớ tôi chưa phải ăn cháo à nhe.
 Cả hai lại cười thích thú.
 - à quên, cháu chưa hỏi chú rồi sau đó tụi mình theo chúng nó 
                  tới ổ không?
 - Tới nơi, nhưng mà không biết chúng ở đâu.
 Song thắc mắc:
 - Vậy là sao?
 - Theo kế hoạch của chú, tôi bảo hai đứa lấy Honda chờ ở ngoài, 
                  khi chúng chạy thì theo dõi. Sáu thằng chạy vô nghĩa đia, lúc 
                  trở ra có bốn thằng thôi. Còn hai thằng ở lại đó Sáng hôm sau, 
                  tụi này cũng dò ra, chúng nó là hai thằng gác nghĩa đia mới đó. 
                  Còn bốn thằng kia chạy tới nhà thương Đô Thành băng bó nên mấy 
                  đứa của mình về luôn.
 - Thôi, thế kể cũng được, còn gặp nhau nhiều mà, lo ông Tư 
                  thắc mắc:
 - Chú chắc tụi nó trở lại sao?
 Chắc như bắp chú ơi.
 - À tôi quên nói, mấy bữa nay cảnh sát bố lung tung, không 
                  biết cố dính dáng gì tới eái vụ này không.
 - Trên nguyên tắc ruồng bố thì không, nhưng trong thực tế thì 
                  có.
 - Vậy là sao?
 - À mình đang ehọi với một nhóm người có thế lực, nhưng mà 
                  chúng lại hành động bất hợp pháp nên không dám ra mặt. Tụi nó 
                  thọc bậy, thọc bạ để cảnh sát dằn mặt mình thôi.
 - Nếu vậy đâu có ngán tụi nó.
 - Cháu cũng nghĩ vậy.
 Con chó vàng bỗng sủa vang, ông Tư kêu nó vô thì hai người đàn 
                  bà cũng vừa bước chân vào sân nhà, một người hỏi:
 - Dạ thưa ông, đây eó phải nhà ông Tư dậy võ không?
 - Dạ thưa phải, hai cô muốn kiếm tôi có chuyện gì?
 Hai người đàn bà cùng lễ phép cúi đầu chào:
 - Dạ, thưa xin chào Thầy, tụi con có mấy người bạn giới thiệu 
                  xin Thầy ếm giùm căn nhà tính làm ăn.
 - Mời hai cô vô nhà chơi.
 Song đứng dậy chào hai người khách, trong khi ông Tư mời họ 
                  ngồi:
 - Thưa xin lỗi, xin hỏi hai cô ai giới thiệu các cô tới
 - Dạ thưa Thầy, bạn con là chị Dung ở hẻm nghĩa địa nói con 
                  mới biết Thầy, chúng con tới đây xin Thầy giúp giùm.
 - À thì ra cô Dung, vậy các cô muốn ếm nhà làm ăn gì đây?
 Người đàn bà trẻ tuổi nói:
 - Dạ thưa Thầy, chị em chúng con mới mua một căn nhà, dự tính 
                  mở cái xe bán cơn trước hàng hiên, xin Thầy giúp cho. Ông Tư 
                  vui vẻ nói:
 - Được… được chuyện đó dễ mà. À, xin hai cô thứ lỗi các cô tên 
                  chi ạ?
 - Dạ, thưa Thầy, con tên Lan, còn đây là chị Sáu.
 Lan vừa nói xong, bỗng giật mình nhìn Song chằm chặp, nàng 
                  nhận ra ngay anh chàng này ở trong đám cảnh sát mặc thường 
                  phục điều tra án mạng trong nghĩa
 đia. Lan dò hỏi:
 - Thưa Thầy, còn đây là...?
 Vừa nói Lan vừa đưa mắt nhìn Song, ông Tư lật đật giới thiệu 
                  ngay:
 - À à xin lỗi, đây là chú Song học trò tôi thôi, nhưng mà chú 
                  ấy học ở đây lâu rồi, nên tới phụ tôi dậy đám học trò lên đài 
                  đó.
 Ông Tư ngừng một lát, rồi như muốn đề cao Song nên nói tiếp:
 - Thực ra về nghệ thì như vậy, còn nghề làm thầy thì chú Song 
                  cũng xuất sư lâu rồi nên trấn ếm cũng giỏi lắm, thế nào ehú ấy 
                  cũng phụ tôi ếm căn nhà mới cho
                  các cô.
 (Hết Phần 7 … Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  8) |