| Hơn tháng nay, dân buôn lầu 
                  trong thương cảng náo loạn. Mọi hoạt động gần như tê liệt hẳn. 
                  Cảnh Sát Thương Cảng ở trong tình trạng khẩn trương và báo 
                  động toàn diện. Trên giòng sông Sàigòn vùng Thương Cảng, nhiều 
                  khuôn mặt lạ xuất hiện, những ca-nô cảnh sát tuần tiễu không 
                  còn đi một chiếc nữa, họ chạy một cặp cách khoảng nhau vài 
                  chục thước. Lần đầu tiên : những tiểu đỉnh của Hải Quân chạy 
                  lên chạy xuống trong khu vực này cả ngày đêm. Tuy nhiên, những 
                  chiếc tiểu đỉnh có vẻ như đi dạo mát chứ không phải ứng chiến 
                  hay tuần tiểu, người ta nhìn thấy những anh thủy thủ ngồi trên 
                  tiểu đỉnh ăn cơln hoặc đánh đàn ca hát với nhau vui vẻ lắm. Có 
                  lẽ cấp chỉ huy đặt họ không đúng chỗ chăng? Nơi này bình yên 
                  quá? Trong Thương Cảng lại càng nhộn nhiP hơn bởi một đại đội 
                  cảnh sát dã chiến được tăng phái bảo vệ Thương Cảng. Nơi đây 
                  trở thành chiến trường khôi hài nhất trong lich sử Thương Cảng 
                  từ trước tới nay?
 Vô tình Song cũng được biệt phái tới Thương Cảng để tăng cường 
                  cho lực lượng An Ninh ở đây. Hôm chàng nhận được sự vụ lệnh, 
                  Song buồn cười muốn chết, nhưng chàng cố nhịn. Ông xếp chàng 
                  dành một cuộc họp đặc biệt cho những nhân viên tăng phái cho 
                  Thương Cảng. Quả thực Nga và Tâm đã làm náo loạn cái Thương 
                  Cảng của hòn ngọc viễn đông này. Hôm đó, đúng theo kế hoạch 
                  của Song, Nga và Tâm làm một vụ ăn hàng chớp nhoáng, mọi sự êm 
                  đẹp ngoài ý muốn, ehỉ xét vài ghe mà chiếc ghe lớn của Nga đã 
                  đầy ắp hàng hóa, nàng chẳng biết đó là những thứ gì, thùng 
                  nặng có, thùng nhẹ có, to có, nhỏ có. Hai chị em bàn với nhau 
                  tăng tốc độ đi cho lẹ để về cho sớm. Ngay lúc đó, tự nhiên có 
                  một chiếc ghe lao tới chặn ca-nô nàng lại. Cực chắng đã, Nga 
                  phải để nó cặp vì ghe đó đã nhờ tới bất ngờ chặn đường ca-nô 
                  của nàng. Tâm nhảy qua chiếc ghe đó, thằng trên ghe biết không 
                  phải người quen, y móc súng ra uy hiếp Tâm, Nga nổ súng liền, 
                  nàng xử dụng cây K50 thật thành thạo, phát đầu tiên đã trúng 
                  ngay bàn tay cầm súng của y cây súng văng xuống sông. Hai phát 
                  sau, Nga chỉ muốn dọa nên đạn bay eắm vào ghe làm y hoảng hết 
                  nhảy đại xuống sông. Lúc ấy Tâm thấy một gói đồ không lớn lắm, 
                  tiện tay xách luôn nhảy về ghe của mình. May mà lúc xảy ra vụ 
                  nổ súng cũng gần con rạch phải bỏ ca-nô để trở về nên không có 
                  gì trở ngại nữa.
 
 Tuy nhiên hai viên đạn cắm vô ehiếc ghe đó là nguyên nhân nổ 
                  lớll tại Thương Cảng. Chuyên viên về vũ khí đã báo cáo ngay đó 
                  là đạn K50, vũ khí của VC, và đương nhiên Tâm và Nga được báo 
                  cáo là đặe công VC đang thi hành công táe, bắt cóc nhân viên 
                  cảnh sát, lấy ca-nô để phá hoại, bi Phát giác. Thực ra, anh 
                  chàng bi Nga bắn là nhân viên an ninh chìm, hôm đó nhận chở 
                  một gói hàng lậu cho một người trên tàu buôn, thấy ca-nô của 
                  Nga lại tưởng là bồ nhà nên y định cặp lại đưa ít tiền lẻ xài 
                  chơi, ai ngờ vô tình y phát giác ra Tâm và Nga là nhân viên 
                  giả Nhưng báo eáo lại khác, có nhiều chi tiết thật lý thú để 
                  phần dề nghị tưởhg thưửng Anh Dũng Bội Tinh cho nhân viên hữu 
                  eông. Hôm sau Song mở gói đồ ra mới hay là một bịch á phiện 
                  hơn lO Kg. Chớp được món tiền lớn Song mua cho gia dình Nga 
                  căn nhà nằm ven sông bên Thủ Thiêm, đối diện ngay với kho 5 và 
                  một chiếc ghe mới tinh có lót thiếc ở đáy ghe. Nga và Tâm 
                  nghiễm nhiên trở thành lái đò, chở khách từ cột cờ Thủ Ngữ qua 
                  Thủ Thiêm hoặc chở khách từ thương thuyền đậu ở các phao qua 
                  Sàigòn. Nghề này nhàn nhã và kiếm tiền nhiều gấp mười lần hàng 
                  bánh cuốn của gia đình Nga hồi đó tại xóm lao động.
 
 Tâm đã đi đi lại lại tự do vì Song lo được giấy miễn dịch vĩnh 
                  viễn cho nó, lý do thựe dễ dàng: gia đình một con trai duy 
                  nhất và bố bị bất lực vĩnh viễn.
 
 Bà Ba tự nhiên có nhà mới thoải mái, không phải đi làm nữa, 
                  Nga đã lo đủ mọi trang trải trong gia đình và nhất là Tâm 
                  không còn phải trốn tránh như hồi đó, điều mà bà lo nhất trong 
                  đời. Bây giờ hàng ngày bà nấu cơm cho chồng con, những lúc 
                  rảnh rỗi ngồi nhà sau may vá nhìn ra sông, ngắm cảnh sinh hoạt 
                  của những thương thuyền bốc rỡ hàng ngay ngang nhà bà, thật 
                  không còn gì sung sướng hơn. Chẳng bao giờ bà mơ được như ngày 
                  hôm nay.
 
 Còn Tâm thì khỏi phải nói, một bầu trời tự do trải thảm dưới 
                  chân. Nắm cái giấy miễn dich như là một liều thuốc trường sinh 
                  bất tử, lại thêm thẻ mật báo viên của An Ninh thì dưới gầm 
                  trời này ngoài Song ra, Tâm còn sợ ai? Ngày ngày ngồi trước 
                  mũi thuyền, phụ với chị Nga đưa kháeh trên sông Sàigòn, Tâm 
                  thấy cuộe đời đẹp chưa từng thấy. Tâm bắt đầu lân la, làm quen 
                  với những cô gái cùng trang lứa ven sông. Chẳng những Nga 
                  không ngăn cấm mà còn khuyến khích Tâm trong việc này nữa. Bởi 
                  vì cả hai chị em bây giờ cùng là mật báo viên của An Ninh 
                  trong màn lưới phản tình báo của Song, việc quen biết những 
                  người làm ăn trên giòng sông này là nhiệm vụ của chi em nàng. 
                  Tâm lại càng được trớn hẹn hò thả dàn. Bà Ba cũng biết vậy, bà 
                  hằng cầu xin ơn trên cho Tâm gặp được người vừa ý, lấy làm vợ 
                  để bà có cháu nội bồng. Cũng vì thế, Tâm đi chơi ngày đêm. 
                  Nhưng trong tất cả đám bè bạn của Tâm, ehl có mỗi mình con Tám 
                  Hý là Tâm khoái nhất. Mọi người gọi nó là Tám Hý, không biết 
                  có phải vì hai mắt nó hi hí hay là nó là con người hay trào 
                  lộng. Bố Tám Hý người Tiều, mẹ Việt, nhà thật nghèo, chi em 
                  Tám Hý đưa đò kiếm tiền sinh sống. Vì nghèo nên Tám Hý phải 
                  chèo đò chứ chưa có tiền mua ghe máy như những người khác, cái 
                  máy đuôi tôm là một ước mơ của Tám Hý từ lâu. Nó thưừng nghĩ, 
                  nếu mai này lấy chồng, thế nào cũng phải kiếm thằng nào có 
                  tiền mua cho mình một cái máy đuôi tôm mới ưng! Biết được mộng 
                  ước của Tám Hý, Tâm đang cố tìm cách nào kiếm tiền mua cho 
                  được một máy ghe đuôi tôm, Tâm nhớ hôm tung hoành với chi Nga 
                  thật dễ dàng, không đầy nửa tiếng đồng hồ mà tậu được cả nhà 
                  lẫn ghe, chưa nói tới tiền lo giấy tờ eho mình. ý nghĩ phải 
                  làm một chuyến nữa để kiếm tiền cưới vợ làm Tâm phấn khởi. Tuy 
                  nhiên, không thể nào làm một mình được, hơn nữa, súng chi Nga 
                  giữ hết và nhà cửa và phương tiện để ăn hàng lấy đâu ra? Còn 
                  như nếu hỏi Nga, Tâm chắc chắn là Nga không bằng lòng rồi, vì 
                  Tâm biết Nga là một người bảo thủ không chịu được, nếu vừa rồi 
                  không có Song xếp đặt, chẳng bao giờ Nga nghĩ tới những chuyện 
                  liều lĩnh như thế này. Tính đi tính lại, có lẽ ehỉ còn cách 
                  bàn ngay với Tám Hý, nó là một con nhỏ chịu chơi có hạng, 
                  nhưng để lộ chuyện gia đình ra, ehắc chắn chết hết. Hay là hỏi 
                  Song xoay sở cho mình một chiếc ghe đuôi tôm không biết có 
                  được không?
 
 Tính đi, nghĩ lại cũng chẳng êm, vì Song vừa giúp đỡ gia đình 
                  mình như vậy, bây giờ đòi hỏi thêm. nứa chắc chắn là không ổn 
                  rồi, lạng quạng chị Nga nổi cơn lên, còn khổ nữa. Nếu thế ehỉ 
                  còn eách làm một mình, nhưng sẽ tìm cách kéo eon Tám Hý vào có 
                  thể có hai cái lợi. Thứ nhất là có tiền cho nó mưa máy, thứ 
                  hai là khi nó đã ở trong cuộe rồi, kể như Tám Hý nằm trong tay 
                  mình. Nếu nó có ý phản bội, Tâm thí nó liền.
 
 Ý tưởng kiếm số tiền lớn này làm Tâm càng chú tâm vô Thương 
                  Cảng nhiều, nhất là giới trộm cắp, chỉ có giới này mới kiếm 
                  tiền không cần vốn thôi, còn như buôn lậu cũng phải có ti~n. 
                  Hôm trước, chị em Tâm có chở một ông cai phu ra phao, ông này 
                  nói: nếu Tâm muốn làm việc ông ta có thể giúp đỡ nó, xin cho 
                  Tâm vào làm một hãng bốc rỡ, làm điểm hóa viên. Tâm bằng lòng 
                  ngay, vì nó nghĩ rằng nếu muốn làm ăn trong Thương Cảng, nhất 
                  định phải làm việc thực thụ trên tầu mới có cơ hội. Nếu khi có 
                  hàng rồi, con Tám Hý có thể giúp nó chuyển đi dễ dàng, như thế 
                  thật tiện lợi, lại không nguy hiểm như lần ăn hàng Tâm làm với 
                  Nga. Tâm đem việc làm điểm hóa viên bàn với Song, Song mừng 
                  lắm, vì làm như vậy vừa có tiền, vừa hoạt động Unh báo một 
                  cách hữu hiệu hơn. Điều này eũng làm Tâm phấn khởi thêm vì 
                  được Song đồng ý và hỗ trợ, nhất đinh Tâm sẽ làm được tất cả 
                  những gì mà nó muốn một cách không khó khăn mấy. Tôi nay anh 
                  Song lại cho Tâm mượn xe Honda chở Tám Hý đi coi hát, thật là 
                  thú vi. Chị Nga vừa chở anh Song về nhà, Tám Hý cột ghe sát 
                  bên trong gầm cầu công viên cột cờ Thủ Ngữ'. Nó gửi con nhỏ 
                  Hai Trố bán hột vịt lộn coi chừng giùm. Leo lên xe ngồi đằng 
                  sau Tâm, Tám Hý nói:
 Đi từ từ nghe anh, đụng một cái là hui nhị tì đó.
 Tâm cười hì hì:
 - Ý em đừng có trù ẻo chớ. Xe của anh Song nhưng anh lấy đi 
                  hoài, đừng có lo.
 - Em nói vậy thôi, chớ leo lên xe là em giao cả mạng em cho 
                  anh rồi còn gì.
 Em có chắe không?
 - Chắe như bắp mà.
 Em nói vậy thì anh yên trí rồi.
 - Ê ê.. yên trí cái gì đó?
 - Thì em mới nói giao cả mạng em cho anh mà.
 - Tại sao em giao cả mạng em cho anh mà anh lại yên trí là 
                  nghĩa gì?
 - Thì... thì... em tin anh, mà tin tưởng ở anh tới tánh mạng, 
                  cuộe sống em còn giao há gì tình yêu phải không? Tám Hý đập vô 
                  lưng Tâm thùm thụp, la um sùm:
 - Còn lâu à nhe, đừng có nghèo mà ham. Tánh mạng là tánh mạng, 
                  tình yêu là tình yêu. Anh mà lộn xộn thì coi chừng đó.
 - Anh không có đâu mà.
 - Anh không có cái gì?
 - Anh đâu có lộn xộn gì đâu?
 - Coi anh vậy chớ cũng nhát glm héng?
 Tâm chộp ngay câu nói của Tám Hý:
 - Đó thấy không, em cũng biết anh nhát gan mà, Tám Hý cười 
                  khúc khíeh:
 - Thôi cám ơn anh đi, mới quen người ta cố mấy bữa mà đòi chở 
                  đi coi hát rồi còn nói nhát gan.
 Tâm tán tỉnh:
 - Thú thiệt với em, lúe mời em, anh run muốn chết. Từ hồi nhỏ 
                  tới giờ, có biết cái vụ đi ehơi với gái đâu.
 Tám Hý khoái trí, làm bộ ngây thơ:
 - Thiệt không đó, mấy ông bây giờ có tin được không đó?
 - Thiệt em không tin đẩ anh thề xe cán.
 Tám Hý la lên:
 - Ê ê đừng có thề ẩu nghe, anh đang chở người ta đó, xe cán 
                  cho chết cả hai hả?
 Tâm cười hì hì:
 - Thì anh muốn em tin mà.
 
 Tám Hý lại cười khúc khích, không nói gì nữa, trong bụng thật 
                  vui. Mới quên Tâm có hơn hai tuần lễ, tự nhiên nó thấy có thật 
                  nhiều cảm tình với anh chàng này. Từ trước tới giờ, nó chĩ 
                  quen những anh chàng lính Hải Quân nham nhở hoặc những anh 
                  chàng đui què, gẫy gọng, còn những người trẻ tuổi như Tâm 
                  không phải đi lính, quả thực nó ehưa biết một ai. Tám nghĩ 
                  chắc chắn nó rất khó lấy chồng vì nó eó thành kiến với những 
                  người mặc quân phục. Lý do bạn bè nó lấy chồng lính, đứa thì 
                  lủi thủi ở nhà, đứa thì thành góa phụ sớm. Nhưng khổ nỗi, kiếm 
                  người ehồng không phải đi lính trong thời buổi chiến tranh này 
                  đâu phải dễ. Bởi vảy, khi gặp Tâm, Tám mừng như mở eờ trong 
                  bụng. Tám cố ý tìm hiểu tính Unh, gia thế Tâm. Nó ví Tâm như 
                  ông hoàng trong mộng. Nhất là mới đây Tâm lại vào làm việc cho 
                  một hãng bốc rỡ hàng, quả thựe có ngllời chồng như vậy còn mơ 
                  ước gì nữa. Hôm nay được Tâm rủ đi coi hát, lúc đầu Tám cũng 
                  làm bộ đưa đẩy chút xíu cho ra vẻ hiền lành, rồi bằng lòng 
                  ngay. Nó sợ Tâm đổi ý thì lỡ đi một cơ hội gần gữi. Thực tình, 
                  cho tới bây giờ, đang ngồi đằng sau Tâm, Tám cũng chưa biết đi 
                  coi hát ở đâu, và coi tuồng gì nữa. Đi qua bùng binh Sàigòn, 
                  xe chạy như mắc cửi, Tâm chạy chậm lại, len lỏi trong rừng xe, 
                  quẹo phải ra đường Trần Hưng Đạo. Rạp hát Đại Nam nằm gần đầu 
                  đường. Hình như rạp mới đổi phim nên đông nghẹt. Tâm phải ehen 
                  lấn hụt hơi mới mua được hai vé. Mọi người đứng chờ tràn cả ra 
                  ngoài đường. Phải chờ cho xuất trước hết mới có chỗ ngồi. Tâm 
                  ra ngoài mưa hai cây cà rem bọc súc-cô-la. Loại kem này là món 
                  Tâm thích nhất, mùi súc-cô-la thơnl và ngọt lịm, lại lạnh ngắt, 
                  ăn không chê được. Tám Hý cắn một miếng, khen:
 - Cái kem này ngon quá héng, sao em không thấy người ta bán ở 
                  bờ sông?
 Tâm cười, ra vẻ thành thạo:
 - Mấy loại kem này người ta chỉ bán trong tiệm hoặc ở rạp hát, 
                  chớ không có đi bán rong đâu.
 - Coi bộ anh rành quá héng?
 Hồi đó chị Nga thường dắt anh đi eoi hát, lần nào chỉ cung mưa 
                  eà rem này cho anh ăn.
 - Chị Nga thương anh dữ héng?
 - Anh thấy chỉ cũng thương em lắm đó.
 
 Tám Hý cười sung sướng. Nó nhìn Tâm thực nhanh, Tâm đã bắt gặp 
                  ánh mắt của Tám Hý và biết cảm tình Tám đã trao cho mình, bây 
                  giờ chĩ cần mình mở lời là
 hai đứa sẽ nắm tay nhau đi vào tình yêu ngay. Đèn trong rạp 
                  hát đã bật sáng, người coi bắt đầu đổ ra như nước chảy. Đợi 
                  cho người ra thưa thớt một chút, hai đứa mới đưa nhau vào cửa. 
                  Vô trong, không khí ở đó lành lạnh, Tâm chỉ tay vào hàng ghế 
                  sát vách tường
 - Kìa, ở đó có hai ghế trống.
 - Mình vô đi, không có bà con giành đa.
 - May quá, chỗ này tết đó, em vô trước đi, để anh ngồi ngoài 
                  cho.
 Tám Hý ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm:
 - ái cha, mỏi chân quá rồi. Đứng từ nãy tới giờ đó.
 - Anh cũng thấy mỏi nữa.
 - Mà tuồng gì vậy anh?
 - Anh cũng không biết, để coi tờ chương trình coi.
 Tâm vừa moi được tờ chương trình ra, đèn vụt tắt, nó cười hì 
                  hì:
 - Thôi, vô phim rềi, coi chương trình làm chi nữa.
 Tám Hý cười khúc khích, nó nghĩ anh chàng này thực dễ thương, 
                  rủ đào đi coi hát mà cũng không biết tuồng gì, chẳng bù với 
                  mấy anh chàng Hải Quân tán tỉnh nó ở bờ sông Sàigòn, cái miệng 
                  cứ leo lẻo, kể hết tuồng này qưa tuồng khác, cả tên tài tử 
                  ciné cũng nhớ, phim nào mới, phim nào cũ eũng hay. Nhưng nó 
                  lại ky lính, nhất là lính Hải Quân. Nó có cảm tưởng eái đám đó 
                  tán gái phải có bàng cấp. Nó biết có mấy ông hút thuốc rê ở 
                  miền Trung vô, ngơ ngơ, ngáo ngáo, vậy mà đụng vô mấy ông đó 
                  là cái miệng ngọt như đường. Nhưng chừng dính vô mấy chàng đó 
                  rồi mới biết chẳng có chàng nào một đào một kép hết. Họ eó cái 
                  bệnh sưu tập đàn bà! Đèn bắt đầu tắt hết, chiếc màn nhung đỏ 
                  từ từ kéo qưa hai bên, Tám Hý nói nhỏ:
 - Rạp này lớn quá héng anh?
 - ừa, anh thích rạp này nhất.
 - Bộ anh coi hát ở đây thường lắm hả?
 Tâm thực thà:
 - Không có, anh tới đây kỳ này là lần thứ ba thôi.
 Lần trước cách đây hơn hai năm.
 - Tại sao lâu quá vậy? Anh thích rạp này mà?
 - Anh mới lo được giấy miễn dich nên bây giờ mới dám ló đầu ra.
 - Làm sao anh lo được cái đó hay quá vậy?
 - Anh cũng đâu có biết, anh Song lo cho anh đó.
 - Anh Song là ai vậy?
 - à chồng chị Nga.
 - ủa, chi Nga có chồng rồi hả?
 - Mới lấy thôi.
 - Anh Song cho anh mượn xe phải không?
 - ừa, sao em biết?
 - Thì lúc nãy em thấy ảnh trao xe cho anh, em chỉ không biết 
                  ảnh là chồng chị Nga thôi.
 - Anh Song tốt lắm, nhưng coi chừng ổng không hiền đâu
 - ảnh có đập anh bao giờ chưa?
 - Tụi anh đập nhau hàng ngày...
 Tám Hý cười khúc khích:
 - Dóc tổ, anh mà dám...
 Tâm cười:
 Vậy mới hay chớ.
 - Em hổng tin.
 - Anh nói cái này em tin liền.
 - Nói đi.
 - Anh quen anh Song trướe, rồi ehi Nga mới biết ảnh.
 - Vậy có gì làm em tin anh dám đánh nhau với anh rể của anh?
 - Có ehớ, em eó biết anh quen với anh Song trong trường hợp 
                  nào không?
 - Không.
 - Ảnh là võ sư của võ đường chú Tư. Cách đây mấy năm, anh vô 
                  đó học.
 Tám Hý vỡ lẽ, cười khúc khích:
 - Vậy anh Song là thầy anh?
 - Đúng rồi.
 - Vậy mà anh dám đánh lộn với thầy anh? Sạo tồ.
 Anh Song dậy anh đánh võ thì có.
 - Thì vậy đó.
 - Như vậy mà anh dám nói đập lộn.
 - Thì lúc đó anh đánh ảnh tự do mà, dập lộn cũng vậy thôi
 - Vậy ảnh có đánh anh thiệt tình không?
 Tâm lắc đầu, le lưỡi:
 - ảnh mà đập thiệt tình thì bỏ mẹ. .
 - Vậy mà gọi là dánh lộn?
 
 Vừa nói Tám Hý vừa đấm vào vai Tâm. Tâm vừa né vừa nắm luôn 
                  lấy tay Tám, không buông ra nữa. Không biết Tám Hý ngả hết 
                  mình dựa vào vai Tâm hồi nào,
 trong khi tay nó vẫn nằm im trơng tay Tâm.
 
 Phim chiếu trên màn ảnh đang tới đoạn hỗn loạn của một cuộc 
                  chiến nẩy lửa giữa mọi da đỏ và đoàn xe ngựa. Tên bay, đạn réo, 
                  lửa bốc ngút trời, tiếng ngựa hí, người kêu làm Tám Hý càng 
                  nép sát vào Tâm hơn. Mỗi lần một mũi tên của mọi da đỏ cắm 
                  phập vào một người trong đoàn xe ngựa là nó lại muốn run lên. 
                  Cô đào chánh cố nạp đạp thực mau cho kép của cô ta đang núp 
                  dưới gầm một ehiếe xe. Một mũi tên lửa cắm vào xe, lửa phựt 
                  lên rồi lan ra. Không hiểu tại sao Tám Hý níu cứng lấy Tâm, 
                  dường như nó cảm thấy lửa đang cháy sát bên mình và Tâm là 
                  người đang dìu nó ra khỏi đám cháy đó. Đến lúc Tâm cúi xuống 
                  tìm đôi môi của Tám, nó mới sực tỉnh và thấy mình đang nằm gọn 
                  trong vòng tay Tâm từ bao giờ. Nó không dám nhúc nhích và tự 
                  nhiên trống ngực đánh thình thlch. Nụ hôn đầu tiên trong đời 
                  làm Tám Hý sờ sợ và thích thú. Tám vẫn nàm im, nụ hôn của Tâm 
                  dường như dài vô tận. Bàn tay Tâm lần mò lên ngực áo làm Tám 
                  Hý hoảng hồn chụp tay Tâm lại. Đến lúc Tâm ngửng đầu lên, Tám 
                  Hý vội úp mặt vào vai nó, không dám qưay mặt ra coi phim nữa. 
                  Nước mắt Tám Hý trào ra, hình như ướt cả vsi áo Tâm, nó nghe 
                  Tâm thì thầm:
 - Em khóc hả?
 
 Tám Hý không trả lời, nó chỉ khẽ lắe đầu và ép sát vào Tâm. Tự 
                  nhiên nó có cái cảm giác làm nũng mẹ của thủa thiếu thời, êm 
                  đẹp và thơ mộng. Tám Hý cảm thấy một sự che chở và ấp ủ vô 
                  biên từ ngllời yêu. Tình yêu đến với Tám dễ dàng như vậy sao? 
                  Hai bàn tay Tám nắm chặt hai bàn tay Tâm không cho nhúc nhích. 
                  Tiếng nhạc phim bây giờ êm ái và diư dàng, hình như có tiếng 
                  nước chảy róc rách của một con suối và tiếng chim hót. Tám 
                  nhắm mắt lại lim đi trên vai Tâm thật lâu. Rồi Tâm lại hôn nó, 
                  những chiếc hôn nồng cháy nối tiếp nhau làm lòng Tám rạo rực, 
                  hay tay nó đã vươn lên ôm lấy cổ Tâm, mặc cho bàn tay nghich 
                  ngợm của người yêu luồn qua áo....
 Tám Hý đoán cũng sắp vãn hát, nó bảo Tâm:
 - Anh Tâm ơi, tụi mình về trướe đi, để đèn bật lên kỳ lắm đó.
 Tâm chịu nguy:
 - ừa, tụi mình về, còn đi ăn nữa, anh cũng đói bụng rồi.
 Vừa nói Tâm vừa đứng dậy, dắt Tám ra eửa. Tám Hý lấy tay dụi 
                  mắt vì ánh đèn sáng choang bên ngoài:
 - Trời tối thiệt rồi.
 - Em đứng đây, anh ra lấy xe.
 - Dạ.
 (Hết Phần 11… Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  12) |