| Người thượng sĩ già hớt hải đi 
                  vào phòng Phản Tình Báo.- Thượng Sĩ Song, Đại Tá kêu anh vào trình diện.
 - Thượng Sĩ Bố ơi, trời mưa hay nắng?
 - Tôi đâu có biết, tụi Phản Tình Báo các anh nhiều chuyện lắm. 
                  Ai mà hiểu cho nổi.
 - Thôi mà bố, chúng mình dù sao cũng đồng nghiệp, con chạy 
                  ngoài, bố ngồi văn phòng sướng bỏ mẹ, quạt máy, bàn tủ đàng 
                  hoàng, còn mấy tháng nữa bố lại giải
 ngữ về nhà vui thú điền viên, sống cuộc đời thần tiên.
 - Nghe anh nói mà tôi ham, cái thân thượng sĩ già, mấy chục 
                  năm lính, đến lúc gối mỏi lưng còng, nhìn lại tay trắng vẫn 
                  hoàn trắng tay, không biết mai này lấy gì
 sống.
 - Ấy, Thượng Sĩ bố, đừng nói vậy chứ. Bố gả con gái cho con đi, 
                  con tình nguyện làm Thượng Sĩ con nè, con nuôi bố.
 
 Ông Thượng Sĩ già lắc đầu cười hềnh hệch. Trong sở rất nhiều 
                  Thượng Sĩ, duy chĩ có anh chàng Song này mang cấp bực Thượng 
                  Sĩ trẻ nhất trong ngành An Ninh. Cứ mỗi lần gập y là bố bố, 
                  con con, chịu không nổi. Chĩ có điều lạ là thượng cấp rất quí 
                  "cậu Thượng Sĩ" này, mặc dù hắn ta tà tà tối ngày.
 - Thôi, thôi... Xin kính mời Thượng Sĩ con vô trình diện Đại 
                  Tá đi, ở đó mà nói bậy bạ hoài, lúc đó thì không biết mưa hay 
                  nắng đâu.
 
 Song ôm chồng hồ sơ, vừa đi vừa ngoái cổ lại nói lớn:
 - Nếu Thượng Sĩ bố gả con gái cho con thì mưa hay nắng cũng 
                  mặc kệ.
 Đám nhân viên phá lên cười, trong khi ông Thượng Sĩ già lắc 
                  đầu chịu thua thằng nhỏ lì lợm.
 Song gõ cửa phòng Đại Tá rồi xô cửa bước vào. Chàng đứng 
                  nghiêm chào.
 - Thôi, thôi... khỏi. Toa ngồi xuống đi, nói ngay cho moa nghe 
                  mục tiêu Môi Hồng mà toa vừa viết phiếu trình.
 
 Song bỏ chồng hồ sơ lên bàn, ngồi xuống ghế. Chàng ngạc nhiên 
                  khi thấy toàn bộ bộ tham mưu ngềi nghiêm chỉnh dọc theo chiếc 
                  bàn hành quân. Không có một sĩ
                  quan cấp úy nào, trừ ông trưởng phòng ủa chàng và cấp hạ sĩ 
                  quan chĩ có Song. Đây không phải là lần duy nhất Song dự những 
                  cuộc họp như thế này, tuy nhiên,
 đầy đủ bộ tham mưu như vậy, quả thật là hiếm có. Song giở tập 
                  hồ sơ ra, nói:
 - Kính thưa Đại Tá, kính thưa quý vi Trưởng Phòng. Tôi xin 
                  phép được đặt tên cho mục tiêu này là Môi Hồng. Hôm qua chúng 
                  tôi vừa phát hiện một người Trung Hoa chuyển một số hiện kim 
                  Việt Nam về thương thuyền của ông ta. Theo mật báo viên T.28, 
                  cảm tình viên của anh ta làm nghề ehèo đò cho biết, đương sự 
                  đã chở người Trung Hoa này nhiều lần và lần nào cũng thấy y 
                  mang rất nhiều tiền trong mình. Chúng tôi đã bố trí và chụp 
                  được hình của người Trung Hoa này. Sáng nay, đi sưu tra, được 
                  biết y là một sĩ quan cơ khí của chiếc thương thuyền này. Và 
                  chiếc tàu này cứ 3 tháng lại ghé Sàigòn một lần rồi ra Đà Nẵng, 
                  tiếp theo là Hồng Kông. Tất cả thủy thủ đoàn dều là người 
                  Trung Hoa, mang nhiều quốc tịch khác nhau. Chiếc thương thuyền 
                  này đã thường .xuyên ghé Sàigòn từ hơn 3 năm nay và lần nào 
                  ghé bến cũng có mặt viên sĩ quan cơ khí này. Mỗi lần ghé 
                  Sàigòn, thương thuyền thường lưu lại từ một tới hai tuần để 
                  bốc rỡ hàng. Theo T28, ngày nào người này cũng lên bờ và dùng 
                  ghe của cảm tình viên của T28 đi từ thương thuy~n vô bến đò 
                  cột cờ Thủ Ngữ và lần trở về cũng vậy. Chúng tôi nghi ngờ đây 
                  là tổ chức kinh tài của Trung Cộng, hoạt động ngay tại Sàigòn 
                  và lấy tiền Việt Nam Cộng Hòa để viện trợ cho Cộng quân xâm 
                  nhập vào Nam. Theo như nguồn tin của cơ quan Unh báo Đồng Minh 
                  tử hơn 3 năm nay ở Hồng Kông, yêu cầu chúng ta tiếp tay phá vỡ 
                  tổ chức này. Song vừa dứt lời, tất cả Bĩ quan đều xôn xao. Đại 
                  Tá Chánh Sở nói lớn:
 - Tôi đã cầm tờ phúc trình của Thượng Sĩ Song lên trình ông 
                  Tướng. Và đúng như lời Thưựng Sĩ Song nhận định, đây là một 
                  mục tiêu của An Ninh từ lâu, nhưng chưa có ai kiếm được manh 
                  mối nào. ông Tướng vừa chỉ thị cho cơ quan ta phải dốc toàn 
                  lực phá vỡ tổ chức này càng sớm càng tốt và bằng mọi giá. Vậy 
                  trước khi bàn về kế hoạch hành quân, tôi cho phép tất cả các 
                  anh có quyền hỏi bất cứ điều gì thắc mắc để Thượng Sĩ Song có 
                  thể trả lời trực tiếp, như vậy chúng ta mới dễ bố trí kế hoạch.
 
 Tự nhiên Song đổ mồ hôi trán, chưa bao giờ có vụ "thẩm vấn" 
                  nhân viên phản tình báo như hôm nay. Ông Đại úy xếp của Song 
                  đưa mắt nhìn chàng ái ngại. Song
                  cố gắng mĩm cười để ông ta yên lòng. Chàng chưa cười được bao 
                  lâu, ông Đại Tá phụ tá lên tiếng ngay:
 - Tôi hơi ngạc nhiên vì Thượng Sĩ Song báo cáo người Bĩ quan 
                  cơ khí kia đã di chuyển hơn 3 năm nay trên cùng một con đường 
                  từ Thương Cảng ra ngoài mà không có ai khám xét. Theo tôi biết, 
                  mọi người ra vô Thương Cảng đều bị Quan Thuế khám xét, đó là 
                  chưa nói tới cảnh sát Thương Cảng. Vậy điều này thế nào,
 Thượng Sĩ Song giải thích cho tôi biết.
 
 Tất cả mấy chục con mắt dồn về chàng, Song thấy da thịt ngứa 
                  ngáy lạ kỳ. Chàng nói thực chậm:
 - Kính thưa Đại Tá. Theo đúng nguyên tắc, quả như lời Đại Tá 
                  nói, tất cả mọi thủy thủ muốn rời tàu phải có thông hành và đi 
                  ra cổng kho 5. ở đó có Quan Thuế và Cảnh Sát Thương Cảng khám 
                  xét. Tuy nhiên, ở cột cờ Thủ Ngữ, ngay sát công viên cột eờ và 
                  nhà hàng nổi Mỹ Cảnh có một bến đò nhỏ. ở đây eó khoảng 30 
                  chiếc ghe, máy có, chèo có, đưa đón khách từ Sàigòn qua Thủ 
                  Thiêm. Chính những chiếc ghe này đưa rước luôn những thủy thủ 
                  nào muốn đi tử thương thuy~n vào Sàigòn hay trở ra mà không 
                  qua bất cứ một sự kiểm soát nào.
 Bến đò này hoạt động từ bao giờ?
 - Thưa Đại Tá, tôi không biết đích xáe thời gian, tuy nhiên, 
                  có thể nói đã có từ khi thành lập thương cảng.
 - Thượng Sĩ muốn nói là ngay từ thời Pháp thuộc, mấy chục năm 
                  nay rồi?
 Có nhiều tiếng rù rì và cười nho nhỏ. Song cố trấn tĩnh:
 - Thưa Đại Tá, có thể nói như vậy. Tôi chỉ mới được biệt phái 
                  ehính thức hơn tháng nay, hoạt động an ninh cho vùng này. Vi 
                  từ trước tới nay, địa bàn hoạt động của Sở ta không có ở đó. 
                  Tuy nhiên, tôi biết chắc rằng, có nhiều bến đò như vậy dọc 
                  theo vùng Thương Cảng đang hoạt dộng và đã hoạt động từ nhiều 
                  năm nay.
 Quay qua Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ, Đại Tá Phụ Tá hỏi:
 - Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ nghĩ thế nào?
 - Dạ, thưa Đại Tá, Thượng Sĩ Song nói đúng. Tiếc rằng địa phận 
                  đó không thuộc khu vực bảo vệ của mình.
 Đại Tá Phụ Tá có vẻ bực mình:
 - Tôi nghĩ rằng chưa hẳn là thế. Có thể đó là một điều thiếu 
                  sót Bởi vì các ehiến hạm của ta nằm sát ngay Thương Cảng. Hơn 
                  nữa, chính ta ra vô cũng phải qua
 Thương Cảng, không thể nào có sự cẩu thả như vậy được.
 - Thưa Đại Tá, đúng như vậy. Tôi đã nghĩ tới điều đó từ lâu 
                  nhưng chúng ta không được thượng cấp chấp thuận cho nhúng tay 
                  vào khu Thương Cảng. Ai cũng biết
                  đó là vú sữa của quốe gia, có rất nhiều phiền phức ở những nơi 
                  tiền bạc. Bởi vậy, phòng Bảo Vệ chĩ được phép lo những vấn đề 
                  thuần túy quân sự thôi.
 Đại Tá Chánh Sở lên tiếng:
 - Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ nói đúng, chính tôi đã trình 
                  thượng cấp nhiều lần về vấn đề này, nhưng đều không được chấp 
                  thuận. Tuy nhiên, hơn một tháng
                  nay, có vụ đặc công về tấn công nhân viên Cảnh Sát Thương Cảng, 
                  ehúng ta mới được văn thư yêu cầu yểm trợ. Tôi nhấn mạnh là 
                  yểm trợ chứ không phải trách
                  nhiệm khu vực. Do đó, Thượng Sĩ Song mới có mặt ở Thương Cảng 
                  và có hai tiểu đỉnh của ta tuần tiễu khu vực đó được gần một 
                  tháng nay. Mục tiêu Môi Hồng là
                  cơ hội tết cho chúng ta nới rộng đia bàn hoạt động, xin tăng 
                  cường nhân viên và hy vọng Sở chúng ta sẽ được nâng lên một 
                  mứe cao hơn cho đúng với cấp số của nó.
 
 Song nhìn thấy sự hân hoan trên mặt eủa toàn thể sĩ quan trong 
                  phòng. Chàng đọc được mọi người đang nghĩ gì trong đầu. Song 
                  thầm nghĩ:
 - Mẹ kiếp, mình làm cho chúng nó lên lon. Vì nếu tăng cường 
                  quân số, nới rộng đia bàn hoạt động, ông xếp lớn sẽ làm Tướng 
                  là cái chắe rồi, còn mấy xếp trưởng
                  phòng thì Đại Tá có là bao xa. Cái lon Thượng Sĩ của Song 
                  chừng lO năm nữa được tụi nhỏ con gọi là Thượng Sĩ bố như 
                  chàng vẫn gọi ông Thượng Sĩ già ban Văn Thư chứ có nhúc nhích 
                  gì được đâu.
 
 Ngừng một lát, Đại Tá Chánh Sở nói:
 - Thôi như vậy đủ rồi, bây giờ Đại úy Trưởng Phòng Phản Tmh 
                  Báo trình kế hoạch hành quân.
 Ông xếp của Song phấn khởi nói ngay:
 - Thưa Đại Tá, kể từ sáng nay, nhân viên phản tình báo đã bám 
                  sát mụe tiêu để giám thị. Chiếc thương thuyền này còn ở đây 5 
                  ngày nữa nên tất cả những người nào tiếp xúc với tên này dều 
                  được ghi nhận. Những cơ sở thương mại nào chúng ta phát hiện 
                  sẽ có nhân viên túe trực giám thị 24/24. Những người trong nhà 
                  của mụe tiêu di chuyển sẽ được bám sát ngay. Mục đích là.khám 
                  phá càng nhiều cơ sở địch càng tốt. Đến khi thương thuyền tách 
                  bến ra Đà Nắng, chúng ta sẽ theo rạ đó. Mục tiêu giám thị 
                  không thay đổi, có nghĩa là ghi nhận..tất cả mọi người y tiếp 
                  xúc và các cơ sở thương mại của y phải được canh chừng, các 
                  người tại những
                  nơi liên ean đều được bám sát khi di chuyển. Tất cả các eơ sở 
                  sưa tập được, phải sưu tra ngay hồ sơ lý lịch mọi người trong 
                  nhà đó. Khi chiếc thương thuyền đó sắp sửa tách bến, ehúng ta 
                  hợp tác với Quan Thuế xét tầu, lập biên bản bắt giữ tất cả và 
                  giải về Sàigòn ngay với số tang vật tịch thu. Đồng thời tất eả 
                  các cơ sở chúng ta sưu tập được sẽ cùng lúc lục soát tức thì 
                  và bắt giữ hết. Tới giai đoạn thụ lý nếu cần, nhân viên phản 
                  Unh báo sẽ biệt phái cho phòng Khai Thác. Vì tầm quan trọng 
                  của mục tiêu Môi Hồng quá qui mô, số nhân viên phản tình báo 
                  không đủ để giám thi mục tiêu, vậy xin Đại Tá cho phòng xử 
                  dụng toàn bộ nhân viên của Sở.
 
 Nhiều tiếng xôn xao nổi lên, ý chừng như phản đối. Trung Tá 
                  Trưởng Phòng Văn Thư lên tiếng trước:
 - Nếu tất cả nhân vlên sở bị Phản Tình Báo trưng dụng, công 
                  việc sẽ ối đọng. Chúng ta có thể tìm cách khác giải quyết 
                  không?
 Đại Tá Chánh Sở nói:
 - Tôi đồng ý phải dùng một số lượng nhân viên như Đại úy 
                  Trưởng Phòng Phản Tình Báo đề nghị, nhưng ai có phương cách gì 
                  khác không?
 Đại Tá Phụ Tá hỏi:
 - Chiếc thương thuyền sẽ đậu ở Đà Nắng mấy ngày?
 - Dạ thưa 7 ngày.
 - Như thế là 12 ngày ở bến và 2 ngày đường. Tôi cho tối đa là 
                  15 ngày. Chúng ta sẽ phải trưng dụng toàn thể nhân viên trong 
                  15 ngày. Mọi công việc của Sở sẽ ứ đọng tới tê liệt chưa kể 
                  nhân viên sẽ phải cắm trại 100% và làm việc 24/24. Trung Tá 
                  Trưởng Phòng Kế Hoạch nghĩ thế nào?
 - Kính thưa Đại Tá, chúng ta có thể phôl hợp với các cơ quan 
                  bạn được không?
 Đại Tá Chánh Sở gạt ngang:
 - Không được, hồi sáng ông Tướng đã có đề nghị này rồi. Nếu 
                  tôi chl gật đầu một cái thì chúng ta không cần buổi họp này. 
                  Cáe anh phải biết, đây là một dịp may
 hiếm có để chúng ta chứng tỏ tài năng và tinh thần phục vụ. 
                  Nói tóm lại, chúng ta phải tự lực, tự cường và tôi muốn bên Kế 
                  Hoạch cho xin một ý kiến về sự điều
 hành Sở trong 15 ngày với số nhân viên hạn chế nhất cho các 
                  công việc thượng khẩn thôi.
 - Thưa Đại Tá, vậy xin Đại Tá eho các Trưởng Phòng phát biểu ý 
                  kiến.
 - Đồng ý.
 - Bắt đầu từ Văn Khố. Thiếu Tá Trưởng Phòng?
 - Thưa Đại Tá, tôi xin tự cấm trại 24/24, ăn ở ngay tại văn 
                  phòng và tự tay sưu tra tất cả công việc cần thiết. Còn toàn 
                  thể nhân viên xin biệt phái cho Phản Tình Báo.
 
 Song khoái quá quên cả mình đang ngồi trong phòng họp của 
                  thượng cấp, chàng vỗ tay liền khi ông Thiếu Tá Trưởng Phòng 
                  Văn Khố trẻ tuổi chịu chơi vừa dứt lời. Đại Tá Chánh Sở và Đại 
                  úy xếp eủa chàng vỗ tay theo ngay làm toàn thể sĩ quan có mặt 
                  cũng phải vỗ theo, không khí trở nên vui nhộn lạ kỳ. Thiếu Tá 
                  Trưởng Phòng Văn Khố khoái quá nhìn Song nháy một cái.
 Đợi cho mọi người vỗ tay xong, Đại Tá Phụ Tá nói:
 - Tôi có lời khen Thiếu Tá, trẻ tuổi, độc thân có tinh thần 
                  cao. Nhưng mà ông đi đầu như vậy là chết mấy thằng già, vợ con 
                  nheo nhóc này rồi.
 Mọi người trong phòng họp đều cười rộ lên, không khí càng rộn 
                  ràng hơn.
 - Thôi.... thôi, được rồi, Đại Tá Chánh Sở đã chỉ thị trước 
                  cho tôi điều hành sở rồi, vậy theo tôi thấy. Văn phòng thường 
                  trực của Đại Tá Chánh Sở không cần nhân viên nữa, văn phòng 
                  tôi chỉ cần một thư ký. Phòng Văn Thư ngoài Trưởng Phòng, cho 
                  để lại ông Thượng Sĩ già và một bí thư đánh máy eông văn. 
                  Phòng Thanh Tra
                  biệt phái 100%, đình chỉ mọi công tác thanh tra. Phòng Phòng 
                  Gian Bảo Mật để lại ông Trưởng Phòng thôi, còn biệt phái hết. 
                  Phòng Khai Thác biệt phái 100%, phòng Kế Hoạch biệt phái 100%. 
                  Đại đội canh phòng và phòng Bảo Vệ biệt phái luôn, ban Quân Xa 
                  biệt phái hết. Như vậy chúng tôi chĩ còn 4 sĩ quan và 3 hạ sĩ 
                  quan điều hành công việc sở.
 
 Cả phòng họp cười rộ lên, chưa bao giờ trong lịch sử An Ninh 
                  lại chỉ có một số sĩ quan và nhân viên như vậy. Đại Tá Chánh 
                  Sở vừa cười vừa lắc đầu, ông rất cao hứng và bàng lòng với 
                  người phụ tá này:
 - Như vậy là các anh tính đóng cửa tiệm phải không?
 Mọi người lại được một dịp cười rần rần. Bỗng Đại Tá Phụ Tá 
                  vừa cười vừa trỏ vào mặt Song làm chàng giựt mình:
 - Sau vụ này, chú Thượng Sĩ con này biết tay tôi.
 Mọi người lại cười rộ lên, Đại Tá Chánh Sở bỗng đứng dậy, tiến 
                  về phía Song chìa tay bắt tay chàng, nói lớn:
 - Tao về phe mày.
 Đến bây giờ thì không còn trật tự gì nữa, những trận cười liên 
                  tiếp vui như hội. Phòng họp trở thành cái chợ thật hỗn độn. 
                  Đại Tá Chánh Sở nói tiếp:
 - Chúng mình tạm nghĩ để ăn cơm tại đây, Trung Tá Trưởng Phòng 
                  Văn Thư lo cho tôi vụ này rồi phải không?
 - Dạ, mọi thứ đã sắn sàng rồi Đại Tá.
 Vừa nói ông vừa chạy ra ngoài, một lúc sau nhân viên của ông 
                  bê vào phòng họp một lô bánh mì và nước ngọt. Mỗi người dều có 
                  một ổ bánh mì và một chai nước ngọt.
 Ai nấy vừa ăn vừa bàn tán. Bỗng Đại Tá Chánh Sở vừa nhai bánh 
                  mì vừa cười nói:
 - Trung Tá Trưởng Phòng Kế Hoạch, anh nhìn giùm tôi vô cái 
                  phòng Phản Tình Báo coi cấp bực và tổ chức nó ra sao.
 Không hiểu sao mọi người đều cười rộ lên.
 - Thưa Đại Tá, tôi có trình với Đại Tá Phụ Tá rồi, xin để Đại 
                  Tá Phụ Tá trình lại với Đại Tá cho nó đúng hệ thống quân giai.
 Đại Tá Phụ Tá cao hứng cười ha hả:
 - Thưa Đại Tá, tụi này nó tiếu lâm không chiu được.
 Mọi người lại cười rộ lên.
 - Anh nói luôn cho tôi nghe coi.
 - Dạ, thưa Đại Tá, quân số của phòng Phản Tình Báo đông gần 
                  gấp đôi các phòng khác mà tên trưởng phòng lại mang cấp bậc 
                  thấp nhất so sánh với cấp bậc của các trưởng phòng ở đây. Đó 
                  là một điều tiếu lâm.
 
 Mọi người nhìn Đại úy Đức cười như nắc nẻ vì ai cũng biết ông 
                  Đại úy này xuất thân ở trường phản tình báo ngoại quốc về, 
                  nhưng thâm niên quân vụ chưa cho
                  phép ông leo lên cấp tá vì đi lính còn non quá. Hơn nữa, cấp 
                  bậc của ông toàn thăng tại mặt trận nên lên lẹ qúa.
 - Cấp số của phòng Phản Tình Báo là cấp bậc Đại Tá mà trưởng 
                  phòng mới có Đại úy. Còn cấp số của các phòng khác nhiều khi 
                  có Thiếu Tá mà ông trưửng phòng đã mang Trung Tá rồi. Còn một 
                  cấp bậc tiếu lâm nữa trong phòng Phản Tình Báo là có một ehú 
                  Thượllg Sĩ con. Trong quân đội chúng ta ehỉ có Thượng Sĩ già 
                  thôi, bây giờ chúng ta lại có một chú Thượng Sĩ con. Thật là 
                  bất thường.
 Mọi người lại cười rộ lên, có ông đang uống nước sặc cả lên 
                  mũi.
 - Chưa hết, điều này phải kiểm thảo lại. Tất cả các phòng khi 
                  làm việc đều đủ mặt 100%, từ ông trưởng phòng tới anh binh nhì. 
                  Duy eó tụi Phản Tình Báo ngoài
                  giờ báo cáo của chúng nó ra, tụi nó lặn hết. Trong phòng chĩ 
                  có cô thư ký nữ quân nhân ngồi viết thư tình thôi. Mọi người 
                  lại cười rầm rầm. Thực ra thì phản tình báo là nhân viên chạy 
                  ngoài nên không có ai ở sở trong giờ làm việc. ông Đại Tá Phụ 
                  Tá muốn làm cho mọi người cười nên lôi ra so sánh chơi.
 Đại Tá Chánh Sở cười khoái trá hỏi thêm:
 Còn ai có nhận xét gì nữa không?
 - Dạ có.
 - À Trung Tá Trưởng Phòng Thanh Tra nói đi.
 - Dạ, thưa Đại Tá. Tất cả sĩ quan và binh sĩ đều mặc quân phục 
                  chỉnh tề đến sở. Còn trong phòng Phản Tình Báo tụi nó như một 
                  đoàn biểu diễn thời trang. Nhiều khi đi qua tôi cứ tưởng là 
                  cái phòng trà.
 Mọi người lại cười, phòng Phản Tình Báo tự nhiên là mục tiêu 
                  cho mọi người đấu tố.
 - Này Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo, các anh mặc thường 
                  phục như vậy có thấy trở ngại gì không?
 Đại úy Đức biết Đại Tá Chánh Sở gợi ý cho mình tấn công lại 
                  các phòng khác, ông nói ngay:
 - Dạ thưa có.
 - Nói đi.
 - Có một lần tôi vào Bở, qua trạm gác, bi lính gác chặn lại 
                  hỏi giấy. Nhưng anh ta hỏi tôi thế này "Đi đâu? Ông cho tôi 
                  coi giái".
 Mọi người cười sặc sụa, Đại Tá Chánh Sở khoái trí nói:
 - À, phải rồi, cái thằng lính Trung Cộng đó nhảm nhí lắm. Có 
                  một lần bà xã tôi vô đây, y bảo "Bà ngồi đây để ngộ vô gọi 
                  thằng Đại Tá ra gặp bà".
 Mọi người lại cười rần rần. Đợi cho trận cười lắng xuống, ông 
                  nói tiếp:
 - Thôi, bây giờ chúng ta vô bàn họp lại. Vừa nói tới thàng 
                  lính gác Trung Cộng, tôi nghĩ bên Bảo Vệ phải xin Bộ Tư Lệnh 
                  một toán canh phòng, biệt phái cho sở một tháng vì chúng ta 
                  không thể để trống lãnh vực này được.
 
 Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ có thể đi liền bây giờ và lấy 
                  ngay lính gác ehiều nay. Khi có lính rồi, anh cho tụi canh 
                  phòng về nhà trong 2 tiếng để chuẩn bị thường phục và báo cho 
                  gia đình là có lệnh cấm trại 100% cho tới khi có lệnh mới.
 Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ bước ra ngay và Đại Tá Chánh Sở 
                  nói tiếp:
 - Trừ Phản Tình Báo ở lại, còn tất cả các trưởng phòng khác về 
                  cho nhân viên mình về nhà trong 2 tiếng rồi trình diện với 
                  thường phục để nhận công tác. Các
 trưởng phòng sau đó trở lại họp ngay với tôi.
 
 Cuộc họp phân công bắt đầu ngay với phòng Phản Tình Báo, đến 
                  khi mọi tnlởng phòng tề tựu đông đủ, kế hoạch hành quân tập 
                  thể được phân phôl ngay. Song
 mệt đừ vì chàng là cái đích trong cuộc họp, khi bước ra ngoài, 
                  chàng thấy trời đất quay cuồng. Về phòng Phản Tình Báo, cô thư 
                  ký đưa cho Song một lá thư:
 - Thượng Sĩ Song có thư của người đẹp từ Đà Nẵng này. Thượng 
                  Sĩ trẻ tuổi hào hoa có khác.
 - Thư của ai vậy?
 - Nàng kiều Song Nhi nào đó mà, bộ bồ hả?
 Song nói tỉnh bơ:
 - Không phải đâu, vợ nhỏ đó.
 Cô nữ quân nhân tru tréo:
 - Khiếp, chịu mấy ông đó, lăng nhăng hết chỗ nói.
 Song chưa kịp trả lời, cô ta hỏi tiếp:
 - Thượng Sĩ họp cái gì mà lâu dữ vậy?
 Song chọc liền:
 - À mấy ông bàn về lễ cưới của anh với em đó mà.
 Cô ta nhảy nhổm, tru tréo:
 - Này, này, đừng có nham nhở nhé!
 Song cười hì hì ngồi xuống. Bóe thư ra đọc, một bức thư hồng 
                  ướp dầu thơm. Mùi dầu thơm thực mạnh tỏa ra khắp phòng. Cô nữ 
                  quân nhân hít hít không khí, lườm
 Song:
 - Gớm, tình nhỉ!
 Song mỉm cười không nói, mắt chàng lướt trên những hàng chữ 
                  không mấy gì dều đặn.
 "Sơn Trà ngày... tháng... năm...
 Anh yêu quí,
 Lần trướe em vừa về tới nên viết vội vài hàng cho anh rõ đã 
                  đượe bình yên. Hôm nay mọi chuyện xong xuôi, em xin viết lá 
                  thư này để anh hiểu rõ mọi chuyện. Em
                  không ngờ số tiền anh cho em lớn như vậy. Em đã mua cho ba má 
                  một căn nhà gạch hai từng ngay mé biển, nhà rộng lắm, tất cả 
                  có 6 phòng ngủ, một phòng khách. Nhà bếp ở cạnh nhà kho cách 
                  một cái sân Bau, nhà kho có thể chứa được cả trăm bao gạo. 
                  Đằng trước nhà là sân lót bàng gạch đỏ. Chung quanh nhà có rào 
                  xây bằng gạch. Em phải nói căn nhà này là một ước mơ của cả 
                  giòng họ em từ mấy đời về trước, nay tơi đời em mới tậu được 
                  Em cũng đã mua một cái tàu đánh cá cho ba em, tàu có 3 hầm cá, 
                  máy thiệt mạnh và phải cần 8 người làm. Ba em đã ôm chiếc tàu 
                  khóc rưng rứe hết buổi sáng. Đó là em chưa kể tới những đồ đạc 
                  lặt vặt đều mới hết.
 
 Vậy mà em vẫn còn dư một số vốn nho nhỏ nữa. Anh yêu quí của 
                  em. Tất cả mọi người trong gia đình em đều mong được gặp anh. 
                  Ba má em định vô Sàigòn, nhưng em không cho. Còn anh chị em 
                  của em người nào cũng muốn nhìn thấy mặt anh. Mấy người đoán 
                  anh phải già lắm mới có nhiều tiền như vậy. Em nói anh mới có 
                  hai mươi mấy tuổi, không ai tin. Nhưng thế nào rồi cũng có 
                  ngày anh ra thăm em phải không? Anh có biết em đang mong chờ 
                  anh từng giờ từng phút không? Những lúc đi ngủ, nằm trên chiếc 
                  giường nệm rộng thênh thang, mơ thấy anh đang ôm em như ngày 
                  hôm đó, em thấy cuộc đời em sao mà đẹp quá. Anh có biết không, 
                  bây giờ ra đườllg, ai gặp em cũng cúi đầu chào một điều thưa 
                  cô, hai điều thưa bà, làm em thấy thèn thẹn. Chẳng bù với lúc 
                  ra đi, mọi người gọi em
                  bằng con này, con kia, thiệt không biết tủi nhục ra sao. Anh 
                  ơi, em yêu anh đời đời, kiếp kiếp. Ơn tái tạo này, em không 
                  làm sao trả nổi cho anh đâu, chỉ xin anh cho em được yêu anh 
                  mãi mãi thôi, eòn với anh, em không dám đòi hỏi gì, vì anh đã 
                  cho em quá nhiều rồi. Nhưng mà đừng để em mong đợi lâu nghe, 
                  người yêu
                  muôn thuở của lòng em. Hãy tới với em, eho em được quì xuống 
                  ôm lấy chân anh, để tỏ hết sự tôn thờ một người yêu vạn kiếp. 
                  Mong trời đất chứng giám lòng em.
 Em, Song Nhi.
 T.B.: Em viết địa chỉ nhà mới ở một miếng giấy nhỏ để anh cất 
                  giữ.
 
 Song đọc một hơi hết lá thư, vừa định gấp lại bỏ vào bao thư 
                  thì nhiều tiếng cười vang rần lên, chàng nhìn một lượt, đủ mặt 
                  nhân viên phản tình báo đang bao quanh chàng mà Song không 
                  biết. Mọi người im lặng đứng chung quanh theo dõi sự say mê 
                  của Song, chàng vô tình không hay biết. Cô nữ quân nhân tấn 
                  công ngay:
 - Anh yêu quí, mùi nước hoa em ướp vào bức thư màu hồng này có 
                  dễ thương không?
 Mọi người lại cười ầm lên. Song đang vui với tâm sự của Song 
                  Nhi nên chàng cũng cười theo. Chàng hướng về phía Nga nhái lại 
                  giọng cô:
 - Em ơi, mùi hương này như mùi da thịt trinh nữ của em thì anh 
                  không thương sao được?
 Thế là mục tiêu chuyển hướng, mọi người lại la hét ầm ĩ, trong 
                  khi cô nữ quân nhân nhảy lại phía Song. Chàng làm bộ ehạy 
                  quanh bàn, miệng la ơi ới:
 - Đại Tá ơi, Đại Tá ơi cứu em. Nữ nhi tác quái, gà mái đá gà 
                  cồ.
 Có lẽ tiếng cười vang qua eác phòng khác nên nhiều nhân viên 
                  vừa ở nhà vô, chưa tới giờ trình diện đổ xô tới phòng Phản 
                  Tình Báo. Bỗng có tiếng hô:
 - Vào hàng... phắc.
 Song vừa ngước lên nhìn, gặp ngay ông Đại Tá Phụ Tá đi với một 
                  Đại Tá Bộ Binh thật trẻ:
 - Cũng lại ông Thượng Sĩ con nữa à?
 Song lật đật nói:
 - Dạ thưa Đại Tá, không phải tôi đâu, cô Nga đó.
 - Dạ, thưa Đại Tá... không phải em đâu, Thượng Sĩ Song có cái 
                  thư tình đó.
 Mọi người chung quanh muốn cười nhưng không ai dám. Vì ai cũng 
                  biết ông Đại Tá già phụ tá này khó có tiếng, trong sở ai cũng 
                  ngán. Bỗng ông Đại Tá Bộ Binh
 hỏi:
 - Có phải anh chàng này là Thượng Sĩ Song Phản Tình Báo đó 
                  không?
 Đại Tá Phụ Tá gật đầu:
 - Nó đó chứ còn ai nữa!
 Ông Đại Tá Bộ Binh tiến tới trước mặt Song đưa tay ra bắt tay 
                  chàng:
 - Tôi là Lượng ở Cục Trung ương Tình Báo, hân hạnh đượe biết 
                  anh.
 Song đưa tay ra bắt, ehàng hiểu ngay ý nghĩa cái bắt tay:
 - Dạ, hân hạnh được trình diện Đại Tá.
 - Đừng có khách sáo, chúng mình còn gặp nhau dài dài mà.
 Bỗng ông ta mỉm cười trỏ Nga:
 - Cô này vừa nói anh có bức thư tình gì đó mà sao cô ấy rượt 
                  anh qưá vậy? Anh có thể đọc một đoạn cho nhau nghe chăng?
 Có nhiều tiếng cười khúc khích, Nga đỏ mặt liếc trộm ông Đại 
                  Tá trẻ. Song cầm bức thư nhìn Đại Tá Phụ Tá hỏi:
 Đại Tá cho phép tôi đọc mấy câu ra mắt Đại Tá Cục Trung ương 
                  Tình Báo được không?
 Đại Tá Phụ Tá nhìn Song cười cười, lắc đầu:
 - Anh đọc đi, tôi chiu thua anh thôi.
 Song đọc ngay, chàng lấy giọng thật cải lương:
 - Nhưng mà đừng để em mong đợi lâu nghe, người yêu muôn thuở 
                  của lòng em. Hãy tới với em cho em được qùy xuống ôm lấy chân 
                  anh, để tỏ hết Bự tôn thờ của một ngllời yêu vạn kiếp. Mong 
                  trời đất chứng giám lòng em. Bỗng ông Đại Tá Cục Trung ương 
                  Tình Báo đưa tay ôm ngực vờ chùn người xuống. óng cũng nhái 
                  lại giọngcải lương của Song, la lớn:
 - Trời ơi, chết tôi rồi.
 Không ai nhịn được cười nữa, tiếng cười vang lên rần rần. Ông 
                  Đại Tá Phụ Tá già cũng phì cười, không nhịn nổi trước cái màn 
                  cải lương tiếu lâm này. Không biết Đại Tá Chánh Sở tới lúc 
                  nào, khi ông lên tiếng, mọi người mới biết ông có mặt.
 - Ê song, eon nhỏ đó làm nghề gì mà nó viết thư mùi
 quá vậy mày?
 Song làm bộ lật đật nói:
 - Dạ thưa Đại Tá, nó bán hột vit lộn ở bến tàu.
 Mọi người lại được một dịp cười ngả nghiêng. Ông Đại Tá của 
                  Cục Trung ương Tình Báo cũng không nhịn nổi, cười gập người 
                  lại, quên cả chào kính vị Chỉ Huy Trưởng của cơ quan mình tới 
                  thăm. Tới lúe Đại Tá Chánh Sở ôm lấy vai ông, vừa cười vừa kéo 
                  đi, ông vẫn chưa nín cười được.
 - Dạ... kính chào Đại Tá, tôi chịu thua anh này rồi.
 - Tôi cũng sợ nó lắm, chứ không riêng gì Đại Tá đâu. Đại Tá có 
                  nhiều nhân viên xuất chúng, hèn gì không làm đượe những chuyện 
                  lớn.
 - Đại Tá nói thế, chứ tụi nó chỉ giỏi phá thôi. Tôi nghe danh 
                  Đại Tá từ lâu, hôm nay mới được hân hạnh gấp.
 
 Trong khi mấy ông Đại Tá đưa nhau vô phòng, ở ngoài nhân viên 
                  bắt đầu tập họp để phân công. Chỉ một loáng sau, mọi người như 
                  các bóng ma biến mất, eơ quan An Ninh trở nên yên tĩnh lạ 
                  lùng....
 (Hết Phần 13… Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  14) |