Song rú ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước,
vừa lái xe, vừa suy nghĩ miên man. Con chị thằng Tâm trắng bóc,
nước da đó tự nhiên làm nàng nểi bật trong hẻm lao động này.
Thằng Tâm sống lang bang bao nhiêu, con chi nó lại cần cù làm
ăn bấy nhiêu, cứ sáng sáng, ba mẹ con lại gánh hàng bánh cuốn
ra đầu hẻm bán, thằng Tâm lởn vởn một lúc lại biến mất, còn
lại hai mẹ eon vừa tráng bánh, vừa cắt thịt, vừa bán bánh cho
tới chiều tối mới về. Lúc đó, thằng Tâm mới lại xuất hiện,
giúp mẹ và chị nó dọn hàng. Những ngày gần tết, thằng Tâm còn
cái việc ra nghĩa địa cuốc cỏ cho những gia đình đi thăm mộ.
Hồi trước ông già nó làm nghề thợ hồ, thường hay xây mộ cho
nghĩa địa này. Từ ngày bi té từ trên cao xuống gẫy xương sống,
hai chân ông bị liệt, không cử động được nữa, cả nhà bốn người
chỉ còn trông vào gánh bánh cuốn đó. Song biết thằng Tâm là
dân trốn quân dịch,
nhưng đối với cái xóm lao động này, tự nhiên chàng không có
thắc mắc gì về những việc này cả. Ngay các sòng bài rải rác
khắp xóm chàng cũng lờ đi luôn. Sự dễ dãi của Song không phải
là không có lý do. Chỉ vì lò võ của chú Tư nằm tận cùng trong
con hẻm này. Song đã học võ ở đây sáu, bẩy năm rồi, từ ngày
chàng còn là nhân viên sưu tần mới đổi tới. Khu xóm lao động,
khu sở Hàng Hà, khu nghĩa địa, đều nàm trong phạm vi hoạt động
của chàng.
Cái ngày đầu tiên ngỡ ngàng đổi về đây, may được một thằng bạn
cùng sở giới thiệu với chú Tư, xin cho Song học võ, phải thú
thựe, vấn dề học võ chỉ là cái cớ cho Song đặt căn cứ eho việc
sưu tầm phản tình báo ở đây để bảo vệ căn cứ quân sự ở vùng
này. Chú Tư cũng biết ngay điều đó, nhưng ông chĩ nói với đám
đệ tử thân can phải cẩn thận ăn nói khi có mặt Song. Phải nói
đây là thời gian khó khăn nhất cho chú Tư, vì đa số đệ tử của
ông là dân trốn quân dịch, cờ bạc, nếu không cũng đào ngữ. Sự
có mặt của Song trong võ đường đã làm cho thành phần này biến
mất. Bởi vậy cuộc mưu sinh của gia đình chú bị ảnh hưởng mạnh.
Song hiểu điều đó hơn ai hết. Chàng bắt đầu nói gần xa, bóng
gió để tìm lối thoát
cho sự mưu sống của chú Tư, nhưng không có hiệu quả, mọi người
vẫn e dè sự có mặt của chàng.
Cho tới hơn ba tháng sau, một tên đệ tử thân tín nhất của chú
Tư bi cảnh sát bắt vì tội trốn quân dieh. Chú Tư đem điều này
than với Song, chàng thấy đây là dịp tôt để tỏ thiện chí với
mọi người. Chiều hôm đó, thằng Bảy được Song lãnh ra với đầy
đủ giấy tờ y là mật báo viên của sở Phản Tình Báo trong An
Ninh. Đồng thời, sáng hôm sau, thằng Bảy có giấy gọi nhập ngũ
vào Hải Quân, binh chủng mà mọi thanh niên lỡ cỡ như thằng Bảy
hằng mơ ước. Chính Bảy cũng đã nạp giấy xin vô Hải Quân hai
năm về trước, nhưng bi từ chối vì vấn dề học vấn, Bảy trốn
luôn không ra trình diện quân dịch cho tới ngày bi bắt. Không
những gia đình Bảy mừng, mà cả võ đường của chú Tư hân hoan
như mở hội. Tự nhiên Song được tôn vinh như thần thánh. Trong
ỵõ đường của chú Tư, chàng không còn bị ai nhìn với cặp mắt đố
kỵ nữa. Những thàng học trò đầu bò nhất của chú cũng đã xuất
hiện, tự nhiên eái đám này lại là những mật báo viên trung
thành và đắc lực nhất của chàng. Từ đó phạm vi kiểm soát của
Song không còn khó khăn với chàng nữa...
Chiếc xe của ông xếp Song dừng lại, xe chàng cũng vừa trờ tới.
Cảnh sát cũng đã tới phạm trường, họ đang chụp hình xác ehết
và thẩm vấn cô vợ của nạn nhân.
Nhân viên chàng cũng đã có mặt.
Gặp người Thẩm Sát Viên, Song cười:
- à lại gặp nhau rồi, mấy ông bên Tư Pháp, thấy vụ này thế nào
đây?
- Chào Thượng Sĩ, theo lời con vợ nó thì hôm qua y say rượu,
về còn đánh y thị, xong ra đây đào cái mộ này. Tụi tôi chắc là
ông nội say quá vấp vào đâu té xuống,
trong lúc đang cầm con dao, tự đâm vào ngực mình thôi.
Song khôi hài:
- Đâu có đơn giản vậy ông Thẩm Sát Viên. Theo tôi thì tại nó
ra đây đào mả người ta, nên cái ông nằm dưới đó lụi cho nó một
dao đó. Các ông mà không bắt được con ma này thì dở lắm.
Viên sĩ quan cảnh sát cười hì hì, trả đũa:
- Nếu vậy thì tụi tôi chịu thưa. Thượllg Sĩ giám sát như thần.
Có lẽ phải cho quật cái mộ này lên bắt con ma quá.
Đại úy trưởng phòng Phản Tình Báo vừa đi tới, chỉ nghe được
phân nửa câu đưa đẩy, giật mình:
- ấy ấy. chớ có đào mả người ta đó nghe ông cảnh sát
Viên sĩ quan cảnh sát cười lớn, chỉ Song:
- Thưa Đại úy, tại ông Thượllg Sĩ của Đại úy chỉ thị cho chúng
tôi thẩm vấn con ma.
Mọi người đều cười ồ. Song đẩ ông xếp nói chuyện với viên cảnh
sát, chàng đi lòng vòng quan sát phạm trường. Bỗng chàng để ý
thấy vết trói còn hơi trầy trụa ở cổ tay và chân nạn nhân.
Trong đầu Song loé lên một đáp số quan trọng. Chàng nhìn quanh
quẩn, thấy ngay chiếc sọ người nằm lăn lóc ở bãi cỏ xa xa. Rảo
bước đến đó, Song lấy khăn mùi soa gói chiếc sọ người lại,
lặng lẽ mang ra xe cất rồi quay trở vào. Ngay lúc đó, một
chiếc xe Jeep nhà binh chạy vào nghĩa địa.
- ý, Mặt Trời tới.
Viên cảnh sát bấm Song, nói nhỏ:
- Ê, chỗ anh em, sư huynh đừng giấu diếm tụi này tội nghiệp.
Cái vụ gì đây, làm ơn chỉ giáo cho đàn em đi. Song biết viên
cảnh sát đang tá hỏa, vì các vụ án mạng như thế này xảy ra như
cơln bữa. Tự nhiên An Ninh Quân Đội ùn ùn kéo tới. Bây giờ lại
tới nhân vật số l của quốc gia xuất hiện thì nhất định phải là
chuyện lớn rồi. Song cười hì hì, nói nhỏ:
- Biết ai đó không, coi bộ muốn hỏi đặng nhìn bà con sao?
Viên cảnh sát bắt đầu nhăn nhó:
- Sư huynh, đừng có giỡn mà, tội nghiệp quá đi.
Thật sao?
- Nói đi mà.
- Hối lộ cái gì đây?
- Tối nay một chầu Đồng Khánh tửu lầu đi!
- ái chà, nghe thơln đó, còn gì nữa?
- Tiếp theo đó thì nhất định là nhất dạ đế vương rồi. Đàn em
đón tiếp sư huynh theo đúng lễ nghi quân cách mà.
- Nghe hấp dần quá, phen này thành ma cũng xin đầu quân qua
Cảnh Sát thôi.
- Thôi đủ rồi, đủ rồi mà, nói đi...
- Thật tình thì chắng có gì nói, nhưng chỗ đồng nghiệp tớ hỏi
thật; cậu định báo cáo như thế nào đây? Thì lúc sớnl đã nói
với sư huynh rồi đó.
- Nếu vậy thì tất, xong rồi.
- Có thế thôi sao?
- Chỉ có vậy thôi cũng đã đỡ khổ lắm rồi.
- Tối thứ Bảy có cô em hẹn đi nhảy ở Chợ Lớn, con nhỏ mới
tuyển được một cô lính mới thơm như mít, nhất đinh hôm đó sư
huynh phải để thằng em này hộ tống tới đó rồi.
Song cười thỏa mãn:
- Khâm phục, khâm phục, tiểu đệ phục đàn anh cảnh sát đó Thôi
được, lại đây
Vừa nói, Song vừa nắm tay viên cảnh sát kéo lại chỗ xác chết,
chàng vạch những vết bầm tứn ở tay và chân cho y xem, nói nho
nhỏ:
- Cái báo cáo của quý vị không xếp hồ sơ bỏ vào văn khố được
đâu nó ehuyển lên bàn cái ông đó dó. Nếu báo cáo như ông vừa
nói với tôi là bỏ mẹ.
Vừa nói chàng vừa hất đầu về phía chiếc xe Jeep nhà binh mới
tới. Song nhìn rõ nét mặt nhăn nhó thật khó coi của viên eảnh
sát, chân tay y bắt đầu run lẩy bẩy, y rên rỉ:
- Thôi bỏ mẹ rồi, sư huynh ơi. ơn cứu tử này tiểu đệ xin ghi
nhớ muôn đời. Bây giờ làm sao đây, nói đi... nói đi.
- Bây giờ tôi dắt anh ra chỗ đó, gặp Mặt Trời, anh nói đáng lẽ
vụ này là nhiệm vụ eủa Tư Pháp, nhưng nó xảy ra trong khu vực
quân sự, vậy xin phép để cho bên An Ninh điều tra thì dễ dàng
hơn. Còn nếu bên An Ninh cần chỉ thị điều gì, xin cứ cho biết,
cảnh sát sẽ phối hợp hết mình. Nhớ là đừng tỏ ra thông minh
quá nhé, cứ coi như các anh chẳng biết gì hết thì Bống lâu đó.
Viên cảnh sát thở cái phào, có lẽ y cảm thấy vừa trút bỏ được
cả ngàn tấn đá đè trên đầu, y cười hí hí:
- Bái phục, bái phục. Vừa gỡ rối tơ lòng cho đàn em, vừa bảo
vệ bí mật quân sự tuyệt đối. Bái phục, bái phục...
Cũng ngay lúc đó, Đại úy trưởng phòng Phản Tình Báo đi chầm
chậm bên người đàn ông mặc thường phục và một cô gái tuyệt đẹp,
nàng đẹp như những bức tranh vẽ Hằng Nga trên nắp hộp bánh
Trung Thu, cả ba người tiến đến bên Song. Chàng đứng nghiêm
chào thẳng người, viên eảnh sát đứng sau chàng một chút cũng
chào kính cứng ngắc. Người dàn ông đến trước mặt y hỏi:
- Thế nào, bên Tư Pháp, thấy vụ này ra sao đây, các anh báo
cáo chưa?
Viên cảnh sát liếc mắt nhìn Song cầu cứu. Hình như những gì
chàng dặn y tan biến theo mây khói rồi. Song đánh tiếng cứu bồ,
chàng nghĩ tới người đẹp tối thứ bảy và chầu tửu lầu tối nay,
không thể không có được:
- Kính thưa Đại Tướng, chúng tôi vừa bàn với bên Tư Pháp để
cho An Ninh điều tra vụ này vì nội vụ xảy ra trong khu vực
quân sự. Còn nếu sau này có cần gì sẽ xin đằng Tư Pháp phối
hợp.
Người đàn ông mặc thườhg phục gật gù:
-Tốt, tốt...
Song thừa thắng xông lên luôn:
- Thưa Đại Tướng, nếu không có sự gì khiếu nại của con cháu
bên ngôi mộ người đã khuất, chúng tôi nghĩ cũng chẳng có gì
quan trọng, vì nạn nhân có lẽ say sưa nên xảy ra tai nạn thôi.
Vợ y đã khai báo với Tư Pháp như vậy.
Người mặc thường phục lại quay sang viên cảnh sát hỏi:
- Có phải như vậy không?
Viên cảnh sát lính quýnh:
- Dạ phải, dạ phải, thưa Đại Tướng. Chĩ có thế thôi.
- Nếu vậy không có gì quan trọng cả, tôi muốn vụ này không
được ầm ĩ đó.
Không hẹn mà cả ba ngllời cùng nói một câu:
- Xin tuân lệnh.
Còn bên An Ninh kết thúc điều tra ngay. Trưa nay lên gặp tôi,
các anh không cần thủ tục hệ thống quân giai rườnl rà, tôi chỉ
muốn được việc thôi. Cô gái đi theo ông tướng bây giờ mới lên
tiếng:
- Em chịu như vậy đó. Đừng ello ai biết nữa là hơn. Ông Tướng
mỉm eười hân hoan:
- Nhất định là thế rồi.
Ngay lúc ấy, ba chiếc xe Jeep phóng vào nghĩa địa, mọi người
trên xe đều mặc thường phục nhưng võ trang cùng mình. Họ tới
là tỏa ra bốn chung quanh ngay. Ông Tướng nhìn đám hộ tống tới
chậm, mỉm cười bảo cô gái:
- Thôi tụi mình về, để anh em bên An Ninh lo cho tụi nó tới
rồi.Cô gái có vẻ hài lòng lắm, nàng gật đầu lia lịa, nhưng
trước khi đi quay lại nói với Song:
Xin các ông lo vụ này chu đáo cho chúng tôi nhé.
- Chúng tôi không thích ồn ào đâu.
- Dạ... dạ... xin phu nhân yên tâm, chúng tôi xin hết mình.
Người đẹp mỉm cười rồi quay đi. Song đánh luôn một đòn tâm lý
lấy điểm thượng cấp và giai nhân. Chàng làm bộ quay sang viên
cảnh sát nói lớll, cết ý cho người đẹp nghe được:
- à, bên Tư Pháp đã đồng ý để An Ninh điều tra rồi, vậy xin
cho lại euộn phim quí vi vừa chụp phạm trường. Chúng tôi cần
cái đó.
Trong khi viên eảnh sát lính quýnh bảo nhân viên nhiếp ảnh
tháo máy ảnh trao cuộn phim cho Song, cả người đẹp lẫn ông
Tướng cùng quay lại nhìn Song mỉm cười đắc ý, nhất là giai
nhân lại nheo nhẹ một bên mắt gật gừ làm Song eướng rơn. Chàng
tưởng tưựng có cả một bài thơ thán phục mình trong mắt giai
nhân...
Trưa hôm đó, Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo được lên trình
diện ông Tướng. Nội vụ coi như giải quyết xong. Đây chĩ là một
vụ tai nạn rủi ro và hồ sơ được xếp vào văn khố muôn năm. Sau
đó, người đẹp của ông Tướng cử một tốp thợ nề tới xây lại ngôi
mộ, đồng thời hai người trong đám đó được dề nghị ở lại làm
người gác cho nghĩa trang. Lẽ dĩ nhiên Hội ái Hữu Nghĩa Trang
chấp nhận người của An Ninh giới thiệu ngay.
Nhưng vụ này đối với Song không thể đơn giản như vậy được.
Chàng phải tìm ra sự bí ần của án mạng. Có lẽ ông xếp của Song
đã đoán được Song đang nghĩ gì nên gọi ehàng vào văn phòng căn
dặn:
- Moa muốn toa nghl phép vài ngày, đi chơi xa để thưởng cái vụ
phòng mình được thượng cấp để ý tới, nhất đinh kỳ thăng cấp
này phải có tên moa trong danh sách tân Thiếu Tá. Bởi vậy, nội
vụ eoi như xong, đừng có lộn xộn nhe. Thế là đẹp lắm rồi, moa
phục toa đó.
Song vừa bước ra khỏi cửa, ông gọi giật chàng lại dặn thêm:
- à suýt nữa quên, toa qưa phòng Hành Chánh lấy giấy phép, lấy
luôn giấy phóng thích con nhỏ vợ nạn nhân và giúp nó chôn
thằng chồng càng sớln càng tốt. Moa để toa dưỡng sức cả tuần
lễ đó.
Song cười gượng gạo lấy lòng thượllg cấp, chàng rảo bước qua
phòng Hành Chánh lấy giấy phép và giấy phóng thích rồi xuống
nhà giam lãnh Thu ra, đưa nàng lên xe Jeep, phóng thẳng về nhà.
Thu vẫn chưa biết mình được phóng thích, lại tưởng Song chở đi
nhết ở một nơi khác. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Đến khi Song chở nàng tới căn nhà ở dưới
chân cầu Xa Lộ Mới, nhết vào một căn phòng trống, tối om om,
Thu vẫn đinh ninh đây là nhà giam. Căn nhà này Song được bà cô
giao cho bán, nên bên trong trống trơn. Chung quanh nhà là một
khoảnh đất rộng, có trồng mía phía sau và đằng trước có nhiều
cây ăn trái.
Phía ngoài lại có một hàng rào bằng hoa dâm bụt cao hơn đầu
ngllời. Khu này là cả một dãy đất chạy dọc theo bờ sông Sài
Gòn. Khi con đường Xa Lộ Biên Hòa chưa chạy qua đây, cả ngàn
năm không có ai lai vãng tới vùng này. Nhưng khi cầu Xa Lộ
hoàn thành, đất cát ở đây đắt hơn vàng. Người ta dự định lập
một dãy nhà kho hay lập cầu tầu ở đây. Mọi người đổ xô tới mua
đất, nhưng không có ai ở vùng này cả. Đưa Thu vào nhà rồi,
Song ra xe lấy cái đèn pin lớn, loại đèn pin dùng dưới chiến
hạm, vuông vắn, có tay xách và tập giấy nháp của chàng với lời
khai của Thu hồi sáng. Bước vào phòng, Song thấy Thu ngồi co
ro một góc nhà, ehàng cởi giày ngồi xuống sàn gạch láng, đặt
xấp giấy trước mặt, rọi cây đèn pin về
phía Thu, nói:
- Thôi bây giờ mày khai sự thực đi. Đừng đóng kịch nữa.
Thu chậm chạp lết về phía Song. Nàng ngồi trước mặt Song, cách
chừng sải tay. Giữa hai người là tờ khai lúc sáng của Thu.
Song kê cây đèn pin phía trước rọi thắng vào mặt Thu, ánh đèn
chói lòa.
- Tao không có nhiều thì giờ nghe mày kể chuyện cổ tích nữa.
Vậy không muốn ăn đòn thì cứ thực thà mà nói đi.
Giọng Thu yếu ớt:
- Dạ thưa thầy, em đã khai hết rồi.
Bất ngờ Song chồm về phía trước, giáng cho Thu một cái bạt tai
nẩy lửa. Nàng ngã nghiêng về một bên, tá hỏa tam tinh.
Song rít lên:
- Đến giờ này mà mày còn ngoan cố được à, để tao nói cho mày
nghe.
Vừa nói Song vừa nắm ngực áo Thu kéo nàng ngồi dậy. Hàng nút
bấm phía trước bật tung ra, bộ ngực no tròn vung lên phía
trước. Thu chĩ mặc có một chiếc áo bà ba duy nhất trên mình.
Nàng sợ hãi đưa hai tay che trước ngực. Hai bàn tay nhỏ nhắn
không đủ che đậy bộ ngực của nàng. Song cười gàn: .
Tại sao tối qua mày không mắc cỡ?
- Dạ thưa thầy, tối qưa đâu có ai. Chồng em nhậu say về, em đã
đi ngử rồi. Đến sáng dậy thấy ảnh đã chết. Song nắm hai chân
Thu kéo banh ra, chàng chỉ ngay
vào những đốm loang lổ dưới đũng quần Thu hỏi lớn:
- Cái gì đây? Tôl qưa mày có ngử với ai không? Cái thàng bán
bánh cuốn của mày đã bị bắt rồi. Còn chối được không? Đứa nào
đâm chồng mày? Thằng Tâm hay
mày?
Nghe hỏi Thu chới với, nước mắt tràn ra, cổ họng nghẹn lại,
đắng ngắt. Nàng phải nói cái gì bây giờ.
Thằng Tâm bi bắt rồi hay sao, nàng thấy tội nghiệp cho thằng
bồ nhỏ eủa mình quá. Quả thực Tâm có biết gì về vụ này đâu. Từ
sáng tới giờ, Thu dã cố hồi tưởng lại những gì xảy ra, nàng
vẫn ngỡ đó chĩ là cơn ác mộng. Nhưng chất nước nhờn trong mình
nàng chảy ra còn đọng lại ở đũng quần thì giải thích sao đây.
Lúc sáng khi thức dậy, nàng ra sân sau chỗ ngôi mộ như trong
tiềm thức ghi lại. Gặp chồng nằm chết ở đó, nàng tri hô lên,
cảnh sát tới và nàng bị bắt nhết ngay, ehưa kịp thay quần áo
gì cả. Những dấu tích trên thân thể nàng và quần áo đã chứng
tỏ sự việc đêm qua đã xảy ra là sự thực Nhưng nàng không hiểu
tại sao lại thức dậy trên giường Bây giờ có khai ra hết, chưa
ehắc gì ai tin nàng. Nhất là Tâm lại bị bắt rồi. án mạng do ai
là th'ủ phạm đây? Làm sao ăn nói bây giờ?
Bỗng tiếng Song lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn:
- Cô tưởng tụi tôi ngây thơ đến độ ấy hay sao? Những vết đốm
này ở tuổi tôi và cô có ai không biết. Cô không tin phải không?
Được rồi, tôi sẽ làm cho cô tin. Bây giờ cô cởi cái quần đó ra.
Thu hơi lưỡng lự. Song gầm lên ngay:
- Cởi ra?
Thu hoảng hốt tụt nhanh chiếc quần ra. Nàng co hai chân lại để
kéo chiếc quần tuột hẳn ra ngoài. Da thịt trắng muốt và ehắc
nich lồ lộ dưới ánh đèn. Thu ngồi
khép hai chân lại, che dấu bộ phận kín đáo nhất của người đàn
bà. Đến bây giờ Thu cũng không hiểu tại sao mình không eó mặc
một mảnh quần áo lót nào. Chiếc quần dài Thu vừa cởi ra cũng
là chiếc quần duy nhất nàng mặc. Thu suy nghĩ từ sáng tới giờ,
nàng vẫn quen mặc đủ quần áo lót đi ngử. Thế mà hôm nay quần
áo lót đâu hết?
- Bây giờ cô vạch cái đũng quần ra ngửi xem cái mùi đó là mùi
gì thì biết ngay những dấu loang lổ đó tại sao mà có.
Thu đưa đũng quần lên ngửi. Nàng chỉ làm lấy lệ. Thu còn lạ gì
nó là cái gì nữa.
- Đây cô xem!
Vừa nói Song vừa kéo chiếc áo duy nhất của Thu xuống hết vai,
phơi trần bộ ngực ra. Thu cúi xuống nhìn thân thể mình.
- Những vết cào cấu này cô giải thích ra sao với tôi?
Song lại cười khì châm biếm:
- ấy, ấy cô đừng nói có một eon ma nó hãm hiếp
cô, rồi giết chồng cô nhé.
Thu rùng mình, tự nhiên nàng nghĩ đến việc đêm qua nàng ngủ
với ma là sự thực. Chứng tích rành rành, còn nghi ngờ gì nữa.
Nhất định là sự thực chứ không phải
mơ hồ nữa. Thu nhỏ nhẹ:
- Em xin khai thực.
Song mừng rỡ:
- ít nhất cô phải để tôi nghe được một câu như thế.
Vậy hy vọng đây là lần cuối eùng, vì tôi không muốn mất thì
giờ nữa.
- Dạ nhất định em xin khai thực.
Vừa nói Thu vừa eởi luôn chiếc áo ra trước sự ngạc nhiên của
Song. Nàng quay lưng lại nói:
- Thầy coi có phải đây là vết chém bằng sống dao, con dao đâm
vào ngưc chồng em.
Song cầm đèn pin rọi sát vào lưng Thu. Vết thương đúng là một
lằn còn rươm rướm máu. Song đứng dậy bảo Thu:
- Khoan đã, cô chờ tôi một chút.
Vừa nói Song vừa ehạy ra nhà để xe, lấy gói tang vật và đồ ăn,
nước uống chàng mưa trong câu lạc bộ lúc trưa. Khi trở vào
phòng, Song thấy Thu vẫn ngồi đó, trước ánh đèn pin chói
chang, nhưng bộ đồ nàng đã gấp lại để trước mặt. Kinh nghiệm
thẩm vấn cho chàng biết, một can phạm có những cử chĩ như thế
là đang sẵn sàng hợp tác với người thẩm vấn. Song moi ra một
cây đèn cầy, đết lên cắm trước mặt Thu rồi tắt đèn pin. Căn
phòng chìm trong bóng tối, lờ mờ vì ngọn nến chỉ đủ soi sáng
một khoảng chỗ Thu và Song ngồi. Song mở một chai xá xi con
cọp rót cho Thu một ly, chàng một ly, cả hai cái ly dều bàng
nhựa, điều an toàn mà mọi thẩm vấn viên phải làm. Chàng eẩn
thận để chiếc vỏ chai vào trong gói đồ:
Trước khi kể cho tôi nghe câu chuyện đêm qua, cô Thu uống ly
nước đã. Tôi biết eô khát lắm. Từ sáng tới giờ không có ai lo
vụ ăn uống cho cô phải không?
Thu "dạ" một tiếng nho nhỏ, không khách sáo, cầm ly nước uống
một hơi. Nàng cảm thấy những giọt nước mát như nước cam lồ.
Đoạn Thu đặt ly xuống, lấy tay chùi miệng. Song trao luôn ly
của chàng cho Thu:
- Cô uống luôn ly này đi. Tôi vừa ăn cơnl nên uống nước rồi.
Thu hơi do dự, nhưng nàng cũng đỡ ly nước uống luôn. Lần này
nàng không uống một hơi nữa mà nhắp từng ngụm.
- Cám ơn thầy, em hết khát rồi và đã cảm thấy dễ chịu.
Song mỉm cười, tự nhiên chàng thấy thương hại người thiếu phụ
thiếu may mắn này. Chàng nghĩ, ước gì sự thực nó vô tội, mình
sẽ tìm cách giúp đỡ nó hết mình. Vì nội vụ cũng cho chìm xuồng
rồi, lại có giấy phóng thích nữa thì có giúp đỡ nó cũng chẳng
có rắc rối gì. Bây giờ Thu bắt đầu nói. Nàng nói chậm và nhỏ,
nhưng cũng đủ để Song nghe rõ ràng. Vừa nói, Thu vừa chỉ cho
Song thấy những vết trầy trụa, đất cát còn bám sau lưng, trên
đầu, cũng như khắp mình nàng. Ngoài trời đột nhiên mưa to, sấm
chớp ầm ầm. Những hạt mưa nặng trĩu, rớt ào ào lên mái ngói.
Nước mưa theo máng xối chảy vào bể nước nghe mát da thịt. Song
chợt nhớ hình như cái nắp bể nước chưa mở để hứng thêm máng
xối phía bên trái,
chàng lật đật bảo Thu ngừng lại, theo chàng chạy xuống bếp. Y
như Song nghĩ, nước mưa từ phía bên trái cái máng xối đổ lên
nắp bể, tung toé vào nhà bếp. Chàng lật đật nói lớn:
- Cô Thu, cô giúp tôi giở tấm nắp tôn này ra hứng nước.
Thu nhanh nhẹn phụ với Song. Một lúc sau tất cả nước đều ehảy
vào hồ, nhưng người Song đã ướt đẫm và Thu cũng chẳng hơn gì
chàng. Trên thân thể Thu không một mảnh vải nhưng nàng thật tự
nhiên, chạy qua chạy lại thoăn thoắt. Khi xong việc, cả hai
cùng đứng thở.
Song nhìn Thu tội nghiệp:
- Thôi tiện thể cô tắm luôn đi cho đỡ mệt. Tôi lên nhà thay
đồ.
Hình như chĩ chờ có thế, Thu vui mừng với lấy cái gáo hứng
nước mưa xối ào ào. Song ra xe lấy bộ quần áo đánh vợt mặc đỡ.
Chàng đem bộ đồ của Thu trao cho
Nàng:
- Giặt sơ bộ này đi cô Thu, cô còn cần nó đố. Vì sợ ướt, Song
đứng ở trên nhà đưa bộ đồ cho Thu.
Nàng chạy lại cầm bộ đồ, lụp chụp làm sao để rớt luôn xuống
đất. Tự nhiên cả hai cùng cúi xuống nhặt lên vì sợ dơ bộ quần
áo. Vô tình một tay Song nắm trúng bàn tay Thu, rồi không hiểu
sao chàng chới với té nhào. Thu ôm chặt lấy Song, đỡ cho chàng
đứng vững lại, thân thể hai người ép sát vào nhau.
Song lấy được thăng bằng thì thân thể nõn nà mát rượi của Thu
đã nàm gọn trong vòng tay chàng. Tự nhiên người Song nóng lên,
không tự chủ được nữa,
chàng cúi xuống hôn nhanh trên môi Thu. Thu ngước mặt đón nhận
nụ hôn một cách sung sướng, nàng cố ép sát thân thể vào người
Song.... Một lúc sau, cả hai cùng trở lại phòng trên. Song
ngồi xuống bên ngọn đèn cầy, kéo Thu ngồi vào lòng chàng, vòng
tay qưa lưng Thu kéo ghì nàng lại, ngồi dựa trên mình chàng,
Thu gục đầu vào vai Song, nhắm mắt lại, nàng thấy ấm áp lạ
lùng. Thu cảm thấy một niềm thỏa mãn triền miên pha lẫn cảm
giác được che chở thật ấm cúng:
- Thầy... thầy Ba, thầy còn giận em không?
Song kéo nàng gần hơn nữa:
- Chẳng bao giờ anh giận em, chỉ vì nhiệm vụ thôi. Đừng kêu
anh bằng thầy nữa.
- Thầy muốn em kêu sao?
- Anh Song được rồi...
Thu cười sung sướng:
- Em có thể gọi anh bằng anh được sao?
- Tại sao lại không, anh cũng chỉ hơn em vài tuổi thôi, chĩ có
điều em sẽ hối hận.
- Tại sao vậy?
- Làm người tình của anh, em sẽ đau khổ suốt đời, vì chính anh
cũng không biết mình có bao nhiêu người yêu.
Thu tha thiết:
- Anh Song ơi, em xin nói thực những gì tự đáy lòng. Nói là
yêu anh thì qủa thực là quá lố, sự thực em đâu dám trèo cao
như vậy, em đã khai hết lý lịch của mình
cho anh biết rồi; em chỉ mong anh đoái thương cho em làm trâu
ngựa phục vụ anh là mãn nguyện, em chưa đáng làm tôi tớ anh,
chứ đừng nói gì là người yêu.
- Nhưng em có yêu anh không?
Thu thành thực:
- Anh thử nghĩ xem, nếu anh nuôi một cơn chó trong nhà, nó còn
mừng khi anh về, lúc anh vuốt ve nó, nó biết được cưng chi~u,
nói gì là em.
- Không nói dài dòng, cũng đừng ví von lôi thôi, anh chỉ hỏi
một câu thôi, có yêu anh không?
Tự nhiên Thu trườn mình tới, bá lấy cổ Song xiết chặt, nàng
thì thầm như tự nói với mình:
- Anh ơi, em yêu anh. Anh cho em yêu anh nhé.
Song thấy thương Thu vô ngần, hoàn cảnh này, nếu chàng không
che chở cho Thu thì không biết nàng sẽ đi về đâu Hồi sáng,
chính Thu cũng kể lể với chàng như vậy tất cả tài sản của nàng
chĩ còn vài chục bạc, một ít thực phẩm dự trữ và quần áo. Cái
đám tang của chồng nàng không biết phải làm sao đây. Rồi sau
đó, nàng sẽ nương tựa vào ai. Đó là chưa kể hiện nay nàng còn
bị nghi ngờ giết chồng nữa mới lôi thôi. Thấy Song không nói
gì, Thu có vẻ hối hận, nàng rụt rè:
- Em không đáng được nói như vậy với anh.
Hai tay Song ôm lấy mặt Thu, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Em có đòi hỏi gì đâu, chính anh hỏi em mà. Câu trả lời của
em làm anh vui lắm. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể làm được
cho em, yên lòng chưa?
Tự nhiên nước mắt Thu trào ra, nàng xúe động thực sự:
- Anh ơi... anh, em thú thực, em không giết chồng em, nhưng
không thể giải thích được, em phải chịu thôi. Anh có lòng
thương, em không dám để liên lụy tới anh,
được nghe anh nói câu này em mãn nguyện rồi. Mai này nếu ở tù
còn ngày ra, em sẽ tìm tới anh xin nương náu như một người làm
công cho anh, nếu anh còn đoái hoài tới em.
Song thấy lòng mình se lại trước chân tình của người
góa phụ trẻ. Chàng vỗ về:
- Em yêu của anh, chắc chắn anh tin những gì em
nói với anh. Từ nãy tới giờ, anh cũng tin rằng có một sự
bí ẩn gì chúng mình chưa Um ra. Nhưng anh tự tin rằng
anh sẽ minh oan cho em. Còn vụ ở tù thì không xảy ra đâu, em
được tự do rồi.
Thu không ngờ được những gì mình vừa nghe. Nàng Bung sướng cực
độ, oà lên khóe thật lớh. Nàng ôm cứng lấy Song, vi cứu tinh
của đời nàng. Song để Thu khóc một hồi, ehàng xoa nhè nhẹ trên
vai Thu, nói nhỏ:
- Bây giờ em muốn đi đâu, anh giúp em.
Thu nhích ra một chút, lo lắng: .
Anh không muốn chứa chấp em hay sao?
- Bằng cách nào?
- Em đã nói rồi, nếu còn được sống tự do, em xin anh nhận em
làm tôi tớ trong nhà, em không đòi hỏi gì hết vì em biết phận
mình.
- Em nghĩ kỹ chưa?
Thu quả quyết:
- Khỏi suy nghĩ nữa, sự thực eó eách nào hơn được làm ngllời
giúp việe cho anh. Nếu em phải trôi nổi nữa, may lắm, ra chợ
Bến Thành ngồi, eó người kêu về làm người ở là cùng, chứ em có
mong gì hơn đâu. Em van anh, eho em được toại ý. Em sẽ làm hết
những công việc nhà không đòi hỏi gì; em tự nguyện phục vụ anh
như một con nô lệ, từ công việc làm tới thể xáe, nếu anh muốn,
em không tiếc gì đâu. Và em hứa sẽ giữ thân phận làm người ở
cho anh.
Song không nói nữa, ehàng thấy chẳng còn gì phải nói nên từ từ
cúi xuống hôn lên miệng Thu. Bờ môi ngọt lịm của nàng làm Song
ngây ngất, chàng thì thầm:
- Hãy sống với anh, khi nào không thích nữa thì em tự do ra
đi.
Thu ép chặt vào mình Song:
- Anh cho phép ở lại, không bao giờ em đi nữa, tin em đi.
- Đượe, anh để em tự lo liệu.
- À còn thằng Tâm, em cũng thú thực với anh, giữa em với nó
chưa có gì quá đáng. Hàng ngày em hay ra ăn bánh cuốn ở đó,
hắn để ý tán em, em kêu nó vào cuốc cỏ nghĩa địa. Sau này hắn
đi hơi quá trớn một chút, thường hay vỗ vai hoặc nắm tay em.
Em cũng thích nó, nhưng nó còn quá trẻ. Vả lại em đã lấy chồng
lần này là lần thứ nhì rồi, đối với chồng em, không có tình
cũng có nghĩa, nên em thích nó chỉ để trong lòng thôi. Nó
tưởng đã chinh phục đượe em nên nói tùm lum lấy le thôi. Bây
giờ vì em mà nó mắc nạn, em không yên tâm chút nào. Anh có thể
giúp nó được không? Song cười dễ dãi:
- Chính anh nhờ cảnh sát bắt nó và không cho ai tiếp xúc với
nó eả. Ngoài việc nó bị nghi là thủ phạm, hiện nay nó còn tội
trốn quân dich. Hơn thế nữa, nó có
bà chi đẹp quá, anh tán mãi chưa được.
Thu bật cười, nhưng nàng im ngay, tỏ vẻ lo lắng:
- Em không dám xin sỏ gì cho nó, chỉ hỏi anh, nếu có thể đỡ
cho nó một phần nào trong cái vụ của em thôi. Còn cái tội trốn
quân dich nó phải chịu rồi. Song tát nhè nhẹ trên má Thu:
- Bây giờ em là của anh thì thằng Tâm phải biến đi khỏi vùng
này. Đáng nhẽ nó có thể bi đi Côn Đảo vì tội sát nhân, nhưng
vì em, anh minh oan cho nó. Còn tội
trốn quân dịch, anh có thể lo cho nó một cái đặc ân ra trình
diện trễ, khỏi phải đi lao công chiến trường, em thấy có được
không? Thu mừng rỡ, nàng không ngờ Song lo cho nàng như thế
- Em cám ơn anh, không ngờ em có phướe như vậy.
song nói nhanh: '
- Chưa hết đâu.
Thu lo lắng:
Còn gì nữa hả anh?
- Em phải giúp anh nhiều thứ lắm.
- Em đã nói rồi, kể từ nay em là tôi tớ của anh mà.
Song ghé miệng vào tai Thu nói nhỏ một hồi, nghe xong, Thu
cười khúc khích, ôm cứng lấy Song đè chàng xuống sàn nhà...
Thu đã quên hết tai nạn vừa xảy ra. Niềm vui dâng trào trong
lòng ngư'ời góa phụ trẻ đã hai lần sang ngang. Có lẽ sau những
cơn mưa phũ phàng, trời bây giờ mới sáng thực sự. Nàng ôm ghì
lấy Song, tự tay cởi chiếc áo thun của chàng ra, áp sát thân
thể no tròn vào mình chàng. Cảm giác đê mê ehạy dài theo xương
sống khiến từng thớ thịt căng lên, nàng thấy mình bồng bềnh
trong một đám mây hồng, có tiếng nhạc vi vu, nước chảy róc
rách, cùng gió hây hây. Hình như Song đang luồn tay xuống
dưới, Thu hơi cong người lên...
(Hết Phần 2 … Xin mời xem tiếp
Phần
3) |