| Tâm đi rồi, Tám đứng nhìn lên 
                  chiếc bảng qưảng cáo trước rạp. Hình ảnh một ky mã đang ôm 
                  người yêu trong lòng, họ hôn nhau say đắm trên mình ngựa. Tự 
                  nhiên Tám quay di thật mau, hai má nóng bừng... Bên kia đường 
                  là trường học, giờ này học trò học lớp đêm đang ra về, Tám 
                  nghĩ tới thủơ học trò ngày nào thật ngây thơ, không biết yêu 
                  là gì mà lòng cảm thấy nao nao.
 Gió đêm về mà trời vẫn nực nội, ngồi sau lưng Tâm trên xe 
                  Honda, Tám ôm ngang bụng Tâm một cách tự nhiên, bộ ngựe no 
                  tròn của tuổi con gái ép sát vào lưng người con trai không 
                  chút ngại ngùng.
 - Mình di ăn gì nghe.
 - Dạ.
 - Em thích ăn gì?
 - Cái gì cũng được.
 - Nhưng thích cái gì nhứt?
 - Bánh cuốn.
 Tâm cười thích thú:
 - Tại sao khéo quá vậy?
 - Anh nói sao?
 - Nhà anh bán bánh cuốn.
 - Đừng có sạo.
 - Anh nói thiệt, cách đây một tháng thôi.
 Tám Hý cười khúc khích:
 - Nếu vậy là dân trong nghề, anh phải biết bánh cuốn ở đâu 
                  ngon nhất.
 Tâm vừa đinh nói thì Tám Hý la lên:
 - Ê, khoan đã trừ bánh cuốn nhà anh đó nghe.
 - Đúng rồi, hồi đó nhà anh bán bánh cuốn ở xóm lao động, làm 
                  sao ngon được. Anh biết một chỗ ngon nhất thiên hạ.
 Tám Hý nuốt nước miếng:
 - Được rồi, đưa em tới đó đi. Mà ở đâu vậy?
 - Bánh cuốn Tây Hồ.
 Bánh cuốn gì kỳ vậy?
 - Cái gì kỳ?
 - Bánh cuốn là bánh cuốn, chớ cái gì bánh cuốn Tây Hồ?
 - À tại em chưa biết. Bánh cuốn Tây Hồ là sạp bánh cuốn của 
                  một bà bán tại dền thờ cụ Phan Chu Trinh trong chợ Đa Kao, mà 
                  cụ Phan Chu Trinh hiệu là Tây Hồ, nên bà con gọi là bánh cuốn 
                  Tây Hồ.
 - Ngộ héng, nhưng bánh cuốn đó có gì đặc biệt mà có tên, có 
                  tuổi như vậy?
 Tâm ra vẻ thành thạo:
 - Đặc biệt chớ, bột bánh của bà này thiệt sánh nên bánh cuốn 
                  rất min, ít khi nào nhân bi lòi ra ngoài dù mình gắp bánh chấm 
                  vô nước mắm. Một đặc điểm khác
                  nữa là nhân thit thái thành từng cục bằng nửa dốt ngón tay út 
                  chớ không bằm nhỏ như những bánh cuốn khác. Nước mắm thì khỏi 
                  chê, pha thiệt dều tay, không cho dấm mà vắt chanh quả đàng 
                  hoàng, mỗi một cái bàn có một hũ nước mắm lớn, khách muốn ăn 
                  bao nhiêu múc lấy nên không ai sợ thiếu nước mắm bao giờ. Anh 
                  khoái nhất húp mớ nước mắm còn lại sau khi ăn hết đa bánh. Đã 
                  lắm, sụp một cái, và hết những miếng thit rớt ra trong ehén, 
                  kể như một miếng ngon nhất của đa bánh, vậy mà vẫn còn thèm dù 
                  cho bụng no cứng.
 - Anh nói hay quá, làm em chảy nước miếng.
 
 Tới chợ Đa Kao, gần cầu sắt, Tâm quẹo xe vào một con đường nhỏ, 
                  hai bên là sạp chợ trống trơn không có ai, chỉ độ mươi thước 
                  là xe vô vòng rào sân của đền thờ cụ Phan Chu Trinh, sạp bánh 
                  cuốn ngay bên phải, bà con đậu xe bên trái. Những cái bàn nho 
                  nhỏ, thấp lè tè rải rác khắp sân. Nhìn cảnh bà con ngồi ăn 
                  bánh cuốn, Tám Hý thích thú:
 - Ăn một đa bánh cuốn mà bà con mò tới tận cái hóc này thì kể 
                  cũng cầu kỳ lắm.
 Tầm cười:
 - Không cầu kỳ đâu, em cứ ăn đi rồi biết là ăn bánh cuốn ở đây 
                  rồi, không có chỗ nào mình thích ăn nữa.
 - Coi bộ anh cũng là dân sành điệu quá.
 - Không phải đâu, anh cũng mới biết vì anh Song mới đưa anh 
                  tới đây thôi.
 - Ái chà, anh có ông anh rể lý tưởng nhĩ.
 - Còn phải nói, ảnh là anh rể hay không là anh rể thì vẫn là 
                  sư phụ anh.
 Tám Hý chọc:
 - Có cúng tổ chưa đó?
 Tâm hăng hái nói:
 - Cúng chớ sao không, đâu có dễ được chú Tư thâu làm đệ tử dâu, 
                  họe trò thì đông, mà đệ tử thực thụ chẳng có bao nhiêu. Phải 
                  thiệt tình mà nói, không có anh Song thương anh cũng khó mà 
                  qua khỏi kỳ khảo hạch để được cúng tổ nhập môn.
 - Anh nói giống tiểu thuyết kiếm hiệp quá.
 - Cũng tương tợ như vậy thôi, những người trong môn phái 
                  thương yêu nhau eòn hơn anh em. Anh Song được coi như đại ca 
                  trong võ đường, ảnh lo cho mọi người như trong nhà. Cái này 
                  anh nói thiệt với em, gia đình anh coi anh Song là chồng chi 
                  Nga, anh Song cũng thương chĩ lắm, nhưng không ai dám nói tới 
                  cưới xin gì.
                  Mọi người coi sự có mặt của ảnh trong gia đình là một vinh dự 
                  rồi.
 Tám Hý bất mãn:
 - Tại sao ảnh không cưới xin đàng hoàng, có phải đẹp không?
 Chính chi Nga cũng không muốn vậy. Chĩ có một đời chồng là 
                  lính rồi, nhà tụi anh nghèo, nhà chồng chị Nga còn nghèo hơn. 
                  Anh Song là trai ehưa vợ, lại eó đia
 vi và gia thế lớn, chị Nga là quả phụ làm sao dám sánh với anh 
                  Song đượe. Hơn nữa, gia đình anh chiu ơn ảnh nhiều lắm. Được 
                  như vậy là tốt rồi, không ai dám đòi hỏi gì nữa.
 - Nhưng em vẫn thấy không ổn.
 - Phải rồi, anh cũng có cái mặc cảm đó.
 - Vậy anh có nói với ảnh không?
 - Có nhưng anh nói với danh nghĩa học trò. Chỉ dám nói me mé 
                  thôi, vì sợ chi Nga chửi.
 - Còn anh Song nói sao?
 - Ảnh tế nhị lắm. Nói là đám cưới là một điều ảnh hàng mơ ước. 
                  Nhưng phải eó thời gian để sửa soạn tinh thần cho ehi Nga đã, 
                  nếu không sẽ đổ vỡ.
 - Anh có tin vậy không?
 - Tin chớ, ảnh nói có lý. Vì anh nhớ có một lần, anh nói tới 
                  vụ đám eưới, đó là nói me mé thôi, vậy mà chị Nga nồi khùng 
                  lên, thấy mà ghê. Mai mết này, anh cưới
 em về rồi, đừng bao giờ nói vụ eưới hỏi với chi Nga nghe.
 - Dạ, không lẽ ehi Nga chỉ muốn có một lần cưới hỏi thôi sao?
 - Không phải vậy đâu, lần trướe tự ý chĩ theo chồng, không có 
                  cưới xin gì hết. Cả nhà phản đốỉ, chĩ bảo ai còn nói tới nghi 
                  lễ đó, chỉ tự tử liền.
 Tám Hý la nho nhỏ một tiếng ngạc nhiên:
 - Tại sao vậy? óng chồng trước của chĩ không chịu cưới vì 
                  nghèo quá à?
 - Anh nghĩ như vậy và hình như anh ấy có cái gì trục trặc thì 
                  phải. Cái số của chị Nga thôi.
 Tám Hý hiểu ngay, nàng không hỏi thêm nữa. Cái thời buổi trai 
                  thiếu gái thừa này, con gái theo trai là thường, đàn ông năm 
                  thê, bảy thiếp có gì là lạ. Khổ một
                  nỗi, pháp luật không cho phép, nhưng tục lệ cổ truyền lại hầu 
                  như chấp nhận vụ đa thê. Do đó mới có nhiều thiệt thòi cho phụ 
                  nữ trong buổi giao thời này. Nhất là
                  những con gái nhà nghèo lại eàng thiệt thòi hơn nữa. Bánh cuốn 
                  thật ngon, Tám Hý chưa bao giờ được ăn một đa bánh cuốn tuyệt 
                  hảo như thế này. Hèn gì thiên
                  hạ kéo nhau tới đây đông như thế. Không biết cụ Phan Chu Trinh 
                  có hiết nơi đây, danh hiệu của cụ được nhiều người nhắc nhở vì 
                  hương vl của một sạp bánh cuốn
                  nương náu sau dền thờ cụ?
 
 Lúc Tâm chở Tám Hý về tới bờ sông thì cũng sắp đến giờ giới 
                  nghiêm. Hai đứa còn quyến luyến nhau chưa muốn về. Ngồi trên 
                  ghế đá công viên ngay eột cờ Thủ
                  Ngữ, nhìn xuống dòng sông Sàigòn, Tám Hý thấy mến nơi này lạ 
                  lùng. Cái ngày hai chị em Nga xuất hiện, tới lúc Tâm rụt rè 
                  đến làm quen với nó và ngày hôm nay, lúc trao nụ hôn đầu tiên, 
                  tất cả như vừa chợt tới, những hình ảnh ấy chồng lên nhau, gom 
                  tụ lại, rồi in vào óc Tám, giờ dây lại tỏa xuống dòng sông, 
                  hiện rõ trước mắt nó. Tám Hý nhìn sang bên eạnh, thấy Tâm cũng 
                  trầm tư nhìn xuống dòng nước.
 - Anh nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
 Tâm quay lại mỉm cười:
 - Tự nhiên anh thấy hình ảnh em tỏa ra từ mật nước như ánh hào 
                  quang.
 Tám Hý cười khúc khích:
 - Anh mơ mộng quá trời.
 Vừa nói xong thì có một người đàn ông trung niên đến bên Tám 
                  Hý. Tâm ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện bằng tiếng Tầu 
                  nên chắng hiểu gì. Một lúe sau Tám Hý bảo Tâm:
 - Thôi, tụi mình về đi. Ông này là khách quen của em, muốn em 
                  đưa ông ta về phao đó.
 Tâm đứng dậy:
 - Em ra kéo ghe vô bến đi, để anh dẫn xe Honda xuống luôn.
 
 Tám Hý dạ một tiếng, chạy đi ngay. Nó tháo ghe chèo vô bến để 
                  Tâm đẩy xe xuống. Sau khi ông khách xuống đến ghe, Tám bắt đầu 
                  chèo ra sông:
 - Em sẽ đưa ông này ra phao rồi trở về đưa anh vào bờ được 
                  không?
 - Được chớ, để em đưa ổng đi, lúc về anh chèo ghe cho.
 - Như vậy hay quá. Thú thiệt ăn dĩa bánh cuốn muốn bể bụng, cứ 
                  mỗi lần ăn no là em lười muốn chết.
 - Vậy sao em còn nhận chở ông khách này?
 - Tại anh không biết, tay này là dân buôn lậu chúa. Em chẳng 
                  biết hắn buôn bán gì, nhưng mỗi lần về là trong người bó đầy 
                  tiền, toàn giấy 500 mới tinh. Hắn cho
 em tiền nhiều lắm.
 Tâm ngạc nhiên:
 - Tại sao lại bó đầy tiền, anh có thấy gì đâu?
 Tám Hý thản nhiên:
 - Anh đừng chú ý qưá nó nghi. Nhìn coi hai chân, bụng và lưng 
                  hắn cột đầy nhóc tiền chắc ý sợ người ta biết nên giấu như vậy. 
                  Em đưa đò cho tay này cả trăm
 lần rồi nên biết. Hơn nữa, ở bến đò này chĩ có em nói được 
                  tiếng Quảng nên nhiều khi hắn cũng cần tới em làm thông dịch 
                  nữa.
 
 Nghe nói Tâm giật mình. Như vậy thì bằng mọi giá Tâm phải khui 
                  ra vụ này, ít nhất eũng phải lấy điểm với anh Song một phát 
                  cho ảnh vui. Tâm ra vẻ tự nhiên:
 - Thôi đừng nói ehuyện nữa, để đưa hắn đi rồi hãy nói.
 
 Tám Hý hiểu ý không nói chuyện với Tâm nữa, nó qưay sang nói 
                  ehuyện với người khách. Tên này có vẻ thích nói chuyện với Tám 
                  Hý, đôi khi cao hứng phun cả nước miếng. Tâm để ý ngầm quan 
                  sát, y như lời Tám Hý nói, cả hai chân, bụng, và lưng hắn dều 
                  cứng ngắc. Chắc chắn là phải bó nhiều tíền lắm. Gió Bông bắt 
                  đầu thổi mạnh, có lẽ trời muốn mưa. Tâm cố ghi nhớ hình dáng 
                  và nét mặt người này vào trí nhớ vì nó biết rằng không sớm thì 
                  muộn cũng phải đối đầu với ông ta nhiều lần.
 
 Bỗng Tâm nảy ra một ý nghĩ, để cho Tám Hý được tự nhiên với 
                  tay buôn lậu này, Tâm nói:
 - Em à, hay là em cho anh về trước, anh cất xe Honda rồi ra 
                  bến đò ehờ em. Anh có chuyện muốn nói riêng với em.
 - Vậy cũng được, để em đưa anh về trước.
 
 Khi ghe gặp bến, Tâm đẩy xe lên bờ thực lẹ, nhảy lên xe chạy 
                  vội về nhà. Tâm muốn báo cho Song biết ngay về vụ này và chĩ 
                  cho Song thấy mặt tên buôn lậu này khi Tám Hý chèo ghe ngang 
                  qua nhà Tâm. Bây giờ con nước đang lên nên ghe đi rất chậm. 
                  Tâm thừa thì giờ để gọi Song nhìn mặt ngllời này. Bà Ba còn 
                  ngồi ở nhà ngoài, cửa nhà còn mở, Tâm vội vàng dắt xe vào nhà. 
                  Vừa lúc đó Song từ nhà trong đi ra. Tâm lật đật nói:
 - Anh Song ra nhà sau nhận mặt thằng trùm buôn lậu
 Song hỏi ngay:
 - Nó ở đâu?
 - Con Tám Hý Bẽ chở nó nglmg nhà mình.
 Song không nói gì nữa, chàng phóng nhanh vào phòng, ôm chiếc 
                  máy chụp hình rồi nhào ra nhà sau liền. Chàng tắt hết đèn và 
                  thu mình sát tường, máy chụp
 hình sắn sàng. Tâm cũng tới bên chàng thì thầm kể lại cho Song 
                  nghe những gì con Tám Hý nói và những gì Tâm nhìn thấy. Song 
                  cười trong bóng tối, nói nhỏ:
 - Chú mày khá lắm.
 Cũng vừa lúc đó, Tâm nhìn thấy ghe của Tám Hý, nó chỉ cho 
                  Song:
 - Đó, chiếc ghe đó anh Song. Thàng cha ngồi trên ghe là thằng 
                  em nói với anh đó.
 Song nói nhỏ:
 - Thôi được rồi, chú ngồi yên đó, đừng nhúc nhích để anh chụp 
                  hình nó.
 
 Vừa nói Song vừa đưa máy hình lên. Chàng điều chỉnh thật cẩn 
                  thận, ehiếc máy chụp hình tối tân nhất của ngành tình báo bây 
                  giờ. Mặc dù mắt thường không nhìn thấy cảnh vật nhưng với 
                  ehiếc máy này, chàng có thể thu hình chĩ với một chút ánh sáng 
                  một cách rõ ràng. Song chụp từ lúc ghe chưa đi tới nhà, lúc 
                  ngang qua nhà, cho tới khi qua khỏi nhà. Chỉ sáng sớm mai, 
                  chàng sẽ có hình tên này. Đậy chiếc máy lại cẩn thận, Song bảo 
                  Tâm:
 - Bây giờ chú ra ngoài bến đò, đón con Tám và đừng nói gì về 
                  anh. Cố hỏi cho biết đườllg đi nước bước của thằng đó. Nếu 
                  biết đượe giờ giấc di chuyển của nó thì
 việc theo dõi không khó khăn lắm đâu. Xong về đây cho anh hay 
                  ngay.
 Tâm dạ một tiếng rồi đi ngay.
 
 Song vừa đinh đứng lên, Nga vào tới, ngồi xuống bên chàng:
 - Có gì mà hai anh em hí hửng quá vậy?
 
 Song ôm nglưlg hông Nga, kéo nàng sát vào mình, đặt lên môi 
                  nàng một nụ hôn thật ngọt:
 - Đây là một vụ kinh tài lớn nhất từ trước tới giờ.
 Nếu quả đúng như đự đoán của anh, chúng ta cố thể phá vỡ một 
                  tổ chứe kinh tài quan trọng nhất của Việt Cộng.
 - Anh có chắc không?
 - Anh cũng chưa dám quả quyết như vậy, nhưng mà theo nguồn tin 
                  tình báo của eơ quan bạn, có một tổ chức kinh tài nàm trong 
                  lãnh thổ của ehúng ta, tổ chức này kinh doanh rềi lấy tiền 
                  chuyển về Bồng Kông. Từ Hồng Kông, chúng chuyển sang Bắc Kinh, 
                  rồi từ Bắc Kinh chúng đem qua Hà Nội.
 - Tiền của miền Nam mà mang ra Hà Nội làm gì hả anh?
 
 Anh chưa nói hết. Những đồng tiền này được cấp phát cho bộ đội 
                  miền Bắc trước khi xâm nhập vô Nam. Tại nhiều mặt trận, chúng 
                  ta đã tìm thấy rất nhiều tiền
 eủa mình trong những xác chết địch.
 - Em cũng có nghe bạn bè chồng cũ em nói, mỗi lần bắn chết một 
                  tên VC, lục túi chúng nó thế nào cũng kiếm được tiền của mình. 
                  Lúc đầu các anh ấy sợ là tiền
 giả, nên đem nộp thượng cấp. Sau này mới biết tiền thật 100% 
                  anh nào cũng ham.
 - Phải rồi, vấn đề tiền giả, lúc đầu chính phe ta tung tin đó 
                  ra để trấn an dư luận. Nhưng đó là một vấn đề làm nhức óe 
                  ngành phản Unh báo từ mấy năm nay. Tiền
                  của chúng nó tiêu là tiền thật. Những báo cáo của ta cho biết, 
                  chúng từng thu thuế ở nông thôn cũng như tại các đồn điền. 
                  Nhưng theo sự hiểu biết của ngành tình báo đó chĩ là giai đoạn 
                  chúng đã đóng quân rồi. Còn lúc hắt đầu phát xuất, không biết 
                  tiền ở đâu ra.
 
 Anh nghĩ rằng chỉ có một thằng Tầu đó mà có thể mang hàng trăm 
                  triệu tiền của ta về Bắc được sao?
 - Đây chỉ là đầu mối. Vì chắc chắn không phải chỉ có một thằng. 
                  Cũng không phải chỉ có một tổ chức kinh tài theo anh nghĩ phải 
                  có nhiều. Chỉ có điều mình đủ sức moi ehúng nó ra hay không 
                  thôi. .
 - Nếu biết được đầu mốỉ rồi, đâu có khó, mình lần ra.
 Song cười:
 - Chưa chắc đã là như vậy. Anh lấy một thí dụ, một tổ đặc công 
                  thành của chúng, thường thì có 3 đứa, lâu lâu có 4 đứa. Một 
                  thằng tổ trưởng, một thàng tổ phó, và
                  một thằng giao liên. Thằng giao liên của tổ A biết thằng giao 
                  liên của tổ B, thằng giao liên của tổ B biết thằng giao liên 
                  eủa tổ C. Như thế eó nghĩa là một thằng giao liên biết được 2 
                  thàng giao liên của tổ kế cận mình. Còn những thàng tổ trưởng 
                  và tổ phó chỉ biết người trong tổ mình mà thôi. Nếu chúng ta 
                  bắt được một thằng giao liên sẽ khui ra cả đường dây. Nhưng 
                  nếu có một thằng giao liên nào tự sát, trốn thoát hay nhất 
                  đinh không khai, kể như tới đó đứt đoạn.
 - Đó là tụi đặc công, còn tụi kinh tài không lẽ cũng tổ ehức 
                  như vậy?
 Anh nghĩ có lẽ phức tạp hơn thế, bởi vì cho tới giờ phút này, 
                  ehưa có cơ quan tình báo nào khui ra chúng.
 - Nhưng anh đã nhìn thấy chúng nó rồi.
 - Anh hy vọng như vậy. Con chuột nó chui ở trong cái ống cống, 
                  nhưng ló eái đuôi ra ngoài.
 Nga cười:
 - Vậy thì anh nắm đuôi lôi nó ra.
 - Ý đừng có xúi dại. Nắm đuôi nó lôi ra là đứt liền. Nó chui 
                  tuột vô lỗ cống là hết chuyện con chuột đứt đuôi
 Nga cãi:
 - Không phải hết chuyện con chuột đứt đuôi, mà là câu chuyện 
                  con chuột đứt đuôi.
 Song cười hì hì:
 - Em tếu hay lắm, nhưng anh không thích con chuột đứt đuôi 
                  Chẳng những anh muốn nó có đuôi, mà muốn luôn cả chuột vợ, 
                  chuột chồng, chuột con, chuột đồng
 chí chuột đồng bào tụi nó nữa.
 - Sao anh tham lam quá vậy?
 - Anh thù tụi chuột. Bởi vậy anh mới gia nhập ngành phản tình 
                  báo.
 - Người ta nói nhân viên phản tình báo là người muôn mặt phải 
                  không? Nhưng chưa ai nói họ có mấy bộ lòng.
 - Mấy bộ lòng thì anh không biết. Nhưng mà lòng thòng thì 
                  nhiều lắm. Các bà, eác cô nào có máu hoạn thư đừng rớ vào loại 
                  người này. Em có sợ không?
 - Sức mấy mà em sợ, vì em biết anh yêu em.
 Song đắc ý:
 - Hà, hà, hay lắm, em trả lời rất hay.
 Vừa lúc đó, Tâm bước vào:
 - Anh chị có cái gì đắc ý mà vui quá vậy?
 Song bia chuyện:
 - Chị Nga em nói con Tám Hý mắt nố bằng sợi chỉ mà nhìn dời 
                  tinh như ranh.
 Tâm la lên:
 - A, nói xấu người ta héng.
 Nga cười khúc khích:
 - Mày mà tin anh Song có ngày mất vợ đó cưng.
 Tâm chộp ngay cơ hội:
 Chi Nga chịu cho em lấy con Tám Hý làm vợ hả?
 Nga mắng yêu:
 - Thằng quỉ, mày chịu nó thì nhào vô, đừng lôi tao vô. Mai mốt 
                  có chuyện gì đừng oán ai.
 Song ra hiệu cho Tâm ngồi xuống:
 - Thôi xong rồi, bây giờ chú ngồi xuống đây, kể cho anh nghe 
                  những gì con Tám nói đã.
 
 Tâm ngồi xuống, nó bắt đầu kể tĩ mĩ những gì vừa hỏi được. 
                  Song và Nga chãm chú nghe. Trời bắt đầu mưa lác đác, xa xa, 
                  thĩnh thoảng chớp loé lên, kéo dài lằng nhằng một góc trời. 
                  Gió bắt đầu lành lạnh...
 (Hết Phần 12… Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  13) |