| Phòng Phản Tình Báo bây giờ là bộ chĩ huy của mục tiêu Môi 
                  Hồng, người ra vô tấp nập. Điện thoại reo liên hồi. Một hệ 
                  thống máy truyền tin vô tuyến nhẹ Motorola được đặt thêm để 
                  nhận và truyền lệnh cho các nhân viên giám thi. Sáng sớnl vừa 
                  đổi phiên trực, điện thoại đã reo vang, Đại úy Trưởng Phòng 
                  Phản Tình Báo nhấc máy nói:- Dạ, Đại úy Đức Phản Tmh Báo tôi nghe.
 - Dạ, kính chào Đại úy. Tụi tôi ở bên Cảnh Sát đây, mới được 
                  tin có vụ án mạng ở nghĩa địa Thị Nghè bữa trước đó, tin Đại 
                  úy hay.
 - Vậy sao, cám ơn, cám ơn... tin tức sơ khởi thế nào, anh có 
                  thể cho chúng tôi biết được không?
 - Cũng cái mộ đó, nhưng lần này 8 thằng bi Phanh thây. Chúng 
                  tôi mới được báo cáo nên chưa rõ lắm.
 - Anh có biết 3 thằng nào đó không?
 - Dạ, chưa biết gì hết. Tôi cũng sắp phải đi tới đó bây giờ E 
                  rằng có phiền phức nữa thôi.
 - Được rồi... được rồi, nếu vậy tôi sẽ tới đó mời anh đi ăn 
                  sáng thôi.
 - Dạ, dạ, cảm ơn Đại úy trước, tôi chờ Đại úy ở đó nhé.
 - Dạ, dạ.
 Đại úy Đức nhìn Song đang ngáp ngắn, ngáp dài cười:
 - Thượng Sĩ Song đi ăn sáng không?
 - Dạ, cám ơn Đại úy đi trước đi.
 Rồi như chợtthấy gì khác lạ Song hỏi:
 - Ủa, Đại úy mới ở nhà tới mà, không lẽ chưa ăn sáng?
 - Đúng rồi, nhưng mà cái ông cảnh sát bữa nọ ở nghĩa địa Thị 
                  Nghè đó, mới gọi điện thoại lại mời tụi mình đi ăn sáng.
 - Ăn ở đâu vậy Đại úy?
 - Thì ở nghĩa địa Thị Nghè chứ đâu, bữa trước có một mạng, bữa 
                  nay 3 mạng.
 Song muốn nhảy nhổm lên:
 - Đại úy nói sao, lại án mạng ở cái nghĩa đia đó à?
 - Không biết án mạng hay không, nhưng mà 3 thằng banh xác ở 
                  cái cổ mộ đó nữa.
 - Bây giờ mình đi sao?
 - Phải đi chứ, biết làm sao.
 - Còn mục tiêu Môi Hồng?
 - Tụi mình mang theo máy Motorola, nếu có gì khẩn cấp là dzọt 
                  liền.
 - Vậy thì đi mau.
 Song và Đại úy Đức vừa bước ra cửa, Đại Tá Chánh Sở tới óng 
                  ngạc nhiên hỏi:
 - Ủa, hai thằng tụi mày tính đi đâu đây?
 Đại úy Đức lật đật nói:
 - Có vụ án mạng ở nghĩa đia Thi Nghè.
 Đại Tá Chánh Sở xua tay:
 - Thôi, thôi... kệ nó, tụi Tư Pháp lo được mà. Hai đứa mày đi 
                  hết, ai trực vụ Môi Hồng đây?
 - Thưa Đại Tá, vụ này quan trọng lắm, lần trước tôi có trình 
                  qua với Đại Tá rồĩ. Nó dính dáng tới bạn gái của ông Tướng.
 - À, cái vụ đó hả? Thì xếp hồ sơ rồi mà?
 - Dạ, nhưng hôm nay tái diễn. Không phải một thằng mà là 3 con 
                  chết chung một lỗ.
 - OK, nếu vậy thì toa đi đi, nhưng về cho sớm.
 -Đại úy Đức và Song vừa dợm bước đi thì Đại Tá Chánh Sở gọi 
                  giật lại:
 - Có cần báo cho ông Tướng hay không?
 Đại úy Đức chợt nhớ ra, lật đật vô gọi điện thoại liền, xong 
                  trở ra báo với Đại Tá Chánh Sở:
 - Thưa Đại Tá, ông Tướng không có nhà, tôi báo cho sĩ quan 
                  trực thôi.
 - Được rồi, toa đi đi, moa trực ở máy Motorola.
 - Dạ... thưa Đại Tá tụi tôi đi.
 - OK!
 
 Song kêu anh Trung Sĩ nhiếp ảnh leo lên xe Jeep cùng với Đại 
                  úy Đức đi liền. Tới nơi, cảnh sát đã bao kín nghĩa địa. Đại úy 
                  Đức nói chuyện với cảnh sát, còn Song đi quan sát phạm trường. 
                  Chàng thấy thit xương văng tứ tung nhưng cũng nhận ra ngay 
                  nạn nhân là ngllời của bạn gái ông Tướng đưa vào gác nghĩa địa. 
                  Ngồi trên
                  miệng hầm, cố quan sát gần hơn, chàng nhận ra mảnh lựu đạn 
                  ghim lỗ chỗ tứ phía. Bỗng trông thấy cái thai lựu đạn cắm vào 
                  vách hầm, Song chĩ cho Trung Sĩ nhiếp ảnh chụp, xong lấy khăn 
                  tay bọc thìa lựu đạn gói lại. Chàng thấy cái máy bơln nước lăn 
                  lóc bên những tấm ván ép. Song ước lượng và nhắm hướng một hồi 
                  đoạn đi ngược ra phía cổng, vừa đi vừa tìm một vật gì. Chẳng 
                  bao lâu chàng tìm thấy ngay chốt lựa đạn ném trên một ngôi mộ 
                  gần đó. Như vậy là đủ rồi, có một tên đứng đây, thẩy một trái 
                  M26 xuống huyệt, trong khi 3 tên kia đang đào xới Lòng vòng 
                  một hồi không thấy gì khác nữa, Song vô nhà tên gác nghĩa địa. 
                  Tại đây quần áo đổ tháo tứ tung, bàn ghế xô lệch lạc, như vậy 
                  là có người lục lại căn nhà này đêm qua. Chàng lấy đồ nghề lấy 
                  dấu tay ra tìm kiếm những nơi cần thiết trên tủ bàn. Bỗng Song 
                  chú ý thấy dấu giầy in khác lạ trên nền nhà, chàng cặm eụi đo, 
                  vẽ, kêu anh chàng nhiếp ảnh chụp hình những chi tiết cần thiết 
                  rồi ra ngoài. Song gặp ngay anh chàng cảnh sát bữa trước. 
                  Chàng hỏi ngay:
 - Các ông có tìm thấy gì lạ không?
 - Phạm trưừng quá rõ ràng, có người vô đây lục lọi, rồi ném 
                  một trái lựu đạn giết 3 tên kia. Chúng tôi cũng lấy dấu chân, 
                  tay của tên sát nhân rồi. Nhưng không
 hiểu lý do gì đây thôi.
 Song cười hì hì:
 - Chắc cũng như lần trước thôi. Ba thằng này nhậu say ra đây 
                  đào mộ người ta, con ma ở dưới mồ cho một quả M26 đó mà.
 - Tại sao sư huynh biết là M26?
 Song móc túi lấy cái thìa lựu đạn gói trong khăn mùi soa cho 
                  viên cảnh sát coi:
 - Ông anh coi nè.
 - Ủa, sư huynh kiếm ở đâu ra vậy?
 Song nói đùa:
 - Thì mới móc ở trong túi ra mà.
 - Thôi mà, đùa nhau chi vậy, chút nữa ra chợ ăn sáng đi.
 Song cười ha hả:
 - Xong ngay, xong ngay.
 Viên cảnh sát trầm ngâm:
 - Nếu hung thủ biết dùng lựu đạn, không lý dân nhà binh sao?
 Song nhảy nhổm lên:
 - Ấy ấy đừng có nói giỡn chơi nghe. Không lý cứ chỉ có nhà 
                  binh mới biết xài M26 sao?
 - Thì ít nhất xuất xứ của trái lựu đạn M26 là của nhà binh rồi, 
                  phải không sư huynh?
 - Ái dà, ông anh ghê lắm, thấy tôi nắm được cái thìa lựa đạn 
                  định bắt bí nhau sao?
 
 Không giấu gì sư huynh, đàn em là cảnh sát nhưng gốc nhà binh 
                  biệt phái đó.
 Song đứng thẳng người, hai chân đập vô nhau, chào đúng kiểu, 
                  vừa cười vừa nói:
 - Kính ehào thượng cấp.
 Viên cảnh sát cười hì hì:
 - Ê ê đừng có giỡn chứ, ông anh đang mặc thường phục nhe.
 Song ghé vô tai viên cảnh sát nói nhỏ:
 - Có đường nào chạy qua đó chĩ đi, chút nữa tụi mình đi ăn 
                  sáng.
 Cả hai nắm tay nhau cười ha hả:
 - Tôi tên Hùng, xin được biết quí danh sư huynh đi.
 - Dạ tôi tên Song, lính tráng thôi, không phải sĩ quan như ông 
                  anh đâu.
 - Thôi mà, chúng mình là anh em đi.
 - Xong rồi, có phải làm lễ ra mắt không?
 - Nhất định là có rồi.
 - Nếu vậy ông già hơn tôi nên làm sư huynh, còn tôi là tiểu đệ 
                  chịu không?
 - Xong ngay.
 Vậy sư huynh tính dẫn tiểu đệ đi nhà hàng nào ra mắt đây?
 Viên cảnh sát cười khoái trá:
 - Biết ngay, biết ngay... bất cứ nơi nào cũng được, còn hiền 
                  đệ tính ra mắt huynh bằng eách nào đây?
 Song nháy một con mắt nói:
 - Hẹn một tuần sau bắt hung thủ, cộng thêm một đồng lõa nữa 
                  giao nạp.
 Hùng nhảy lên như con nít được mẹ cho quà. Anh ta không ngờ 
                  Song dám hứa như vậy:
 - Thật không? Nếu vậy mười chầu Đại Tửu Lầu cũng chưa đáng.
 Đại úy Đức cũng vừa bước tới, hỏi:
 - Làm gì mà mười chầu Đại Tửu Lầu cũng chưa đáng, ông cảnh sát?
 Hùng vui vẻ nói:
 - Chú Song với tôi kết nghĩa anh em, tôi muốn ra mắt bằng một 
                  chầu Đại Tửu Lầu, còn chú Song lại hẹn tôi một tuần sau giao 
                  nạp hung thủ cộng thêm một tên
 đồng lõa.
 Đại úy Đức trợn mắt hỏi Song:
 - Có hứa ẩu không đó "ông Thượng Sĩ Con" ? Tại sao biết có hai 
                  đứa?
 Song cười hì hì, chỉ dấu chân khắp nhà:
 - Đại úy không thấy có hai cỡ giầy hay sao? Hai đứa cùng đi 
                  giầy Bata, một số lớn, một số nhỏ, dấu bùn còn in rõ nhãn hiệu 
                  cả hai đôi giầy.
 Tại sao anh biết giầy này là giầy hung thủ? Nhỡ giầy của tụi ở 
                  đây thì sao?
 - Thứ nhất tôi để ý 3 đứa chết rồi, đều đi chân không, do đó 
                  những dấu chân không trong nhà này là của chúng nó. Giầy của 
                  chúng nó tôi còn thấy ở đây, tất
 cả 3 đôi đều khác số với dấu giầy ở trong phòng này.
 Đại úy Đức hỏi, giọng run rưn:
 - Như vậy có nghĩa là 3 nạn nhân là người của mình.
 Song đính chính liền:
 - Không phải người của mình đâu nhé, tôi làm gì có biệt phái 
                  ai gác nghĩa địa bao giờ.
 Đại úy Đức lắc đầu nguầy nguậy:
 - Không phải, không phải... tôi định nói người của... của...
 Song đỡ lời:
 - Đúng rồi, người của bạn gái ông Tướng.
 Hùng run lên, hỏi:
 - Người của bạn gái ông Tướhg, sao chú biết?
 - Bởi vì tôi đưa chúng vào đây làm, nhưng chỉ có hai tên thôi. 
                  Còn tên kia tôi không biết. Giấy tờ, lý lịch của tụi nó mất 
                  hết rồi, tôi đã lục trong túi quần của chúng treo trên móc áo, 
                  nhưng cả 3 cái bóp dều không có, trong tủ áo, ngăn kéo tủ cũng 
                  không thấy cái bóp đựng giấy tờ tiền bạc của chúng nó ở đâu. 
                  Như vậy eó thể nói, mấy thằng hung thủ lấy rồi.
 Hùng trầm ngâm hỏi Song:
 - Chú đưa tụi nó vô đây làm theo lời yêu cầu của bà Tướng?
 Song mỉm cười:
 - Đúng mà sai.
 Hùng hơi nóng nảy:
 - Thôi mà, đừng có giỡn nữa ông nội, đúng làm sao, mà sai làm 
                  sao?
 - Ấy chưa gì đã thẩm vấn nhau rồi, đã bảo một tuần nữa nạp 
                  hung thủ mà, sao nôn qúa vậy?
 Đại úy Đức chen vào:
 - Vụ này quan trọng lắm, đừng nói chơi nghe Song, tại sao anh 
                  biết bà đó là bạn gái của ông Tướng mà không phải là Đại Tướng 
                  phu nhân?
 Song cười ha hả:
 - Bữa đó tôi cũng tưởng là Đại Tướng phu nhân nên rét bỏ mẹ. 
                  Sau này bà ấy bảo tôi đưa hai thằng cha cô hồn nằm nguài đó 
                  vào đây làm, tôi có ý hơi nghi nghi,
 mới mời tụi nó đi nhậu. Thứ nhất là tính làm quen chỗ quy~n 
                  thế để định bụng nhờ cậy, thứ nhì mình giới thiệu tụi nó làm 
                  mà không biết ất giáp gì về tụi nó cũng kẹt, nên phải lấy lý 
                  lịch một cách khéo léo thôi. Chịu mất vài chục bao chúng nó ăn 
                  đó mà.
 - Anh đã nắm vững hết về tụi này chứ?
 - Có thể nói như vậy.
 - Vậy bà đó là ai mà ông Tướng cưng ehiều quá vậy?
 Song cười như mếu:
 - Con nhỏ đó là một người đẹp Chợ Lớn tên Cẩm Liên, làm thư ký 
                  cho một hãng buôn. Nó được...
 Nói tới đây Song trợn mắt trỏ Hùng:
 - Ý không được, tôi tiết lộ bí mật hết trơn rồi Đại úy Không 
                  biết, không thấy, không nghe gì hết à nghe. Đại úy Đức biết 
                  tánh Song, cười ha hả:
 - Thôi nói hết đi ông nội, anh Hùng bây giờ là sư huynh của 
                  anh rồi còn gì, người nhà mà.
 Hùng khoái chí, eười:
 - Đại úy nói chí lý đó.
 Song cười hì hì:
 - Được rồi, vậy thì nói. Con nhỏ Cẩm Liên được một ông xì thẩu 
                  chủ nhân một hãng làm vàng lá tuyển mộ làm mỹ nhân kế để nhờ 
                  vả thế lực mấy ông lớn. Tôi đã nghi ngay mấy thàng ông nội này 
                  vô đây đào mộ người ta tìm vàng, nhưng kệ mẹ tụi nó, trước sau 
                  cũng chết thôi.
 Hùng thắc mắc:
 - Tại sao vậy, đã biết chúng nó làm ăn bất hợp pháp, Bao không 
                  lôi đầu chúng nó ra mà lại kệ chúng?
 Song cười:
 - Thì anh giỏi, anh lôi đầu chúng nó ra đi. Nó sắp tới đây bây 
                  giờ đó.
 - Ai vậy?
 - Cẩm Liên chứ ai?
 Hùng chưng hửng:
 - Ủa sao chú biết?
 - Cũng dễ hiểu thôi, mấy thằng toi mạng kia là người của nó mà. 
                  Biết vậy rồi, ehút nữa nó tới, anh có dám còng tay nó không, 
                  hay là một điều phu nhân, hai điều phu nhân?
 Hùng chợt hiểu:
 - Ừ nhĩ, kể cũng kẹt. Nhưng sao chú biết chúng nó sẽ toi mạng?
 - Án mạng trước sư huynh quên rồi sao? Cũng tại đào mộ mà ra 
                  thôi. Chỉ có điều không hiểu ở dưới lòng đất này, thựe tình có 
                  vàng bạc gì không mà chúng nó
 giết nhau như vậy. Để mấy bữa nữa xách tai thủ phạm hỏi nó mới 
                  xong.
 Vừa dứt lời, Song quay lại đã thấy Cẩm Liên vừa bước tới Chào 
                  hỏi xong, cô ta nói ngay:
 - Vừa nghe anh Song nói, hình như các anh đã biết thủ phạm là 
                  ai rồi à?
 Song chối ngay:
 - Dạ, thưa phu nhân, chúng tôi có thấy một mớ dấu tay, dấu 
                  chân và vết tíeh vũ khí của hung thủ, chỉ hy vọng tìm ra thôi. 
                  Tuy nhiên, cũng còn khó khăn lắm. Vì
 nhiều trường hợp lấy được lý lịch hung thủ mà không kiếm được 
                  người. Thí dụ như đám trốn quân dich hoặc tụi VC thì đầu hàng 
                  thôi.
 Cẩm Liên nói:
 - Nếu biết được chúng nó là ai cũng đủ rồi, hung thủ không 
                  quan hệ mà người đứng Bau chúng nó mới thực sự nguy hiểm.
 Đại úy Đức gật gù:
 - Phu nhân dạy chí phải, mấy thằng đâm thuê chém mướn này 
                  chẳng biết gì ngoài việc nhận tiền làm ẩu thôi. Nhưng không 
                  hiểu tại sao, người nào đó cứ nhắm vào ngôi mộ của gia đình 
                  phu nhãn làm khó dễ hoài.
 - Tôi cũng không hiểu. Chắc chắn các ông sẽ giúp chúng tôi 
                  ngăn chặn những phiền phức này.
 Đại úy Đức nhanh nhẩu:
 - Dạ, thưa nhất định như vậy rồi phu nhân, nhưng phu nhãn có 
                  thể cho chúng tôi biết vài điều không?
 - Ông cứ nói đi.
 Đại úy Đức nói thực chậm và rõ ràng
 - Ngôi mộ này là thân thế ra sao của phu nhần và chôn hồi nào 
                  vậy?
 Cẩm Liên có vẻ lúng túng ra mặt, cô ta ngập ngừng:
 - Đây là mộ của tổ nội tôi, nhưng chôn hồi nào thì tôi cung 
                  không rõ lắm.
 Đại úy Đức hỏi tiếp:
 - Phu nhân có nghe ai trong gia đình nói dưới mộ có vàng bạc 
                  gì không?
 - Chắc chắn là không có gì đâu. Tuy nhiên, người Trung Hoa 
                  chúng tôi có tục lệ bỏ một vài món nữ trang nhỏ của người chết 
                  vào quan tài, nhưng cũng chẳng đáng giá gì đó chỉ là tượng 
                  tnthg thôi.
 - Phu nhân có ý kiến gì về những người phu nhân gửi vào trông 
                  coi nghĩa đia lại xâm phạm tới mộ phần của gia đình phu nhân 
                  không?
 Nghe hỏi xong, Cẩm Liên mất bình tĩnh thấy rõ, nhưng cô cố trả 
                  lời:
 - Tôi cũng không hiểu tại Bao chúng làm như vậy. Có lẽ tôi 
                  phải về vì thấy hơi mệt.
 Đại úy Đức nói:
 - Dạ, xin tiễn phu nhân ra về.
 - Chào các ông.
 Nói xong Cẩm Liên lật đật trở ra xe đi ngay. Hùng mĩm cười 
                  nhìn Đại úy Đức:
 - Tôi phục Đại úy sát đất.
 - Tôi làm gì đâu mà anh phục.
 - Đại úy khỏi nói tôi cũng biết ông đang nghĩ gì. Chỉ một vài 
                  câu hỏi nho nhỏ mà Đại úy đã khai thác được nhiều yếu tố quan 
                  trọng.
 Đại úy Đức làm bộ hỏi:
 - Yếu tố gì đó anh cho tôi biết coi.
 - Thôi mà Đại Ca, ông dư biết những gì anh Song nói bây giờ là 
                  đúng 100% qua cử chĩ và nét mặt của con nhỏ Cẩm Liên rồi.
 Đại úy Đức cười khà khà, trỏ vào mặt Hùng:
 - Thằng cha này to gan thực, y dám gọi tên cúng cơm của Đại 
                  Tướng phu nhân, eòn nói phu nhân là con nhỏ này, con nhỏ nọ.
 Cả ba cùng cười phá lên cười rồi từ giã nhau ra về.
 Về tới sở vừa bước chân vô phòng Đại Tá Chánh Sở đã hỏi ngay:
 - Tụi mày làm gì mà đi lâu quá vậy?
 Đại úy Đức ngồi trình lại với Đại Tá Chánh Sở tất cả những eự 
                  việc xảy ra, trong khi Song mở hồ sơ báo cáo giám thị mục tiêu 
                  Môi Hồng đọc, bỗng chàng giật mình la lên:
 - Chết cha rồi.
 Mọi người quay lại nhìn chàng, trong khi Song chạy vội ra góc 
                  phòng, mở tủ lấy một xấp hồ sơ, chàng lẩm bẩm một mình:
 - Bố mày cũng chết với tao, hì hì… Đại Tướng phu nhân.
 Đại Tá Chánh Sở phì cười, lấy ống điếu gõ xuống bàn cồm cộp, 
                  nói lớn:
 - Song, mày làm cái gì vậy?
 Song chợt tỉnh, cười hì hì:
 - À thưa Đại Tá, tôi kiếm đưực một sự trùng hợp lý
 - Nói đi.
 - Vụ thằng gác nghĩa đia bị đâm chết kỳ trước.
 - Ừ
 - Sau đó bạn gái của ông Tướng nhờ tôi gửi hai thằng vô gác 
                  nghĩa địa đó.
 - Tao biết rồi, Đại úy Đức mới nói xong.
 - Đại Tá biết Cẩm Liên là do mộtzxì thẩu Chợ Lớn, làm nghề 
                  vàng, tuyển lựa để dùng vào mỹ nhân kế.
 - Biết rồi, biết rồi, nói mãi.
 - Bây giờ tên xì thẩu Chợ Lớn đó đang là cái đích của mục tiêu 
                  Môi Hồng. Báo cáo giám thi hôm nay toàn nói về y.
 Cả Đại Tá Chánh Sở và Đại úy Đức đều nhảy nhổm, ông giựt lấy 
                  xấp hồ sơ trong tay Song
 - Đưa tao coi.
 Cả hai cùng chúi đầu vào đọc những ghi chú sưu tầm của Song 
                  trong hồ sơ. Đọc xong, Đại Tá Chánh Sở tư lự:
 - Nếu không khéo, có hiểu lầm thì kẹt cả đám. Có lẽ tao phải 
                  đích thân gặp ông Tướng rồi.
 Song nói ngay:
 - Xin Đại Tá thủng thẳng đã, tôi có ý kiến.
 - Ừ nói đi.
 - Hiện nay tôi đang cho mật báo viên theo dõi hung thủ giết 
                  thằng gác nghĩa địa. Sở dĩ chưa bắt nó vì lệnh trên cho xếp hồ 
                  Bơ vụ này. Hơn nữa, nó thuộc phạm vi
 tư pháp, mình cũng chẳng lằng nhằng làm gì. Nhưng bây giờ xảy 
                  ra vụ này, tôi nghi chín phần mười là y chủ mưu. Tôi xin dề 
                  nghi để tôi đi gặp mật báo viên đã, mình thộp cổ thằng đó rồi 
                  hãy đi gặp ông Tướng sau.
 Đại Tá Chánh Sở gật gù:
 - Tốt, tốt... Mày đi gặp mật báo viên đi, sáng mai phải về đây 
                  báo cáo.
 - Dạ, dạ... Cám ơn Đại Tá.
 Song bước ra cửa còn nghe Đại úy Đức nói với theo:
 - Cẩn thận nghe Thượng Sĩ Song.
 
 Song quay lại nháy một bên mắt, lấy Honda vọt nhanh ra cổng. 
                  Trời lại lâm râm mưa, chàng rồ ga chạy nhanh hơn, hy vọng tới 
                  dộng Sáu Lai trước khi trời mưa lớn. (Truyện từ Cõi Thiên 
                  Thai) Nhưng chĩ vừa tới cầu Thi 
                  Nghè, trời đã đổ mưa như trút nước. Song đành chiu ướt, bớt ga, 
                  cho xe chạy chậm lại những hạt mưa lớh tạt vào mặt chàng thật 
                  rát. Khi đi qua chợ Thi Nghè, vô tình Song thấy Lan và Sáu 
                  đang ngồi chung với một đám thanh niên trong tiệm hủ tiếu. 
                  Chàng bắt gặp ánh mắt của Lan nhưng lờ đi, chạy thẳng tới động 
                  Sáu Lai. Cả hai vợ chồng Sáu Lai cùng ở nhà. Sáu Lai chạy ra 
                  mở cửa, la lớn:
 - Trời đất, ướt hết trơn rồi anh Song. Vô lấy đồ của em thay 
                  đỡ đi, không có lạnh chết.
 Song lấy tay quẹt nước vương trên mặt, dựng xe ngpài hiên. Vợ 
                  Sáu Lai trao cho chàng chiếc khăn lông lớn:
 - Anh lau cho khô, anh Sáu lấy đỡ bộ Pijama cho anh bận, lên 
                  lầu thay đồ đi anh.
 Song run lập cập vì lạnh, chàng cố cười:
 - Cám ơn, cám ơn, lạnh quá xá rồi.
 Vừa nói chàng vừa chạy thực mau lên lầu. Lau khô mình mẩy, mặc 
                  bộ Pijama của Sáu Lai, chàng chải sơ đầu tóc rồi xuống nhà. Vợ 
                  Sáu Lai vừa trông thấy chàng,
 cười hỏi:
 - Bộ đồ hơi chật phải không anh, chẳng bù với anh Sáu nhà em, 
                  bận như áo thụng?
 Sáu Lai cười hì hì:
 - Em so sánh anh với anh Song thì chết rồi.
 Song cười:
 - Ông nói vậy chứ xương ông còn lớn hơn xương tôi nhiều
 vợ sáu Lai eười lớn hơn: .
 - Bi vậy nên thân thể ảnh toàn xương là xương. Bạn
 bè gọi ảnh là bộ xương cáeh trí đó.
 Sáu Lai cười tình:
 - Chê vừa vừa thôi chớ.
 Cả ba cùng cười. Vợ Sáu Lai đưa bao thuốc Salem cho
 Song:
 - Hút điếu thuốc cho ấm người đi anh.
 Song cám ơn, rút một điếu, đập đập xuống bàn rồi bật hộp quẹt 
                  châm lửa hít một hơi thật dài:
 - Uống một chút Whisky nghe anh?
 Song gật đầu:
 - Phải đó, cho xin một ly cho ấm bụng.
 Vợ Sáu Lai đem ba cái ly ra, rót mỗi người một ly đầy.
 Song kêu lên:
 - Vừa vừa thôi, tính uống cho chết luôn hay sao?
 Sáu Lai trao ly cho Song nói:
 - Uống đi, chưa có đứa nào uống rượu mà chết đâu. Hơn nữa, từ 
                  ngày con Dung nó trốn đi tới giờ, chưa có uống với anh lần nào 
                  mà.
 Vợ Sáu Lai hùa theo:
 - Phải rồi, bây giờ anh Song chê tụi mình nghèo, không thèm 
                  uống với tụi mình nữa đâu.
 Song cười ha hả:
 - Mấy người lớn lối quá, uống được bao nhiêu mà làm bộ?
 Chàng giơ cao ly rượu nói:
 - Cạn ly.
 Cả ba người eùng ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu.
 Vợ Sáu Lai rót cho mỗi người một ly nữa:
 - Được rồi, bây giờ tới lượt em mời.
 Sáu Lai la lên:
 - Ê ê. không được, em chơi cái kiểu này chết anh, còn mấy phút 
                  nữa đi làm rồi.
 Song cười hề hề:
 - Như vậy thì tha, tôi uống cho ông ly này. Bây giờ sửa soạn 
                  đi làm đi.
 Song vừa nói, bưng ly của Sáu Lai làm một hơi, rồi giơ ly của 
                  chàng cụng ly với vợ Sáu Lai:
 - Bây giờ anh uống rượu em mời đây, cạn ly.
 Vừa nói xong chàng eạn ly ngay. Vợ Sáu Lai chưa kịp uống, 
                  ngoài cổng có người bóp eòi xe Honda "tin, tin".
 Sáu Lai vội vã nói:
 - Chết rồi, thằng Bé nó đến đón em vô trại. Anh Song ở lại 
                  chơi nghe, không đượe về đó, tối nay em về, chúng mình uống 
                  tiếp.
 Vừa nói, Sáu Lai vừa với eái áo mưa mặc vội vào rồi phóng ra 
                  cửa, nhưng vẫn eố ngoái cổ lại dặn vợ:
 - Bàng mọi cách, em phải giữ anh Song ở lại, tối nay 12 giờ 
                  anh về đó.
 Vợ Sáu Lai cười lớn:
 - Được rồi, ảnh không về đâu, nhưng mà phải mang đồ nhậu về đó.
 Sáu Lai vừa chạy vừa la:
 - Xong rồi, xong rồi.
 Vợ Sáu Lai ra ngoài khép cửa lại, trở vô ngồi ngay vào lòng 
                  Song, cầm chai rượu lên:
 - Bây giờ hai đứa mình uống.
 Song giữ lấy tay Sáu ngăn lại:
 - Thôi đừng uống nữa, để tới tối Sáu Lai về hãy uống.
 Sáu cười khúc khích, choàng tay qua cổ Song, ép sát bộ ngực vĩ 
                  đại vào mình chàng:
 - Nếu vậy thì bị phạt.
 - Phạt cái gì bây giờ?
 - Ẳm em lên lầu.
 Song giao hẹn:
 - Chĩ bế lên lầu thôi nghe.
 Sáu nhõng nhẽo:
 - Không biết, cứ ẵm lên lầu đã.
 Song xốe bổng Sáu lên, đi tới cầu thang:
 - Em nặng muốn chết.
 Sáu cười khúc khích:
 - Nặng cũng phải ắm.
 Bế Sáu lên tới phòng, Song đặt Sáu xuống giường. Cô nàng ôm 
                  cứng lấy cổ chàng níu xuống làm Song mất thăng bằng té nhào vô 
                  mình nàng. Không biết Sáu cởi nút áo từ lúc nào mà Song vừa té 
                  xuống đã thấy bộ ngực vun lên trước mắt như hai trái đồi. 
                  Chàng úp mặt vô đó, nghe nhị tim Sáu đập thật mau, chất men 
                  của mấy ly Whisky giờ đây bốc lên làm thân thể Song nóng hừng 
                  hực. Chàng lột áo Pijama ném sang bên cạnh. Sáu rà cả hai bàn 
                  tay ra sau lưng chàng, níu cứng lấy những bắp thịt nổi cuồn 
                  cuộn:
 - Cả đời em chưa được ôm một thân thể nào cứng rắn như anh. 
                  Anh gần cô nào chắc cô đó phải chết mê, chết mệt vì anh qúa.
 Song cười hì hì:
 - Anh thấy em đâu có chết?
 - Anh có biết mấy ngày vắng anh, em chết cả cõi lòng không?
 - Nói đi, thằng Sáu Lai nó nghe được, nó bắn em vỡ sọ.
 Sáu cười thật bất mãn:
 - Anh lầm rồi, em nói cái này cho anh hay nhé.
 - Nói đi.
 - Lâu lâu, có ông khách nào sộp, anh Sáu Lai còn xách nước cho 
                  em nữa.
 - Em đừng có nói quá chứ, bộ nó không biết ghen à?
 - Ghen cái gì, ảnh có vợ 3 con ở nhà quê. Tháng tháng em gửi 
                  tiền cho mà sống chớ ai, mang danh nghĩa làm chồng em để kiếm 
                  chút đĩnh thôi. Còn em cũng cần
 ảnh để làm ăn, anh biết hết trơn còn làm bộ. Tuy nhiên, người 
                  ngoài nhìn vô thì eứ tưởng tụi em hạnh phúc lắm, có anh em mới 
                  nói toạc ra em làm d, còn ảnh làm ma cô thôi.
 Song trườn mình lên, ghé sát vào mặt Sáu hỏi:
 - Còn anh, em có cho làm ma cô không?
 Sáu đấm mạnh lên vai Song, la nho nhỏ:
 - Cái anh này.
 Song cúi xuống tìm cặp môi Sáu. Chàng lùa tay xuống dưới, quần 
                  áo của cả hai bật tung ra, rớt xuống đất. Chiếc giường rung 
                  lên bần bật, tiếng Sáu rên rĩ mỗi lúc một lớn hơn. Thân thể 
                  Sáu vặn vẹo, hai tay vẫn ôm cứng lấy vai Song, những đầu ngón 
                  tay bấm thật sâu. Nàng hả miệng ra, hơi thở đứt quãng, dồn dập. 
                  Sáu lịm đi lúc nào cũng không hay, nàng thấy thân thể mình 
                  bồng bềnh như trôi theo mây gió....
 Bỗng có tiếng gõ cửa, Sáu hỏi nho nhỏ qưa hơi thở:
 - Ai đó?
 - Em là Xuân đây. Có con Lan kiếm anh Song.
 Sáu nằm vật ra giường thở hổn hển:
 - Anh ghê lắm, đưa con Lan vô phòng phía trước đi.
 Song cười hì hì:
 - Em nằm đây đi, anh trở lại..
 Sáu xua tay cười cười:
 - Thôi thôi khỏi, em chịu thua anh rồi. Em đi tắm rồi xuống 
                  nhà làm món nhậu cho anh, chờ anh Sáu Lai về mình uống một keo 
                  nữa. Con Lan tới đúng lúc đó, anh không đưa nó vô phòng còn 
                  chờ gì nữa?
 Vừa nói xong, Sáu ngoái đầu ra phía cửa nói lớn:
 - Xuân à, mày đưa con Lan vô phòng phía trước đi, anh Song qua 
                  đó li~n.
 Song vẫn nằm bên eạnh Sáu, chàng đưa cả hai tay lên ngực nàng, 
                  bộ ngực nóng hổi, vẫn còn căng cứng đam mê. Sáu nhìn Song mỉm 
                  cười:
 - Còn có bây nhiêu đó thôi, em hết chiu nổi rềi, mấy ông võ sĩ 
                  có khác.
 Song không nói gì, chàng vục mặt vào vùng đồi núi chập chùng 
                  đó thực lâu, khi nghe tiếng Xuân ở ngoài gọi mới ngẩng đầu lên:
 - Anh Song ơi, chị Lan đang chờ ở phòng trước đố.
 Cám ơn Xuân, anh qua đó liền.
 Sáu mĩm cười ngồi dậy, mặc quần áo cho Song:
 - Qua bên đó đi cho thỏa mãn, con nhỏ này ít đi khách lắm, gái 
                  một con đó.
 Song vuốt má Sáu ninh:
 - Dù sao anh cũng chắc chắn nó thua em xa.
 Sáu thực thà nói:
 - Anh lầm rồi, gái một con, mình dây, thua em sao được?
 Song rà tay lên ngực Sáu:
 - Anh nói cái này kìa.
 Sáu phết nhẹ vào mông Song đẩy ra ngoài:
 - Khiếp mấy ông này ghê quá.
 Song cười ha hả đi ra ngoài. Chàng mở cửa bước vào phòng trước, 
                  thấy Lan đang ngồi trên giường. Căn phòng này thật nhỏ, chĩ kê 
                  được chiếc giưừng con con này đã chiếm gần hết chỗ rồi. Phòng 
                  này thường để cho gái tiếp khách quen nên rất sạch sẽ. Thấy 
                  Lan, Song hỏi ngay:
 - Em kiếm anh có chuyện gì không?
 - Có nhiều chuyện gấp phải nói với anh ngay.
 Song đứng sát vô Lan, ôm lấy nàng:
 - Có chuyện này là gấp nhất thôi.
 
 Vừa nói Song vừa cúi xuống hôn đầy ắp trên chiếc miệng xinh 
                  xắn của Lan. Nàng không nói gì được nữa. Song dìu Lan nằm 
                  xuống, nàng ngoan ngoãn theo tay chàng. Lan thấy ngay thân thể 
                  Song nóng bỏng. Nàng hơi rùng mình khi bàn tay Song luồn qua 
                  áo lót. Lan bắt đầu thở mạnh, nàng ôm ghì lấy Song. Quần áo 
                  Lan và Song cùng bật tung ra, Song co chân lên đạp tất cả 
                  xuống đất. Lan muốn ngộp thở vì sức mạnh của Song đè lên mình 
                  nàng. Chưa bao giờ Lan gặp một sức khoẻ vũ bão như lần này. 
                  Nàng cong người lên, đi vào khoái cảm tột cùng của euộc chơi 
                  ngay từ phút đầu. Nàng không ngờ những giây phút đó lại chợt 
                  tới một cách mau chóng như vậy, Lan lim đi trong vòng tay Song 
                  rồi tự nghĩ: không biết có phải nàng đã yêu chàng rồi không...
 
 Trời càng khuya, mưa eàng lớn, gió càng thổi mạnh. Lan nằm gối 
                  đầu lên tay Song kể lại những gì Ba Thọt làm trong mấy ngày 
                  qua. Song vui mừng được biết
                  những điều mong muốn. Như vậy là chàng sẽ nắm trọn ổ tại trận 
                  mà không phải khai tháe lôi thôi nữa. Những xáo trộn trong khu 
                  vực chàng kiểm soát gần đây phải chấm dứt. Tối nay Ba Thọt 
                  không có nhà, y đã đem súng đi gặp đồng bọn dự trù kế hoạch 
                  đánh xe lương. Song tính nhẩm, sáng mai về sở còn đủ thì giờ 
                  bố trí kế hoạch, hợp tác với cảnh sát đưa nhóm Ba Thọt vào 
                  khám Chí Hòa.
 (Hết Phần 16… Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  17) |