| Bà Ba ứa nước mắt khi nhìn thấy thằng Tâm đứng dưới bực thang 
                  kéo dây ghe eột lại cho bà. Bà đã tưởngkhông còn nhìn thấy 
                  thàng con trai độc nhất trong giađình nữa. Bà buột miệng hỏi:
 Con không sao chớ?
 - Dạ, nhờ chú Song thôi.
 
 Bà Ba muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng nước mắt bà trào ra 
                  khiến bà nghẹn lời. Nga cũng vừa cột dây ghe của nàng lại, 
                  nhìn mẹ rồi quay lại nhìn Song. Song đọc được trong ánh mắt 
                  Nga trăm lời cảm tạ, chàng biết người con gái này đang dành 
                  cho chàng những cảm tình mà chưa ai được hưởng. Nhưng lúc này 
                  Song phải lờ đi, nếu không khéo cư xử có thể cái Unh cảm này 
                  thành một sự trả nợ mất hết thi vị. Chàng nói lảng sang chuyện 
                  khác để không khí bớt nặng nề:
 - Tâm cõng ba em lên trước đi, để tụi này giữ ghe cho.
 - Chú Song đem cả gia đình em tới đây làm chi vậy?
 Song cười:
 Thủng thẳng đã, vô nhà rồi hắng nói. Chú mày ở đây một mình cả 
                  buổi rồi, có buồn không?
 - Dạ,... em thấy hơi bó giò, bó cẳng một chút.
 Nga mắng em:
 - Bây giờ thì tới lượt ba má với tao cũng bó giò, bó cẳng như 
                  mày rồi. ở đó mà than.
 Tâm ngơ ngác:
 - Chi Nga, chi nói cái gì?
 - Mày hỏi má đi.
 Song can khéo:
 - Thôi mà, cõng ba vô nhà đi, anh kể cho nghe cũng không muộn.
 Tâm không dám nói nữa, leo xuống chiếc thang dốc ngược, đóng 
                  sát theo hai cây cừ lòi ra phía ngoài con lạch. Căn nhà sàn 
                  này chỉ có hai gian, một gian trên bờ,
 một gian cất lòi ra ngoài lạch. Chung quanh đây không có một 
                  ai, phải ehèo ghe hai, ba mươi phút mới tới khu có ngllời ở. 
                  Hồi chiều Song chở Tâm tới đây, nói không được đi đâu vì cảnh 
                  sát còn đang giữ hồ sơ nó trốn quân dịch. Tâm cũng đang mệt vì 
                  bị đánh một cú thật đau, ngủ li bì tới bây giờ mới dậy thì gặp 
                  ngay lúc mọi ngừời kéo tới.
 
 Bà Ba cứ sụt sùi khóc hoài, bà không biết phải làm gì nữa. Còn 
                  ông ehồng bà đã trở bệnh mấy tháng nay, tuy ngồi đó trông khoẻ 
                  mạnh như thường, nhưng như người mất hồn, ông nghe ai bảo gì 
                  là làm nấy, thỉnh thoảng nói một vài cầu như con nít, bác sĩ 
                  bảo hết thuốc chữa rồi, sống được lúc nào hay lúc đó thôi. Ông 
                  đã mất trí hoàn toàn?
 
 Trời bất chợt đổ mưa vội vã, hạt mưa to và nặng, mọi người 
                  ngồi chung quanh cây dèn dầu lù mù.
 Song bảo Nga:
 - Bây giờ Nga kể cho thằng Tâm nghe chuyện này đi, để nó khỏi 
                  thắc mắc.
 Nga dạ một tiếng, kể cho Tâm nghe hết những gì đang đe dọa gia 
                  đình và lý do phải bỏ nhà đi. Nghe xong, Tâm khóc nức nở, nó 
                  không hiểu tại sao nó lại làm liên lụy tới gia đmh như vậy. 
                  Tâm hỏi Song:
 - Chú Song ơi, chú đã giúp đỡ gia đình cháu quá nhiều rềi, bây 
                  giờ kể như người nhà đi, cháu hỏi thiệt chú có biết tại sao 
                  không?
 Song gật đầu:
 - Biết.
 Nga giật mình nhìn Song:
 Chú biết rồi à?
 - Tôi biết những gì An Ninh lập biên bản cũng như tôi biết tại 
                  sao gia đình Nga lâm nạn. Còn thàng Tâm nó có hay không là một 
                  chuyện khác.
 Nga năn nĩ:
 - Cháu lạy chú, chú nói đi.
 - Nếu mọi người muốn biết thì tôi nói vậy. Theo hồ sơ của 
                  chúng tôi, thằng Tâm có bồ với con Thu vợ thằng gác nghĩa đia. 
                  Cuộc tình này ra sao chĩ có thằng Tâm và con Thu biết thôi.
 Tâm bỗng nghe nói đến Thu, nó gục mặt xuống không dám nhìn ai 
                  nữa. Bà Ba hỏi ngay:
 Có phải vậy không Tâm?
 Tâm không nói gì, khẽ gật đầu. Song nói tiếp:
 - Sáng hôm nay, người ta phát giác thàng gác nghĩa đia bị đâm 
                  chết, xác nó nàm trên một ngôi cổ mộ. Ngôi mộ này đã bi đào 
                  xới và vừa lấp lại. Khám nghiệm tử thi, được biết trước khi 
                  chết, y bị trói cả chân tay và bịt miệng nữa. Cảnh sát tìm 
                  thấy một cái cuốc gần cổ mộ và trên cán cuốc có dấu tay thằng 
                  Tâm. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Đối với cảnh sát thì hồ sơ tới đây là hết vì họ được ehỉ 
                  thị giao cho An Ninh và báo cáo rằng thàng gác nghĩa đia chết 
                  vì say rượu, vô ý té gây nên tai nạn thôi. Nhưng hồ sơ An Ninh 
                  lại khác: sau khi thàng Tâm đâm chết nạn nhân rồi, nó ôm theo 
                  những gì lấy được dưới ngôi cổ mộ tẩu thoát. Những món nó lấy 
                  được lại thuộc về bà vợ nhỏ của một ông Tướng đang làm lớn, 
                  cái cổ mộ này là của nội tổ bà ta. Và theo tôi, bà ta đang 
                  dùng đàn em truy nã thằng Tâm vì muốn lấy lại những gì đã mất. 
                  Cái rắc rối là chính tôi giấu cả gia đình này nên phe bà Tướng 
                  nọ mới điên lên. Còn bây giờ, trước hết, lấy nghĩa thầy trò, 
                  thứ nhì với Unh anh em, tôi hỏi Tâm câu chuyện của cậu như thế 
                  nào?
 
 Song nói vừa dứt, bà Ba òa lên khóc, Nga xanh mặt và thàng Tâm 
                  run như con thằn làn đứt đuôi, mặt nó nhăn nhúm lại. Bây giờ 
                  nó mới hiểu cả gia đình nó vừa thoát chết và vị ân nhân đang 
                  ngồi trước mặt nó đây lại là quan tòa trong vụ án này. Không 
                  khí nặng nề trôi qua, mọi người đ0ều im lặng, chỉ có tiếng 
                  khóc nức nở của bà Ba. óng Ba vẫn ngồi yên lấy mắt nhìn mọi 
                  người như người ngoài cuộc. Song quay nhìn Nga, thấy nàng như 
                  ngllời mất hồn, chàng thấy quá tội nghiệp, ngồi xích lại nắm 
                  lấy tay nàng. Nga gục ngay mặt lên vai Song, hai vai nàng rung 
                  lên. Nàng không cần che giấu tình cảm bấy lâu dành cho Song 
                  nữa, mặc dù đang ngồi trước mặt gia đình. Một lúc thật lâu, 
                  Nga ngước mặt lên, nước mắt ràn rụa hỏi:
 - Tâm, chị hỏi thiệt em, câu chuyện ra sao?
 Tâm đau đớn:
 - Em biết nói Bao bây giờ?
 - Nghĩa là sao?
 Tâm nói như người mất hồn:
 - Em cũng không biết.
 Nga bực quá gắt lên:
 - Không biết, không biết, hại cha, hại mẹ như thế này rồi mà 
                  cũng không biết sao?
 Tâm lại gục đầu im lặng. Song nắm lấy vai Nga nói nhỏ:
 - Nga, em để anh hỏi nó từ từ, eó lẽ sẽ ra chuyện.
 Nga lặng lẽ gật đầu. Song chậm rãi:
 - Tâm à, bây giờ anh hỏi câu nào, em trả lời câu đó.
 Như vậy thì mới có thể gỡ rối cho em được.
 Tâm gật đầu, Song hỏi ngay: ..
 - Cái cuốc ở phạm trường là của em hả?
 Tâm nhận ngay:
 - Dạ. . .
 - Em đem tới đó hồi nào?
 - Cách đây hai tuần lễ chị Thu kêu em rẫy giùm cỏ mé đường 
                  mương sau nhà, làm xong em để cái cuốc lại đó
 - Vậy thì tốt. Đêm hôm qua em có ở nhà không?
 - Có
 - Em có đi chơi đâu chập tối không?
 - Có
 - Đi với ai?
 - Thằng Tào.
 - Đi đâu?
 - Coi sòng tài xĩu cho chú Tư.
 Tới mấy giờ?
 - Hai giờ sáng.
 - Rồi em đi đâu nữa?
 - Về nhà ngay.
 Lúc về nhà, cả nhà đã ngử hay có ai còn thức?
 - Chị Nga.
 Song nhìn Nga, nàng gật đầu.
 - Sáng mấy giờ em thức dậy?
 - Má gọi dậy gánh đồ đi bán.
 song thở phào nhẹ nhõm, chàng bảo Nga:
 ít nhất một mình anh biết thằng Tâm bị oan.
 Nhưng mà tình cảm của nó và con Thu ra sao?
 Nga nói giọng yếu ớt:
 Anh hỏi nó coi. .
 Song quay sang Tâm:
 - Em có dám nói trước mặt mọi người không?
 Tâm không ngần ngại:
 - llồi nào tới giờ chị Nga thương anh mà còn e, bây giờ chỉ 
                  công khai rồi, chuyện em có sợ gì mà không dám nói.
 - Tốt lắm, thế em với con Thu thương nhau ra sao?
 - Lúc đầu em tưởng ehị Thu thương em, em có để ý và nói vòng 
                  vo với chỉ, nhưng chỉ chỉ cười, rồi một bữa em làm ẩu đại vì 
                  nghĩa đia vắng người, chồng chỉ lại
 không có nhà.
 - Em làm gì con Thu?
 Tâm hơi ngần ngừ một chút rồi nói:
 - Em nhân lúe ehỉ đứng gần em ở một gò mả, em ôm hôn đại.
 - Con Thu nó có nói gì không?
 - Lúc đầu chỉ không nói gì, nhưng sau một hồi, chị đẩy em ra 
                  rồi nói là em còn nhỏ hơn chỉ nhiều quá, chĩ không có cảm giác 
                  gì. Rồi chỉ bảo em hãy quên đi, chỉ
                  không nói với ai đâu. Từ đó em không phá chỉ nữa.
 - Nhưng trong lòng em còn yêu con nhỏ đó không?
 - Hmh như em hơi bồng bột thôi, chứ có thương ai hồi nào đâu. 
                  Anh hiểu em hơn ai hết, em chỉ thích học võ thôi.
 Song cười, chàng thú thực:
 - Anh tin em, vì chính Thu cũng vừa nói với anh như vậy
 Nga nhìn Song hỏi:
 - Ủa, Thu bây giờ ở đâu?
 Song cười:
 - Anh cũng vừa định nói với em, Thu cũng như gia đình em, đang 
                  bi săn đuổi vì không hiểu những gì trong ngôi cổ mộ biến đi 
                  đâu và nhóm người kia có ý cho là
 Thu và thằng Tâm là thủ phạm.
 Bây giờ bà Ba mới thở ra một hơi thật mạnh:
 - Lạy trời phật, ít nhất tui biết con tui không làm bậy. Bây 
                  giờ yên tâm rồi, nhưng tụi tui phải làm sao với nỗi oan này 
                  đây?
 Song ngần ngừ:
 - Khó lắm dì Ba à, nếu là pháp luật, có thể biện hộ và minh 
                  oan được, nhưng nhóm ngllời kia hành động ngoài pháp luật, 
                  mình ehỉ còn cách tự vệ thôi. Hơn nữa, thằng Tâm cho tới giờ 
                  này chỉ có gia đình mình biết nó bị oan. Còn với pháp luật thì 
                  quả nó vẫn còn bị nghi ngờ. Nó đang ở thế bi săn đuổi đó.
 Bà Ba lại mếu máo:
 - Bây giờ phải làm sao chú Song?
 - Con nói thực với dì Ba, con với Nga đã như thế này rồi, xin 
                  dì cứ coi con như người nhà đi. Tạm ở đây ít ngày thủng thẳng 
                  tính, vì bất cứ ai trong gia đình này ló đầu ra là bị tụi kia 
                  chụp liền.
 Bà Ba lo lắng:
 - Chú Song à, con Nga mà có đáng gì. Chú muốn sao cũng được, 
                  nhưng mà tụi tui ở đây tốn kém lắm, chú lo sao được.
 Song cười vui vẻ:
 - Dì Ba ơi, như thế là con được vợ rồi phải không? Có thằng rể 
                  bất nhân nào để cha mẹ vợ chết đói đâu?
 Bà Ba gượng cười, trong khi Nga đấm vào lưng Song thùm thụp:
 - Anh này hỏi vợ ác ôn quá hà.
 Bà Ba quay qua mắng yêu con gái:
 - Cái thứ mày, chó chê mèo bỏ, đã đượe ehú Song thương còn làm 
                  bộ, tao cho chú ấy không eòn phải cám ơn nữa đó, mày có hiểu 
                  không?
 Song vòng tay ôm ngang lưng Nga kéo nàng vào lòng:
 - Đó em nghe má nói chưa?
 Nga ngả ngay vào lòng Song, nét mặt sung sướng tột cùng.
 Bà Ba nói:
 - Chú Song à, mặc dù tui gả cho ehú con nhỏ này, nhưng chú 
                  cũng đừng ngại gì. Tui nói là tui nói, dù chú có vợ rồi hay 
                  mai sau này chú có lấy vợ nữa, thì chú
 cũng vị tình tui đừng bỏ bê nó là tui vui rồi.
 Song nói ngay:
 - Dạ, má yên trí đi, con không lừa dốỉ má và em Nga đâu Con 
                  nói thực, dù cho má có buồn chứ số con ai cũng nói năm thê bảy 
                  thiếp đó, nhưng mà với Nga, con thề
 nếu mai sau có hất hủi em thì chết không toàn thây.
 Nga vội đưa tay bit miệng chàng lại:
 - Anh này chỉ thề ẩu thôi. Em biết thân em lắm, em đâu còn con 
                  gái trinh tiết gì. Được anh thương là mãn nguyện rồi, đâu có 
                  dám đòi hỏi gì nữa đâu.
 Thật không?
 - Thiệt đó
 Song giơ một ngón tay ra nói:
 - Nếu vậy chúng mình ngoéo tay đi.
 Nga cũng giơ một ngón tay ra móc vào tay Song. Nàng cười khúc 
                  khích quên eả chuyện đau buồn vừa xảy ra. Nét mặt bà Ba cũng 
                  tươi tỉnh hẳn lên, còn thàng Tâm hớn hở hơn ai hết. Nó không 
                  ngờ Song lại dễ dãi với Nga như vậy, nó tự nghĩ mình không 
                  chọn lầm một người đàn anh.
 
 Mưa càng ngày càng lớn, những giọt mưa trắng xóa trải dều trên 
                  mặt nước, Song ôm vai Nga đứng dậy, nói với bà Ba:
 - Thôi má đưa ba lên nhà trên nghỉ di, sáng mai mình bàn tính 
                  sau, chuyện dâu eòn có đó. Bây giờ như thế này cũng tạm yên 
                  rồi. Còn thằng Tâm nàm đây nghe
                  radio chơi, anh có việc muốn bàn riêng với ehi em một chút rồi 
                  nói với em sau.
 Bà Ba đỡ ông Ba lên nhà trên, Song nắm tay Nga kéo ra ngoài 
                  hàng hiên, mé con lạch. Nhìn ra ngoài đêm tối mịt mù, Song dìu 
                  Nga ngồi xuống sàn, dựa lưng vô vách ngăn căn phòng với lan 
                  can cất nhô ra ngoài con rạch.
 Song hỏi vu vơ:
 - Em có thích bóng tối không?
 - Em không thíeh, nhưng cũng chẳng sợ nó.
 Em có thấy cuộc đời anh tối như đêm ba mươi không?
 Không, em nhìn anh như ánh hào quang của thần thánh, anh ehói 
                  lòa trong đêm tối.
 Song cười thỏa mãn:
 - Em họe được câu hát eải lương đó hồi nào vậy?
 Nga cười khúc khích:
 - Từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có dịp hát cho người biết nghe 
                  mà thôi.
 - Em còn hát được bao nhiêu lâu nữa?
 - Em sẽ hát hoài, hát hoài, nhưng ehỉ cho anh nghe
 thôi.
 
 Song kéo Nga sát vào mình, chàng hơi chồm lên một chút tìm làn 
                  nôi chín mọng của người yêu, Nga hôn lại thật say mê, nàng run 
                  lên và tim đập thật mạnh. Sấm nổ ầm ầm, thỉnh thoảng một tia 
                  chớp loé lên giữa trời, làm thành những đường lửa ngoằn ngoèo. 
                  Song nhìn rõ nét hân hoan trên mặt Nga. Chàng luồn tay qua áo 
                  nàng, Nga hơi co lại.
 
 Đêm nay là đêm động phòng phải không em?
 Nga nói trong hơi thở:
 Anh muốn sao em eũng chiều anh.
 - Em eó buồn không?
 Tại sao? '
 - Anh đến với em như một tên ăn cướp!
 - Không phải đâu, anh hiện ra như một hiệp sĩ với cô gái quê 
                  nghèo hèn, từng mang nhiều mộng ước về anh.
 - Lâu chưa?
 - Ngay từ ngày đầu tiên thằng Tâm giới thiệu anh với má em.
 - Hôm đó anh ăn bánh cuốn do em tráng.
 Phải rồi và xuýt nữa em tưới nướe mắm vào mình anh.
 Cả hai cùng cười khúc khích:
 - Anh có biết không?
 - Biết gì?
 - Tối hôm đó, em bảo thằng Tâm giới thiệu anh cho em đi, anh 
                  có biết nó nói gì không?
 - Nó nói gì?
 - Nó bảo em đừng mơ mộng vô ích, hãy nghĩ phận mình và đừng 
                  với qưá cao, té đau đó.
 - Em nghĩ sao?
 Nó nói đúng và em chỉ dám mơ ước thôi.
 - Bây giờ còn đúng không?
 Vừa nói Song vừa kéo Nga nằm xuống, Nga nói thật nhỏ bên tai 
                  chàng:
 - Mình đừng nói nữa nghe cưng.
 Song mỉm cười trong bóng tốỉ, ôm ghì lấy người yêu.... Mặt 
                  trời nhô lên với muôn ngàn hào quang rực rỡ, không khí thật 
                  trong lành, qua một đêm mưa tầm tã, tất
 cả bụi bặm vương vất trong không gian được lọc thật sạch. Song 
                  vươn vai ngồi dậy, ngáp một cái thật ngon lành. Chàng chợt 
                  nhìn thấy Nga đang ngồi ở bìa lan can thọc chân xuống nước, 
                  nàng ngồi mơ màng nhìn cảnh vật chung quanh. Thấy ehàng thức 
                  dậy, Ngu qưay mặt nhìn Song mlm cười:
 - Hôm qua tụi mình ngử một giấc đã ghê. Từ nhỏ tới lớn em mới 
                  được ngủ ngoài trời như hôm qua. Nhất là ở nơi hoang vắng này, 
                  chỉ có trời, nước, cây cối, xa hẳn xã hội phiền phức làm mình 
                  càng thấy thoải mái.
 Song cười:
 - Còn anh thì ngủ bờ, ngủ bụi cả đời. Không biết bao giờ mới 
                  có đượe một gia đình thực sự.
 - Thực sự thì anh thích bay nhảy chớ chẳng phải anh không xây 
                  đượe một tổ ấm.
 - Không phải thế, mà là trời hành anh, bắt anh phải phục vụ 
                  đàn bà nên khó có ở yên là vậy.
 Nga chạy lại ôm lấy cổ Song cười khúc khích:
 - A... trời hành khôn quá há.
 - Dĩ nhiên ông trời là khôn rồi.
 - Cả hai cùng cười. Tâm ở trong nhà bước ra cười hùn:
 - A, ... mới sáng sớm mà bà con vui quá trời rồi.
 Song quay lại nói với Tâm:
 - Ừ, thằng nhóc này ra đây. Hôm qua chú mày có ngủ được không?
 Dạ, anh Song, em ngủ tỉnh bơ.
 - Vậy thì tết, mấy bữa nữa có chuyện cho chú mày làm rồi đó.
 - Chuyện gì vậy anh Song?
 - Em có muốn làm cảnh sát không?
 - Làm cảnh sát... nhưng... nhưng mà em.
 Không phải làm luôn dâu, làm cảnh sát một đêm thôi.
 Tâm không hiểu, lặp lại lời Song:
 Làm cảnh sát một đêm thôi sao?
 - Phải, làm cảnh sát một đêm thôi, em có dám không.
 - Anh bảo làm cái gì mà em không dám.
 Vậy thì tốt. Để anh nói em nghe, thứ nhất cảnh sát thì phải 
                  bắt ăn trộm.
 Tâm có vẻ khoái lắm, đáp ngay:
 - Chắc ăn rồi, nghề của em mà.
 Bởt tụi nó thì cũng có khi nó nổ vào đầu, chứ không để em yên 
                  đâu.
 Tâm cười hề hề:
 - Nếu mà mình là cảnh sát thì phải có súng chớ.
 Lẽ dĩ nhiên là có.
 Như vậy mình đâu có sợ nó?
 - Vậy thì đượe rồi, nhưng ehú mày có biết Bử dụng súng không.
 - Không, nhưng mà ehắc không khó đâu.
 Song cười hì hì, với tay lấy cây súng để dưới áo mưa bên cạnh 
                  đưa cho Tâm:
 - Súng đây, thử coi.
 Nga từ nãy tới giờ ngồi nghe Song nói, khi thấy chàng rút cây 
                  súng trao cho Tâm, mới la lên:
 - Trời... trời, anh Song, anh làm thiệt sao?
 Song cười hì hì:
 - Anh có làm cái gì giả bao giờ đâu?
 Nhưng mà súng ống đâu phải chuyện giỡn?
 - Anh đâu có giỡn?
 Nga bá lấy cổ Song nhún nhảy:
 - Thôi mà, đừng có nói chơi nữa mà.
 Song vẫn cười hì hì, bảo Nga:
 Anh hỏi em, nếu kẻ thù của chúng ta có súng, tới đây mình phải 
                  làm sao? Tâm cười như nắc nẻ, nó giơ cây súng chĩa ra phía 
                  rạch làm bộ bắn:
 - Đoàng... đoàng... đoàng.
 Song cười thích thú:
 - Hay, hay, thằng này hay.
 Nga nhìn Song:
 - Anh muốn tụi em học bắn súng để tự vệ à?
 - Đúng rồi.
 Tâm xen vào:
 - Khỏi có lo cho chi Nga, chỉ bắn giỏi lắm đó.
 Song ngạc nhiên:
 - Thật không, Nga học bắn hồi nào?
 Nga thực thà:
 - Em biết bắn hồi chồng em còn sống, cứ mỗi lần đi hành quân 
                  về, ảnh lôi em ra bìa nlng tập bắn, riết rồi quen đi.
 - à thì ra thế, em bắn súng gì?
 - Colt 12.
 Song chỉ cây súng Tâm đang cầm:
 - Giống súng của anh à?
 - Dạ, em nghĩ nhà binh thì xài cùng một thứ.
 - Nếu vậy anh sẽ kiếm cho em một cây.
 Nga nhìn Song ngập ngừng:
 - Anh khỏi kiếm, hiện giờ em còn giữ hai cây.
 Song ngạc nhiên hỏi: .
 - Em có hai cây, ở đâu ra vậy?
 - Hồi chồng em chết, ảnh để ở nhà. Một cây của ảnh, còn một 
                  cây ảnh lấy của VC trong một lần hành quân.
 - Em giữ lại làm kỷ niệm. Nhưng mà hết đạn rồi.
 - Súng của VC cũng là Colt 12?
 - Không phại, là K.50.
 Song reo lên:
 - Hay, hay, thế thì hay lắm, súng K.50 rất khó kiếm, nhưng mà 
                  đạn thì anh có cả ngàn viên. Bây giờ súng em để đâu?
 Nga chĩ xuống chiếc ghe của nàng cột bên dưới nhà sàn. Song 
                  ngạc nhiên:
 - Em để trên ghe à? Bộ không sợ bị bắt sao?
 Nga lắc đầu:
 - Ai biết mà bắt?
 Tâm nói xen vô:
 - Tại sao em đi chiếc ghe đó hoài mà không thấy?
 Song hiểu ngay, chàng cười vang:
 - Ha... ha... ghe hai đáy?
 Nga cười theo:
 - Thiệt, khó mà qua mặt được dân an ninh.
 Tâm lụp chụp định nhảy xuống ghe:
 - Để em lấy lên nghe.
 Song cười:
 - Không lấy đượe đâu, trừ phi phá chiếc ghe ra thôi. Có đúng 
                  không cô hằng nga của tôi?
 Nga nhìn Song khâm phục:
 - Dạ.
 - Thế thì được rồi. Tâm ngồi xuống đây để anh nói một chuyện 
                  cho hai em nghe. Như đêm qua anh đã nói, kẻ thù của ehúng ta 
                  rất mạnh, chắc chắn nhiều tiền và
                  eó thế lực. Chúng mình không có tội gì, nhưng chúng mình vẫn 
                  là con mồi của bọn chúng. Nếu chúng ta muốn sống, giải pháp 
                  trốn chạy này không phải là thượng sách. Chúng ta cũng là con 
                  người, tại sao phải chạy trốn. Trong binh thư, vấn dề triệt 
                  thoái, rút lui là giải pháp khó khăn nhất, tại sao chúng ta 
                  phải ehọn giải pháp này?
 Tâm nôn nóng:
 - Em hiểu rồi, mình phải tìm tụi nó thanh toán mới được
 Song lắc đầu:
 - Không có dễ như em tưởng đâu, mặc dù chúng chọn phương cách 
                  hành động ngoài luật pháp, nhưng luật pháp trong xã hội này 
                  vẫn bảo vệ chúng. Nếu chúng
                  ta khôn khéo thì có thể trèo lên pháp luật mà sống. Còn như 
                  những kẻ hữu dũng vô mưu, chắe chắn sẽ trở thành con thiêu 
                  thân thôi.
 Im lặng một lúc, Song nói tiếp:
 - Chúng tấn công mình, chắc chắn mình sẽ đánh trả, nhưng mà 
                  hiện nay đich ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, làm sao đánh 
                  lại? Nhất là chúng lại mạnh hơn ta
 nhiều! Cũng vì lý do này, anh đem gia đình em qua dây, cũng 
                  như là một cách lẩn vào bóng tối. Và bây giờ thì cuộc chiến 
                  mới công bằng. Nói là công bằng, thực ra
                  chúng ta vẫn còn yếu thế lắm, chưa thể tấn công được. Điều 
                  quan trọng là mình phải tự tạo lấy một sức mạnh. (Truyện từ 
                  Cõi Thiên Thai) Chắc chắn các 
                  em biết, sức mạnh trong xã hội này là tiền. Và cái lý do mình 
                  bl săn đuổi cũng là tiền. Vậy thì bằng mọi giá, ta phải có 
                  tiền mới giữ được mạng sống của mình và tiêu diệt kẻ thù.
 Nga nói thật nhỏ:
 - Mặc dù em thương anh đã lâu, nhưng chính thức thì chĩ có mới 
                  từ hôm qưa. Những sự hiểu biết của anh, những công việc anh 
                  làm, cho tới giờ phút này em cũng mù tịt. Nhất là trong hoàn 
                  cảnh này, tụi em không còn nhúc nhích gì được nữa, tiền sinh 
                  sống hàng ngày, lúc còn làm ăn buôn bán đã chật vật, nói chi 
                  trong hoàn cảnh này. Nếu anh có cách gì có thể kiếm ra tiền, 
                  anh cứ nói đi, dù cực khổ, sống chết, em eũng theo anh. Song 
                  nắm bàn tay thon nhỏ của ngllời yêu bóp nhè
 nhẹ. Chàng cảm động trước mối thâm tình của Nga:
 - Em với anh bây giờ chĩ còn là một, thằng Tâm thì nó là em 
                  út, với anh, nó cũng còn nghĩa thầy trò. Nó theo học anh cũng 
                  hơn hai năm rồi, nên anh cũng hiểu được nó ít nhiều. Bởi vậy, 
                  có thể nói những gì chúng mình biết ngày hôm nay không sợ một 
                  người thứ tư hay nữa.
 Tâm nóng ruột hỏi:
 - Anh nói đi.
 Song cười:
 - Không thể nóng đượe, phải từ từ. Mình phải chia ra làm nhiều 
                  giai đoạn. Thứ nhất, trong hoàn cảnh này, ít nhết cũng có hai 
                  điều phạm pháp. Thằng Tâm trốn
                  quân dich, vụ án mạng mà hồ sơ còn nằm trong ngăn kéo anh. Thứ 
                  hai, ehúng mình tàng trữ vũ khí bất hợp pháp. Vũ khí có thể 
                  vứt đi lúc nào cũng được, nhưng vấn dề vụ án và quân dich thì 
                  phải lo. Vụ án mạng còn nằm trong tay anh, nên không lo mấy, 
                  còn vụ quân dich anh chợt nhớ ra một điều luật, cha mẹ già có 
                  một con trai duy nhất hay đứa con trai cuốỉ cùng mà eác anh nó 
                  đã đi lính rồi thì hoàn toàn được miễn dieh nếu làm đơn xin. 
                  Tâm nhảy lên sung sướng:
 - Trời ơi, đỡ rồi, lạy trời phật đã giúp con.
 Nga mừng rỡ không kém, nàng ôm lấy cổ Song, nước mắt muốn trào 
                  ra vì sưng sướng, tình thương của nàng dành cho đứa em duy 
                  nhất này vô bờ bến, nay thấy
                  chính chồng của nàng mở được lối thoát cho nó, không còn gì 
                  mong muốn hơn, quả thực trong cái rủi những điều may mắn đã 
                  tới, nàng được chồng, lại giữ được cả em vĩnh viễn.
 (Hết Phần 6 … Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  7) |