| Song đứng tì tay 
                  vào tảng đá lớn nhô ra ngoài lối đi trên núi Thủy Sơn, nhìn 
                  xuống đồng bằng ở dưới chân. Cảnh vật bát ngát, cát trắng phau. 
                  Xa xa, ruộng lúa xanh lờn lợt, xóm làng rải ráe từng cụm chen 
                  lẫn đồng ruộng. Biển chạy dài xanh biếe. Tiếng chuông từ chùa 
                  Tam Thai vẳng lên, ngân vọng trong không gian làm Song cảm 
                  thấy lâng lâng, quên đi hết hận thù. Cái chết của Song Nhi làm 
                  Song tê tái. Chàng muốn bỏ tất cả để trở về cõi Phật từ bi. 
                  Song đâ tới đây nhiều lần, nhưng chưa bao giờ chàng cảm thấy 
                  thấm thía như hôm nay. Song Nhi bị bắn ba phát, một phát vào 
                  đầu, hai phát ở ngực khi nàng đang chạy xe Honda từ Sơn Trà ra 
                  Đà Nẵng. Song đã vào nhà xáe vuết mắt cho nàng. Người con gái 
                  bạc mệnh có lẽ đã chết vì chàng.
 Song đứng đây được bao lâu rồi, chàng cũng không biết. Hồi ở 
                  Sàigòn, có lần Song Nhi nói với chàng, ước mong được đứng bên 
                  chàng trơng cảnh hang động, núi non của Ngữ Hành Sơn để quên 
                  đi hết cuộc sống thế nhân. Bây giờ Song đứng đây, nhưng lòng 
                  lại cuộn niềm đau thế tục. Còn Song Nhi nằm đó, nhưng nàng đã 
                  rũ sạch bụi trần. Ai đã gây nên cảnh chiến tranh để cho huynh 
                  đệ tương tàn. Người con gái Việt Nam da vàng này biết gì về 
                  cuộc chiến ý thức hệ này mà phải chết vì đạn thù. Song mân mê 
                  đầu đạn K50 đã đưa người con gái mới tìm được cuộc đời hiền 
                  lương sang bên kia thế giới mà lòng quặn đau.
 
 Chàng ở lại Đà Nẵng trong khi tất cả mọi nhân viên khác đã trở 
                  về. Chiến dịch Môi Hồng hoàn toàn thất bại! Cuộc giám thị ở Đà 
                  Nắng bị bãi bỏ vì bất thần chiếc thương thuyền đổi hướng đến 
                  thẳng Hồng Kông, hãng bốc rỡ hàng hóa và quan thuế chĩ được 
                  biết vào giờ chót.
 
 Buồn rầu vì công tác thất bại, cộng thêm cái chết của Song Nhi 
                  làm Song thẫn thờ mấy bữa nay. Chàng trốn ở lại Đà Nắng mà 
                  không thèm xin phép ai. Song chỉ viết mảnh giấy nhỏ gài ở đầu 
                  giường Trung Tá trưởng toán, trong đó ghi là chàng không về 
                  Sàigòn mà ở lại Đà Nẵng chơi tới bao giờ ehán mới về. Chắc 
                  chắn cái kiểu xin phép này sẽ làm cho ông Trung Tá trưởng toán 
                  nổi giận lôi đlnh và ký giấy nhốt chàng ít nhất 15 ngày trọng 
                  cấm. Còn như chàng đi lâu quá, có thể bi thuyên chuyển khỏi 
                  ngành an ninh, hoặc báo cáo dào ngữ. Nhưng nhất định Song phải 
                  ở lại đây để tới nơi này như lời Song Nhi mong ước.
 
 Song lần lên từng bực thang, chàng đi thực chậm, men tới Vận 
                  Thông Động, cái động này người ta còn gọi là Hang Trời vì nó 
                  lộ thiên. Đứng ở trong động, nhìn thẳng lên không, thấy một 
                  vùng trời mây, vách núi như một cái ống lớh thẳng tắp. Không 
                  khí ở đây lành lạnh. Chàng lần theo váeh núi, thấy một lỗ hõm 
                  vô, nước rỉ ra từ trong kẹt đá, nhỏ từng giọt tí tách xuống, 
                  đọng lại một vũng nho nhỏ như cái tô lớn. Có lẽ nước nhỏ từ 
                  năm này qua năm nọ, soi thủng đá làm thành nơi chứa nước. Song 
                  chụm hai tay vục vào chỗ nước đọng, múc lên một bụm nước lạnh 
                  ngắt. Chàng vục mặt vào uống ừng ực. Chất nước mát rượi và 
                  ngọt lịm làm Song tĩnh hẳn người. Nhiều người gọi nước này là 
                  nước cam lồ, uống vào như hưởng một ân huệ của nhà Phật để có 
                  thể dập tắt ngọn lửa duyên. Chất nước như thấm vô từng mạch 
                  máu, tỏa ra khắp châu thân lại càng làm Song nhớ Song Nhi hơn 
                  bao giờ hết. Cái thân thể chắc nịch của nàng trong vòng tay 
                  Song ngày nào cũng mát lạnh. Tự nhiên nước mắt Song rơi lã chã. 
                  Song lẩm bẩm một mình: "Song Nhi ơi, em sống khôn, thác thiêng, 
                  hãy giúp anh xé xác tụi giặc cộng tàn ác này từng đứa một mới 
                  hả cõi lòng."
 
 Bước ra khỏi động Vận Thông, Song lầm lũi xuống núi. ánh dương 
                  sau cùng eủa một ngày cũng vừa chợt tan trong không gian. 
                  Chuông chùa Tam Thai nghe não
 nuột, ruột gan Song quặn lại, chàng bước thật nhanh như chạy 
                  trốn....
 
 Chiếc máy bay Air VN còn chạy trên phi đạo, Song đã nhìn thấy 
                  nhân viên của sở ra đón chàng. Nói là đón chứ thực ra là nắm 
                  đầu đem về nhốt. Vì nếu sở không cử
 người ra đây, chắc chắn chàng còn lang thang thêm vài ngày nữa 
                  ở Sàigòn trước khi trình diện. Đại Tá Chánh Sở không thèm gặp 
                  chàng. Song bị điệu vô trình diện Đại Tá Phụ Tá ngay. Khỏi 
                  phải nói, cơn thinh nộ của ông Đại Tá già từng có ác cảm với 
                  Song ra sao ai cũng hiết. Ông ta gầm lên:
 - Thượng Sĩ Song, anh có biết anh đang làm gì không?
 Song đáp tỉnh bơ:
 - Dạ, thưa Đại Tá, tôi đang trình diện Đại Tá vì đi công tác 
                  về trễ. Tôi có viết giấy để lại xin phép Trung Tá trưởng toán.
 Tiếng thét của ông Đại Tá già làm rung trần nhà:
 - Hơn 30 năm phụe vụ trong quân đội, tôi chưa từng thấy có 
                  thàng nào xin nghỉ phép hỗn như anh.
 Vừa nói ông vừa ném mảnh giấy trước mặt Song:
 - Đó anh coi đi, tờ giấy anh xé bằng tay. Anh liệng đầu giường 
                  cấp chỉ huy của anh. Đó là tôi chưn nói tới nội dung của ngôn 
                  từ anh dùng. Anh viết "Trung Tá
 trưởng toán". Anh viết vậy mà coi được à, anh mang cấp bậc 
                  Thượhg Sĩ hay Đại Tướng. Lại còn lý do xin nghĩ phép của anh 
                  là "ở lại Đà Nẵng ehơi bao giờ chán thì về. Anh thuộc quân đội 
                  nào mà lạ vậy? Kỷ luật nhà binh nào cho anh muốn đi thì đi? Đi 
                  chán thì về hả. Tôi sẽ đề nghi nhốt anh 15 ngày trọng cấm, rồi 
                  đưa anh về đại đội canh phòng làm lính gác. Đó là còn nể tình 
                  anh có nhiều công lao với sở tử trước tới nay. Ông nói một hơi 
                  không thèm nghe Song trả lời rồi gọi nhân viên hành chánh:
 - Thượng Sĩ Ba đâu?
 - Dạ, Đại Tá gọi tôi?
 - Anh đem Thượng Sĩ Song này lên bộ Tư Lệnh nhốt lại cho tôi. 
                  Làm giấy phạt 15 ngày trọng cấm để tôi trình Đại Tá Chánh Sở 
                  ký.
 Ông Thượng Sĩ Ba ngần ngừ nói:
 - Thưa Đại Tá, sở ta chưa bao giờ đem Hạ Sĩ Quan lên bộ Tư 
                  Lệnh nhết bao giờ, nhất là ông Song mang cấp bậc Thượhg Sĩ.
 Đại Tá Phụ Tá nổi giận:
 - Thượng Sĩ thì sao? Hễ phạm luật là nhốt, anh cứ đánh máy 
                  giấy phạt đi, tôi đem trình Đại Tá Chánh Sở.
 Thượng Sĩ Ba đi ngay, chỉ vài phút là đem giấy phạt vào văn 
                  phòng. Ông nhìn Song nửa ái ngại, nửa phân bua. Vừa lúc đó Đại 
                  Tá Chánh Sở đi ngang, nhìn thấy
 Song đang đứng nghiêm trình diện, ông bướe vào phòng Đại Tá 
                  Phụ Tá rồi nói:
 - Thằng Song nó về rềi hả? Anh làm giấy phạt chưa?
 Đại Tá Phụ Tá sốt sắng
 - Trình Đại Tá có đây, xin Đại Tá duyệt ký.
 - Bảo Đại úy Đức qua đây.
 Thượng Sĩ Ba chạy qua phòng Phản Tình Báo liền và chỉ nhấp 
                  nháy Đại úy Đức đã Bang tới nơi.
 - Đại Tá Phụ Tá đề nghị Phạt Thượng Sĩ Song 15 ngày trọng cấm, 
                  đổi qưa Đại Đội Canh Phòng. Tôi chấp thuận, anh đem nó vìì bàn 
                  giao công tác của nó cho nhân viên khác, rồi đưa lên bộ Tư 
                  Lệnh nhết ngay.
 Đại úy Đức nhìn Song, ngần ngừ.
 - Thưa Đại Tá, nếu đưa Thượng Sĩ Song về bàn giao công việe, 
                  tôi e phải mất vài ngày mới gởi lên bộ Tư Lệnh nhốt được. Còn 
                  như thọ phạt rồi mới bàn giao thì
 sợ công việc ứ đọng.
 Đại Tá Chánh Sở có ý giận:
 - Anh còn luyến tiếc nó cái gì nữa. Được rồi, cho nó ở Phản 
                  Tmh Báo vài ngày nữa cũng được. Nhưng bàn giao xong phải gửi 
                  đi ngay. Còn ngoài giờ bàn giao công việc, anh kiếm chỗ nào 
                  nhốt nó lại, không được cho ra ngoài, cho nhân viên đem cơm 
                  cho nó.
 - Dạ, xin tuân lệnh.
 Đại úy Đức nhìn Song rồi đi ra. Song đứng, thẳng người chào 
                  kính, xoay gót 180 độ trở ra theo Đại úy Đức về phòng Phản 
                  Tình Báo. Tới phòng, Đại úy Đức thở dài bảo Song:
 - Tôi cũng sợ anh luôn, nhân viên đón anh từ phi trường về có 
                  nói với anh mấy ổng nổi giận ra sao rồi phải không?
 Song mỉm cười:
 - Cô Nga diễn tả mấy ông ấy như giắm phải lửa, nhảy tưng tưng, 
                  mặt ông nào ông đó như Quan Công phùng mang, trợn mắt, thét be 
                  be...
 Nga cười sặc sụa:
 - Thôi... thôi đủ rồi nhe, anh bịa nó vừa vừa chứ. 15 ngày 
                  trọng cấm chưa đủ sao, muốn thêm hả?
 - Thì cô nói vậy mà.
 - Tôi nói hồi nào?
 - Lúc cô đón tôi ở phi trường đó.
 Nga cong cớn:
 - Đón anh? Nghe mà ham. Tự nhiên nổi hứng đi chơi. Phòng Phản 
                  Tình Báo không có ai, tôi phải đi thế tới nắm đầu anh về chứ 
                  đón à. Nghèo mà ham?
 Song vừa dọn ngăn kéo vừa cãi:
 - Thế sao lúc tôi bước xuống máy bay cô cười tươi quá vậy?
 - Ủa, thế anh bảo tôi khóc à?
 - Như vậy có nghĩa là cô vui mừng la đón tôi?
 Nga cười lớn:
 - A, vui mừng thì có, nhưng vì đón anh thì không.
 - Sao phũ phàng quá vậy?
 - Đời nó thế đó, anh bàn giao xong, đi nằm ấp 15
 ngày, rồi ra ngoài cổng eoi mấy thằng lính gác. Hì hì... tụi 
                  này thoát cái nợ.
 - Ủa, cô nợ tôi cái gì kìa? Không lý món nợ ân tình?
 - Thôi nhe, đủ rồi đó.
 Song quay qua Đại úy Đức phân bua:
 - Đại úy thấy chưa, tôi có làm gì đâu. Có lẽ cô Nga với tôi 
                  không hợp tuổi chăng. Cứ gần nhau là cô ấy tấn công tôi tới 
                  tấp, có khổ không?
 Đại úy Đức lắc đầu cười:
 - Tôi cũng sợ anh luôn, tới nước này mà anh còn giỡn được Anh 
                  sẽ bàn giao tất cả công việc với Thượng Sĩ Nghĩa, còn mục tiêu 
                  Môi Hồng anh giữ phần hành nào, bàn giao cho tôi bây giờ đi.
 
 Song lục tủ,lấy một xấp hồ sơ bìa vàng có chữ Tối Mật trao cho 
                  Đại úy Đức:
 - Dạ thưa Đại úy, đây là tất cả cơ sở của mục tiêu Môi Hồng ở 
                  Sàigòn và Chợ Lớn. Lý lịch của các người bị giám thị cũng đã 
                  sưu tra đủ. Phải nói một số lớn đang bị tình nghi hoạt động 
                  cho địch từ lâu nhưng chưa có đủ bằng cớ để bắt. Tôi nghĩ, mặc 
                  dù thương thuyền chở tiền trong mục tiêu Môi Hồng đã thoát 
                  khỏi tay ta, nhưng toàn bộ cơ sở của nó đã bị mình phát giác. 
                  Theo kế hoạch, sau khi tóm cái thương thuyền đó thì bắt toàn 
                  bộ chúng ngay, nhưng nay thương thuy~n đó tẩu thoát rồi, ta 
                  phải bắt tay vào việc tóm tụi này liền. Tôi đã viết sẵn một 
                  danh sách với đầy đủ tên tuổi và hình dạng, cũng như địa chĩ ở 
                  một tờ báo cáo riêng, xin Đại úy đánh máy lại đem trình Đại Tá 
                  Chánh Sở, các ông có thể tóm cổ chúng nó nội trong ngày thôi. 
                  Còn tôi xin rửa tay gác súng.
 Đại úy Đức cầm xấp hồ sơ hỏi:
 - Cái nào là báo cáo danh sách địch?
 Song mở xấp hồ sơ trên tay Đại úy Đức, rút ra một tờ giấy:
 - Tờ này đây.
 - Được rồi, còn gì khác nữa không?
 - Dạ thưa hết rồi. Những việc khẩn chỉ có thế. Đại úy có thể 
                  đem tập hồ sơ này trình Đại Tá được rồi. Cám ơn anh, bây giờ 
                  anh chiu khó vô phòng thẩm vấn tạm của Phản Tmh Báo nghl đi. 
                  Tôi đi gặp Đại Tá. Nhớ là tôi để anh tự do trong đó, không 
                  đóng cửa, nhưng anh hiểu tôi, xin đừng ra ngoài.
 Song cười hì hì:
 - Dạ, cám ơn Đại úy, không đóng cửa thì kể như phòng đó với 
                  phòng này ăn thông với nhau rồi, tôi vẫn còn cô Nga làm bạn.
 Nga quay lại lườm Song một cái thật dài:
 - Cà cuống chết đến đít rồi vẫn còn cay. Đáng đời.
 
 Trong khi Song bước vô trong lấy báo đọc, Đại úy Đức trao cho 
                  Nga bản báo cáo của Song:
 - Cô Nga đánh máy giùm báo cáo này làm 3 bản, đánh Bố cẩn thận 
                  l, 2, 3 vì đây là tài liệu tối mật và thượng khẩn đó. Cô làm 
                  liền đi, tôi ký tên vô giấy cho cô đánh máy.
 
 Nga đưa Đại úy Đức 3 tờ giấy đánh máy trắng. Đại úy Đức ký tên 
                  tắt vô mặt sau và đánh số trên đó đoạn trao lại cho Nga. Ông 
                  đứng chờ cho Nga cho giấy vào
 máy, bắt đầu đánh máy mới đi ra. Sở dĩ ông phải ký vào giấy 
                  đánh máy và đánh số vì đó là thủ tục bảo mật, sợ thư ký đánh 
                  máy đánh nhiều hơn số cần dùng để bán cho địch, mặc dù mọi 
                  nhán viên ở đây dều được điều tra cẩn thận trước khi tuyển mộ. 
                  Nga đánh máy nổi tiếng là mau và không bao giờ sai chữ nào. 
                  Chỉ vài phút sau nàng đã đánh xong bản báo cáo của Song. Nga 
                  lấy giấy ra, bỏ mấy tờ giấy than vào thùng rác rồi xếp ngay 
                  ngắn 3 tờ báo cáo vào một cái bìa cứng để sắn sàng duyệt ký. 
                  Nàng vừa đứng dậy thì Đại úy Đức cũng vừa trở lại, ông lật
 - Cô Nga đánh máy xong rồi à?
 Nga đưa tấm bìa trình ký cho Đại úy Đức:
 - Thưa Đại úy đã sẵn sàng rồi.
 Đại úy Đức cám ơn rồi cầm tờ bìa có ehứa mấy bản báo cáo đi 
                  ngay. Nga nhìn vô phòng trong. Song vẫn đang chăm chú đọc báo, 
                  nàng cười khúc khích:
 - Ít khi thấy Thượng Sĩ Song ngồi yên im lặng như hôm nay.
 Song bỏ tờ báo xuống nhìn Nga:
 - Tôi đang mơ một căn phòng thơ mộng như thế này, chĩ có hai 
                  chúng mình, anh ngồi đọc sách, em ngồi quay tơ.
 Nga cười khanh khách:
 - Trời ơi trời, sao mà cải lương qúa vậy.
 
 Vừa nói nàng vừa nhấc điện thoại gọi ra ngoài. Song lại chăm 
                  chú đọc báo. Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Chỉ còn hơn 
                  một tiếng nữa là tan sở. Bỗng một
 đám nhân viên Phản Tình Báo trở về. Tụi này lúc nào trở về là 
                  mọi người biết ngay. Phòng Phản Tình Báo ồn ào như cái chợ, 
                  hình như đám này không coi ai ra gì, vậy mà họ lại luôn luôn 
                  là những người được thăng cấp mau nhất, được ưu đãi nhất trong 
                  hệ thống An Ninh. Nhìn thấy Song ngồi đọc báo, mọi người ngạc 
                  nhiên. Trung Sĩ Mười hỏi:
 - Thượng Sĩ Song, hôm nay ông tu rồi à?
 Nga cười nói: .
 - Thượng Sĩ Song bị 15 ngày trọng cấm, đổi qua Đại Đội Canh 
                  Phòng.
 Trung Sĩ Mười cười lớn:
 - Này cô nương, cô có nằm mơ không đó? Thượng Sĩ Song mà bị 
                  đổi ra Đại Đội Canh Phòng thì tôi đào ngũ ngay.
 Nga trợn mắt nói:
 - Không tin Trung Sĩ hỏi ông ấy xem.~ . .
 Trung Sĩ Mười cười hì hì: '
 - Không tin, không tin.
 Vừa lúc Hạ Sĩ Tư bên phòng Phòng Gian Bảo Mật qua đổ rác, Nga 
                  níu Hạ Sĩ Tư:
 - Hạ Sĩ Tư, ông nói cho mấy ông này biết có phải Thượng Sĩ 
                  Song bị đổi ra Đại Đội Canh Phòng không.
 Hạ Sĩ Tư cười hì hì:
 - Ở trong sở thì ai cũng biết rồi. Tin đó đi nhanh còn hơn gió 
                  nữa. Chỉ có mấy ông đi ngoài chưa biết thôi.
 Trung Sĩ Mười vẫn ngoan cố.
 - Không tin là không tin. Phản Tình Báo là Phản Tình Báo. Nếu 
                  có lỗi, ở tù. Làm gì tới cái nỗi đổi ra làm lính gác?
 Nga cười hỏi vặn:
 - Lỗi nặng thì sao?
 Trung Sĩ Mười cười:
 - Lỗi nặng thì ra tòa án quân sự ehứ nhất định không có vụ đổi 
                  ra làm lính gác.
 Nga vẫn cười:
 - Nếu Đại Tá Chánh Sở muốn thì sao?
 Mười cãi lại:
 - Không có ông Đại Tá nào khùng như vậy.
 Bỗng Song cười ha hả:
 - Ê, Mười, chút xíu nữa tao mời mày đi ăn phở đó.
 Mười quay lại nhìn Song khôi hài:
 - Chứ sao, đụng tới ai tôi cũng bỏ qua chứ đụng tới Thượng Sĩ 
                  Song của tôi là không được.
 Trung Sĩ Sáu hùa theo:
 - Mày nói đúng đó, đụng tới Thượng Sĩ Song là không được. Mặc 
                  dù nó giỏi hơn tao, cấp bực cao hơn tao, nhưng nó còn tơ nên 
                  tao vẫn coi nó là đàn em, ai đụng tới nó là không được.
 Thượng Sĩ Lương già cười hì hì:
 - Thằng đó ở tù tao đã lạ rồi, lại bi đổi ra làm lính gác thì 
                  ông xin hồi hưu sớm.
 Nói xong, ông Thượng Sĩ già vào phòng trong, nắm áo Song lôi 
                  ra ngoài:
 - Mày phải nói cho anh già này nghe, mày đang chơi cái trò gì 
                  đây?
 Song cười gượng:
 - Thôi thì cô Nga làm ơn kể lại hết cho bà con nghe đi. Tôi 
                  xin phép đi tiểu một cái đã.
 Vừa nói, Song vừa đi ra ngoài, Nga la lên:
 - Ê ê Thượng Sĩ Song, Đại Tá cấm ông không được ra ngoài mà.
 Song đứng ngoài cửa nhăn nhó:
 - Trời ơi, nói đi tiểu mà, không lẽ đái ra phòng à?
 Nga ngẩn người ra, rồi cười khúc khích:
 - Ờ héng, ở đây đâu có cầu tiêu. Nhưng mà Đại úy Đức cũng nói 
                  anh phải hiểu ông ấy là đừng đi ra ngoài.
 Song lấy hai tay vội bụm lấy hạ bộ vừa chạy vừa la:
 - Mắc đái quá, mắc đái qúa.
 Nga đỏ mặt, trong khi mọi người bò ra cười. Đợi mọi người cười 
                  xong Nga kể lại chuyện Song trốn ở lại Đà Nẵng và gài tờ giấy 
                  xin phép lại đầu giường Trung Tá
 trưởng toán, làm mọi người chưng hửng. Chưa ai kịp nói gì, 
                  Thượng Sĩ Ba vô gọi Nga:
 - Cô Nga, Đại Tá cho gọi.
 Nga ngư ngác:
 - Ủa, sao có vụ Đại Tá gọi tôi nữa.
 Thượng Sĩ Ba cười:
 - Hình như Đại úy Đức nói có gì nhờ cô đó mà, qua mau đi.
 Nga lật đật sửa lại đầu tóc một ehút rồi qua phòng Đại Tá 
                  Chánh Sở. Nàng có linh tính có ehuyện chẳng lành:
 - Thượng Sĩ có biết Đại Tá kêu tôi làm chi không?
 Vừa gõ cửa phòng, Thượng Sĩ Ba vừa trả lời Nga:
 - Tôi đâu có biết, cô vô trong dó thì biết ngay chứ gì.
 Cửa mở, Nga thấy Đại Tá Chánh Sở đang ngồi họp với nhiều người, 
                  trong đó có cả Thượng Sĩ Song. Nàng còn đang lưỡng lự, Đại Tá 
                  Chánh Sở gọi:
 - Cô Nga vô đây đi, tôi có chuyện muốn bàn với cô.
 Nga rụt rè bước vô, mặc dù làm việc ở Sở cũng hơn một năm rồi, 
                  nàng chưa bao giờ được bước vào phòng này, đây là lần đầu tiên, 
                  làm cho nàng hơi sờ sợ. Đại Tá
 Chánh Sở chỉ chiếc ghế gần Đại úy Đức bảo Nga:
 - Cô ngồi xuống đó, để Đại úy Đức coi việc này cho cô
 Nga vừa ngồi xuống ghế, Đại úy Đức đến gần nàng, nói:
 - Bây giờ cô há miệng ra cho tôi coi.
 
 Nga hoang mang không hiểu gì, tuy vậy nàng cũng ngẩng mặt há 
                  miệng ra. Trong thâm tâm nàng nghĩ Đại úy Đức muốn thí nghiệm 
                  điều gì. Nga thấy Đại Uy Đức
 rọi đèn pin vô miệng, ông ta lấy một cái que đẩy mấy cái răng 
                  một cách cẩn thận như tìm tòi một vậy gì trong hàm nàng. Cả 
                  phòng im phăng phắc, tiếng máy điều hòa không khí thực nhỏ mà 
                  Nga cũng nghe rõ. Một lúc sau, Đại Úy Đức bảo Nga đứng dậy rồi 
                  Trung úy Kiều Thu khám khắp người cô. Bà ta lôi tất cả vật 
                  dụng trong túi Nga ra không chừa một món nào. Mặt Nga bắt đầu 
                  tái đi và mọi người thấy nàng run lẩy bẩy.
 Đại úy Đức nói:
 - Thưa Đại Tá không có gì, tôi sợ đây không phải là dân chuyên 
                  nghiệp.
 Đại Tá Chánh Sở nói thật bình thường nhưng Nga thấy như sét 
                  đánh ngang tai:
 - Cô Nga, bây giờ thì cô hiểu rồi. Cô muốn tự thú hay phải để 
                  chúng tôi khai thác?
 Nga cố thu hết bình tĩnh hỏi lại:
 - Thưa Đại Tá nói gì em không hiểu?
 Đại Tá Chánh Sở mĩm cười:
 - Thôi đừng đóng kịch nữa cô điệp viên. Tung tích cô đã lộ rồi. 
                  Hạ Sĩ Tư đã khai hết những hành động của cô và anh ta còn đang 
                  làm lời tự khai trong kia. Không biết cô học ở trường điệp báo 
                  nào của Việt Cộng và cô được qua Trung Cộng hoặc Liên Xô tu 
                  nghiệp không, nhưng có một điều, cô đánh giá Thượng Sĩ Song 
                  thấp quá nên mới bị lộ.
 Bỗng mọi người thấy mặt Nga đanh lại, nàng quay qua hỏi Song:
 - Thượng Sĩ Song, anh với tôi không có thù oán gì, sao anh nỡ 
                  hại tôi? Bất quá trong phòng chúng mình chỉ nói giỡn với nhau 
                  thôi, sao anh lại để bụng?
 Song cười khẩy:
 - Cô Nga, tôi không rõ cấp bực của cô trong hàng ngũ điệp báo 
                  địch. Tuy nhiên, dù sao chúng mình cũng là dồng nghiệp. Trong 
                  nghề này, thắng hay thua là thường. Trong trường hợp này cô 
                  thua rồi, vậy cô cho phép tôi đề nghị một điều.
 Nga ngần ngừ nói:
 - Vậy anh nói đi, tôi có gì để anh đề nghi?
 - Đáng nhẽ điều này thuộc thẩm quyền của Đại Tá Chánh Sở hoặc 
                  ít nhất Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo, nhưng tôi thấy có 
                  thể xin phép cấp chĩ huy của tôi
 để nói với cô, nếu cô giúp chúng tôi phá vỡ tất cả những đường 
                  dây của cô, cô sẽ được hưởng qui chế tù binh để đợi ngày trao 
                  đổi.
 - Còn như tôi không có gì để trao đổi?
 - Cô biết rồi, món nợ máu của Song Nhi tôi phải đòi.
 Nga ngạc nhiên hỏi:
 - Ủa, tụi nó giết Song Nhi của anh rồi à?
 Song buồn bã:
 - Tôi nghĩ cô đã biết rồi.
 Nga cũng có vẻ buồn:
 - Tội nghiệp người đẹp si tình như cô ta mà phải chết quá sớm. 
                  Tôi thú thực với anh, tôi không ra lệnh giết Song Nhi. Cũng 
                  tại ở ngoài đó làm ẩu, tôi mới bị anh
 phát giác. Nhưng dù sao tôi cũng chia buồn với anh và xin cho 
                  tôi nói một điều thành thực.
 - Vâng, xin cô cứ nói.
 - Trong thời gian hơn một năm làm việc ở đây, anh là người làm 
                  tôi thay đổi nhiều, thậm chí cấp chỉ huy của tôi cũng phải lưu 
                  ý. Tôi bằng lòng hợp tác với anh
 trong khả năng của tôi. Tuy nhiên, phải nói ngay rằng, không 
                  phải tôi sợ anh đòi nợ máu cho Song Nhi mà chịu điều kiện này, 
                  nhưng vì tôi mến anh thôi. Bây giờ xin thú thực, quân hàm tôi 
                  là Thượng úy, tốt nghiệp trường điệp báo Quốc Tế Tình Báo của 
                  Trung Quốc. Tôi không làm việc dưới quyền chỉ huy của sở tình 
                  báo Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, nhưng chúng tôi hỗ trợ đắc lực 
                  cho họ, nhất là trên công tác đặc công, kinh tài và tình báo.
 
 Song đứng dậy tiến lại gần Nga, chàng đứng thẳng người đưa tay 
                  chào đúng lễ nghi quân cách:
 - Chào Thượng úy, dù chúng mình khác chiến tuyến, nhưng cấp 
                  bực cô vẫn trên tôi rất nhiều. Giờ đây được cô nể tình về hợp 
                  tác với chúng tôi, đó là một hân hạnh cho không những cá nhân 
                  tôi, sở An Ninh này, mà còn cho cả dân tộc tôi nữa. Hy vọng 
                  những gì cô giúp đỡ sẽ làm máu của người Việt bớt bị phí phạm. 
                  Đó là một điều thành thực tôi xin được nói để trình diện cô.
 
 Mắt Nga hơi ngấn lệ, nàng đứng dậy đưa tay bắt tay Song:
 - Cám ơn anh Song thật nhiều. Tiếc rằng chúng mình khác chiến 
                  tuyến.
 
 Rồi như không cầm được sự xúc động, nàng ôm chặt lấy Song, gục 
                  đầu lên vai chàng.
 
 Từ lúc Song lên tiếng cho tới lúc Nga ôm chầm lấy chàng, mọi 
                  người đều im lặng như tờ. Đến khi Nga ngồi xuống, Đại Tá Chánh 
                  Sở mới lên tiếng:
 - Tôi đại diện cho tất cả các anh em ở đây xin thành thật cám 
                  ơn sự giúp đỡ của Thượng úy. Ngày nào Thượng úy còn lưu lại sở 
                  này, ngày đó Thượng úy còn là thượng khách của chúng tôi.
 Nga cười duyên dáng:
 - Cám ơn Đại Tá.
 Rồi nàng đi một ỵòng bắt tay từng người một. Xong Nga lại mỉm 
                  cười hỏi:
 - Quí vị cho phép tôi hỏi anh Song một điều.
 Đại Tá Chánh Sở cười:
 - Thượng úy cứ tự nhiên.
 Nga nhìn Song nháy mắt trong nụ cười:
 - Anh có thể cho tôi biết bằng cách nào anh khám phá ra hành 
                  vi của tôi không?
 Song mỉm cười nhìn Đại Tá Chánh Sở như hỏi ý, ông gật đầu 
                  ngay:
 - Thưa Thượng úy, cái thư của Song Nhi Thượng úy đã đọc trước 
                  tôi rồi.
 Nga hơi đỏ mặt gượng cười:
 - Anh tinh ý lắm.
 - Vì vậy Thượng úy là người duy nhất biết đia chỉ của Song Nhi 
                  ngoài tôi ra.
 - Ủa, ngoài tôi và anh ra không ai biết địa chỉ của cô Song 
                  Nhi nữa sao?
 Song cười buồn:
 - Dạ, thưa không có người thứ ba nào biết nữa. Vì Song Nhi là 
                  cái tên tôi đặt cho nàng. Để tôixin phép kể, vắn tắt cuộc đời 
                  của Song Nhi cho Thượng úy nghe.
 
 Song từ từ kể hết gia thế và hoàn cảnh của Song Nhi cho mọi 
                  người nghe. Chàng kể luôn đêm giải cứu nàng và xúi nàng trộm 
                  tiền và giấy tờ trốn đi. Ngừng một lúc, Song tiếp:
 - Hôm ra Đà Nẵng tôi tới thăm nàng ngay thì nghe tin nàng cũng 
                  vừa bị bắn chết. Đồng thời hung thủ bắn nàng cũng bi bắt liền 
                  tại trận. Tôi tới sở Cảnh Sát xin đọc hồ sơ vụ ám sát, được họ 
                  cho coi tất cả tang vật. Tôi lấy được một bức thư đánh máy 
                  viết vẩn vơ, nhưng trong đó có địa chĩ của nàng với tên Song 
                  Nhi. Từ đó tôi truy ra là Thượng úy ra lệnh giết nàng, vì 
                  tưởng nàng là mật báo viên của tôi ở ngoài đó. Tôi trình với 
                  Đại Tá Chánh Sở và Đại úy Đức đưa Thượng úy vào bẫy bằng cách 
                  gạt cả Đại Tá Phụ Tá và Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ đang làm 
                  trưởng toán nhóm giám thị ngoài đó, để quí vị ấy nhốt tôi ở 
                  phòng Phản Tình Báo đặng có dịp giám thị Thượng úy. Chúng tôi 
                  muốn trắc nghiệm bài toán ngay nên đóng kịch bàn giao để 
                  Thượng Uy đánh máy tài liệu điệp vụ tối mật đó. Chính tôi cũng 
                  không ngờ Thượng úy ném tờ giấy than vào thùng rác cho Hạ Sĩ 
                  Tư lấy. Thật là một cách lấy trộm tài liệu khôn khéo, không ai 
                  ngờ được. Thượng úy hành động ngay trước mắt mọi người mà 
                  không ai để ý. Lúc đó vì đã cố tình theo dõi, hơn nữa, tôi 
                  thấy Thượng úy lấy ba tờ giấy than mới tinh, đánh có một lần 
                  mà ném đi, trong khi sở ta vừa họp về vụ tiết kiệm văn phòng 
                  phẩm. Tôi biết ngay Thượng úy sẽ lấy ba tờ giấy than đó lại, 
                  nhưng không ngờ Thượng úy còn có thêm một phụ tá nữa là Hạ Sĩ 
                  Tư, người giữ nhiệm vụ đốt thùng rác. Quả thực tài tình.
 Đó, câu chuyện là như vậy.
 Nghe xong, Nga mỉm cười chua chát:
 - Cẩn thận tới đâu rồi cũng không tránh khỏi sơ hở. Cũng đành 
                  vậy thôi.
 Nói xong nàng đưa tay lên quẹt ngang miệng, cắn mạnh một chiếc 
                  nút áo. Đại úy Đức ngồi cạnh Nga biết chuyện chẳng lành, nhào 
                  tới, nhưng chậm mất một giây.
 Chiếc nút áo có chứa chất cực độc, khi bị Nga cắn vỡ, thấm vô 
                  miệng, máu trong người nàng đông lại ngay. Nga ngã vật xuống 
                  chết tức khắc.
 Mọi người trong phòng bàng hoàng. Song nhìn xác chết của Nga 
                  thâm tím, chàng lẩm bẩm, lặp lại lời Nga vừa nói:
 - Cẩn thận tới đâu rồi cũng không tránh khỏi sơ hở. Cũng đành 
                  vậy thôi.
 Đại Tá Chánh Sở nhìn xác Nga lắc đầu:
 - Định luật của giới điệp báo là như vậy, những điệp viên của 
                  bất cứ quốc gia nào, thất bại, số phận dều phải được an bầy 
                  như thế này. Tuy nhiên, với chúng ta, đây
 chĩ là một phần của mục tiêu Môi Hồng. Còn một phần nữa, nó 
                  nằm trong bức điện này, tôi cũng vừa mới nhận được.
 
 Nói xong Đại Tá Chánh Sở trao bức điện cho Trung úy Thu:
 - Cô Thu, đọc cho mọi người nghe.
 Trung úy Thu cầm tờ điện văn, mắt sáng lên, bà đọc lớn từng 
                  chữ:
 “MỤC TIÊU MÔI HÔNƠ STOP. KẾT THÚC TỐT ĐẸP TẠI HONGKONG STOP. 
                  TOÀN BỘ CƠ SỞ STOP. ĐIỆP BÁO ĐỊCH BỊ PHÁ HUỶ STOP. HOAN NGHÊNH 
                  SỰ HỢP TÁC STOP. CỦA QUÍ CƠ QUAN AN NINH STOP. THIẾU TƯỚNG 
                  TRẦN LƯỢNG KÝ TÊN STOP.”
 Đại Tá Phụ Tá reo lên:
 - Thiếu Tướng Trần Lượng. Anh ấy lên tướng rồi à?
 Đại Tá Chánh Sở gật đầu:
 - Phải, anh Lượng đã mang lon tướng rồi. Hiện giờ còn ở Hồng 
                  Kông nghỉ phép. Anh Lượng bây giờ là sĩ quan cấp tướng trẻ 
                  nhất trong quân lực, mới có 28 tuổi. À chút xíu nữa quên, còn 
                  một cái điện tín nữa.
 Vừa nói Đại Tá Chánh Sở vừa mĩm cười đưa bức điện cho Đại Tá 
                  Phụ Tá:
 - Cái này anh phải đọc mới đúng.
 Đại Tá Phụ Tá cầm bức điện, tự nhiên ông đưa tay gãi đầu giọng 
                  ngập ngừng:
 “GỬI THƯỢNG SĨ SONG STOP. XIN ĐƯỢC BẮT TAY ANH MỘT PHÁT STOP. 
                  THIẾU TƯỚNG TRẦN LƯỢNG STOP.”
 Cả phòng đều ồ lên cười.
 
                  Hết 
                  Ghi chú: 
                  Truyện này hoàn toàn do Calvin đánh máy phục vụ bạn đọc giả 
                  Cõi Thiên Thai, nếu bạn thấy truyện này tại web site khác 
                  nghĩa là họ đã tới đây "lượm" mang về. Rất mong các bạn không 
                  ủng hộ những web sites đó, nếu ủng hộ họ nghĩa là chúng ta ủng 
                  hộ, khuyến khích họ làm bậy. |