| Hoàng và chị Nhân cùng làm chung một chỗ. Chị Nhân phụ trách 
					việc thu học phí của trường, còn Hoàng làm chân thư ký, 
					chuyên phụ trách giữ hồ sơ, và giao dịch nộp đơn xin dự các 
					kỳ thi mỗi năm cho học sinh. Trường dạy từ cấp Tiểu Học đến 
					hết Trung học. Cũng như phần lớn các trường tại địa phương, 
					trường chỉ dạy cao nhất đến lớp Đệ Nhị, còn ai xong Tú Tài 
					1, muốn lên cao, phải xin vào các trường công lập hay ra các 
					đô thị lớn để học tiếp. 
 Văn phòng trường rất nhỏ, phần nào lại hẹp, chỉ kê đủ hai 
					cái bàn và vài chiếc ghế để tiếp phụ huynh đến giao dịch. 
					Thường vào giờ học, chỉ có hai người. Thời gian bận là mấy 
					ngày đầu tháng, phụ huynh hay chính học sinh đến nộp học phí, 
					còn lai rai thì vốn vắng vẻ. Chị Nhân và Hoàng ai lo viếc 
					nấy, đôi khi không có gì thì hai người đấu láo với nhau.
 
 Làm việc với nhau mấy năm, dường như thân tình đã đậm. Hai 
					người coi nhau như người nhà, chẳng mảy may e dè hay dấu 
					diếm. Chị Nhân lớn hơn Hoàng vài tuổi nên có phần xem Hoàng 
					như em. Nhất nhất chị chẳng coi chuyện tới lui va chạm là 
					việc cần tránh né. Đôi lần, cần phải lấy các mẫu giấy ghi 
					danh sách học sinh thu tiền cho tháng kế, chị Nhân vẫn xông 
					xáo lướt qua Hoàng. Phòng chật nên chị làm ào ào, những lần 
					như vậy Hoàng thấy nhột nhạt vì vú chị cứ cọ lướt trên gáy.
 
 Chẳng biết chị Nhân có để ý nhận ra chăng, nhưng Hoàng thì 
					thấy khó nói quá. Hoàng đã ngoài 20, chưa vợ, nên các sự 
					đụng chạm như thế gây cho anh choáng váng. Nhiều hôm, Hoàng 
					muốn lưu ý chị, song lại e chị thẹn. Tâm lý phức tạp cũng 
					khiến Hoàng nửa muốn nhắc nhở chị, nửa lại muốn cứ để nguyên 
					như vậy, vì dù sao sự cọ quẹt cũng là dịp để anh tiếp xúc 
					với sự mềm mại từ khoảng ngực vú đàn bà.
 
 Có điều bữa nào bị chị Nhân cạ vú vào gáy là y như tối đó 
					Hoàng ngủ mơ thấy làm tình cùng chị, phóng tinh bừa bãi. 
					Sáng ra, có hôm tinh trùng đã khô cứng làm ngứa ngáy chỗ 
					háng, có bữa vẫn còn ướt nhoèn nhoẹt gây vướng víu khó khăn, 
					Hoàng phải len lén thay rửa và dấu nhét quần vào một xó, chờ 
					khi nghỉ làm đem giặt một thể.
 
 Chị Nhân năm nào cũng sinh cháu nên vú vê lúc nào cũng lúc 
					nhúc sữa là sữa. Dáng người chị thấp, hơi đẫy, nên bước đi, 
					hai vú cứ đánh nhúng nha nhúng nhính, như người gánh rơm. Do 
					chiều cao hạn chế, nên ngực chị không xa với gáy Hoàng khi 
					ngồi, chả thế mà chị lách len sau ghế là y như vú dễ chạm 
					lướt chân tóc anh.
 
 Trong những câu chuyện đổi trao, thỉnh thoảng chị Nhân lại 
					đem việc gia đình của chị ra kể. Chị thường phàn nàn về bà 
					mẹ và người chị chồng thật đa đoan nhiều chuyện. Chị than 
					thời thanh xuân trăng mật của chị không suông sẻ như mọi 
					người. Chị có vẻ tiếc đêm hợp hôn chị không được biết cặn kẽ 
					thế nào là tình nghĩa vợ chồng sâu đậm.
 
 Chị bảo ai đời cưới vợ cho con trai xong là bà cụ bên chồng 
					kê ngay ghế bố nằm chắn giữa chị với con trai bà. Chị vừa về 
					làm dâu còn muôn vàn nỗi sợ, lại bị nằm không, càng thấy hẩm 
					hiu hơn. Lại thêm bà chị chồng đến giờ đó chưa ai hỏi, ở vậy 
					một mình, càng điêu ngoa quỉ quái. Mẹ chồng bắt nê bắt nết 
					một thì bà ấy lại chẻ sợi tóc làm tư, hành chị đủ điều.
 
 Đêm bắt thức khuya, sáng bắt dậy sớm, hở ra là nói hành nói 
					tỏi, rồi bù lu bù loa mét thót với mẹ chồng. Anh ấy thì hiền, 
					mẹ nói sao nghe vậy. Tuy không mắng át chị nhưng cũng không 
					dám bênh vợ ra mặt. Thuở trẻ, anh là người bán trời không 
					văn tự, nên giờ nhượng bộ mẹ và chị đủ điều.
 
 Mẹ cấm thì chịu, chứ đố dám bò qua xài vợ. Lấy nhau cả tuần 
					mà chồng vợ vẫn chay tịnh như nhiên. Chẳng lẽ nửa đêm bò qua 
					sờ mó vợ, cụ nhìn thấy thì bỏ bu. Phương chi, anh ấy mà đùng 
					đùng chơi vợ thì liệu bà chị thấy sẽ như thế nào.
 
 Mãi ngày hai mẹ con về quê dự giỗ, anh chị mới tự nhiên được 
					một đêm. Nỗi chờ đợi của cô dâu khiến chị hồi hộp nằm muốn 
					nín thở. Ông chồng cứ nhẩn nha ngồi uống trà hút thuốc, mãi 
					chẳng thấy vào thăm vợ một phen. Chị đã hình dung ông ta 
					chắc là mượn dịp này, mẹ và chị đi vắng sẽ vồ vập chị vì 
					nhịn lâu ngày, vậy mà ông cứ đủng đa đủng đỉnh, sốt cả ruột.
 
 Chờ mỏi mòn thét rồi chị cũng chợp mắt. Còn lơ mơ thì cảm 
					thấy khoảng dưới gió thổi mát lộng, Mở mắt nhìn thấy ông 
					đang làm chuyện vợ chồng với chị. Người đâu mà kỳ lạ, địt vợ 
					cũng chẳng cởi hẳn vợ ra, chỉ lột quần mà nắc lấy nắc để. 
					Chị muốn ứa nước mắt.
 
 Những điều bạn bè kể lể say sưa về niềm vui vợ chồng ngày 
					chị gần đám cưới hóa ra chỉ là chuyện hão. Làm gì có cảnh 
					chồng sờ soạng, bóp vú vợ, hôn hít lần mò khắp người rồi mới 
					địt. Đằng này ông ta chỉ kéo quần vợ rồi leo lên, đến cái áo 
					vẫn để chị mặc nguyên vẹn. Chị thèm bàn tay ông bóp vặt lên 
					hai vú để xem sự rạo rực kích thích chị thế nào mà có thấy 
					gì đâu.
 
 Yếm vú chị cũng còn ở ngực, ông ta đã đè lên chị ngộp ngụa 
					xiết bao. Chị muốn dạng chân ra cho ông giã mà thẹn thùng 
					chưa dám, sợ ông chửi cho là chị dâm ô. Chị đau quá, phía 
					trong rát rạt như bị lưỡi dao cứa, khắp vùng háng ê ẩm tựa 
					bị cối chày giần, mặt chị nhăn nhó giống bị thương. Ông 
					chẳng tỏ vẻ thương ngại mà còn cố sức dày vò chị thảm thương. 
					Chị nhăn mày, nhíu mặt, anh vật chị như chiếc xe hủ lô 
					nghiến mặt đường, chị lùi xùi như cục bột bị nén nhồi. Chị 
					vừa chớm thấy chút sướng sướng thì anh đã bật ngửa ra nằm 
					thở hào hển.
 
 Chị nằm im nhìn lên trần nhà, khắp người tê dại như vừa qua 
					cơn sốt. Chị muốn len lén nhìn sang chồng, song không dám. 
					Chị muốn xem thử coi vật đàn ông vừa phá nát bên trong chị 
					có hình dạng thế nào mà cun cút sợ khe. Ông ấy nằm thở như 
					kéo bễ, phùn phụt như hỏa tiễn.
 
 Một lát sau, cảm thấy khỏe lại, ông vụt đứng dậy. Chị nhắm 
					tịt mắt lại. Chị khiếp khi phải nhìn vào cái vật nhủng nhẳng 
					ở háng ông. Chị nghĩ đến sự hung hăng của nó làm rách thứ gì 
					đó trong người chị mà ngán ngẩm. Thế đấy, kỷ niệm thời vu 
					qui của chị đeo đẳng mãi thành một ám ảnh khiến chị cứ như 
					vương vấn, cứ như thèm thuồng.
 
 Qua câu chuyện, Hoàng biết rõ chị Nhân bị ảnh hưởng nhiều 
					những tiểu thuyết tình yêu. Cho nên khi va chạm thực tế, 
					nhận ra chẳng giống gì với điều chị ao ước thành ra chị cứ 
					nương níu trong tâm. Ít ra mỗi năm vài lần chị đem việc này 
					kể lể than vãn với Hoàng.
 
 Hoàng muốn an ủi chị mà sợ tình cảm càng làm chị hiểu lầm. 
					Hoàng e có khi chẳng những chị không giảm bớt sầu đau mà còn 
					dây dưa vào lấn cấn cả hai người thì rầy rà lắm lắm. Cho nên 
					Hoàng cứ tìm cách trốn quanh an ủi chị.
 
 Thời gian ấy, thứ năm hằng tuần trường nghỉ dạy, chị đi chợ 
					hay tạt vào nơi Hoàng ở. Chị giúp anh dọn chỗ này, sắp chỗ 
					kia vì cuộc sống độc thân của anh vô cùng bê bối. Hoàng xin 
					chị để mặc anh, nhưng chị không chịu. Chị xăng xái cởi áo 
					dài, chỉ mặc cái áo cánh bên trong và ra tay làm. Mồ hôi, mồ 
					kê đượm ra, bết đám tóc mai ở hai bên thái dương thành lọn 
					ươn ướt.
 
 Hoàng phải nhiều lần tránh nhìn chị. Nhất là khi chị đi ra 
					đi vào, thấy vùng ngực chị đẫy no, sợi dây yếm mờ mờ ảo ảo 
					dưới vải áo, Hoàng thấy khó khăn vô hạn. Những lời than vãn 
					của chị cứ xông xốc hiện ra trước mắt anh. Hoàng càng lúng 
					túng khi chị Nhân moi ở xó kẹt chiếc quần đùi anh thay chưa 
					kịp giặt. Anh định chạy vội đến giật lấy, nhưng chị đã cầm 
					được nơi tay.
 
 Chị dở ra xem, vò vò chỗ tinh trùng đóng cứng, chị có vẻ tần 
					ngần. Một lúc sau, chị đưa trả quần lại cho Hoàng và nói tự 
					nhiên : con trai nào cũng thế. Đó chứng tỏ là họ mạnh khỏe, 
					đủ sức cưới vợ. Hoàng thẹn chín người. Anh nhắc chị lo đi 
					chợ kịp về làm bữa ăn, nhưng chị rề rà bảo còn sớm, còn sớm.
 
 Chỗ Hoàng mướn trọ cũng bé tí tẹo, đủ kê cái giường và cái 
					bàn. Nhà tắm, vệ sinh ở bên ngoài nên vừa vặn chỉ có thế. 
					Phòng lại chẳng có cửa sổ, Hoàng ở một mình nên chẳng sao. 
					Ngặt cái có chị, Hoàng sợ nghẽn, mà mở cửa ra thì chị không 
					cho.
 
 Làm một chặp, chị lại ngồi nghỉ. Khi ngồi ở ghế, lúc ngồi ở 
					giường, thật tự nhiên, dung dị. Đàn ông, con trai, đến nước 
					nôi chẳng có, Hoàng thẹn thùng khi thấy chị lo lắng giúp mà 
					chẳng có lấy ngụm nước trà để chị giải khuây. Hoàng nói thì 
					chị gạt đi.
 
 Thuở đó, yếm ngực phụ nữ còn lằng nhằng dây nhợ, chỗ gài là 
					chiếc nút trai nho nhỏ nằm phía dưới bầu vú nên dễ gây ngứa 
					ngáy khi làm nhiều. Đôi lần chị lại phải thò ngón trỏ vào 
					ngoáy ngoáy chỗ hạt nút vì mồ hôi thấm gây ngứa. Hoàng 
					thoáng thấy phải vờ quay nhìn đi.
 
 Vải yếm cũng loại dầy dặn, đường chỉ may tràn khiến mặt vải 
					cộm lên và thô cứng. Chị sinh nhiều cháu nên vú lớn bè ra, 
					mặc yếm đè bẹt xuống càng xụ mặt lại. Khi chị ngồi, dáng 
					lưng hơi khom càng làm cho hai vú gục chúi lại, trông kém 
					gọn. Hoàng muốn lưu ý chị để chị tìm mua loại khác nâng cao 
					đôi vú lên. Có khi tại lối ăn mặc hơi cẩu thả khiến ông 
					chồng chị kém hứng thú trong sự ân ái vợ cũng nên.
 
 Nghĩ là thế mà đố Hoàng dám nói. Chỉ sợ chị Nhân hỏi sao 
					chưa vợ mà rành rẽ quá hoặc là chị lại nghi anh nhìn lén và 
					nhận xét tỉ mỉ cách ăn mặc của chị. Tính đi tính lại, may 
					đâu một bữa Hoàng chộp được tấm quảng cáo áo lót phụ nữ của 
					tờ báo nước ngoài, Hoàng xem xong để ở bàn. Chị đến chơi cầm 
					xem. Tiện thể hai chị em bàn với nhau về mốt miếc phụ nữ. 
					Hoàng mạnh dạn đề cập, xem ra chị lắng nghe.
 
 Chị không trách Hoàng mà còn tỏ ra biết ơn là khác. Chị đứng 
					lên vuốt ngực áo, rồi cúi xuống nhìn, đúng là hai bầu vú như 
					bị đè nén chặt chịa, không ung dung được. Chị định cho tay 
					vào trong áo để sửa dồn cái yếm, nhưng có Hoàng, chị đâm 
					sượng ngang. Hoàng phải tránh xa xa, chị không dám làm tiếp 
					nữa.
 
 Mỗi lần một ít, cứ lời qua tiếng lại, chẳng bao lâu chị Nhân 
					coi mọi việc quá bình thường. Từ việc mẹ và chị chồng làm 
					khó chị ra sao đến việc ăn nằm vợ chồng, chẳng ai khảo chị 
					đều xưng với Hoàng hết. Với bà chị, lời chị Nhân hay phê 
					bình là các bà quá lứa hay dằn vặt em dâu là thế. Còn với 
					chồng thì chị phán xét là ông ấy như gà, tí toáy xoành xoạch 
					vài cái là xong. Hoàng hỏi đùa : nhanh vậy mà năm nào hai 
					ông bà cũng són ra tí cháu bé. Chị cười vỗ đồm độp vào người 
					Hoàng là la đồ quỉ, đồ quỉ.
 
 Thời gian cuối năm học rất bận bịu. Hoàng phải lo cộng sổ 
					điểm tất cả các lớp trung học để kịp nộp học bạ cho các lớp 
					đi thi hay phát cho học sinh vào dịp phát thưởng nên có khi 
					phải ở lại khuya. Trường tan rồi, mọi thầy cô và học sinh 
					đều ra về, lớp đã khóa cửa, Hoàng cũng lo đóng cửa ngoài để 
					yên ắng cộng sổ cho êm. Chị Nhân dịp đó cũng la cà ở nán lại 
					để cộng sổ thu và lập danh sách các trò còn chưa nộp học phí 
					để trường nhắc hỏi.
 
 Chị Nhân đi làm đem theo chút quà này, món ăn kia, khi là ô 
					mai, lúc là ít kẹo. Hai chị em ở lại nên san sẻ cho nhau 
					nhấm nháp đỡ buồn. Chị lập là lập lờ đi lui đi tới, vẫn là 
					những cú vuốt sau gáy Hoàng. Chả rõ có phải vì cảnh vắng vẻ 
					mà Hoàng đâm ra bạo dạn lên. Lần ấy, chị Nhân đứng kiễng 
					chân vươn tay lấy tập hồ sơ thì mất đà ngả ụp lên Hoàng. Cả 
					đám vú úp chụp lên vai anh, chị Nhân loạng choạng nên giúi 
					giụi đổ vào người Hoàng. Anh đưa tay ra đỡ, chị chổng kềnh 
					ngồi gọn lên một bên đùi anh. Hai tay anh xốc vào gần nách 
					chị khiến cả hai vú nằm gọn lên mu bàn tay.
 
 Cái cảm giác êm êm và ấm ấm khiến Hoàng lúng túng và sượng 
					sùng. Chị Nhân cũng đỏ mặt. Hoàng khựng một lúc, không cử 
					động gì được. Nỗi lâng lâng tràn ập lấy anh, hai mu bàn tay 
					giống đang có vật gì mơn trớn. Anh đỡ chị Nhân ngồi dậy. Mắt 
					lom lom nhìn vào chị, môi run run. Không hiểu sao, Hoàng lại 
					thốt khen chị : vú chị êm và ấm quá. Chị Nhân ngây ra, nhìn 
					sững anh.
 
 Hoàng không để chị Nhân kịp hoàn tỉnh, anh nói luôn một mạch 
					: chị có cặp vú mịn màng như thế mà ông ấy lơ đãng không 
					nhìn, thật đáng phí hoài. Chị Nhân không dè Hoàng nghĩ vậy. 
					Còn Hoàng đang tiện đà nên cũng muốn thử nghiệm xem sao. Anh 
					hạ nhỏ giọng nói với chị Nhân : chị có thể cho Hoàng sờ thử 
					tí tẹo được chăng ?
 
 Tưởng là chị sẽ tát cho Hoàng một cái, hay mắng cho một 
					trận, ai dè chị đứng yên. Hoàng cũng băn khoăn hối tiếc. Một 
					chặp, chẳng thấy chị nói năng mà cũng chẳng tách ra, Hoàng 
					bạo dạn đưa hai bàn tay lên vú chị. Hoàng xoa xoa ngoài lớp 
					áo, nhận rõ những đường chỉ dầy may khít làm cộm cứng chiếc 
					yếm bên trong.
 
 Hoàng chăn chăm nhìn thăm dò, trong khi hai bàn tay bắt đầu 
					xoa nhanh lên chiếc nịt vú. Vừa xoa, Hoàng vừa lòn tay xuống 
					dưới bầu vú xục xịch đẩy cho hai trái vú vểnh lên. Chị Nhân 
					lim dim cặp mắt theo dõi. Hoàng dạn thêm, xoa cứ xoa nhưng 
					cong một ngón tay móc vào mỗi bên nịt vú kéo giãn ra và thả 
					cho rơi lại vào.
 
 Hoàng cứ bưng hai mâm vú như tín đồ bưng của lễ, lúc thì rục 
					rịch dưới bầu vú, lúc chọc chọc giữa các khe yếm, lúc cố 
					tình khoắng khoắng hai hạt nút trai giữ cái vú. Sự châm chọc 
					của Hoàng khiến chị Nhân lịm cả người. Chị hơi hé miệng như 
					chờ đợi. Hoàng dùng hai ngón cái vê vê bên ngoài chiếc yếm, 
					đúng chỗ hai núm vú của chị Nhân.
 
 Hoàng thấy chị rung mình, rung mình mà lại ưỡn lưng lên cho 
					Hoàng ma sát được cái yếm kề cận hơn. Hoàng xoa thấy hai đầu 
					vú đùn lên thành hạt lớn. Hoàng kéo xoay cho chị Nhân ngồi 
					trọn lên đùi, hai tay anh lòn qua nách chị mà vần vò hai vú 
					tiếp. Chị Nhân có vẻ thích nên cứ nhô cao ngực lên cho Hoàng 
					nghịch.
 
 Hoàng lúc này đã ôm gọn hai vú vừa bóp ngoài yếm vừa dung 
					dăng cho đôi vú đánh nhịp dập dềnh. Chị Nhân ngả đầu lên vai 
					Hoàng., chiếc áo dài bị chẹt kéo căng ra, hai vú đội cao 
					càng dễ cho hai tay anh sờ soạng bằng thích. Hôm ấy mãi chị 
					Nhân mới ra về, còn lại một mình Hoàng cứ bâng khuâng.
 
					(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |